Trái Tim Anh Ở Đó
-
Chương 4
Hầu hết những vị khách đều đã mệt sau chuyến đi, họ bèn về phòng nghỉ ngơi sau bữa tiệc trà để lấy sức cho bữa tối. Wulfric tận dụng cơ hội này để đi ra ngoài vận động và hít thở không khí trong lành. Tất nhiên là anh không biết đường đi ra khu vườn, vì vậy anh đi theo rìa ngôi nhà để không bị trông thấy và không phải bất đắc dĩ mời ai đi cùng. Anh băng qua bãi cỏ và xuyên qua những hàng cây rậm rạp cho đến khi tới được một cái hồ nhân tạo được xây để gây ấn tượng với người khác.
Cái hồ không lớn, nhưng vắng vẻ, đáng yêu, yên tĩnh và hoàn toàn khuất. Thời tiết hôm nay thật dễ chịu, không nóng lắm, gió thổi hiu hiu. Wulfric hít sâu và nghĩ đó là những gì anh cần - không khí trong lành, không gian yên tĩnh để tâm hồn anh thư thái sau chuyến đi dài và đám đông ồn ào vừa rồi trong phòng khách. Có hai lối đi ở hai bên, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, không biết mình nên đi lối nào hay là nên ở lại đây hít thở hơi nước mát mẻ và mùi thơm của cỏ cây.
Lẽ ra anh nên quay về lâu đài Lindsey của mình.
Nhưng anh đã không về, và giờ đây ao ước cũng chẳng ích gì vì anh đã lựa chọn. Wulfric vẫn đứng đó, đang hài lòng với khoảnh khắc tĩnh tại của mình thì nghe có tiếng bước chân lạo xạo ở lối mòn ngay sau lưng - lối mòn anh vừa đi qua. Anh bực bội với chính mình vì đã không rời đi sớm hơn. Anh chẳng muốn bị ai đó quấy rầy. Nhưng giờ thì đã quá trễ. Dù anh có chọn lối đi bên phải hay bên trái, anh cũng vẫn bị người đang đi tới bờ hồ bắt gặp. Anh cố giấu sự bực bội của mình. Cô ta bước những bước dài, chẳng ra dáng một quý cô tí nào, lại còn chẳng thèm đội mũ và đeo găng tay, đầu thì ngoái ra sau như thể ngó xem ai đang theo sau mình. Trước khi Wulfric có thể tránh hay cảnh báo cô ta về tai nạn sắp tới, thì cô ta đã đâm sầm vào anh. Anh định chụp lấy khuỷu tay cô ta nhưng không kịp, rồi thấy mũi mình chìm sâu trong những lọn tóc quăn mềm mại trước khi cô ta quay đầu lại với một tiếng la thất thanh và mũi cô ta đụng mũi anh.
Không hiểu sao mà có vẻ như đây là điều không thể tránh được, anh vừa đau vừa nghĩ - với cái mũi đau điếng và con mắt bỏng rát. Có lẽ vài thiên thần xấu xa đã cử cô ta đến bữa tiệc tại gia này chỉ để đày đọa anh - hoặc để nhắc nhở anh đừng bao giờ quyết định bốc đồng nữa.
Cô ta đưa tay lên rờ mũi - có lẽ để kiểm tra xem nó có bị gãy hay chảy máu, hoặc cả hai không. Nước mắt dâng lên trong mắt cô ta.
“Phu nhân Derrick,” anh nói bằng giọng hơi kẻ cả - dù đã quá muộn để cảnh báo cô ta nên tránh xa anh.
“Ôi, trời!” cô ta nói, hạ tay xuống, chớp chớp mắt. “Tôi thành thật xin lỗi. Tôi thật là vụng về. Tôi không nhìn thấy phía trước.”
“Rõ là thế, rồi ngã thẳng xuống hồ nước nếu tôi không đứng đây, nhỉ?”
“Nhưng tôi đâu có ngã.” Cô ta lý luận. “Tôi đột nhiên cảm thấy mình không chỉ có một mình, vì vậy tôi cứ mải nhìn ra sau chứ không nhìn về phía trước. Và, sao không phải ai khác, mà lại là ngài cơ chứ?”
“Rất tiếc.” Anh cứng nhắc cúi chào cô ta. Anh nên có vài lời chào xã giao nhưng chẳng nói được lời nào. Cô ta trông có vẻ thôn dã hơn bao giờ hết, chẳng có chút thanh lịch và giả tạo mà anh thường thấy ở những phụ nữ quý tộc. Gió khẽ vờn những lọn tóc quăn của cô ta. Ánh mặt trời khiến làn da cô ta còn xạm hơn lúc ở trong phòng khách.
Ngược lại, hàm răng cô ta lại trắng bóng. Đôi mắt cô ta xanh thẳm như bầu trời. Anh phải miễn cưỡng thừa nhận là cô ta thật sự xinh đẹp, dù cái mũi đang đỏ ửng. “Tôi không biết nói những lời hoa mỹ, nhưng như thế không có nghĩa những lời nói của tôi là không đáng nghe. Đầu tiên tôi làm đổ nước chanh lên mắt ngài, rồi tôi khiêu chiến với ngài chỉ bởi ngài nhướng chân mày lên, và giờ tôi va phải ngài, mũi tôi làm đau mũi ngài. Tôi hy vọng mình đã dùng hết sự bất cẩn của cả hai tuần trong vài giờ qua và có thể cư xử một cách đúng mực, duyên dáng và ít làm phiền hơn trong thời gian lưu lại đây.” Cô ta nói với một nụ cười. Wulfric chẳng biết đáp lại những lời nói thành thật đó như thế nào. Nhưng những lời cô ta nói đã để lộ rất nhiều về con người cô ta. Trong những lời ấy, chẳng từ nào là có vẻ cầu khẩn cả. “Tôi chỉ vô tình khám phá ra lối mòn này. Cái hồ là một bất ngờ, nhưng nơi này thật dễ chịu.” Anh hơi quay người đi. “Ồ, đúng vậy. Đây là nơi tôi thích nhất của khu vườn.” Cô ta đồng tình.
“Chắc chắn cô đến đây đề được yên tĩnh một mình. Tôi đã làm phiền cô rồi,” anh tìm đường rút đi.
“Không có gì. Tôi đến đây để đi dạo thôi. Có một lối đi uốn quanh hồ, nó được thiết kế để giúp chúng ta thư giãn và vui thú.” Cô ta vui vẻ trả lời. Rồi cô ta nhìn anh, nhăn mặt và hai má đỏ bừng. “Đôi khi, tôi nói mà không suy nghĩ.” Cô ta nói thêm. Thư giãn và vui thú. Có lẽ cụm từ đó làm cô ta ngượng. Thay vì đi ngay sang lối đi đã chọn, cô ta lại ngập ngừng trong một lát và anh nhận ra mình đang chắn ngang lối đó. Nhưng trước khi anh kịp tránh ta, cô ta lại nói, “Ngài có muốn đi cùng tôi không?”
Chắc chắn là anh không muốn đi dạo cùng cô ta. Anh có thể nghĩ ra nhiều việc thú vị hơn để làm trong vài giờ rảnh rỗi trước khi thay trang phục để dùng bữa tối. “Hay là,” cô ta nói với đôi mắt biết cười đã khiến anh chú ý sau khi anh nhướng mày và làm cô ta khó chịu ở trong phòng khách trước đó, “không nhỉ?”
Đó giống như một lời thách thức. Và Wulfric thành thực nghĩ người phụ nữ này có cái gì đó rất thu hút. Cô ta khác hẳn những phụ nữ mà anh biết. Và ít nhất cô ta chẳng có vẻ đang tán tỉnh anh.
“Tôi sẽ đi cùng cô,” anh trả lời và bước sang một bên để cô ta có thể bước tới lối đi nằm giữa những rặng cây, song song với bờ hồ. Rồi anh bước đi cạnh cô ta. Lối mòn đủ rộng để hai người có thể thoải mái đi sóng đôi. Họ chẳng nói gì với nhau trong một lúc lâu. Mặc dù Wulfric biết cách bắt chuyện và duy trì một cuộc chuyện trò lịch sự vì là một quý ông, nhưng anh không muốn gợi chuyện bởi im lặng thì an toàn hơn. Nếu cô ta muốn tản bộ trong im lặng, thì anh cũng vậy. “Tôi nghĩ là tôi phải cảm ơn ngài vì nhờ ngài mà tôi được mời đến Schofield,” cuối cùng cô ta cũng cất lời, mỉm cười với anh. “Thật sao?” anh nhìn trả lại cô ta với hàng chân mày nhướng lên. “Sau khi ngài được mời, Melanie bất ngờ hoảng hốt vì cô ấy nhận ra số khách nam nhiều hơn số khách nữ một người. Cô ấy vội gửi một lời mời đến Hyacinth cho tôi, và, sau khi tôi từ chối, thì cô ấy đích thân đến mời.” Cô ta vừa khẳng định những gì anh bắt đầu nghi ngờ.
“Sau khi tôi được mời.” Anh lặp lại. “Bởi tử tước Mowbury. Vậy thì tôi chắc rốt cuộc lời mời đó không phải là của phu nhân Renable.”
“Nếu tôi là ngài thì tôi sẽ chẳng lo nghĩ về điều đó đâu. Sau khi tôi cứu Melanie khỏi thảm họa đang treo lơ lửng trên đầu cô ấy bằng việc đồng ý đến đây thì cô ấy đã thừa nhận rằng có một vị khách như công tước Bewcastle sẽ vinh dự chẳng khác nào tiếp đón Ông hoàng nhiếp chính, thậm chí là còn thích hơn. Cô ấy nghĩ rằng - mà có lẽ cũng đúng - cô ấy sẽ khiến cho mọi nữ chủ nhà khác trên nước Anh đều ghen tỵ!”
Anh lại nhìn cô ta. Vậy là thiên thần xấu xa thật sự đang hành động. Cô ta ở đây chỉ vì anh ở đây - và anh ở đây chỉ bởi anh đã hành động khác với bản tính thường ngày.
“Cô không muốn nhận lời mời sao?” anh hỏi.
“Vâng.” Cô ta vừa đi vừa thoải mái tung hai cánh tay, chẳng ra dáng quý cô tí nào, và lúc này cô ta còn siết hai tay ở sau lưng.
“Bởi vì cô không được mời ngay từ đầu à?” Phải chăng cô ta hay bị đối xử như một người họ hàng thấp kém và thường bị lờ đi?
“Bởi vì, có vẻ hơi lạ, nhưng tôi không muốn đến.” Cô ta trả lời anh.
“Có lẽ bởi vì cô cảm thấy mình không hợp với những người bạn cao cấp.”
“Tôi muốn hỏi định nghĩa ‘cao cấp’ của ngài là như thế nào. Nhưng về bản chất thì ngài nói đúng.”
“Nhưng mà cô đã cưới em trai của tử tước Elrick?”
“Đúng vậy,” cô ta vui vẻ đáp lời anh.
Dường như cô ta không muốn nói tiếp về chủ đề này. Họ đã đi qua những rặng cây và giờ sắp tiến tới một đồi cỏ đầy hoa cúc dại và mao lương hoa vàng.
“Ngọn đồi đẹp quá phải không?” cô ta hỏi anh, giọng rõ là hùng hồn. “Ngài thấy không? Ngọn đồi khiến chúng ta cao hơn những ngọn cây và có một tầm nhìn thoáng đãng trải dài hàng dặm xuống ngôi làng cùng những nông trại ở bên dưới. Khung cảnh miền quê trông y như một cái chăn kẻ ca rô. Ở đây rồi, ai lại muốn lên thành phố sống cơ chứ?”
Cô ta chẳng chờ anh hay õng ẹo làm duyên làm dáng mà tiến bước lên sườn đồi hơi dốc. Dù họ có thể chỉ cần đi loanh quanh vòng theo chân đồi, nhưng cô ta đã sải những bước dài phía trước anh đề đi lên đỉnh đồi, rồi đứng trên đó, dang tay ra, xoay một vòng, khuôn mặt ngẩng lên đón ánh mặt trời. Trên này gió thổi mạnh hơn dưới kia. Ngọn gió làm mái tóc, chiếc váy và dải ruy băng buộc ngay thắt lưng cô ta bay phần phật về phía trước.
Cô ta trông giống một nữ thần rừng, những cử chỉ, hành động của cô ta hoàn toàn là bộc phát và thật tự nhiên. Như thể bên trong cô ta có một người phụ nữ khác đang vô cùng hồ hởi, hân hoan và vui sướng. Wulfric có một cảm giác lạ lùng như thể mình vừa miễn cưỡng bước chân vào một thế giới xa lạ.
“Thật ra cô đang nói đến ai?” anh hỏi.
Cô ta quay sang nhìn anh và hỏi. “Ngài có thích vùng quê không?”
“Có,” anh trả lời, leo lên đồi cho đến khi đến cạnh cô ta và chầm chậm đưa mắt nhìn toàn cảnh miền quê xung quanh.
“Tại sao ngài lại dành nhiều thời gian ở thành phố vậy?”
“Tôi là thành viên của Nghị Viện và tôi có trách nhiệm phải tham dự các phiên họp.” Nói rồi anh nhìn xuống ngôi làng bên dưới. “Nhà thờ đẹp phải không? Ngọn thấp mới được xây lại hai mươi năm trước sau khi ngọn thấp cũ bị bão đánh sập. Tôi vẫn còn nhớ cả cơn bão và việc xây dựng lại ngọn thấp ấy. Nó cao hơn ngọn thấp cũ khoảng sáu mét.”
“Kế đó là tòa cha sở[1] phải không?” anh hỏi.
[1] Nơi ở của cha xứ hay mục sư.
“Đúng. Thành thật mà nói thì ba chị em tôi gần như lớn lên ở đó, với vị mục sư già và vợ ông. Vợ chồng mục sư rất tử tế và hiếu khách. Hai cô con gái của ông là những người bạn rất thân của chị em tôi, còn cậu con trai, Charles, thì ít thân hơn. Cậu bé duy nhất giữa năm cô gái, chàng trai tội nghiệp. Chúng tôi đi học cùng nhau, trai cũng như gái đều được đi học. Thật may mắn là cha tôi, cũng là thầy giáo của chúng tôi, không phải là người có tư tưởng phong kiến và cho rằng con gái thì chẳng nên đi học làm gì. Lousia và Catherine đều lấy chồng sớm và sống không xa đây lắm. Hai tháng sau khi mục sư mất thì vợ ông cũng qua đời. Sau cái chết của họ, Charles, lúc bấy giờ đang làm cha phó cách đây hai mươi dặm, về làm mục sư và cưới Hazel, chị kế của tôi.”
“Chị cả của cô cũng kết hôn rồi chứ?” anh hỏi.
“Eleanor ư?” Cô ta lắc đầu. “Lúc mười hai tuổi chị ấy đã tuyên bố là sẽ ở vậy đề chăm sóc cha mẹ lúc tuổi già. Chị ấy cũng từng yêu, nhưng người chị ấy yêu đã mất trong trận chiến Talavera trước khi họ lấy nhau, rồi sau đó chị ấy chẳng để ý đến ai khác nữa. Sau khi cha mất, chị ấy nhắc lại tuyên bố trước kia, dù bây giờ chỉ phải chăm sóc mỗi mình mẹ. Tôi nghĩ là chị ấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
Đúng, anh nghĩ, cô ta thật sự đến từ một thế giới khác hẳn - tầng lớp quý tộc nhỏ. Cô ta quả là đã có một cuộc hôn nhân danh giá. Cô ta đưa thẳng tay ra và xích lại gần anh đề anh có thể thấy cô ta đang chỉ cái gì. “Đó là thôn trang Hyacinth, nơi tôi sống. Với tôi, nó lúc nào cũng đẹp như tranh vẽ. Sau cái chết của cha, tôi đã lo mình sẽ mất nó vì chỉ có cha tôi đứng tên trong hợp đồng thuê. Nhưng Bertie - Nam tước Renable - đã rất tốt bụng khi cho mẹ và chị Eleanor đứng tên thuê nó suốt đời.”
“Trong trường hợp cô sống lâu hơn mẹ và chị gái thì sao?” Cô ta hạ tay xuống. “Lúc đó Oscar vẫn còn sống. Đâu có ai đoán trước được cái chết của anh ấy, nhưng dù vậy, tôi nghĩ Bertie vẫn cho tôi là một thành viên trong gia đình.”
“Nhưng cô không phải?” anh hỏi cô ta.
“Không.”
Wulfric ngắm nhìn thôn trang Hyacinth. Một ngôi nhà xinh xắn, với mái ngói và một khu vườn lớn. Đó là một trong những ngôi nhà to nhất làng, thích hợp với một quý ông, dù đó chỉ là một thầy giáo làng.
Phu nhân Derrick, vẫn im lặng đứng cạnh anh, khẽ cười.
Wulfric xoay sang nhìn cô ta.
“Tôi lại làm gì đó khiến cô buồn cười ư, phu nhân Derrick?” anh hỏi.
“Thật ra là không,” cô ta mỉm cười với anh. “Nhìn từ đây, tôi mới nhận ra thôn trang Hyacinth trông giống nhà búp bê quá. Chắc nó chỉ bằng một góc phòng khách nhà anh.”
“Lâu đài Lindsey ư? Tôi không nghĩ vậy. Tôi cho là Hyacinth có bốn phòng ngủ ở tầng trên và nhiều phòng khác ở tầng dưới, đúng không?”
“Thế thì cũng chỉ bằng một góc phòng khiêu vũ.” Cô ta nói.
“Có lẽ,” anh đồng tình, dù anh không chắc. Dù sao đó cũng là một ý nghĩ thú vị.
“Nếu chúng ta cứ đi theo lối mòn quanh hồ với tốc độ này, chúng ta có thể quay về kịp lúc bánh quy mới ra lò và uống tách trà lúc chiều muộn.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi,” anh đề nghị.
“Có lẽ ngài không định đi nhiều. Có lẽ ngài thích quay lại bằng lối cũ hơn, trong khi tôi sẽ tiếp tục đi theo đường tôi đã chọn.”
Đó... là cơ hội cho anh thoát thân. Anh cũng không biết tại sao mình không tận dụng nó. Có lẽ là do anh chưa từng bị ai bỏ lơ.
“Có phải cô đang cố thoát khỏi tôi không, phu nhân Derrick?” anh hỏi, nắm lấy tay cầm cái kính một mắt và đưa nó lên, nhìn cô ta - chỉ bởi vì anh biết cử chỉ đó sẽ làm cô ta bực mình.
Nhưng thay vì thế cô ta chỉ cười vang.
“Tôi chỉ đơn giản nghĩ là có lẽ ngài vốn quen với việc cưỡi ngựa hay ngồi trên xe ngựa. Tôi không muốn mình là người chịu trách nhiệm cho những vết rộp trên chân ngài.”
“Hoặc việc tôi lỡ mất bữa tối chăng?” Anh hạ cái kính xuống và đề nó treo toòng teng. “Cô thật tử tế, ma’am, nhưng tôi sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm cho cả hai thảm họa có khả năng xảy ra đó.”
Thế là cô ta ra hiệu bằng một tay về phía lối xuống ở bên kia đồi. Anh có thể thấy nó cách đây không xa, tiếp nối lối đi ven hồ rồi biến mất giữa những hàng cây. Phu nhân Derrick hỏi anh nhiều câu hỏi khi họ đi bộ cạnh nhau.
Cô ta hỏi anh về lâu đài Lindsey ở Hampshire và những điền trang khác của anh. Cô ta dường như đặc biệt quan tâm đến bán đảo gần biển ở tít tận xứ Wale của anh. Cô ta hỏi về các em trai, em gái của anh, và rồi khi biết họ đều đã có gia đình, cô ta hỏi về em dâu, em rể và những đứa cháu của anh. Trong một khoảng thời gian dài, chưa bao giờ anh nói về mình nhiều như thế.
Họ về đến bìa rừng, đến chỗ cây cầu bằng đá uốn cong duyên dáng bắc ngang hồ. Ánh mặt trời khuất dần phản chiếu dưới mặt nước khi họ đứng giữa cầu, cô ta tựa cánh tay lên thành cầu. Tiếng chim hót líu lo. Một khung cảnh miền quê yên ả. “Ngay tại đây,” giọng nói cô ta đột nhiên trở nên mơ màng, “Oscar đã hôn tôi nụ hôn đầu và cầu hôn. Đêm đó nước dưới chân cầu chảy rất xiết, hơn thế này nhiều.” Wulfric không bình luận gì. Anh mong cô ta không định trút ra hàng loạt những lời ủy mị ngớ ngẩn về sự lãng mạn và mất mát quá lớn của mình. Nhưng khi cô ta quay sang nhìn anh, vẻ mặt cô ta rõ ràng là mắc cỡ. Có lẽ cô ta quên mất mình là ai trong một khoảnh khắc - và anh vui mừng vì cô ta nhanh chóng thoát khỏi trạng thái đó.
“Ngài có yêu lâu đài Lindsey và những điền trang khác của mình không?”
Chỉ có một phụ nữ - một phụ nữ ủy mị - mới hỏi những câu hỏi như vậy. “Có lẽ yêu là từ quá cường điệu khi nói về đá, vữa và đất, phu nhân Derrick. Tôi cho là chúng được quản lý tốt. Tôi có trách nhiệm với tất cả mọi người đang sinh sống trên những điền sản của mình. Tôi luôn cố thu xếp đề dành nhiều thời gian về sống ở miền quê.”
“Thế ngài có yêu các em trai, em gái của mình không?” Anh nhướng chân mày.
“Yêu là từ của phụ nữ, phu nhân Derrick, và trong vùng cảm xúc rộng lớn của tôi thì từ đó chẳng có ý nghĩa lắm. Phụ nữ yêu chồng mình, những đứa con của mình, những con chó cảnh, những đồ vật vô giá trị mà họ vừa mua. Họ yêu việc đi dạo trong công viên, cuốn tiểu thuyết mới nhất họ vừa mượn ở thư viện, trẻ con, mặt trời và hoa hồng. Tôi có trách nhiệm phải chăm sóc cho các em trai, em gái, nhìn thấy chúng nên người và có những cuộc hôn nhân hạnh phúc. Hàng tháng tôi đều viết thư cho chúng. Tôi nghĩ tôi sẵn sàng chết vì chúng nếu một sự hy sinh phô trương và cao quý như vậy là cần thiết. Đó có phải là yêu không? Tôi để cô tự quyết định.”
Cô ta nhìn anh chằm chằm trong một lúc mà không thốt nên lời. “Ngài khinh bỉ khi nói về tính đa cảm của phụ nữ. Đúng, phụ nữ chúng tôi yêu tất cả những thứ ngài vừa nói và còn nhiều hơn thế. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không muốn sống nếu cuộc sống của tôi thiếu vắng tình yêu với mọi vật, mọi người mà tôi biết. Đó không phải là cảm xúc nhất thời. Có lẽ đó là quan điểm sống hoàn toàn trái ngược với quan điểm về một cuộc sống chỉ có trách nhiệm và gánh nặng ngay từ khi được sinh ra. Và tất nhiên, từ yêu có nhiều nghĩa, nhiều mức độ khác nhau như vô số, vô số những từ khác. Dù chúng ta có thể nói yêu hoa và yêu lũ trẻ, nhưng trí óc và cảm giác của chúng ta đều biết là hai từ yêu đó không như nhau. Chúng ta rung động trước một bông hoa đẹp, nhưng lại cảm thấy xúc động từ tận sâu trong trái tim với đứa trẻ là con mình hay cháu chắt. Tôi sẽ không hổ thẹn với những tình cảm mà tôi dành cho chị gái và cháu mình.”
Anh nhận ra cô ta đang gạt phắt đi những gì anh vừa nói. Như những kẻ dựa vào cảm xúc hơn là lý lẽ, cô ta xuyên tạc lời anh. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng nhất của mình.
“Xin thứ lỗi nếu tôi lỡ quên, nhưng tôi đã nói hay ám chỉ gì đến việc cô bị hổ thẹn chưa, phu nhân Derrick?”
Hầu hết những người phụ nữ khác sẽ phản ứng như thể vừa bị vả vào mặt. Nhưng không phải là cô ta.
“Có.” Cô ta khăng khăng. “Ngài ngụ ý. Ngài ám chỉ phụ nữ hời hợt và giả vờ là yêu trong khi họ không biết yêu là gì - khi mà, thật sự, từ đó chẳng có nghĩa gì cả.”
“À,” giọng anh mượt như nhung. Chưa bao giờ anh cảm thấy bực mình như lúc này. “Vậy thì có lẽ xin cô thứ lỗi, ma’am.”
Anh lùi khỏi thành cầu và họ đi tiếp về phía những rặng cây trong im lặng. Từ chỗ đó, bước chân của cô ta càng lúc càng nhanh. “Chà,” cô ta nói, cười rạng rỡ với anh khi họ về đến đại sảnh, phá vỡ sự im lặng dài dằng dặc, “Tôi phải nhanh thôi, nếu không tôi sẽ muộn bữa tối mất.”
Anh nghiêng người chào và để cho cô ta chạy - đúng thế, chạy như bay lên cầu thang và nhìn theo cho đến khi cô ta khuất khỏi tầm mắt rồi mới đi về phòng mình. Anh ngạc nhiên khi nhận ra mình đã ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ. Một tiếng trôi qua quá nhanh. Anh thường không thích sự đồng hành của những người bạn ngoài ý muốn - mà lại là người lạ.
* * *
Christine nhẹ cả người khi nhận ra công tước Bewcastle không cảm thấy có nghĩa vụ phải tiễn nàng về tận phòng. Vừa chạy lên cầu thang, nàng vừa nghĩ anh ta chắc chắn rất sung sướng khi thấy mình vẫn còn sống sót sau cả tiếng chán ngắt vừa qua, quên mất Hermione đã nói rất nhiều lần rằng chạy như thế là không lịch sự.
Nàng chạy về thẳng phòng mình. Nàng không cần nhiều thời gian để thay trang phục cho bữa tối, nhưng nàng muốn được ở một mình một lúc. Nàng không thể tin những gì mình vừa làm. Nàng đã để mình bị lôi kéo vào cuộc đua của vài cô gái trẻ khờ khạo. Sau tiệc trà, nàng đi ra ngoài để có được chút thời gian yên tĩnh, vậy mà nàng lại lao thẳng vào Bewcastle, và rồi, ngay khi sắp sửa đi tránh xa anh ta, nàng nảy ra một ý tưởng xuất chúng là giành lấy phần thưởng ngay tại đó, trước khi người khác chiến thắng, chỉ để chứng minh với bản thân là nàng có thể làm được. Nàng chẳng hề có ý định quay về nhà sau khi một tiếng đó kết thúc để thông báo và giành lấy phần thưởng của mình. Nàng không cần phần thưởng hay sự ghen tị của những cô gái khác. Chẳng qua chỉ là vì nàng đã hai mươi chín tuổi, lứa tuổi hay cáu kỉnh, và tất cả những tiểu thư trẻ tuổi kia đang nhìn nàng với ánh mắt thương hại và khinh miệt như thể nàng đã quá lứa lỡ thì.
Christine vẫn không thể tin là nàng đã làm thế - không thể tin là anh ta đã đồng ý đi cùng nàng.
Rồi lúc ở trên đồi, khi nàng công kích lương tâm anh ta và cho anh ta cơ hội đề rút lui, anh ta vẫn tự nguyện đi cùng nàng.
Nàng hết sức vui mừng vì một tiếng đó đã kết thúc. Gã đàn ông kiêu căng, lạnh lùng nhất nàng từng gặp. Anh ta nói về lâu đài Lindsey và những điền trang khác của mình, về các em trai, em gái, cháu trai, cháu gái mà chẳng có chút cảm xúc nào. Và rồi anh ta còn buông những lời nhận xét cay độc khi nàng hỏi anh ta về tình yêu.
Nếu tất cả những gì Bewcastle nói là thật, thì nàng phải thừa nhận là anh ta hấp dẫn theo cái kiểu làm cho người khác phải run sợ. Lý lịch của anh ta hoàn hảo, vẻ ngoài cũng hoàn toàn tương xứng với gốc gác và địa vị. Ắt hẳn anh ta đã cho đúc tượng mình bằng đá cẩm thạch hay bằng đồng, rồi đặt nó lên bục cao nhất ở cuối đại lộ nào đó trong khu vườn riêng của gia tộc để con cháu đời sau của dòng họ Bedwyn có thể nhìn anh ta bằng đôi mắt ngưỡng mộ và kinh sợ.
Công tước Bewcastle là một người điển trai và có đôi mắt chết người.
Nàng đột nhiên đứng khựng lại giữa căn phòng nhỏ của mình và cau mày. Không, đó không phải là điểm cuốn hút ở anh ta. Oscar cũng là một người điển trai, nói đúng hơn là vẻ ngoài của anh quá thu hút. Vẻ ngoài ấy đã khiến nàng chới với. Chín năm trước nàng đã là một cô gái ngốc nghếch, chỉ nhìn thấy mỗi vẻ ngoài đẹp đẽ. Chỉ một cái nhìn thoáng qua và nàng đã yêu anh. Lúc đó nàng chỉ quan tâm đến vẻ ngoài của anh, chẳng để ý anh còn có những nét cuốn hút khác hay không. Nhưng giờ nàng đã trưởng thành hơn. Nàng đã biết nhiều hơn. Nàng đã là một người phụ nữ từng trải. Công tước Bewcastle đẹp theo kiểu lạnh lùng và nghiêm nghị. Nhưng ở anh ta còn có thứ gì đó. Anh ta nam tính và gợi dục. Ý nghĩ đó làm ngực nàng căng tức, bên trong cơ thể nàng rúng động, còn hai bắp đùi thì nhức nhối.
Thật là xấu hổ. Và nàng hoảng sợ. Anh ta là kẻ thật sự nguy hiểm, dù sự nguy hiểm ấy chẳng hiển lộ rõ ràng. Chẳng phải lúc nãy ở khu vườn, anh ta chưa hề làm tổn hại đến nàng sao? Ý nghĩ anh ta nguy hiểm thật là ngớ ngẩn. Anh ta thậm chí còn không thử quyến rũ nàng - ý nghĩ này còn lố bịch hơn. Cả buổi anh ta thậm chí còn không hé được một nụ cười.
Nhưng, dẫu vậy, mọi tế bào trên cơ thể nàng đều cảm nhận được sự hấp dẫn giới tính khi nàng đi cạnh anh ta.
Christine ngồi trước bàn trang điểm, lắc mạnh đầu và nghĩ ắt hẳn trong đầu nàng phải có vô số cối xay gió nên mới cảm thấy bị công tước Bewcastle, kẻ lạnh lùng chẳng khác gì bức tượng cẩm thạch được đặt trên bục cao nhất ở cuối đại lộ nào đó trong khu vườn ở lâu đài Lindsey, cuốn hút về mặt thể xác. Và rồi nàng lấy tay bịt miệng để ngăn một tiếng hét. Cối xay gió trong đầu ư? Như thề có hàng loạt cối xay gió đã thổi vào đầu nàng thì có! Tóc nàng rối bù, hai má giống hai trái táo bóng lưỡng vì phơi trước gió, còn mũi thì đỏ tươi như quả cherry.
Một ngày tuyệt vời làm sao!
Người đàn ông đó đúng là được làm bằng cẩm thạch thật, nếu anh ta có thể nhìn nàng mà không cười ha hả.
Trong khi mọi tế bào của nàng đập rộn ràng trước sự hấp dẫn của anh ta, thì ắt hẳn anh ta đã phải cố gắng không thể hiện ra mặt sự chán ghét.
Bẽ mặt - và đã quá trễ - nàng túm lấy cái lược.
* * *
Đêm đó, đêm đầu tiên, lúc lên giường đi ngủ, Christine cảm thấy bữa tiệc tại gia cũng không đến nỗi kinh khủng như mình nghĩ. Từ đầu nàng đã không muốn đến đây, và tất nhiên nó có một khởi đầu thật tệ hại. Nhưng thành công trong việc dụ dỗ công tước Bewcastle bầu bạn cùng nàng trong một tiếng đồng hồ khiến nàng cảm thấy vui vẻ và phấn chấn hơn, dù nàng quyết định không tiết lộ chiến công này với ai.
Tuy nhiên nàng đã kể với Justin khi ngồi dùng trà cùng anh trong phòng khách sau bữa tối. Nàng kể hết với anh về vụ cá cược ngớ ngẩn và nàng dễ dàng thắng cuộc, dù chẳng ai biết đến chiến thắng của nàng.
“Tất nhiên,” nàng giải thích, “đó chẳng phải là một tiếng đồng hồ dễ chịu. Em có thể hiểu vì sao công tước Bewcastle nổi danh vì sự lạnh lùng. Anh ta chẳng nở lấy một nụ cười, và khi em nói với anh ta rằng em chỉ được mời đến đây sau khi Melanie cuống cả lên lúc biết Hector mời anh ta, anh ta thậm chí chẳng cười mà cũng chẳng tỏ vẻ áy náy.”
“Áy náy? Bewcastle mà áy náy ư? Có khi anh ta còn chẳng biết từ đó nghĩa là gì nữa, Chrissie. Chắc chắn anh ta nghĩ là mình hiển nhiên có quyền tham gia bất cứ bữa tiệc nào mà anh ta thích.”
“Dẫu vậy, em vẫn không hình dung ra anh ta thích những bữa tiệc như thế nào. Nhưng chúng ta không nên bực mình, đúng không? Em rất vui vì mình đã thắng vụ cá cược ngớ ngẩn, dù chỉ để tự làm mình hài lòng. Giờ em có thể sung sướng tránh người đàn ông đó trong mười ba ngày tới rồi.”
“Tổn thất của anh ta, nhưng anh được lợi,” Justin nói và cười với nàng. “Giá mà anh được nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lúc em đâm sầm vào anh ta.” Cuối buổi tối hôm đó, có một điều nữa còn khiến nàng vui vẻ hơn. Nàng đã đối mặt với việc mà nàng đã sợ hãi suốt hai năm qua - gặp lại Hermione và Basil - và vẫn sống sót sau giây phút giáp mặt hai người đó. Sau việc đó, nàng nhận ra rằng mình chẳng phải sợ gì nữa và không gì có thể ngăn nàng sống đúng với bản thân mình. Nàng đến Schofield với ý định sẽ làm một kẻ âm thầm lặng lẽ, là người quan sát chứ không phải người chơi, tránh mọi rắc rối và mọi mối quan hệ có thể khiến nàng bị bàn tán. Thật ra nàng đến đây với ý định cư xử y hệt những gì nàng đã làm trong những năm cuối của cuộc hôn nhân với Oscar. Trước kia nó không hiệu quả, dù nàng đã cố hết sức, và giờ đây nó cũng chẳng có tác dụng ngay từ khi bữa tiệc bắt đầu. Nàng mừng là mình đã sớm hủy kế hoạch đó. Sự thất bại buộc Christine phải tự đặt ra câu hỏi - tại sao nàng lại xử sự quá khác với bản chất của mình? Nếu người trong làng biết Christine Derrick định ngồi thu lu trong góc, quan sát mọi việc diễn ra xung quanh mình trong suốt hai tuần ở bữa tiệc tại gia, thì họ hẳn sẽ thất vọng lắm, bằng không họ sẽ nghĩ đó là lời bịa đặt.
Tại sao nàng lại cư xử - hay cố cư xử như thế - chỉ bởi vì anh chồng và chị dâu chồng nàng cũng tham gia bữa tiệc? Dù sao trong mắt họ nàng cũng là người chẳng ra gì. Họ vẫn ghét nàng - trưa nay họ đã thể hiện ra mặt. Nhưng giờ nàng chẳng phụ thuộc gì vào họ, cũng đã hai năm rồi. Oscar mất đã lâu.
Nàng lại có thể là chính mình.
Đó là một ý nghĩ tuyệt vời, dù những ký ức về Oscar vẫn nhói lên lúc nàng đứng ở cây cầu bằng đá bên hồ - và ánh mắt của Hermione cùng Basil vẫn làm ngực nàng thắt lại.
Nàng sẽ lại là chính mình.
Và vì thế nàng chơi trò suy đoán ở đội những người lớn tuổi suốt khoảng thời gian còn lại của buổi tối, dù ban đầu chẳng đội nào mời nàng tham gia. Nàng tham gia trò chơi vào phút chót vì một đội thiếu một người - Penelope Chisholm không muốn chơi với lý do cô ta chơi rất dở và mọi người sẽ chẳng mấy chốc mà năn nỉ cô ta ra khỏi đội.
Christine chơi trò suy đoán rất giỏi. Thật ra đó là một trong những trò yêu thích của nàng. Nàng thích thử thách của việc phải đưa ra những ý kiến khi không có lời gợi ý nào và đoán xem người khác muốn nói gì.
Nàng nhiệt tình, hăng hái tham gia và nhanh chóng cảm thấy hứng khởi. Nàng cười đùa vui vẻ và được mọi người trong đội yêu mến.
Đội của nàng dễ dàng giành chiến thắng. Rowena Siddings và Audrey bị lôi kéo bởi sự hăng hái của nàng, càng chơi càng hay, chỉ có Harriet King là chơi trò này dở tệ, rồi còn vờ tỏ ra chán và kêu ca trò chơi này thật thấp kém. Chẳng bao lâu sau khi trò chơi bắt đầu, ngài George Buchan và ngài Wendell Snapes đã bày tỏ sự tán thành và ngưỡng mộ nàng. Bá tước Kitredge và ngài Clive Chisholm cũng đứng xem và cổ vũ.
Công tước Bewcastle cũng quan sát trò chơi, nhưng với vẻ mặt kiêu ngạo và không mảy may hứng thú. Christine chẳng hề nhìn anh ta nhưng không hiểu sao vẫn cảm nhận được vẻ mặt đó. Anh ta nổi danh bởi khả năng khiến mọi căn phòng anh ta bước vào đều trở nên lạnh giá, nhưng anh ta sẽ chẳng thể làm nhụt nhuệ khí của nàng.
Khi lên giường đi ngủ, nàng cảm thấy mình có thể tận hưởng hai tuần ở đây và tạm thời quên đi mọi trách nhiệm, nghĩa vụ thường ngày của mình.
Cái hồ không lớn, nhưng vắng vẻ, đáng yêu, yên tĩnh và hoàn toàn khuất. Thời tiết hôm nay thật dễ chịu, không nóng lắm, gió thổi hiu hiu. Wulfric hít sâu và nghĩ đó là những gì anh cần - không khí trong lành, không gian yên tĩnh để tâm hồn anh thư thái sau chuyến đi dài và đám đông ồn ào vừa rồi trong phòng khách. Có hai lối đi ở hai bên, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, không biết mình nên đi lối nào hay là nên ở lại đây hít thở hơi nước mát mẻ và mùi thơm của cỏ cây.
Lẽ ra anh nên quay về lâu đài Lindsey của mình.
Nhưng anh đã không về, và giờ đây ao ước cũng chẳng ích gì vì anh đã lựa chọn. Wulfric vẫn đứng đó, đang hài lòng với khoảnh khắc tĩnh tại của mình thì nghe có tiếng bước chân lạo xạo ở lối mòn ngay sau lưng - lối mòn anh vừa đi qua. Anh bực bội với chính mình vì đã không rời đi sớm hơn. Anh chẳng muốn bị ai đó quấy rầy. Nhưng giờ thì đã quá trễ. Dù anh có chọn lối đi bên phải hay bên trái, anh cũng vẫn bị người đang đi tới bờ hồ bắt gặp. Anh cố giấu sự bực bội của mình. Cô ta bước những bước dài, chẳng ra dáng một quý cô tí nào, lại còn chẳng thèm đội mũ và đeo găng tay, đầu thì ngoái ra sau như thể ngó xem ai đang theo sau mình. Trước khi Wulfric có thể tránh hay cảnh báo cô ta về tai nạn sắp tới, thì cô ta đã đâm sầm vào anh. Anh định chụp lấy khuỷu tay cô ta nhưng không kịp, rồi thấy mũi mình chìm sâu trong những lọn tóc quăn mềm mại trước khi cô ta quay đầu lại với một tiếng la thất thanh và mũi cô ta đụng mũi anh.
Không hiểu sao mà có vẻ như đây là điều không thể tránh được, anh vừa đau vừa nghĩ - với cái mũi đau điếng và con mắt bỏng rát. Có lẽ vài thiên thần xấu xa đã cử cô ta đến bữa tiệc tại gia này chỉ để đày đọa anh - hoặc để nhắc nhở anh đừng bao giờ quyết định bốc đồng nữa.
Cô ta đưa tay lên rờ mũi - có lẽ để kiểm tra xem nó có bị gãy hay chảy máu, hoặc cả hai không. Nước mắt dâng lên trong mắt cô ta.
“Phu nhân Derrick,” anh nói bằng giọng hơi kẻ cả - dù đã quá muộn để cảnh báo cô ta nên tránh xa anh.
“Ôi, trời!” cô ta nói, hạ tay xuống, chớp chớp mắt. “Tôi thành thật xin lỗi. Tôi thật là vụng về. Tôi không nhìn thấy phía trước.”
“Rõ là thế, rồi ngã thẳng xuống hồ nước nếu tôi không đứng đây, nhỉ?”
“Nhưng tôi đâu có ngã.” Cô ta lý luận. “Tôi đột nhiên cảm thấy mình không chỉ có một mình, vì vậy tôi cứ mải nhìn ra sau chứ không nhìn về phía trước. Và, sao không phải ai khác, mà lại là ngài cơ chứ?”
“Rất tiếc.” Anh cứng nhắc cúi chào cô ta. Anh nên có vài lời chào xã giao nhưng chẳng nói được lời nào. Cô ta trông có vẻ thôn dã hơn bao giờ hết, chẳng có chút thanh lịch và giả tạo mà anh thường thấy ở những phụ nữ quý tộc. Gió khẽ vờn những lọn tóc quăn của cô ta. Ánh mặt trời khiến làn da cô ta còn xạm hơn lúc ở trong phòng khách.
Ngược lại, hàm răng cô ta lại trắng bóng. Đôi mắt cô ta xanh thẳm như bầu trời. Anh phải miễn cưỡng thừa nhận là cô ta thật sự xinh đẹp, dù cái mũi đang đỏ ửng. “Tôi không biết nói những lời hoa mỹ, nhưng như thế không có nghĩa những lời nói của tôi là không đáng nghe. Đầu tiên tôi làm đổ nước chanh lên mắt ngài, rồi tôi khiêu chiến với ngài chỉ bởi ngài nhướng chân mày lên, và giờ tôi va phải ngài, mũi tôi làm đau mũi ngài. Tôi hy vọng mình đã dùng hết sự bất cẩn của cả hai tuần trong vài giờ qua và có thể cư xử một cách đúng mực, duyên dáng và ít làm phiền hơn trong thời gian lưu lại đây.” Cô ta nói với một nụ cười. Wulfric chẳng biết đáp lại những lời nói thành thật đó như thế nào. Nhưng những lời cô ta nói đã để lộ rất nhiều về con người cô ta. Trong những lời ấy, chẳng từ nào là có vẻ cầu khẩn cả. “Tôi chỉ vô tình khám phá ra lối mòn này. Cái hồ là một bất ngờ, nhưng nơi này thật dễ chịu.” Anh hơi quay người đi. “Ồ, đúng vậy. Đây là nơi tôi thích nhất của khu vườn.” Cô ta đồng tình.
“Chắc chắn cô đến đây đề được yên tĩnh một mình. Tôi đã làm phiền cô rồi,” anh tìm đường rút đi.
“Không có gì. Tôi đến đây để đi dạo thôi. Có một lối đi uốn quanh hồ, nó được thiết kế để giúp chúng ta thư giãn và vui thú.” Cô ta vui vẻ trả lời. Rồi cô ta nhìn anh, nhăn mặt và hai má đỏ bừng. “Đôi khi, tôi nói mà không suy nghĩ.” Cô ta nói thêm. Thư giãn và vui thú. Có lẽ cụm từ đó làm cô ta ngượng. Thay vì đi ngay sang lối đi đã chọn, cô ta lại ngập ngừng trong một lát và anh nhận ra mình đang chắn ngang lối đó. Nhưng trước khi anh kịp tránh ta, cô ta lại nói, “Ngài có muốn đi cùng tôi không?”
Chắc chắn là anh không muốn đi dạo cùng cô ta. Anh có thể nghĩ ra nhiều việc thú vị hơn để làm trong vài giờ rảnh rỗi trước khi thay trang phục để dùng bữa tối. “Hay là,” cô ta nói với đôi mắt biết cười đã khiến anh chú ý sau khi anh nhướng mày và làm cô ta khó chịu ở trong phòng khách trước đó, “không nhỉ?”
Đó giống như một lời thách thức. Và Wulfric thành thực nghĩ người phụ nữ này có cái gì đó rất thu hút. Cô ta khác hẳn những phụ nữ mà anh biết. Và ít nhất cô ta chẳng có vẻ đang tán tỉnh anh.
“Tôi sẽ đi cùng cô,” anh trả lời và bước sang một bên để cô ta có thể bước tới lối đi nằm giữa những rặng cây, song song với bờ hồ. Rồi anh bước đi cạnh cô ta. Lối mòn đủ rộng để hai người có thể thoải mái đi sóng đôi. Họ chẳng nói gì với nhau trong một lúc lâu. Mặc dù Wulfric biết cách bắt chuyện và duy trì một cuộc chuyện trò lịch sự vì là một quý ông, nhưng anh không muốn gợi chuyện bởi im lặng thì an toàn hơn. Nếu cô ta muốn tản bộ trong im lặng, thì anh cũng vậy. “Tôi nghĩ là tôi phải cảm ơn ngài vì nhờ ngài mà tôi được mời đến Schofield,” cuối cùng cô ta cũng cất lời, mỉm cười với anh. “Thật sao?” anh nhìn trả lại cô ta với hàng chân mày nhướng lên. “Sau khi ngài được mời, Melanie bất ngờ hoảng hốt vì cô ấy nhận ra số khách nam nhiều hơn số khách nữ một người. Cô ấy vội gửi một lời mời đến Hyacinth cho tôi, và, sau khi tôi từ chối, thì cô ấy đích thân đến mời.” Cô ta vừa khẳng định những gì anh bắt đầu nghi ngờ.
“Sau khi tôi được mời.” Anh lặp lại. “Bởi tử tước Mowbury. Vậy thì tôi chắc rốt cuộc lời mời đó không phải là của phu nhân Renable.”
“Nếu tôi là ngài thì tôi sẽ chẳng lo nghĩ về điều đó đâu. Sau khi tôi cứu Melanie khỏi thảm họa đang treo lơ lửng trên đầu cô ấy bằng việc đồng ý đến đây thì cô ấy đã thừa nhận rằng có một vị khách như công tước Bewcastle sẽ vinh dự chẳng khác nào tiếp đón Ông hoàng nhiếp chính, thậm chí là còn thích hơn. Cô ấy nghĩ rằng - mà có lẽ cũng đúng - cô ấy sẽ khiến cho mọi nữ chủ nhà khác trên nước Anh đều ghen tỵ!”
Anh lại nhìn cô ta. Vậy là thiên thần xấu xa thật sự đang hành động. Cô ta ở đây chỉ vì anh ở đây - và anh ở đây chỉ bởi anh đã hành động khác với bản tính thường ngày.
“Cô không muốn nhận lời mời sao?” anh hỏi.
“Vâng.” Cô ta vừa đi vừa thoải mái tung hai cánh tay, chẳng ra dáng quý cô tí nào, và lúc này cô ta còn siết hai tay ở sau lưng.
“Bởi vì cô không được mời ngay từ đầu à?” Phải chăng cô ta hay bị đối xử như một người họ hàng thấp kém và thường bị lờ đi?
“Bởi vì, có vẻ hơi lạ, nhưng tôi không muốn đến.” Cô ta trả lời anh.
“Có lẽ bởi vì cô cảm thấy mình không hợp với những người bạn cao cấp.”
“Tôi muốn hỏi định nghĩa ‘cao cấp’ của ngài là như thế nào. Nhưng về bản chất thì ngài nói đúng.”
“Nhưng mà cô đã cưới em trai của tử tước Elrick?”
“Đúng vậy,” cô ta vui vẻ đáp lời anh.
Dường như cô ta không muốn nói tiếp về chủ đề này. Họ đã đi qua những rặng cây và giờ sắp tiến tới một đồi cỏ đầy hoa cúc dại và mao lương hoa vàng.
“Ngọn đồi đẹp quá phải không?” cô ta hỏi anh, giọng rõ là hùng hồn. “Ngài thấy không? Ngọn đồi khiến chúng ta cao hơn những ngọn cây và có một tầm nhìn thoáng đãng trải dài hàng dặm xuống ngôi làng cùng những nông trại ở bên dưới. Khung cảnh miền quê trông y như một cái chăn kẻ ca rô. Ở đây rồi, ai lại muốn lên thành phố sống cơ chứ?”
Cô ta chẳng chờ anh hay õng ẹo làm duyên làm dáng mà tiến bước lên sườn đồi hơi dốc. Dù họ có thể chỉ cần đi loanh quanh vòng theo chân đồi, nhưng cô ta đã sải những bước dài phía trước anh đề đi lên đỉnh đồi, rồi đứng trên đó, dang tay ra, xoay một vòng, khuôn mặt ngẩng lên đón ánh mặt trời. Trên này gió thổi mạnh hơn dưới kia. Ngọn gió làm mái tóc, chiếc váy và dải ruy băng buộc ngay thắt lưng cô ta bay phần phật về phía trước.
Cô ta trông giống một nữ thần rừng, những cử chỉ, hành động của cô ta hoàn toàn là bộc phát và thật tự nhiên. Như thể bên trong cô ta có một người phụ nữ khác đang vô cùng hồ hởi, hân hoan và vui sướng. Wulfric có một cảm giác lạ lùng như thể mình vừa miễn cưỡng bước chân vào một thế giới xa lạ.
“Thật ra cô đang nói đến ai?” anh hỏi.
Cô ta quay sang nhìn anh và hỏi. “Ngài có thích vùng quê không?”
“Có,” anh trả lời, leo lên đồi cho đến khi đến cạnh cô ta và chầm chậm đưa mắt nhìn toàn cảnh miền quê xung quanh.
“Tại sao ngài lại dành nhiều thời gian ở thành phố vậy?”
“Tôi là thành viên của Nghị Viện và tôi có trách nhiệm phải tham dự các phiên họp.” Nói rồi anh nhìn xuống ngôi làng bên dưới. “Nhà thờ đẹp phải không? Ngọn thấp mới được xây lại hai mươi năm trước sau khi ngọn thấp cũ bị bão đánh sập. Tôi vẫn còn nhớ cả cơn bão và việc xây dựng lại ngọn thấp ấy. Nó cao hơn ngọn thấp cũ khoảng sáu mét.”
“Kế đó là tòa cha sở[1] phải không?” anh hỏi.
[1] Nơi ở của cha xứ hay mục sư.
“Đúng. Thành thật mà nói thì ba chị em tôi gần như lớn lên ở đó, với vị mục sư già và vợ ông. Vợ chồng mục sư rất tử tế và hiếu khách. Hai cô con gái của ông là những người bạn rất thân của chị em tôi, còn cậu con trai, Charles, thì ít thân hơn. Cậu bé duy nhất giữa năm cô gái, chàng trai tội nghiệp. Chúng tôi đi học cùng nhau, trai cũng như gái đều được đi học. Thật may mắn là cha tôi, cũng là thầy giáo của chúng tôi, không phải là người có tư tưởng phong kiến và cho rằng con gái thì chẳng nên đi học làm gì. Lousia và Catherine đều lấy chồng sớm và sống không xa đây lắm. Hai tháng sau khi mục sư mất thì vợ ông cũng qua đời. Sau cái chết của họ, Charles, lúc bấy giờ đang làm cha phó cách đây hai mươi dặm, về làm mục sư và cưới Hazel, chị kế của tôi.”
“Chị cả của cô cũng kết hôn rồi chứ?” anh hỏi.
“Eleanor ư?” Cô ta lắc đầu. “Lúc mười hai tuổi chị ấy đã tuyên bố là sẽ ở vậy đề chăm sóc cha mẹ lúc tuổi già. Chị ấy cũng từng yêu, nhưng người chị ấy yêu đã mất trong trận chiến Talavera trước khi họ lấy nhau, rồi sau đó chị ấy chẳng để ý đến ai khác nữa. Sau khi cha mất, chị ấy nhắc lại tuyên bố trước kia, dù bây giờ chỉ phải chăm sóc mỗi mình mẹ. Tôi nghĩ là chị ấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
Đúng, anh nghĩ, cô ta thật sự đến từ một thế giới khác hẳn - tầng lớp quý tộc nhỏ. Cô ta quả là đã có một cuộc hôn nhân danh giá. Cô ta đưa thẳng tay ra và xích lại gần anh đề anh có thể thấy cô ta đang chỉ cái gì. “Đó là thôn trang Hyacinth, nơi tôi sống. Với tôi, nó lúc nào cũng đẹp như tranh vẽ. Sau cái chết của cha, tôi đã lo mình sẽ mất nó vì chỉ có cha tôi đứng tên trong hợp đồng thuê. Nhưng Bertie - Nam tước Renable - đã rất tốt bụng khi cho mẹ và chị Eleanor đứng tên thuê nó suốt đời.”
“Trong trường hợp cô sống lâu hơn mẹ và chị gái thì sao?” Cô ta hạ tay xuống. “Lúc đó Oscar vẫn còn sống. Đâu có ai đoán trước được cái chết của anh ấy, nhưng dù vậy, tôi nghĩ Bertie vẫn cho tôi là một thành viên trong gia đình.”
“Nhưng cô không phải?” anh hỏi cô ta.
“Không.”
Wulfric ngắm nhìn thôn trang Hyacinth. Một ngôi nhà xinh xắn, với mái ngói và một khu vườn lớn. Đó là một trong những ngôi nhà to nhất làng, thích hợp với một quý ông, dù đó chỉ là một thầy giáo làng.
Phu nhân Derrick, vẫn im lặng đứng cạnh anh, khẽ cười.
Wulfric xoay sang nhìn cô ta.
“Tôi lại làm gì đó khiến cô buồn cười ư, phu nhân Derrick?” anh hỏi.
“Thật ra là không,” cô ta mỉm cười với anh. “Nhìn từ đây, tôi mới nhận ra thôn trang Hyacinth trông giống nhà búp bê quá. Chắc nó chỉ bằng một góc phòng khách nhà anh.”
“Lâu đài Lindsey ư? Tôi không nghĩ vậy. Tôi cho là Hyacinth có bốn phòng ngủ ở tầng trên và nhiều phòng khác ở tầng dưới, đúng không?”
“Thế thì cũng chỉ bằng một góc phòng khiêu vũ.” Cô ta nói.
“Có lẽ,” anh đồng tình, dù anh không chắc. Dù sao đó cũng là một ý nghĩ thú vị.
“Nếu chúng ta cứ đi theo lối mòn quanh hồ với tốc độ này, chúng ta có thể quay về kịp lúc bánh quy mới ra lò và uống tách trà lúc chiều muộn.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi,” anh đề nghị.
“Có lẽ ngài không định đi nhiều. Có lẽ ngài thích quay lại bằng lối cũ hơn, trong khi tôi sẽ tiếp tục đi theo đường tôi đã chọn.”
Đó... là cơ hội cho anh thoát thân. Anh cũng không biết tại sao mình không tận dụng nó. Có lẽ là do anh chưa từng bị ai bỏ lơ.
“Có phải cô đang cố thoát khỏi tôi không, phu nhân Derrick?” anh hỏi, nắm lấy tay cầm cái kính một mắt và đưa nó lên, nhìn cô ta - chỉ bởi vì anh biết cử chỉ đó sẽ làm cô ta bực mình.
Nhưng thay vì thế cô ta chỉ cười vang.
“Tôi chỉ đơn giản nghĩ là có lẽ ngài vốn quen với việc cưỡi ngựa hay ngồi trên xe ngựa. Tôi không muốn mình là người chịu trách nhiệm cho những vết rộp trên chân ngài.”
“Hoặc việc tôi lỡ mất bữa tối chăng?” Anh hạ cái kính xuống và đề nó treo toòng teng. “Cô thật tử tế, ma’am, nhưng tôi sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm cho cả hai thảm họa có khả năng xảy ra đó.”
Thế là cô ta ra hiệu bằng một tay về phía lối xuống ở bên kia đồi. Anh có thể thấy nó cách đây không xa, tiếp nối lối đi ven hồ rồi biến mất giữa những hàng cây. Phu nhân Derrick hỏi anh nhiều câu hỏi khi họ đi bộ cạnh nhau.
Cô ta hỏi anh về lâu đài Lindsey ở Hampshire và những điền trang khác của anh. Cô ta dường như đặc biệt quan tâm đến bán đảo gần biển ở tít tận xứ Wale của anh. Cô ta hỏi về các em trai, em gái của anh, và rồi khi biết họ đều đã có gia đình, cô ta hỏi về em dâu, em rể và những đứa cháu của anh. Trong một khoảng thời gian dài, chưa bao giờ anh nói về mình nhiều như thế.
Họ về đến bìa rừng, đến chỗ cây cầu bằng đá uốn cong duyên dáng bắc ngang hồ. Ánh mặt trời khuất dần phản chiếu dưới mặt nước khi họ đứng giữa cầu, cô ta tựa cánh tay lên thành cầu. Tiếng chim hót líu lo. Một khung cảnh miền quê yên ả. “Ngay tại đây,” giọng nói cô ta đột nhiên trở nên mơ màng, “Oscar đã hôn tôi nụ hôn đầu và cầu hôn. Đêm đó nước dưới chân cầu chảy rất xiết, hơn thế này nhiều.” Wulfric không bình luận gì. Anh mong cô ta không định trút ra hàng loạt những lời ủy mị ngớ ngẩn về sự lãng mạn và mất mát quá lớn của mình. Nhưng khi cô ta quay sang nhìn anh, vẻ mặt cô ta rõ ràng là mắc cỡ. Có lẽ cô ta quên mất mình là ai trong một khoảnh khắc - và anh vui mừng vì cô ta nhanh chóng thoát khỏi trạng thái đó.
“Ngài có yêu lâu đài Lindsey và những điền trang khác của mình không?”
Chỉ có một phụ nữ - một phụ nữ ủy mị - mới hỏi những câu hỏi như vậy. “Có lẽ yêu là từ quá cường điệu khi nói về đá, vữa và đất, phu nhân Derrick. Tôi cho là chúng được quản lý tốt. Tôi có trách nhiệm với tất cả mọi người đang sinh sống trên những điền sản của mình. Tôi luôn cố thu xếp đề dành nhiều thời gian về sống ở miền quê.”
“Thế ngài có yêu các em trai, em gái của mình không?” Anh nhướng chân mày.
“Yêu là từ của phụ nữ, phu nhân Derrick, và trong vùng cảm xúc rộng lớn của tôi thì từ đó chẳng có ý nghĩa lắm. Phụ nữ yêu chồng mình, những đứa con của mình, những con chó cảnh, những đồ vật vô giá trị mà họ vừa mua. Họ yêu việc đi dạo trong công viên, cuốn tiểu thuyết mới nhất họ vừa mượn ở thư viện, trẻ con, mặt trời và hoa hồng. Tôi có trách nhiệm phải chăm sóc cho các em trai, em gái, nhìn thấy chúng nên người và có những cuộc hôn nhân hạnh phúc. Hàng tháng tôi đều viết thư cho chúng. Tôi nghĩ tôi sẵn sàng chết vì chúng nếu một sự hy sinh phô trương và cao quý như vậy là cần thiết. Đó có phải là yêu không? Tôi để cô tự quyết định.”
Cô ta nhìn anh chằm chằm trong một lúc mà không thốt nên lời. “Ngài khinh bỉ khi nói về tính đa cảm của phụ nữ. Đúng, phụ nữ chúng tôi yêu tất cả những thứ ngài vừa nói và còn nhiều hơn thế. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không muốn sống nếu cuộc sống của tôi thiếu vắng tình yêu với mọi vật, mọi người mà tôi biết. Đó không phải là cảm xúc nhất thời. Có lẽ đó là quan điểm sống hoàn toàn trái ngược với quan điểm về một cuộc sống chỉ có trách nhiệm và gánh nặng ngay từ khi được sinh ra. Và tất nhiên, từ yêu có nhiều nghĩa, nhiều mức độ khác nhau như vô số, vô số những từ khác. Dù chúng ta có thể nói yêu hoa và yêu lũ trẻ, nhưng trí óc và cảm giác của chúng ta đều biết là hai từ yêu đó không như nhau. Chúng ta rung động trước một bông hoa đẹp, nhưng lại cảm thấy xúc động từ tận sâu trong trái tim với đứa trẻ là con mình hay cháu chắt. Tôi sẽ không hổ thẹn với những tình cảm mà tôi dành cho chị gái và cháu mình.”
Anh nhận ra cô ta đang gạt phắt đi những gì anh vừa nói. Như những kẻ dựa vào cảm xúc hơn là lý lẽ, cô ta xuyên tạc lời anh. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng nhất của mình.
“Xin thứ lỗi nếu tôi lỡ quên, nhưng tôi đã nói hay ám chỉ gì đến việc cô bị hổ thẹn chưa, phu nhân Derrick?”
Hầu hết những người phụ nữ khác sẽ phản ứng như thể vừa bị vả vào mặt. Nhưng không phải là cô ta.
“Có.” Cô ta khăng khăng. “Ngài ngụ ý. Ngài ám chỉ phụ nữ hời hợt và giả vờ là yêu trong khi họ không biết yêu là gì - khi mà, thật sự, từ đó chẳng có nghĩa gì cả.”
“À,” giọng anh mượt như nhung. Chưa bao giờ anh cảm thấy bực mình như lúc này. “Vậy thì có lẽ xin cô thứ lỗi, ma’am.”
Anh lùi khỏi thành cầu và họ đi tiếp về phía những rặng cây trong im lặng. Từ chỗ đó, bước chân của cô ta càng lúc càng nhanh. “Chà,” cô ta nói, cười rạng rỡ với anh khi họ về đến đại sảnh, phá vỡ sự im lặng dài dằng dặc, “Tôi phải nhanh thôi, nếu không tôi sẽ muộn bữa tối mất.”
Anh nghiêng người chào và để cho cô ta chạy - đúng thế, chạy như bay lên cầu thang và nhìn theo cho đến khi cô ta khuất khỏi tầm mắt rồi mới đi về phòng mình. Anh ngạc nhiên khi nhận ra mình đã ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ. Một tiếng trôi qua quá nhanh. Anh thường không thích sự đồng hành của những người bạn ngoài ý muốn - mà lại là người lạ.
* * *
Christine nhẹ cả người khi nhận ra công tước Bewcastle không cảm thấy có nghĩa vụ phải tiễn nàng về tận phòng. Vừa chạy lên cầu thang, nàng vừa nghĩ anh ta chắc chắn rất sung sướng khi thấy mình vẫn còn sống sót sau cả tiếng chán ngắt vừa qua, quên mất Hermione đã nói rất nhiều lần rằng chạy như thế là không lịch sự.
Nàng chạy về thẳng phòng mình. Nàng không cần nhiều thời gian để thay trang phục cho bữa tối, nhưng nàng muốn được ở một mình một lúc. Nàng không thể tin những gì mình vừa làm. Nàng đã để mình bị lôi kéo vào cuộc đua của vài cô gái trẻ khờ khạo. Sau tiệc trà, nàng đi ra ngoài để có được chút thời gian yên tĩnh, vậy mà nàng lại lao thẳng vào Bewcastle, và rồi, ngay khi sắp sửa đi tránh xa anh ta, nàng nảy ra một ý tưởng xuất chúng là giành lấy phần thưởng ngay tại đó, trước khi người khác chiến thắng, chỉ để chứng minh với bản thân là nàng có thể làm được. Nàng chẳng hề có ý định quay về nhà sau khi một tiếng đó kết thúc để thông báo và giành lấy phần thưởng của mình. Nàng không cần phần thưởng hay sự ghen tị của những cô gái khác. Chẳng qua chỉ là vì nàng đã hai mươi chín tuổi, lứa tuổi hay cáu kỉnh, và tất cả những tiểu thư trẻ tuổi kia đang nhìn nàng với ánh mắt thương hại và khinh miệt như thể nàng đã quá lứa lỡ thì.
Christine vẫn không thể tin là nàng đã làm thế - không thể tin là anh ta đã đồng ý đi cùng nàng.
Rồi lúc ở trên đồi, khi nàng công kích lương tâm anh ta và cho anh ta cơ hội đề rút lui, anh ta vẫn tự nguyện đi cùng nàng.
Nàng hết sức vui mừng vì một tiếng đó đã kết thúc. Gã đàn ông kiêu căng, lạnh lùng nhất nàng từng gặp. Anh ta nói về lâu đài Lindsey và những điền trang khác của mình, về các em trai, em gái, cháu trai, cháu gái mà chẳng có chút cảm xúc nào. Và rồi anh ta còn buông những lời nhận xét cay độc khi nàng hỏi anh ta về tình yêu.
Nếu tất cả những gì Bewcastle nói là thật, thì nàng phải thừa nhận là anh ta hấp dẫn theo cái kiểu làm cho người khác phải run sợ. Lý lịch của anh ta hoàn hảo, vẻ ngoài cũng hoàn toàn tương xứng với gốc gác và địa vị. Ắt hẳn anh ta đã cho đúc tượng mình bằng đá cẩm thạch hay bằng đồng, rồi đặt nó lên bục cao nhất ở cuối đại lộ nào đó trong khu vườn riêng của gia tộc để con cháu đời sau của dòng họ Bedwyn có thể nhìn anh ta bằng đôi mắt ngưỡng mộ và kinh sợ.
Công tước Bewcastle là một người điển trai và có đôi mắt chết người.
Nàng đột nhiên đứng khựng lại giữa căn phòng nhỏ của mình và cau mày. Không, đó không phải là điểm cuốn hút ở anh ta. Oscar cũng là một người điển trai, nói đúng hơn là vẻ ngoài của anh quá thu hút. Vẻ ngoài ấy đã khiến nàng chới với. Chín năm trước nàng đã là một cô gái ngốc nghếch, chỉ nhìn thấy mỗi vẻ ngoài đẹp đẽ. Chỉ một cái nhìn thoáng qua và nàng đã yêu anh. Lúc đó nàng chỉ quan tâm đến vẻ ngoài của anh, chẳng để ý anh còn có những nét cuốn hút khác hay không. Nhưng giờ nàng đã trưởng thành hơn. Nàng đã biết nhiều hơn. Nàng đã là một người phụ nữ từng trải. Công tước Bewcastle đẹp theo kiểu lạnh lùng và nghiêm nghị. Nhưng ở anh ta còn có thứ gì đó. Anh ta nam tính và gợi dục. Ý nghĩ đó làm ngực nàng căng tức, bên trong cơ thể nàng rúng động, còn hai bắp đùi thì nhức nhối.
Thật là xấu hổ. Và nàng hoảng sợ. Anh ta là kẻ thật sự nguy hiểm, dù sự nguy hiểm ấy chẳng hiển lộ rõ ràng. Chẳng phải lúc nãy ở khu vườn, anh ta chưa hề làm tổn hại đến nàng sao? Ý nghĩ anh ta nguy hiểm thật là ngớ ngẩn. Anh ta thậm chí còn không thử quyến rũ nàng - ý nghĩ này còn lố bịch hơn. Cả buổi anh ta thậm chí còn không hé được một nụ cười.
Nhưng, dẫu vậy, mọi tế bào trên cơ thể nàng đều cảm nhận được sự hấp dẫn giới tính khi nàng đi cạnh anh ta.
Christine ngồi trước bàn trang điểm, lắc mạnh đầu và nghĩ ắt hẳn trong đầu nàng phải có vô số cối xay gió nên mới cảm thấy bị công tước Bewcastle, kẻ lạnh lùng chẳng khác gì bức tượng cẩm thạch được đặt trên bục cao nhất ở cuối đại lộ nào đó trong khu vườn ở lâu đài Lindsey, cuốn hút về mặt thể xác. Và rồi nàng lấy tay bịt miệng để ngăn một tiếng hét. Cối xay gió trong đầu ư? Như thề có hàng loạt cối xay gió đã thổi vào đầu nàng thì có! Tóc nàng rối bù, hai má giống hai trái táo bóng lưỡng vì phơi trước gió, còn mũi thì đỏ tươi như quả cherry.
Một ngày tuyệt vời làm sao!
Người đàn ông đó đúng là được làm bằng cẩm thạch thật, nếu anh ta có thể nhìn nàng mà không cười ha hả.
Trong khi mọi tế bào của nàng đập rộn ràng trước sự hấp dẫn của anh ta, thì ắt hẳn anh ta đã phải cố gắng không thể hiện ra mặt sự chán ghét.
Bẽ mặt - và đã quá trễ - nàng túm lấy cái lược.
* * *
Đêm đó, đêm đầu tiên, lúc lên giường đi ngủ, Christine cảm thấy bữa tiệc tại gia cũng không đến nỗi kinh khủng như mình nghĩ. Từ đầu nàng đã không muốn đến đây, và tất nhiên nó có một khởi đầu thật tệ hại. Nhưng thành công trong việc dụ dỗ công tước Bewcastle bầu bạn cùng nàng trong một tiếng đồng hồ khiến nàng cảm thấy vui vẻ và phấn chấn hơn, dù nàng quyết định không tiết lộ chiến công này với ai.
Tuy nhiên nàng đã kể với Justin khi ngồi dùng trà cùng anh trong phòng khách sau bữa tối. Nàng kể hết với anh về vụ cá cược ngớ ngẩn và nàng dễ dàng thắng cuộc, dù chẳng ai biết đến chiến thắng của nàng.
“Tất nhiên,” nàng giải thích, “đó chẳng phải là một tiếng đồng hồ dễ chịu. Em có thể hiểu vì sao công tước Bewcastle nổi danh vì sự lạnh lùng. Anh ta chẳng nở lấy một nụ cười, và khi em nói với anh ta rằng em chỉ được mời đến đây sau khi Melanie cuống cả lên lúc biết Hector mời anh ta, anh ta thậm chí chẳng cười mà cũng chẳng tỏ vẻ áy náy.”
“Áy náy? Bewcastle mà áy náy ư? Có khi anh ta còn chẳng biết từ đó nghĩa là gì nữa, Chrissie. Chắc chắn anh ta nghĩ là mình hiển nhiên có quyền tham gia bất cứ bữa tiệc nào mà anh ta thích.”
“Dẫu vậy, em vẫn không hình dung ra anh ta thích những bữa tiệc như thế nào. Nhưng chúng ta không nên bực mình, đúng không? Em rất vui vì mình đã thắng vụ cá cược ngớ ngẩn, dù chỉ để tự làm mình hài lòng. Giờ em có thể sung sướng tránh người đàn ông đó trong mười ba ngày tới rồi.”
“Tổn thất của anh ta, nhưng anh được lợi,” Justin nói và cười với nàng. “Giá mà anh được nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lúc em đâm sầm vào anh ta.” Cuối buổi tối hôm đó, có một điều nữa còn khiến nàng vui vẻ hơn. Nàng đã đối mặt với việc mà nàng đã sợ hãi suốt hai năm qua - gặp lại Hermione và Basil - và vẫn sống sót sau giây phút giáp mặt hai người đó. Sau việc đó, nàng nhận ra rằng mình chẳng phải sợ gì nữa và không gì có thể ngăn nàng sống đúng với bản thân mình. Nàng đến Schofield với ý định sẽ làm một kẻ âm thầm lặng lẽ, là người quan sát chứ không phải người chơi, tránh mọi rắc rối và mọi mối quan hệ có thể khiến nàng bị bàn tán. Thật ra nàng đến đây với ý định cư xử y hệt những gì nàng đã làm trong những năm cuối của cuộc hôn nhân với Oscar. Trước kia nó không hiệu quả, dù nàng đã cố hết sức, và giờ đây nó cũng chẳng có tác dụng ngay từ khi bữa tiệc bắt đầu. Nàng mừng là mình đã sớm hủy kế hoạch đó. Sự thất bại buộc Christine phải tự đặt ra câu hỏi - tại sao nàng lại xử sự quá khác với bản chất của mình? Nếu người trong làng biết Christine Derrick định ngồi thu lu trong góc, quan sát mọi việc diễn ra xung quanh mình trong suốt hai tuần ở bữa tiệc tại gia, thì họ hẳn sẽ thất vọng lắm, bằng không họ sẽ nghĩ đó là lời bịa đặt.
Tại sao nàng lại cư xử - hay cố cư xử như thế - chỉ bởi vì anh chồng và chị dâu chồng nàng cũng tham gia bữa tiệc? Dù sao trong mắt họ nàng cũng là người chẳng ra gì. Họ vẫn ghét nàng - trưa nay họ đã thể hiện ra mặt. Nhưng giờ nàng chẳng phụ thuộc gì vào họ, cũng đã hai năm rồi. Oscar mất đã lâu.
Nàng lại có thể là chính mình.
Đó là một ý nghĩ tuyệt vời, dù những ký ức về Oscar vẫn nhói lên lúc nàng đứng ở cây cầu bằng đá bên hồ - và ánh mắt của Hermione cùng Basil vẫn làm ngực nàng thắt lại.
Nàng sẽ lại là chính mình.
Và vì thế nàng chơi trò suy đoán ở đội những người lớn tuổi suốt khoảng thời gian còn lại của buổi tối, dù ban đầu chẳng đội nào mời nàng tham gia. Nàng tham gia trò chơi vào phút chót vì một đội thiếu một người - Penelope Chisholm không muốn chơi với lý do cô ta chơi rất dở và mọi người sẽ chẳng mấy chốc mà năn nỉ cô ta ra khỏi đội.
Christine chơi trò suy đoán rất giỏi. Thật ra đó là một trong những trò yêu thích của nàng. Nàng thích thử thách của việc phải đưa ra những ý kiến khi không có lời gợi ý nào và đoán xem người khác muốn nói gì.
Nàng nhiệt tình, hăng hái tham gia và nhanh chóng cảm thấy hứng khởi. Nàng cười đùa vui vẻ và được mọi người trong đội yêu mến.
Đội của nàng dễ dàng giành chiến thắng. Rowena Siddings và Audrey bị lôi kéo bởi sự hăng hái của nàng, càng chơi càng hay, chỉ có Harriet King là chơi trò này dở tệ, rồi còn vờ tỏ ra chán và kêu ca trò chơi này thật thấp kém. Chẳng bao lâu sau khi trò chơi bắt đầu, ngài George Buchan và ngài Wendell Snapes đã bày tỏ sự tán thành và ngưỡng mộ nàng. Bá tước Kitredge và ngài Clive Chisholm cũng đứng xem và cổ vũ.
Công tước Bewcastle cũng quan sát trò chơi, nhưng với vẻ mặt kiêu ngạo và không mảy may hứng thú. Christine chẳng hề nhìn anh ta nhưng không hiểu sao vẫn cảm nhận được vẻ mặt đó. Anh ta nổi danh bởi khả năng khiến mọi căn phòng anh ta bước vào đều trở nên lạnh giá, nhưng anh ta sẽ chẳng thể làm nhụt nhuệ khí của nàng.
Khi lên giường đi ngủ, nàng cảm thấy mình có thể tận hưởng hai tuần ở đây và tạm thời quên đi mọi trách nhiệm, nghĩa vụ thường ngày của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook