Trại Hoa Đỏ
-
Chương 9: Thứ Sáu, ngày 17 tháng 6
Nhìn từ trên cao, con đường chạy ven núi mảnh như sợi chỉ. Duy nhất một chiếc Toyota Crown lấm bụi đường đơn độc như chú kiến lạc bầy. Trời đã về chiều, và những vách núi vàng sậm lại dưới ánh tà.
Bách nhấn phanh. Anh trải sơ đồ lên vô lăng. Bây giờ Bách có thể chắc chắn rằng mình đã bị lạc đường. Anh dò số trên điện thoại và bấm cầu may. Tiếng rít vô vọng nổi lên chói tai. Tất nhiên, điện thoại của Bách đã không còn mọt vạch sóng từ cách đây vài chục cây số.
Anh không thể nhớ nổi kể từ lúc rời khỏi thị trấn, lần cuối cùng anh còn nhìn thấy chiếc xe Jeep của tay Mạnh là ở quãng nào. Bách quan sát chiếc bản đồ. Trên con đường ven núi rất dài này, có một lối rẽ, và lối rẽ đó sẽ dẫn đến Trại Hoa Đỏ. Bách miết ngón tay lên lớp giấy, có một vật khá to tô màu đen ở cạnh khúc ngoặt. Nó có vẻ như một pho tượng và là vật đánh dấu dễ tìm kiếm. Tuy nhiên, suốt quãng đường vừa rồi, anh chưa hề nhìn thấy vật này.
Chiều hôm qua, Sương đã đưa cho anh tấm bản đồ, một tờ giấy in khổ A3 kiểu phô tô hàng loạt theo một bản vẽ sơ sài. Lúc ấy Bách đang ngồi ăn trưa cùng các đồng nghiệp trong quán và Sương gọi cho anh.
- Anh Bách, nhìn thấy thằng em mà không mời ăn trưa?
- Mày đang ở đây đấy?
Tức thị Bách nhìn thấy Sương bước vào phòng, tay vẫn áp điện thoại vào tai và cười khoe hàm răng đen xỉn. Hắn tự tiện kéo ghế ngồi và tự giới thiệu. Tay Mạnh chuyển cho Sương môt vại bia lớn và cụng li vẻ thân thiết, rồi cả hai cười ha hả như đã quen biết nhau từ lâu lắm.
Thái độ đó làm Bách rất khó chịu. Anh giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
- Mày đến đây có việc gì?
- Em đi ngang qua đây, tình cờ nhìn thấy xe của anh nên rẽ vào, đoán là anh đang ngồi ăn trong quán.
- Mày theo dõi tao hay sao mà nhớ cả biển số xe của tao thế. – Bách đùa nhưng không mặt không cười.
- Đâu có, ai dám theo dõi các sếp phòng hình sự. Em vừa chợt nhớ ra cài giấy mời đã gửi anh hôm nọ.
- Tao vứt đi rồi. – Trong khoảnh khắc, Bách buột miệng hết sức thật thà.
Sương có vẻ chạnh lòng. Lần đầu tiên Bách thấy cái mặt trơ tráo của hắn xị ra. Hắn nói dỗi.
- Anh làm thằng em tự ái đấy. Tại sao anh lại vứt giấy mời của em đi.
- Vì tao thấy nó chẳng liên quan gì đến tao cả. Mà có vẻ cái lễ khánh thành ấy ở rất xa, tao bao nhiêu việc đi làm sao được.
- Thôi nào. – Sương nhếch miệng cười
- Chỉ ngốn mất của ông anh hai ngày cuối tuần thôi mà. Sếp em rất quý mến và trân trọng anh, nên mới nhắn em phải thuyết phục anh có mặt cho bằng được.
Nhắc đến Lưu, Bách tỏ vẻ quan tâm.
- Anh ta nói thế thật à?
- Tất nhiên. Việc đưa giấy mời cho anh là ý nguyện của sếp.
- Mời đi đâu thế?
- Mạnh đặt vại bia xuống bàn, không nén nổi tò mò.
- À thế này. – Sương có vẻ mừng rỡ
- Bên công ty bọn em vừa mới xây dựng một trang trại, thực ra nó là sở hữu của sếp nhưng em cũng có một cổ phần nho nhỏ trong đó, nên em rất hân hạnh nếu chiều thứ sáu này các quý anh bớt chút thời gian đến tham dự lễ khánh thành.
- Cảm ơn lời mời của cậu. – Bình trả lời xã giao.
- Không, đây là em mời thật lòng. – Sương móc túi áo vét ra một xấp giấy mời. Hẳn chuyển cho từng người trên bàn ăn bằng hai tay. – Các anh chỉ việc khởi hành từ chiều thứ sáu và sau khi dự lễ khánh thành xong sẽ về thành phố vào ngày hôm sau. Xe cộ để thằng em lo hết.
Mạnh nghiên cứu kỹ bốn mặt của tờ giấy, miệng lẩm bẩm.
- Mẹ, bọn nhà giàu lắm tiền giờ xây trang trại ở khắp nơi để làm đỏm. Thằng em rể tao cũng mới có một cái cách đây hai chục cây, toàn ao mương gà qué, bẩn thỉu đến phát tởm lên.
- Ồ không, đây là một trang trại độc nhất vô nhị. Các quý anh có thể tìm thấy mọi thứ ở nơi biệt lập với thế giới bên ngoài này. – Sương toét miệng cười, khuôn mặt cố làm vẻ bí ẩn đầy hứa hẹn.
- Cám ơn cậu, nhưng chúng tôi bận lắm, cuối tuần cũng ngập đầu lên. Để khi khác vậy. – Bình lịch sự đáp. Anh lùa tay lên đỉnh đầu để chùm tóc cứu tinh rủ xuống đúng chỗ của nó.
- Xem naog, nhưng dám bỏ tiền xây trang trại ở khu vực hoang vu, khỉ ho cò gáy này thì cũng bản lĩnh đấy. Chơi trội như thế chắc cũng phải có nhiều trò hấp dẫn.
- Mạnh nhìn gã Sương dò xét.
- Đúng rồi. –Sương cuống quýt. – Anh Bách thử thuyết phục mọi người xem. Xả hơi cuối tuần mà, tội tình gì mà phải làm cả ngày thứ bảy.
Từ nãy đến giờ Bách tập trung vào đĩa cơm. Anh muốn kết thúc nhanh bữa trưa để đứng lên. Cái màn kịch vụng về của thằng Sương càng lúc càng làm anh khó chịu. Và giờ thì anh có quyền nghi ngờ rằng Sương đã theo dõi anh để rình đúng lúc có mặt đông đủ các đồng nghiệp của Bách mới tung ra chiêu làm thân quen thuộc. Hắn luôn cố gắng thân thiết với bất cứ ai có lợi cho công việc và có vẻ một gã cảnh sát cứng nhắc như Bách không giúp được gì nhiều cho hắn.
- Cậu thử thuyết phục mọi người xem. Tôi chịu. – Bách tỏ ra dửng dưng.
- Các anh thấy thế nào. – Sương nói vẻ chờ đợi. – Em sẽ cho xe đón vào chiều thứ sáu và nếu gấp quá, các anh có thể quay về vào sáng ngày thứ bảy.
- Vụ này được đấy.
- Mạnh phấn khởi.
- Giỏi thì phòng mình rủ thêm cả người đẹp “Băng Băng” đi nữa.
- Các anh đồng ý hết rồi nhé? – Sương liếc nhìn Bách chờ đợi.
- Đồng ý.
- Mạnh giơ cao vại bia. – Đi chơi bời hú hí chứ đi cày đâu mà không đồng ý.
Và Mạnh trịnh trọng tuyên bố.
- Ý Mạnh là ý Chúa. Nhưng cậu không cần phải cho xe đóm chúng tôi. Anh em đều có xe cả.
Thằng Sương quả là giỏi thuyết phục. Nhìn ráng chiều đã làm sẫm cả con đường ven núi và những nhành cỏ dại lơ thơ phun ra từ khe đá, Bách không ngớt lời nguyền rủa gã. Anh châm một điếu thuốc. Con đường từ thị trấn đến đây chỉ có hai khúc rẽ. Bách nhắm mắt cố nhớ lại. Qua đến khúc rẽ thứ hai, anh vẫn còn nhìn thấy chiếc xe Jeep sơn xanh lốm đốm của Mạnh vượt lên trước. Như vậy nghĩa là chỗ ngoặt có pho tượng màu đen tô đậm trong bản đồ đã xuất hiện ở trên quãng đường vừa rồi và chiếc xe của Mạnh đã rẽ vào đó. Còn Bách, có thể do lơ đãng nên đã bỏ qua mà không hay biết. Anh nổ máy và quay đầu trở lại. Lần này Bách đi thật chậm để không bỏ qua chỗ ngoặt một lần nữa.
Lúc khởi hành từ thành phố, Bình và Giang ngồi trên xe của Bách, còn xe kia chỉ có Quyết và Mạnh. Quãng ba giờ chiều, họ dừng lại thị trấn để ăn trưa. Bình và Giang nói đùa rằng trên đường đi, suýt tý nữa Bách đã đưa họ về nhà bằng con đường nhanh nhất là trèo lên nóc tủ. Khi rời khỏi quán cơm, Bách giả đò dỗi và nổ máy xe chạy trước, để mặc hai người đồng nghiệp đi cùng trên chiếc Jeep xanh. Những người kia đã quen với tính khí thất thường của Bách trong suốt thời gian vừa rồi nên từ cửa xe đằng sau thỉnh thoảng họ còn thò tay ra vẫy. Kỳ thực, phải ngồi chung với bất kỳ ai trên suốt chặng đường dài dằng dặc đều khiến Bách cảm thấy ngột ngạt.
Kể từ buổi chiều muộn hôm đóm anh luôn bị ám ảnh bởi câu hỏi: Kẻ đó là ai trong số những con người naỳ? Hắn đi lại, nói năng, ăn uống và hít thở bầu không khí chung với tất cả những người khác, nhưng ủ kín trong đầu những ý nghĩ bẩn thỉu. Hắn chưa xuất đầu lộ diện, nhưng anh sẽ tìm ra kẻ đó, mặc dù biết rằng đôi khi tìm một tên tội phạm trong số tám chục triệu dân còn dễ dàng hơn một trong số những kẻ ở ngay sát nách mình.
Những hạt nước to đùng rơi lộp bộp lên mặt kính trước xe và đồng thời tiếng ầm ì xa xa báo hiệu một cơn mưa rào đang ập tới. Bách bật cần gạt. Màu sắc nhợt nhạt của bầu trời trước cơn bão rừng khiến anh thấy người gai lạnh. Bách vơ bừa một chiếc băng cassette trong cốp nhỏ và bật nút play. Tiếng saxophone réo rắt và kề sau quãng dạo là giọng Khánh Ly não nề” Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt. Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt. Rọi suốt trăm năm một cõi đi về”. Bách thấy ngực trái quặn lên. Anh vội vàng nhấn Stop.
Hầu hết băng cassette để trên xe đều là của Huy. Bách ít khi nghe nhạc, và anh thường chỉ nghe những lúc Huy nghe. Khi anh và Huy mua chiếc xe này, một chiếc xe Toyota Crown màu trắng sản xuất từ thập niên 80 đã rụng hết cả gương hậu và tay quay kính cửa, Huy nhất định không để cho anh góp tiền. Cậu ta nói rằng xe là của chung nhưng cậu ta sẽ tạm ứng thanh toán trước. Sau đó, Bách đã thề rằng anh sẽ không đụng đến chiếc xe chừng nào Huy chịu cho anh chung “ cổ phần”. Tất nhiên Huy đã phải nhượng bộ và dùng hết toàn bộ” cổ phần” của Bách để trang điểm lại cho chiếc Vương miện, trong đó có bộ bọc da ghế sau và gối xe cực xịn để phục vụ tật ngủ ngày của Huy.
Nhiều lúc tình cờ chạm mắt vào gương chiếu hậu trong xe, Bách giật mình phanh giúi dụi. Anh hốt hoảng quay đầu lại, nhưng chiếc ghế bọc da nâu vẫn chỉ có bộ gối đồng maù trên đó và xấp tài liệu của Bình để quên ban nãy. Bách lắc mạnh đầu cho xe chạy tiếp, nhưng chỉ được một đoạn, bất cứ khi nào quay sang chiếc gương, Bách lại nhìn thấy Huy ở đằng sau, lúc với đôi mắt nâu ngái ngủ, lúc là mái tóc quăn đang vùi vào gối, và có lần…đôi mắt Huy mở trừng trừng với vết thương toác rộng trên cổ.
Bách nhớ lại, hành động thứ hai sau tiếng gào đến rách cổ của anh là chạy như bay xuống tầng một, khuỵu xuống nến đá hoa lạnh toát và nôn thốc nôn tháo. Sau chừng nửa tiếng hầu như mất hết tri giác, Bách mới quay lên tầng trên, tắt vòi nước đã dềnh ra khắp hành lang và chảy xuống tận chân cầu thang, nắm lấy bàn tay còn chút hơi ấm của bạn và khẽ vuốt đôi mắt đã cứng đờ.
Bách từng tiếp xúc với những thi thể nạn nhân còn kinh khủng hơn nhiều nhưng chưa lần nào khiến anh rùng mình như khi nhìn thấy những tia máu tuôn ra xối xả từ trên cổ Huy. Có lẽ suốt cuộc đời, anh sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình vì điều này. Kẻ sát nhân đã ở trong phòng Huy khi Bách dắt chiếc xe xịt lốp của anh vào trong nhà, và điềm nhiên thoát ra ngoài lúc Bách lên tầng ba để đóng cánh cửa sổ. Hắn đã giết Huy vào lúc nào? Biết đâu khi Bách đứng trước cửa phòng Huy, nghe tiếng nhạc văng vẳng vọng ra từ đĩa hát, bạn anh vẫn cón sống, còn thoải mái xả nước trong buồng tắm và đang nghĩ đến bản báo cáo ngày mai. Ỹ nghĩ đó liên tục quay về và trở đi trở lại khiến Bách đau nhói. Giám định pháp y chỉ kết luận nạn nhân bị giết trong khoảng 0 giờ, nhưng có thể chỉ là một khoảnh khắc của định mệnh, khi làn gió thốc lên đỉnh đầu Bách qua cửa sổ tầng ba, anh đã quay lên, bỏ mặc bạn và kẻ thủ ác đang nấp sẵn sau cánh cửa buồng tắm.
Ngay sau hôm dự xong lễ tang u ám của Huy, Bách lên căn phòng mà thường ngày không bao giờ anh muốn có mặt ở đó.
- Sếp cho em lĩnh vụ này.
- Cậu không thể. – Con người sắt đá lạnh lùng nhìn Bách.
- Tại sao? – Bách nghiến chặt hai hàm răng.
- Cậu chưa đủ tố chất.
Cái tố chất đó là cái chết tiệt gì vậy? Bách muốn gào lên và đập phá căn phòng cũng gọn ghẽ như chủ nhân của nó. Con người có đủ tố chất của ông đã bị giết mất rồi, vì một nhiệm vụ bí mật nào đó mà cậu ta ưu ái được nhận. Nhưng trước vẻ lạnh nhạt cố hữu của người đối diện, Bách hầu như đầu hàng. Anh cố vớt vát một cách yếu ớt.
- Em có thể biết trước khi chết Huy được nhận vụ gì không thưa sếp?
- Nếu cậu có quyết tâm và đủ tố chất, cậu có thể tự tìm hiểu lấy.
Có tiếng chuông điện thoại và ông ta dụi điếu thuốc vừa mới châm để bốc máy trả lời. Bách lùi dần ra ngoài. Anh đóng cửa lại, nhưng nó cứ trượt ra khỏi ổ chốt. Bách cố lấy hết sức bình sinh để dồn toàn bộ cơn giận vào cánh cửa gỗ cũ kỹ. Nó rầm lên một tiếng khiến chính Bách cũng phải giật mình. Tức thì cái giọng đều đều quen thuộc vọng ra từ bên trong:
- Cứ để đấy, chốt bị hỏng rồi không đóng được đâu. Để sáng mai tôi gọi thợ khoá.
Và Bách, hết sức tình cờ, đã phát hiện ra một phần của sự việc vào ngay chiều hôm sau. Lúc đó anh đã gần về đến nhà, song chợt nhớ ra một tập tài liệu quan trọng còn bỏ quên trên bàn làm việc. Bách quay xe lại. Hoan bảo vệ vội vàng ra đỡ xe cho Bách, không quên cố tình chạm vào cánh tay trần của anh. Bách mở khoá, lấy tập tài liệu xong khoá cửa phòng lại cẩn thận. Lúc chuẩn bị quay xuống, anh nhìn thấy vẫn còn ánh sáng ở tầng trên. Sau vài phút ngần ngừ, anh bước lên những bậc thang gỗ bằng động tác rất nhẹ nhàng để không gây tiếng động. Hành lang bên trên vắng tanh, nhưng từ phía căn phòng mà hôm qua anh trót dồn hết cơn cáu giận vào cánh cửa bị hỏng vẫn hắt ra ánh đèn. Bách tiến lại gần và tiếng người nói chuyện từ bên trong khiến anh theo phản xạ đứng nép vào mặt tường. Có tiếng cười khan.
- Anh cho rằng trong phòng có nội gián?
- Tôi khẳng định là như thế.
- Giọng quen thuộc vọng ra. Nó không còn vẻ lạnh lùng mà trầm hẳn xuống.
- Nhiệm vụ của cậu Huy, không một ai được biết ngoài tôi.
- Ý anh là…
- Có thể do sơ hở của tôi hoặc của cậu Huy mà còn một người thứ ba nữa cũng biết vụ này.
- Anh phỏng đoán con sâu đó là ai?
- Tôi không thể khẳng định.
- Giọng nói quen thuộc hạ thấp đến nỗi Bách phải nhích sát tận bản lề cửa, tuy nhiên anh vẫn không thể nghe hết câu – Trong trường hợp…tôi buộc phải nghi ngờ tất cả…
- Anh ở trong tình trạng rối như canh hẹ rồi.
Lần nay Bách nghe rõ tiếng thở dài.
- Vụ trước lẽ ra tôi không nên can thiệp vào. Cứ để bên ấy họ làm. Còn về…vụ án mạng của thiếu tá Đỗ Quang Huy, lần này sẽ chỉ có tôi và “cô ấy” tham gia.
Bách nhớ lại đường đi của mặt trời ban nãy và anh đồ rằng mình đang quay trở lại phía Bắc. Cơn mưa ập xuống nhanh chóng và chiếc cần gạt gần như bất lực. Bách hầu như không nhìn thấy gì. Anh lái xe thật chậm, cố bám vào rìa núi để không bị rơi xuống vực thẳm. Bách bật radio, biết đâu anh sẽ tìm được một dự báo thời tiết về khu vực này. Bách hy vọng đây không phải cơn bão rừng mà chỉ là một cơn mưa rào giữa hè mà thôi. Nhưng radio chỉ ré lên những âm thanh chói tai. Bách văng tục. Vùng đất này hoang vu như thể tận cùng của thế giới. Vì lý do quái quỷ gì mà họ lại kéo nhau lên tận đây để xây trang trại?
Mưa vẫn bao phủ. Lúc này anh vô cùng biết ơn Huy đã gửi chiếc xe lên xưởng đại tu toàn bộ máy móc chỉ trước cái ngày khủng khiếp kia có một tuần. Trước đây, chiếc Vương miện hay bị ì lại giữa đường một cách rất tuỳ hứng như một chú lừa già lẩm cẩm. Và nếu bây giờ nó lại tiếp tục giở thói quen cũ giữa nơi núi cao rừng thẳm này, nơi không một bóng dáng con người, không một phương tiện liên lạc văn minh và trong màn mưa dày đặc, Bách rùng mình. Một ánh chớp kéo theo tiếng sấm dồn và chiếc cổ nghẹo sang một bên của Huy hiện rõ mồn một trong gương. Bách phanh khựng lại. Mồ hôi túa ra như tắm.
- Được rồi, được rồi Huy ạ. Cậu cứ ngủ ngon đi. – Bách lẩm bẩm như người mộng du. – Mình sẽ tìm ra hắn. Rồi mình sẽ có cách.
Bách hứa hẹn, nhưng quả thực anh chưa có cách nào. Kể từ hôm quay lại phòng lấy tập tài liệu bỏ quên, Bách hầu như phần nào lý giải được thái độ kín đáo của “con người lạnh lùng” và “cô ấy”, một đồng nghiệp mới của anh chuyển từ bên Viện kiểm soát về. Cô ta không bao giờ trao đổi với các đồng nghiệp một câu nào ngoài công việc.
Mai Thanh không đẹp, như hầu hết các nhân viên nữ trong ngành, song cô có một gương mặt thông minh và hơi kiêu kỳ. Tuy nhiên, mấy gã hình sự trong phòng cũng như bắt được vàng, bất cứ lúc nào nhìn thấy Mai Thanh bước qua bàn đều buông lời tán tỉnh. Và biệt hiệu “Băng băng” là kết quả của một lần cô đỏ mặt lên và ánh mắt long lanh giận dữ khi tay Mạnh “vô tình” chạm vào cổ áo của cô.
- Con bé còn trẻ mà lạnh như băng, ế chồng đến nơi. Phụ nữ thường mắc bệnh huyễn tưởng, cho rằng mình là kỳ đại mỹ nhân.
- Mạnh tỏ vẻ ngán ngẩm giả tạo rồi đưa mắt một vòng tìm sự hưởng ứng.
Còn Bách gần như chưa nói chuyện với Mai Thanh lần nào. Cô ta kín đáo với cả phòng, dễ hiểu thôi, giớ đối với cô ta, ngay cả Bách cũng bị đóng ngoặc thành một tên tội phạm giả định.
Bách vẫn dừng xe. Anh không thể nhìn thấy bất cứ vật gì quá hai bước chân. Bất ngờ, một ánh chớp nữa loà lên, soi rõ toàn bộ khung cảnh xung quanh. Lối ngoặt hiện ra chỉ cách mũi xe của anh chừng hơn chục mét và phía đằng xa, một vật đen sẫm nổi trên nền trời đang nhằng nhịt những tia chớp. Bức tượng hình người cụt đầu, hai tay đang đỡ lấy phần cổ một cách tuyệt vọng, chính là dấu hiệc tô đen trên tấm bản đồ. Chỉ trong khoảnh khắc, bức phù điêu thiên nhiên cô độc và ai oán giữa đại ngàn khiến Bách giật mình. Nếu như vừa rồi không có ánh chớp ấy, hẳn anh lại bỏ qua lối dẫn vào Trại Hoa Đỏ và sẽ lạc đường thêm lần nữa. Có khi đến sáng hôm sau vẫn loanh quanh giữa những dãy núi đá này.
Bách đánh tay lái vào lối mòn. Ánh đèn pha quét một vệt sáng dẫn đường. Chiếc cần gạt nước vẫn hoạt động hết công suất, nhưng tấm kính đã trong dần. Không phải vì trời ngớt mưa mà do phía trên, những tán cây cổ thụ đan kín đặc khiến màn nước tai ác bị cản lại phần nào. Đồng hồ điện tử trên xe chỉ số 19. Bách thấy hối hận khi nhận lời mời của gã Sương. Anh nắm chặt vô lăng và giữ đều tốc độ.
Trên bản đồ, Trại Hoa Đỏ nằm ở tận cùng con đường nhưng lối mòn nay như thể kéo dài vô tận. Tuy nhiên, Bách bắt đầu thấy lác đác những bụi hoa đỏ nhoè nhoẹt nước bên vệ đường. Anh chợt nhớ ra tên gọi của trang trại. Chắc sắp đến nơi rồi. Bách mừng thầm. Anh đang mơ đến một chỗ ngồi có thể duỗi thẳng hai chân. Bách tìm chiếc bật lửa trong túi quần và châm một điếu thuốc, anh thoải mái rít một hơi dài và lim dim mắt nhả khói. Khi Bách ngẩng lên, chỉ còn kịp phanh một cú kinh hồn. Tay lái của anh bị lạng mạnh, chúi ngang sang vệ đường và nghiến lên những hạt bụi hoa đỏ đang lả đi dưới cơn mưa nặng hạt.
Cái bóng ngay trước mũi xe đứng im bất động. Tấm kính mờ hơi nước khiến Bách thấy vật đối diện mờ mờ nhân ảnh. Nó tiến sát lại cửa xe bên phải và áp mặt vào tấm kính, đôi mắt dữ tợn nhưng hơi dài dại, mái tóc rối bết nước đầy hoa đỏ. Sau vài giây sững sờ, Bách nhấn còi rồi rú mạnh ga. Chỉ hai phút sau, anh đã thấy mình ở trước một chiếc cổng lớn.
TRẠI HOA ĐỎBách lao xe qua cổng và như lọt vào một thế giới khác. Khắp nơi chăng đèn rực rỡ với tiếng nhạc vọng văng vẳng. Chiếc cầu nhân tạo bắc trên hồ nước được viền hàng trăm bóng đèn vàng nhỏ xíu, lấp lánh như một đêm dạ vũ giữa nơi đô hội và phía đằng xa là khu vườn kính khổng lồ sáng choang với đủ loại hoa ngũ sắc. Quả thực, Bách chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh này, nhất là khi anh vừa phải trải qua một quãng đường hoang vu, lạnh lẽo thì Trại Hoa Đỏ thực sự như một giấc mơ.
Có hai bóng người cầm ô chạy ra sát cửa xe. Một người ra hiệu cho Bách đánh tay lái vào khu vực sân bên cạnh với hai dãy xe dài dằng dặc đã đậu sẵn ở đó. Anh nhìn chiếc Jeep xanh của Mạnh đỗ ở vị trí cuối cùng. Bách cũng lùi vào quãng kế tiếp và mang túi hành lý nhỏ ra ngoài. Giờ anh mới nhận ra người vừa rồi là Sương. Hắn cười toe toét rồi đứng thẳng người trước cửa xe ra dáng chào đón quan khách. Người kia ngay tức thì chìa chiếc ô to bản cho Bách khi anh bước ra ngoài, còn bản thân anh ta thì phơi mình dưới mưa. Bách bống luống cuống.
- Cậu cũng phải chui vào ô đi chứ.
- Kệ nó,
- Sương gại đi – nhân viên phục vụ trang trại của bọn em đấy. A Cách mày phải che sát vào cho khách chứ. Anh làm em lo quá, cứ nghĩ anh bị lạc đường.
- Tao lạc thật đấy,
- Bách vẫn không thể rời mắt khỏi người thanh niên mặc bộ đồ dân tộc đang lùa bàn tay trước mặt để vuốt nước. – đi quá lên kia đến sáu chục cây.
- Lỗi tại anh không chịu đi cùng xe thằng em đấy nhá. Thôi mời anh lên nhà dự tiệc. Anh là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay đấy.
Cả ba bước qua chiếc cầu và đi lên nhà sàn. Lưu đã đứng sẵn ở cửa và chìa tay cho Bách.
- Chào mừng anh đã đến với Trại Hoa Đỏ. Hôm nay là một ngày ẩm ướt nhưng không vì thế mà anh Bách thấy phiền chứ.
- Trại Hoa Đỏ hiếu khách sẽ làm anh phấn chấn ngay bây giờ đây. – Sương chen lên trước và vội vàng ra hiệu gì đó, tức thì có vài cô gái ùa ra cửa.
- Ôi, anh Bách.
- Những cô gái nhao lên.
Một cô đỡ cho anh chiếc ô và không quên chạm nhẹ bộ ngực vào cánh tay anh. Nhận ra cô gái hôm nọ mồi shisha trong quán Đêm Ả Rập, Bách cười xã giao và quay sang nắm tay Lưu thật chặt.
- Cảm ơn anh vì lời mời. Trại Hoa Đỏ là một nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời. Cách bài trí bên ngoài chứng tỏ chủ nhân rất có khiếu thẩm mỹ.
- Xin mời anh. – Lưu đưa tay kiểu cách. Khi đi qua sát mặt Lưu, Bách thấy đôi mắt anh ta thâm quầng, và dáng điệu có vẻ mệt mỏi.
Bách bước vào nhà trong, vốn không quen với đám đông và những buổi tiệc tùng, anh hơi chững lại bởi những vị khách dáng vẻ sang trọng cầm trên tay những ly sâm panh mà thứ cồn nhẹ trong đó đang ánh lên dưới ngọn đèn vàng rực rỡ.
- Xin giới thiệu đây là anh Phan Đăng Bách, một cảnh sát hình sự có hạng và hôm nay anh Bách phải dứt bỏ những công việc lút đầu để đến tham dự lễ khánh thành Trại Hoa Đỏ. Điều này thật vô cùng vinh dự cho chúng tôi.
Toàn bộ khách mời quay ra nhìn Bách và gian nhà sàn rộng lớn im phăng phắc. Bách muốn hoặc là độn thổ hoặc vả vào cái mặt đang tươi tỉnh của thằng Sương.
- À, người hùng đây rồi. Bọn này cứ tưởng cậu lạc vào bản nào đó tắm tiên với các thiếu nữ xinh đẹp rồi chứ.
- Mạnh bước ra từ giữa đám đông, cười ha hả và chìa cho Bách một ly sâm panh, không quên ghé sát tai Bách thì thầm.
- Cậu trông vậy mà hoành tráng, toàn giao du với những người đẹp và đại gia.
Mặc dù rất lộn ruột với những câu đùa vô duyên của Mạnh nhưng lúc này Bách thấy mừng vì sự có mặt của gã khiến anh cảm thấy đỡ sượng người trước đám đông. Bách túm lấy Mạnh hỏi những câu không đầu không cuối.
- Ban nãy các ông bị lạc đường à? Sao không gọi điện cho tôi? Đến đây lâu chưa? Bọn Bình, Giang, Quyết đâu rồi?
- Các ông không lạc đường mà chính người hùng mới bị lạc đường. Điện thoại đếch có sóng mà gọi. Đến được hai tiếng rồi. Bọn nó đang tán gái đằng kia.
- Trả lời xong một mạch bốn câu hỏi của Bách, Mạnh bỏ ra chỗ mấy cô gái đang chuẩn bị khay rượu và đùa một câu gì đó khiến họ cười ré lên.
Bách nhìn thấy các bạn đồng hành cũng đang đứng gần đây. Bình đang làm điệu bằng cách chỉnh lại chùm tóc cứu tinh còn Giang, Quyết thì nở nụ cười kỳ quặc mà Bách chưa nhìn thấy bao giờ.
- Đây là Thu Minh, bà xã tương lai của em. Em Thu Minh sẽ tiếp chuyện anh đến sáng mai. Có gì cần anh cứ bảo Thu Minh nhé. – Sương nháy mắt rồi bỏ ra chúc rượu đám khách đang túm tụm.
Bách tò mò nhìn cô gái tóc quăn tít, đôi mắt to đen và cái mũi hơi hếch lên. Cô ta xẻ sâm panh của Bách vào ly của mình với vẻ cố làm cho thân mật.
- Côn việc của anh chắc cũng ly kỳ lắm đấy nhỉ?
- Cũng bình thường thôi, không có gì giống như phim hành động của Mỹ đâu.
- Cụ thể công việc của anh là gì? – Thu Minh mở to đôi mắt.
Bách bỗng muốn trêu cô gái này đôi chút. Anh thản nhiên.
- Nghiên cứu các xác chết, truy tìm những kẻ giết người hàng loạt và đôi khi để đạt được mục đích, phải ngủ chung phòng khách sạn với những tên sát nhân.
- Thế…những lúc như thế anh có sợ không? – Thu Minh nắm chặt ly sâm panh.
- Không, tôi thích thú với những công việc ấy, cũng như thợ may hứng thú với kim chỉ và ca sỹ thì thăng hoa dưới ánh đèn sân khấu ấy mà.
- Cũng phải có vụ án nào khiến anh thấy sợ hãi nhất chứ, ý em là…vụ ấn tượng nhất ấy.
- Có chứ, có vài vụ, tỷ dụ như cái gã thợ xây hồi năm ngoái đã chặt vụn cô bạn gái mới quen rồi bỏ từng phần bào ngăn tủ lạnh. Hôm đó tôi là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường.
- Thế rồi anh làm gì?
- Chẳng phải làm gì, chỉ việc nhặt những mẩu vụn đó cho vào túi, niêm phong lại và mang lên phòng giám định pháp y.
- Cho vào túi bằng gì?
- Bằng tay.
- Tay anh á?
- Tất nhiên, Cô có muốn uống nốt ly sâm panh này của tôi không. – Bách đưa mắt nhìn chiếc ly không của Thu Minh.
- Không…à…ý em là…em hơi đói nên sẽ ăn một chút gì đó, uống nhiều chất cồn một lúc rất dễ bị say. – Cô ta ngần ngại nhìn những ngón tay Bách đang đỡ lấy chân ly rồi cố gượng cười. – Em phải đi lấy chút đồ ăn, có gì cần anh cứ gọi em nhé.
Bách tủm tỉm cười nhìn theo cái dáng tròn lẳn của Thu Minh đang đi về cuối nhà sàn. . “Một cô gái dễ thương,” Bách nghĩ thầm “tại sao lại quan hệ với một kẻ thô thiển như thằng Sương nhỉ?”
- Anh Bách, xin giới thiệu với anh đây là vợ tôi, Diên Vĩ.
Mải quan sát Thu Minh, Bách không để ý Lưu đã đứng cạnh anh từ lúc nào. Anh vội vàng quay lại. Đối diện với anh là một phụ nữ trẻ đặc biệt xinh đẹp, mái tóc búi cao khoe toàn phần khuôn mặt lịch lãm và thanh tú.
- Diên Vĩ. – Lưu nhắc lại. – Đây là anh Bách, phòng hình sự của thành phố.
- Rất hân hạnh được biết anh. – Diên Vĩ chủ động lên tiếng, miệng mỉm cười, nhưng giờ Bách mới nhận thấy cô ta xanh xao đến nỗi lớp phấn hồng trên mặt cũng không che giấu được điều đó.
- Tôi mới gặp Lưu một lần nhưng cô cùng kính trọng. Chị là một người vợ may mắn, và …Trại Hoa Đỏ cũng rất tuyệt vời. – Bách muốn nhấn mạnh hai lần ý nghĩa của từ “may mắn” khi chìa tay về phía Diên Vĩ. Anh hơi giật mình vì bàn tay vô lạnh toát và hờ hững trái ngược với nụ cười thân thiện vừa rồi.
- Còn đây là cậu nhóc nhà tôi. – Lưu xoa đầu một thằng bé đang đứng cạnh.
Bách suýt nữa thì buột miệng” Thằng nhóc nhà anh chẳng giống bố mẹ tẹo nào” nhưng vội kìm lại được.
- Cháu tên là gì?
- Trần Hoàng Bảo ạ.
- Thằng bé khoanh tay cúi chào Bách rồi ngước đôi mắt một mí tròn xoe. – Chú là cảnh sát hình sự ạ?
- Ừ, chú là cảnh sát.
- Lát nữa chú cho cháu số điện thoại được không?
- Cháu cần làm gì thế cậu bé?
- Biết đâu có ngày cháu bắt được kẻ trộm sẽ gọi điện cho chú. – Bảo nhìn Bách bằng đôi mắt tò mò và thán phục. – Chú bắt được nhiều cướp không?
- Thỉnh thoảng thôi. Cháu biết ông tướng cướp nào à?
- Hiện giờ thì cháu chưa biết, nhưng nếu cháu phát hiện ra sẽ gọi điện ngay cho chú. Chú có biết bắn súng và cưỡi ngựa không?
- Thôi nào, con trai, để cho chú nghỉ ngơi. – Lưu mỉm cười. – Anh là thần tượng của nhiều người lắm đấy.
Biết là Lưu không có ý gì đặc biệt nhưng Bách vẫn thấy mặt hơi nóng lên. Hơn nữa, chợt nhận ra vẻ lơ đãng của Diên Vĩ, Bách chìa tay:
- Rất vui được quen biết gia đình. Anh chị còn phải tiếp khách, cứ tự nhiên, tôi sẽ đi chọn đồ ăn bây giờ.
- Vâng, nhiều khẩu vị lắm, anh cứ thoải mái nhé. Vợ tôi mấy hôm nay hơi mệt nên chỉ ra chào khách rồi phải về phòng nghỉ.
Diên Vĩ mỉm cười với Bách rồi quay đi. Lúc Vĩ xoay người, Bách thấy nụ cười của cô tắt ngay lập tức và khuôn mặt lộ vẻ sầu muộn. Nhưng cái dạ dày đang sôi réo không cho phép anh suy luận nhiều hơn, Bách nhập vào hàng người đang đi dọc quầy buffet để chọn đồ ăn.
- Kính thưa quý vị, tôi hy vọng những món ăn vừa rồi hợp với khẩu vị của các ngài. Quý vị sẽ chuẩn bị trải qua một đêm trắng tuyện vời ở Trại Hoa Đỏ với những tiết mục biểu diễn đặc sắc, và nếu quý vị nào thấy cần một chỗ ngả lưng, nhân viên của Trại Hoa Đỏ sẽ đưa quý vị lên từng khu nhà sàn riêng biệt dành cho khách. Ngay sáng ngày mai, chúng tôi sẽ đưa quý vị tham quan toàn cảnh Trại Hoa Đỏ và thưởng thức bữa tiệc thú rừng ngoài trời. Quý vị có thể lưu lại đây đến chừng nào chán ngấy Trại Hoa Đỏ, còn bây giờ… mời quý vị hãy tận hưởng không gian hoang dã và nguyên sơ của vùng đất này. – Sương kết thúc bài diễn văn bằng việc chìa tay kiểu cách ra giữa khu vực trung tâm.
Tức thì có năm thanh niên tiến ra từ các góc nhà sàn. Họ đều cởi trần, chỉ quấn một manh xà cạp có tua ở phần hông, cơ thể lực lưỡng bôi dầu bóng khiến nước da nâu loáng lên. Một người vung cánh tay khoẻ mạnh lên mặt trống và những thổ dân đóng giả còn lại châm lửa vào một chiếc nùi. Họ múa may những động tác hoang dại và lần lượt đưa những lùi lửa vào miệng. Màn nuốt lửa khiến khu nhà sàn ngập một mùi dầu tây khét lẹt. Tiếng trống âm âm giữa đêm khuya thanh vắng, những tiếng hú dài và ánh lửa loang loáng quả có hiệu ứng ngay lập tức. Những vị khác sững sờ quên cả việc nhấc ly rượu mạnh trên khay mà những cô lễ tân xinh đẹp vừa mang đến. Ngay cả Bách cũng bị thôi miên vì tiết mục múa lửa. Mãi đến khi có một nắm tay bé nhỏ cứ kéo mạnh vạt áo anh, Bách mới sực tỉnh.
- Gì vậy cháu?
- Chú ghi cho cháu số điện thoại!
- Cậu con trai của Lưu vẫn không quên việc mà Bách hứa hẹn hồi nãy, đang kiên nhẫn chìa ra một tờ giấy.
Bách vội vàng ghi số điện thoại rồi tiếp tục theo dõi màn trình diễn, trước khi vị mất tập trung bởi một ý nghĩ vừa thoảng qua” Mắt một mí là dấu hiệu di truyền đậm nét nhất. Thằng nhóc này thật kỳ lạ, có đôi mắt một mí trong khi bố mẹ đều có mí rõ ràng.”
- Cậu đừng quấy rầy khách của bố cậu. Những đứa trẻ hư sẽ bị ma rừng quấy quả, có biết không nào.
Bách giật mình vì giọng nói lơ lớ mang vẻ doạ dẫm. Người phụ nữ mặc bộ đồ dân tộc đang bưng lên bàn một xô đá vừa quay ra cằn nhằn bé Bảo, nhưng cậu bé nháy mắt rồi chạy vọt đi. Rõ ràng nó đang rất hài lòng với tờ giấy ghi số điện thoại của Bách. Anh ngạc nhiên.
- Sao chị lại doạ thằng bé thế, nó có làm gì đâu nào?
- Bọn trẻ con là chúa phá quấy. Có khi cả bữa tiệc quan trọng bị hỏng chỉ vì một thằng nhóc.
- Chị ta làu bàu.
Bách càng ngạc nhiên. Người phụ nữ này có vẻ trung thành hơn mức bình thường. Chị ta thực sự quan tâm đến hiệu quả của bữa tiệc chứ không chỉ phục vụ cho xong như hầu hết những người làm thuê ít học khác.
- Chị Ráy, cho tôi vài viên đá nào. – Lưu đứng cách đó một khoảng khoát khoát tay ra hiệu.
Người phụ nữ vội vàng gắp đá thả vào ly rượu mạnh của Lưu. Chợt nhận ra Bách cũng đứng gần đấy, Lưu mỉm cười và khẽ giơ cao chiếc ly. Bách cũng giơ lên đáp lễ và uống cạn ly rượu. Hơi men của rượt cognac làm Bách hơi la đà. Anh loáng thoáng thấy những cô gái ban nãy tiến ra giữa nhà với màn múa bụng quen thuộc. Từng phần cơ thể họ chuyển động đầy khiêu khích trong tiếng nhạc gấp gáp. Đám thực khách vỗ tay ầm ĩ. Khách mời phần lớn là nam giới, chỉ có một số ít quý bà thì có lẽ vì chặng đường dài nên đã về khu nhà sàn để nghỉ trước.
Bách thấy Sương lắc lu phần hông một cách kỳ cục và đôi mắt nheo nheo vẻ hài lòng. Cái đầu Sương đột ngột tách ra rồi nhập vào cùng những đầu người lố nhố khác. Bắc lắc mạnh. Anh say mất rồi. Bách lùi lại rồi dựa lưng vào cửa sổ. Cửa sổ nhà sàn thấp tận đầu gối. Bên ngoài mưa đã tạnh từ lúc nào và ánh đèn vẫn lấp lánh như sao sa, tạo nên một cảnh tượng huy hoàng nhưng hoang vu và lạnh lẽo. Bất chợt Bách nghe thấy tiếng một cô gái rú lên.
Đám thực khách lao xao và dạt lùi về một phía. Một hình nhân đen đúa nhảy vọt vào trong phòng và gào thét bằng những âm thanh khó hiểu. Chẳng khó khăn gì để nhận ra bóng người đã làm anh mất tay lái lúc gần vào đến cổng Trại Hoa Đỏ. Gã điên gào lên bằng thổ ngữ, đôi mắt hằn những tia hoang dại. Ngay lập tức, có vài người nhao ra giữ chặt lấy gã. Họ đều là dân bản: hai ông lão già nua, một bà cụ, một chị phụ nữ còn trẻ và người thanh niên ban nãy che ô cho Bách. Nhưng gã điên khoẻ kinh người, hắn vùng ra và tiếp tục lao vào đám đông. Bách thì thào.
- Hắn nói gì thế?
- Hắn bảo hắn biết ai là kẻ giết chị hắn.
- Người phụ nữ tên Ráy phiên dịch lại. Chị ta thản nhiên như đứng xem một màn kịch đã quá quen thuộc.
- Ai giết? Chị hắn là ai.
Tay Sương đã đặt ly rượu lên bàn và tiến lại gần gã điên, đôi môi bậm lại. Hắn xoắn chặt mớ tóc bết nước mưa vào lòng bàn tay khiến cần cổ của gã bị ật ra đằng sau. Kẻ phá hoại vùng vẫy một cách điên cuồng nhưng vô ích, đầu của gã đã bị túm chặt và lôi xềnh xệch ra phía cột nhà. Và Sương, như đang biểu diễn mọt cảnh quay man rợ thời trung cổ, kéo lùi những sợi tóc ấy ra để lấy đà rồi đập mạnh cả mớ bùng nhùng đó vào cây cột gỗ lim. Tức thì hình nhân lả xuống. Bách lại nghe tháy một tiếng kêu nữa và có bóng người nhào ra.
- Không được làm như thế! Người ta điên mà, đâu có biết gì.
- Đúng rồi – Đám đông ồ lên
- Thằng điên ấy mà, việc gì phải làm như thế. Trán nó chảy máu rồi kia kìa.
Người lao ra vừa rồi là Diên Vĩ. Cô vội vàng tháo chiếc khăn lụa trên cổ để thắt ga rô ngăn dòng máu đang chảy ra từ vết thương trên trán gã điên. Bách vội tiến lại gần để giúp một tay.
- Chắc nó chỉ bị choáng thôi. Đưa nó về nhà nằm nghỉ. – Bách gợi ý, không quên liếc mắt nhìn Diên Vĩ đầy ngạc nhiên. Sự sốt sắng của cô đã vượt quá lòng trắc ẩn bình thường của một phụ nữ.
- Kệ nó, không phải đưa. Vứt xuống sân kia là được rồi, rồi tự mà bò về nhà. – Tay Sương dường như vẫn chưa hết cơn tức, tu ừng ực ly rượu mạnh để giải khát và tuôn ra một tràng chửi rủa.
- Mày im đi. Hành hạ một người điên là dã man. Để lường trước điều này, đáng lẽ mày phải cử người trông nom nó. – Bách chợt nhớ ra cách đây vài tiếng đồng hồ anh đã suýt cán phải gã.
- Tại anh Lưu thôi. – Sương cười khẩy – Con người nhân hậu hiếm thấy. Em thì đã tống cái đồ bẩn thỉu này ra khỏi trang trại từ lâu rồi.
Liền lúc đó, Bách thấy người thanh niên tên A Cách cúi xuống thì thào vài câu gì đó bằng thổ ngữ vào tai gã điên và xốc gã dậy. A Cách ra hiệu cho Bách đỡ gã điên lên lưng mình rồi vội vã cõng xuống dưới nhà. Nhạc lại bật lên và đám đông trở lại bình thường với các tiết mục trình diễn. Bách để ý thấy Diên Vĩ vội vàng đi theo A Cách và gã điên. Cùng lúc đó, Lưu cũng chậm rãi uống cạn ly rượu và nhìn theo Diên Vĩ. Bất ngờ chạm ánh mắt của Bách, Lưu khẽ mỉm cười và nhín vai như muốn nói” Phụ nữ quả là một thực thể khó hiểu”.* * *Bách tỉnh giấc bởi ánh mặt trời lọt qua khe cửa rọi thẳng vào mi mắt anh nóng rực. Anh thấy đầu mình nặng chình chịch. Bách mang máng nhớ ra rằng Thu Minh đã đưa anh về căn nhà gỗ này vào lúc một giờ sáng khi mà bữa tiệc mới chỉ vừa bắt đầu. Mặt sàn gỗ mát lạnh khiến anh ngủ ngay lập tức. Giấc ngủ sâu không mộng mị lẽ ra phải làm cho Bách thấy nhẹ nhõm, tuy nhiên mắt anh cay xè. Bách liếc nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười giờ. Cùng lúc đó tiếng chân người chạy lên bậc cầu thang và kề theo là tiếng đập cửa gấp gáp.
- Bách, Bách ơi.
Anh nhận ra cái giọng khàn khàn như phụ nữ của Giang.
- Gì vậy? Tôi còn chưa dậy.
- Mở cửa mau lên.
- Chờ tí.
Bách xỏ vội vào chiếc quần dài và kéo then cài cửa. Cái đầu bù xù và đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ của Giang đã kề sát vào cửa.
- Mau lên, vừa phát hiện ra một xác chết.
- Ở đâu?
- Tôi cũng không biết, trang trại đang nháo nhác cả lên.
Cả hai chạy theo hướng đi của những đám đông người. Phần lớn đều chỉ chợp mắt được vài tiếng sau bữa tiệc thâu đêm vừa rồi. Những quý bà sang trọng ngày hôm qua để nguyên bộ mặt không trang điểm và xống áo ngủ nhàu nát đi xuống con dốc phía sau nhà kính. Con dốc hẹp, khá dài và dẫn đến một khoảng đất rộng. Đám đông đang xúm vào nhau để chờ đợi một điều gì đó. Giang quát to.
- Giãn ra cho chúng rôi đi nào.
Tức thì vài người miễn cưỡng nhích ra, để lộ miệng vực sâu hoắm với lổn nhổn dương xỉ và cây dại. A Cách đang đu đưa ở dưới bằng sợi chão dày và cạnh anh ta là một thân thể đang được ròng lên bởi một sợi chão khác.
- Hắn chết rồi à? – Bách buột miệng.
Cái xác được kéo dần lên cao, một thân hình dập nát đầy máu với mớ tóc đen dài bết bùn đất.
- Đặt nó lên đây nào. Bây giờ mời mọi người dãn ra.
- Mạnh kêu to.
Thân thể bầm dập của gã điên được để giữa khoảnh đất. Những tiếng kêu sợ hãi vừa phát ra từ một vài phụ nữ đã bị Mạnh chặn ngay lại.
- Tốt nhất là phụ nữ và trẻ con không nên nhìn cảnh này. Không có gì đâu, mời mọi người quay về trang trại.
Tuy nhiên không ai tỏ thái độ muốn quay về, cho dù hình ảnh gớm ghiếc của xác chết vừa được ròng lên từ dưới vực sâu dễ khiến những kẻ yếu tim gặp ác mộng đến cả tháng sau. Đôi mắt của người đã chết vẫn mở trừng trừng và khuôn mặt hầu như nát bấy. Một bà già cổ quái với mớ tóc trắng xổ tung lao vào cái xác và rên rỉ những tiếng âm ư trong cổ họng.
- Kéo bà ấy ra.
- Mạnh quát lên, rút từ trong xắc tay ra một chiếc nhiệt kế.
Nhìn thấy Bình và Quyết đang loay hoay rà soát khắp mặt đất, Giang nhún vai.
- Vô ích thôi, nước mưa xoá sạch mọi dấu vết rồi, chân người thì dày xéo khắp nơi. Với lại, thằng này ngã xuống vực thôi mà. Nó bị điên, đi đứng không cẩn thạn, hoặc nửa đêm bị mộng du nhảy tót xuống vực cũng nên, biết đâu nó cứ đinh ninh rằng ở dưới ấy có điều gì thú vị. Ý kiến của ông thế nào?
Bách quay đi chỗ khác.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Không phải thế, anh ta bị giết.
Cả Bách và Giang đều giật mình. Câu nói vừa rồi là của Diên Vĩ. Giờ họ mới để ý thấy cô đứng cách ra một khoảng, mắt không rời cái xác. Vĩ vẫn bận nguyên bộ đồ dạ hội từ hôm qua. Khuôn mặt xanh xao hốc hác nói lên rằng cả đêm qua không hề chợp mắt.
- Chị nói gì? – Giang ngạc nhiên.
- Không có gì. – Vĩ lắc đầu – Ý tôi là không phải anh ta bị ngã xuống vực. Anh ta luôn ý thức được rằng chỗ đó rất nguy hiểm và đã nhắc nhở tôi điều đó.
Bách lắc đầu khó hiểu. Anh đánh lái sang một câu hỏi khác.
- Ai phát hiện ra việc này đầu tiên thế?
- Thu Minh, sáng nay cô ấy dẫn một số khách nữ di dạo.
- Cô ấy đâu rồi?
- Về phòng nghỉ rồi. Con bé sợ quá.
Bình và Quyết đã hoàn tất công việc của mình, họ tiến về phía Bách.
- Có gì không? – Giang hỏi.
- Không tìm được gì. – Bình lắc đầu – Chỉ là về mặt nguyên tắc thôi. Chắc thằng cha này nửa đêm nổi hứng mò đi chơi rồi ngã xuống vực.
- Ban nãy đã nhờ người dịch để lấy lời khai từ bà cô, bà ta bảo sau khi A Cách đưa hắn vào giường, hắn đã ngủ yên, nhưng sau đó bà ta thấy thằng cháu đi ra khỏi nhà. Tất cả người dân ở đây đều khẳng định rằng thỉnh thoảng nó vẫn nổi hứng đi lại trong bản vào ban đêm như thế.
- Quyết tháo chiếc găng tay nilon đầy bùn vứt toẹt vào bụi rậm.
- Xong rồi.
- Mạnh vung vẩy nhiệt kế.
- Nhiệt độ trên thi thể còn 28ºC, nạn nhân ngừng thở quãng từ hai rưỡi đến ba giờ sáng, trên cơ thể ngoài những vết rách do đập vào đá, tuyệt nhiên không có thương tích co chủ ý nào. Phỏng đoán là nạn nhân do sơ ý nên sảy chân rơi xuống vực. Đấy, chuyển biên chế cho Mạnh sang phòng giám định pháp y được chưa? May mà còn có một gờ đá nhô ra giữa chừng nên mới bị mắc lại đấy, không thì nó đã rơi thẳng xuống đáy vực mất xác rồi.
Mạnh gọi Sương, lúc này đang đứng cạnh vài người dân bản để chỉ huy việc mai táng người chết.
- Sương, chuyện không may thôi, việc này cứ để đấy cho anh em phục vụ làm. Cậu chỉ đạo nhóm lễ tân chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng tôi còn về sớm.
Sương hớt hải chạy lại, khuôn mặt tái mét.
- Phiền các anh quá, có ngờ đâu lại ra như thế, thật là xui xẻo. Nó chết lúc nào không chết, lại nhè đúng vào ngày khánh thành.
- Không sao,
- Mạnh vỗ vai Sương an ủi. – đêm hôm qua thế là thành công rồi. Một tiếng nữa là chúng tôi sẽ rời khỏi đây.
Tất cả đã lcụ tục trở về trang trại. Nhìn thấy Vĩ vẫn đứng bất động cạnh mô đá, Bách định tiến lại gần an ủi cô vài câu, phụ nữ vốn hay hoảng sợ trước những cảnh này, Bách biết thế. Nhưng chợt nhận ra Lưu cũng đang đi về phía vợ, Bách liền bước thẳng ra chân dốc. Khi đi qua chỗ họ đứng, anh nhìn thấy Lưu choàng tay qua người Vĩ, giọng anh ta thầm thì.
- Mọi chuyện kết thúc rồi. Ngay chiều hôm nay, anh sẽ đưa em và Bảo về thành phố. Nơi này quả là đáng sợ. Anh xin lỗi, Trại Hoa Đỏ không phải là chỗ dành cho chúng ta.
- Không. Em sẽ không về thành phố. Em ở lại đây, ở lại Trại Hoa Đỏ.
Bách nhấn phanh. Anh trải sơ đồ lên vô lăng. Bây giờ Bách có thể chắc chắn rằng mình đã bị lạc đường. Anh dò số trên điện thoại và bấm cầu may. Tiếng rít vô vọng nổi lên chói tai. Tất nhiên, điện thoại của Bách đã không còn mọt vạch sóng từ cách đây vài chục cây số.
Anh không thể nhớ nổi kể từ lúc rời khỏi thị trấn, lần cuối cùng anh còn nhìn thấy chiếc xe Jeep của tay Mạnh là ở quãng nào. Bách quan sát chiếc bản đồ. Trên con đường ven núi rất dài này, có một lối rẽ, và lối rẽ đó sẽ dẫn đến Trại Hoa Đỏ. Bách miết ngón tay lên lớp giấy, có một vật khá to tô màu đen ở cạnh khúc ngoặt. Nó có vẻ như một pho tượng và là vật đánh dấu dễ tìm kiếm. Tuy nhiên, suốt quãng đường vừa rồi, anh chưa hề nhìn thấy vật này.
Chiều hôm qua, Sương đã đưa cho anh tấm bản đồ, một tờ giấy in khổ A3 kiểu phô tô hàng loạt theo một bản vẽ sơ sài. Lúc ấy Bách đang ngồi ăn trưa cùng các đồng nghiệp trong quán và Sương gọi cho anh.
- Anh Bách, nhìn thấy thằng em mà không mời ăn trưa?
- Mày đang ở đây đấy?
Tức thị Bách nhìn thấy Sương bước vào phòng, tay vẫn áp điện thoại vào tai và cười khoe hàm răng đen xỉn. Hắn tự tiện kéo ghế ngồi và tự giới thiệu. Tay Mạnh chuyển cho Sương môt vại bia lớn và cụng li vẻ thân thiết, rồi cả hai cười ha hả như đã quen biết nhau từ lâu lắm.
Thái độ đó làm Bách rất khó chịu. Anh giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
- Mày đến đây có việc gì?
- Em đi ngang qua đây, tình cờ nhìn thấy xe của anh nên rẽ vào, đoán là anh đang ngồi ăn trong quán.
- Mày theo dõi tao hay sao mà nhớ cả biển số xe của tao thế. – Bách đùa nhưng không mặt không cười.
- Đâu có, ai dám theo dõi các sếp phòng hình sự. Em vừa chợt nhớ ra cài giấy mời đã gửi anh hôm nọ.
- Tao vứt đi rồi. – Trong khoảnh khắc, Bách buột miệng hết sức thật thà.
Sương có vẻ chạnh lòng. Lần đầu tiên Bách thấy cái mặt trơ tráo của hắn xị ra. Hắn nói dỗi.
- Anh làm thằng em tự ái đấy. Tại sao anh lại vứt giấy mời của em đi.
- Vì tao thấy nó chẳng liên quan gì đến tao cả. Mà có vẻ cái lễ khánh thành ấy ở rất xa, tao bao nhiêu việc đi làm sao được.
- Thôi nào. – Sương nhếch miệng cười
- Chỉ ngốn mất của ông anh hai ngày cuối tuần thôi mà. Sếp em rất quý mến và trân trọng anh, nên mới nhắn em phải thuyết phục anh có mặt cho bằng được.
Nhắc đến Lưu, Bách tỏ vẻ quan tâm.
- Anh ta nói thế thật à?
- Tất nhiên. Việc đưa giấy mời cho anh là ý nguyện của sếp.
- Mời đi đâu thế?
- Mạnh đặt vại bia xuống bàn, không nén nổi tò mò.
- À thế này. – Sương có vẻ mừng rỡ
- Bên công ty bọn em vừa mới xây dựng một trang trại, thực ra nó là sở hữu của sếp nhưng em cũng có một cổ phần nho nhỏ trong đó, nên em rất hân hạnh nếu chiều thứ sáu này các quý anh bớt chút thời gian đến tham dự lễ khánh thành.
- Cảm ơn lời mời của cậu. – Bình trả lời xã giao.
- Không, đây là em mời thật lòng. – Sương móc túi áo vét ra một xấp giấy mời. Hẳn chuyển cho từng người trên bàn ăn bằng hai tay. – Các anh chỉ việc khởi hành từ chiều thứ sáu và sau khi dự lễ khánh thành xong sẽ về thành phố vào ngày hôm sau. Xe cộ để thằng em lo hết.
Mạnh nghiên cứu kỹ bốn mặt của tờ giấy, miệng lẩm bẩm.
- Mẹ, bọn nhà giàu lắm tiền giờ xây trang trại ở khắp nơi để làm đỏm. Thằng em rể tao cũng mới có một cái cách đây hai chục cây, toàn ao mương gà qué, bẩn thỉu đến phát tởm lên.
- Ồ không, đây là một trang trại độc nhất vô nhị. Các quý anh có thể tìm thấy mọi thứ ở nơi biệt lập với thế giới bên ngoài này. – Sương toét miệng cười, khuôn mặt cố làm vẻ bí ẩn đầy hứa hẹn.
- Cám ơn cậu, nhưng chúng tôi bận lắm, cuối tuần cũng ngập đầu lên. Để khi khác vậy. – Bình lịch sự đáp. Anh lùa tay lên đỉnh đầu để chùm tóc cứu tinh rủ xuống đúng chỗ của nó.
- Xem naog, nhưng dám bỏ tiền xây trang trại ở khu vực hoang vu, khỉ ho cò gáy này thì cũng bản lĩnh đấy. Chơi trội như thế chắc cũng phải có nhiều trò hấp dẫn.
- Mạnh nhìn gã Sương dò xét.
- Đúng rồi. –Sương cuống quýt. – Anh Bách thử thuyết phục mọi người xem. Xả hơi cuối tuần mà, tội tình gì mà phải làm cả ngày thứ bảy.
Từ nãy đến giờ Bách tập trung vào đĩa cơm. Anh muốn kết thúc nhanh bữa trưa để đứng lên. Cái màn kịch vụng về của thằng Sương càng lúc càng làm anh khó chịu. Và giờ thì anh có quyền nghi ngờ rằng Sương đã theo dõi anh để rình đúng lúc có mặt đông đủ các đồng nghiệp của Bách mới tung ra chiêu làm thân quen thuộc. Hắn luôn cố gắng thân thiết với bất cứ ai có lợi cho công việc và có vẻ một gã cảnh sát cứng nhắc như Bách không giúp được gì nhiều cho hắn.
- Cậu thử thuyết phục mọi người xem. Tôi chịu. – Bách tỏ ra dửng dưng.
- Các anh thấy thế nào. – Sương nói vẻ chờ đợi. – Em sẽ cho xe đón vào chiều thứ sáu và nếu gấp quá, các anh có thể quay về vào sáng ngày thứ bảy.
- Vụ này được đấy.
- Mạnh phấn khởi.
- Giỏi thì phòng mình rủ thêm cả người đẹp “Băng Băng” đi nữa.
- Các anh đồng ý hết rồi nhé? – Sương liếc nhìn Bách chờ đợi.
- Đồng ý.
- Mạnh giơ cao vại bia. – Đi chơi bời hú hí chứ đi cày đâu mà không đồng ý.
Và Mạnh trịnh trọng tuyên bố.
- Ý Mạnh là ý Chúa. Nhưng cậu không cần phải cho xe đóm chúng tôi. Anh em đều có xe cả.
Thằng Sương quả là giỏi thuyết phục. Nhìn ráng chiều đã làm sẫm cả con đường ven núi và những nhành cỏ dại lơ thơ phun ra từ khe đá, Bách không ngớt lời nguyền rủa gã. Anh châm một điếu thuốc. Con đường từ thị trấn đến đây chỉ có hai khúc rẽ. Bách nhắm mắt cố nhớ lại. Qua đến khúc rẽ thứ hai, anh vẫn còn nhìn thấy chiếc xe Jeep sơn xanh lốm đốm của Mạnh vượt lên trước. Như vậy nghĩa là chỗ ngoặt có pho tượng màu đen tô đậm trong bản đồ đã xuất hiện ở trên quãng đường vừa rồi và chiếc xe của Mạnh đã rẽ vào đó. Còn Bách, có thể do lơ đãng nên đã bỏ qua mà không hay biết. Anh nổ máy và quay đầu trở lại. Lần này Bách đi thật chậm để không bỏ qua chỗ ngoặt một lần nữa.
Lúc khởi hành từ thành phố, Bình và Giang ngồi trên xe của Bách, còn xe kia chỉ có Quyết và Mạnh. Quãng ba giờ chiều, họ dừng lại thị trấn để ăn trưa. Bình và Giang nói đùa rằng trên đường đi, suýt tý nữa Bách đã đưa họ về nhà bằng con đường nhanh nhất là trèo lên nóc tủ. Khi rời khỏi quán cơm, Bách giả đò dỗi và nổ máy xe chạy trước, để mặc hai người đồng nghiệp đi cùng trên chiếc Jeep xanh. Những người kia đã quen với tính khí thất thường của Bách trong suốt thời gian vừa rồi nên từ cửa xe đằng sau thỉnh thoảng họ còn thò tay ra vẫy. Kỳ thực, phải ngồi chung với bất kỳ ai trên suốt chặng đường dài dằng dặc đều khiến Bách cảm thấy ngột ngạt.
Kể từ buổi chiều muộn hôm đóm anh luôn bị ám ảnh bởi câu hỏi: Kẻ đó là ai trong số những con người naỳ? Hắn đi lại, nói năng, ăn uống và hít thở bầu không khí chung với tất cả những người khác, nhưng ủ kín trong đầu những ý nghĩ bẩn thỉu. Hắn chưa xuất đầu lộ diện, nhưng anh sẽ tìm ra kẻ đó, mặc dù biết rằng đôi khi tìm một tên tội phạm trong số tám chục triệu dân còn dễ dàng hơn một trong số những kẻ ở ngay sát nách mình.
Những hạt nước to đùng rơi lộp bộp lên mặt kính trước xe và đồng thời tiếng ầm ì xa xa báo hiệu một cơn mưa rào đang ập tới. Bách bật cần gạt. Màu sắc nhợt nhạt của bầu trời trước cơn bão rừng khiến anh thấy người gai lạnh. Bách vơ bừa một chiếc băng cassette trong cốp nhỏ và bật nút play. Tiếng saxophone réo rắt và kề sau quãng dạo là giọng Khánh Ly não nề” Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt. Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt. Rọi suốt trăm năm một cõi đi về”. Bách thấy ngực trái quặn lên. Anh vội vàng nhấn Stop.
Hầu hết băng cassette để trên xe đều là của Huy. Bách ít khi nghe nhạc, và anh thường chỉ nghe những lúc Huy nghe. Khi anh và Huy mua chiếc xe này, một chiếc xe Toyota Crown màu trắng sản xuất từ thập niên 80 đã rụng hết cả gương hậu và tay quay kính cửa, Huy nhất định không để cho anh góp tiền. Cậu ta nói rằng xe là của chung nhưng cậu ta sẽ tạm ứng thanh toán trước. Sau đó, Bách đã thề rằng anh sẽ không đụng đến chiếc xe chừng nào Huy chịu cho anh chung “ cổ phần”. Tất nhiên Huy đã phải nhượng bộ và dùng hết toàn bộ” cổ phần” của Bách để trang điểm lại cho chiếc Vương miện, trong đó có bộ bọc da ghế sau và gối xe cực xịn để phục vụ tật ngủ ngày của Huy.
Nhiều lúc tình cờ chạm mắt vào gương chiếu hậu trong xe, Bách giật mình phanh giúi dụi. Anh hốt hoảng quay đầu lại, nhưng chiếc ghế bọc da nâu vẫn chỉ có bộ gối đồng maù trên đó và xấp tài liệu của Bình để quên ban nãy. Bách lắc mạnh đầu cho xe chạy tiếp, nhưng chỉ được một đoạn, bất cứ khi nào quay sang chiếc gương, Bách lại nhìn thấy Huy ở đằng sau, lúc với đôi mắt nâu ngái ngủ, lúc là mái tóc quăn đang vùi vào gối, và có lần…đôi mắt Huy mở trừng trừng với vết thương toác rộng trên cổ.
Bách nhớ lại, hành động thứ hai sau tiếng gào đến rách cổ của anh là chạy như bay xuống tầng một, khuỵu xuống nến đá hoa lạnh toát và nôn thốc nôn tháo. Sau chừng nửa tiếng hầu như mất hết tri giác, Bách mới quay lên tầng trên, tắt vòi nước đã dềnh ra khắp hành lang và chảy xuống tận chân cầu thang, nắm lấy bàn tay còn chút hơi ấm của bạn và khẽ vuốt đôi mắt đã cứng đờ.
Bách từng tiếp xúc với những thi thể nạn nhân còn kinh khủng hơn nhiều nhưng chưa lần nào khiến anh rùng mình như khi nhìn thấy những tia máu tuôn ra xối xả từ trên cổ Huy. Có lẽ suốt cuộc đời, anh sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình vì điều này. Kẻ sát nhân đã ở trong phòng Huy khi Bách dắt chiếc xe xịt lốp của anh vào trong nhà, và điềm nhiên thoát ra ngoài lúc Bách lên tầng ba để đóng cánh cửa sổ. Hắn đã giết Huy vào lúc nào? Biết đâu khi Bách đứng trước cửa phòng Huy, nghe tiếng nhạc văng vẳng vọng ra từ đĩa hát, bạn anh vẫn cón sống, còn thoải mái xả nước trong buồng tắm và đang nghĩ đến bản báo cáo ngày mai. Ỹ nghĩ đó liên tục quay về và trở đi trở lại khiến Bách đau nhói. Giám định pháp y chỉ kết luận nạn nhân bị giết trong khoảng 0 giờ, nhưng có thể chỉ là một khoảnh khắc của định mệnh, khi làn gió thốc lên đỉnh đầu Bách qua cửa sổ tầng ba, anh đã quay lên, bỏ mặc bạn và kẻ thủ ác đang nấp sẵn sau cánh cửa buồng tắm.
Ngay sau hôm dự xong lễ tang u ám của Huy, Bách lên căn phòng mà thường ngày không bao giờ anh muốn có mặt ở đó.
- Sếp cho em lĩnh vụ này.
- Cậu không thể. – Con người sắt đá lạnh lùng nhìn Bách.
- Tại sao? – Bách nghiến chặt hai hàm răng.
- Cậu chưa đủ tố chất.
Cái tố chất đó là cái chết tiệt gì vậy? Bách muốn gào lên và đập phá căn phòng cũng gọn ghẽ như chủ nhân của nó. Con người có đủ tố chất của ông đã bị giết mất rồi, vì một nhiệm vụ bí mật nào đó mà cậu ta ưu ái được nhận. Nhưng trước vẻ lạnh nhạt cố hữu của người đối diện, Bách hầu như đầu hàng. Anh cố vớt vát một cách yếu ớt.
- Em có thể biết trước khi chết Huy được nhận vụ gì không thưa sếp?
- Nếu cậu có quyết tâm và đủ tố chất, cậu có thể tự tìm hiểu lấy.
Có tiếng chuông điện thoại và ông ta dụi điếu thuốc vừa mới châm để bốc máy trả lời. Bách lùi dần ra ngoài. Anh đóng cửa lại, nhưng nó cứ trượt ra khỏi ổ chốt. Bách cố lấy hết sức bình sinh để dồn toàn bộ cơn giận vào cánh cửa gỗ cũ kỹ. Nó rầm lên một tiếng khiến chính Bách cũng phải giật mình. Tức thì cái giọng đều đều quen thuộc vọng ra từ bên trong:
- Cứ để đấy, chốt bị hỏng rồi không đóng được đâu. Để sáng mai tôi gọi thợ khoá.
Và Bách, hết sức tình cờ, đã phát hiện ra một phần của sự việc vào ngay chiều hôm sau. Lúc đó anh đã gần về đến nhà, song chợt nhớ ra một tập tài liệu quan trọng còn bỏ quên trên bàn làm việc. Bách quay xe lại. Hoan bảo vệ vội vàng ra đỡ xe cho Bách, không quên cố tình chạm vào cánh tay trần của anh. Bách mở khoá, lấy tập tài liệu xong khoá cửa phòng lại cẩn thận. Lúc chuẩn bị quay xuống, anh nhìn thấy vẫn còn ánh sáng ở tầng trên. Sau vài phút ngần ngừ, anh bước lên những bậc thang gỗ bằng động tác rất nhẹ nhàng để không gây tiếng động. Hành lang bên trên vắng tanh, nhưng từ phía căn phòng mà hôm qua anh trót dồn hết cơn cáu giận vào cánh cửa bị hỏng vẫn hắt ra ánh đèn. Bách tiến lại gần và tiếng người nói chuyện từ bên trong khiến anh theo phản xạ đứng nép vào mặt tường. Có tiếng cười khan.
- Anh cho rằng trong phòng có nội gián?
- Tôi khẳng định là như thế.
- Giọng quen thuộc vọng ra. Nó không còn vẻ lạnh lùng mà trầm hẳn xuống.
- Nhiệm vụ của cậu Huy, không một ai được biết ngoài tôi.
- Ý anh là…
- Có thể do sơ hở của tôi hoặc của cậu Huy mà còn một người thứ ba nữa cũng biết vụ này.
- Anh phỏng đoán con sâu đó là ai?
- Tôi không thể khẳng định.
- Giọng nói quen thuộc hạ thấp đến nỗi Bách phải nhích sát tận bản lề cửa, tuy nhiên anh vẫn không thể nghe hết câu – Trong trường hợp…tôi buộc phải nghi ngờ tất cả…
- Anh ở trong tình trạng rối như canh hẹ rồi.
Lần nay Bách nghe rõ tiếng thở dài.
- Vụ trước lẽ ra tôi không nên can thiệp vào. Cứ để bên ấy họ làm. Còn về…vụ án mạng của thiếu tá Đỗ Quang Huy, lần này sẽ chỉ có tôi và “cô ấy” tham gia.
Bách nhớ lại đường đi của mặt trời ban nãy và anh đồ rằng mình đang quay trở lại phía Bắc. Cơn mưa ập xuống nhanh chóng và chiếc cần gạt gần như bất lực. Bách hầu như không nhìn thấy gì. Anh lái xe thật chậm, cố bám vào rìa núi để không bị rơi xuống vực thẳm. Bách bật radio, biết đâu anh sẽ tìm được một dự báo thời tiết về khu vực này. Bách hy vọng đây không phải cơn bão rừng mà chỉ là một cơn mưa rào giữa hè mà thôi. Nhưng radio chỉ ré lên những âm thanh chói tai. Bách văng tục. Vùng đất này hoang vu như thể tận cùng của thế giới. Vì lý do quái quỷ gì mà họ lại kéo nhau lên tận đây để xây trang trại?
Mưa vẫn bao phủ. Lúc này anh vô cùng biết ơn Huy đã gửi chiếc xe lên xưởng đại tu toàn bộ máy móc chỉ trước cái ngày khủng khiếp kia có một tuần. Trước đây, chiếc Vương miện hay bị ì lại giữa đường một cách rất tuỳ hứng như một chú lừa già lẩm cẩm. Và nếu bây giờ nó lại tiếp tục giở thói quen cũ giữa nơi núi cao rừng thẳm này, nơi không một bóng dáng con người, không một phương tiện liên lạc văn minh và trong màn mưa dày đặc, Bách rùng mình. Một ánh chớp kéo theo tiếng sấm dồn và chiếc cổ nghẹo sang một bên của Huy hiện rõ mồn một trong gương. Bách phanh khựng lại. Mồ hôi túa ra như tắm.
- Được rồi, được rồi Huy ạ. Cậu cứ ngủ ngon đi. – Bách lẩm bẩm như người mộng du. – Mình sẽ tìm ra hắn. Rồi mình sẽ có cách.
Bách hứa hẹn, nhưng quả thực anh chưa có cách nào. Kể từ hôm quay lại phòng lấy tập tài liệu bỏ quên, Bách hầu như phần nào lý giải được thái độ kín đáo của “con người lạnh lùng” và “cô ấy”, một đồng nghiệp mới của anh chuyển từ bên Viện kiểm soát về. Cô ta không bao giờ trao đổi với các đồng nghiệp một câu nào ngoài công việc.
Mai Thanh không đẹp, như hầu hết các nhân viên nữ trong ngành, song cô có một gương mặt thông minh và hơi kiêu kỳ. Tuy nhiên, mấy gã hình sự trong phòng cũng như bắt được vàng, bất cứ lúc nào nhìn thấy Mai Thanh bước qua bàn đều buông lời tán tỉnh. Và biệt hiệu “Băng băng” là kết quả của một lần cô đỏ mặt lên và ánh mắt long lanh giận dữ khi tay Mạnh “vô tình” chạm vào cổ áo của cô.
- Con bé còn trẻ mà lạnh như băng, ế chồng đến nơi. Phụ nữ thường mắc bệnh huyễn tưởng, cho rằng mình là kỳ đại mỹ nhân.
- Mạnh tỏ vẻ ngán ngẩm giả tạo rồi đưa mắt một vòng tìm sự hưởng ứng.
Còn Bách gần như chưa nói chuyện với Mai Thanh lần nào. Cô ta kín đáo với cả phòng, dễ hiểu thôi, giớ đối với cô ta, ngay cả Bách cũng bị đóng ngoặc thành một tên tội phạm giả định.
Bách vẫn dừng xe. Anh không thể nhìn thấy bất cứ vật gì quá hai bước chân. Bất ngờ, một ánh chớp nữa loà lên, soi rõ toàn bộ khung cảnh xung quanh. Lối ngoặt hiện ra chỉ cách mũi xe của anh chừng hơn chục mét và phía đằng xa, một vật đen sẫm nổi trên nền trời đang nhằng nhịt những tia chớp. Bức tượng hình người cụt đầu, hai tay đang đỡ lấy phần cổ một cách tuyệt vọng, chính là dấu hiệc tô đen trên tấm bản đồ. Chỉ trong khoảnh khắc, bức phù điêu thiên nhiên cô độc và ai oán giữa đại ngàn khiến Bách giật mình. Nếu như vừa rồi không có ánh chớp ấy, hẳn anh lại bỏ qua lối dẫn vào Trại Hoa Đỏ và sẽ lạc đường thêm lần nữa. Có khi đến sáng hôm sau vẫn loanh quanh giữa những dãy núi đá này.
Bách đánh tay lái vào lối mòn. Ánh đèn pha quét một vệt sáng dẫn đường. Chiếc cần gạt nước vẫn hoạt động hết công suất, nhưng tấm kính đã trong dần. Không phải vì trời ngớt mưa mà do phía trên, những tán cây cổ thụ đan kín đặc khiến màn nước tai ác bị cản lại phần nào. Đồng hồ điện tử trên xe chỉ số 19. Bách thấy hối hận khi nhận lời mời của gã Sương. Anh nắm chặt vô lăng và giữ đều tốc độ.
Trên bản đồ, Trại Hoa Đỏ nằm ở tận cùng con đường nhưng lối mòn nay như thể kéo dài vô tận. Tuy nhiên, Bách bắt đầu thấy lác đác những bụi hoa đỏ nhoè nhoẹt nước bên vệ đường. Anh chợt nhớ ra tên gọi của trang trại. Chắc sắp đến nơi rồi. Bách mừng thầm. Anh đang mơ đến một chỗ ngồi có thể duỗi thẳng hai chân. Bách tìm chiếc bật lửa trong túi quần và châm một điếu thuốc, anh thoải mái rít một hơi dài và lim dim mắt nhả khói. Khi Bách ngẩng lên, chỉ còn kịp phanh một cú kinh hồn. Tay lái của anh bị lạng mạnh, chúi ngang sang vệ đường và nghiến lên những hạt bụi hoa đỏ đang lả đi dưới cơn mưa nặng hạt.
Cái bóng ngay trước mũi xe đứng im bất động. Tấm kính mờ hơi nước khiến Bách thấy vật đối diện mờ mờ nhân ảnh. Nó tiến sát lại cửa xe bên phải và áp mặt vào tấm kính, đôi mắt dữ tợn nhưng hơi dài dại, mái tóc rối bết nước đầy hoa đỏ. Sau vài giây sững sờ, Bách nhấn còi rồi rú mạnh ga. Chỉ hai phút sau, anh đã thấy mình ở trước một chiếc cổng lớn.
TRẠI HOA ĐỎBách lao xe qua cổng và như lọt vào một thế giới khác. Khắp nơi chăng đèn rực rỡ với tiếng nhạc vọng văng vẳng. Chiếc cầu nhân tạo bắc trên hồ nước được viền hàng trăm bóng đèn vàng nhỏ xíu, lấp lánh như một đêm dạ vũ giữa nơi đô hội và phía đằng xa là khu vườn kính khổng lồ sáng choang với đủ loại hoa ngũ sắc. Quả thực, Bách chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh này, nhất là khi anh vừa phải trải qua một quãng đường hoang vu, lạnh lẽo thì Trại Hoa Đỏ thực sự như một giấc mơ.
Có hai bóng người cầm ô chạy ra sát cửa xe. Một người ra hiệu cho Bách đánh tay lái vào khu vực sân bên cạnh với hai dãy xe dài dằng dặc đã đậu sẵn ở đó. Anh nhìn chiếc Jeep xanh của Mạnh đỗ ở vị trí cuối cùng. Bách cũng lùi vào quãng kế tiếp và mang túi hành lý nhỏ ra ngoài. Giờ anh mới nhận ra người vừa rồi là Sương. Hắn cười toe toét rồi đứng thẳng người trước cửa xe ra dáng chào đón quan khách. Người kia ngay tức thì chìa chiếc ô to bản cho Bách khi anh bước ra ngoài, còn bản thân anh ta thì phơi mình dưới mưa. Bách bống luống cuống.
- Cậu cũng phải chui vào ô đi chứ.
- Kệ nó,
- Sương gại đi – nhân viên phục vụ trang trại của bọn em đấy. A Cách mày phải che sát vào cho khách chứ. Anh làm em lo quá, cứ nghĩ anh bị lạc đường.
- Tao lạc thật đấy,
- Bách vẫn không thể rời mắt khỏi người thanh niên mặc bộ đồ dân tộc đang lùa bàn tay trước mặt để vuốt nước. – đi quá lên kia đến sáu chục cây.
- Lỗi tại anh không chịu đi cùng xe thằng em đấy nhá. Thôi mời anh lên nhà dự tiệc. Anh là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay đấy.
Cả ba bước qua chiếc cầu và đi lên nhà sàn. Lưu đã đứng sẵn ở cửa và chìa tay cho Bách.
- Chào mừng anh đã đến với Trại Hoa Đỏ. Hôm nay là một ngày ẩm ướt nhưng không vì thế mà anh Bách thấy phiền chứ.
- Trại Hoa Đỏ hiếu khách sẽ làm anh phấn chấn ngay bây giờ đây. – Sương chen lên trước và vội vàng ra hiệu gì đó, tức thì có vài cô gái ùa ra cửa.
- Ôi, anh Bách.
- Những cô gái nhao lên.
Một cô đỡ cho anh chiếc ô và không quên chạm nhẹ bộ ngực vào cánh tay anh. Nhận ra cô gái hôm nọ mồi shisha trong quán Đêm Ả Rập, Bách cười xã giao và quay sang nắm tay Lưu thật chặt.
- Cảm ơn anh vì lời mời. Trại Hoa Đỏ là một nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời. Cách bài trí bên ngoài chứng tỏ chủ nhân rất có khiếu thẩm mỹ.
- Xin mời anh. – Lưu đưa tay kiểu cách. Khi đi qua sát mặt Lưu, Bách thấy đôi mắt anh ta thâm quầng, và dáng điệu có vẻ mệt mỏi.
Bách bước vào nhà trong, vốn không quen với đám đông và những buổi tiệc tùng, anh hơi chững lại bởi những vị khách dáng vẻ sang trọng cầm trên tay những ly sâm panh mà thứ cồn nhẹ trong đó đang ánh lên dưới ngọn đèn vàng rực rỡ.
- Xin giới thiệu đây là anh Phan Đăng Bách, một cảnh sát hình sự có hạng và hôm nay anh Bách phải dứt bỏ những công việc lút đầu để đến tham dự lễ khánh thành Trại Hoa Đỏ. Điều này thật vô cùng vinh dự cho chúng tôi.
Toàn bộ khách mời quay ra nhìn Bách và gian nhà sàn rộng lớn im phăng phắc. Bách muốn hoặc là độn thổ hoặc vả vào cái mặt đang tươi tỉnh của thằng Sương.
- À, người hùng đây rồi. Bọn này cứ tưởng cậu lạc vào bản nào đó tắm tiên với các thiếu nữ xinh đẹp rồi chứ.
- Mạnh bước ra từ giữa đám đông, cười ha hả và chìa cho Bách một ly sâm panh, không quên ghé sát tai Bách thì thầm.
- Cậu trông vậy mà hoành tráng, toàn giao du với những người đẹp và đại gia.
Mặc dù rất lộn ruột với những câu đùa vô duyên của Mạnh nhưng lúc này Bách thấy mừng vì sự có mặt của gã khiến anh cảm thấy đỡ sượng người trước đám đông. Bách túm lấy Mạnh hỏi những câu không đầu không cuối.
- Ban nãy các ông bị lạc đường à? Sao không gọi điện cho tôi? Đến đây lâu chưa? Bọn Bình, Giang, Quyết đâu rồi?
- Các ông không lạc đường mà chính người hùng mới bị lạc đường. Điện thoại đếch có sóng mà gọi. Đến được hai tiếng rồi. Bọn nó đang tán gái đằng kia.
- Trả lời xong một mạch bốn câu hỏi của Bách, Mạnh bỏ ra chỗ mấy cô gái đang chuẩn bị khay rượu và đùa một câu gì đó khiến họ cười ré lên.
Bách nhìn thấy các bạn đồng hành cũng đang đứng gần đây. Bình đang làm điệu bằng cách chỉnh lại chùm tóc cứu tinh còn Giang, Quyết thì nở nụ cười kỳ quặc mà Bách chưa nhìn thấy bao giờ.
- Đây là Thu Minh, bà xã tương lai của em. Em Thu Minh sẽ tiếp chuyện anh đến sáng mai. Có gì cần anh cứ bảo Thu Minh nhé. – Sương nháy mắt rồi bỏ ra chúc rượu đám khách đang túm tụm.
Bách tò mò nhìn cô gái tóc quăn tít, đôi mắt to đen và cái mũi hơi hếch lên. Cô ta xẻ sâm panh của Bách vào ly của mình với vẻ cố làm cho thân mật.
- Côn việc của anh chắc cũng ly kỳ lắm đấy nhỉ?
- Cũng bình thường thôi, không có gì giống như phim hành động của Mỹ đâu.
- Cụ thể công việc của anh là gì? – Thu Minh mở to đôi mắt.
Bách bỗng muốn trêu cô gái này đôi chút. Anh thản nhiên.
- Nghiên cứu các xác chết, truy tìm những kẻ giết người hàng loạt và đôi khi để đạt được mục đích, phải ngủ chung phòng khách sạn với những tên sát nhân.
- Thế…những lúc như thế anh có sợ không? – Thu Minh nắm chặt ly sâm panh.
- Không, tôi thích thú với những công việc ấy, cũng như thợ may hứng thú với kim chỉ và ca sỹ thì thăng hoa dưới ánh đèn sân khấu ấy mà.
- Cũng phải có vụ án nào khiến anh thấy sợ hãi nhất chứ, ý em là…vụ ấn tượng nhất ấy.
- Có chứ, có vài vụ, tỷ dụ như cái gã thợ xây hồi năm ngoái đã chặt vụn cô bạn gái mới quen rồi bỏ từng phần bào ngăn tủ lạnh. Hôm đó tôi là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường.
- Thế rồi anh làm gì?
- Chẳng phải làm gì, chỉ việc nhặt những mẩu vụn đó cho vào túi, niêm phong lại và mang lên phòng giám định pháp y.
- Cho vào túi bằng gì?
- Bằng tay.
- Tay anh á?
- Tất nhiên, Cô có muốn uống nốt ly sâm panh này của tôi không. – Bách đưa mắt nhìn chiếc ly không của Thu Minh.
- Không…à…ý em là…em hơi đói nên sẽ ăn một chút gì đó, uống nhiều chất cồn một lúc rất dễ bị say. – Cô ta ngần ngại nhìn những ngón tay Bách đang đỡ lấy chân ly rồi cố gượng cười. – Em phải đi lấy chút đồ ăn, có gì cần anh cứ gọi em nhé.
Bách tủm tỉm cười nhìn theo cái dáng tròn lẳn của Thu Minh đang đi về cuối nhà sàn. . “Một cô gái dễ thương,” Bách nghĩ thầm “tại sao lại quan hệ với một kẻ thô thiển như thằng Sương nhỉ?”
- Anh Bách, xin giới thiệu với anh đây là vợ tôi, Diên Vĩ.
Mải quan sát Thu Minh, Bách không để ý Lưu đã đứng cạnh anh từ lúc nào. Anh vội vàng quay lại. Đối diện với anh là một phụ nữ trẻ đặc biệt xinh đẹp, mái tóc búi cao khoe toàn phần khuôn mặt lịch lãm và thanh tú.
- Diên Vĩ. – Lưu nhắc lại. – Đây là anh Bách, phòng hình sự của thành phố.
- Rất hân hạnh được biết anh. – Diên Vĩ chủ động lên tiếng, miệng mỉm cười, nhưng giờ Bách mới nhận thấy cô ta xanh xao đến nỗi lớp phấn hồng trên mặt cũng không che giấu được điều đó.
- Tôi mới gặp Lưu một lần nhưng cô cùng kính trọng. Chị là một người vợ may mắn, và …Trại Hoa Đỏ cũng rất tuyệt vời. – Bách muốn nhấn mạnh hai lần ý nghĩa của từ “may mắn” khi chìa tay về phía Diên Vĩ. Anh hơi giật mình vì bàn tay vô lạnh toát và hờ hững trái ngược với nụ cười thân thiện vừa rồi.
- Còn đây là cậu nhóc nhà tôi. – Lưu xoa đầu một thằng bé đang đứng cạnh.
Bách suýt nữa thì buột miệng” Thằng nhóc nhà anh chẳng giống bố mẹ tẹo nào” nhưng vội kìm lại được.
- Cháu tên là gì?
- Trần Hoàng Bảo ạ.
- Thằng bé khoanh tay cúi chào Bách rồi ngước đôi mắt một mí tròn xoe. – Chú là cảnh sát hình sự ạ?
- Ừ, chú là cảnh sát.
- Lát nữa chú cho cháu số điện thoại được không?
- Cháu cần làm gì thế cậu bé?
- Biết đâu có ngày cháu bắt được kẻ trộm sẽ gọi điện cho chú. – Bảo nhìn Bách bằng đôi mắt tò mò và thán phục. – Chú bắt được nhiều cướp không?
- Thỉnh thoảng thôi. Cháu biết ông tướng cướp nào à?
- Hiện giờ thì cháu chưa biết, nhưng nếu cháu phát hiện ra sẽ gọi điện ngay cho chú. Chú có biết bắn súng và cưỡi ngựa không?
- Thôi nào, con trai, để cho chú nghỉ ngơi. – Lưu mỉm cười. – Anh là thần tượng của nhiều người lắm đấy.
Biết là Lưu không có ý gì đặc biệt nhưng Bách vẫn thấy mặt hơi nóng lên. Hơn nữa, chợt nhận ra vẻ lơ đãng của Diên Vĩ, Bách chìa tay:
- Rất vui được quen biết gia đình. Anh chị còn phải tiếp khách, cứ tự nhiên, tôi sẽ đi chọn đồ ăn bây giờ.
- Vâng, nhiều khẩu vị lắm, anh cứ thoải mái nhé. Vợ tôi mấy hôm nay hơi mệt nên chỉ ra chào khách rồi phải về phòng nghỉ.
Diên Vĩ mỉm cười với Bách rồi quay đi. Lúc Vĩ xoay người, Bách thấy nụ cười của cô tắt ngay lập tức và khuôn mặt lộ vẻ sầu muộn. Nhưng cái dạ dày đang sôi réo không cho phép anh suy luận nhiều hơn, Bách nhập vào hàng người đang đi dọc quầy buffet để chọn đồ ăn.
- Kính thưa quý vị, tôi hy vọng những món ăn vừa rồi hợp với khẩu vị của các ngài. Quý vị sẽ chuẩn bị trải qua một đêm trắng tuyện vời ở Trại Hoa Đỏ với những tiết mục biểu diễn đặc sắc, và nếu quý vị nào thấy cần một chỗ ngả lưng, nhân viên của Trại Hoa Đỏ sẽ đưa quý vị lên từng khu nhà sàn riêng biệt dành cho khách. Ngay sáng ngày mai, chúng tôi sẽ đưa quý vị tham quan toàn cảnh Trại Hoa Đỏ và thưởng thức bữa tiệc thú rừng ngoài trời. Quý vị có thể lưu lại đây đến chừng nào chán ngấy Trại Hoa Đỏ, còn bây giờ… mời quý vị hãy tận hưởng không gian hoang dã và nguyên sơ của vùng đất này. – Sương kết thúc bài diễn văn bằng việc chìa tay kiểu cách ra giữa khu vực trung tâm.
Tức thì có năm thanh niên tiến ra từ các góc nhà sàn. Họ đều cởi trần, chỉ quấn một manh xà cạp có tua ở phần hông, cơ thể lực lưỡng bôi dầu bóng khiến nước da nâu loáng lên. Một người vung cánh tay khoẻ mạnh lên mặt trống và những thổ dân đóng giả còn lại châm lửa vào một chiếc nùi. Họ múa may những động tác hoang dại và lần lượt đưa những lùi lửa vào miệng. Màn nuốt lửa khiến khu nhà sàn ngập một mùi dầu tây khét lẹt. Tiếng trống âm âm giữa đêm khuya thanh vắng, những tiếng hú dài và ánh lửa loang loáng quả có hiệu ứng ngay lập tức. Những vị khác sững sờ quên cả việc nhấc ly rượu mạnh trên khay mà những cô lễ tân xinh đẹp vừa mang đến. Ngay cả Bách cũng bị thôi miên vì tiết mục múa lửa. Mãi đến khi có một nắm tay bé nhỏ cứ kéo mạnh vạt áo anh, Bách mới sực tỉnh.
- Gì vậy cháu?
- Chú ghi cho cháu số điện thoại!
- Cậu con trai của Lưu vẫn không quên việc mà Bách hứa hẹn hồi nãy, đang kiên nhẫn chìa ra một tờ giấy.
Bách vội vàng ghi số điện thoại rồi tiếp tục theo dõi màn trình diễn, trước khi vị mất tập trung bởi một ý nghĩ vừa thoảng qua” Mắt một mí là dấu hiệu di truyền đậm nét nhất. Thằng nhóc này thật kỳ lạ, có đôi mắt một mí trong khi bố mẹ đều có mí rõ ràng.”
- Cậu đừng quấy rầy khách của bố cậu. Những đứa trẻ hư sẽ bị ma rừng quấy quả, có biết không nào.
Bách giật mình vì giọng nói lơ lớ mang vẻ doạ dẫm. Người phụ nữ mặc bộ đồ dân tộc đang bưng lên bàn một xô đá vừa quay ra cằn nhằn bé Bảo, nhưng cậu bé nháy mắt rồi chạy vọt đi. Rõ ràng nó đang rất hài lòng với tờ giấy ghi số điện thoại của Bách. Anh ngạc nhiên.
- Sao chị lại doạ thằng bé thế, nó có làm gì đâu nào?
- Bọn trẻ con là chúa phá quấy. Có khi cả bữa tiệc quan trọng bị hỏng chỉ vì một thằng nhóc.
- Chị ta làu bàu.
Bách càng ngạc nhiên. Người phụ nữ này có vẻ trung thành hơn mức bình thường. Chị ta thực sự quan tâm đến hiệu quả của bữa tiệc chứ không chỉ phục vụ cho xong như hầu hết những người làm thuê ít học khác.
- Chị Ráy, cho tôi vài viên đá nào. – Lưu đứng cách đó một khoảng khoát khoát tay ra hiệu.
Người phụ nữ vội vàng gắp đá thả vào ly rượu mạnh của Lưu. Chợt nhận ra Bách cũng đứng gần đấy, Lưu mỉm cười và khẽ giơ cao chiếc ly. Bách cũng giơ lên đáp lễ và uống cạn ly rượu. Hơi men của rượt cognac làm Bách hơi la đà. Anh loáng thoáng thấy những cô gái ban nãy tiến ra giữa nhà với màn múa bụng quen thuộc. Từng phần cơ thể họ chuyển động đầy khiêu khích trong tiếng nhạc gấp gáp. Đám thực khách vỗ tay ầm ĩ. Khách mời phần lớn là nam giới, chỉ có một số ít quý bà thì có lẽ vì chặng đường dài nên đã về khu nhà sàn để nghỉ trước.
Bách thấy Sương lắc lu phần hông một cách kỳ cục và đôi mắt nheo nheo vẻ hài lòng. Cái đầu Sương đột ngột tách ra rồi nhập vào cùng những đầu người lố nhố khác. Bắc lắc mạnh. Anh say mất rồi. Bách lùi lại rồi dựa lưng vào cửa sổ. Cửa sổ nhà sàn thấp tận đầu gối. Bên ngoài mưa đã tạnh từ lúc nào và ánh đèn vẫn lấp lánh như sao sa, tạo nên một cảnh tượng huy hoàng nhưng hoang vu và lạnh lẽo. Bất chợt Bách nghe thấy tiếng một cô gái rú lên.
Đám thực khách lao xao và dạt lùi về một phía. Một hình nhân đen đúa nhảy vọt vào trong phòng và gào thét bằng những âm thanh khó hiểu. Chẳng khó khăn gì để nhận ra bóng người đã làm anh mất tay lái lúc gần vào đến cổng Trại Hoa Đỏ. Gã điên gào lên bằng thổ ngữ, đôi mắt hằn những tia hoang dại. Ngay lập tức, có vài người nhao ra giữ chặt lấy gã. Họ đều là dân bản: hai ông lão già nua, một bà cụ, một chị phụ nữ còn trẻ và người thanh niên ban nãy che ô cho Bách. Nhưng gã điên khoẻ kinh người, hắn vùng ra và tiếp tục lao vào đám đông. Bách thì thào.
- Hắn nói gì thế?
- Hắn bảo hắn biết ai là kẻ giết chị hắn.
- Người phụ nữ tên Ráy phiên dịch lại. Chị ta thản nhiên như đứng xem một màn kịch đã quá quen thuộc.
- Ai giết? Chị hắn là ai.
Tay Sương đã đặt ly rượu lên bàn và tiến lại gần gã điên, đôi môi bậm lại. Hắn xoắn chặt mớ tóc bết nước mưa vào lòng bàn tay khiến cần cổ của gã bị ật ra đằng sau. Kẻ phá hoại vùng vẫy một cách điên cuồng nhưng vô ích, đầu của gã đã bị túm chặt và lôi xềnh xệch ra phía cột nhà. Và Sương, như đang biểu diễn mọt cảnh quay man rợ thời trung cổ, kéo lùi những sợi tóc ấy ra để lấy đà rồi đập mạnh cả mớ bùng nhùng đó vào cây cột gỗ lim. Tức thì hình nhân lả xuống. Bách lại nghe tháy một tiếng kêu nữa và có bóng người nhào ra.
- Không được làm như thế! Người ta điên mà, đâu có biết gì.
- Đúng rồi – Đám đông ồ lên
- Thằng điên ấy mà, việc gì phải làm như thế. Trán nó chảy máu rồi kia kìa.
Người lao ra vừa rồi là Diên Vĩ. Cô vội vàng tháo chiếc khăn lụa trên cổ để thắt ga rô ngăn dòng máu đang chảy ra từ vết thương trên trán gã điên. Bách vội tiến lại gần để giúp một tay.
- Chắc nó chỉ bị choáng thôi. Đưa nó về nhà nằm nghỉ. – Bách gợi ý, không quên liếc mắt nhìn Diên Vĩ đầy ngạc nhiên. Sự sốt sắng của cô đã vượt quá lòng trắc ẩn bình thường của một phụ nữ.
- Kệ nó, không phải đưa. Vứt xuống sân kia là được rồi, rồi tự mà bò về nhà. – Tay Sương dường như vẫn chưa hết cơn tức, tu ừng ực ly rượu mạnh để giải khát và tuôn ra một tràng chửi rủa.
- Mày im đi. Hành hạ một người điên là dã man. Để lường trước điều này, đáng lẽ mày phải cử người trông nom nó. – Bách chợt nhớ ra cách đây vài tiếng đồng hồ anh đã suýt cán phải gã.
- Tại anh Lưu thôi. – Sương cười khẩy – Con người nhân hậu hiếm thấy. Em thì đã tống cái đồ bẩn thỉu này ra khỏi trang trại từ lâu rồi.
Liền lúc đó, Bách thấy người thanh niên tên A Cách cúi xuống thì thào vài câu gì đó bằng thổ ngữ vào tai gã điên và xốc gã dậy. A Cách ra hiệu cho Bách đỡ gã điên lên lưng mình rồi vội vã cõng xuống dưới nhà. Nhạc lại bật lên và đám đông trở lại bình thường với các tiết mục trình diễn. Bách để ý thấy Diên Vĩ vội vàng đi theo A Cách và gã điên. Cùng lúc đó, Lưu cũng chậm rãi uống cạn ly rượu và nhìn theo Diên Vĩ. Bất ngờ chạm ánh mắt của Bách, Lưu khẽ mỉm cười và nhín vai như muốn nói” Phụ nữ quả là một thực thể khó hiểu”.* * *Bách tỉnh giấc bởi ánh mặt trời lọt qua khe cửa rọi thẳng vào mi mắt anh nóng rực. Anh thấy đầu mình nặng chình chịch. Bách mang máng nhớ ra rằng Thu Minh đã đưa anh về căn nhà gỗ này vào lúc một giờ sáng khi mà bữa tiệc mới chỉ vừa bắt đầu. Mặt sàn gỗ mát lạnh khiến anh ngủ ngay lập tức. Giấc ngủ sâu không mộng mị lẽ ra phải làm cho Bách thấy nhẹ nhõm, tuy nhiên mắt anh cay xè. Bách liếc nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười giờ. Cùng lúc đó tiếng chân người chạy lên bậc cầu thang và kề theo là tiếng đập cửa gấp gáp.
- Bách, Bách ơi.
Anh nhận ra cái giọng khàn khàn như phụ nữ của Giang.
- Gì vậy? Tôi còn chưa dậy.
- Mở cửa mau lên.
- Chờ tí.
Bách xỏ vội vào chiếc quần dài và kéo then cài cửa. Cái đầu bù xù và đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ của Giang đã kề sát vào cửa.
- Mau lên, vừa phát hiện ra một xác chết.
- Ở đâu?
- Tôi cũng không biết, trang trại đang nháo nhác cả lên.
Cả hai chạy theo hướng đi của những đám đông người. Phần lớn đều chỉ chợp mắt được vài tiếng sau bữa tiệc thâu đêm vừa rồi. Những quý bà sang trọng ngày hôm qua để nguyên bộ mặt không trang điểm và xống áo ngủ nhàu nát đi xuống con dốc phía sau nhà kính. Con dốc hẹp, khá dài và dẫn đến một khoảng đất rộng. Đám đông đang xúm vào nhau để chờ đợi một điều gì đó. Giang quát to.
- Giãn ra cho chúng rôi đi nào.
Tức thì vài người miễn cưỡng nhích ra, để lộ miệng vực sâu hoắm với lổn nhổn dương xỉ và cây dại. A Cách đang đu đưa ở dưới bằng sợi chão dày và cạnh anh ta là một thân thể đang được ròng lên bởi một sợi chão khác.
- Hắn chết rồi à? – Bách buột miệng.
Cái xác được kéo dần lên cao, một thân hình dập nát đầy máu với mớ tóc đen dài bết bùn đất.
- Đặt nó lên đây nào. Bây giờ mời mọi người dãn ra.
- Mạnh kêu to.
Thân thể bầm dập của gã điên được để giữa khoảnh đất. Những tiếng kêu sợ hãi vừa phát ra từ một vài phụ nữ đã bị Mạnh chặn ngay lại.
- Tốt nhất là phụ nữ và trẻ con không nên nhìn cảnh này. Không có gì đâu, mời mọi người quay về trang trại.
Tuy nhiên không ai tỏ thái độ muốn quay về, cho dù hình ảnh gớm ghiếc của xác chết vừa được ròng lên từ dưới vực sâu dễ khiến những kẻ yếu tim gặp ác mộng đến cả tháng sau. Đôi mắt của người đã chết vẫn mở trừng trừng và khuôn mặt hầu như nát bấy. Một bà già cổ quái với mớ tóc trắng xổ tung lao vào cái xác và rên rỉ những tiếng âm ư trong cổ họng.
- Kéo bà ấy ra.
- Mạnh quát lên, rút từ trong xắc tay ra một chiếc nhiệt kế.
Nhìn thấy Bình và Quyết đang loay hoay rà soát khắp mặt đất, Giang nhún vai.
- Vô ích thôi, nước mưa xoá sạch mọi dấu vết rồi, chân người thì dày xéo khắp nơi. Với lại, thằng này ngã xuống vực thôi mà. Nó bị điên, đi đứng không cẩn thạn, hoặc nửa đêm bị mộng du nhảy tót xuống vực cũng nên, biết đâu nó cứ đinh ninh rằng ở dưới ấy có điều gì thú vị. Ý kiến của ông thế nào?
Bách quay đi chỗ khác.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Không phải thế, anh ta bị giết.
Cả Bách và Giang đều giật mình. Câu nói vừa rồi là của Diên Vĩ. Giờ họ mới để ý thấy cô đứng cách ra một khoảng, mắt không rời cái xác. Vĩ vẫn bận nguyên bộ đồ dạ hội từ hôm qua. Khuôn mặt xanh xao hốc hác nói lên rằng cả đêm qua không hề chợp mắt.
- Chị nói gì? – Giang ngạc nhiên.
- Không có gì. – Vĩ lắc đầu – Ý tôi là không phải anh ta bị ngã xuống vực. Anh ta luôn ý thức được rằng chỗ đó rất nguy hiểm và đã nhắc nhở tôi điều đó.
Bách lắc đầu khó hiểu. Anh đánh lái sang một câu hỏi khác.
- Ai phát hiện ra việc này đầu tiên thế?
- Thu Minh, sáng nay cô ấy dẫn một số khách nữ di dạo.
- Cô ấy đâu rồi?
- Về phòng nghỉ rồi. Con bé sợ quá.
Bình và Quyết đã hoàn tất công việc của mình, họ tiến về phía Bách.
- Có gì không? – Giang hỏi.
- Không tìm được gì. – Bình lắc đầu – Chỉ là về mặt nguyên tắc thôi. Chắc thằng cha này nửa đêm nổi hứng mò đi chơi rồi ngã xuống vực.
- Ban nãy đã nhờ người dịch để lấy lời khai từ bà cô, bà ta bảo sau khi A Cách đưa hắn vào giường, hắn đã ngủ yên, nhưng sau đó bà ta thấy thằng cháu đi ra khỏi nhà. Tất cả người dân ở đây đều khẳng định rằng thỉnh thoảng nó vẫn nổi hứng đi lại trong bản vào ban đêm như thế.
- Quyết tháo chiếc găng tay nilon đầy bùn vứt toẹt vào bụi rậm.
- Xong rồi.
- Mạnh vung vẩy nhiệt kế.
- Nhiệt độ trên thi thể còn 28ºC, nạn nhân ngừng thở quãng từ hai rưỡi đến ba giờ sáng, trên cơ thể ngoài những vết rách do đập vào đá, tuyệt nhiên không có thương tích co chủ ý nào. Phỏng đoán là nạn nhân do sơ ý nên sảy chân rơi xuống vực. Đấy, chuyển biên chế cho Mạnh sang phòng giám định pháp y được chưa? May mà còn có một gờ đá nhô ra giữa chừng nên mới bị mắc lại đấy, không thì nó đã rơi thẳng xuống đáy vực mất xác rồi.
Mạnh gọi Sương, lúc này đang đứng cạnh vài người dân bản để chỉ huy việc mai táng người chết.
- Sương, chuyện không may thôi, việc này cứ để đấy cho anh em phục vụ làm. Cậu chỉ đạo nhóm lễ tân chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng tôi còn về sớm.
Sương hớt hải chạy lại, khuôn mặt tái mét.
- Phiền các anh quá, có ngờ đâu lại ra như thế, thật là xui xẻo. Nó chết lúc nào không chết, lại nhè đúng vào ngày khánh thành.
- Không sao,
- Mạnh vỗ vai Sương an ủi. – đêm hôm qua thế là thành công rồi. Một tiếng nữa là chúng tôi sẽ rời khỏi đây.
Tất cả đã lcụ tục trở về trang trại. Nhìn thấy Vĩ vẫn đứng bất động cạnh mô đá, Bách định tiến lại gần an ủi cô vài câu, phụ nữ vốn hay hoảng sợ trước những cảnh này, Bách biết thế. Nhưng chợt nhận ra Lưu cũng đang đi về phía vợ, Bách liền bước thẳng ra chân dốc. Khi đi qua chỗ họ đứng, anh nhìn thấy Lưu choàng tay qua người Vĩ, giọng anh ta thầm thì.
- Mọi chuyện kết thúc rồi. Ngay chiều hôm nay, anh sẽ đưa em và Bảo về thành phố. Nơi này quả là đáng sợ. Anh xin lỗi, Trại Hoa Đỏ không phải là chỗ dành cho chúng ta.
- Không. Em sẽ không về thành phố. Em ở lại đây, ở lại Trại Hoa Đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook