Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ
-
Chương 26
*********
Lại nói đến Minh Bằng anh vội vã ra bãi đậu xe lên xe định lái đi thì Linh Vy đã chạy đến giữ cửa xe lại:
-Minh Bằng! để em lái xe giúp anh. _vừa nói cô vừa kéo tay anh ra khỏi xe và đưa anh sang phía ghế phụ ngồi.
Hiểu được tâm trạng của anh lúc này nên Linh Vy đã lái xe đến ngôi nhà nằm ở ngoài vùng ngoại ô yên tĩnh mà anh đã đưa cô đến đây một lần. Xe dừng lại trước cổng ngôi nhà, Linh Vy đã tắt máy xe mà Minh Bằng vẫn ngồi yên bất động, ánh mắt anh vô hồn trống rỗng. Cô nắm bàn tay anh rồi nhoài người sang ôm anh, giọng nghèn nghẹn:
-Minh Bằng! Muốn giận dữ hãy giận dữ, muốn khóc hãy khóc, em sẽ cùng anh chia sẻ. Anh đừng bắt mình phải chịu đựng. Tất cả sẽ qua đi nhanh chóng thôi phải không anh?
Minh Bằng chỉ ôm chặt bờ vai nhỏ nhắn của Linh Vy trong yên lặng, anh không muốn nói gì về những chuyện vừa nghe được. Trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận sự thật này, tại sao chuyện hoang đường này lại xảy ra với anh? Một người tưởng như là đối thủ không đội trời chung nay trong một sớm một chiều lại trở thành anh trai chảy cùng một huyết thống với mình. Bảo anh phải chấp nhận chuyện này thế nào đây? Nhưng có trách thì chỉ trách những sai lầm mà người lớn gây ra, Hiếu Cường ngày đó cũng chỉ là một đứa trẻ ngang tuổi anh đâu có tội lỗi gì. Sở dĩ có những chuyện như hôm nay cũng là do anh ta đã bị Huỳnh Hải nuôi dạy sống theo cách đó mà thôi. Khóe mi anh lại cay xè, Minh Bằng khẽ hỏi Linh Vy trong vô thức:
-Anh phải làm thế nào đây? Đây chỉ là ác mộng phải không?
Linh Vy siết chặt anh hơn, nước mắt cô cũng rơi thấm ướt một góc vai áo anh. Cô cũng ước gì đây chỉ là ác mộng, ước gì cô có thể thay anh chịu đựng nỗi đau này. Cô biết anh sẽ không thể phủ nhận việc này, nhất định anh sẽ chấp nhận Hiếu Cường chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cô không biết phải nói gì để anh vui, để xua tan tâm lý nặng nề này giúp anh. Cuối cùng Linh Vy cố lấy lại giọng nói tự nhiên:
-Minh Bằng! Anh nhìn kìa, cánh đồng kia hoa cải nổ rộ một màu vàng đẹp không? Chúng ta lại đó chơi đi. Ra ngoài hóng gió một chút tâm trạng sẽ tốt hơn.
Cả hai đều xuống xe đi bộ lững thững về phía cánh đồng hoa cải, đang đi Linh Vy quay sang Minh Bằng thách thức anh:
-Em đố anh đuổi kịp bắt được em đó. Nếu anh đuổi kịp em thì em sẽ cõng anh đi một vòng quanh cánh đồng hoa cải này.
Biết là cô ngốc này đang cố tìm cách làm mình vui nên Minh Bằng cũng không nỡ từ chối. Anh nhìn vào đôi mắt mở lớn chờ đợi của cô rồi bất ngờ nói:
-Em nhớ giữ lời đấy._ vừa nói dứt câu Minh Bằng đã vội định chụp lấy cô nhưng Linh Vy đã phản xạ rất nhanh, cô vượt khỏi tầm tay của anh bỏ chạy.
Vừa chạy cô vừa quay lại nhảy nhảy nghịch ngợm trêu anh:
-Minh Bằng! Anh mau lại đây mà bắt em này. Hôm nay anh chạy kém lắm nha, thua cả em rồi. Nếu không bắt được em thì anh phải cõng em mười vòng đấy. Minh Bằng thấy điệu bộ nghịch ngợm đó của cô thì không thể không cười, anh cũng dường như bị cô cuốn vào trò chơi mà quên đi phiền muộn:
-Được! Em chờ đó. Anh sẽ bắt được em, lúc đấy đừng có khóc đòi anh tha cho.
Cả hai chạy lòng vòng đuổi nhau khiến cánh đồng hoa cải màu vàng nghiêng ngả khắp nơi. Sau một hồi lâu đuổi bắt cuối cùng Linh Vy cũng bị Minh Bằng tóm gọn. Anh cố ý trêu cô:
-Mau cõng anh đi dạo quanh cánh đồng này đi. Được em cõng dạo một vòng quanh đây chắc sẽ rất dễ chịu. Khung cảnh đẹp thế này cơ mà.
Linh Vy bắt đầu tìm cách thoái thác cô giả vờ phụng phịu:
-Cho em nợ tiếp có được không? Hôm nay lưng em bị đau đó.
Minh Bằng nhắm mắt vào làm mặt lạnh:
-Không được! Em sẽ lại nuốt lời. Vừa hứa như vậy mà đã vi phạm rồi.
Nhìn vẻ mặt của anh lúc này rất đỗi dễ thương nên Linh Vy đã nảy sinh tà ý:
-Vậy em trả bằng hình thức khác được không? Anh nặng thế sao em cõng được?
-Hình thức gì?
Khi Minh Bằng vừa nói xong đã bị Linh Vy kiễng chân lên cưỡng hôn. Tuy hơi bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng bắt được nhịp. Một lúc sau cả hai mới chịu buông nhau ra, Linh Vy nhìn anh ấm áp hỏi:
-Trả bằng hình thức này được chưa?
Minh Bằng nheo mắt lại nhìn cô:
-Anh phát hiện em càng ngày càng nguy hiểm. Ngay cả cưỡng hôn anh mà em cũng dám nhưng mà trả nợ thế này vẫn nhẹ quá.
Linh Vy nhìn anh ngơ ngác:
-Vẫn chưa được sao?
-Tất nhiên rồi! Em nghĩ xem một vòng dạo quanh đây mất bao nhiêu thời gian nào? Vậy mà em trả có chút xíu. Bất công quá!
-Vậy phải làm sao?
Minh Bằng mỉm cười ranh mãnh, biết ngay là cô ngốc này lại mắc bẫy mà:
-Phải trả lần nữa._ Vừa nói anh vừa hành động khiến Linh Vy không kịp trở tay.
Cuối cùng họ dắt nhau đi tản bộ và dần tiến về phía ngôi nhà của Minh Bằng. Đến nơi anh mở cửa xe và nói Linh Vy hãy lái xe vào thành phố. Cô ngạc nhiên hỏi anh:
-Anh muốn về ngay sao?
-Uh! Anh không muốn lãng phí thời gian của bà ấy.
-Ý anh là…
-Em hãy lái xe đưa anh đi tìm Hiếu Cường.
Lại nói đến Minh Bằng anh vội vã ra bãi đậu xe lên xe định lái đi thì Linh Vy đã chạy đến giữ cửa xe lại:
-Minh Bằng! để em lái xe giúp anh. _vừa nói cô vừa kéo tay anh ra khỏi xe và đưa anh sang phía ghế phụ ngồi.
Hiểu được tâm trạng của anh lúc này nên Linh Vy đã lái xe đến ngôi nhà nằm ở ngoài vùng ngoại ô yên tĩnh mà anh đã đưa cô đến đây một lần. Xe dừng lại trước cổng ngôi nhà, Linh Vy đã tắt máy xe mà Minh Bằng vẫn ngồi yên bất động, ánh mắt anh vô hồn trống rỗng. Cô nắm bàn tay anh rồi nhoài người sang ôm anh, giọng nghèn nghẹn:
-Minh Bằng! Muốn giận dữ hãy giận dữ, muốn khóc hãy khóc, em sẽ cùng anh chia sẻ. Anh đừng bắt mình phải chịu đựng. Tất cả sẽ qua đi nhanh chóng thôi phải không anh?
Minh Bằng chỉ ôm chặt bờ vai nhỏ nhắn của Linh Vy trong yên lặng, anh không muốn nói gì về những chuyện vừa nghe được. Trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận sự thật này, tại sao chuyện hoang đường này lại xảy ra với anh? Một người tưởng như là đối thủ không đội trời chung nay trong một sớm một chiều lại trở thành anh trai chảy cùng một huyết thống với mình. Bảo anh phải chấp nhận chuyện này thế nào đây? Nhưng có trách thì chỉ trách những sai lầm mà người lớn gây ra, Hiếu Cường ngày đó cũng chỉ là một đứa trẻ ngang tuổi anh đâu có tội lỗi gì. Sở dĩ có những chuyện như hôm nay cũng là do anh ta đã bị Huỳnh Hải nuôi dạy sống theo cách đó mà thôi. Khóe mi anh lại cay xè, Minh Bằng khẽ hỏi Linh Vy trong vô thức:
-Anh phải làm thế nào đây? Đây chỉ là ác mộng phải không?
Linh Vy siết chặt anh hơn, nước mắt cô cũng rơi thấm ướt một góc vai áo anh. Cô cũng ước gì đây chỉ là ác mộng, ước gì cô có thể thay anh chịu đựng nỗi đau này. Cô biết anh sẽ không thể phủ nhận việc này, nhất định anh sẽ chấp nhận Hiếu Cường chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cô không biết phải nói gì để anh vui, để xua tan tâm lý nặng nề này giúp anh. Cuối cùng Linh Vy cố lấy lại giọng nói tự nhiên:
-Minh Bằng! Anh nhìn kìa, cánh đồng kia hoa cải nổ rộ một màu vàng đẹp không? Chúng ta lại đó chơi đi. Ra ngoài hóng gió một chút tâm trạng sẽ tốt hơn.
Cả hai đều xuống xe đi bộ lững thững về phía cánh đồng hoa cải, đang đi Linh Vy quay sang Minh Bằng thách thức anh:
-Em đố anh đuổi kịp bắt được em đó. Nếu anh đuổi kịp em thì em sẽ cõng anh đi một vòng quanh cánh đồng hoa cải này.
Biết là cô ngốc này đang cố tìm cách làm mình vui nên Minh Bằng cũng không nỡ từ chối. Anh nhìn vào đôi mắt mở lớn chờ đợi của cô rồi bất ngờ nói:
-Em nhớ giữ lời đấy._ vừa nói dứt câu Minh Bằng đã vội định chụp lấy cô nhưng Linh Vy đã phản xạ rất nhanh, cô vượt khỏi tầm tay của anh bỏ chạy.
Vừa chạy cô vừa quay lại nhảy nhảy nghịch ngợm trêu anh:
-Minh Bằng! Anh mau lại đây mà bắt em này. Hôm nay anh chạy kém lắm nha, thua cả em rồi. Nếu không bắt được em thì anh phải cõng em mười vòng đấy. Minh Bằng thấy điệu bộ nghịch ngợm đó của cô thì không thể không cười, anh cũng dường như bị cô cuốn vào trò chơi mà quên đi phiền muộn:
-Được! Em chờ đó. Anh sẽ bắt được em, lúc đấy đừng có khóc đòi anh tha cho.
Cả hai chạy lòng vòng đuổi nhau khiến cánh đồng hoa cải màu vàng nghiêng ngả khắp nơi. Sau một hồi lâu đuổi bắt cuối cùng Linh Vy cũng bị Minh Bằng tóm gọn. Anh cố ý trêu cô:
-Mau cõng anh đi dạo quanh cánh đồng này đi. Được em cõng dạo một vòng quanh đây chắc sẽ rất dễ chịu. Khung cảnh đẹp thế này cơ mà.
Linh Vy bắt đầu tìm cách thoái thác cô giả vờ phụng phịu:
-Cho em nợ tiếp có được không? Hôm nay lưng em bị đau đó.
Minh Bằng nhắm mắt vào làm mặt lạnh:
-Không được! Em sẽ lại nuốt lời. Vừa hứa như vậy mà đã vi phạm rồi.
Nhìn vẻ mặt của anh lúc này rất đỗi dễ thương nên Linh Vy đã nảy sinh tà ý:
-Vậy em trả bằng hình thức khác được không? Anh nặng thế sao em cõng được?
-Hình thức gì?
Khi Minh Bằng vừa nói xong đã bị Linh Vy kiễng chân lên cưỡng hôn. Tuy hơi bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng bắt được nhịp. Một lúc sau cả hai mới chịu buông nhau ra, Linh Vy nhìn anh ấm áp hỏi:
-Trả bằng hình thức này được chưa?
Minh Bằng nheo mắt lại nhìn cô:
-Anh phát hiện em càng ngày càng nguy hiểm. Ngay cả cưỡng hôn anh mà em cũng dám nhưng mà trả nợ thế này vẫn nhẹ quá.
Linh Vy nhìn anh ngơ ngác:
-Vẫn chưa được sao?
-Tất nhiên rồi! Em nghĩ xem một vòng dạo quanh đây mất bao nhiêu thời gian nào? Vậy mà em trả có chút xíu. Bất công quá!
-Vậy phải làm sao?
Minh Bằng mỉm cười ranh mãnh, biết ngay là cô ngốc này lại mắc bẫy mà:
-Phải trả lần nữa._ Vừa nói anh vừa hành động khiến Linh Vy không kịp trở tay.
Cuối cùng họ dắt nhau đi tản bộ và dần tiến về phía ngôi nhà của Minh Bằng. Đến nơi anh mở cửa xe và nói Linh Vy hãy lái xe vào thành phố. Cô ngạc nhiên hỏi anh:
-Anh muốn về ngay sao?
-Uh! Anh không muốn lãng phí thời gian của bà ấy.
-Ý anh là…
-Em hãy lái xe đưa anh đi tìm Hiếu Cường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook