Trái Tim Của Quỷ
-
Chương 60
LŨ NGỰA THONG THẢ ĐI LÊN CON DỐC ĐẦY ĐÁ VÀ TUYẾT. Không khí ở đây mới thật dễ chịu: biển hâm nóng bầu không khí, tuyết rơi rất ít và những ngọn gió phía Bắc không còn hành hạ Angeline như trước. Cô và Howl đã cắt đuôi được đội quân Hắc Kỵ binh của Hội Đồng ở cảng Wrimyr, trước khi dong buồm thẳng đến Dynasty.
Bây giờ cô và Howl đang đi ngựa đến Red Wood căn nhà Howl đã mua lại từ tay Ernest, thuộc lãnh địa Amenrut của nhà Belphegor, phải mất đến hai ngày vượt biển và rong ngựa về phương Nam trong vai những lữ khách, cả hai mới tới được Dynasty.
Red Wood nằm ven biển phía Nam, gần với biên giới hai vùng Ánh sáng và Bóng tối. Nói là gần nhưng Angeline biết mất ít nhất cũng phải một tuần trời mới có thể đến được vùng biên giới bằng ngựa. Bờ biển Oseya là những bờ đá và vực dốc cheo leo, quanh co hàng trăm dặm. Trên một ngọn đồi cách xa khu rừng khoảng một cây số, một ngôi nhà lớn với kiến trúc Amenrut cổ dựng lên sừng sững. Angeline đã nhìn thấy nó từ khi ngựa của cô và Howl còn đang rong ruổi trên mấy nẻo đồi đá mấp mô tuyết. Lũ ngựa không thể chạy nhanh vì đường quá dốc và trơn, khi lên đến nơi Angeline mới trông thấy một cây bão trắng khổng lồ đang tỏa nhánh bên hông ngôi nhà. Loài cây này không rụng lá, nên tuyết cuốn chặt những chiếc lá xanh lại như một cái kén bướm khổng lồ. Hàng trăm cái kén lấp lánh các bông tuyết và nhũ đá treo trên cành cây cũng trắng toát. Angeline ngước mắt nhìn nó không rời.
Cô có thể nghe thấy cả tiếng sóng biển vỗ vào vách đá gần đây. Phương Nam ấm áp hơn, với những cơn gió biển đầy mùi muối và bầu trời quang đãng. Những con chim mình trắng đầu đen bay lượn ngay trên đầu cô, chúng hay dừng ở các gờ đá và kiếm cá ăn.
“Chúng ta sẽ sống ở đây sao?” Angeline vẫn ngỡ ngàng. Chuyến đi dài làm cơ thể cô đau nhức, máu tụ lại nhiều hơn, thâm tím khắp mọi chỗ. Cô run rẩy không thể xuống nổi ngựa, đến mức Howl phải đỡ cô xuống.
“Phải.” Cậu nói. “Đây là nơi an toàn, Ernest sẽ không khai ra chúng ta đâu.”
“Sao anh chắc chắn được?”
“Vì anh đã thao túng tâm trí của cậu ấy.” Howl mỉm cười. “Cậu ấy sẽ nhớ rằng mình bán ngôi nhà cho một người khác chứ không phải anh.”
“Chà.” Cô trầm trồ.
Angeline vẫn không thể ngừng nhìn cái cây vĩ đại. Ở phương Bắc không bao giờ có loại cây này, chúng ưa ấm áp hơn là tuyết. Tuyết ở phía Nam vẫn mỏng hơn và bớt khắc nghiệt hơn, những phần gờ tường nhô ra khỏi ngôi nhà chỉ lốm đốm trắng. Một hàng rào lớn bằng gỗ quây quanh ngôi nhà, thấp chỉ đến thắt lưng Howl nên chẳng có vấn đề gì nếu trèo qua. Cậu đến gần cánh cổng với một chùm chìa khóa, tra chìa vào ổ. “Anh sẽ đi làm thêm cho em một chùm nữa.” Cậu nói. “Đề phòng bất trắc thôi.”
Cô chỉ gật đầu không nói gì, đôi mắt thâm quầng quan sát thật kỹ ngôi nhà. Kiến trúc Amerut thô sơ hơn những nơi khác. Tường được làm bằng gạch nâu và quét lớp sơn như màu gỗ; những viên gạch xếp san sát nhau và vẫn lộ rõ những đường phân cách vuôn vắn, mờ mờ. Điểm đặc biệt nhất có lẽ là những cây cột, chúng lớn hơn bình thường, tròn và chạm khắc những bức tượng nổi miêu tả các vị thần Hy Lạp. Angeline nghe nói Amenrut chính là quê hương của họ. Sau khi Quỷ Dữ và Thiên Thần đến vùng đất này, một vụ truy sát những vị thần cổ đã diễn ra. Họ trung lập và không theo phe phái nào, nhanh chóng thua cuộc. Nhưng những lời đồn đại vẫn truyền qua lại đâu đó quanh lãnh địa này, rằng một số vị thần vẫn sống sót và ẩn nấp ở đâu đấy. Amenrut bị ảnh hưởng sâu sắc nền văn hóa của những vị thần này. Trên đường đến đây, không ít con mắt đã dõi theo Angeline và Howl vì cách ăn mặc khác lạ của cả hai. Người Amenrut sống ở nơi ấm áp hơn, nên họ mặc những bộ cánh mỏng hơn, tóc thường để xõa, đeo trang sức vàng và mặc đồ bằng lụa, gấm. Khi đến đây, Howl và cô chẳng mang gì ngoài những thứ thật sự cần thiết: tiền, một ít quần áo, hai cuốn nhật ký của Myris, một số đồ cá nhân và vài cuốn sách.
“Vào đây.” Howl rũ tuyết ra khỏi giày trước khi vào nhà.
Căn nhà kín gió và ấm áp. Người Amenrut không thích những ô cửa kính, nên tất cả cửa đều làm bằng gỗ, nếu có chỉ có những mảng kính màu không thể nhìn xuyên qua. Dưới chân Angeline là một chiếc thảm dày màu xanh lam được dệt từ lông cừu, ở trên thêu những bức bích họa về cuộc sống vùng Amenrut và các vị thần nơi đây. Cô và Howl hơi trắng so với người bản địa, ngay cả trên những bức tranh thêu, họ cũng có làn da nâu vàng rắn chắc và mái tóc đen nhánh.
Ngôi nhà vẫn có vẻ vắng lạnh và trống trải. Hầu hết đồ đạc đã chuyển đi, Chỉ còn một số đồ nội thất bán kèm cùng với căn nhà: bàn ăn đá hình chữ nhật, lò sưởi, những tấm thảm, đèn nến và hai chiếc giường. Mặc cho những cái mái vòm tròn trên nóc khiến cho tòa nhà thêm đồ sộ, nó chỉ có vẻn vẹn ba tầng. Nhưng điều đó làm Angeline dễ chịu, cô thích nơi nhỏ bé nhưng ấm áp hơn là rộng lớn mà trống trải.
“Anh vẫn chẳng thể hiểu nổi cái kiến trúc này.” Howl nói và ngẩng mặt lên. Angeline bấy giờ mới để ý thấy những bức họa màu trên trần nhà, có quá nhiều chi tiết nên cô chẳng hiểu nó vẽ gì. “Nhưng có vẫn hơn không.”
“Thế này là quá đủ.” Cô nói, nhấc một bức tượng cẩm thạch nhỏ đặt ở thành cửa sổ lên.
Nửa giờ sau, một người thồ ngựa đến. Angeline và Howl mất cả buổi sáng mới có thể sắp xếp hết đồ đạc vào trong ngôi nhà. Howl buộc phải thuê xe ngựa để chuyển đồ, bởi vì nếu không, cả hai sẽ phải đi bằng xe ngựa và như thế chậm lại rất nhiều. Gã đánh xe trước khi ra về còn kì kèo thêm vài đồng công vác đồ.
“Nếu hắn biết anh là ai, hắn sẽ phắn trước khi nói thêm nửa lời nào.” Cậu cằn nhằn khi quay lại vào trong nhà.
Angeline mỉm cười, dỡ những cái hòm gỗ lớn quấn giấy xuống. “Nếu hắn biết anh là ai, hắn sẽ nhận tiền của Hắc Kỵ binh để nói cho họ nơi anh đang ở.”
“Anh biết.” Cậu thở dài, ngồi xuống giúp cô. “Em không mệt sao?”
“Em ổn mà.” Cô nói, dù Angeline biết không phải thế. Những khớp xương của cô mỏi nhừ.
“Sẽ hơi lạ lẫm...” Cậu nói, dịu giọng lại. “..cho cả hai chúng ta khi ở đây, nhưng anh nghĩ chúng ta sẽ xoay sở được thôi.”
Cô dỡ cái hòm đầu tiên, đó là quần áo của cô. Angeline không có nhiều quấn áo và cô cũng không cần nhiều. Ở dưới đáy hòm là chiếc áo choàng trắng tinh của cô. Angeline hít ngửi mùi vải và thở ra nhẹ nhõm. Cô cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết, như thể cả hai đang bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống không có tòa lâu đài nguy nga, không có người hầu kẻ hạ và thức ăn được phục vụ. Cô ngẩng nhìn Howl, cậu đang chăm chú vào những cuốn sách. Cô đã học cách tự sinh sống và làm lụng từ nhỏ, nhưng Howl thì chưa từng rời xa cuộc sống nhung lụa. Cô không biết cậu đã nghĩ về điều đó trước khi quyết định chưa.
Ở một cái hộp gỗ dài và dẹt, Howl nhấc ra cây cung bằng gỗ. Angeline ngẩng nhìn theo. Những con dao săn cũng nằm ở đấy, cùng với ống tên và những mũi tên.
Cậu nháy mắt ranh ma. “Em biết anh thích gì mà.”
Angeline nhoẻn cười. Gương mặt cô chừng như gầy đi.
Buổi tối, một người phụ nữ có tên Eudora xuất hiện trước cửa Red Wood. Howl đã thuê bà ta từ một thị trấn cách đó hai mươi dặm, với số tiền hời đến mức bà ta gật đầu ngay lập tức.
Eudora là một người phụ nữ to béo, ngoài bốn mươi, với nước da ngả màu đồng săn chắc. Giọng bà ta vang như sấm, mái tóc đen cuốn gọn lên khi làm việc và luôn miệng phàn nàn. Nhưng trái ngược với vẻ đẫy đà béo tốt, bà ta làm việc nhanh nhẹn đến mức Angeline khó mà theo kịp. Eudora mang theo một ít cá hồi tươi, bánh mì, rau củ tươi, mật ong, lúa mì và thịt gà, sau đó luôn miệng phàn nàn vì không có đủ quế. Tối hôm ấy có món súp gà với đậu, cá hồi nướng và rau củ trộn. Angeline suýt quên mất thế nào là thức ăn ngon, và Howl cũng có vẻ hài lòng với người giúp việc nhiều lời của mình.
Ban đêm, một cơn mưa phùn ẩm ướt đột ngột xuất hiện. Eudora xõa tóc và than thở về thời tiết bấy giờ. Bà ta có một căn phòng ở dưới tầng một, mà lẽ ra không phải dành cho người hầu. Kiểm tra những cánh cửa xong, người phụ nữ ấy lên giường đi ngù và Angeline còn thoáng nghe thấy tiếng ngáy của bà ta.
Căn phòng của cô và Howl ở tầng thứ ba. Những căn phòng vẫn có vẻ trống trải dù đồ đạc đã dọn xong. Angeline ngạc nhiên vì chợt nhận ra số đồ đạc mình có cũng thật ít ỏi. Cô có một vài cuốn sách, một con búp bê vải Abigail tặng, váy áo, giày và găng tay. Chiếc giỏ cô từng hay đựng táo để trên bàn, còn những cuốn sách đặt trên kệ.
Lẽ dĩ nhiên, Angeline phải ngủ cùng với Howl. Chiếc giường còn lại là của Eudora, bà ta nằng nặc đòi cho được căn phòng ngủ tráng lệ ấy. Angeline nhượng bộ, nhưng khi thấy Howl bước ra từ phòng tắm, cô vẫn thấy ngượng ngập kinh khủng.
Cậu nhoẻn cười và đến cạnh lò sưởi. Thật may làm sao vẫn còn một ít củi ở trong, đủ chừng cho vài ngày, nhưng nó ẩm ướt tới mức Howl phải vật lộn một hồi, vừa nhóm lửa vừa chửi thề, những khúc gỗ mới cháy. Cậu cho thêm gỗ vào lò. Căn phòng ấm áp ánh lửa và nến. Angeline ngước nhìn cậu loay hoay bên lò sưởi với cái cời lửa ngắn ngủn.
Angeline co mình lại.
“Tại sao anh đổi ý?”
“Gì cơ?”
“Anh đã hét vào mặt em rằng em là kẻ dối trá, Howl.” Cô nói, bình thản. “Nhưng anh đã đổi ý và rồi bỗng dưng quyết tâm đến vậy.”
“Anh đã nói rồi mà.” Cậu nói. “Anh muốn ở bên em.”
Angeline buồn bã nhìn xuống đất. Cô biết đó không phải lý do thật sự khiến Howl bỗng đột ngột đổi ý nhanh như chớp vậy. Nhưng cô vẫn tin Howl nói thật.
Howl đứng dậy và ngồi xuống cạnh cô. Bộ sofa này là một trong những thứ đồ nội thất bán cùng với ngôi nhà. Dáng vẻ của nó quá lạc hậu để mang đi đâu, lớp vải thô đã sờn và kiểu dáng của nó cũng thật kỳ lạ. Phần ghế thì quá dài và rộng trong khi thành ghế lại thấp. Howl xoay sở một hồi mới có thể yên vị được.
“Em đang đọc gì vậy?” Cậu hỏi và lật nhìn bìa sách. “Thơ sao?”
Cô mỉm cười. “Phải, của Ferka Sargent.”
“Ông ta viết thế nào?”
“Ủ dột.” Cô nói, và lật một trang sách.
“Hiếm có nhà thơ nào lại viết về niềm vui và hạnh phúc.”
Howl vòng tay qua vai Angeline, hít ngửi mùi hương của xà phòng trên tóc cô. Angeline có thể ngượng ngập, nhưng Howl thì không. Cậu thể hiện tình cảm đúng như những gì cậu cảm thấy. Điều đó phần nào lý giải được sự bồng bột của cậu.
Angeline không thể đọc thêm một dòng chữ nào. Cô chỉ miết đi miết lại mép giấy cuốn sách.
“Khi em còn nhỏ, Howl… Ý em là thật sự nhỏ ấy, lúc em vẫn còn sống ở vùng Ánh sáng, mẹ đã giải thích cho em về thứ giao kèo này, ngay chỉ vài ngày trước khi Moldark đến và giết họ.” Cô im lặng một lúc rồi tiếp tục khi nhận ra Howl đang lắng nghe. “Mẹ bị bệnh và sinh non, em chết ngay khi mới sinh.” Cô nuốt cục nghẹn xuống tận đáy họng. “Bà ấy có lẽ đá quá tuyệt vọng, đến mức cầu cứu cả Quỷ Vương. Những câu thần chú hắc ám không cho phép người ta mang một con Quỷ từ địa ngục lên trần gian, nhưng có thể triệu hồi một Cambion bất tử.”
“Ông ta là kẻ ích kỷ, Angeline.” Cậu nói, rúc vào tóc cô. “Em chịu tử hình vì ông ta thật không đáng.”
“Em đã chết, Howl.” Cô quay lại nhìn cậu. Gương mặt cậu gần đến mức cô có thể thấy cả đáy mắt Howl. “Cái gì đã chết thì nên chết hẳn, không phải thế sao?”
“Anh không biết.” Cậu bối rối trả lời.
Angeline nhìn lướt xuống môi Howl và dừng ở đó.
“Anh nên biết là Rosetta nói dối.”
“Về việc gì?”
“Về việc em lợi dụng anh.”
“À.” Cậu buột ra một tiếng thốt khe khẽ.
Angeline xoay người lại về phía Howl, tựa vào vai cậu và luồn tay vào mái tóc vàng của cậu. Chúng ẩm ướt vì sương, nhưng vẫn mềm mại.
“Anh cũng nên biết rằng em sẽ không làm hại anh.” Cô thì thào như không đủ can đảm để nói to điều ấy ra.
“Anh biết.” Cậu nói. “Nhưng em sẽ làm hại mình… Em đã định tự sát đúng không?”
Sự bàng hoàng trong mắt Angeline như một câu trả lời rõ ràng. Cô rụt tay khỏi tóc Howl.
“Abigail đã nói với anh.”
“Abigail sao?”
“Phải… Con bé bỗng xuất hiện và nói với anh.” Cậu mím môi, chau mày. “Đúng là em định thế thật.”
Angeline nắm lấy tay cậu. “Cả hai chúng ta đều biết anh sẽ là người phải sống tiếp, Howl. Em không thể trốn tránh cả đời, còn anh vẫn có công việc phải làm.”
“Em đang thỏa thuận ai sẽ phải chết đấy à?”
“Không.” Cô trả lời đầy kiên định. “Em đang nói ai sẽ sống.”
“Chẳng có gì khác biệt cả.” Cậu cúi đầu xuống.
Cô chạm vào xương hàm cậu, nâng gương mặt cậu lên, ngón tay cái miết quanh cằm cậu. Cô chợt nhận ra Howl thật trẻ, quá trẻ, cũng chỉ là một trong những kẻ vẫn chưa đủ sức để chống chịu lại mọi sự nghiệt ngã của cuộc đời. Cậu mạo hiểm và cảm tính, giống như Angeline, đều nuôi trong tim những khát vọng mà người ngoài nếu nghe thấy sẽ giễu cười. Nhưng đó mới là tuổi trẻ, Angeline nghĩ, đó mới là tình yêu.
Và cuộc đời sẽ là gì nếu không có tình yêu?
“Một tháng là đủ rồi, Howl.” Cô nói, giọng như an ủi. “Nếu là anh, em sẽ tận hưởng mọi giây phút mình có. Đừng nghĩ về giao ước nữa. Hãy nghĩ về em.”
Cô chẳng cảm thấy gì khác ngoài tình yêu khi Howl hôn cô. Thứ cảm xúc mê hoặc ấy như truyền từ cô sang Howl và chảy dọc khắp cơ thể cả hai. Cùng một lúc, cô vừa cảm thấy hạnh phúc lẫn đau đớn, sau đó, cô lại thấy mình đang mỉm cười.
Howl đứng dậy, bế xốc Angeline lên tay, và đặt cô lên giường. Angeline mở mắt và gương mặt cô nóng bừng.
“Em không chắc...”
Cô bỏ lửng câu, nhìn Howl đang cởi áo. Cậu nhoẻn cười, có lẽ hơi bối rối. Howl ngả xuống giường và nhấn chìm cô trong những nụ hôn ngọt. Ban đầu cô chần chừ, nhưng sau đó nhắm nghiền mắt lại. Tim cô run rẩy và nóng hổi như một sinh vật sống, bùng lên những nỗi khao khát mãnh liệt mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.
“Em đang sợ đấy à?”
“Một chút.” Cô nói, hai gò má nóng bừng. “Lạnh nữa.”
Howl miết tay mình dọc cổ, xương đòn và ngực cô. Angeline nín thở.
“Anh là người thực tế,” Cậu nói. “Anh sẽ không nói rằng sẽ ổn thôi, không đau gì cả, vân vân.” Cô thấy môi cậu mím lại và nhoẻn cười. “Nhưng thực tế là thế. Em có thể bảo anh dừng lại bây giờ, hoặc nhắm mắt lại.”
Angeline vẫn ngước nhìn Howl. Những đặc điểm bình thường nhất của cậu lại bỗng trở nên khó quên nhất, Angeline yêu nhất mái tóc màu vàng và cặp mắt hổ phách. Cô ngắm nhìn Howl một hồi, hôn môi cậu và nhắm mắt lại. Hơi thở của cậu phả lên cổ và ngực Angeline nóng ấm như khói lò sưởi, cô nằm dưới Howl, nhễ nhại mồ hôi và trần trụi. Cô không thể rời mắt khỏi Howl, rên rỉ và run rẩy như một con thú non mới chào đời. Cô phó mặc tất cả cho Howl, cơ thể cô, trái tim cô và linh hồn cô.
Nếu đây chính là điều đã làm Eva sa ngã,
Angeline nghĩ,
thì thật dễ cảm thông cho cô ta.
Howl vuốt ve cô và thì thầm lời yêu thương, Angeline vẫn nhắm nghiền mắt.
Con rắn quỷ quyệt trên cây táo ấy đã có được cô rồi.
Bây giờ cô và Howl đang đi ngựa đến Red Wood căn nhà Howl đã mua lại từ tay Ernest, thuộc lãnh địa Amenrut của nhà Belphegor, phải mất đến hai ngày vượt biển và rong ngựa về phương Nam trong vai những lữ khách, cả hai mới tới được Dynasty.
Red Wood nằm ven biển phía Nam, gần với biên giới hai vùng Ánh sáng và Bóng tối. Nói là gần nhưng Angeline biết mất ít nhất cũng phải một tuần trời mới có thể đến được vùng biên giới bằng ngựa. Bờ biển Oseya là những bờ đá và vực dốc cheo leo, quanh co hàng trăm dặm. Trên một ngọn đồi cách xa khu rừng khoảng một cây số, một ngôi nhà lớn với kiến trúc Amenrut cổ dựng lên sừng sững. Angeline đã nhìn thấy nó từ khi ngựa của cô và Howl còn đang rong ruổi trên mấy nẻo đồi đá mấp mô tuyết. Lũ ngựa không thể chạy nhanh vì đường quá dốc và trơn, khi lên đến nơi Angeline mới trông thấy một cây bão trắng khổng lồ đang tỏa nhánh bên hông ngôi nhà. Loài cây này không rụng lá, nên tuyết cuốn chặt những chiếc lá xanh lại như một cái kén bướm khổng lồ. Hàng trăm cái kén lấp lánh các bông tuyết và nhũ đá treo trên cành cây cũng trắng toát. Angeline ngước mắt nhìn nó không rời.
Cô có thể nghe thấy cả tiếng sóng biển vỗ vào vách đá gần đây. Phương Nam ấm áp hơn, với những cơn gió biển đầy mùi muối và bầu trời quang đãng. Những con chim mình trắng đầu đen bay lượn ngay trên đầu cô, chúng hay dừng ở các gờ đá và kiếm cá ăn.
“Chúng ta sẽ sống ở đây sao?” Angeline vẫn ngỡ ngàng. Chuyến đi dài làm cơ thể cô đau nhức, máu tụ lại nhiều hơn, thâm tím khắp mọi chỗ. Cô run rẩy không thể xuống nổi ngựa, đến mức Howl phải đỡ cô xuống.
“Phải.” Cậu nói. “Đây là nơi an toàn, Ernest sẽ không khai ra chúng ta đâu.”
“Sao anh chắc chắn được?”
“Vì anh đã thao túng tâm trí của cậu ấy.” Howl mỉm cười. “Cậu ấy sẽ nhớ rằng mình bán ngôi nhà cho một người khác chứ không phải anh.”
“Chà.” Cô trầm trồ.
Angeline vẫn không thể ngừng nhìn cái cây vĩ đại. Ở phương Bắc không bao giờ có loại cây này, chúng ưa ấm áp hơn là tuyết. Tuyết ở phía Nam vẫn mỏng hơn và bớt khắc nghiệt hơn, những phần gờ tường nhô ra khỏi ngôi nhà chỉ lốm đốm trắng. Một hàng rào lớn bằng gỗ quây quanh ngôi nhà, thấp chỉ đến thắt lưng Howl nên chẳng có vấn đề gì nếu trèo qua. Cậu đến gần cánh cổng với một chùm chìa khóa, tra chìa vào ổ. “Anh sẽ đi làm thêm cho em một chùm nữa.” Cậu nói. “Đề phòng bất trắc thôi.”
Cô chỉ gật đầu không nói gì, đôi mắt thâm quầng quan sát thật kỹ ngôi nhà. Kiến trúc Amerut thô sơ hơn những nơi khác. Tường được làm bằng gạch nâu và quét lớp sơn như màu gỗ; những viên gạch xếp san sát nhau và vẫn lộ rõ những đường phân cách vuôn vắn, mờ mờ. Điểm đặc biệt nhất có lẽ là những cây cột, chúng lớn hơn bình thường, tròn và chạm khắc những bức tượng nổi miêu tả các vị thần Hy Lạp. Angeline nghe nói Amenrut chính là quê hương của họ. Sau khi Quỷ Dữ và Thiên Thần đến vùng đất này, một vụ truy sát những vị thần cổ đã diễn ra. Họ trung lập và không theo phe phái nào, nhanh chóng thua cuộc. Nhưng những lời đồn đại vẫn truyền qua lại đâu đó quanh lãnh địa này, rằng một số vị thần vẫn sống sót và ẩn nấp ở đâu đấy. Amenrut bị ảnh hưởng sâu sắc nền văn hóa của những vị thần này. Trên đường đến đây, không ít con mắt đã dõi theo Angeline và Howl vì cách ăn mặc khác lạ của cả hai. Người Amenrut sống ở nơi ấm áp hơn, nên họ mặc những bộ cánh mỏng hơn, tóc thường để xõa, đeo trang sức vàng và mặc đồ bằng lụa, gấm. Khi đến đây, Howl và cô chẳng mang gì ngoài những thứ thật sự cần thiết: tiền, một ít quần áo, hai cuốn nhật ký của Myris, một số đồ cá nhân và vài cuốn sách.
“Vào đây.” Howl rũ tuyết ra khỏi giày trước khi vào nhà.
Căn nhà kín gió và ấm áp. Người Amenrut không thích những ô cửa kính, nên tất cả cửa đều làm bằng gỗ, nếu có chỉ có những mảng kính màu không thể nhìn xuyên qua. Dưới chân Angeline là một chiếc thảm dày màu xanh lam được dệt từ lông cừu, ở trên thêu những bức bích họa về cuộc sống vùng Amenrut và các vị thần nơi đây. Cô và Howl hơi trắng so với người bản địa, ngay cả trên những bức tranh thêu, họ cũng có làn da nâu vàng rắn chắc và mái tóc đen nhánh.
Ngôi nhà vẫn có vẻ vắng lạnh và trống trải. Hầu hết đồ đạc đã chuyển đi, Chỉ còn một số đồ nội thất bán kèm cùng với căn nhà: bàn ăn đá hình chữ nhật, lò sưởi, những tấm thảm, đèn nến và hai chiếc giường. Mặc cho những cái mái vòm tròn trên nóc khiến cho tòa nhà thêm đồ sộ, nó chỉ có vẻn vẹn ba tầng. Nhưng điều đó làm Angeline dễ chịu, cô thích nơi nhỏ bé nhưng ấm áp hơn là rộng lớn mà trống trải.
“Anh vẫn chẳng thể hiểu nổi cái kiến trúc này.” Howl nói và ngẩng mặt lên. Angeline bấy giờ mới để ý thấy những bức họa màu trên trần nhà, có quá nhiều chi tiết nên cô chẳng hiểu nó vẽ gì. “Nhưng có vẫn hơn không.”
“Thế này là quá đủ.” Cô nói, nhấc một bức tượng cẩm thạch nhỏ đặt ở thành cửa sổ lên.
Nửa giờ sau, một người thồ ngựa đến. Angeline và Howl mất cả buổi sáng mới có thể sắp xếp hết đồ đạc vào trong ngôi nhà. Howl buộc phải thuê xe ngựa để chuyển đồ, bởi vì nếu không, cả hai sẽ phải đi bằng xe ngựa và như thế chậm lại rất nhiều. Gã đánh xe trước khi ra về còn kì kèo thêm vài đồng công vác đồ.
“Nếu hắn biết anh là ai, hắn sẽ phắn trước khi nói thêm nửa lời nào.” Cậu cằn nhằn khi quay lại vào trong nhà.
Angeline mỉm cười, dỡ những cái hòm gỗ lớn quấn giấy xuống. “Nếu hắn biết anh là ai, hắn sẽ nhận tiền của Hắc Kỵ binh để nói cho họ nơi anh đang ở.”
“Anh biết.” Cậu thở dài, ngồi xuống giúp cô. “Em không mệt sao?”
“Em ổn mà.” Cô nói, dù Angeline biết không phải thế. Những khớp xương của cô mỏi nhừ.
“Sẽ hơi lạ lẫm...” Cậu nói, dịu giọng lại. “..cho cả hai chúng ta khi ở đây, nhưng anh nghĩ chúng ta sẽ xoay sở được thôi.”
Cô dỡ cái hòm đầu tiên, đó là quần áo của cô. Angeline không có nhiều quấn áo và cô cũng không cần nhiều. Ở dưới đáy hòm là chiếc áo choàng trắng tinh của cô. Angeline hít ngửi mùi vải và thở ra nhẹ nhõm. Cô cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết, như thể cả hai đang bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống không có tòa lâu đài nguy nga, không có người hầu kẻ hạ và thức ăn được phục vụ. Cô ngẩng nhìn Howl, cậu đang chăm chú vào những cuốn sách. Cô đã học cách tự sinh sống và làm lụng từ nhỏ, nhưng Howl thì chưa từng rời xa cuộc sống nhung lụa. Cô không biết cậu đã nghĩ về điều đó trước khi quyết định chưa.
Ở một cái hộp gỗ dài và dẹt, Howl nhấc ra cây cung bằng gỗ. Angeline ngẩng nhìn theo. Những con dao săn cũng nằm ở đấy, cùng với ống tên và những mũi tên.
Cậu nháy mắt ranh ma. “Em biết anh thích gì mà.”
Angeline nhoẻn cười. Gương mặt cô chừng như gầy đi.
Buổi tối, một người phụ nữ có tên Eudora xuất hiện trước cửa Red Wood. Howl đã thuê bà ta từ một thị trấn cách đó hai mươi dặm, với số tiền hời đến mức bà ta gật đầu ngay lập tức.
Eudora là một người phụ nữ to béo, ngoài bốn mươi, với nước da ngả màu đồng săn chắc. Giọng bà ta vang như sấm, mái tóc đen cuốn gọn lên khi làm việc và luôn miệng phàn nàn. Nhưng trái ngược với vẻ đẫy đà béo tốt, bà ta làm việc nhanh nhẹn đến mức Angeline khó mà theo kịp. Eudora mang theo một ít cá hồi tươi, bánh mì, rau củ tươi, mật ong, lúa mì và thịt gà, sau đó luôn miệng phàn nàn vì không có đủ quế. Tối hôm ấy có món súp gà với đậu, cá hồi nướng và rau củ trộn. Angeline suýt quên mất thế nào là thức ăn ngon, và Howl cũng có vẻ hài lòng với người giúp việc nhiều lời của mình.
Ban đêm, một cơn mưa phùn ẩm ướt đột ngột xuất hiện. Eudora xõa tóc và than thở về thời tiết bấy giờ. Bà ta có một căn phòng ở dưới tầng một, mà lẽ ra không phải dành cho người hầu. Kiểm tra những cánh cửa xong, người phụ nữ ấy lên giường đi ngù và Angeline còn thoáng nghe thấy tiếng ngáy của bà ta.
Căn phòng của cô và Howl ở tầng thứ ba. Những căn phòng vẫn có vẻ trống trải dù đồ đạc đã dọn xong. Angeline ngạc nhiên vì chợt nhận ra số đồ đạc mình có cũng thật ít ỏi. Cô có một vài cuốn sách, một con búp bê vải Abigail tặng, váy áo, giày và găng tay. Chiếc giỏ cô từng hay đựng táo để trên bàn, còn những cuốn sách đặt trên kệ.
Lẽ dĩ nhiên, Angeline phải ngủ cùng với Howl. Chiếc giường còn lại là của Eudora, bà ta nằng nặc đòi cho được căn phòng ngủ tráng lệ ấy. Angeline nhượng bộ, nhưng khi thấy Howl bước ra từ phòng tắm, cô vẫn thấy ngượng ngập kinh khủng.
Cậu nhoẻn cười và đến cạnh lò sưởi. Thật may làm sao vẫn còn một ít củi ở trong, đủ chừng cho vài ngày, nhưng nó ẩm ướt tới mức Howl phải vật lộn một hồi, vừa nhóm lửa vừa chửi thề, những khúc gỗ mới cháy. Cậu cho thêm gỗ vào lò. Căn phòng ấm áp ánh lửa và nến. Angeline ngước nhìn cậu loay hoay bên lò sưởi với cái cời lửa ngắn ngủn.
Angeline co mình lại.
“Tại sao anh đổi ý?”
“Gì cơ?”
“Anh đã hét vào mặt em rằng em là kẻ dối trá, Howl.” Cô nói, bình thản. “Nhưng anh đã đổi ý và rồi bỗng dưng quyết tâm đến vậy.”
“Anh đã nói rồi mà.” Cậu nói. “Anh muốn ở bên em.”
Angeline buồn bã nhìn xuống đất. Cô biết đó không phải lý do thật sự khiến Howl bỗng đột ngột đổi ý nhanh như chớp vậy. Nhưng cô vẫn tin Howl nói thật.
Howl đứng dậy và ngồi xuống cạnh cô. Bộ sofa này là một trong những thứ đồ nội thất bán cùng với ngôi nhà. Dáng vẻ của nó quá lạc hậu để mang đi đâu, lớp vải thô đã sờn và kiểu dáng của nó cũng thật kỳ lạ. Phần ghế thì quá dài và rộng trong khi thành ghế lại thấp. Howl xoay sở một hồi mới có thể yên vị được.
“Em đang đọc gì vậy?” Cậu hỏi và lật nhìn bìa sách. “Thơ sao?”
Cô mỉm cười. “Phải, của Ferka Sargent.”
“Ông ta viết thế nào?”
“Ủ dột.” Cô nói, và lật một trang sách.
“Hiếm có nhà thơ nào lại viết về niềm vui và hạnh phúc.”
Howl vòng tay qua vai Angeline, hít ngửi mùi hương của xà phòng trên tóc cô. Angeline có thể ngượng ngập, nhưng Howl thì không. Cậu thể hiện tình cảm đúng như những gì cậu cảm thấy. Điều đó phần nào lý giải được sự bồng bột của cậu.
Angeline không thể đọc thêm một dòng chữ nào. Cô chỉ miết đi miết lại mép giấy cuốn sách.
“Khi em còn nhỏ, Howl… Ý em là thật sự nhỏ ấy, lúc em vẫn còn sống ở vùng Ánh sáng, mẹ đã giải thích cho em về thứ giao kèo này, ngay chỉ vài ngày trước khi Moldark đến và giết họ.” Cô im lặng một lúc rồi tiếp tục khi nhận ra Howl đang lắng nghe. “Mẹ bị bệnh và sinh non, em chết ngay khi mới sinh.” Cô nuốt cục nghẹn xuống tận đáy họng. “Bà ấy có lẽ đá quá tuyệt vọng, đến mức cầu cứu cả Quỷ Vương. Những câu thần chú hắc ám không cho phép người ta mang một con Quỷ từ địa ngục lên trần gian, nhưng có thể triệu hồi một Cambion bất tử.”
“Ông ta là kẻ ích kỷ, Angeline.” Cậu nói, rúc vào tóc cô. “Em chịu tử hình vì ông ta thật không đáng.”
“Em đã chết, Howl.” Cô quay lại nhìn cậu. Gương mặt cậu gần đến mức cô có thể thấy cả đáy mắt Howl. “Cái gì đã chết thì nên chết hẳn, không phải thế sao?”
“Anh không biết.” Cậu bối rối trả lời.
Angeline nhìn lướt xuống môi Howl và dừng ở đó.
“Anh nên biết là Rosetta nói dối.”
“Về việc gì?”
“Về việc em lợi dụng anh.”
“À.” Cậu buột ra một tiếng thốt khe khẽ.
Angeline xoay người lại về phía Howl, tựa vào vai cậu và luồn tay vào mái tóc vàng của cậu. Chúng ẩm ướt vì sương, nhưng vẫn mềm mại.
“Anh cũng nên biết rằng em sẽ không làm hại anh.” Cô thì thào như không đủ can đảm để nói to điều ấy ra.
“Anh biết.” Cậu nói. “Nhưng em sẽ làm hại mình… Em đã định tự sát đúng không?”
Sự bàng hoàng trong mắt Angeline như một câu trả lời rõ ràng. Cô rụt tay khỏi tóc Howl.
“Abigail đã nói với anh.”
“Abigail sao?”
“Phải… Con bé bỗng xuất hiện và nói với anh.” Cậu mím môi, chau mày. “Đúng là em định thế thật.”
Angeline nắm lấy tay cậu. “Cả hai chúng ta đều biết anh sẽ là người phải sống tiếp, Howl. Em không thể trốn tránh cả đời, còn anh vẫn có công việc phải làm.”
“Em đang thỏa thuận ai sẽ phải chết đấy à?”
“Không.” Cô trả lời đầy kiên định. “Em đang nói ai sẽ sống.”
“Chẳng có gì khác biệt cả.” Cậu cúi đầu xuống.
Cô chạm vào xương hàm cậu, nâng gương mặt cậu lên, ngón tay cái miết quanh cằm cậu. Cô chợt nhận ra Howl thật trẻ, quá trẻ, cũng chỉ là một trong những kẻ vẫn chưa đủ sức để chống chịu lại mọi sự nghiệt ngã của cuộc đời. Cậu mạo hiểm và cảm tính, giống như Angeline, đều nuôi trong tim những khát vọng mà người ngoài nếu nghe thấy sẽ giễu cười. Nhưng đó mới là tuổi trẻ, Angeline nghĩ, đó mới là tình yêu.
Và cuộc đời sẽ là gì nếu không có tình yêu?
“Một tháng là đủ rồi, Howl.” Cô nói, giọng như an ủi. “Nếu là anh, em sẽ tận hưởng mọi giây phút mình có. Đừng nghĩ về giao ước nữa. Hãy nghĩ về em.”
Cô chẳng cảm thấy gì khác ngoài tình yêu khi Howl hôn cô. Thứ cảm xúc mê hoặc ấy như truyền từ cô sang Howl và chảy dọc khắp cơ thể cả hai. Cùng một lúc, cô vừa cảm thấy hạnh phúc lẫn đau đớn, sau đó, cô lại thấy mình đang mỉm cười.
Howl đứng dậy, bế xốc Angeline lên tay, và đặt cô lên giường. Angeline mở mắt và gương mặt cô nóng bừng.
“Em không chắc...”
Cô bỏ lửng câu, nhìn Howl đang cởi áo. Cậu nhoẻn cười, có lẽ hơi bối rối. Howl ngả xuống giường và nhấn chìm cô trong những nụ hôn ngọt. Ban đầu cô chần chừ, nhưng sau đó nhắm nghiền mắt lại. Tim cô run rẩy và nóng hổi như một sinh vật sống, bùng lên những nỗi khao khát mãnh liệt mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.
“Em đang sợ đấy à?”
“Một chút.” Cô nói, hai gò má nóng bừng. “Lạnh nữa.”
Howl miết tay mình dọc cổ, xương đòn và ngực cô. Angeline nín thở.
“Anh là người thực tế,” Cậu nói. “Anh sẽ không nói rằng sẽ ổn thôi, không đau gì cả, vân vân.” Cô thấy môi cậu mím lại và nhoẻn cười. “Nhưng thực tế là thế. Em có thể bảo anh dừng lại bây giờ, hoặc nhắm mắt lại.”
Angeline vẫn ngước nhìn Howl. Những đặc điểm bình thường nhất của cậu lại bỗng trở nên khó quên nhất, Angeline yêu nhất mái tóc màu vàng và cặp mắt hổ phách. Cô ngắm nhìn Howl một hồi, hôn môi cậu và nhắm mắt lại. Hơi thở của cậu phả lên cổ và ngực Angeline nóng ấm như khói lò sưởi, cô nằm dưới Howl, nhễ nhại mồ hôi và trần trụi. Cô không thể rời mắt khỏi Howl, rên rỉ và run rẩy như một con thú non mới chào đời. Cô phó mặc tất cả cho Howl, cơ thể cô, trái tim cô và linh hồn cô.
Nếu đây chính là điều đã làm Eva sa ngã,
Angeline nghĩ,
thì thật dễ cảm thông cho cô ta.
Howl vuốt ve cô và thì thầm lời yêu thương, Angeline vẫn nhắm nghiền mắt.
Con rắn quỷ quyệt trên cây táo ấy đã có được cô rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook