Trái Tim Của Quỷ
-
Chương 4
CHÍN GIỜ TỐI. Một cơn giông lớn đang hoành hành tại Rethala. Nó là nguyên nhân của trận mưa như trút bên ngoài. Rethala rất hay mưa, tầm từ tháng bảy trở đi trời luôn ẩm ướt và nặng. Những tia chớp lóe sáng, kéo theo tiếng sấm ì ầm trên bầu trời đen kịt. Nhiều người tập trung ở trước cửa phòng Quỷ Vương. Howl đứng dựa vào một ô cửa kính, còn James Rider đứng ngay cạnh cậu. Khó mà đoán được tâm trạng của y qua gương mặt vô cảm đấy.
“Nếu ngài ấy ra đi trong tối nay, có lẽ cử hành tang lễ luôn trong ngày mai là tốt nhất.”
Howl liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nơi những tia chớp chạy nhì nhoằng trên bầu trời vừa lóe lên. Tiếng mưa lớn đến mức chẳng ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu và James:
“Tôi không phải là người vội vàng, James. Có thể để đến ngày kia, bởi cái chết của ông ta chắc chắn sẽ mang đến nhiều vị khách hiếu kỳ lắm.”
“Họ sẽ có cơ hội đến sau.”
“Thôi nào, James.” Howl cười xòa, chỉ ước có một cục tẩy để xóa bớt những nếp gấp nhăn nhó trên gương mặt y. “Tôi nhớ ông cố cổ gì đó của tôi khi qua đời, họ đã tổ chức lễ tang trong gần một tuần.”
Kền Kền đanh mặt lại. “Chúng ta đang nói về đám tang cho một vĩ nhân, không phải một bữa tiệc.”
Howl liếc nhìn xung quanh thật nhanh, rồi nhún vai.;
“Nếu sắp có một đám tang, sao tôi chẳng thấy ai đau buồn thế.”
Bấy giờ, cửa phòng ngủ bỗng mở. Đám người hầu túa ra như đàn ong. Một con ong bay đến chỗ Howl:
“Thưa ngài... Chúng tôi rất tiếc…” Anh ta chẳng cần nói gì thêm, cả cậu và James đã hiểu rõ điều anh ta định thông báo.
Howl gật đầu, chẳng nói chẳng rằng.
Cậu thử dò xét xem trong mình có cảm xúc gì không. Một chút phẫn nộ, tiếc nuối. Một chút buồn bã hoặc nặng nề. Cậu đang chờ đợi chúng.
Nhưng chẳng có gì cả.
Howl nhớ năm mười hai tuổi, cậu nuôi một con rùa mai đỏ. Khoảng nửa năm sau, nó chết vì bị bệnh. Với một đứa trẻ mười hai tuổi không bạn bè, con rùa quả thật có ý nghĩa. Cái chết của nó thật sự làm Howl thấy chút tổn thương.
Howl không thấy cái chết của cha mình đáng thương hơn con vật kia. Cậu không cảm thấy như mình bị thương. Trái lại, là một cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng mà đầy tội lỗi.
Cậu thấy nể sợ chính bản thân mình.
Lúc James quay trở lại với Howl thì bắt gặp nụ cười nửa miệng của cậu, nhưng y phớt lờ như chẳng thấy gì. “Còn một điều nữa, đó là về căn bệnh của ngài ấy.”
“Ông ấy đã chết, nhân danh vùng Bóng tối.” Howl thở sườn sượt. “Sao chúng ta không bước tiếp và tất cả đều có một cuộc sống tươi đẹp.”
Tấm mặt nạ da của James vẫn không thay đổi. Y điềm tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt, Howl bắt gặp một chút nóng nảy. Cậu biết thế vì cậu đã phải tập làm quen với những người hay nóng giận cả đời mình.
“Tôi chưa nói xong, thưa ngài.”
Howl nheo mắt nhìn ra ánh chớp bên ngoài, rồi ngáp dài. “Thôi được, ông muốn nói gì nào?”
Tuy nhiên, Kền Kền không có lấy một cơ hội mở lời tiếp. Tiếng bước chân vọng ngược từ đầu hành lang thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Kỳ thực, đó là tiếng chạy ồn ào nhất Howl từng nghe thấy, kể cả có sấm sét đi nữa thì khó mà phớt lờ được âm thanh đó. Một đứa trẻ chạy sượt qua Howl, con bé có mái tóc màu nâu vàng của lá thu, đôi mắt hổ phách trong vắt giống Howl y như đúc. Cậu ngạc nhiên nhìn theo dáng nó trong chiếc váy diêm dúa ngắn đến bắp chân đang chạy thục mạng như chực đâm luôn vào cửa.
“Lũ người hầu vô dụng!” Nó kêu lên những lời thóa mạ vô tội vạ khi họ ngăn con bé vào trong phòng của Quỷ Vương. “Cút hết ra!” Nó vừa gào vừa đạp chân, trông như một con ruồi mắc vào tơ nhện.
“Tôi nghĩ tiểu thư nên bình tĩnh lại trước đã.” Một người hầu có vẻ mặt xúc động đang dỗ dành con bé. Nhưng hóa ra phản tác dụng vì nó bỗng òa khóc, quẫy đạp tứ tung. Giọng chửi rủa của con bé cũng thành méo mó, khó nghe vô cùng.
Howl dường như chẳng có gì là bị tác động bởi cảnh tượng đó. “Đó là...”
“Em gái ngài, Abigail. Con bé mới mười hai tuổi rưỡi.”
“Nó thực sự khóc vì cha tôi đấy à?”
“Rõ ràng là thế.” James nói, giọng đều đều.
Abigail gần như nằm vật xuống sàn nhà, khóc không thành tiếng. James rời khỏi chỗ mình đang đứng, lại gần và sai hai người hầu đưa cô bé về phòng. Nó tìm cách phản đối bằng cách vùng vẫy điên loạn. Đám người hầu tỏ ra bất lực.
Riêng Howl, cậu thấy hơi buồn cười.
Không phải cậu không thấy con bé đáng thương. Nhưng cậu không thấy thế vì nó vừa mất cha. Cậu thấy thế vì nó phải đối mặt với cái chết quá muộn.
Cái chết đầu tiên mà Howl phải đối mặt là của mẹ mình, năm tám tuổi. Họ nói bà tự sát. Có thể bà đã tự sát thật, nhưng không ai nói tại sao. Không một lá thư tuyệt mệnh, không một lời nhắn, bà chết trên căn phòng yêu thích của mình bằng một sợi dây thừng vắt qua xà nhà. Đám tang của bà là lời tóm tắt ngắn gọn cho cuộc đời bà: không ai biết đến, và im lặng. Không ai khóc cả. Abigail mới chỉ được vài tháng tuổi. Nó không hề biết gì về mẹ mình. Nó thậm chí chỉ biết mặt bà qua bức tranh treo trên sảnh đường lâu đài.
Nhưng Howl nhớ mẹ mình. Giọng nói của bà và đôi mắt của bà. Điều đấy không khiến cậu khá hơn là mấy. Nó chỉ khiến cậu muốn đốt trụi cái lâu đài này.
Rốt cuộc, không ai dỗ nổi Abigail. Họ dường như chỉ chờ nó mệt và nín khóc. Howl thì không ưa trẻ con, cậu đang định bỏ đi vì tiếng ồn khó chịu từ con bé.
Và rồi cô ta lại xuất hiện.
Cô gái Howl đã gặp trong phòng của Quỷ Vương. Cô gái với gương mặt khuất trong bóng tối.
Howl đứng từ xa quan sát. Mọi người có vẻ biết cô ta. Họ để cô ta lại gần Abigail. Cô ta cúi xuống ôm nó, thủ thỉ gì đó vào tai nó. Cô ta có khả năng thôi miên chăng, mà con bé bỗng thôi vùng vẫy. Nó vẫn khóc nấc trong lòng cô ta.
Cô gái với áo choàng trắng.
Cô ta đã làm được điều không ai làm được.
Cuối cùng, Abigail cũng chịu về phòng. Nó như lả dần đi, và kể cả đã có người hộ tống, nó vẫn nhất quyết túm áo cô gái kia không rời. Cô ta buộc phải đi theo con bé về phòng.
Howl đứng tựa lưng vào bức tường giữa hai cây cột nhà, tay xỏ túi áo. Abigail ngẩng nhìn lên. Đôi mắt sắc sảo của cậu chớp lấy ánh mắt nó và môi uốn thành nụ cười ẩn ý. Những tơ máu nổi trên mắt con bé, Howl có thể ngửi thấy mùi căm ghét từ nó.
Cô gái đi cạnh nó có vẻ bình thản. Nhưng Howl có thể cảm thấy từ cô ta tỏa ra một luồng cảm xúc kỳ lạ, mà cũng có thể là do cậu tưởng tượng ra. Trong khoảng một phút, cơ thể cậu đông cứng vì điều đấy, khi mà những cảm xúc lạ hoắc bắt đầu nhấn chìm Howl và phủ quanh cô gái kia như những hạt sương mờ.
Điều Howl băn khoăn không phải những hạt sương mờ đó, mà là điều gì khiến cô ta, một người hầu, có thể dỗ dành Abigail khi mà không ai làm được. Cậu nhìn theo cho đến khi dáng cô ta khuất sau những bức tường.
Các tia chớp nổi lên dữ dội, nhìn từ sau lưng, cô ta trông như một bóng ma.
Một bóng ma câm lặng
và nắm giữ những bí mật khủng khiếp nhất.
“Nếu ngài ấy ra đi trong tối nay, có lẽ cử hành tang lễ luôn trong ngày mai là tốt nhất.”
Howl liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nơi những tia chớp chạy nhì nhoằng trên bầu trời vừa lóe lên. Tiếng mưa lớn đến mức chẳng ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu và James:
“Tôi không phải là người vội vàng, James. Có thể để đến ngày kia, bởi cái chết của ông ta chắc chắn sẽ mang đến nhiều vị khách hiếu kỳ lắm.”
“Họ sẽ có cơ hội đến sau.”
“Thôi nào, James.” Howl cười xòa, chỉ ước có một cục tẩy để xóa bớt những nếp gấp nhăn nhó trên gương mặt y. “Tôi nhớ ông cố cổ gì đó của tôi khi qua đời, họ đã tổ chức lễ tang trong gần một tuần.”
Kền Kền đanh mặt lại. “Chúng ta đang nói về đám tang cho một vĩ nhân, không phải một bữa tiệc.”
Howl liếc nhìn xung quanh thật nhanh, rồi nhún vai.;
“Nếu sắp có một đám tang, sao tôi chẳng thấy ai đau buồn thế.”
Bấy giờ, cửa phòng ngủ bỗng mở. Đám người hầu túa ra như đàn ong. Một con ong bay đến chỗ Howl:
“Thưa ngài... Chúng tôi rất tiếc…” Anh ta chẳng cần nói gì thêm, cả cậu và James đã hiểu rõ điều anh ta định thông báo.
Howl gật đầu, chẳng nói chẳng rằng.
Cậu thử dò xét xem trong mình có cảm xúc gì không. Một chút phẫn nộ, tiếc nuối. Một chút buồn bã hoặc nặng nề. Cậu đang chờ đợi chúng.
Nhưng chẳng có gì cả.
Howl nhớ năm mười hai tuổi, cậu nuôi một con rùa mai đỏ. Khoảng nửa năm sau, nó chết vì bị bệnh. Với một đứa trẻ mười hai tuổi không bạn bè, con rùa quả thật có ý nghĩa. Cái chết của nó thật sự làm Howl thấy chút tổn thương.
Howl không thấy cái chết của cha mình đáng thương hơn con vật kia. Cậu không cảm thấy như mình bị thương. Trái lại, là một cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng mà đầy tội lỗi.
Cậu thấy nể sợ chính bản thân mình.
Lúc James quay trở lại với Howl thì bắt gặp nụ cười nửa miệng của cậu, nhưng y phớt lờ như chẳng thấy gì. “Còn một điều nữa, đó là về căn bệnh của ngài ấy.”
“Ông ấy đã chết, nhân danh vùng Bóng tối.” Howl thở sườn sượt. “Sao chúng ta không bước tiếp và tất cả đều có một cuộc sống tươi đẹp.”
Tấm mặt nạ da của James vẫn không thay đổi. Y điềm tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt, Howl bắt gặp một chút nóng nảy. Cậu biết thế vì cậu đã phải tập làm quen với những người hay nóng giận cả đời mình.
“Tôi chưa nói xong, thưa ngài.”
Howl nheo mắt nhìn ra ánh chớp bên ngoài, rồi ngáp dài. “Thôi được, ông muốn nói gì nào?”
Tuy nhiên, Kền Kền không có lấy một cơ hội mở lời tiếp. Tiếng bước chân vọng ngược từ đầu hành lang thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Kỳ thực, đó là tiếng chạy ồn ào nhất Howl từng nghe thấy, kể cả có sấm sét đi nữa thì khó mà phớt lờ được âm thanh đó. Một đứa trẻ chạy sượt qua Howl, con bé có mái tóc màu nâu vàng của lá thu, đôi mắt hổ phách trong vắt giống Howl y như đúc. Cậu ngạc nhiên nhìn theo dáng nó trong chiếc váy diêm dúa ngắn đến bắp chân đang chạy thục mạng như chực đâm luôn vào cửa.
“Lũ người hầu vô dụng!” Nó kêu lên những lời thóa mạ vô tội vạ khi họ ngăn con bé vào trong phòng của Quỷ Vương. “Cút hết ra!” Nó vừa gào vừa đạp chân, trông như một con ruồi mắc vào tơ nhện.
“Tôi nghĩ tiểu thư nên bình tĩnh lại trước đã.” Một người hầu có vẻ mặt xúc động đang dỗ dành con bé. Nhưng hóa ra phản tác dụng vì nó bỗng òa khóc, quẫy đạp tứ tung. Giọng chửi rủa của con bé cũng thành méo mó, khó nghe vô cùng.
Howl dường như chẳng có gì là bị tác động bởi cảnh tượng đó. “Đó là...”
“Em gái ngài, Abigail. Con bé mới mười hai tuổi rưỡi.”
“Nó thực sự khóc vì cha tôi đấy à?”
“Rõ ràng là thế.” James nói, giọng đều đều.
Abigail gần như nằm vật xuống sàn nhà, khóc không thành tiếng. James rời khỏi chỗ mình đang đứng, lại gần và sai hai người hầu đưa cô bé về phòng. Nó tìm cách phản đối bằng cách vùng vẫy điên loạn. Đám người hầu tỏ ra bất lực.
Riêng Howl, cậu thấy hơi buồn cười.
Không phải cậu không thấy con bé đáng thương. Nhưng cậu không thấy thế vì nó vừa mất cha. Cậu thấy thế vì nó phải đối mặt với cái chết quá muộn.
Cái chết đầu tiên mà Howl phải đối mặt là của mẹ mình, năm tám tuổi. Họ nói bà tự sát. Có thể bà đã tự sát thật, nhưng không ai nói tại sao. Không một lá thư tuyệt mệnh, không một lời nhắn, bà chết trên căn phòng yêu thích của mình bằng một sợi dây thừng vắt qua xà nhà. Đám tang của bà là lời tóm tắt ngắn gọn cho cuộc đời bà: không ai biết đến, và im lặng. Không ai khóc cả. Abigail mới chỉ được vài tháng tuổi. Nó không hề biết gì về mẹ mình. Nó thậm chí chỉ biết mặt bà qua bức tranh treo trên sảnh đường lâu đài.
Nhưng Howl nhớ mẹ mình. Giọng nói của bà và đôi mắt của bà. Điều đấy không khiến cậu khá hơn là mấy. Nó chỉ khiến cậu muốn đốt trụi cái lâu đài này.
Rốt cuộc, không ai dỗ nổi Abigail. Họ dường như chỉ chờ nó mệt và nín khóc. Howl thì không ưa trẻ con, cậu đang định bỏ đi vì tiếng ồn khó chịu từ con bé.
Và rồi cô ta lại xuất hiện.
Cô gái Howl đã gặp trong phòng của Quỷ Vương. Cô gái với gương mặt khuất trong bóng tối.
Howl đứng từ xa quan sát. Mọi người có vẻ biết cô ta. Họ để cô ta lại gần Abigail. Cô ta cúi xuống ôm nó, thủ thỉ gì đó vào tai nó. Cô ta có khả năng thôi miên chăng, mà con bé bỗng thôi vùng vẫy. Nó vẫn khóc nấc trong lòng cô ta.
Cô gái với áo choàng trắng.
Cô ta đã làm được điều không ai làm được.
Cuối cùng, Abigail cũng chịu về phòng. Nó như lả dần đi, và kể cả đã có người hộ tống, nó vẫn nhất quyết túm áo cô gái kia không rời. Cô ta buộc phải đi theo con bé về phòng.
Howl đứng tựa lưng vào bức tường giữa hai cây cột nhà, tay xỏ túi áo. Abigail ngẩng nhìn lên. Đôi mắt sắc sảo của cậu chớp lấy ánh mắt nó và môi uốn thành nụ cười ẩn ý. Những tơ máu nổi trên mắt con bé, Howl có thể ngửi thấy mùi căm ghét từ nó.
Cô gái đi cạnh nó có vẻ bình thản. Nhưng Howl có thể cảm thấy từ cô ta tỏa ra một luồng cảm xúc kỳ lạ, mà cũng có thể là do cậu tưởng tượng ra. Trong khoảng một phút, cơ thể cậu đông cứng vì điều đấy, khi mà những cảm xúc lạ hoắc bắt đầu nhấn chìm Howl và phủ quanh cô gái kia như những hạt sương mờ.
Điều Howl băn khoăn không phải những hạt sương mờ đó, mà là điều gì khiến cô ta, một người hầu, có thể dỗ dành Abigail khi mà không ai làm được. Cậu nhìn theo cho đến khi dáng cô ta khuất sau những bức tường.
Các tia chớp nổi lên dữ dội, nhìn từ sau lưng, cô ta trông như một bóng ma.
Một bóng ma câm lặng
và nắm giữ những bí mật khủng khiếp nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook