Trái Tim Của Quỷ
-
Chương 1-1
Từ một vùng đất bị lãng quên
Vọng tiếng gọi của kẻ đã chết
Nơi ngọn lửa còn âm ỉ cháy
Tiếng khóc thương cho chốn thiên đường.
Gửi Michael, tình yêu của em.
Anh còn nhớ những đêm dài vô tận, ta ngồi trên ban công ngắm nhìn thành phố?
Chúng ta kể cho nhau nghe
những câu chuyện
về nhân gian và cuộc đời.
Bây giờ,
Hãy nhớ về điều đó,
Tưởng tượng nó là một tấm bản đồ,
đi theo trái tim anh
và lắng ngheemkể một câu chuyện khác.
Về hai con người kỳ lạ.
Họ đến với nhau bởi sự đối nghịch.
Thừa nhận đi, một phần của chúng ta là như thế đó.
Nhưng câu chuyện này không phải về anh và em.
Vậy hãy đồng hành cùng em, anh nhé.
Rồi đôi ta sẽ nhận ra,
Cái chết chưa bao giờ là kết thúc.
Ký tên,
Pandoras yêu dấu của anh.
_____________________
Tôi sinh ra vào một ngày mưa.
Những gì mẹ kể là một màn mưa đục ngầu. Trắng xóa. Ẩm ướt. Lạnh lẽo. Và tối.
Tôi có thể hình dung thật rõ ra khung cảnh ấy.
Họ nói tôi sinh ra đã là một linh hồn yếu ớt, một linh hồn bị thánh thần bỏ rơi. Tôi sống được lâu chừng đó bởi có cơ thể của mẹ bao bọc quanh, cho đến khi tôi chào đời.
Tôi đã chết một lần. Mẹ bảo thế.
Tôi chết bởi thứ bệnh dịch tai quái mang tên khuẩn trắng đã hủy hoại cơ thể tôi, khi mà cái cơ thể đó vẫn còn đỏ hỏn và là một bào thai bé bỏng. Tôi không nhớ rõ thế giới khi mình còn là một bào thai, tôi chỉ nhớ về một thế giới khi tôi là đứa trẻ bốn tuổi, rộng lớn, vĩ đại, sáng. Tôi yêu thế giới khi tôi mới bốn tuổi hơn là khi tôi đã lớn, và chắc chắn là hơn nhiều khi tôi vẫn còn là một bào thai.
Nhưng,
tôi đã sống lại,
vào một ngày mưa thứ hai.
Tôi hồi sinh. Trong cơn giông lũ xối xả ngày hôm ấy, một con Quỷ đã mò đến cạnh tôi. Không, nó không phải Thần Chết, vì mẹ không thấy lưỡi hái nào. Và con Quỷ ấy đã giao cho tôi trái tim của nó. Tâm trí tôi hiện ra một khuôn mặt. Có ai đi cùng con Quỷ đó không? Mẹ trả lời không, nhưng trái tim tôi bảo có. Cha nói, trái tim của Quỷ lạnh lắm, lạnh như băng, nhưng tôi lại thấy thứ đập trong ngực mình ấm áp biết bao.
Tôi không nhìn thấy người ấy. Tôi chỉ nhớ. Thậm chí dù chỉ là một đứa trẻ, thậm chí tôi đã chết, tôi vẫn cảm nhận được cái vị kỳ lạ của lửa trong trái tim mình. Ai nhỉ? Ai đã cùng con Quỷ đứng dưới làn mưa kia? Tôi giật mình. Tôi chỉ tưởng tượng ra sao?
Tôi nhìn mẹ.
Mẹ kể lại...
Vọng tiếng gọi của kẻ đã chết
Nơi ngọn lửa còn âm ỉ cháy
Tiếng khóc thương cho chốn thiên đường.
Gửi Michael, tình yêu của em.
Anh còn nhớ những đêm dài vô tận, ta ngồi trên ban công ngắm nhìn thành phố?
Chúng ta kể cho nhau nghe
những câu chuyện
về nhân gian và cuộc đời.
Bây giờ,
Hãy nhớ về điều đó,
Tưởng tượng nó là một tấm bản đồ,
đi theo trái tim anh
và lắng ngheemkể một câu chuyện khác.
Về hai con người kỳ lạ.
Họ đến với nhau bởi sự đối nghịch.
Thừa nhận đi, một phần của chúng ta là như thế đó.
Nhưng câu chuyện này không phải về anh và em.
Vậy hãy đồng hành cùng em, anh nhé.
Rồi đôi ta sẽ nhận ra,
Cái chết chưa bao giờ là kết thúc.
Ký tên,
Pandoras yêu dấu của anh.
_____________________
Tôi sinh ra vào một ngày mưa.
Những gì mẹ kể là một màn mưa đục ngầu. Trắng xóa. Ẩm ướt. Lạnh lẽo. Và tối.
Tôi có thể hình dung thật rõ ra khung cảnh ấy.
Họ nói tôi sinh ra đã là một linh hồn yếu ớt, một linh hồn bị thánh thần bỏ rơi. Tôi sống được lâu chừng đó bởi có cơ thể của mẹ bao bọc quanh, cho đến khi tôi chào đời.
Tôi đã chết một lần. Mẹ bảo thế.
Tôi chết bởi thứ bệnh dịch tai quái mang tên khuẩn trắng đã hủy hoại cơ thể tôi, khi mà cái cơ thể đó vẫn còn đỏ hỏn và là một bào thai bé bỏng. Tôi không nhớ rõ thế giới khi mình còn là một bào thai, tôi chỉ nhớ về một thế giới khi tôi là đứa trẻ bốn tuổi, rộng lớn, vĩ đại, sáng. Tôi yêu thế giới khi tôi mới bốn tuổi hơn là khi tôi đã lớn, và chắc chắn là hơn nhiều khi tôi vẫn còn là một bào thai.
Nhưng,
tôi đã sống lại,
vào một ngày mưa thứ hai.
Tôi hồi sinh. Trong cơn giông lũ xối xả ngày hôm ấy, một con Quỷ đã mò đến cạnh tôi. Không, nó không phải Thần Chết, vì mẹ không thấy lưỡi hái nào. Và con Quỷ ấy đã giao cho tôi trái tim của nó. Tâm trí tôi hiện ra một khuôn mặt. Có ai đi cùng con Quỷ đó không? Mẹ trả lời không, nhưng trái tim tôi bảo có. Cha nói, trái tim của Quỷ lạnh lắm, lạnh như băng, nhưng tôi lại thấy thứ đập trong ngực mình ấm áp biết bao.
Tôi không nhìn thấy người ấy. Tôi chỉ nhớ. Thậm chí dù chỉ là một đứa trẻ, thậm chí tôi đã chết, tôi vẫn cảm nhận được cái vị kỳ lạ của lửa trong trái tim mình. Ai nhỉ? Ai đã cùng con Quỷ đứng dưới làn mưa kia? Tôi giật mình. Tôi chỉ tưởng tượng ra sao?
Tôi nhìn mẹ.
Mẹ kể lại...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook