Trái Tim Của Quỷ
-
Chương 28
KHÔNG CÓ AI TRONG CĂN PHÒNG CẢ.
Chỉ có cây đàn piano
đứng đơn độc
trước ba cánh cửa kỳ dị.
Suy nghĩ đầu tiên của Angeline là Abigail đã vào trong một các cánh cửa đó. Con bé đang cố nói với cô gì đó, hoặc chỉ cố đùa giỡn với Angeline.
Cả ba cánh cửa đều đóng im lìm.
Như Howl đã nói, cô không thể mở cánh cửa Hiện Tại và Tương Lai. Vậy nên, Angeline bước vòng qua chiếc đàn và đến đứng trước cánh cửa Quá Khứ.
Những lớp bụi dày đóng trên cửa và sàn nhà cho thấy nó không hề được sử dụng từ lâu. Cô nghi ngờ liệu Abigail có thật sự vào trong, vì nếu có, trên lớp bụi hẳn sẽ có một đường dài hình vòng cung khi gờ cửa dịch chuyển.
Howl sẽ không thích cô vào trong này, Angeline biết thế. Cô chạm lên nắm đấm cửa và đó là khi sự tò mò thôi thúc cô xoay nó. Rất có nhiều ký ức cô đã lãng quên, chẳng hạn như tại sao cô lại bị mang đến đây. Gương mặt mẹ và giọng nói bố là như thế nào. Sự thôi thúc dai dẳng trong Angeline khiến cô đột ngột xoay nắm đấm cửa và bước vào trong dứt khoát.
Không có bất cứ thứ gì đằng sau cửa cả.
Theo đúng nghĩa đen.
Bốn bề xám ngắt. Không bầu trời, không mặt đất. Ở dưới chân Angeline có vẻ cứng như sàn nhà nhưng thật ra nó trong suốt và lơ lửng những tầng khói. Cô như đang bước giữa không trung. Có một sợi dây thừng vàng buộc ở cánh cửa, và nó kéo căng, chạy dài giữa không trung vô định tới hút tầm mắt. Angeline bám chắc vào nó và cố không nhìn xuống dưới chân.
Rồi không gian xám ngoét bắt đầu nứt toác ra như vỏ một quả trứng.
Các mảng màu bong tróc. Rơi xuống. Rệu rã. Đằng sau những khối màu xám đang tan đi, để lộ một màu xanh dương kỳ dị. Angeline dán mắt vào những ô xanh dương và trắng đan xen cho đến khi nhận ra nó là bầu trời.
Dưới chân cô là những mảng màu vàng. Vàng, trắng, xanh. Cho đến khi màu xám biến mất hoàn toàn, và một cơn gió không biết từ đâu thổi thốc đến, Angeline mới đột ngột nhận ra mình ở đâu.
Cô hóa đá.
Đầu ngón tay. Gót chân. Gương mặt cô, cơ thể cô, bỗng hóa thành một bức tượng thạch cao, cô cảm thấy mình tê dại. Angeline không thể thở.
Những làn gió biển thổi ập vào bức tượng cô, như muốn hất tung cô lên trời. Ánh nắng vàng gay gắt chiếu thẳng vào mắt Angeline, đôi mắt cô giãn to và ngước nhìn xung quanh bằng cái nhìn thẫn thờ. Mùi gió biển, mùi cát, mùi nắng, mùi tanh và mùi cây cỏ chảy đầy trong hai lá phổi của Angeline thay vì không khí.
Đây là vùng Ánh Sáng.
Cô không thể nhầm. Vì nếu là vùng Bóng tối, ánh mắt trời sao có thể rực rỡ và ấm vậy. Vùng Bóng Tối không có mặt trời.
Những hạt cát biển lấp lánh nắng, tiếng sóng ngoài khơi, mùi muối mặn nồng. Tất cả đều rất thật, đều đang trước mặt Angeline. Đây là mơ. Cô nghĩ. Nhưng nó cũng không thể là mơ được, không thể với sự sống động này.
Angeline bước đi lảo đảo. Cô nhìn thấy phía trước một người, ánh nắng làm cô hoa mắt. Các tia nắng chiếu vào người kia, ánh lên các hạt màu bạc lấp lánh. Cô thấy một đứa trẻ, chừng bốn, năm tuổi, người gầy gò và có mái tóc bạch kim dài thướt. Angeline ngẩn người ra một lúc thì nhận ra đó là cô.
Đó từng là cô.
Angeline đến gần đứa trẻ, và dường như nó không thể thấy cô. Trên vũng cát ẩm ướt phẳng lì, đứa trẻ đắp một đống cát lên và xây lâu đài. Cái lâu đài tí hon đứng không vững, xiên xẹo, trông như sắp đổ đến nơi. Đứa trẻ mải mê đắp cát, còn Angeline đứng nhìn nó, môi cô run rẩy, trái tim cô cũng run rẩy.
Angeline hầu như không thể nhận ra đó là mình. Dẫu đứa bé kia cũng có mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh, hai hàng mi trắng cong, có thêm vài nốt tàn nhang lấp tấm trên sống mũi mà giờ đã không còn. Nước da nó đậm hơn cô bây giờ - cái màu da cháy nắng của người vùng biển, tràn ngập sức sống. Hai bàn tay xương đầy cát, mắt nheo nheo lại.
Khi Angeline cúi xuống nhìn con bé, nó cũng không hề ngẩng đầu lên. Cô đứng đó và nhìn vào bản thể của chính mình.
Đột nhiên, một tiếng gọi vọng lên, tước ngang cơn gió biển:
“Angeline! Angeline, con không định về ăn trưa à?”
Con bé ngẩng lên, cười toe toét, phủi qua loa bàn tay đầy cát ẩm và đứng dậy.
Angeline nhìn theo hướng con bé đang nhìn. Ở xa, dưới ánh nắng và bãi cát lấp lánh, một người phụ nữ tiến đến. Bà nheo mắt nhìn con bé. Bà có nước da cháy, đôi môi đầy đặn, mái tóc vàng óng ả. Bà mặc một chiếc váy vải nâu, tay áo lửng, đang bước lại gần đây.
“Con ở đây!” Đứa trẻ reo lên cạnh Angeline. “Xem lâu đài của con này!”
Angeline đứng dậy. Bấy giờ, trái tim run rẩy của cô rơi ra khỏi lồng ngực, giãy đập trên cát như một con cá chết cạn. Vũng cát nơi cô đứng nhuốm màu đau đớn lẫn kiệt quệ.
Mẹ.
Bà tên là gì nhỉ?
Bà là ai?
Bà đã gặp cha như thế nào?
Tại sao bà lại yêu cô nhiều đến thế? Nhiều hơn cả sinh mạng mong manh của bà.
Mẹ có nước da cháy, đôi môi đầy đặn, mái tóc vàng óng ả. Mẹ mặc chiếc váy vải nâu, tay áo lửng, và đang đứng trước mặt cô. Những tia nắng chiếu xiên qua bà, và gió hất tung những sợi tóc mặt trời lên không trung. Mẹ cúi xuống và nhìn lâu đài cát xiên xẹo của bé con.
“Con khéo tay quá, Angie. Nhưng lần sau đừng đến gần biển thế này một mình, được chứ? Con có thể bị sóng đánh cuốn đi đấy.”
Phải rồi, giọng nói của mẹ. Angeline nheo mắt trong ánh nắng gay gắt và nhìn bà, giọng bà là thứ giọng của biển cả và gió. Là giọng của màu sắc và hương thơm, giọng của sự bình yên và thân thuộc. Khi nhìn thấy mẹ, một điều gì đấy bỗng trỗi dậy trong Angeline. Một điều gì đó cô tưởng chừng đã không còn ở trong mình, một điều xa về và vĩnh viễn thuộc về ánh mặt trời.
Cô có thể,
có thể,
ở đây mãi.
Giây phút mà cơn sóng đánh tan tòa lâu đài,
và giọng cười của mẹ vang lên,
nước mắt đã lăn dài trên gò má, xuống cả cằm và cổ cô, mặn như nước bể.
“Được rồi, bé con.” Mẹ hôn lên trán đứa trẻ. “Đi nào, về ăn trưa thôi. Con có thể xây tiếp vào buổi chiều.”
Con bé chân đất dẫm lên cát, cát dính lấm lem lên khắp bàn tay, và hai cái bóng dáng một lớn một nhỏ đó quay lưng với Angeline mà bỏ đi.
Một phần nào đó, cái phần bị chôn sâu dưới tầng tầng lớp lớp những sự dối trá, nghi hoặc, tội lỗi, xấu xa, bất cần, không sợ hãi, lạnh lẽo và bất chấp mạng sống, cô tìm thấy một mảnh nhỏ bé màu vàng.
Ánh mặt trời. Bãi biển. Mẹ.
Tất cả đang khơi dậy trong cô một điều gì đó khác lạ.
Kể cả khi những mảng màu tan đi, cô vẫn cảm thấy điều đó. Tiếng một loài chim biển nào đó vang lên, hòa trong tiếng sóng, thành một bài ru yên bình. Đây là nơi cô có thể ở mãi. Mảnh đất của cô. Bãi biển của cô. Vầng dương của cô. Tòa lâu đài cát của cô.
Angeline lần lại sợi dây thừng và trở về căn phòng. Cô đóng sầm cửa lại, rồi ngồi thụp xuống giữa những mảng màu xám vàng của căn phòng. Ở bên ngoài, trời loang lổ màu giấy ố vàng, gió lặng thinh không thổi. Hơi thở của mùa thu tràn vào căn phòng.
Angeline ôm lấy hai đầu gối mình và khóc.
Vai cô chùng xuống, rung lên.
Cô đã để quên mất trái tim mình ở bãi cát. Và giờ, trong cô chỉ có sự trống rỗng, nuối tiếc, và căm phẫn.
Sẽ chẳng sao nếu cuộc sống ở lâu đài Quỷ là cuộc sống duy nhất cô biết.
Sẽ chẳng sao nếu cái ngày nắng chói chang đó chỉ hiện về trong một giấc mơ xa vời.
Sẽ chẳng sao cả.
Nhưng một chút hình ảnh trôi lại từ quá khứ đã làm tâm hồn và cơ thể cô nứt toác. Cô nứt toác dưới ánh mặt trời, và nếm được vị nước mắt trên môi. Angeline ngồi nhìn trân trân cây đàn. Thẫn thờ. Cô chợt nhớ ra mình cũng từng có một cuộc sống đẹp, nhẽ ra cô phải có một cuộc sống như thế. Cô chợt nhớ ra mình có thể lựa chọn. Trong giây lát, những đám mây u tối trong đầu cô tan đi, nhường chỗ cho nắng vàng.
Maya nói đúng.
Lâu đài Quỷ không tốt.
Cô không thuộc về nơi này.
Giá như,
giá như.
Angeline nghĩ.
giá như mà,
cô có thể trở về,
bãi biển ấy.
*
ANGELINE ĐỨNG DẬY, rũ bụi ra khỏi áo mình. Howl sẽ sớm về và cô không muốn mình bị bắt gặp. Cô vuốt lại tóc, lau nước mắt, và đứng thẳng, hếch cái cằm lên.
Cô khóa mảnh màu vàng nắng của mình ở sâu cùng trái tim và vứt chìa khóa đi.
Đó sẽ là ký ức mà cô mang xuống mồ. Đó sẽ là ký ức để nhắc nhở cô, việc bây giờ cô còn sống và thở, là nhờ người phụ nữ vĩ đại mà cô gọi là mẹ. Cô sẽ giữ trọn mọi ký ức về bà để nhớ rằng bà đã hy sinh nhiều như thế nào cho cô.
Và chắc chắn là bà đáng để nhớ đến nhiều như thế.
Bây giờ thì cô đã nhớ. Mẹ là nắng, là gió, và là biển.
Angeline hít một hơi, cô bỗng thấy nhẹ nhõm. Trong một thoáng ngắn ngủi, mây bỗng tan bớt đi và những sắc vàng nâu làm căn phòng sáng lên. Trong không gian đầy mùi bụi và gỗ. Cô vòng qua chiếc đàn để đi đến cửa, nhưng rồi ánh mắt bắt gặp một tia sáng lóe lên giữa những sợi dây đàn kéo căng. Angeline nhìn vào trong và nhận ra có một chiếc chìa khóa đồng kẹt giữa những sợi dây đàn.
Thật kỳ lạ.
Tại sao cô và Howl không thấy nó trước đấy?
Angeline cẩn thận gỡ chiếc chìa khóa ra, nó vẫn còn bóng và chỉ dính một ít bụi từ cây đàn. Màu đồng đã xỉn. Ở đầu kia chìa khóa có hình một vầng trăng lưỡi liềm được đúc tinh xảo. Tại sao nó lại có ở đây? Cô tự hỏi, liệu nó liên quan gì đến Abigail không, có phải con bé muốn dẫn cô đến cái chìa khóa này.
Trăng khuyết, vầng trăng khuyết, dường như cô đã trông thấy ở đâu đó rồi.
Và Angeline thình lình nhận ra nó.
Rõ như ban ngày.
Rõ như những ký ức của cô.
Cái khóa đồng xỉn màu trên nắp tầng hầm tòa tháp cũng có hình mặt trăng.
Chỉ có cây đàn piano
đứng đơn độc
trước ba cánh cửa kỳ dị.
Suy nghĩ đầu tiên của Angeline là Abigail đã vào trong một các cánh cửa đó. Con bé đang cố nói với cô gì đó, hoặc chỉ cố đùa giỡn với Angeline.
Cả ba cánh cửa đều đóng im lìm.
Như Howl đã nói, cô không thể mở cánh cửa Hiện Tại và Tương Lai. Vậy nên, Angeline bước vòng qua chiếc đàn và đến đứng trước cánh cửa Quá Khứ.
Những lớp bụi dày đóng trên cửa và sàn nhà cho thấy nó không hề được sử dụng từ lâu. Cô nghi ngờ liệu Abigail có thật sự vào trong, vì nếu có, trên lớp bụi hẳn sẽ có một đường dài hình vòng cung khi gờ cửa dịch chuyển.
Howl sẽ không thích cô vào trong này, Angeline biết thế. Cô chạm lên nắm đấm cửa và đó là khi sự tò mò thôi thúc cô xoay nó. Rất có nhiều ký ức cô đã lãng quên, chẳng hạn như tại sao cô lại bị mang đến đây. Gương mặt mẹ và giọng nói bố là như thế nào. Sự thôi thúc dai dẳng trong Angeline khiến cô đột ngột xoay nắm đấm cửa và bước vào trong dứt khoát.
Không có bất cứ thứ gì đằng sau cửa cả.
Theo đúng nghĩa đen.
Bốn bề xám ngắt. Không bầu trời, không mặt đất. Ở dưới chân Angeline có vẻ cứng như sàn nhà nhưng thật ra nó trong suốt và lơ lửng những tầng khói. Cô như đang bước giữa không trung. Có một sợi dây thừng vàng buộc ở cánh cửa, và nó kéo căng, chạy dài giữa không trung vô định tới hút tầm mắt. Angeline bám chắc vào nó và cố không nhìn xuống dưới chân.
Rồi không gian xám ngoét bắt đầu nứt toác ra như vỏ một quả trứng.
Các mảng màu bong tróc. Rơi xuống. Rệu rã. Đằng sau những khối màu xám đang tan đi, để lộ một màu xanh dương kỳ dị. Angeline dán mắt vào những ô xanh dương và trắng đan xen cho đến khi nhận ra nó là bầu trời.
Dưới chân cô là những mảng màu vàng. Vàng, trắng, xanh. Cho đến khi màu xám biến mất hoàn toàn, và một cơn gió không biết từ đâu thổi thốc đến, Angeline mới đột ngột nhận ra mình ở đâu.
Cô hóa đá.
Đầu ngón tay. Gót chân. Gương mặt cô, cơ thể cô, bỗng hóa thành một bức tượng thạch cao, cô cảm thấy mình tê dại. Angeline không thể thở.
Những làn gió biển thổi ập vào bức tượng cô, như muốn hất tung cô lên trời. Ánh nắng vàng gay gắt chiếu thẳng vào mắt Angeline, đôi mắt cô giãn to và ngước nhìn xung quanh bằng cái nhìn thẫn thờ. Mùi gió biển, mùi cát, mùi nắng, mùi tanh và mùi cây cỏ chảy đầy trong hai lá phổi của Angeline thay vì không khí.
Đây là vùng Ánh Sáng.
Cô không thể nhầm. Vì nếu là vùng Bóng tối, ánh mắt trời sao có thể rực rỡ và ấm vậy. Vùng Bóng Tối không có mặt trời.
Những hạt cát biển lấp lánh nắng, tiếng sóng ngoài khơi, mùi muối mặn nồng. Tất cả đều rất thật, đều đang trước mặt Angeline. Đây là mơ. Cô nghĩ. Nhưng nó cũng không thể là mơ được, không thể với sự sống động này.
Angeline bước đi lảo đảo. Cô nhìn thấy phía trước một người, ánh nắng làm cô hoa mắt. Các tia nắng chiếu vào người kia, ánh lên các hạt màu bạc lấp lánh. Cô thấy một đứa trẻ, chừng bốn, năm tuổi, người gầy gò và có mái tóc bạch kim dài thướt. Angeline ngẩn người ra một lúc thì nhận ra đó là cô.
Đó từng là cô.
Angeline đến gần đứa trẻ, và dường như nó không thể thấy cô. Trên vũng cát ẩm ướt phẳng lì, đứa trẻ đắp một đống cát lên và xây lâu đài. Cái lâu đài tí hon đứng không vững, xiên xẹo, trông như sắp đổ đến nơi. Đứa trẻ mải mê đắp cát, còn Angeline đứng nhìn nó, môi cô run rẩy, trái tim cô cũng run rẩy.
Angeline hầu như không thể nhận ra đó là mình. Dẫu đứa bé kia cũng có mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh, hai hàng mi trắng cong, có thêm vài nốt tàn nhang lấp tấm trên sống mũi mà giờ đã không còn. Nước da nó đậm hơn cô bây giờ - cái màu da cháy nắng của người vùng biển, tràn ngập sức sống. Hai bàn tay xương đầy cát, mắt nheo nheo lại.
Khi Angeline cúi xuống nhìn con bé, nó cũng không hề ngẩng đầu lên. Cô đứng đó và nhìn vào bản thể của chính mình.
Đột nhiên, một tiếng gọi vọng lên, tước ngang cơn gió biển:
“Angeline! Angeline, con không định về ăn trưa à?”
Con bé ngẩng lên, cười toe toét, phủi qua loa bàn tay đầy cát ẩm và đứng dậy.
Angeline nhìn theo hướng con bé đang nhìn. Ở xa, dưới ánh nắng và bãi cát lấp lánh, một người phụ nữ tiến đến. Bà nheo mắt nhìn con bé. Bà có nước da cháy, đôi môi đầy đặn, mái tóc vàng óng ả. Bà mặc một chiếc váy vải nâu, tay áo lửng, đang bước lại gần đây.
“Con ở đây!” Đứa trẻ reo lên cạnh Angeline. “Xem lâu đài của con này!”
Angeline đứng dậy. Bấy giờ, trái tim run rẩy của cô rơi ra khỏi lồng ngực, giãy đập trên cát như một con cá chết cạn. Vũng cát nơi cô đứng nhuốm màu đau đớn lẫn kiệt quệ.
Mẹ.
Bà tên là gì nhỉ?
Bà là ai?
Bà đã gặp cha như thế nào?
Tại sao bà lại yêu cô nhiều đến thế? Nhiều hơn cả sinh mạng mong manh của bà.
Mẹ có nước da cháy, đôi môi đầy đặn, mái tóc vàng óng ả. Mẹ mặc chiếc váy vải nâu, tay áo lửng, và đang đứng trước mặt cô. Những tia nắng chiếu xiên qua bà, và gió hất tung những sợi tóc mặt trời lên không trung. Mẹ cúi xuống và nhìn lâu đài cát xiên xẹo của bé con.
“Con khéo tay quá, Angie. Nhưng lần sau đừng đến gần biển thế này một mình, được chứ? Con có thể bị sóng đánh cuốn đi đấy.”
Phải rồi, giọng nói của mẹ. Angeline nheo mắt trong ánh nắng gay gắt và nhìn bà, giọng bà là thứ giọng của biển cả và gió. Là giọng của màu sắc và hương thơm, giọng của sự bình yên và thân thuộc. Khi nhìn thấy mẹ, một điều gì đấy bỗng trỗi dậy trong Angeline. Một điều gì đó cô tưởng chừng đã không còn ở trong mình, một điều xa về và vĩnh viễn thuộc về ánh mặt trời.
Cô có thể,
có thể,
ở đây mãi.
Giây phút mà cơn sóng đánh tan tòa lâu đài,
và giọng cười của mẹ vang lên,
nước mắt đã lăn dài trên gò má, xuống cả cằm và cổ cô, mặn như nước bể.
“Được rồi, bé con.” Mẹ hôn lên trán đứa trẻ. “Đi nào, về ăn trưa thôi. Con có thể xây tiếp vào buổi chiều.”
Con bé chân đất dẫm lên cát, cát dính lấm lem lên khắp bàn tay, và hai cái bóng dáng một lớn một nhỏ đó quay lưng với Angeline mà bỏ đi.
Một phần nào đó, cái phần bị chôn sâu dưới tầng tầng lớp lớp những sự dối trá, nghi hoặc, tội lỗi, xấu xa, bất cần, không sợ hãi, lạnh lẽo và bất chấp mạng sống, cô tìm thấy một mảnh nhỏ bé màu vàng.
Ánh mặt trời. Bãi biển. Mẹ.
Tất cả đang khơi dậy trong cô một điều gì đó khác lạ.
Kể cả khi những mảng màu tan đi, cô vẫn cảm thấy điều đó. Tiếng một loài chim biển nào đó vang lên, hòa trong tiếng sóng, thành một bài ru yên bình. Đây là nơi cô có thể ở mãi. Mảnh đất của cô. Bãi biển của cô. Vầng dương của cô. Tòa lâu đài cát của cô.
Angeline lần lại sợi dây thừng và trở về căn phòng. Cô đóng sầm cửa lại, rồi ngồi thụp xuống giữa những mảng màu xám vàng của căn phòng. Ở bên ngoài, trời loang lổ màu giấy ố vàng, gió lặng thinh không thổi. Hơi thở của mùa thu tràn vào căn phòng.
Angeline ôm lấy hai đầu gối mình và khóc.
Vai cô chùng xuống, rung lên.
Cô đã để quên mất trái tim mình ở bãi cát. Và giờ, trong cô chỉ có sự trống rỗng, nuối tiếc, và căm phẫn.
Sẽ chẳng sao nếu cuộc sống ở lâu đài Quỷ là cuộc sống duy nhất cô biết.
Sẽ chẳng sao nếu cái ngày nắng chói chang đó chỉ hiện về trong một giấc mơ xa vời.
Sẽ chẳng sao cả.
Nhưng một chút hình ảnh trôi lại từ quá khứ đã làm tâm hồn và cơ thể cô nứt toác. Cô nứt toác dưới ánh mặt trời, và nếm được vị nước mắt trên môi. Angeline ngồi nhìn trân trân cây đàn. Thẫn thờ. Cô chợt nhớ ra mình cũng từng có một cuộc sống đẹp, nhẽ ra cô phải có một cuộc sống như thế. Cô chợt nhớ ra mình có thể lựa chọn. Trong giây lát, những đám mây u tối trong đầu cô tan đi, nhường chỗ cho nắng vàng.
Maya nói đúng.
Lâu đài Quỷ không tốt.
Cô không thuộc về nơi này.
Giá như,
giá như.
Angeline nghĩ.
giá như mà,
cô có thể trở về,
bãi biển ấy.
*
ANGELINE ĐỨNG DẬY, rũ bụi ra khỏi áo mình. Howl sẽ sớm về và cô không muốn mình bị bắt gặp. Cô vuốt lại tóc, lau nước mắt, và đứng thẳng, hếch cái cằm lên.
Cô khóa mảnh màu vàng nắng của mình ở sâu cùng trái tim và vứt chìa khóa đi.
Đó sẽ là ký ức mà cô mang xuống mồ. Đó sẽ là ký ức để nhắc nhở cô, việc bây giờ cô còn sống và thở, là nhờ người phụ nữ vĩ đại mà cô gọi là mẹ. Cô sẽ giữ trọn mọi ký ức về bà để nhớ rằng bà đã hy sinh nhiều như thế nào cho cô.
Và chắc chắn là bà đáng để nhớ đến nhiều như thế.
Bây giờ thì cô đã nhớ. Mẹ là nắng, là gió, và là biển.
Angeline hít một hơi, cô bỗng thấy nhẹ nhõm. Trong một thoáng ngắn ngủi, mây bỗng tan bớt đi và những sắc vàng nâu làm căn phòng sáng lên. Trong không gian đầy mùi bụi và gỗ. Cô vòng qua chiếc đàn để đi đến cửa, nhưng rồi ánh mắt bắt gặp một tia sáng lóe lên giữa những sợi dây đàn kéo căng. Angeline nhìn vào trong và nhận ra có một chiếc chìa khóa đồng kẹt giữa những sợi dây đàn.
Thật kỳ lạ.
Tại sao cô và Howl không thấy nó trước đấy?
Angeline cẩn thận gỡ chiếc chìa khóa ra, nó vẫn còn bóng và chỉ dính một ít bụi từ cây đàn. Màu đồng đã xỉn. Ở đầu kia chìa khóa có hình một vầng trăng lưỡi liềm được đúc tinh xảo. Tại sao nó lại có ở đây? Cô tự hỏi, liệu nó liên quan gì đến Abigail không, có phải con bé muốn dẫn cô đến cái chìa khóa này.
Trăng khuyết, vầng trăng khuyết, dường như cô đã trông thấy ở đâu đó rồi.
Và Angeline thình lình nhận ra nó.
Rõ như ban ngày.
Rõ như những ký ức của cô.
Cái khóa đồng xỉn màu trên nắp tầng hầm tòa tháp cũng có hình mặt trăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook