Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
-
Chương 124-6: Ai mới là người nên nói lời chia tay? 6
Chai rượu cạn đáy, nuốt xuống ngụm Sherry cuối cùng, Bảo Nam thấy mình như không thuộc về chốn hồng trần này nữa. Trời đất quay cuồng, đảo lộn, mọi thứ xung quanh giống quả bóng tròn khi bị thổi căng, đạt đến giới hạn liền nổ tung để được giải nén, đến cả nhân viên pha chế trong quầy bar cũng rơi vào kết cục tương tự, vỡ vụn thành vạn mảnh,... vạn vật trên nhân gian, duy chỉ có anh là không trở về với cát bụi.
Thế giới trắng xóa, không có ngày đêm, giống như khái niệm về thời gian đã hoàn toàn biến mất.
Một mình đơn độc, một mình tồn tại, chẳng khác nào kẻ bất tử vô hướng. Không có ai ở bên, cứ như vậy, ký ức và cảm xúc sẽ phai nhòa cùng sự vĩnh hằng, rồi còn tình yêu và cả những kìm nén, hết thảy, anh cũng sẽ đều lãng quên.
Thế nhưng, buông bỏ dĩ vãng như một giấc mộng dài có thật sự là ước vọng để giải thoát bản thân?
Bảo Nam bật cười, lý trí còn sót đủ để anh không thể lại một lần nữa dối gạt bản thân. Vì dù tâm can có bị cào xé, anh vẫn mong muốn cuộc sống của mình không bị mất đi ý nghĩa. Có lẽ đến giờ, Candy là lý do duy nhất để anh tiếp tục tồn tại. Nếu lúc trước, việc lựa chọn sống chung với lời oán hận của cô bé trước lúc qua đời, là cách mà Bảo Nam tự dày vò và trừng phạt bản thân, thì giờ đây, anh lại can tâm dùng cả quãng đời còn lại để sữa chữa cho những sai lầm trong quá khứ. Mặc cho Candy đời này kiếp này không thể tha thứ cho sự tuyệt tình của anh năm xưa, nhưng một khi anh đã tình nguyện cùng em gái vượt qua mọi sóng gió, liệu điều này có còn quan trọng nữa không?
Ý nghĩ thoáng qua giúp Bảo Nam thanh tỉnh được phần nào. Thiên đường trắng lạnh từ từ nhạt dần, ảo ảnh tan biến, thoáng chốc, mọi thứ đều khôi phục vẹn nguyên.
Chẳng có thứ gì bị diệt trừ.
Trái đất vẫn đang tự quay quanh trục...
Trước khi tầm nhìn ngày càng nhạt nhòa, Bảo Nam dốc hết sức lực với lấy chiếc di động trên mặt bàn. Anh định tìm số của viện trưởng Walker, nhưng không chỉ khối óc run rẩy, mà các đầu ngón tay anh cũng vô lực một cách bất thường.
Điện thoại rơi xuống đất!
Bảo Nam ép mình phải tỉnh táo lại, nhưng lúc cúi người nhặt máy, một trận hoa mắt chóng mặt bỗng dồn ập tới, khiến anh mất đà, trọng tâm cơ thể đổ thẳng về phía trước.
Trông thấy cảnh này, Thùy Trâm vội đứng bật dậy. Từ lúc đặt chân lên quán bar ở tầng thượng, cô đã chọn vị trí nằm trong góc khuất để quan sát nhất cử nhất động của Bảo Nam, tuy nhiên, thời gian anh làm rơi điện thoại rồi ngã người chỉ diễn ra khoảng một vài giây, vì vậy, cho dù vận hết sức lực, cô vẫn không thể chạy đến bên anh kịp thời.
Mắt thấy thân thể Bảo Nam sắp tránh không khỏi việc bị tổn thương, trái tim Thùy Trâm giật thót. Nhưng may, dáng vẻ mất tỉnh táo của anh từ trước đã khiến nhân viên pha chế trong quầy bar chú ý, nên anh ta mới nhanh nhẹn phản ứng, lao ra để đỡ lấy anh.
Lát đó, anh ta nhặt chiếc di động, đưa đến trước mặt Bảo Nam, “Quý khách, có cần tôi giúp anh gọi người không?”
Thùy Trâm đi tới, vừa lúc cô nghe Bảo Nam mệt mỏi trả lời, “Số máy đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi…” Sau đó, giọng anh nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Tia toan tính thoáng vụt qua, Thùy Trâm nhanh chóng giật lấy điện thoại từ tay nhân viên phục vụ, “Không cần đâu, người anh ấy muốn gọi là tôi.” Cô mở ví, không để đối phương kịp đáp lời đã nhanh hơn vài nhịp, trực tiếp nhét một tờ ngân phiếu vào tay anh ta, “Chuyện ban nãy, thật lòng cảm ơn anh…”
Quả nhiên, dẹp bỏ mối nghi hoặc, nhân viên pha chế trở nên niềm nở hẳn. Thùy Trâm khinh thường nhưng không biểu lộ ra mặt. Rõ ràng cô biết, chưa tính đến nguời đang đi làm thêm để trang trải cuộc sống như anh ta, chỉ riêng mệnh giá ghi sẵn trên tờ ngân phiếu, đã thừa sức giúp cho một tên công tử có thể ăn chơi bạc mạng, tiêu xài hoang phí, thích gì mua nấy trong khoảng thời gian khá dài.
Tự dưng lại tốn một khoản tiền không nhỏ cho nhân viên pha chế, vậy nhưng, trong lòng Thùy Trâm lại không hề buồn bực, ngược lại, đến lúc bước vào phòng nghỉ, trên khuôn mặt cô vẫn là ý cười đong đầy.
Thùy Trâm cầm di động của Bảo Nam, bấm số của cô. Đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang, cô mới hài lòng rồi tắt máy.
Chuyển tầm mắt về phía Bảo Nam, Thùy Trâm mỉm cười, hôm nay, toàn bộ thời gian của anh sẽ thuộc về cô.
Tháo bỏ giày cao gót, Thùy Trâm đi chân trần đến chỗ giường lớn đặt ở giữa phòng. Ngồi cạnh Bảo Nam, ngắm nhìn dáng vẻ lúc anh ngủ say, con tim trong lồng ngực cô bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
Hít sâu một hơi, Thùy Trâm khẽ gọi, “Bảo Nam…”
Anh không trả lời, có phải giọng nói của cô quá nhỏ, không đủ để đánh thức anh?
Thùy Trâm lay vai Bảo Nam vài lần, cô cố gắng kiên nhẫn, nhưng kết quả khả quan nhất cũng chỉ là hàng mi anh thoáng rung. Bảo Nam không tài nào nhấc nổi mí mắt, dường như, rượu đã giúp một người khó an giấc như anh chìm sâu vào cơn mộng.
Trạng thái này bấy giờ mới khiến cô yên tâm.
Cuối cùng, Thùy Trâm áp bàn tay phải lên má Bảo Nam, tiếp đó, cô chậm rãi di chuyển ngón trỏ, phác qua bờ môi, sống mũi, đôi mắt của anh…
Bảo Nam trước mặt cô... tĩnh lặng và vô thức. Có lẽ chỉ khi anh mất đi tri giác, cô mới có thể tùy ý chạm vào làn da và ở bên cạnh anh thật gần. Thùy Trâm hy vọng phút giây này sẽ kéo dài mãi mãi.
Thế nhưng lúc này...
Tận sâu trong đáy lòng, điều cô khao khát có thật sự là một Bảo Nam bất động thanh sắc như thế?
Lời tự vấn lướt qua làm tâm trạng vốn đang hân hoan của Thùy Trâm chùng hẳn xuống. Một nỗi chua xót lặng lẽ dâng lên, khiến cổ họng cô như muốn nghẹn lại.
Thùy Trâm còn nhớ, rất lâu về trước, cô đã từng nuôi một giấc mơ cổ tích. Cô ước được cùng cậu bé mà mình vừa gặp đã cảm mến, mai sau trải qua một chuyện tình có khởi đầu tốt đẹp và kết thúc viên mãn chẳng khác nào trong mơ. Cô cũng không dưới mười lần tự hỏi, từ thuở ấu thơ cho đến hết thời niên thiếu, nếu như cô và Bảo Nam tay trong tay, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua dư vị ngọt ngào của tình yêu tuổi trẻ, thì điều đó sẽ đẹp đẽ đến nhường nào? Thậm chí, Thùy Trâm còn ngốc nghếch, tự mình thêu dệt ảo mộng đầm ấm cho tương lai. Trong bức tranh ấy, Bảo Nam và cô đều đã trưởng thành. Giống như kết quả của biết bao chuyện tình thanh mai trúc mã, rồi cô và anh sẽ tiến tới ngưỡng cửa hôn nhân, trải qua một đêm tân hôn đáng nhớ... Chặng đường phía trước, Thùy Trâm không cầu phú quý vinh hoa, (cô có thể sẵn sàng vứt bỏ tiền tài, danh phận…), chỉ cầu mỗi đêm trước lúc đi ngủ, người bên cạnh cô sẽ là Bảo Nam, rồi khi thức giấc, cô vẫn thấy mình nằm trong vòng ôm ấm áp của anh. Trước khi rời giường, hai người còn trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào thay cho lời “chào buổi sáng”… Viễn cảnh ý nghĩa hơn, chính là khi những đứa con trào đời. Anh và cô sẽ không để con bất hạnh như những đứa trẻ lớn lên trong danh môn vọng tộc (giống bố mẹ của chúng), dù bận rộn thế nào, cũng cho con cảm nhận được đầy đủ tình yêu thương từ phía mẹ cha, cưng chiều, mua cho con tất cả mọi thứ, tuổi đi học sẽ đưa con đến trường, tối về, còn có thể chỉ dạy bài vở cho con. Cứ như vậy, con sẽ lớn khôn thành người, gây dựng sự nghiệp và có gia đình riêng… Thế rồi năm tháng qua đi, điều cô mong mỏi là duyên nghĩa mặn nồng kéo dài đến răng long đầu bạc... Đi hết cuộc đời, vợ chồng cùng sống cùng chết, nháy mắt là thống khổ nhưng vĩnh hằng là hạnh phúc…
Có điều, hồi thơ dại ấy Thùy Trâm không hiểu, khác với mộng mơ, hiện thực vốn luôn tàn nhẫn.
Thế nên, nay vỡ mộng rồi mới thấy lòng đau.
Thùy Trâm tự nhủ cô nên chờ đợi thêm một vài năm và bằng lòng với những gì mình đang có. Song, mỗi lúc đối diện với trống trải cô đơn, cô lại không thể giữ vững lớp vỏ mạnh mẽ mà bấy lâu nay cô nhọc công gây dựng.
Bởi...
Lúc tất cả mọi người đều biết từ năm tám tuổi, đại thiếu gia Trần gia cùng đại tiểu thư Đặng gia đã trở thành vị hôn phu, hôn thê của nhau...
Lúc đám họ hàng ở gia tộc đều đổ dồn ánh mắt oán hận cùng những lời lẽ mỉa mai, cay độc về phía Thùy Trâm. Vì sau buổi tiệc đính ước, có thêm rất nhiều tập đoàn lớn nhỏ dốc vốn mua thêm cổ phiếu, đầu tư vào tổng tập đoàn Đặng gia. Cùng với nguồn lợi tức khổng lồ “rót” vào công quỹ, cổ phần phân chia mà cô đứng tên cũng không ngừng tăng lên, tạo sức ép không nhỏ cho nhiều phe cánh thuộc nội bộ cổ đông...
Lúc Đặng Tâm Thanh ghen ghét, vì đâu mà Thùy Trâm có được mối hôn sự tốt đẹp với Bảo Nam... (người khiến cô ta đỏ mặt, ngượng ngùng tại tiệc mừng sinh nhật em gái bảy tuổi)?
Lúc các bạn học đều ngưỡng mộ và cho rằng, anh với cô là cặp đôi gắn bó nhất...
Lúc trong mắt bố mẹ hai bên, tình cảm của Thùy Trâm và Bảo Nam đang ngày một thêm khăng khít, (khiến họ phần nào đã bớt áy náy do hôn nhân lợi ích), đến mức, (nếu con trai hoặc con gái muốn), bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng chấp thuận, ủng hộ hai con kết hôn...
Thì chỉ có cô, đương sự trong cuộc mới hiểu, là họ tưởng cô với anh hạnh phúc! Hết thảy, họ đều chỉ nhìn những điều duy mỹ bên ngoài!
Thùy Trâm chợt hồi tưởng lại, mười năm trước, sau khoảnh khắc Bảo Nam bằng lòng để cô đồng hành cạnh bên với tư cách là một người bạn, là thời khắc mà Hiểu Du ra đi.
Mười năm trước, kể từ giây phút lặng người đứng ở phía sau, trông anh ôm chặt Hiểu Du (đã mất) rồi rơi nước mắt, cô cũng vì anh mà lệ hoen mi.
Mười năm trước, cô thay đổi mọi thứ của bản thân để biến mình trở thành Hiểu Du.
Mười năm trước, cô biết mình đã thành công, bởi ánh mắt Bảo Nam dành cho cô dần dần đã có sự đổi khác.
Cũng mười năm trước, anh vì quyến luyến nên mới vâng lời bố mẹ, chấp thuận đính hôn với cô, còn cô, trước mặt anh lại vờ như không biết...
Suốt những năm qua, Thùy Trâm đã cố xây dựng hạnh phúc trên nỗi khổ tâm của Bảo Nam, nghiệt báo, cô như con cá vướng vào lưới khổ ái tình, càng vùng vẫy thì càng bị quấn chặt. Để rồi giờ đây, chính Thùy Trâm cũng coi sự giằng xé này trở thành lẽ sống. Cô thà làm bông hoa nở chống chọi với phong ba cho đến khi chỉ là cái xác không hồn, còn hơn buông tình tránh khỏi nắng mưa rồi gánh nuối tiếc hết cả một đời.
Kết quả, hiện tại trong cô không còn tồn tại nỗi do dự như lúc trước.
Cô luôn cố nhắc nhở, nếu đã tình nguyện lấp đầy cuộc sống của Bảo Nam, dù anh có cho cô thứ tình yêu mà cô mong muốn hay không, cô vẫn nên mãn nguyện và không được phép cưỡng cầu. Thế nhưng, giá như lâu dần, vẻ ngoài rạng rỡ, tràn đầy sức sống mà chỉ những khi đối diện với anh, cô mới lấy ra để nhập vai... có thể khiến anh yêu cô thì tốt biết mấy!
Hay cho, nếu sự ngụy trang của một mình cô trong ngần ấy năm qua, gặt được thành quả như mọi người xung quanh vẫn luôn lầm tưởng, cô cũng sẽ không tham lam, vì để giữ lấy hạnh phúc cả đời mà nảy sinh ý định bất chấp tất cả như bây giờ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng những con số hiển thị trên đồng hồ điện tử để bàn vẫn lặng lẽ thay đổi. Bước ra khỏi nhà tắm, Thùy Trâm không nhẩm tính bao nhiêu phút đã trôi qua. Cô đến bên cửa sổ, tự tay khép lại rèm.
Sau khi cảm thấy không gian xung quanh giờ đã tuyệt đối riêng tư, Thùy Trâm mới quay trở lại bên cạnh Bảo Nam. Dưới ánh đèn sáng tỏ, cô thấy gương mặt anh không còn vẻ bình yên như lúc ban đầu. Dựa vào trực giác, Thùy Trâm liền đoán định Bảo Nam đang gặp ác mộng. Anh đang mơ thấy điều gì mà bàn tay vốn luôn ấm áp nay lại lạnh ngắt đến mức đáng sợ thế kia? Thùy Trâm khẽ xoa hai hàng lông mày đang chau lại của Bảo Nam, nhưng nét căng thẳng hiện hữu vẫn không hề biến mất. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn cô sẽ tìm mọi cách để xóa bỏ đi mộng cảnh gây phiền nhiễu cho anh. Tuy nhiên trong tình cảnh này, Thùy Trâm chỉ có thể dặn lòng cô không được lãng phí thêm một giây nào nữa.... Đây là cơ hội mà khó khăn lắm cô mới có được. Cô không thể không nắm lấy...
"Con người khi yêu quá nhiều, thứ dễ dàng đánh mất nhất chính là giá trị của bản thân, bởi vậy mới không ngại ngần cho đi tất cả, nhưng vì cho đi những điều tốt đẹp nhất, nên mới không ngừng chờ mong đối phương toàn tâm toàn ý, dùng tình yêu thương cả đời để bù đắp cho những mất mát, hy sinh! Thế nên, đến khi thế thái nhân tình đổi thay (thói đời đen bạc, lòng người đổi trắng thay đen), ngọt ngào lúc trước có hơn chẳng qua chỉ là liều thuốc hủy báng chúng ta... có hối cũng đâu còn kịp, tai họa này vẫn phải tự thân gánh chịu... Phải nhớ, tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp bạn mới được tự tại."
Giúp Bảo Nam cởi bỏ áo vest ngoài, Thùy Trâm không kìm được bật cười tự giễu. Không phải là cô không ngộ được chân lý mà mẹ vẫn luôn tìm cách nhắc nhở khi cô còn nhỏ, để cô sau này không phạm phải sai lầm giống bà. Thế nhưng, anh không giống bố cô! Thùy Trâm tin Bảo Nam, cũng tin vào mắt nhìn người của mình. Tâm tư giằng xé như ngày hôm nay... là do anh không hề yêu, thậm chí, là còn chưa từng có cảm giác với cô. Những chuyện tiếp theo không phải là bồng bột của tuổi trẻ. Thùy Trâm luôn hiểu, không có con đường dẫn đến hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường cô đang lựa chọn. Cô phải bảo vệ tình yêu của cô. Cho dù đối với Bảo Nam, đây gần như đã là cấm kỵ tuyệt đối, nhưng vì để giữ chặt anh, cô trước đó cũng đã đánh cược rất nhiều, giờ thêm phần quý giá nhất của người con gái thì cũng có sao! Có trách thì cũng nên trách loại chấp niệm đã là thâm căn cố đế: Yêu thì nên trọn đời gắn bó, làm lòng vui vẻ, đừng hỏi là đúng hay sai!
Áo vest rơi xuống đất.
Từ đang quỳ gối trên giường, Thùy Trâm đột ngột thay đổi tư thế. Thuận thế chống tay xuống ga trải rồi xoay người, lúc này, cô đã nằm sấp trên người Bảo Nam.
Thùy Trâm vốn rõ, so với thân hình sở hữu chiều cao hơn một mét tám của Bảo Nam, trọng lượng cơ thể cô chắc chắn sẽ không là mối e ngại khiến anh khó chịu. Khoảnh khắc này, hai người gần như đã dính sát, cách một lớp quần áo, dường như cô có thể nghe rõ nhịp đập trái tim anh.
Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh sắp xảy ra, ấy vậy mà Thùy Trâm lại không hề cảm thấy căng thẳng. Bởi cô đã mặc định loại quan hệ này sớm muộn gì rồi cũng phát sinh. Bất kể đây có phải là đêm tân hôn mà ngày trước cô hằng mong được cùng người mình yêu thương trải nghiệm hay không. Bất kể Bảo Nam phút này, là đang tỉnh táo hay đang chìm trong mộng mị, cô cũng không ngại thay anh dẫn dắt, chủ trì tất cả. Chỉ cần sau ngày hôm nay, anh cho cô một lời đảm bảo về tương lai của cả hai, thì trước khi kết hôn, cô sẽ an tâm chờ đợi, sẽ không ích kỷ, nôn nóng cưỡng cầu loại chuyện vượt quá bổn phận của một vị hôn thê!
Thùy Trâm cúi thấp đầu, ngay lập tức, một nụ hôn đã hạ xuống chính giữa vầng trán của Bảo Nam. Làn da dưới đôi môi cô ấm nóng, nhưng cô lại không thể suy đoán là do rượu khiến thân nhiệt anh tăng cao, hay do tác động của luồng không khí sưởi ấm tỏa ra từ máy điều hòa.
Vừa hôn dọc theo sống mũi Bảo Nam, Thùy Trâm vừa cởi áo sơ mi của anh. Tuy nhiên mới đến hàng khuy thứ ba, bàn tay cô lại đông cứng lại. Bảo Nam chau mày, anh định đẩy Thùy Trâm ra, nhưng động tác bản năng chỉ kéo dài khoảng một vài giây thì liền ngừng lại. Dù chất cồn ngấm sâu gần như đã làm tê liệt đại não, nhưng trong tâm thức, anh vẫn đề phòng, vẫn luôn bài xích cùng cô tiếp xúc thân mật!
Suy nghĩ này khiến nét mặt tràn đầy nhu tình của Thùy Trâm tối sầm lại. Luồn qua kẽ áo sơ mi Bảo Nam, ngón tay cô dừng lại ở lồng ngực anh. Bảo Nam có biết giống như anh từ bao lâu nay, phút này, trái tim cô cũng đang ngày càng lạnh giá? Ở cạnh bên anh đã ngần ấy năm, dù hai người đến một cái nắm tay còn chưa có, thế nhưng, dù chỉ một chút, đọng lại trong anh chẳng lẽ không là cảm giác thân quen? Hồi nhỏ, Thùy Trâm từng thấy Hiểu Du nghịch ngợm, chọc phá Bảo Nam khi anh thiếp đi trên ô tô, lúc đó, chẳng những không ghét bỏ, anh còn bắt chặt bàn tay đang làm loạn rồi vô thức mỉm cười. Nhìn vào tình huống bây giờ, hóa ra đối với Bảo Nam, cô xa lạ chẳng khác người dưng là bao!
Tổn thương và tức giận như chất xúc tác bén vào rơm rạ, làm bùng lên ngọn lửa dữ dội vốn chỉ âm ỉ cuối nơi đáy lòng. Thùy Trâm cười lạnh, nếu đã như vậy thì không lý gì cô lại buông xuông. Khoảng cách giữa cô với anh không thể không xóa bỏ.
Cuối cùng, Thùy Trâm cũng dứt khoát chuyển nụ hôn lên môi Bảo Nam. Khoảnh khắc này, hơi thở của anh và cô như thể đã hòa thành một. Hàng mi Thùy Trâm khẽ rung, hình như, dư vị còn đọng đã giúp cô suy đoán được loại rượu khiến anh đắm chìm trước đó là gì. Nhưng trong ký ức của cô, dù là khi uống trực tiếp, hương vị mà rượu Sherry Fino mang đến cũng không đắng chát như lúc này.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Thùy Trâm, cũng là nụ hôn đầu tiên của Bảo Nam. Trong quá khứ, đã không ít lần cô mường tưởng và tự hỏi, khoảnh khắc đẹp như mộng ảo giữa hai người đến khi nào mới xảy ra? Giờ thì, không những biết được đáp án, mà cô còn phát hiện mong mỏi khi xưa chẳng qua chỉ là tàn nhẫn giấu kín. Sau tấm màn chắn, hết thảy đều là những cú tát mạnh được che đậy hoàn hảo. Nếu Thùy Trâm lặng lẽ sống thì không sao, nhưng chỉ cần bao nhiêu lần vén tay là bấy nhiêu lần bị đánh đến nỗi nhạt nhòa nước mắt.
Lần này cũng vậy, tâm hồn cô lại xuất hiện thêm rất nhiều những vết thương nhỏ do mũi kim đâm.
Trưa nay, không phải là Bảo Nam chủ động, mọi thứ đều do Thùy Trâm kiểm soát. Khung cảnh xung quanh không lãng mạn, chẳng có bữa tối dưới ánh nến dịu dàng đung đưa, cô cũng đâu diện bộ áo váy đẹp nhất, rồi còn những lời hứa hẹn mà đích thân anh nói ra... Rõ ràng đều do trí óc cô tự mình dối gạt.
Nụ hôn đầu tiên của cả hai, là Thùy Trâm ép buộc tự trao và bị Bảo Nam bất giác cự tuyệt. Không gian xung quanh dơ bẩn bởi những toan tính, nhuốm màu dục vọng do ánh vàng cam mờ ảo phát ra từ phía đèn ngủ treo tường, trên người cô cũng chỉ đơn độc mỗi chiếc khăn tắm, thậm chí, giữa giường cỡ lớn... Cảnh thân mật của một cuộc ân ái còn sắp diễn ra.
Thùy Trâm rời khỏi đôi môi Bảo Nam. Cô lại đưa tay xoa lên khóe mắt ngày càng nhíu chặt kia. Cảm thấy toàn bộ cơ thể anh đã bắt đầu khước từ sự đụng chạm của mình, thần sắc cô thêm phần u tối. Thùy Trâm nhìn Bảo Nam bằng ánh mắt sâu thẳm, nhưng bàn tay còn lại của cô vẫn lưu loát di chuyển, nhanh chóng cởi ra từng hàng cúc áo.
Suốt cả quá trình, trở ngại không phát sinh thêm, mọi thứ đều rất dễ dàng.
Thùy Trâm cười khẩy, nếu chất cồn khiến Bảo Nam vô lực hết tác dụng vào ngay lúc này, cô chắc chắn bản thân sẽ chết rất thảm. Tuy nhiên, tửu lượng của anh không tốt. Riêng về khoản này, Thùy Trâm dám khẳng định cô bỏ xa Bảo Nam. Lại thêm dòng vang cao độ "giúp sức", bởi vậy, Thùy Trâm mới như cá gặp nước, càn rỡ đến vô pháp vô thiên.
Hoặc... đây cũng là điều mà thâm tâm cô khao khát. Không phải chỉ vì mục đích ràng buộc được anh...
Con người khi đã quá yêu, thứ muốn chiếm hữu không chỉ đơn thuần là trái tim, mà còn là cả thân thể của người khiến họ say mê.
Dù vậy, thế nhưng đến lúc chạm vào thắt lưng quần âu, Thùy Trâm vẫn thoáng có chút run rẩy, đến giờ, cô đã không thể lấy sự mạnh mẽ để dối lòng. Căng thẳng lặng lẽ chiếm cứ!
Sao phải sợ chứ? Trên đời còn có chuyện gì có thể dọa được mình? Hơn nữa, Bảo Nam là người mình yêu... Chắc chắn khoái cảm đó sẽ khiến anh hạnh phúc...
Thùy Trâm tự trấn an, đến khi cô mở mắt, phản chiếu trong đôi con ngươi chỉ còn sự kiên quyết và niềm kiêu ngạo quyết tuyệt.
Dưới nền, gần khu vực xung quanh giường, áo quần các loại chẳng mấy chốc đã chất đống.
Ánh đèn được điều chỉnh, tầm nhìn tối hơn vài phần. Tuy nhiên bây giờ, Thùy Trâm vẫn có thể quan sát toàn bộ cơ thể của Bảo Nam. Đã biết do tập luyện kiên trì, mà vóc dáng anh từ vài năm trước đã cao lớn hơn so với hầu hết đám thiếu gia cùng trang lứa. Nhưng lúc này, khi tận mắt trông thấy thân hình ngày càng hoàn hảo, đến giờ, đã thuần thục chẳng khác một người đàn ông trưởng thành là bao của Bảo Nam, Thùy Trâm vẫn tránh không khỏi có chút ngượng ngùng, xấu hổ.
Cơn sóng ghen hận vốn đang dâng trào nay lại vì thế mà bị áp chế. Khác với vẻ ung dung điềm tĩnh mọi ngày, thời khắc này, ngoài nôn nóng và gấp gáp, cô không cảm nhận được điều gì khác.
Thật ra, không chỉ phái mạnh mới có dục vọng, phái yếu - họ cũng nảy sinh ham muốn với người mà họ thực sự yêu thương.
Thùy Trâm muốn dùng bản năng để điều khiển mọi thứ theo ý muốn. Cúi người gần sát, thêm một lần nữa, cô nằm trở lại trên người Bảo Nam. Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, không ngừng hôn lên các nét ngũ quan tuấn tú. Sau đó, ở vị trí cánh môi Bảo Nam, cô lưu luyến hồi lâu rồi mới chuyển đến quai hàm góc cạnh, bờ vai săn chắc và khe ngực nam tính của anh.
Thế nhưng ngay từ đầu, chiếc khăn tắm quấn ngang ngực Thùy Trâm vốn đã được cô chủ ý quấn lỏng. Vậy nên trong quá trình ma sát, lúc Thùy Trâm trượt xuống và chuẩn bị đặt môi hôn vào vùng bụng Bảo Nam, giống như vượt ngưỡng giới hạn, nút thắt cố định trên đó liền bung xõa. Tích tắc, Thùy Trâm liền nhớ bọc quanh người cô vẫn còn có vật vướng víu.
Thùy Trâm mất hứng gượng dậy, gỡ thân khỏi chiếc khăn tắm, cô tiện tay quăng nó đến ghế sofa ở phía đối diện. Động tác vừa dứt, thấy hơi gai người, Thùy Trâm theo bản năng liền cúi xuống. Giờ đây, khi không còn vật che chắn, thân thể trắng nõn với những đường cong đẹp mắt của cô đã hoàn toàn phơi bày. Thùy Trâm nóng bừng ruột gan, may mà Bảo Nam không hề nhìn thấy. Nhưng đến khi định thần lại, cô mới nhận ra vị trí mà cô đang ngồi là trên đùi anh. Dù chưa đến mức cùng cực, tuy vậy, khi nhìn từ đằng sau, tư thế mà hai người tạo thành muốn bao nhiêu ái muội liền có đủ bấy nhiêu ái muội.
Lúc này, vùng giữa hai chân bỗng nhiên ẩm ướt, Thùy Trâm nhìn kỹ, tức khắc, lý trí vốn luôn bình tĩnh đã bị chính cô đánh vỡ. Một loại khao khát xa lạ bất ngờ dâng lên, hình như tại nơi sâu thẳm, có thứ gì đó đang kêu gào, không ngừng đòi hỏi phải được thỏa mãn. Dù là lần đầu, nhưng Thùy Trâm lại chín chắn trước tuổi, hơn nữa, hơn mười tám năm sống trên cõi đời, không phải là cô chưa từng nghe qua những vấn đề liên quan đến chuyện chăn gối.
Bấy giờ, Thùy Trâm lập tức biết rõ, điều cô mong muốn không chỉ đơn thuần là hôn khắp người Bảo Nam, rồi đợi anh tỉnh lại như kế hoạch ban đầu nữa...
Mà đây, không khó như việc giành lấy trái tim anh, đó là điều mà ngay bây giờ, cô có thể dễ dàng chi phối. Tuy vậy, mặc cho cổ họng cô khô nóng, toàn thân chống rỗng khó chịu, muốn ngay lập tức nhờ anh lấp đầy. Nhưng, Thùy Trâm sẽ không khi nào quên để ý đến cảm nhận của người cô yêu.
Dời tầm mắt khỏi chỗ đó, Thùy Trâm liền thấy Bảo Nam vẫn đang ngủ say. Có lẽ vì không bị cô "trêu chọc", mà gương mặt anh tuấn như được khắc họa đã sớm khôi phục vẻ lạnh lùng, hai hàng lông mày của anh chẳng biết từ lúc nào cũng đã giãn ra.
Bảo Nam biểu hiện bình thường như vậy, khiến cho Thùy Trâm không biết anh có giống cô, ngay cả khi trong giấc nồng, dục vọng tại nơi sâu kín có bị đối phương làm cho khơi dậy? Trong giai đoạn sau cùng, không chỉ vì mình, Thùy Trâm hy vọng cả cô và anh sẽ đều cảm thấy thoải mái.
Có lẽ, chỉ còn một cách để biết!
Ngẫm nghĩ một hồi, từ tấm thân trần của Bảo Nam, đôi mắt Thùy Trân mơ màng lướt dần xuống dưới...
Lúc này, không gian xung quanh tĩnh lặng đến nỗi chính cô cũng có thể nghe rõ nhịp thở bất ổn của bản thân.
Do ngược sáng, từ góc nhìn của cô, phía dưới vùng bụng Bảo Nam nửa tỏ nửa mờ. Thế nhưng, chỉ cần như thế cũng đủ để khiến Thùy Trâm sục sôi, dường như, thần trí cô cũng đã bị anh mê hoặc đến nỗi chẳng thể chống đỡ.
Theo dòng nong nóng ào ạt chảy ra từ trong cơ thể, Thùy Trâm biết, mặt cô bây giờ còn đỏ hơn một con tôm bị luộc. Tuy nhiên, đã đến nước này, thẹn thùng cũng đâu có ích, Thùy Trâm không thể dừng lại, cô nhất định "phải bắn" đi mũi tên này. Hôm nay, Thùy Trâm muốn cô hoàn toàn thuộc về Bảo Nam, cũng muốn cưỡng chế buộc anh trở thành một phần trong cô!
Không chần chừ lâu, Thùy Trâm đưa tay vào nơi chính giữa hai hông Bảo Nam. Lúc mới chạm vào, toàn thân cô như muốn nổ tung. Thế nhưng, khi cố áp chế si mê và kiên nhẫn thăm dò, kết quả mà cô nhận được chỉ là cảm giác vừa bất lực vừa thất vọng.
Không có, một chút cũng không có!
Bảo Nam không như cô, không bị kích thích đến nỗi vừa mới bắt đầu đã ướt đẫm!
Hay... có phải những điều cô làm chưa đủ để khơi gợi lửa tình trong anh, khiến anh dù trong cơn mộng nhưng vẫn thiết tha bùng cháy?
Thùy Trâm nghĩ, cô nên tin vào trực giác của cô lúc này.
Đến đây, Thùy Trâm liền chuyển tư thế, cô rời khỏi chân Bảo Nam. Quỳ sát bên anh, cô cúi gập người, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi quét khắp bắp đùi anh. Nhưng trong lúc đó, duy chỉ có tay phải của cô là vẫn đặt ở vị trí cũ, mơn trớn ngang dọc như thể trêu đùa.
Khi tiết tấu động tác nhanh hơn vài nhịp, cuối cùng, Thùy Trâm cũng nghe có tiếng rên khẽ, cùng lúc, cô cảm nhận được bàn tay cầm nắm có chút dính dớp. Bảo Nam vừa run lên, có phải mãnh liệt trong anh đang dần nhen nhóm, chỉ cần cô không dừng lại thì tinh túy lửa dục sẽ mạnh mẽ phun trào?
Biến đổi rất nhỏ từ phía Bảo Nam khiến Thùy Trâm mỉm cười. Cô ngồi thẳng dậy, khẽ tách đôi chân đang khép lại của anh sang hai bên, rồi chuyển hẳn người vào không gian có hình chữ V vừa được tạo thành. Sau đó, Thùy Trâm lập tức sải người, ôm vai Bảo Nam, toàn bộ vùng trên eo cô giờ đã áp vào lồng ngực anh. Tại thời điểm ấy, môi kề môi, ngực chạm ngực, da thịt hoàn toàn dính sát, giữa anh với cô không còn tồn tại kẽ hở. Tuy nhiên lúc này, do chiều cao chênh lệch, nên nơi riêng tư nhất của hai người vẫn chưa gắn kết.
Trên thực tế, Thùy Trâm đã cố tình không điều chỉnh, mặc dù chính cô cũng sắp nhẫn nại chẳng nổi. Thế nhưng, phản ứng ít ỏi của Bảo Nam chưa đủ, Thùy Trâm muốn giúp anh chuẩn bị sẵn sàng hơn, nếu không, từ ngay lần đầu, người duy nhất phải gánh chịu cơn đau sẽ không là cô.
Trước khi hôn mọi tấc da trên cơ thể Bảo Nam, Thùy Trâm ghé sát tai anh, sắc mặt cô vụt qua một tia áy náy, "Bảo Nam, cũng vì tương lai của chúng ta... mong anh tha thứ cho em." Thùy Trâm biết rõ, Bảo Nam không nhận thức được những điều mà cô đang nói. Nhưng trong cuộc hoan ái do Thùy Trâm làm chủ, đó đồng thời là lời xin lỗi, cũng đồng thời là sự nhượng bộ duy nhất mà cô có thể dành tặng cho anh.
Không như lúc mới bắt đầu, lời vừa dứt, Thùy Trâm liền hôn lên môi Bảo Nam. Giống với những lần trước đó, nụ hôn cô trao cho anh khắc này đặc biệt nồng nàn. Ở viền trong môi Bảo Nam, đầu lưỡi của Thùy Trâm nhẹ nhàng đẩy tới, vừa như xoa dịu vỗ về, cũng như là đang nỗ lực vượt qua rào cản để tiến sâu thẳng vào trong. Tuy nhiên sau đó, cố chấp nơi anh khiến cô như bị rớt xuống cùng cực. Vì dù có nỗ lực thế nào, Thùy Trâm cũng không thể cạy mở hàm răng vốn đang khép chặt kia... Đến giờ, anh vẫn không chịu tiếp nhận môi hôn của cô.
Phảng phất một trận cay đắng, đôi tay đang đỡ dưới vùng vai gáy của Bảo Nam càng thêm siết chặt, như thể tạo lực đẩy cao để giúp răng môi triền miên không dứt, cũng như để anh biết rõ, anh bây giờ đang nằm trong vòng tay ai, có hay không còn một con đường khác để trốn chạy.
Ngắm nhìn khuôn mặt cận kề của Bảo Nam, Thùy Trâm tự hỏi, người mà cô yêu đắm say... phải chăng linh hồn của anh đã bị hun đúc thành đá? Di chuyển bàn tay luồn vào mái tóc, để cho lòng bàn tay bao trùm đỉnh đầu Bảo Nam, ánh mắt Thùy Trâm lóe lên một tia nguy hiểm, nếu cô dùng sức đánh mạnh, vỏ bao bọc ấy liệu rằng có nát? Hay không phải anh, cô mới là người đón nhận đớn đau còn hơn róc xương xẻ thịt?
Chỉ vài giây sau, trước khi Thùy Trâm mất kiểm soát, lồng ngực Bảo Nam bỗng nhiên phập phồng một cách lạ lùng. Dưới ánh đèn mờ, cô còn cảm nhận hô hấp của anh đang dần trở nên đứt quãng. Nhận thức này khiến Thùy Trâm kinh hãi tột độ, theo phản xạ, cô vội buông bỏ đôi môi Bảo Nam. Nhưng khi nhịp thở của anh đã dần bình ổn, cơ thể dính sát của Thùy Trâm lại đang không ngừng run lên. Cô không những trói buộc Bảo Nam, khiến anh hỗn loạn đầu óc bằng nụ hôn mất kiểm soát, mà thậm chí, dẫu biết đó là kháng cự tiềm thức, cô vẫn ích kỷ cực đoan, nảy sinh sát ý tổn hại người mình thương yêu.
Thùy Trâm cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên, cô không dám, cũng không muốn thử tưởng tượng nếu Bảo Nam gặp chuyện không hay, hơn nữa, kẻ tội đồ đẩy anh bước vào con đường tử lộ lại chính là cô, thì quãng đời còn lại của cô sẽ như thế nào?
Cuối cùng, ập theo phấp phỏm run sợ chính là day dứt trút xuống theo cùng khiêu khích đê mê. Thùy Trâm rướn người, nâng cằm Bảo Nam, nhưng lại nhắm mắt in một nụ hôn dọc từ chính giữa ấn đường của anh. Giờ đây, cô không muốn nhìn Bảo Nam, cũng không muốn hồi tưởng lại trong mười năm qua, dù là vô tình hay hữu ý, ở nơi góc khuất tâm hồn, hai người đã dùng phương thức gì để khiến đối phương tổn thương, mà cô chỉ muốn tiếp tục thắp lên ngọn lửa còn đang dang dở vì anh.
Không có áo quần vướng víu, hai cơ thể đối diện với nhau chính bằng hình thức trần trụi cọ xát.
Không giống khúc dạo đầu lúc trước, Thùy Trâm không thể bình tĩnh kiểm soát tư thế và hành động của bản thân, bấy giờ, không theo tốc độ và quy luật động tác là dịu dàng hay nóng bỏng, cô chỉ biết dùng đầu lưỡi, răng môi, hai bàn tay cùng với bắp đùi của mình để làm tất cả mọi thứ theo bản năng.
Thế nhưng, dưới sự tấn công khi nhẹ nhàng, khi thì cuồng dã, khi lại khơi gợi nóng bóng từ phía Thùy Trâm, phản ứng thân thể của Bảo Nam rất nhanh đã bị đẩy tới ranh giới mãnh liệt nhất.
Có tiếng rên rỉ vang lên, không rõ là của ai.
Mùi hương tiềm ẩn từ hai cơ thể chẳng mấy chốc đã quyện hòa.
Trong phòng toàn cảnh xuân sắc.
Tận cho đến lúc Thùy Trâm như say, thần hồn điên đảo, toàn thân Bảo Nam khắc này cũng vì cuồng nhiệt của cô mà bùng cháy. Dục vọng lên cao, đánh động tâm thức vốn đang đắm chìm trong mộng cảnh dĩ vãng.
Hàng mi khẽ lay.
Anh mơ màng thoát khỏi trạng thái bị bóng đè đến tê liệt.
Khi từng đợt sóng của cả hai đã bị đối phương làm cho cuộn tràn, chẳng biết là từ lúc nào, Thùy Trâm đã ngồi lên trên bụng Bảo Nam.
Không khí một màu ma lực.
Tầm nhìn mờ mờ, rất khó để quan sát rõ mọi thứ xung quanh, nhưng xúc giác chân thực lại giúp cô cảm nhận không là mồ hôi, mà những mảng trơn ướt bám vào da thịt ở bắp chân, vòng eo, vùng bụng... của cả hai mới là ám chỉ nguyên thủy nhất: Đã đến lúc, anh và cô cần phải có nhau!
Miệng lưỡi khô nóng, ngọn lửa đam mê hừng hực thiêu đốt tâm can, sự trống rỗng khó chịu, cộng hưởng thêm nỗi khát vọng, mong chờ trong ngần ấy năm đã khiến Thùy Trâm chẳng thể chần chừ thêm một giây phút. Cuối cùng, cô quyết định buông thả dục vọng, giữ chặt thắt lưng Bảo Nam, định lịch lùi hông về phía sau, quyết định giữ thế chủ động cho màn ái ân cuồng nhiệt sắp tới. Nhưng, một chút kiềm chế còn sót lại làm Thùy Trâm bất giác ngẩng đầu, như thể nếu làm như vậy, hình ảnh đẹp nhất của Bảo Nam trước khoảnh khắc anh hoàn toàn thuộc về cô sẽ mãi lưu giữ trong ký ức.
Chỉ có điều ngay sau đó, Thùy Trâm cảm thấy toàn bộ các mô tế bào trên da dẻ cô đều như đông cứng. Ý cười tắt ngấm... vì đối diện với cô, chính là đôi mắt đã mở của Bảo Nam trong ánh sáng tối mờ.
Anh đã tỉnh lại từ lúc nào?
Câu hỏi này bật ra trong đầu cùng sự run sợ đến tột độ của Thùy Trâm. Lý trí không quan tâm tiếp theo mình sẽ nhận lấy kết cục như thế nào, mà chỉ đau khổ khi ý thức được có lẽ anh sẽ ghê tởm, ghét bỏ, hay thậm chí là oán hận cô.
Nhưng, trong lúc chưa xác định được mọi thứ có hay không còn có thể cứu vãn, theo phản xạ, Thùy Trâm lập tức liền rời khỏi người Bảo Nam. Tuy nhiên, mọi hành động của cô đều ngưng trệ, bởi ngay lúc vừa nhổm dậy, cảm giác đau nhói do cánh tay bị bắt chặt đã bất ngờ ập tới. Sau đó là một trận cuồng quay, trần nhà đảo lộn, đến khi tấm lưng trần của Thùy Trâm tiếp xúc với ga trải giường êm ái, còn chưa kịp định thần, cả người cô đã bị một thân hình cao lớn bao trùm. Dù bị siết chặt, đè nặng đến nỗi không thể nhúc nhích, nhưng khi nhận thức rõ ràng người lật tình thế, giành ngược vị trí nằm trên chủ động bấy giờ là ai, cô lại sững sờ đến nỗi quên cả phản ứng.
Thế giới trắng xóa, không có ngày đêm, giống như khái niệm về thời gian đã hoàn toàn biến mất.
Một mình đơn độc, một mình tồn tại, chẳng khác nào kẻ bất tử vô hướng. Không có ai ở bên, cứ như vậy, ký ức và cảm xúc sẽ phai nhòa cùng sự vĩnh hằng, rồi còn tình yêu và cả những kìm nén, hết thảy, anh cũng sẽ đều lãng quên.
Thế nhưng, buông bỏ dĩ vãng như một giấc mộng dài có thật sự là ước vọng để giải thoát bản thân?
Bảo Nam bật cười, lý trí còn sót đủ để anh không thể lại một lần nữa dối gạt bản thân. Vì dù tâm can có bị cào xé, anh vẫn mong muốn cuộc sống của mình không bị mất đi ý nghĩa. Có lẽ đến giờ, Candy là lý do duy nhất để anh tiếp tục tồn tại. Nếu lúc trước, việc lựa chọn sống chung với lời oán hận của cô bé trước lúc qua đời, là cách mà Bảo Nam tự dày vò và trừng phạt bản thân, thì giờ đây, anh lại can tâm dùng cả quãng đời còn lại để sữa chữa cho những sai lầm trong quá khứ. Mặc cho Candy đời này kiếp này không thể tha thứ cho sự tuyệt tình của anh năm xưa, nhưng một khi anh đã tình nguyện cùng em gái vượt qua mọi sóng gió, liệu điều này có còn quan trọng nữa không?
Ý nghĩ thoáng qua giúp Bảo Nam thanh tỉnh được phần nào. Thiên đường trắng lạnh từ từ nhạt dần, ảo ảnh tan biến, thoáng chốc, mọi thứ đều khôi phục vẹn nguyên.
Chẳng có thứ gì bị diệt trừ.
Trái đất vẫn đang tự quay quanh trục...
Trước khi tầm nhìn ngày càng nhạt nhòa, Bảo Nam dốc hết sức lực với lấy chiếc di động trên mặt bàn. Anh định tìm số của viện trưởng Walker, nhưng không chỉ khối óc run rẩy, mà các đầu ngón tay anh cũng vô lực một cách bất thường.
Điện thoại rơi xuống đất!
Bảo Nam ép mình phải tỉnh táo lại, nhưng lúc cúi người nhặt máy, một trận hoa mắt chóng mặt bỗng dồn ập tới, khiến anh mất đà, trọng tâm cơ thể đổ thẳng về phía trước.
Trông thấy cảnh này, Thùy Trâm vội đứng bật dậy. Từ lúc đặt chân lên quán bar ở tầng thượng, cô đã chọn vị trí nằm trong góc khuất để quan sát nhất cử nhất động của Bảo Nam, tuy nhiên, thời gian anh làm rơi điện thoại rồi ngã người chỉ diễn ra khoảng một vài giây, vì vậy, cho dù vận hết sức lực, cô vẫn không thể chạy đến bên anh kịp thời.
Mắt thấy thân thể Bảo Nam sắp tránh không khỏi việc bị tổn thương, trái tim Thùy Trâm giật thót. Nhưng may, dáng vẻ mất tỉnh táo của anh từ trước đã khiến nhân viên pha chế trong quầy bar chú ý, nên anh ta mới nhanh nhẹn phản ứng, lao ra để đỡ lấy anh.
Lát đó, anh ta nhặt chiếc di động, đưa đến trước mặt Bảo Nam, “Quý khách, có cần tôi giúp anh gọi người không?”
Thùy Trâm đi tới, vừa lúc cô nghe Bảo Nam mệt mỏi trả lời, “Số máy đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi…” Sau đó, giọng anh nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Tia toan tính thoáng vụt qua, Thùy Trâm nhanh chóng giật lấy điện thoại từ tay nhân viên phục vụ, “Không cần đâu, người anh ấy muốn gọi là tôi.” Cô mở ví, không để đối phương kịp đáp lời đã nhanh hơn vài nhịp, trực tiếp nhét một tờ ngân phiếu vào tay anh ta, “Chuyện ban nãy, thật lòng cảm ơn anh…”
Quả nhiên, dẹp bỏ mối nghi hoặc, nhân viên pha chế trở nên niềm nở hẳn. Thùy Trâm khinh thường nhưng không biểu lộ ra mặt. Rõ ràng cô biết, chưa tính đến nguời đang đi làm thêm để trang trải cuộc sống như anh ta, chỉ riêng mệnh giá ghi sẵn trên tờ ngân phiếu, đã thừa sức giúp cho một tên công tử có thể ăn chơi bạc mạng, tiêu xài hoang phí, thích gì mua nấy trong khoảng thời gian khá dài.
Tự dưng lại tốn một khoản tiền không nhỏ cho nhân viên pha chế, vậy nhưng, trong lòng Thùy Trâm lại không hề buồn bực, ngược lại, đến lúc bước vào phòng nghỉ, trên khuôn mặt cô vẫn là ý cười đong đầy.
Thùy Trâm cầm di động của Bảo Nam, bấm số của cô. Đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang, cô mới hài lòng rồi tắt máy.
Chuyển tầm mắt về phía Bảo Nam, Thùy Trâm mỉm cười, hôm nay, toàn bộ thời gian của anh sẽ thuộc về cô.
Tháo bỏ giày cao gót, Thùy Trâm đi chân trần đến chỗ giường lớn đặt ở giữa phòng. Ngồi cạnh Bảo Nam, ngắm nhìn dáng vẻ lúc anh ngủ say, con tim trong lồng ngực cô bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
Hít sâu một hơi, Thùy Trâm khẽ gọi, “Bảo Nam…”
Anh không trả lời, có phải giọng nói của cô quá nhỏ, không đủ để đánh thức anh?
Thùy Trâm lay vai Bảo Nam vài lần, cô cố gắng kiên nhẫn, nhưng kết quả khả quan nhất cũng chỉ là hàng mi anh thoáng rung. Bảo Nam không tài nào nhấc nổi mí mắt, dường như, rượu đã giúp một người khó an giấc như anh chìm sâu vào cơn mộng.
Trạng thái này bấy giờ mới khiến cô yên tâm.
Cuối cùng, Thùy Trâm áp bàn tay phải lên má Bảo Nam, tiếp đó, cô chậm rãi di chuyển ngón trỏ, phác qua bờ môi, sống mũi, đôi mắt của anh…
Bảo Nam trước mặt cô... tĩnh lặng và vô thức. Có lẽ chỉ khi anh mất đi tri giác, cô mới có thể tùy ý chạm vào làn da và ở bên cạnh anh thật gần. Thùy Trâm hy vọng phút giây này sẽ kéo dài mãi mãi.
Thế nhưng lúc này...
Tận sâu trong đáy lòng, điều cô khao khát có thật sự là một Bảo Nam bất động thanh sắc như thế?
Lời tự vấn lướt qua làm tâm trạng vốn đang hân hoan của Thùy Trâm chùng hẳn xuống. Một nỗi chua xót lặng lẽ dâng lên, khiến cổ họng cô như muốn nghẹn lại.
Thùy Trâm còn nhớ, rất lâu về trước, cô đã từng nuôi một giấc mơ cổ tích. Cô ước được cùng cậu bé mà mình vừa gặp đã cảm mến, mai sau trải qua một chuyện tình có khởi đầu tốt đẹp và kết thúc viên mãn chẳng khác nào trong mơ. Cô cũng không dưới mười lần tự hỏi, từ thuở ấu thơ cho đến hết thời niên thiếu, nếu như cô và Bảo Nam tay trong tay, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua dư vị ngọt ngào của tình yêu tuổi trẻ, thì điều đó sẽ đẹp đẽ đến nhường nào? Thậm chí, Thùy Trâm còn ngốc nghếch, tự mình thêu dệt ảo mộng đầm ấm cho tương lai. Trong bức tranh ấy, Bảo Nam và cô đều đã trưởng thành. Giống như kết quả của biết bao chuyện tình thanh mai trúc mã, rồi cô và anh sẽ tiến tới ngưỡng cửa hôn nhân, trải qua một đêm tân hôn đáng nhớ... Chặng đường phía trước, Thùy Trâm không cầu phú quý vinh hoa, (cô có thể sẵn sàng vứt bỏ tiền tài, danh phận…), chỉ cầu mỗi đêm trước lúc đi ngủ, người bên cạnh cô sẽ là Bảo Nam, rồi khi thức giấc, cô vẫn thấy mình nằm trong vòng ôm ấm áp của anh. Trước khi rời giường, hai người còn trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào thay cho lời “chào buổi sáng”… Viễn cảnh ý nghĩa hơn, chính là khi những đứa con trào đời. Anh và cô sẽ không để con bất hạnh như những đứa trẻ lớn lên trong danh môn vọng tộc (giống bố mẹ của chúng), dù bận rộn thế nào, cũng cho con cảm nhận được đầy đủ tình yêu thương từ phía mẹ cha, cưng chiều, mua cho con tất cả mọi thứ, tuổi đi học sẽ đưa con đến trường, tối về, còn có thể chỉ dạy bài vở cho con. Cứ như vậy, con sẽ lớn khôn thành người, gây dựng sự nghiệp và có gia đình riêng… Thế rồi năm tháng qua đi, điều cô mong mỏi là duyên nghĩa mặn nồng kéo dài đến răng long đầu bạc... Đi hết cuộc đời, vợ chồng cùng sống cùng chết, nháy mắt là thống khổ nhưng vĩnh hằng là hạnh phúc…
Có điều, hồi thơ dại ấy Thùy Trâm không hiểu, khác với mộng mơ, hiện thực vốn luôn tàn nhẫn.
Thế nên, nay vỡ mộng rồi mới thấy lòng đau.
Thùy Trâm tự nhủ cô nên chờ đợi thêm một vài năm và bằng lòng với những gì mình đang có. Song, mỗi lúc đối diện với trống trải cô đơn, cô lại không thể giữ vững lớp vỏ mạnh mẽ mà bấy lâu nay cô nhọc công gây dựng.
Bởi...
Lúc tất cả mọi người đều biết từ năm tám tuổi, đại thiếu gia Trần gia cùng đại tiểu thư Đặng gia đã trở thành vị hôn phu, hôn thê của nhau...
Lúc đám họ hàng ở gia tộc đều đổ dồn ánh mắt oán hận cùng những lời lẽ mỉa mai, cay độc về phía Thùy Trâm. Vì sau buổi tiệc đính ước, có thêm rất nhiều tập đoàn lớn nhỏ dốc vốn mua thêm cổ phiếu, đầu tư vào tổng tập đoàn Đặng gia. Cùng với nguồn lợi tức khổng lồ “rót” vào công quỹ, cổ phần phân chia mà cô đứng tên cũng không ngừng tăng lên, tạo sức ép không nhỏ cho nhiều phe cánh thuộc nội bộ cổ đông...
Lúc Đặng Tâm Thanh ghen ghét, vì đâu mà Thùy Trâm có được mối hôn sự tốt đẹp với Bảo Nam... (người khiến cô ta đỏ mặt, ngượng ngùng tại tiệc mừng sinh nhật em gái bảy tuổi)?
Lúc các bạn học đều ngưỡng mộ và cho rằng, anh với cô là cặp đôi gắn bó nhất...
Lúc trong mắt bố mẹ hai bên, tình cảm của Thùy Trâm và Bảo Nam đang ngày một thêm khăng khít, (khiến họ phần nào đã bớt áy náy do hôn nhân lợi ích), đến mức, (nếu con trai hoặc con gái muốn), bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng chấp thuận, ủng hộ hai con kết hôn...
Thì chỉ có cô, đương sự trong cuộc mới hiểu, là họ tưởng cô với anh hạnh phúc! Hết thảy, họ đều chỉ nhìn những điều duy mỹ bên ngoài!
Thùy Trâm chợt hồi tưởng lại, mười năm trước, sau khoảnh khắc Bảo Nam bằng lòng để cô đồng hành cạnh bên với tư cách là một người bạn, là thời khắc mà Hiểu Du ra đi.
Mười năm trước, kể từ giây phút lặng người đứng ở phía sau, trông anh ôm chặt Hiểu Du (đã mất) rồi rơi nước mắt, cô cũng vì anh mà lệ hoen mi.
Mười năm trước, cô thay đổi mọi thứ của bản thân để biến mình trở thành Hiểu Du.
Mười năm trước, cô biết mình đã thành công, bởi ánh mắt Bảo Nam dành cho cô dần dần đã có sự đổi khác.
Cũng mười năm trước, anh vì quyến luyến nên mới vâng lời bố mẹ, chấp thuận đính hôn với cô, còn cô, trước mặt anh lại vờ như không biết...
Suốt những năm qua, Thùy Trâm đã cố xây dựng hạnh phúc trên nỗi khổ tâm của Bảo Nam, nghiệt báo, cô như con cá vướng vào lưới khổ ái tình, càng vùng vẫy thì càng bị quấn chặt. Để rồi giờ đây, chính Thùy Trâm cũng coi sự giằng xé này trở thành lẽ sống. Cô thà làm bông hoa nở chống chọi với phong ba cho đến khi chỉ là cái xác không hồn, còn hơn buông tình tránh khỏi nắng mưa rồi gánh nuối tiếc hết cả một đời.
Kết quả, hiện tại trong cô không còn tồn tại nỗi do dự như lúc trước.
Cô luôn cố nhắc nhở, nếu đã tình nguyện lấp đầy cuộc sống của Bảo Nam, dù anh có cho cô thứ tình yêu mà cô mong muốn hay không, cô vẫn nên mãn nguyện và không được phép cưỡng cầu. Thế nhưng, giá như lâu dần, vẻ ngoài rạng rỡ, tràn đầy sức sống mà chỉ những khi đối diện với anh, cô mới lấy ra để nhập vai... có thể khiến anh yêu cô thì tốt biết mấy!
Hay cho, nếu sự ngụy trang của một mình cô trong ngần ấy năm qua, gặt được thành quả như mọi người xung quanh vẫn luôn lầm tưởng, cô cũng sẽ không tham lam, vì để giữ lấy hạnh phúc cả đời mà nảy sinh ý định bất chấp tất cả như bây giờ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng những con số hiển thị trên đồng hồ điện tử để bàn vẫn lặng lẽ thay đổi. Bước ra khỏi nhà tắm, Thùy Trâm không nhẩm tính bao nhiêu phút đã trôi qua. Cô đến bên cửa sổ, tự tay khép lại rèm.
Sau khi cảm thấy không gian xung quanh giờ đã tuyệt đối riêng tư, Thùy Trâm mới quay trở lại bên cạnh Bảo Nam. Dưới ánh đèn sáng tỏ, cô thấy gương mặt anh không còn vẻ bình yên như lúc ban đầu. Dựa vào trực giác, Thùy Trâm liền đoán định Bảo Nam đang gặp ác mộng. Anh đang mơ thấy điều gì mà bàn tay vốn luôn ấm áp nay lại lạnh ngắt đến mức đáng sợ thế kia? Thùy Trâm khẽ xoa hai hàng lông mày đang chau lại của Bảo Nam, nhưng nét căng thẳng hiện hữu vẫn không hề biến mất. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn cô sẽ tìm mọi cách để xóa bỏ đi mộng cảnh gây phiền nhiễu cho anh. Tuy nhiên trong tình cảnh này, Thùy Trâm chỉ có thể dặn lòng cô không được lãng phí thêm một giây nào nữa.... Đây là cơ hội mà khó khăn lắm cô mới có được. Cô không thể không nắm lấy...
"Con người khi yêu quá nhiều, thứ dễ dàng đánh mất nhất chính là giá trị của bản thân, bởi vậy mới không ngại ngần cho đi tất cả, nhưng vì cho đi những điều tốt đẹp nhất, nên mới không ngừng chờ mong đối phương toàn tâm toàn ý, dùng tình yêu thương cả đời để bù đắp cho những mất mát, hy sinh! Thế nên, đến khi thế thái nhân tình đổi thay (thói đời đen bạc, lòng người đổi trắng thay đen), ngọt ngào lúc trước có hơn chẳng qua chỉ là liều thuốc hủy báng chúng ta... có hối cũng đâu còn kịp, tai họa này vẫn phải tự thân gánh chịu... Phải nhớ, tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp bạn mới được tự tại."
Giúp Bảo Nam cởi bỏ áo vest ngoài, Thùy Trâm không kìm được bật cười tự giễu. Không phải là cô không ngộ được chân lý mà mẹ vẫn luôn tìm cách nhắc nhở khi cô còn nhỏ, để cô sau này không phạm phải sai lầm giống bà. Thế nhưng, anh không giống bố cô! Thùy Trâm tin Bảo Nam, cũng tin vào mắt nhìn người của mình. Tâm tư giằng xé như ngày hôm nay... là do anh không hề yêu, thậm chí, là còn chưa từng có cảm giác với cô. Những chuyện tiếp theo không phải là bồng bột của tuổi trẻ. Thùy Trâm luôn hiểu, không có con đường dẫn đến hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường cô đang lựa chọn. Cô phải bảo vệ tình yêu của cô. Cho dù đối với Bảo Nam, đây gần như đã là cấm kỵ tuyệt đối, nhưng vì để giữ chặt anh, cô trước đó cũng đã đánh cược rất nhiều, giờ thêm phần quý giá nhất của người con gái thì cũng có sao! Có trách thì cũng nên trách loại chấp niệm đã là thâm căn cố đế: Yêu thì nên trọn đời gắn bó, làm lòng vui vẻ, đừng hỏi là đúng hay sai!
Áo vest rơi xuống đất.
Từ đang quỳ gối trên giường, Thùy Trâm đột ngột thay đổi tư thế. Thuận thế chống tay xuống ga trải rồi xoay người, lúc này, cô đã nằm sấp trên người Bảo Nam.
Thùy Trâm vốn rõ, so với thân hình sở hữu chiều cao hơn một mét tám của Bảo Nam, trọng lượng cơ thể cô chắc chắn sẽ không là mối e ngại khiến anh khó chịu. Khoảnh khắc này, hai người gần như đã dính sát, cách một lớp quần áo, dường như cô có thể nghe rõ nhịp đập trái tim anh.
Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh sắp xảy ra, ấy vậy mà Thùy Trâm lại không hề cảm thấy căng thẳng. Bởi cô đã mặc định loại quan hệ này sớm muộn gì rồi cũng phát sinh. Bất kể đây có phải là đêm tân hôn mà ngày trước cô hằng mong được cùng người mình yêu thương trải nghiệm hay không. Bất kể Bảo Nam phút này, là đang tỉnh táo hay đang chìm trong mộng mị, cô cũng không ngại thay anh dẫn dắt, chủ trì tất cả. Chỉ cần sau ngày hôm nay, anh cho cô một lời đảm bảo về tương lai của cả hai, thì trước khi kết hôn, cô sẽ an tâm chờ đợi, sẽ không ích kỷ, nôn nóng cưỡng cầu loại chuyện vượt quá bổn phận của một vị hôn thê!
Thùy Trâm cúi thấp đầu, ngay lập tức, một nụ hôn đã hạ xuống chính giữa vầng trán của Bảo Nam. Làn da dưới đôi môi cô ấm nóng, nhưng cô lại không thể suy đoán là do rượu khiến thân nhiệt anh tăng cao, hay do tác động của luồng không khí sưởi ấm tỏa ra từ máy điều hòa.
Vừa hôn dọc theo sống mũi Bảo Nam, Thùy Trâm vừa cởi áo sơ mi của anh. Tuy nhiên mới đến hàng khuy thứ ba, bàn tay cô lại đông cứng lại. Bảo Nam chau mày, anh định đẩy Thùy Trâm ra, nhưng động tác bản năng chỉ kéo dài khoảng một vài giây thì liền ngừng lại. Dù chất cồn ngấm sâu gần như đã làm tê liệt đại não, nhưng trong tâm thức, anh vẫn đề phòng, vẫn luôn bài xích cùng cô tiếp xúc thân mật!
Suy nghĩ này khiến nét mặt tràn đầy nhu tình của Thùy Trâm tối sầm lại. Luồn qua kẽ áo sơ mi Bảo Nam, ngón tay cô dừng lại ở lồng ngực anh. Bảo Nam có biết giống như anh từ bao lâu nay, phút này, trái tim cô cũng đang ngày càng lạnh giá? Ở cạnh bên anh đã ngần ấy năm, dù hai người đến một cái nắm tay còn chưa có, thế nhưng, dù chỉ một chút, đọng lại trong anh chẳng lẽ không là cảm giác thân quen? Hồi nhỏ, Thùy Trâm từng thấy Hiểu Du nghịch ngợm, chọc phá Bảo Nam khi anh thiếp đi trên ô tô, lúc đó, chẳng những không ghét bỏ, anh còn bắt chặt bàn tay đang làm loạn rồi vô thức mỉm cười. Nhìn vào tình huống bây giờ, hóa ra đối với Bảo Nam, cô xa lạ chẳng khác người dưng là bao!
Tổn thương và tức giận như chất xúc tác bén vào rơm rạ, làm bùng lên ngọn lửa dữ dội vốn chỉ âm ỉ cuối nơi đáy lòng. Thùy Trâm cười lạnh, nếu đã như vậy thì không lý gì cô lại buông xuông. Khoảng cách giữa cô với anh không thể không xóa bỏ.
Cuối cùng, Thùy Trâm cũng dứt khoát chuyển nụ hôn lên môi Bảo Nam. Khoảnh khắc này, hơi thở của anh và cô như thể đã hòa thành một. Hàng mi Thùy Trâm khẽ rung, hình như, dư vị còn đọng đã giúp cô suy đoán được loại rượu khiến anh đắm chìm trước đó là gì. Nhưng trong ký ức của cô, dù là khi uống trực tiếp, hương vị mà rượu Sherry Fino mang đến cũng không đắng chát như lúc này.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Thùy Trâm, cũng là nụ hôn đầu tiên của Bảo Nam. Trong quá khứ, đã không ít lần cô mường tưởng và tự hỏi, khoảnh khắc đẹp như mộng ảo giữa hai người đến khi nào mới xảy ra? Giờ thì, không những biết được đáp án, mà cô còn phát hiện mong mỏi khi xưa chẳng qua chỉ là tàn nhẫn giấu kín. Sau tấm màn chắn, hết thảy đều là những cú tát mạnh được che đậy hoàn hảo. Nếu Thùy Trâm lặng lẽ sống thì không sao, nhưng chỉ cần bao nhiêu lần vén tay là bấy nhiêu lần bị đánh đến nỗi nhạt nhòa nước mắt.
Lần này cũng vậy, tâm hồn cô lại xuất hiện thêm rất nhiều những vết thương nhỏ do mũi kim đâm.
Trưa nay, không phải là Bảo Nam chủ động, mọi thứ đều do Thùy Trâm kiểm soát. Khung cảnh xung quanh không lãng mạn, chẳng có bữa tối dưới ánh nến dịu dàng đung đưa, cô cũng đâu diện bộ áo váy đẹp nhất, rồi còn những lời hứa hẹn mà đích thân anh nói ra... Rõ ràng đều do trí óc cô tự mình dối gạt.
Nụ hôn đầu tiên của cả hai, là Thùy Trâm ép buộc tự trao và bị Bảo Nam bất giác cự tuyệt. Không gian xung quanh dơ bẩn bởi những toan tính, nhuốm màu dục vọng do ánh vàng cam mờ ảo phát ra từ phía đèn ngủ treo tường, trên người cô cũng chỉ đơn độc mỗi chiếc khăn tắm, thậm chí, giữa giường cỡ lớn... Cảnh thân mật của một cuộc ân ái còn sắp diễn ra.
Thùy Trâm rời khỏi đôi môi Bảo Nam. Cô lại đưa tay xoa lên khóe mắt ngày càng nhíu chặt kia. Cảm thấy toàn bộ cơ thể anh đã bắt đầu khước từ sự đụng chạm của mình, thần sắc cô thêm phần u tối. Thùy Trâm nhìn Bảo Nam bằng ánh mắt sâu thẳm, nhưng bàn tay còn lại của cô vẫn lưu loát di chuyển, nhanh chóng cởi ra từng hàng cúc áo.
Suốt cả quá trình, trở ngại không phát sinh thêm, mọi thứ đều rất dễ dàng.
Thùy Trâm cười khẩy, nếu chất cồn khiến Bảo Nam vô lực hết tác dụng vào ngay lúc này, cô chắc chắn bản thân sẽ chết rất thảm. Tuy nhiên, tửu lượng của anh không tốt. Riêng về khoản này, Thùy Trâm dám khẳng định cô bỏ xa Bảo Nam. Lại thêm dòng vang cao độ "giúp sức", bởi vậy, Thùy Trâm mới như cá gặp nước, càn rỡ đến vô pháp vô thiên.
Hoặc... đây cũng là điều mà thâm tâm cô khao khát. Không phải chỉ vì mục đích ràng buộc được anh...
Con người khi đã quá yêu, thứ muốn chiếm hữu không chỉ đơn thuần là trái tim, mà còn là cả thân thể của người khiến họ say mê.
Dù vậy, thế nhưng đến lúc chạm vào thắt lưng quần âu, Thùy Trâm vẫn thoáng có chút run rẩy, đến giờ, cô đã không thể lấy sự mạnh mẽ để dối lòng. Căng thẳng lặng lẽ chiếm cứ!
Sao phải sợ chứ? Trên đời còn có chuyện gì có thể dọa được mình? Hơn nữa, Bảo Nam là người mình yêu... Chắc chắn khoái cảm đó sẽ khiến anh hạnh phúc...
Thùy Trâm tự trấn an, đến khi cô mở mắt, phản chiếu trong đôi con ngươi chỉ còn sự kiên quyết và niềm kiêu ngạo quyết tuyệt.
Dưới nền, gần khu vực xung quanh giường, áo quần các loại chẳng mấy chốc đã chất đống.
Ánh đèn được điều chỉnh, tầm nhìn tối hơn vài phần. Tuy nhiên bây giờ, Thùy Trâm vẫn có thể quan sát toàn bộ cơ thể của Bảo Nam. Đã biết do tập luyện kiên trì, mà vóc dáng anh từ vài năm trước đã cao lớn hơn so với hầu hết đám thiếu gia cùng trang lứa. Nhưng lúc này, khi tận mắt trông thấy thân hình ngày càng hoàn hảo, đến giờ, đã thuần thục chẳng khác một người đàn ông trưởng thành là bao của Bảo Nam, Thùy Trâm vẫn tránh không khỏi có chút ngượng ngùng, xấu hổ.
Cơn sóng ghen hận vốn đang dâng trào nay lại vì thế mà bị áp chế. Khác với vẻ ung dung điềm tĩnh mọi ngày, thời khắc này, ngoài nôn nóng và gấp gáp, cô không cảm nhận được điều gì khác.
Thật ra, không chỉ phái mạnh mới có dục vọng, phái yếu - họ cũng nảy sinh ham muốn với người mà họ thực sự yêu thương.
Thùy Trâm muốn dùng bản năng để điều khiển mọi thứ theo ý muốn. Cúi người gần sát, thêm một lần nữa, cô nằm trở lại trên người Bảo Nam. Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, không ngừng hôn lên các nét ngũ quan tuấn tú. Sau đó, ở vị trí cánh môi Bảo Nam, cô lưu luyến hồi lâu rồi mới chuyển đến quai hàm góc cạnh, bờ vai săn chắc và khe ngực nam tính của anh.
Thế nhưng ngay từ đầu, chiếc khăn tắm quấn ngang ngực Thùy Trâm vốn đã được cô chủ ý quấn lỏng. Vậy nên trong quá trình ma sát, lúc Thùy Trâm trượt xuống và chuẩn bị đặt môi hôn vào vùng bụng Bảo Nam, giống như vượt ngưỡng giới hạn, nút thắt cố định trên đó liền bung xõa. Tích tắc, Thùy Trâm liền nhớ bọc quanh người cô vẫn còn có vật vướng víu.
Thùy Trâm mất hứng gượng dậy, gỡ thân khỏi chiếc khăn tắm, cô tiện tay quăng nó đến ghế sofa ở phía đối diện. Động tác vừa dứt, thấy hơi gai người, Thùy Trâm theo bản năng liền cúi xuống. Giờ đây, khi không còn vật che chắn, thân thể trắng nõn với những đường cong đẹp mắt của cô đã hoàn toàn phơi bày. Thùy Trâm nóng bừng ruột gan, may mà Bảo Nam không hề nhìn thấy. Nhưng đến khi định thần lại, cô mới nhận ra vị trí mà cô đang ngồi là trên đùi anh. Dù chưa đến mức cùng cực, tuy vậy, khi nhìn từ đằng sau, tư thế mà hai người tạo thành muốn bao nhiêu ái muội liền có đủ bấy nhiêu ái muội.
Lúc này, vùng giữa hai chân bỗng nhiên ẩm ướt, Thùy Trâm nhìn kỹ, tức khắc, lý trí vốn luôn bình tĩnh đã bị chính cô đánh vỡ. Một loại khao khát xa lạ bất ngờ dâng lên, hình như tại nơi sâu thẳm, có thứ gì đó đang kêu gào, không ngừng đòi hỏi phải được thỏa mãn. Dù là lần đầu, nhưng Thùy Trâm lại chín chắn trước tuổi, hơn nữa, hơn mười tám năm sống trên cõi đời, không phải là cô chưa từng nghe qua những vấn đề liên quan đến chuyện chăn gối.
Bấy giờ, Thùy Trâm lập tức biết rõ, điều cô mong muốn không chỉ đơn thuần là hôn khắp người Bảo Nam, rồi đợi anh tỉnh lại như kế hoạch ban đầu nữa...
Mà đây, không khó như việc giành lấy trái tim anh, đó là điều mà ngay bây giờ, cô có thể dễ dàng chi phối. Tuy vậy, mặc cho cổ họng cô khô nóng, toàn thân chống rỗng khó chịu, muốn ngay lập tức nhờ anh lấp đầy. Nhưng, Thùy Trâm sẽ không khi nào quên để ý đến cảm nhận của người cô yêu.
Dời tầm mắt khỏi chỗ đó, Thùy Trâm liền thấy Bảo Nam vẫn đang ngủ say. Có lẽ vì không bị cô "trêu chọc", mà gương mặt anh tuấn như được khắc họa đã sớm khôi phục vẻ lạnh lùng, hai hàng lông mày của anh chẳng biết từ lúc nào cũng đã giãn ra.
Bảo Nam biểu hiện bình thường như vậy, khiến cho Thùy Trâm không biết anh có giống cô, ngay cả khi trong giấc nồng, dục vọng tại nơi sâu kín có bị đối phương làm cho khơi dậy? Trong giai đoạn sau cùng, không chỉ vì mình, Thùy Trâm hy vọng cả cô và anh sẽ đều cảm thấy thoải mái.
Có lẽ, chỉ còn một cách để biết!
Ngẫm nghĩ một hồi, từ tấm thân trần của Bảo Nam, đôi mắt Thùy Trân mơ màng lướt dần xuống dưới...
Lúc này, không gian xung quanh tĩnh lặng đến nỗi chính cô cũng có thể nghe rõ nhịp thở bất ổn của bản thân.
Do ngược sáng, từ góc nhìn của cô, phía dưới vùng bụng Bảo Nam nửa tỏ nửa mờ. Thế nhưng, chỉ cần như thế cũng đủ để khiến Thùy Trâm sục sôi, dường như, thần trí cô cũng đã bị anh mê hoặc đến nỗi chẳng thể chống đỡ.
Theo dòng nong nóng ào ạt chảy ra từ trong cơ thể, Thùy Trâm biết, mặt cô bây giờ còn đỏ hơn một con tôm bị luộc. Tuy nhiên, đã đến nước này, thẹn thùng cũng đâu có ích, Thùy Trâm không thể dừng lại, cô nhất định "phải bắn" đi mũi tên này. Hôm nay, Thùy Trâm muốn cô hoàn toàn thuộc về Bảo Nam, cũng muốn cưỡng chế buộc anh trở thành một phần trong cô!
Không chần chừ lâu, Thùy Trâm đưa tay vào nơi chính giữa hai hông Bảo Nam. Lúc mới chạm vào, toàn thân cô như muốn nổ tung. Thế nhưng, khi cố áp chế si mê và kiên nhẫn thăm dò, kết quả mà cô nhận được chỉ là cảm giác vừa bất lực vừa thất vọng.
Không có, một chút cũng không có!
Bảo Nam không như cô, không bị kích thích đến nỗi vừa mới bắt đầu đã ướt đẫm!
Hay... có phải những điều cô làm chưa đủ để khơi gợi lửa tình trong anh, khiến anh dù trong cơn mộng nhưng vẫn thiết tha bùng cháy?
Thùy Trâm nghĩ, cô nên tin vào trực giác của cô lúc này.
Đến đây, Thùy Trâm liền chuyển tư thế, cô rời khỏi chân Bảo Nam. Quỳ sát bên anh, cô cúi gập người, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi quét khắp bắp đùi anh. Nhưng trong lúc đó, duy chỉ có tay phải của cô là vẫn đặt ở vị trí cũ, mơn trớn ngang dọc như thể trêu đùa.
Khi tiết tấu động tác nhanh hơn vài nhịp, cuối cùng, Thùy Trâm cũng nghe có tiếng rên khẽ, cùng lúc, cô cảm nhận được bàn tay cầm nắm có chút dính dớp. Bảo Nam vừa run lên, có phải mãnh liệt trong anh đang dần nhen nhóm, chỉ cần cô không dừng lại thì tinh túy lửa dục sẽ mạnh mẽ phun trào?
Biến đổi rất nhỏ từ phía Bảo Nam khiến Thùy Trâm mỉm cười. Cô ngồi thẳng dậy, khẽ tách đôi chân đang khép lại của anh sang hai bên, rồi chuyển hẳn người vào không gian có hình chữ V vừa được tạo thành. Sau đó, Thùy Trâm lập tức sải người, ôm vai Bảo Nam, toàn bộ vùng trên eo cô giờ đã áp vào lồng ngực anh. Tại thời điểm ấy, môi kề môi, ngực chạm ngực, da thịt hoàn toàn dính sát, giữa anh với cô không còn tồn tại kẽ hở. Tuy nhiên lúc này, do chiều cao chênh lệch, nên nơi riêng tư nhất của hai người vẫn chưa gắn kết.
Trên thực tế, Thùy Trâm đã cố tình không điều chỉnh, mặc dù chính cô cũng sắp nhẫn nại chẳng nổi. Thế nhưng, phản ứng ít ỏi của Bảo Nam chưa đủ, Thùy Trâm muốn giúp anh chuẩn bị sẵn sàng hơn, nếu không, từ ngay lần đầu, người duy nhất phải gánh chịu cơn đau sẽ không là cô.
Trước khi hôn mọi tấc da trên cơ thể Bảo Nam, Thùy Trâm ghé sát tai anh, sắc mặt cô vụt qua một tia áy náy, "Bảo Nam, cũng vì tương lai của chúng ta... mong anh tha thứ cho em." Thùy Trâm biết rõ, Bảo Nam không nhận thức được những điều mà cô đang nói. Nhưng trong cuộc hoan ái do Thùy Trâm làm chủ, đó đồng thời là lời xin lỗi, cũng đồng thời là sự nhượng bộ duy nhất mà cô có thể dành tặng cho anh.
Không như lúc mới bắt đầu, lời vừa dứt, Thùy Trâm liền hôn lên môi Bảo Nam. Giống với những lần trước đó, nụ hôn cô trao cho anh khắc này đặc biệt nồng nàn. Ở viền trong môi Bảo Nam, đầu lưỡi của Thùy Trâm nhẹ nhàng đẩy tới, vừa như xoa dịu vỗ về, cũng như là đang nỗ lực vượt qua rào cản để tiến sâu thẳng vào trong. Tuy nhiên sau đó, cố chấp nơi anh khiến cô như bị rớt xuống cùng cực. Vì dù có nỗ lực thế nào, Thùy Trâm cũng không thể cạy mở hàm răng vốn đang khép chặt kia... Đến giờ, anh vẫn không chịu tiếp nhận môi hôn của cô.
Phảng phất một trận cay đắng, đôi tay đang đỡ dưới vùng vai gáy của Bảo Nam càng thêm siết chặt, như thể tạo lực đẩy cao để giúp răng môi triền miên không dứt, cũng như để anh biết rõ, anh bây giờ đang nằm trong vòng tay ai, có hay không còn một con đường khác để trốn chạy.
Ngắm nhìn khuôn mặt cận kề của Bảo Nam, Thùy Trâm tự hỏi, người mà cô yêu đắm say... phải chăng linh hồn của anh đã bị hun đúc thành đá? Di chuyển bàn tay luồn vào mái tóc, để cho lòng bàn tay bao trùm đỉnh đầu Bảo Nam, ánh mắt Thùy Trâm lóe lên một tia nguy hiểm, nếu cô dùng sức đánh mạnh, vỏ bao bọc ấy liệu rằng có nát? Hay không phải anh, cô mới là người đón nhận đớn đau còn hơn róc xương xẻ thịt?
Chỉ vài giây sau, trước khi Thùy Trâm mất kiểm soát, lồng ngực Bảo Nam bỗng nhiên phập phồng một cách lạ lùng. Dưới ánh đèn mờ, cô còn cảm nhận hô hấp của anh đang dần trở nên đứt quãng. Nhận thức này khiến Thùy Trâm kinh hãi tột độ, theo phản xạ, cô vội buông bỏ đôi môi Bảo Nam. Nhưng khi nhịp thở của anh đã dần bình ổn, cơ thể dính sát của Thùy Trâm lại đang không ngừng run lên. Cô không những trói buộc Bảo Nam, khiến anh hỗn loạn đầu óc bằng nụ hôn mất kiểm soát, mà thậm chí, dẫu biết đó là kháng cự tiềm thức, cô vẫn ích kỷ cực đoan, nảy sinh sát ý tổn hại người mình thương yêu.
Thùy Trâm cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên, cô không dám, cũng không muốn thử tưởng tượng nếu Bảo Nam gặp chuyện không hay, hơn nữa, kẻ tội đồ đẩy anh bước vào con đường tử lộ lại chính là cô, thì quãng đời còn lại của cô sẽ như thế nào?
Cuối cùng, ập theo phấp phỏm run sợ chính là day dứt trút xuống theo cùng khiêu khích đê mê. Thùy Trâm rướn người, nâng cằm Bảo Nam, nhưng lại nhắm mắt in một nụ hôn dọc từ chính giữa ấn đường của anh. Giờ đây, cô không muốn nhìn Bảo Nam, cũng không muốn hồi tưởng lại trong mười năm qua, dù là vô tình hay hữu ý, ở nơi góc khuất tâm hồn, hai người đã dùng phương thức gì để khiến đối phương tổn thương, mà cô chỉ muốn tiếp tục thắp lên ngọn lửa còn đang dang dở vì anh.
Không có áo quần vướng víu, hai cơ thể đối diện với nhau chính bằng hình thức trần trụi cọ xát.
Không giống khúc dạo đầu lúc trước, Thùy Trâm không thể bình tĩnh kiểm soát tư thế và hành động của bản thân, bấy giờ, không theo tốc độ và quy luật động tác là dịu dàng hay nóng bỏng, cô chỉ biết dùng đầu lưỡi, răng môi, hai bàn tay cùng với bắp đùi của mình để làm tất cả mọi thứ theo bản năng.
Thế nhưng, dưới sự tấn công khi nhẹ nhàng, khi thì cuồng dã, khi lại khơi gợi nóng bóng từ phía Thùy Trâm, phản ứng thân thể của Bảo Nam rất nhanh đã bị đẩy tới ranh giới mãnh liệt nhất.
Có tiếng rên rỉ vang lên, không rõ là của ai.
Mùi hương tiềm ẩn từ hai cơ thể chẳng mấy chốc đã quyện hòa.
Trong phòng toàn cảnh xuân sắc.
Tận cho đến lúc Thùy Trâm như say, thần hồn điên đảo, toàn thân Bảo Nam khắc này cũng vì cuồng nhiệt của cô mà bùng cháy. Dục vọng lên cao, đánh động tâm thức vốn đang đắm chìm trong mộng cảnh dĩ vãng.
Hàng mi khẽ lay.
Anh mơ màng thoát khỏi trạng thái bị bóng đè đến tê liệt.
Khi từng đợt sóng của cả hai đã bị đối phương làm cho cuộn tràn, chẳng biết là từ lúc nào, Thùy Trâm đã ngồi lên trên bụng Bảo Nam.
Không khí một màu ma lực.
Tầm nhìn mờ mờ, rất khó để quan sát rõ mọi thứ xung quanh, nhưng xúc giác chân thực lại giúp cô cảm nhận không là mồ hôi, mà những mảng trơn ướt bám vào da thịt ở bắp chân, vòng eo, vùng bụng... của cả hai mới là ám chỉ nguyên thủy nhất: Đã đến lúc, anh và cô cần phải có nhau!
Miệng lưỡi khô nóng, ngọn lửa đam mê hừng hực thiêu đốt tâm can, sự trống rỗng khó chịu, cộng hưởng thêm nỗi khát vọng, mong chờ trong ngần ấy năm đã khiến Thùy Trâm chẳng thể chần chừ thêm một giây phút. Cuối cùng, cô quyết định buông thả dục vọng, giữ chặt thắt lưng Bảo Nam, định lịch lùi hông về phía sau, quyết định giữ thế chủ động cho màn ái ân cuồng nhiệt sắp tới. Nhưng, một chút kiềm chế còn sót lại làm Thùy Trâm bất giác ngẩng đầu, như thể nếu làm như vậy, hình ảnh đẹp nhất của Bảo Nam trước khoảnh khắc anh hoàn toàn thuộc về cô sẽ mãi lưu giữ trong ký ức.
Chỉ có điều ngay sau đó, Thùy Trâm cảm thấy toàn bộ các mô tế bào trên da dẻ cô đều như đông cứng. Ý cười tắt ngấm... vì đối diện với cô, chính là đôi mắt đã mở của Bảo Nam trong ánh sáng tối mờ.
Anh đã tỉnh lại từ lúc nào?
Câu hỏi này bật ra trong đầu cùng sự run sợ đến tột độ của Thùy Trâm. Lý trí không quan tâm tiếp theo mình sẽ nhận lấy kết cục như thế nào, mà chỉ đau khổ khi ý thức được có lẽ anh sẽ ghê tởm, ghét bỏ, hay thậm chí là oán hận cô.
Nhưng, trong lúc chưa xác định được mọi thứ có hay không còn có thể cứu vãn, theo phản xạ, Thùy Trâm lập tức liền rời khỏi người Bảo Nam. Tuy nhiên, mọi hành động của cô đều ngưng trệ, bởi ngay lúc vừa nhổm dậy, cảm giác đau nhói do cánh tay bị bắt chặt đã bất ngờ ập tới. Sau đó là một trận cuồng quay, trần nhà đảo lộn, đến khi tấm lưng trần của Thùy Trâm tiếp xúc với ga trải giường êm ái, còn chưa kịp định thần, cả người cô đã bị một thân hình cao lớn bao trùm. Dù bị siết chặt, đè nặng đến nỗi không thể nhúc nhích, nhưng khi nhận thức rõ ràng người lật tình thế, giành ngược vị trí nằm trên chủ động bấy giờ là ai, cô lại sững sờ đến nỗi quên cả phản ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook