Trải Qua Bao Thăng Trầm
72: Đáng Tiếc


Theo thông lệ lâu đời của trường Nam Cao, hai tuần cuối trước khi thi cuối kỳ, thời khóa biểu của các lớp sẽ được đồng loạt chuyển sang chế độ ôn tập tổng hợp, hủy bỏ tất cả các môn phụ, cả ngày từ sáng đến tối chỉ có vài môn thi luân phiên nhau.
Lý Giai Thư không thích lối sống nhịp độ nhanh, nhàm chán này, suốt ngày kêu ca trong nhóm chat muốn rủ nhau đi chơi, thư giãn một chút.
Tuy nhiên, trong nhóm nhỏ toàn là những học bá trong số các học bá, bình thường có thể không căng thẳng lắm, nhưng đến lúc cần phải cố gắng, không ai lơ là, không ai quan tâm đến cô ấy.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, Lý Giai Thư đành phải thỏa hiệp, rủ mọi người cùng nhau làm bài tập vào cuối tuần, làm xong thì cùng nhau ăn trưa, dù sao cũng phải có thời gian ăn cơm, tóm lại cô ấy không muốn ở nhà dưới mí mắt bố mẹ nữa, dù thế nào cũng phải ra ngoài hít thở không khí.
Cuối cùng bọn Nghiêm Tự, Giang Kiều cũng đồng ý, nhưng Sầm Tây vẫn từ chối, không phải cô muốn trốn đi học một mình, chỉ là dạo này chú nhỏ vừa mới đi công tác xa, cửa hàng tạm thời thiếu người, sắp đến Tết, cũng không tìm được người làm tạm thời, cô không đi học thì phải dành nhiều thời gian hơn để giúp đỡ.
Kết quả không ngờ sáng hôm sau, cô vừa mới rửa mặt xong chuẩn bị xuống lầu, đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng nói cười quen thuộc.
Sầm Tây thò đầu ra từ mép tường thấp của sân thượng nhỏ, thấy Lý Giai Thư, Giang Kiều, Nghiêm Tự, Mao Lâm Hạo bọn họ đều đến, mỗi người đeo một chiếc tạp dề, lần lượt nhận một số việc lặt vặt từ dì, mấy người cũng không đợi Sầm Tây xuất hiện, đã bắt đầu bận rộn làm việc trong cửa hàng.
Lúc này mới hơn sáu giờ một chút, Sầm Tây cũng mới ngủ dậy không lâu, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai tay vịn vào mép tường thấp, thật sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Giây tiếp theo, có người búng tay bên tai cô, Sầm Tây hoàn hồn, theo bản năng quay người lại, đụng thẳng vào lồng ngực rắn chắc của Chu Thừa Quyết.
Thiếu niên đứng ngay sau lưng cô, hơi cúi người xuống gần cô, bị đụng phải nên lơ đãng nghiêng đầu, sau đó bật cười khe khẽ, cuối cùng trực tiếp đưa tay giữ lấy gáy cô kéo về phía mình, bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc hơi rối của cô, một lúc sau mới buông ra.
Anh không giống những người khác, lập tức tham gia vào đội ngũ giúp đỡ, mà lại tranh thủ lúc rảnh rỗi, lên đây xem cô trước.
Dù sao anh cũng đã chịu đựng nỗi khổ chia xa suốt một đêm, không lên đây tiếp thêm sức sống trước, làm việc cũng không có tinh thần.
Má Sầm Tây bị tiếng cười trầm thấp của anh làm cho nóng lên: “Sao mọi người lại đến hết vậy?”
“Lý Giai Thư, Giang Kiều, bọn họ nói, khó khăn lắm mới hẹn được một lần, sao có thể thiếu cậu được.” Chu Thừa Quyết tự nhiên kéo khóa áo khoác của cô lên tận cùng: “Thế là quyết định tổ chức ở quán của cậu luôn, không phải đang thiếu người sao?”
“Bọn họ… có ổn không?” Một đám công tử tiểu thư, ở nhà đều được nuông chiều từ bé, cơm đến há miệng áo đến đưa tay, chắc có lẽ còn chưa từng rửa rau, Sầm Tây có chút lo lắng.
Không phải là lo lắng bọn họ không giúp được gì, mà là sợ công việc trong quán phần lớn đều bẩn và mệt, bọn họ không ứng phó được, lỡ như bị thương ở đâu thì không tốt.
“Yên tâm đi, dì nhỏ của cậu biết điều, chỉ phân cho bọn họ vài việc đơn giản để nghịch thôi.” Chu Thừa Quyết nói: “Bọn họ chỉ là bình thường làm ít, chứ không phải là kẻ ngốc hoàn toàn không có kỹ năng sống, sau này đều phải bước vào xã hội, bưng bê dọn dẹp một chút cũng không làm khó được ai.”
Nói xong, anh lại nhìn dáng vẻ của Sầm Tây lúc này, đôi mắt vẫn còn mơ màng, tóc tai cũng không gọn gàng như thường ngày ở trường, trông vừa ngốc vừa ngoan, thật đáng yêu.

Lại gần một chút, còn có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát sau khi cô vừa tắm rửa xong: “Vừa mới tỉnh à?”
Sầm Tây gật đầu.
“Vậy thì tỉnh táo thêm chút nữa, lát nữa tớ sẽ mang bữa sáng lên cho cậu, ăn xong rồi nói.” Chu Thừa Quyết nói xong, thong thả xoay người xuống lầu: “Phần việc của cậu tớ làm thay cho rồi, đừng vội xuống.”
Lý Giai Thư và những người khác tuy không có kinh nghiệm làm việc, nhưng nhờ đông người, lại không vụng về, mấy người vui vẻ làm việc một hồi, quả thật đã giảm bớt không ít gánh nặng cho quán.
Quán ăn nhỏ vào cuối tuần, ban ngày chỉ có lúc ăn sáng là hơi bận rộn một chút.

Sau khi bận rộn xong, lúc rảnh rỗi, dì nhỏ đã mang lên cho mấy đứa trẻ một bàn đầy thức ăn nóng hổi, coi như là thưởng cho mọi người, không cần các cháu phải trả tiền.
Từ khi chú nhỏ rời quán, dì nhỏ có thể tự quyết định nhiều hơn, trong những việc này rõ ràng là hào phóng hơn nhiều.

Sầm Tây ở quán cũng không còn bị đói một lần nào nữa, không cần Chu Thừa Quyết phải lo lắng, bữa nào cũng có cơm canh nóng hổi để ăn.
Tuy nhiên, dù sao cũng là kinh doanh nhỏ, Chu Thừa Quyết chắc chắn không thể dẫn theo một nhóm người đến ăn uống miễn phí, để người ta chịu thiệt.

Trên mặt không nói gì nhiều, nhưng sau lưng lặng lẽ đặt ba trăm đồng tiền mặt lên quầy thu ngân.
Khi mấy người ăn sáng xong trong không khí vui vẻ náo nhiệt, khách trong quán cơ bản cũng đã giải tán gần hết, cả trong lẫn ngoài mấy cái bàn tròn lớn đều trống không.

Lý Giai Thư và những người khác cũng không hề khách khí mà chiếm một bàn, từng người lấy đề ôn tập cuối kỳ từ trong cặp sách ra làm.
Tối qua Mao Lâm Hạo đã lén làm xong đề trước, lúc này bị mọi người bắt gặp, suýt chút nữa bị đưa ra ngoài phạt đứng, cuối cùng chỉ có thể lấy chương trình mà Chu Thừa Quyết làm ra để luyện một số câu hỏi tiếng Anh.
Sau khi Sầm Tây nổi tiếng nhờ đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh và đứng đầu toàn khối, chương trình luyện đề của Chu Thừa Quyết nhanh chóng lan rộng trong trường Nam Cao, thậm chí cả học sinh cấp 2 và cấp 3 ở Nam Gia, hiệu quả quảng bá còn mạnh hơn cả việc mua hot search.
Hiện tại, sự cạnh tranh trên bảng xếp hạng luyện đề lớn hơn nhiều so với trước đây, thay đổi từng giây từng phút, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị tụt hạng ngay lập tức.
Mao Lâm Hạo vốn dĩ thích cạnh tranh, bảng xếp hạng thay đổi theo thời gian thực này càng khiến cậu ta không thể dừng lại.

Lúc này vừa vào, cậu ta đã quét mắt nhìn bảng xếp hạng, rồi không khỏi cảm thán: “Tưởng Ý Thù lại đứng đầu rồi! Tối qua tôi vừa thức trắng đêm để leo lên!”
Lý Giai Thư ném một cục giấy vào cậu ta: “Tối qua cậu không chỉ lén làm bài tập, mà còn lén luyện đề!”
Thật là đáng giận!
Mao Lâm Hạo cười khan hai tiếng, rụt cổ tiếp tục làm bài.
Nhưng nghe cậu ta nói vậy, Sầm Tây vội vàng lấy điện thoại ra xem WeChat, quả nhiên, Tưởng Ý Thù lại gửi tin nhắn thúc giục cô.
Cô gái này khá thú vị, cô ấy từng nói với Sầm Tây rằng mình rất muốn thắng, quá muốn thắng, rất khao khát vị trí số một.
Từ sự kiên trì của cô ấy trên phần mềm làm bài tập cũng có thể thấy, cô ấy nói thật.
Từ khi Sầm Tây giới thiệu phần mềm cho cô ấy, cô ấy đã kiên trì làm bài mỗi ngày, cho đến hôm nay, chưa từng dừng lại.
Lúc đầu, số lượng người dùng còn chưa nhiều, cơ bản chỉ có Sầm Tây và cô ấy hai người tranh giành vị trí số một số hai, sau đó có thêm nhiều bạn học tham gia, cạnh tranh trở nên gay gắt hơn, Sầm Tây thỉnh thoảng dành thời gian cho các môn học khác, không có thời gian làm bài trên phần mềm, thứ hạng rơi khỏi top 2, sẽ lập tức nhận được tin nhắn thúc giục của Tưởng Ý Thù.
Bình thường cô ấy không thường chủ động nói chuyện với Sầm Tây trong lớp, trên WeChat cũng hiếm khi trò chuyện, chỉ có việc đưa bài tập cho Sầm Tây, từ khi bắt đầu, chưa bao giờ dừng lại, mỗi ngày đều chia sẻ những nội dung liên quan đến tiếng Anh, ngoài ra còn giám sát thứ hạng làm bài của cô.
Rõ ràng bản thân rất muốn giành vị trí số một, rất muốn thắng, nhưng đối với Sầm Tây, một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, lại không hề giấu diếm.
Điều thú vị nhất là, một thời gian trước, sau khi Chu Thừa Quyết liên kết trò chơi quản lý nông trại với chương trình làm bài tập này, mỗi khi Sầm Tây rơi khỏi top 2, Tưởng Ý Thù sẽ dẫn con chó mà cô ấy nuôi trong trò chơi đến vườn hoa nhỏ của cô để “ị” cho hả giận, “ị” ngay chính giữa cửa, rớt hạng mấy bậc thì “ị” mấy bãi.
Mỗi lần bị cô ấy thúc giục, Sầm Tây sẽ lập tức lén lút lên mạng, trước tiên dọn “phân”, sau đó nhanh chóng đi làm bài tập, cho đến khi lấy lại vị trí trong top 2, Tưởng Ý Thù mới chịu thôi.
Thời gian trôi qua, Sầm Tây đối với môn tiếng Anh cũng có cảm giác tự tin và không sợ hãi.
Hai tuần nhanh chóng trôi qua, kết quả thi cuối kỳ không có nhiều thay đổi so với lần trước, Sầm Tây vẫn đứng đầu, tiếng Anh vẫn đạt điểm tuyệt đối, Chu Thừa Quyết vẫn giữ vững điểm ngữ văn trên 100, vẫn hài lòng khi bị Sầm Tây vượt mặt.
Nhận xong bảng điểm và bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông, mọi người hoàn toàn được giải phóng, Lý Giai Thư phấn khích hỏi trong lớp: “Các cậu định làm gì trong kỳ nghỉ Tết và nghỉ đông?”
Mao Lâm Hạo nói chuẩn bị ở nhà mỗi ngày làm mười đề thi, bị cả lớp khinh bỉ.
Cô nàng tiểu thư giàu có Giang Kiều nói: “Cả nhà tớ sẽ đi Maldives, Nam Gia mùa đông lạnh lắm, đi ra ngoài tránh rét.”
Nghiêm Tự không có hứng thú lắm với việc đi xa: “Nằm dài, cày rank.”
Lý Giai Thư nói: “Vậy tớ đến nhà cậu xem truyện tranh, tớ mà xem ở nhà, mẹ tớ lại cằn nhằn cho xem.”
“Tùy cậu.” Nghiêm Tự đang chơi game khựng lại, nhíu mày: “Cậu lại định xem mấy anh chàng không mặc quần áo đó à?”

“Đúng vậy.” Lý Giai Thư rất thẳng thắn.
“Đừng đến.” Nghiêm Tự liếc cô một cái: “Sớm muộn gì cũng mù mắt.”
Lý Giai Thư hoàn toàn không để ý đến cậu ta, nhìn về phía Sầm Tây: “Tây, còn cậu? Có muốn đến nhà tớ chơi không? Tớ tích trữ rất nhiều đồ ăn vặt định ăn trong dịp Tết.”
Ngày Tết, nhà người ta sum họp vui vẻ, cô ấy nào dám đi làm phiền, Sầm Tây cười cười lắc đầu nói: “Tớ không đi được, tớ phải về quê ăn Tết.”
“Gia Lâm à?”
“Ừm…”
“Vậy thì hơi xa.” Lý Giai Thư nói: “Không sao, qua Tết là về rồi đúng không? Lúc đó cùng nhau đi chơi, dù sao Giang Kiều và mấy người kia cũng phải qua Tết mới về Nam Gia.”
Chu Thừa Quyết đang thu dọn cặp sách, động tác dừng lại, nghiêng đầu nhìn Sầm Tây, hỏi nhỏ: “Cậu về Gia Lâm ăn Tết à?”
“Ừm, một cái thôn nhỏ, rất nhỏ, đến cả định vị cũng không tìm thấy.” Cô không nói chi tiết.
“Khi nào đi?” Chu Thừa Quyết hỏi xong một câu, lại tiếp tục hỏi: “Khi nào về?”
“Chưa biết, vẫn chưa nghĩ kỹ.” Sầm Tây thật ra không có ý định quay về, ở đó không ai chào đón cô, cô căn bản không có cái gọi là nhà: “Để sau đi, có lẽ là đợi đến khi dì nhỏ nghỉ bán hàng.”
Trong kỳ nghỉ đông, các gia đình lần lượt đoàn tụ, người đến ăn cá nướng rõ ràng nhiều hơn.

Mỗi ngày Sầm Tây bận rộn đi giao đồ ăn khắp nơi, nếu không phải thỉnh thoảng Chu Thừa Quyết đến sân thượng nhỏ vào đúng giờ, cô rất hiếm khi có thời gian gặp anh.
Cứ bận rộn như vậy cho đến đêm giao thừa, cuối cùng Sầm Tây cũng giao xong đơn hàng cuối cùng của quán, dì nhỏ cũng đóng cửa tiệm, cùng chú nhỏ và mẹ chồng về quê nhà chồng ăn Tết.
Sầm Tây không thể đi theo, chỉ có thể một mình ở lại sân thượng nhỏ ở Nam Gia.
Ban ngày cô đã đi giao đồ ăn cả ngày bên ngoài, lúc này có phần bụi bặm.

Dù sao cũng là Tết, mặc dù không có quần áo mới, nhưng ít nhất cũng phải ăn mặc sạch sẽ một chút.

Cô định về phòng nhỏ thay quần áo, nhưng đến trước cửa mới phát hiện, bà cụ trước khi đi còn đặc biệt khóa một ổ khóa mà bình thường không thấy.
Không biết là đề phòng trộm hay đề phòng cô.
Cũng may Sầm Tây khá thành thạo việc mở khóa, không đến nỗi bị nhốt ngoài cửa.

Chỉ tiếc là trước đây cô thường xuyên bị nhốt, để có thể mở khóa bất cứ lúc nào, cô có thói quen mang theo hộp kim chỉ bên mình.

Tuy nhiên, sau khi đến Nam Gia, không còn gặp phải tình huống bị nhốt nữa, dần dần cô cũng không thường xuyên mang theo kim chỉ bên người.

Lúc này, trong túi áo ngoài điện thoại ra không có gì cả, nhất thời không tìm được dụng cụ, chỉ có thể ở trong lều nhỏ trước.
Cô định đi đến cửa hàng tiện lợi không nghỉ Tết gần đó để mua một thùng mì ăn liền, tiện thể hỏi xem có bán kim chỉ không.

Nhưng chưa kịp đứng dậy, cuộc gọi video của Chu Thừa Quyết đã gọi đến.
Sầm Tây giật mình, lập tức tắt video, sau đó chuyển sang gọi thoại không có hình ảnh.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng nói trầm ấm của thiếu niên vang lên từ ống nghe: “Không thể gọi video à?”
“Mạng ở thôn tớ không tốt lắm, video có thể sẽ bị lag…”
Cô sợ anh biết cô một mình ở lại Nam Gia ăn Tết, sẽ bảo cô đến nhà anh ăn Tết cùng.

Cô không muốn trong ngày Tết, vô duyên vô cớ phá hỏng không khí đoàn viên của gia đình người khác, nên đã nói dối anh rằng cô đã đến Gia Lâm từ sáng sớm, lúc này đương nhiên không thể mở video, nếu không với mức độ quen thuộc của anh đối với từng ngóc ngách của sân thượng nhỏ, chỉ cần một cái nhìn là anh sẽ nhận ra.
Sáng sớm Chu Thừa Quyết đã được đón về Lục Cảnh Viên, cũng không biết cô đã giao đồ ăn đến tận lúc nãy.
“Đang làm gì vậy?” Chu Thừa Quyết hỏi.
“Ừm… Sắp ăn cơm tất niên rồi…” Sầm Tây tính toán thời gian, nói dối.
Chu Thừa Quyết không nghi ngờ cô, chỉ tiếp tục hỏi: “Các cậu ăn gì vào bữa tất niên?”
Lúc này Sầm Tây đã mua mì ăn liền về, dù sao cũng là bữa tất niên, cô còn hào phóng cho thêm hai cây xúc xích vào, cô gái cúi đầu nhìn đồ trên bàn, tiếp tục báo cáo thực đơn tưởng tượng cho anh.
Liệt kê một loạt tên món ăn, Chu Thừa Quyết không nói một lời, Sầm Tây càng nói càng thấy chột dạ, giọng nói nhỏ dần, nghĩ thầm chẳng lẽ cơm tất niên không phải là những món này sao? Cô chưa từng ăn cơm tất niên, thật sự không hiểu lắm.
Nghĩ lại, cô lại chột dạ bổ sung một câu: “Có thể… Phong tục tập quán mỗi nơi mỗi khác, bên cậu và bên tớ ăn không giống nhau lắm…”
“Ừ, đúng là không giống nhau lắm.” Giọng nói quen thuộc của thiếu niên đột nhiên vang lên bên ngoài lều nhỏ: “Những nơi khác tớ không rõ, nhưng phong tục tập quán bên chúng tớ, ngày Tết, không ăn mì ăn liền.”
Sầm Tây đột nhiên ngẩng đầu, đập ngay vào ánh mắt sâu thẳm của Chu Thừa Quyết.
“Đi, về nhà ăn Tết với tớ.” Chu Thừa Quyết không nói thêm gì, nắm lấy cổ tay cô định đưa cô đi.
Sầm Tây hơi dùng sức rút tay về: “Không cần đâu, mì đã pha rồi, không ăn thì lãng phí, cậu về đi, đừng để lỡ mất ngày Tết.”
“Cậu để tơ bỏ một mình cậu ở đây à? Nghĩ gì vậy.” Chu Thừa Quyết dứt khoát ngồi xuống trước mặt cô, trực tiếp kéo tô mì ăn liền của cô về phía mình, sau đó cầm nĩa ăn, vừa ăn vừa đẩy điện thoại của mình về phía cô: “Cậu xem đi.”
Trên điện thoại là khung chat WeChat của anh và Giang Lan Y.
Mẹ: [Con lập tức đưa Tây Tây về ăn Tết cho mẹ, không đưa về được, mẹ đánh gãy chân con!]
zcj: [Tuân lệnh]
zcj: [Cậu ấy không chịu về với con.]
Mẹ: [Vậy con cũng đừng về nữa, việc nhỏ này mà cũng không làm được.]
Chu Thừa Quyết: “Xem xong chưa? Cậu không về với tớ, tớ không giữ nổi chân đâu.”
Sầm Tây: “…?”
Sầm Tây cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, theo bản năng lướt lịch sử trò chuyện lên trên, Chu Thừa Quyết thấy vậy, thậm chí còn không kịp buông dĩa xuống, lập tức muốn lấy lại điện thoại, nhưng vẫn chậm một bước.
Sau đó, cô thấy trên trang trò chuyện xuất hiện thêm vài dòng đối thoại.
Mẹ: [Con đưa Tây Tây về ăn Tết cùng chúng ta.]
zcj: [Mẹ, mẹ có thể nói nghiêm khắc hơn một chút không, nếu không sẽ không hiệu quả.]
Mẹ: [Được, để mẹ nghĩ lại.]

Mẹ: [Vậy mẹ sẽ nói, nếu con không đưa con bé về, mẹ sẽ đánh gãy chân con, được không?]
Đây đã là lời nói đe dọa nghiêm khắc nhất mà bà Giang Lan Y, một người phụ nữ có học thức, hiểu biết hơn nửa đời có thể nghĩ ra.
Chu Thừa Quyết cũng không làm khó mẹ mình nữa, trả lời: [Được.]
Mẹ: [Tốt, vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu.]
Sau đó là nội dung mà Sầm Tây vừa nhìn thấy lúc đầu.
Chu Thừa Quyết không tự nhiên xoa xoa gáy, né tránh ánh mắt, hắng giọng: “Đừng xem mấy thứ hậu trường nữa.”
Sầm Tây không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Nhà tớ không có ai khác, chỉ có tớ và bố mẹ tớ, cậu đã gặp họ nhiều lần rồi, họ cũng rất thích cậu, chỉ riêng hai lần gần đây tớ được cậu kéo lên 100 điểm môn Văn, cũng đủ để họ thắp hương cúng bái cậu rồi.” Chu Thừa Quyết nói.
Sầm Tây: “…”
“Tối nay Nghiêm Tự và Lý Giai Thư chắc sẽ đến chơi một lát, lúc đó còn có thể cùng nhau đón giao thừa, tối nay đều ở nhà tớ.” Chu Thừa Quyết đưa tay nhéo má cô, vừa dỗ dành vừa dụ dỗ: “Đi thôi? Mì gói tớ đã ăn hết thay cậu rồi, không lãng phí đâu.”
Đến nước này rồi, nếu Sầm Tây còn từ chối thì có vẻ không biết điều, cô liền gật đầu đồng ý.
So với cảnh xe cộ tấp nập thường ngày, Nam Gia vào đêm giao thừa đặc biệt vắng vẻ.

Hầu hết mọi người đã về quê ăn Tết, lúc này nhìn ra đường xe cộ thưa thớt, di chuyển thông suốt không gặp trở ngại.
Xe vừa dừng lại trước cổng Lục Cảnh Viên, Tiểu Lại Đây như linh cảm được điều gì đó, từ trong vườn chạy như bay ra, vẫy cái đuôi nhỏ lông xù, hai chân nhấc lên bám vào cửa sau xe, sốt ruột cố gắng nhìn vào bên trong cửa sổ.
Tuy nhiên, vì quá thấp, nó không thể nhìn thấy gì, lo lắng xoay vòng vòng.
Đợi Sầm Tây cẩn thận mở cửa bước xuống xe, chú chó nhỏ liền lao vào lòng cô dụi dụi không ngừng.
Chu Thừa Quyết đứng bên cạnh khinh bỉ “Chậc” một tiếng, buông một câu: “Con chó này thật không có tiền đồ.”
Ngay sau đó, Giang Lan Y cũng từ đại sảnh bước ra đón.

Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám dịu dàng, khoác thêm một chiếc áo gilê lông mịn, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Sầm Tây vẫn mặc áo khoác đồng phục mùa đông của trường Nam Cao, trông có vẻ không ấm áp bằng kiểu áo hở tay hở chân của Giang Lan Y.

Người phụ nữ không nói hai lời liền cởi áo gilê khoác lên người cô, sau đó dẫn cô đến cửa, đưa cho cô một chiếc túi đựng quà tinh xảo: “Bữa cơm tất niên vẫn chưa xong đâu, nhà chúng ta ăn khá muộn, con và A Quyết cứ lên lầu tắm rửa thay quần áo mới trước đi, thay xong xuống là vừa lúc ăn cơm.”
Sầm Tây không dám đưa tay nhận, quay đầu nhìn Chu Thừa Quyết như cầu cứu, không ngờ anh không những không từ chối thay cô mà còn nhướn mày, ra hiệu cho cô đi thay thử xem.
Chiếc túi đó nhìn qua đã biết không rẻ, cô đến ăn nhờ bữa cơm tất niên đã rất ngại rồi, chuyện vừa ăn vừa lấy càng không thể làm: “Dì ơi, không cần đâu, để con giúp mọi người một tay, con nấu ăn cũng được ạ.”
“Trẻ con vào bếp làm gì, hai đứa cứ chờ ăn là được rồi, để A Quyết dẫn con lên lầu.” Giang Lan Y nghĩ một chút, lại nói: “Thôi, dì cùng con đi thử trước, xem kích cỡ có vừa không.”
Giang Lan Y không để ý đến sự từ chối của cô, nhanh chóng dẫn cô gái nhỏ đến phòng thay đồ của mình.
Tận tình giúp cô cởi áo khoác đồng phục, rồi cẩn thận dạy cô từng bước mặc đồ lên người.
Những việc này chưa từng có ai dạy cô làm, cô không biết cơm tất niên ăn những món gì, cũng chưa từng trải qua cảm giác mặc quần áo mới vào dịp Tết, lúc này khóe mắt không khỏi nóng lên.
Lúc này trong phòng thay đồ chỉ có hai người, Giang Lan Y nhớ lại phản ứng của Sầm Tây vừa rồi, dịu dàng cười với cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm mại của cô, nói: “Không biết A Quyết có nói với con chưa, hồi nhỏ điều kiện gia đình dì cũng không tốt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm là chuyện thường, lần đầu tiên được mặc quần áo mới vào năm mới cũng là ở nhà bạn thân, mẹ của bạn ấy mua cho dì.”
Giang Lan Y nhớ lại quá khứ, cũng không khỏi bật cười: “Hồi nhỏ dì còn mặt dày hơn con nhiều, ai cho gì dì cũng vui vẻ nhận, lúc đó học phí sinh hoạt phí đều là nhà bạn ấy hỗ trợ, lúc đó dì nghĩ, dù cho dì bao nhiêu, chỉ cần dì nắm bắt cơ hội, cố gắng học tập, sau này nhất định sẽ có thành tựu, đến lúc đó bao nhiêu cũng có thể trả lại, không cần vội vàng từ chối, sau này quả nhiên cũng như vậy, sau đó nữa, người bạn đó trở thành mẹ nuôi của A Quyết, hai nhà chúng ta còn mua nhà đối diện nhau, dì ấy ở ngay đối diện.”
“Hồi nhỏ dì được người khác giúp đỡ, khi biết hoàn cảnh của con, dì cảm thấy cũng nên tiếp tục truyền lại hy vọng sống này, ban đầu chỉ đơn giản nghĩ như vậy.” Giang Lan Y cẩn thận cài từng chiếc cúc áo cho cô: “Sau đó là thật sự cảm thấy cô gái nhỏ này rất đáng yêu, nên đừng sợ nhận, đừng vội từ chối, học theo dì mà mặt dày một chút.”
Sầm Tây cong môi cười.
“Xem nào, có vừa không?” Giang Lan Y hỏi: “Có thấy khó chịu không.”
“Không ạ, vừa lắm.” Sầm Tây đáp.
“Tốt quá.” Giang Lan Y cũng rất hài lòng đánh giá một hồi lâu: “Đẹp hơn Chu Thừa Quyết nhiều.”
Chu Thừa Quyết đợi bên ngoài hồi lâu: “…”
Nhưng anh thật sự không thể phản bác.
Buổi tối sau khi ăn cơm tất niên, bố mẹ Chu Thừa Quyết mỗi người chuẩn bị cho hai đứa trẻ hai bao lì xì lớn.

Ban đầu Sầm Tây theo thói quen muốn từ chối, nhưng khi nhận được ánh mắt của Giang Lan Y, nhớ lại những lời bà đã kiên nhẫn nói với cô trong phòng thay đồ, cuối cùng cô vẫn nhận lấy.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được tiền mừng tuổi, lại còn nhận được tới năm bao lì xì cùng một lúc.
Bố mẹ Chu Thừa Quyết mỗi người cho một bao, Chu Thừa Quyết lại nhét hai bao của mình vào túi cô, ngoài ra còn một bao nữa, là anh đặc biệt lì xì cho cô.
Thời gian nghỉ đông trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày khai giảng.
Khi bước vào cổng trường, Sầm Tây tình cờ gặp Lý Giai Thư, người sau chạy như bay đến ôm chầm lấy cô, miệng không ngừng nói “Thời gian như bay, lâu lắm không gặp”, hai người theo thói quen nắm tay nhau đi về phía tòa nhà giảng dạy, mãi đến khi lên đến tầng của lớp Văn mới nhận ra, năm mới, một số người bạn tốt dường như phải đối mặt với sự chia ly.
Chu Thừa Quyết xách cặp sách của Sầm Tây đi theo sau hai người, bất lực nhìn Lý Giai Thư ôm Sầm Tây khóc như mưa như gió, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Trận khóc này kéo dài quá lâu, cuối cùng bị Chu Thừa Quyết nhẫn tâm cắt ngang.
Anh ra hiệu cho Nghiêm Tự kéo Lý Giai Thư đi, sau đó tiếp tục xách cặp sách của Sầm Tây cùng cô đi đến lớp Văn.
Đến lớp, anh thong thả dựa vào cửa, đợi Sầm Tây tìm được chỗ ngồi, rồi mới quang minh chính đại bước tới, tiện tay đặt cặp sách của cô lên bàn, để lại một câu “Buổi trưa gặp nhau ở căng tin” rồi mới thản nhiên quay về lớp tên lửa.
Trong lớp Văn hầu như toàn là gương mặt mới, nhưng Sầm Tây không quen biết mọi người, còn hầu hết mọi người đều biết đến cô.
Hai lần thi đều vượt qua Chu Thừa Quyết để giành vị trí thứ nhất, sau đó lại chọn ban Văn một cách hào sảng, thật khó để không nổi tiếng trong khối.
Chỉ là không ngờ, hai người đứng nhất nhì lại có thể hòa hợp với nhau đến vậy.
Cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến một người như Chu Thừa Quyết cam tâm tình nguyện đi theo sau xách cặp sách.
Sầm Tây và nhóm của Chu Thừa Quyết ở cùng nhau đã lâu, sớm đã quen với ánh mắt tò mò của mọi người, bình tĩnh nhìn vào lớp, không có mấy gương mặt quen thuộc.
Tuy nhiên, điều bất ngờ là Tưởng Ý Thù cũng ở trong lớp này.

Thành tích môn khoa học tự nhiên của cô ấy khá tốt, nhớ rằng trước đây cô ấy còn nói rằng bố mẹ hy vọng cô ấy chọn ban tự nhiên, Sầm Tây không ngờ lại gặp cô ấy ở lớp Văn.
Hai người trở thành bạn cùng bàn.

Tuy nhiên, dù trước đây đều thuộc lớp tên lửa, giờ lại trở thành bạn cùng bàn, Tưởng Ý Thù vẫn chỉ lặng lẽ ngồi tại chỗ của mình tập trung làm bài tập, không có nhiều giao lưu thân mật với cô.
Điều không thay đổi là, mỗi ngày đều đều đặn đưa đề cho cô, thúc giục cô leo bảng xếp hạng, dẫn chó đến vườn hoa nhỏ của cô đi vệ sinh.
Ban đầu tưởng rằng sau khi chia lớp, mối quan hệ với những người bạn thân trước đây cũng sẽ phai nhạt đi phần nào, dù sao thời gian tiếp xúc chắc chắn không nhiều như trước.
Tuy nhiên, không ngờ Lý Giai Thư và Giang Kiều thỉnh thoảng lại chạy xuống thăm lớp, Sầm Tây đôi khi cũng quay lại.
Kỳ lạ nhất vẫn là Chu Thừa Quyết, từ sau khi chia lớp liền bắt đầu chê nước sôi trên lầu không ngon, nhà vệ sinh trên lầu không tốt, dù là lấy nước nóng hay đi vệ sinh, đều phải đi một quãng đường xa xuống dưới lầu.
Vì vậy, thường xuyên “tình cờ” gặp cô ở cầu thang hoặc trước cửa lớp của Sầm Tây.
Sau đó, anh thậm chí còn bắt đầu chê lớp tự học của lớp tên lửa làm bài tập không có cảm giác, mỗi buổi chiều tan học, sẽ trực tiếp mang theo đề cương đến lớp Văn.
Vừa thấy anh đến, Tưởng Ý Thù lập tức thu dọn cặp sách rời đi, nhường chỗ cho anh.
Chu Thừa Quyết vừa hay thuận lý thành chương ngồi xuống bên cạnh Sầm Tây, hai người ăn ý làm xong một bộ đề, rồi cùng nhau về nhà.
Ngày tháng dần trôi đến tháng năm, nhiệt độ ở Nam Gia tăng lên rất nhanh, trong trường bắt đầu có người mặc đồng phục mùa hè.
Thời tiết oi bức, lòng thiếu niên thiếu nữ cũng không yên phận.
Không ít cặp đôi xui xẻo lại bị lão Diêu bắt được, làn sóng bắt học sinh yêu sớm vốn đã lắng xuống trong kỳ nghỉ đông lại một lần nữa quét qua trường Nam Cao.
Diệp Na Na thật ra không quá quan tâm đến chuyện này, đối với đám học trò nhỏ trong lớp tên lửa cũng nhắm một mắt mở một mắt, nhưng lão Diêu cứ nhất quyết yêu cầu các giáo viên chủ nhiệm phải làm công tác tư tưởng, cô cũng không thể không nghe theo.
Gần cuối giờ học, cô dành chút thời gian, nói sơ qua về chuyện yêu sớm: “Nói một chuyện, chủ nhiệm Diêu của các em gần đây đang rất nghiêm khắc trong việc bắt học sinh yêu sớm, chắc các em cũng đã nghe nói rồi.”
Lời vừa dứt, không ít cặp đôi trong lớp lúng túng quay đi chỗ khác.
Diệp Na Na nhìn thấy tất cả, lười quản, chỉ cần thành tích không giảm là được, nhưng vẫn phải nói: “Khuyên các em đừng quá lộ liễu, đặc biệt là đừng để cô nhìn thấy, nếu không khi hai em chia tay, cô sẽ sắp xếp cho hai em ngồi cùng bàn, để các em thấy phiền phức.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Nghiêm Tự dùng khuỷu tay huých Chu Thừa Quyết, cà lơ phất phơ trêu chọc Diệp Na Na, giơ tay hỏi: “Cô ơi, cho hỏi, học sinh lớp Văn có thể sắp xếp ngồi cùng bàn không?”
Lời vừa dứt, cả lớp lập tức bắt đầu ồn ào.
Nếu được, anh bạn bên cạnh tôi đây sẽ rất háo hức đấy.
Câu nói sau cậu ta không nói rõ ra, nhưng các bạn trong lớp, bao gồm cả Diệp Na Na vừa dạy lớp tên lủa và lớp Văn của Sầm Tây, không ai không hiểu ý nghĩa trong đó.
Diệp Na Na trừng mắt nhìn cậu ta, cười mà không nói.
Cả lớp ngay lập tức hướng mắt về phía Chu Thừa Quyết ở hàng cuối cùng.
Chỉ thấy thiếu niên vẫn giữ vẻ lười biếng không quan tâm, dựa vào lưng ghế nhếch mép, thản nhiên nói với Nghiêm Tự một câu “Cút”.
Giá như những ngày tháng cứ bình lặng trôi qua như thế này mãi thì tốt biết mấy.
Nhưng cuộc sống dường như luôn đầy rẫy những điều không như ý muốn.
Giữa tháng năm, cuối cùng chú nhỏ cũng hoàn thành chuyến hàng đường dài, trở lại làm việc ở cửa hàng.
Chu Thừa Quyết biết chuyện này, đã nói với Sầm Tây về việc ký túc xá trường Nam Cao thay đổi mức phí, nói rằng có một khoản tiền quyên góp lớn, hỗ trợ cho ký túc xá, hiện tại chi phí rất thấp, nếu cô muốn, có thể nộp đơn xin ở.
Sầm Tây cảm thấy đáng để cân nhắc, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô đã tìm thầy giáo chủ nhiệm để nộp đơn.
Tuy nhiên, ký túc xá thường được sắp xếp thống nhất vào đầu năm học, việc cô nộp đơn đột xuất có thể cần một chút thời gian để sắp xếp.
Sầm Tây bày tỏ sự thông cảm và sẵn sàng chờ đợi.
Tuy nhiên, trước khi nhận được tin tốt về việc đơn xin ở ký túc xá được chấp thuận, cô lại nhận được tin từ chủ nợ của Chu Khâu Kiến.
Gần Tết, Chu Khâu Kiến trở về Nam Gia, âm thầm theo dõi Sầm Tây một thời gian, rồi không biết vì lý do gì, lại đột nhiên biến mất vài tháng.

Khi trở lại, ông ta đã nợ nần chồng chất, nghe dì nhỏ nói, bị chủ nợ chặt đứt nửa bàn tay, hiện đang bị truy đuổi khắp Nam Gia.
Sự bất an của Sầm Tây bắt đầu từ lúc này.
Cảm giác bị theo dõi âm thầm lại quay trở lại bên cô, nhưng lần này rõ ràng còn đáng sợ hơn cả lần trước Tết.
Xe đạp điện của cô bị va quệt nhiều lần, thậm chí cả xe buýt cô đi cũng bị chặn lại vài lần.
Có lẽ là người do bên đòi nợ phái đến, mỗi lần đều là người khác nhau, mỗi lần cũng chỉ coi như là một tai nạn để xử lý.
Cô không biết Chu Khâu Kiến rốt cuộc đã nợ bao nhiêu tiền, đến nỗi đối phương truy đuổi điên cuồng như vậy.
Ngày tai nạn xảy ra lần nữa, cô, Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư ba người theo lệnh của bà Giang về Lục Cảnh Viên cùng nhau ăn cơm.
Trên đường, Lý Giai Thư để không làm bóng đèn, tự động ngồi ghế phụ, Sầm Tây và Chu Thừa Quyết cùng ngồi ghế sau, ba người đang trò chuyện về những chuyện vui xảy ra hàng ngày ở hai lớp kể từ khi chia lớp.
Không ngờ từ xa, một chiếc xe tải lao tới, tài xế để tránh va chạm với xe tải, đã đánh lái gấp, ngay lập tức đâm vào một cây đa cổ thụ bên đường.
Lá xanh rơi đầy đầu xe, Lý Giai Thư giây trước còn đang hét lên, giây sau đã im bặt.

Chu Thừa Quyết theo bản năng dùng cơ thể bảo vệ Sầm Tây, lần này không may mắn như lần trước.
Máu từ mái tóc đen của anh chảy xuống đường cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống trước mặt Sầm Tây.

Cánh tay phải khỏe mạnh của thiếu niên lúc này rõ ràng đã biến dạng.

Trên cả chiếc xe, chỉ có cô gái được anh liều mạng bảo vệ dưới thân là bình an vô sự.
Tiếng còi cảnh sát, tiếng xe cứu thương nhanh chóng vang lên bên tai, mấy người cùng được đưa đến bệnh viện.
Trước khi lên xe, ánh mắt Sầm Tây lướt qua ghế lái của chiếc xe tải lớn đã đâm vào lan can, người bên trong cô nhận ra, trước đây cô từng bị ông ta va quệt một lần khi đang đi xe máy điện.
Các bậc phụ huynh đều đến, bên ngoài phòng cấp cứu chật kín người thân.
Trong đó không ít cô chú mà Sầm Tây quen biết, nhưng lúc này, cô, người duy nhất trên xe bình an vô sự, căn bản không dám mở miệng nói với họ bất cứ lời nào.
Cô một mình cẩn thận ngồi trên ghế dài, không dám lên tiếng, không dám khóc, không dám biểu lộ bất kỳ cảm xúc hay phản ứng nào.
Không biết Nghiêm Tự từ đâu chạy đến, lúc này thở hổn hển chạy vào từ cửa hành lang, đôi mắt đỏ hoe đáng sợ, tay run rẩy.
Sầm Tây ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, buột miệng nói một tiếng “Xin lỗi”.
Tuy nhiên, lúc này cậu ta không có tâm trí để ý đến điều đó, chỉ hỏi cô: “Lý Giai Thư đâu?”
“Đang ở phòng phẫu thuật—” Sầm Tây chưa kịp nói hết câu, Nghiêm Tự đã chạy khỏi trước mắt cô, chen vào đám đông không xa, anh nhìn về phía Trình Khải Thiên: “Chú, mắt của cậu ấy bị làm sao vậy? Sau này cậu ấy còn nhìn thấy được không?”
Sầm Tây đột nhiên ngẩng đầu, bất lực nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Tại sao lại như vậy, tại sao chỉ có mình cô không sao.
Cô không nhớ rõ hôm đó đã phẫu thuật bao lâu, chỉ nhớ sau khi hai người được đẩy ra, một nhóm người lớn vây quanh, đưa họ về phòng bệnh, suốt quá trình cô không có cơ hội nào để đến gần.
Sau đó, cả hành lang chỉ còn lại một mình cô ngồi yên lặng, cô không biết nên đi đâu, chỉ có thể ngồi đó một mình cô độc.
Cô thậm chí không xứng đáng sợ hãi, không xứng đáng khóc, cô không hề bị thương, có tư cách gì để sợ hãi và khóc.
Ký ức sau đó đã không còn rõ ràng nữa, cô mơ hồ nhớ rằng, có người đặt một túi McDonald’s ấm áp vào tay cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói không hề có nửa điểm trách móc, nhẹ nhàng nói với cô: “Chú cũng không biết các cháu thích ăn gì, thấy cháu ngồi đây khá lâu rồi, chắc là đói rồi, gần đây chỉ có McDonald’s, chú mua một ít, cháu thử xem, trước đây con gái chú rất thích.”
Sầm Tây như cuối cùng cũng tìm được một việc có thể làm, mở túi giấy, từng chút từng chút nhét đồ ăn vào miệng một cách tê liệt và máy móc.
Người ngồi bên cạnh chỉ im lặng đồng hành, thỉnh thoảng đưa nước trái cây cho cô.
Một lúc sau, cô mới lấy hết can đảm, cẩn thận hỏi: “Chú ơi, mắt của Giai Thư bị sao vậy?”
“Không liên quan nhiều đến vụ tai nạn này, thật ra trước đó đã có vài dấu hiệu, nhưng cô bé không để ý.

Theo lời cô bé, có vài lần mắt mờ không nhìn rõ, cứ nghĩ chỉ là mỏi mắt.” Trình Khải Thiên nói: “Thật ra là có lần cô bé đi xem buổi hòa nhạc, không cẩn thận đập vào sau gáy, nằm trên giường bệnh hơn nửa tháng, có máu tụ bên trong không hết, ảnh hưởng đến thị lực, lần va chạm này chỉ tình cờ phát hiện ra vấn đề sớm hơn thôi.”
“Ca phẫu thuật rất thành công, máu tụ đã được loại bỏ, mắt cô bé sẽ không có vấn đề gì lớn, cháu đừng lo lắng.”

Đôi mắt cô gái đỏ hoe, cuối cùng cũng dám rơi một giọt nước mắt: “Vậy, Chu Thừa Quyết thì sao…?”
“Cậu bé nhẹ hơn Giai Thư một chút, có chút vết thương ngoài da trên đầu, chấn động não nhẹ, tay phải bị gãy, phải bó bột vài tháng, còn lại không có gì đáng ngại, khi thuốc tê hết tác dụng sẽ tỉnh lại.”
Sầm Tây há miệng, cố gắng hít thở, muốn khóc nhưng vẫn không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Một lúc sau, cô mới tự lẩm bẩm: “Tại sao cháu lại không sao, cháu có mù hay tàn phế cũng không sao.”
Dù sao mạng sống của cô cũng là nhặt được, có lẽ mười mấy năm trước khi bị bỏ rơi, cô đã nên chết.

Nếu lúc đó chết luôn, Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư cũng không phải chịu những đau khổ này.
“Sao lại nghĩ như vậy?” Trình Khải Thiên đưa cho cô hai tờ giấy: “A Quyết đã bảo vệ cháu an toàn, cháu không sao chính là lời khen ngợi tốt nhất dành cho cậu bé, chúng ta nên vui mừng cho cậu bé, cũng vui mừng cho cháu, phải không?”
Sầm Tây không nói gì, cô thật sự không thể nghĩ như vậy.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, luôn có những người lớn tuổi không quen biết canh giữ ở phòng bệnh của hai người.

Sầm Tây đã cố gắng đến thăm nhiều lần, nhưng vẫn không biết nên mở lời như thế nào.
Cuối cùng, Chu Thừa Quyết đã tỉnh táo hơn một chút sau khi bớt chóng mặt, mới khó khăn dùng tay trái đang cắm kim truyền dịch để gọi video cho cô.
Khoảnh khắc video được kết nối, câu đầu tiên anh nói vẫn là hỏi cô có sao không.
Sầm Tây nói không sao.
Anh lập tức giơ cánh tay được băng bó thành hình bánh chưng, không đẹp mắt lắm nhưng có vẻ vẫn cử động và vẫy được, trông như không có vấn đề gì lớn: “Tớ đã như thế này rồi, cậu còn không đến thăm tớ? Còn có lương tâm không hả?”
Anh vừa than thở, vừa giấu cô chuyện mình đã nôn liên tục nhiều ngày vì bị chấn động não.
Hốc mắt Sầm Tây không kìm được đỏ lên, Chu Thừa Quyết lập tức ngừng cười: “Sao lại khóc? Ai bắt nạt cậu?”
“Không… Tay cậu… Băng bó xấu quá…” Sầm Tây vừa rơi nước mắt vừa cố gắng chuyển chủ đề.
Chu Thừa Quyết hiểu ý cô, nghe vậy, anh cũng không làm khó cô, tiếp lời cô: “Đây còn xấu à? Cách băng bó mới nhất, thời thượng, cậu có biết thưởng thức không? Cậu đừng nói là cậu thấy chân của Nghiêm Tự băng bó đẹp hơn của tớ đấy nhé?”
Sầm Tây vừa khóc vừa cười: “Của cậu đẹp hơn.”
Chu Thừa Quyết khịt mũi một tiếng, nhân cơ hội nói: “Không tin, cậu đến cũng không muốn đến thăm.”
“Khi nào đến thăm tớ một lần?” Chu Thừa Quyết nói qua video: “Mấy ngày tớ không thể đến trường, cũng hy vọng cậu có thể chú ý một chút.”
Sầm Tây khóc đến mơ màng: “Chú ý gì ạ?”
“Đừng để mấy ngày tớ không đến lớp Văn của các cậu, có thiếu niên nào đó manh động tìm cậu, cậu lại vui vẻ thêm WeChat với người ta.” Chu Thừa Quyết nhếch môi nói: “Thêm WeChat rất tốn pin, cậu có biết không?”
Sầm Tây hít mũi, trừng mắt nhìn anh một cái.
“Hỏi cậu đó, khi nào đến thăm tớ? Không đến nữa là tớ sắp xuất viện rồi.” Chu Thừa Quyết lại làm nũng với cô.
Tuy nhiên, bệnh viện quả thật không tiện, mỗi ngày số lượng người vào phòng bệnh có hạn, cô không thể tranh giành cơ hội vào thăm với những người lớn tuổi hơn, cô không thể mở lời.
“Đợi cậu xuất viện nhé? Tớ đến nhà cậu thăm cậu, bệnh viện không tiện.” Sầm Tây nói.
“Cũng được, dù sao hai ngày nữa cũng về nhà.” Chu Thừa Quyết nhìn ra sự lo lắng của cô, luôn không muốn làm khó cô.
Vết thương của Chu Thừa Quyết nhẹ hơn Lý Giai Thư, khoảng một tuần sau đã được xuất viện, được đưa thẳng về Lục Cảnh Viên để dưỡng thương.
Chu Thừa Quyết năn nỉ cô mấy ngày, sáng thứ bảy, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm lên xe buýt đi về hướng Lục Cảnh Viên.
Khi xe buýt đến gần Lục Cảnh Viên, đã hơn mười giờ sáng.
Lúc này Nam Gia đang nắng đẹp, rất giống với mùa hè năm đó cô mới đến.
Sầm Tây đã đến Lục Cảnh Viên nhiều lần, các dì giúp việc trong nhà cũng nhận ra cô, thấy cô đến, rất vui vẻ, vội vàng mở cửa cho cô vào.
Phòng ngủ của Chu Thừa Quyết ở tầng hai, đường đến phòng ngủ của anh, cô đã thuộc lòng.
Ban đầu cô nghĩ rằng với vết thương như vậy, chắc chắn anh vẫn còn nằm trên giường, sợ nói trước với anh, anh sẽ xuống đón, nên cô tự mình đến trước cửa.
Tuy nhiên, gõ cửa vài tiếng không có ai trả lời, ngược lại từ đầu kia của hành lang truyền đến giọng nói quen thuộc.
Cô nhớ lần đầu tiên đến đây, Chu Thừa Quyết đã nói với cô cuối hành lang là phòng sách.
Sầm Tây không nghĩ nhiều, nghe thấy giọng anh liền tự giác đi về hướng đó.
Sầm Tây không ngờ lại bắt gặp cảnh Chu Thừa Quyết cãi nhau với bố mẹ.
Trong ấn tượng của cô, mối quan hệ của họ luôn hòa thuận, chưa bao giờ có mâu thuẫn gì.
Giọng nói bất lực và có phần sốt ruột của cha Chu truyền ra từ trong phòng, cửa phòng làm việc mở hé, Sầm Tây nghe rất rõ: “Con phải ra nước ngoài ngay lập tức, nếu không có thể sẽ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng hơn.”
“Không thể nào, con không đi được.” Chu Thừa Quyết không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
“Chúng ta làm vậy là vì muốn tốt cho con!” Bố Chu hiếm khi nghiêm khắc: “Những chuyện khác chúng ta rất ít khi quản con, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ!”
“Vì muốn tốt cho con.” Chu Thừa Quyết cười lạnh một tiếng: “Như vậy có gì khác với việc ông nội ép bố từ bỏ việc làm game, nhất quyết bắt bố đi du học ngành tài chính?”
“Các người không thể cứ ép con làm những việc con không muốn.” Giọng Chu Thừa Quyết bình tĩnh nhưng có chút lạnh lùng: “Lúc đó con còn nhỏ như vậy, các người đã nhất quyết đưa con ra nước ngoài, con không thích nghi được, người nước ngoài nói gì con cũng không hiểu, còn bị kỳ thị vì ngoại hình.

Sau đó cuối cùng cũng hiểu được, cũng thích nghi được, cũng có bạn bè, khoảng bảy tám tuổi, tiếng Anh nói trôi chảy, tiếng Trung quên gần hết, các người lại nhất quyết đưa con về.”
“Con không thể giao tiếp, một đám trẻ con vây quanh bắt nạt con, gọi con là thằng Tây con, vừa đánh vừa mắng.” Chu Thừa Quyết nghiến răng: “Cuối cùng cũng vượt qua được, cũng có bạn bè, sau đó lại xảy ra chuyện khi đi bơi, con nói con không thể xuống nước nữa, nhìn thấy sẽ nhớ đến họ, tại sao lại cứ khuyên con thử lại?”
“Đến cấp ba, thành tích của con vẫn luôn ổn, nhưng các người cứ sắp xếp hết lớp học thêm tiếng Trung này đến lớp học thêm tiếng Trung khác, con đã nói con có thể được tuyển thẳng bằng các cuộc thi, tại sao lại cứ…”
Chu Thừa Quyết còn chưa nói hết câu, Giang Lan Y không phải là người giỏi tranh cãi, giọng nói trở nên gấp gáp, mắt cũng không kìm được nước mắt: “Không phải con rất thích sao? Tây Tây dạy kèm cho con…”
“Con ghét nhất mấy thứ văn vẻ đó, con đã nói rồi mà, chưa bao giờ thích, mẹ, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi.” Chu Thừa Quyết có lẽ cũng bị kế hoạch du học đột ngột làm cho tức giận, không suy nghĩ mà nói ra hết những lời trong lòng.
Ngoài cửa, Sầm Tây nắm chặt tập tài liệu ôn tập mà cô vừa mới viết cho anh mấy ngày nay, đứng đó không biết làm sao.
Cô không hiểu tại sao họ lại cãi nhau như vậy, đây không phải là điều cô muốn thấy.
Người nên rời đi rõ ràng là cô, cô vốn dĩ không có nhà, đi đâu cũng như nhau, chỉ cần cô biến mất, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Thật ra, cô vốn không nên đến, ban đầu là cô nhất quyết tìm đến anh.
Cô còn nói với anh cô có trí nhớ tốt, cô nhớ anh, là cô chủ động tìm đến anh trước.
Tất cả đều do cô gây ra.
Giá như cô có trí nhớ kém một chút thì tốt biết mấy, giá như ban đầu cô không thi vào Nam Gia thì tốt biết mấy.
Vô số sự tự trách dâng lên trong đầu Sầm Tây, cô gái nhỏ nắm chặt xấp giấy tờ văn vẻ đó, lặng lẽ rời khỏi tầng hai, rời khỏi nơi đã mang lại cho cô nhiều ấm áp.
Cô đã làm đảo lộn một gia đình tốt đẹp của người khác, cô làm sao có thể yên tâm thoải mái được.
Ra khỏi khu vườn nhỏ không lâu, điện thoại của Chu Thừa Quyết đã gọi đến.
Sầm Tây mơ màng bắt máy, nhưng không nói nên lời.
“Sao còn chưa đến, không phải nói hôm nay đến thăm tớ à? Lại nuốt lời phải không?” Chu Thừa Quyết hỏi.
Sầm Tây im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cố gắng kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Hôm nay còn có đồ ăn ngoài phải giao, để hôm khác đến, xin lỗi cậu.”
Tháng sáu ở Nam Gia, mặt trời chói chang treo cao, Sầm Tây đi lang thang dưới những tán cây xanh, ngước nhìn lên một cách bất lực.
Ánh sáng chói mắt xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống những ngón tay cô đang che mắt một cách không thương tiếc.
Năm ấy gió thổi xào xạc, tiếng ve kêu không ngớt, tôi đưa tay chạm vào ánh mặt trời, tưởng rằng đã nắm bắt được cả một mùa hè rực rỡ.
Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là tôi đã từng nghĩ như vậy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương