Trái Tim Lạnh Giá
-
Chương 14: Tôi Muốn Chia Sẻ Với Cô Thôi !
Chưa có ai cứ 2 lần chặn cửa chỉ lại xin lỗi . Hôm nay , Nó nói nhiều hơn mọi ngày mà lại nói với con trai . Trong căn phòng với gam xanh trắng , toát lên vùng lạnh giá , người con trai đang xoa xoa tay nhìn trân trân vào người con gái đang lạnh lùng đứng trước mặt . Cô gái đang trầm trồ suy nghĩ điều gì đó , khẽ liếc nhìn vào người con trai và thêm lần nữa đôi mắt đó lại chạm nhau ..... Lần đầu tiên , Nó cho người con trai khác ngoài bố , quản lí và anh Nó vào phòng Nó . Hắn nhìn Nó chăm chăm, có cảm giác kì lạ len lỏi trong tim Hắn , ngượng ngùng , Hắn cảm thấy như mình bị hút hồn bởi đôi mắt sắc lạnh ấy . Nó cũng nhìn Hắn và Nó cũng chẳng khác gì , chỉ thoáng thấy là lạ rồi thôi , gương mặt vẫn chẳng có tí biểu cảm gì . Nó thấy Hắn cứ nhìn mãi , Nó khẽ ho một tiếng , Hắn thôi nhìn . Không khí căng thẳng vẫn bao trùm . Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy ...
- Tôi xin lỗi
- ......
- Tôi không biết đó là " ông ngoại " cô , nên mới có lời ..... _ Hắn đang nói , Nó cắt ngang
- Im đi , đừng nhắc hai từ " ông ngoại " trước mặt tôi
- Sao vậy ?
- Anh không biết gì thì đừng xen vào chuyện của tôi
- Ờ ..... tôi muốn biết , có được không ?_ Hắn quan tâm chuyện của Nó
Hắn không ngờ , Hắn lại quan tâm chuyện của Nó . Từ ngày đầu gặp , Hắn đã không ưa Nó rồi nhưng sao khi nãy - khi Hắn nhìn xoáy vào đôi mắt Nó , Hắn cảm nhận được rằng là đôi mắt ấy chứa rất nhiều tâm sự , đôi mắt thẫn thờ và rất buồn , tự nhiên Hắn thấy thương Nó , thương cho đôi mắt ấy
- KHÔNG , tôi chưa thấy ai vừa điên vừa nhiều chuyện như anh đấy
Nó lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Hắn . Hắn im lặng , 3 lần Hắn đã chạm phải đôi mắt của Nó nhưng vẻ như lần thứ 3 này có chút buồn hơn lần trước . Chẳng phải Nó mới vừa gặp lại " ông ngoại " sao ? Đáng lí Nó phải vui vẻ chứ sao Nó lại buồn ? Suy nghĩ miên man , lần đầu Hắn suy nghĩ về số phận , tâm trạng của Nó . Nhưng nghĩ mãi câu trả lời vẫn chưa có . Hắn thôi suy nghĩ , khẽ liếc mắt nhìn Nó . Nó đã thấy bực với tên điên này nên lại sopha đọc sách , mặc kệ Hắn . Hắn cảm thấy mình hơi vô duyên , tự nhiên vào phòng Nó rồi lại hỏi những điều không nên hỏi .
- Ơ , xin lỗi , lí ra tôi không nên hỏi
- ........ Không sao , nhưng sao anh lại muốn biết ?
Cô hỏi anh sao anh muốn biết ư ? Ngay cả anh , anh cũng không biết tại sao ? Dường như anh cảm nhận được gì đó từ đôi mắt sắc lạnh u buồn của cô . Anh chợt nhớ lại , nhớ lại khi Minh kể về sự tích của Nó , Minh kể ngay đoạn mẹ Nó mất hình như anh đang rất rất buồn , Minh buồn vì chắc là đoạn sau cũng không hay ho gì . Hắn muốn biết , đột nhiên hôm nay Hắn " lên cơn " muốn biết về quá khứ của Nó , Hắn cảm thấy thương cho đôi mắt ấy ...
- À , ờ , tôi muốn chia sẻ với cô thôi !_ Hắn ngớ người vì câu trả lời của mình
- Vì tôi ?_ Nó chợt bật cười, nụ cười thấm đượm nỗi buồn , có vẻ như cô biết rằng là anh đang thương hại cô , cô không thích , cô ghét sự thương hại .......
- Thôi , anh về đi , tôi muốn nghỉ ngơi , cảm ơn ...
Lần đầu tiên , lần đầu từ khi quay về Nó nói từ " cảm ơn " nhưng cũng chỉ vì Hắn có phần muốn chia sẻ với Nó thôi , đều muốn giúp Nó thôi nhưng lại đâu đó có chút thương hại . Nó không muốn bị thương hại , Nó càng không muốn ai biết về " quá khứ tồi tệ " của Nó
- Uhm , tôi xin lỗi đã làm phiền _ Hắn quay đi ra ngoài
Hắn lấy lại vẻ " bỏ ngoài tất cả " của mình thường ngày nhưng trong óc vẫn suy nghĩ về Nó . Hắn nghĩ là có lẽ Hắn thương hại Nó thôi nên Hắn suy nghĩ qua loa rồi lại gạt bỏ . Hắn đột nhiên nhớ lại , nụ cười đó trên gương mặt của Nó . Cùng một gương mặt với Nó nhưng sao khi Như đi bên Hắn , nụ cười đó rất vô tư , vui vẻ . Còn nụ cười của Nó , nụ cười thấm đượm nỗi buồn và có sức hút mạnh mẽ . Phải , Hắn cũng như Phương ngay từ lần đầu gặp Nó , Hắn cũng thấy Nó rất thân thiện nhưng chắc tại sự lạnh giá trong tim của Nó khiến sự thân thiện vốn có của Nó không được bộc lộ ra bên ngoài .
Ngày nào , Hắn cũng gặp Như , gương mặt của Như cũng như Nó thôi , nhưng sao giống nhau như hai giọt nước mà Hắn chỉ bị thu hút bởi gương mặt sắc lạnh của Nó , nụ cười của Như ngày nào Hắn cũng thấy nhưng sao Hắn lại muốn thấy một nụ cười khác trên gương mặt đó . Một nụ cười hiếm hoi ...
- Tôi xin lỗi
- ......
- Tôi không biết đó là " ông ngoại " cô , nên mới có lời ..... _ Hắn đang nói , Nó cắt ngang
- Im đi , đừng nhắc hai từ " ông ngoại " trước mặt tôi
- Sao vậy ?
- Anh không biết gì thì đừng xen vào chuyện của tôi
- Ờ ..... tôi muốn biết , có được không ?_ Hắn quan tâm chuyện của Nó
Hắn không ngờ , Hắn lại quan tâm chuyện của Nó . Từ ngày đầu gặp , Hắn đã không ưa Nó rồi nhưng sao khi nãy - khi Hắn nhìn xoáy vào đôi mắt Nó , Hắn cảm nhận được rằng là đôi mắt ấy chứa rất nhiều tâm sự , đôi mắt thẫn thờ và rất buồn , tự nhiên Hắn thấy thương Nó , thương cho đôi mắt ấy
- KHÔNG , tôi chưa thấy ai vừa điên vừa nhiều chuyện như anh đấy
Nó lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Hắn . Hắn im lặng , 3 lần Hắn đã chạm phải đôi mắt của Nó nhưng vẻ như lần thứ 3 này có chút buồn hơn lần trước . Chẳng phải Nó mới vừa gặp lại " ông ngoại " sao ? Đáng lí Nó phải vui vẻ chứ sao Nó lại buồn ? Suy nghĩ miên man , lần đầu Hắn suy nghĩ về số phận , tâm trạng của Nó . Nhưng nghĩ mãi câu trả lời vẫn chưa có . Hắn thôi suy nghĩ , khẽ liếc mắt nhìn Nó . Nó đã thấy bực với tên điên này nên lại sopha đọc sách , mặc kệ Hắn . Hắn cảm thấy mình hơi vô duyên , tự nhiên vào phòng Nó rồi lại hỏi những điều không nên hỏi .
- Ơ , xin lỗi , lí ra tôi không nên hỏi
- ........ Không sao , nhưng sao anh lại muốn biết ?
Cô hỏi anh sao anh muốn biết ư ? Ngay cả anh , anh cũng không biết tại sao ? Dường như anh cảm nhận được gì đó từ đôi mắt sắc lạnh u buồn của cô . Anh chợt nhớ lại , nhớ lại khi Minh kể về sự tích của Nó , Minh kể ngay đoạn mẹ Nó mất hình như anh đang rất rất buồn , Minh buồn vì chắc là đoạn sau cũng không hay ho gì . Hắn muốn biết , đột nhiên hôm nay Hắn " lên cơn " muốn biết về quá khứ của Nó , Hắn cảm thấy thương cho đôi mắt ấy ...
- À , ờ , tôi muốn chia sẻ với cô thôi !_ Hắn ngớ người vì câu trả lời của mình
- Vì tôi ?_ Nó chợt bật cười, nụ cười thấm đượm nỗi buồn , có vẻ như cô biết rằng là anh đang thương hại cô , cô không thích , cô ghét sự thương hại .......
- Thôi , anh về đi , tôi muốn nghỉ ngơi , cảm ơn ...
Lần đầu tiên , lần đầu từ khi quay về Nó nói từ " cảm ơn " nhưng cũng chỉ vì Hắn có phần muốn chia sẻ với Nó thôi , đều muốn giúp Nó thôi nhưng lại đâu đó có chút thương hại . Nó không muốn bị thương hại , Nó càng không muốn ai biết về " quá khứ tồi tệ " của Nó
- Uhm , tôi xin lỗi đã làm phiền _ Hắn quay đi ra ngoài
Hắn lấy lại vẻ " bỏ ngoài tất cả " của mình thường ngày nhưng trong óc vẫn suy nghĩ về Nó . Hắn nghĩ là có lẽ Hắn thương hại Nó thôi nên Hắn suy nghĩ qua loa rồi lại gạt bỏ . Hắn đột nhiên nhớ lại , nụ cười đó trên gương mặt của Nó . Cùng một gương mặt với Nó nhưng sao khi Như đi bên Hắn , nụ cười đó rất vô tư , vui vẻ . Còn nụ cười của Nó , nụ cười thấm đượm nỗi buồn và có sức hút mạnh mẽ . Phải , Hắn cũng như Phương ngay từ lần đầu gặp Nó , Hắn cũng thấy Nó rất thân thiện nhưng chắc tại sự lạnh giá trong tim của Nó khiến sự thân thiện vốn có của Nó không được bộc lộ ra bên ngoài .
Ngày nào , Hắn cũng gặp Như , gương mặt của Như cũng như Nó thôi , nhưng sao giống nhau như hai giọt nước mà Hắn chỉ bị thu hút bởi gương mặt sắc lạnh của Nó , nụ cười của Như ngày nào Hắn cũng thấy nhưng sao Hắn lại muốn thấy một nụ cười khác trên gương mặt đó . Một nụ cười hiếm hoi ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook