Trai Đẹp Né Qua Một Bên!
-
Chương 27: Kinh sợ
( Lời Tác Giả: Các nàng ạ... các nàng cứ từ từ chờ một chút các nhân vật sắp nhận ra nhau rồi. Đừng có hối thúc ta nhé.... hiện tại bây giờ các nam đã nhập vào một thân thể khác nên nhận ra nhau còn phải dựa vào cảm nhận nữa. ~~
“” Chờ đợi là hạnh phúc nha~~~ “”
--> Chỉ cần các nàng đừng bỏ rơi ta là đc! :))
——————————————————
Sáng sớm , Nhật Dạ đã chuẩn bị rời khỏi căn nhà nơi được gọi là địa bàn của Đắc Di. Nhưng mới vừa bước xuống lầu thì đã bị cảnh ở dưới nhà làm cho giật mình.
- A~~ là sư mẫu!- một tên trong nhóm người đã nhận ra cô kêu lên.
Ở dưới lầu cả một nhóm người rất đông chỉ toàn là con trai đang tụ tập dưới lầu. Tên nào tên nấy cao to lực lưỡng đúng chất là dân xã hội đen. Cô âm thầm nuốt nước bọt không biết phản ứng như thế nào.
- Cô định đi đâu? - giọng nói có chút âm trầm từ phía sau lưng cô phát ra.
- Tôi.. tôi muốn đi về trường - cô nhìn tên Đắc Di trả lời, hình như gương mặt của hắn hôm nay rất khác.
- Tôi đưa cô đi, chỗ này nếu đi không cẩn thận sẽ gặp phải bọn của Thừa Hạo Du - Đắc Di đi trước dẫn đầu bọn đàn em cúi đầu chào hắn sau đó lại nhìn cô.
“- Công nhận nhìn đại tỷ và đại ca rất hợp đôi nha~~-”
“- Phải đấy... nhưng tốt nhất vẫn không nên để chuyện này cho băng đảng khác biết “
“.........”
Trước mặt cô là một chiếc xe mô tô phân khối lớn dựng ở ngoài sân. Đắc Di ở một bên đã ngồi trên xe khởi động máy nhìn cô, bộ dáng này thật có chút ấn tượng.
Cô đã dành cả buổi tối qua để điều chỉnh lại tâm trạng, chắc chắn sẽ không có chuyện tên Đắc Di này là Chính Nghiêm đâu.
Nhưng tại sao dù cô suy nghĩ như thế nào vẫn thấy tên trước mặt này là Chính Nghiêm hết vậy.
- Cô còn không mau lên xe - Đắc Di thấy cô cứ đứng một chỗ liền lên tiếng.
- Được rồi.... - cô nhanh chóng leo lên xe nhưng còn chưa kịp định thầnthì hắn đã lên ga vọt đi.
Theo quán tính cô liền ôm lấy vòng eo rắn chắc của Đắc Di. Cảm giác tê liệt liền lập tức xuất hiện, đôi mắt của Đắc Di có chút sáng lên , bản thân anh cũng có cảm giác lạ lẫm trong người.
Cổng trường đại học của cô thoáng chốc đã xuất hiện trước mắt. Lúc này còn sớm nên mọi người đang tấp nập vào trường rất đông cho nên khi chiếc xe dừng lại bên đường đã khiến cho nhiều người chú ý.
- Cảm ơn anh! Lần sau có cơ hội tôi sẽ trả ơn - cô trả nón bảo hiểm cho Đắc Di rồi thành tâm cảm ơn.
- Không cần đâu... nếu xảy ra chuyện gì cứ đến địa bàng của tôi. Đàn em của tôi sẽ giúp cô một tay- Đắc Di bỏ chiếc nón bảo hiểm trên đầu để lộ ra gương mặt tuấn tú mị hoặc.
- Ách.. tôi không đến đâu cũng không có hứng thú - Cô lắc đầu xua tay kịch liệt, có cho tiền cô cũng không muốn dính đến băng đảng lưu manh đâu - Tạm biệt!
Nhật Dạ quay lưng đi nhanh vào trường, bóng dáng này làm cho Đắc Di thổn thức. Một giọng nói cứng rắn ám ảnh lại mờ ảo vang lên trong đầu anh.
( - Tôi không đến võ quán đâu , càng không có hứng thú học võ -)
Khóe môi của anh khẽ nâng lên, cô gái Nhật Dạ này thật rất giống với người đó. Cả hai người đều không hề muốn đến gần anh. Nhưng mà thật tiếc anh lại muốn đến gần người đó hơn thì phải làm sao đây?
Đắc Di cười khổ, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh mờ ảo của một cô gái xinh đẹp trong đầu, sau đó rời đi.
Nhật Dạ ở một bên vừa chạy được tới cổng trường thì thở phào nhẹ nhõm. Cũng may về trường đúng giờ, không biết hôm qua thầy quản sinh có phát hiện được cô không nữa.
- Nhật Dạ.. em giờ này mới về sao?- Đột nhiên sau lưng cô phát ra giọng nói của đàn ông trưởng thành.
Chân cô đột nhiên bị đông cứng chậm chạp quay lại nhìn. Trước mặt lại là tên đáng chết Cao Thái Ân đang nhìn cô với nụ cười vô cùng đáng ghét.
- Lại là anh...có chuyện gì sao?- sáng sớm đã gặp phải hắn làm cô không vui vẻ chút nào rồi.
- Hôm qua em không về ký túc xá mà còn ở đây mạnh miệng được sao?- Cao Thái Ân bước chậm rãi đến gần cô.
- Cái gì? Sao.. sao anh lại biết? - cô trợn mắt coi như mình nghe lầm.
- Thầy Châu có việc phải về trước tôi chỉ là giúp thầy ấy một tay. Nhưng lại đúng lúc em không có trở về - Cao Thái Ân cười đáng ghét nói nhỏ vào lỗ tai cô, bộ dáng còn có chút mờ ám.
Mọi người xung quanh thấy giáo sư mới chuyển đến lại bày ra bộ dáng này với học sinh liền tò mò đứng nhìn. Cô ở một bên thấy mọi người đang chú ý liền nghiến răng nói với hắn.
- Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi - cô lạnh giọng nói với hắn.
- Được thôi - Cao Thái Ân quay đi trước dẫn cô đến văn phòng của hắn.
Văn phòng của hắn cách đó không xa nhưng lại được đặt cách rất khác với những giáo viên khác. Hiện tại, còn có được cả một văn phòng riêng rồi thức ăn cũng được phục vụ tới tận nơi.
- Rốt cuộc anh muốn như thế nào? - cô sau khi bước vào phòng liền lên tiếng, lúc này không có người khác cô cũng không cần phải giữ ý tứ.
- Em vi phạm nội quy ít nhất cũng phải chịu phạt - Cao Thái Ân ngồi xuống chiếc ghế sofa nhìn cô.
- Miễn đi... thầy Châu lúc trước sẽ miễn phạt cho người vi phạm lần đầu tiên. Anh là đang cố ý thì có - Cô tất nhiên không ngoan ngoãn chịu phạt rồi.
- Lúc sáng em cùng với tên Đắc Di đó trở về sao? Hai người cùng ở chung? - Cao Thái Ân đột nhiên chuyện hướng sang đề tài khác.
- Cái gì mà ở chung? Nhưng mà vấn đề này đâu có liên quan đến anh chứ... - cô khó hiểu trả lời lại câu hỏi vô duyên của hắn.
- Không phải em thích tôi sao? - Cao Thái Ân đột nhiên trong lòng có thứ gì đó rất khó chịu nhưng cảm giác này lại quen thuộc như đã từng xảy ra - Sao bây giờ lại không chú ý đến tôi?
- Cái gì? Tôi thích anh sao?- cô nghe xong lập tức muốn cười một cái - Anh có bị điên không... tôi có bao giờ tỏ ra tôi thích anh không?
- Nếu không em tại sao lại thông báo rằng tôi đã có người trong lòng, hiện tại không một nữ sinh nào dám đến gần - Cao Thái Ân nhìn thẳng vào cô - Đây không phải là ý em muốn sao? Em là đang ghen chính vì thế mới không muốn ai tiếp cận tôi.
- Anh hình như là bị ảo tưởng sức mạnh thật rồi! Tôi cốt yếu chỉ muốn anh bẽ mặt thôi.... từ lúc anh xuất hiện tôi đã chán ghét anh - cô lập tức dùng lý lẽ thể hiện rõ ràng cho hắn ta biết.
- Em thật rất giống với một người tôi biết. Ban đầu là quấn lấy tôi không buông làm tôi rất chán ghét... nhưng đột nhiên cô ấy thay đổi đột ngột quên mất tôi là ai - Cao Thái Ân đứng dậy nhìn thẳng vào cô - Từ lúc tôi trở nên vô hình với cô ấy thì dường như tôi lại nghĩ đến cô ấy nhiều hơn, cảm ấy cô ấy thật thú vị.
Nhật Dạ đang trong trạng thái kích động thì lại nghe được những lời này lập tức có chút thanh tỉnh. Đột nhiên tại sao hắn lại nói những lời này với cô, mà hình như có gì đó không đúng... có cái gì đó rất quen tai.
Đột nhiên thay đổi sau đó nam chính sẽ quay người theo đuổi lại... cái.. cái này không phải giống trong mấy bộ truyện nữ phụ văn sao?
- Anh.. anh nói mấy lời này với tôi làm gì? - cô suy nghĩ tới đó thì có chút kinh hãi lắp bắp hỏi.
- Vì khi tôi nhìn em lại như cảm thấy cô ấy đang gần ngay trước mặt ... tự nhiên lại muốn nói những lời này - Cao Thái Ân cười khổ có chút thở dài.
-.......- Cô lập tức có chút chấn động , trước tiên vẫn nên thăm dò một chút đã - Cô gái đó là theo đuổi anh hay sao?
- Cô ấy là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ... chính vì thế chúng tôi rất thân - Cao Thái Ân nhẹ giọng trả lời cô - Từ nhỏ tôi đã không thích tính cách của cô ấy nhưng sao lần thay đổi đó tôi luôn bị cô ấy thu hút.
- Thanh ... thanh mai trúc mã? - cô nghe mấy chữ này cả người liền có trận ớn lạnh, tình tiết này rất quen tai - Vậy tại sao cô gái đó lại quên anh mất anh?
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ hết sức điên rồ.
Nếu như theo cô nghĩ thì chắc chắn là bị tai nạn. Cô là đang cầu nguyện đừng cho lý do là té cầu thang.... nếu hắn thật sự nói như vậy cô chắc chắn sẽ không chịu nổi .
- Là do một tai nạn trong một bữa tiệc... vì té cầu thang nên cô ấy bị mất trí nhớ - Cao Thái Ân có chút thất thần khi nhớ đến hình bóng của một cô gái.
Chân cô cô lập tức có chút loạng choạng đúng không vững, không thể nào... tại sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy.... chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi phải không?
- Vậy cô ấy có.. có anh chị em ruột không? - tay cô vịnh vào thành ghế cố tạo ra dáng vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng đã bị một ý nghĩ thôi thúc làm cho không yên.
- Cô ấy có một người em gái - Cao Thái Ân đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng khi nói ra những điều mình cất giấu - Em thật sự làm tôi nhớ đến cô ấy!
- Không không được rồi... tôi.. tôi phải đi trước đây - cô tốt nhất vẫn nên phải đi trước, tốt nhất phải xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
- Được rồi... chuyện hôm qua coi như tôi bỏ qua! Em về đi... chuyện tôi nói với em đừng cho người khác biết - Cao Thái Ân gật đầu đồng ý để cô đi, ánh mắt đột nhiên lại cảm thấy có gì kỳ lạ ở cô.
Nhật Dạ lập tức chạy ra khỏi căn phòng nhanh nhất có thể, trái tim treo lơ lửng cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Sao lại kỳ lạ như thế? Cô chỉ mới cố gắng bình tĩnh để không xem tên Đắc Di kia là Chính Nghiêm. Tinh thần còn chưa kịp thích ứng đã bị tên Cao Thái Ân nay hù dọa một trận.
Hắn nói là thanh mai trúc mã... thanh mai trúc mã còn chơi thân từ nhỏ! Không lẽ nào lại... lại là tên hàng xóm Điền Lâm?
Reng... Reng..
Nhật Dạ cứ đứng thất thần ở bên ngoài cuối cùng nhờ tiếng chuông điện thoại kéo về thực tại.
- Alo.. xin hỏi ai vậy? - tâm trạng cô hiện tại thật sự là không thể bình ổn được.
- Cô là Nhật Dạ? - một giọng nam có chút trầm trầm nhưng lại có chút lạnh.
-.......- cô nhìn vào điện thoại thì chỉ thấy một số mấy lạ gọi đến liền lập tức hỏi lại - Anh là ai?
- Cô hãy đến công ty ngay lập tức đi... tôi cần nhờ cô một việc! - giọng nam đó cứ từ tốn nói với cô lại khiến cô bị thu hút - Đến văn phòng tổng giám đốc.
Câu nói vừa dứt thì tiếng điện thoại cũng bị ngắt đi. Người vừa gọi cho cô là tổng giám đốc sao?
Vừa đúng lúc cô cần chỗ để thanh tịnh lại đầu óc, nếu bây giờ cô mà còn ở trong trường vô tình gặp tên Cao Thái Ân kia thật sự không biết phải làm ra hành động gì...
Trụ sở chính của công ty LMA thoáng chốc xuất hiện ngay trước mắt. Cô theo như chỉ dẫn vẫn bước vào thang máy nhấn đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Đi được một đoạn lại thấy giống với lần cô lén lên sân thượng. Văn phòng của tên tổng giám đốc này cũng cùng đường đi lên sân thượng một thể.
Cốc... cốc...
- Mời vào! - giọng nói lạnh nhạt không rõ cảm giác phát ra từ trong phòng.
Nhật Dạ đẩy cửa bước vào bên trong có tiếng viết đang sột soạt trên giấy. Cô cẩn thận đưa mắt nhìn, trước mặt là một dáng người tiêu sái đang cúi đầu viết lách. Mái tóc màu nâu hạt dẻ khẽ rũ xuống che đi gương mặt xinh đẹp. Trên bàn làm việc cô nhìn thấy tấm bảng đề vài chữ tổng giám đốc Tinh Mạnh Kỳ.
Oa... thì ra cái tên này là tên mà Xuân Thy Thy nói là được mọi người yêu thích đó sao?
- Chào tổng giám đốc... tôi đến rồi đây - Cô cúi đầu rất dõng dạc chào hỏi còn cúi đầu chào vô cùng lịch sự.
- Hừm... - Tinh Mạnh Kỳ nâng đầu nhìn đến thân người nhỏ nhắn của cô - Cô ngẩng đầu lên đi.
Nhật Dạ nghe tiếng nói liền lập tức ngẩng đầu, nhưng người trước mặt làm cô kinh ngạc hơn.
- Anh ... anh là người trên sân thượng? - cô lấy ngón tay chỉ thẳng vào gương mặt đẹp trai trước mặt.
- Là cô nói tổng giám đốc công ty bất công không chọn nữ mà chỉ chọn nam nên tôi cho cô một cơ hội - Tinh Mạnh Kỳ nhìn biểu hiện của cô đột nhiên lại có chút hứng thú kỳ lạ.
- Ách.. tôi xin lỗi! Thật sự không biết anh là tổng giám đốc - cô cúi đầu xin lỗi, nhớ đến mấy lời lần trước mình nói thì thật là mất mặt.
Cô mới lần đầu đã nói người ta là gay rồi... còn nói trước mặt nữa mới đáng sợ.
- Không sao... tôi là lần đầu thấy người khác nói mình như vậy. - Tinh Mạnh Kỳ dường như không tức giận chuyện của cô mà nói sang chuyện khác - Cô nói bản thân có năng lực thì cũng phải nên thể hiện... tài liệu này cô hãy chuyển nó sang tiếng anh đi.
- Được.. tôi sẽ làm ngay - cô chậm chạp cầm tài liệu đi đến một góc bàn ngồi xuống rồi dịch nó ra.
Trên kệ sách lớn ở trong văn phòng có rất nhiều sách, có từ điển chuyên môn hỗ trợ . Lúc bắt đầu cô có chút hồi hộp nhưng khi lén nhìn Tinh Mạnh Kỳ vẫn đang chăm chú làm việc thì tâm trạng có chút buông lỏng. Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng sách lâu lâu lại vang lên, kèm theo là tiếng viết sột soạt. Hai con người nhìn vào thì thật sự không có quen biết nhưng dường như có thứ gì đó rất thoải mái giữa cả hai.
Dường như hình ảnh này đã từng tồn tại trước đây mà chỉ cần cảm nhận một chút liền có thể nhận ra.
Thời gian như thế cứ trôi một cách nhanh chóng, tập tài liệu dày mà cô tiếp nhận cuối cùng cũng đã hoàn thành xong.
Ọt... ót..
Nhật Dạ cô vừa mới chỉ nhìn đồng hồ thì bụng cô đã kêu lên dữ dội. Cô cũng quên mất... từ sáng đến giờ cũng chưa có ăn uống gì... bây giờ là 4 giờ chiều mất rồi.
Vì căn phòng rất yên tĩnh nên tiếng đói bụng của cô đã được Tinh Mạnh Kỳ nghe thấy. Khóe môi anh đột nhiên khẽ nâng lên, lúc bắt đầu anh đã có chút chú ý đến cô. Dù chỉ là cử động lén liếc nhìn anh đều cảm nhận được. Từ cô có gì đó quen thuộc toát ra.. bóng dáng này rất giống với hình bóng trong đầu anh.
- Cô đói bụng rồi sao?- Tinh Mạnh Kỳ buông viết quay sang nhìn cô.
- Ha ha... thật là ngại quá từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa có cái gì để vào bụng - Nhật Dạ có chút ngại ngần trả lời.
- Vậy sao? Thấy cô làm việc rất chăm chỉ... với lại là do tôi có chút gấp rút nên tôi sẽ bù đắp. - Tinh Mạnh Kỳ vừa nói vừa đứng dậy mặc áo khoác treo trên giá vào người - Tôi sẽ dẫn cô đi ăn.
- A~ ..không cần đâu! Tôi tự đi ăn được mà... - cô nghe xong lập tức xua tay.
- Làm sao? Cô không thích ăn với tôi? - hàng chân mày anh khẽ nhướn lên nhìn cô.
- Không.. không phải là có ý đó - cô lập tức là phủ nhận ý kiến này.
- Tốt! Vậy cùng đi thôi - Tinh Mạnh Kỳ không để ý đến biểu hiện của cô đi thẳng.
Nhật Dạ thở dài, thật sự là cô sợ là gặp rắc rối thôi. Nếu đi ra ngoài lỡ có người nào chụp được thì chắc chắn là không xong rồi... nếu không cơm miễn phí thì cô sợ gì chứ.
Sau khi cô yên vị bên ghế phụ lái thì liền không dám cử động. Một phần đột nhiên cô cảm thấy có chút kỳ lạ , lại cảm nhận được dường như là tên Tinh Mạnh Kỳ này lâu lâu lại lén nhìn cô.
Chắc là cô tưởng tượng rồi... cô không ngắm hắn thì thôi... trai đẹp như hắn làm sao ngắm cô được chứ.
- Cô muốn ăn gì? - Tinh Mạnh Kỳ vừa điều khiển tay lái vừa hỏi cô.
- Tôi không quen ăn món lạ, chỉ thích những món bình thường thôi - cô trả lời theo lẽ tự nhiên, cô đó giờ cũng chưa thử qua mấy món tây món tàu.
Tinh Mạnh Kỳ không nói gì anh chuyển tay lái sang một con hẻm nhỏ gần đó. Vì con đường có chút chật chội nên xe hơi mà chạy vào thật không tốt chút nào. Tinh Mạnh Kỳ đành đậu xe ở một chỗ gần đó rồi xuống xe. Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, một người con trai mặc áo vest sang trọng, gia đình quyền thế như vậy... rốt cuộc vào đây làm gì?
Cô đang tò mò gần chết thì chiếc xe hủ tiếu gõ đã hiện ra trước mắt giải thích tất cả tò mò của cô.
- Anh.. anh... ăn hủ tiếu gõ sao?- cô bắt đầu có chút kinh ngạc không tin được.
- Đã lâu rồi tôi không ăn... đột nhiên nghe cô nói lại nhớ đến nó - cánh môi mỏng của anh khẽ nâng lên trả lời cô rồi bước đến ngồi vào chiếc bàn gần đó.
Nhật Dạ cô thì được dịp cứng họng đi đến ngồi cạnh.
- Hai anh chị ăn gì ạ? - một bé gái xinh xắn bước ra chào hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn đến Tinh Mạnh Kỳ.
- Cô muốn ăn gì?- Tinh Mạnh Kỳ giọng nói có chút gần gũi hỏi cô.
- Hủ tiếu bò viên - cô còn chưa kịp suy nghĩ thì lời nói đã tuôn ra khỏi miệng.
Hừ... tại sao lại là hủ tiếu bò viên!
- Cho anh một bò viên và một hủ tiếu không - giọng anh rất trầm áp nhìn cô bé kia.
Một lát sau hai tô hủ tiếu nóng hỏi đã được bưng ra . Cô lúc nãy do phải suy nghĩ nên không nghe Tinh Mạnh Kỳ đã gọi gì. Khi nhìn đến thì thấy tô của Tinh Mạnh Kỳ chỉ toàn là hủ tiếu.
- Tổng giám đốc... anh tại sao lại chỉ ăn hủ tiếu? - cô có chút hiếu kỳ hỏi.
- Chỉ là sở thích của tôi - Tinh Mạnh Kỳ cầm đũa lên trả lời cô.
Khi nghe câu hỏi này ánh mắt anh liền có thứ gì đó sáng lên rồi vụt tắt. Trong mắt vẫn là hình ảnh mờ ảo nào đó mà anh thấy rất thân thuộc.
- Bò viên của tôi rất nhiều.... hay là tôi gắp cho tổng giám đốc một ít nhé - cô thấy vậy liền lấy đũa gắp lên, đương nhiên cũng phải tranh thủ lấy lòng cấp trên chứ.
- Tôi bị dị ứng với thịt bò - Tinh Mạnh Kỳ nhẹ giọng trả lời khi thấy cô chuẩn bị gắp qua.
Bò viên trên tay cô đột nhiên buông lỏng rồi rơi tự do xuống đất. Tay cô đột nhiên có chút run rẩy, trong đầu cô vừa hiện lên một hình ảnh.
Cũng tại quán hủ tiếu gõ, một cô bé đã đến hỏi cả hai vị khách muốn ăn gì. Cô gái trả lời là bò viên, chàng trai bên cạnh cũng gọi y như vậy. Nhưng khi thức ăn được bưng lên , người con trai gắp tất cả số bò viên qua hết cho cô gái. Cô gái đó khó hiểu liền lên tiếng.
(( - Sao.. anh lại cho tôi hết? -
- Tôi bị dị ứng với thịt bò - ))
Chỉ một câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến cô kinh sợ không nói nên lời. Cũng là hình ảnh này cùng sự việc này tuy có chút khác biệt nhưng lại giọng y như đúc.
Nhật Dạ cô cứ thất thần nhìn đến Tinh Mạnh Kỳ ở bên cạnh. Nếu không nói ra cô thật sự thấy hắn rất giống với hắn... cái tên lạnh nhạt từ tảng băng đó đã khiến cô tức giận không biết bao lần.
Nhưng tim cô đặc biệt lại cảm thấy kỳ lạ, nụ cười hiếm hoi từ hắn cô vẫn còn nhớ rất rõ.
- Cô tại sao lại không ăn? Không phải rất đói sao? - Tinh Mạnh Kỳ nhìn đến ánh mắt chứa cảm xúc kỳ lạ của cô liền hỏi.
- Gia đình anh cao quý như vậy... thật ...thật có chút khiến tôi bất ngờ khi anh dẫn tôi đến đây - Nhật Dạ cô mặc dù không tin tưởng nhưng miệng cứ bất giác muốn hỏi - Từ... từ trước đến nay anh có ăn hủ tiếu gõ cùng với ai không?
- ......- Tinh Mạnh Kỳ nghe câu hỏi lạ của cô thì dừng động tác, đôi tay buông đũa rồi lấy khăn giấy nhẹ nhàng chùi qua miệng - Cũng lâu rồi... có một lần tôi cùng đi ăn với một người.
Tinh thần cô liền rơi vào trạng thái căng thẳng nếu thời gian đúng thật theo như cô nghĩ.... thì... thì..
- Rất lâu rồi.... vậy tôi đoán thử... được 4 năm chưa? - cô chậm rãi cố cho bản thân đừng kích động.
- Đúng là 4 năm - Tinh Mạnh Kỳ suy nghĩ liền gật đầu, anh cảm thấy cô thật kỳ lạ .
Lại là bốn năm.... ba tên con trai cũng là bốn năm trước đã xảy ra sự cố. Vào thời gian đó là lúc cô xuyên trở về... Tên Đắc Di bốn năm trước bị tai nạn nhưng lập tức khỏe mạnh. Cao Thái Ân luôn nhớ đến cô gái thanh mai trúc mã.... còn Tinh Mạnh Kỳ trước mặt cô?
Tinh Mạnh Kỳ là người thực vật sống 5 năm trên giường bệnh... đột nhiên 4 năm trước liền xuất hiện kỳ tích tỉnh lại. Nếu cứ theo logic đó thì ...thì...
Đắc Di là tên Chính Nghiêm...
Cao Thái Ân là Điền Lâm....
Vậy... vậy Tinh Mạnh Kỳ.. chính là Vân Nhã Thiên?
Cô bị suy nghĩ này đánh cho run người, không được rồi ... trước tiên để khẳng định cô phải dùng một phép thử.
--------------------------------------
Chương Chuyện Ngoài Lề
* GIAO LƯU VÀ TÂM SỰ :
Thông tin tác giả:
- Tên Thật: Ngọc Mai
- Năm sinh: 1999
- Kinh nghiệm đọc truyện: 4 năm
- Kinh nghiệm viết: Nửa năm.
- Cung: Thiên Bình.
- Tính cách: y như cung Thiên Bình, lười biếng, mê ăn lại mê ngủ. Mê trai xinh và gái đẹp ( Là sắc nữ ).
* Vài dòng tâm sự:
+ Các nàg ạ! Kinh nghiệm của tác giả viết chưa được lâu nên văn phong và nội dung có thể không vừa ý nhiều bạn. Đặc biệt là những bạn đã đọc truyện nhiều năm chắc chắc truyện của mình sẽ không hài lòng nhiều bạn.
+ Nếu các bạn không hài lòng thì có thể nhận xét hoặc góp ý cụ thể ở chỗ nào đó để mình rút kinh nghiệm. Mình xin nhận những nhận xét trân thành đó.
+ Nhưng gần đây mình lại nhận được những nhận xét với từ: Nhàm , sàm, vv... Khi mình nói lời này chủ yếu ko phải muốn nghe những lời khen từ các bạn. Cũng không hề ám chỉ ai cả.
+ Cái mình muốn là những cái góp ý... các bn có quyền bình luận nhưng đừng dùng những từ đó. Bởi khi rơi vào hoàn cảnh là người viết như mình bạn sẽ hiểu cảm giác thế nào mà phải không?
+ Khi đó mình như thấy công sức bỏ ra bị mất hết, cũng mất hết hứng thú để viết truyện. Chỉ mong các bạn đừng dùng những từ đó là đc...
+ Mong các bạn hiểu được lòng mình! Cảm ơn các bạn nhìu ~~ .
* Tám chuyện bốn phương:
Giao lưu với độc giả một chút, tác giả là con một trong nhà nên không có ai tâm sự cả. Về đêm lại đặc biệt cô đơn.... hu hu (T▽T)(T▽T).
Nên mình mún làm quen, tám chuyện với mọi ng. Có bạn nào hảo tâm vẫn có thể làm tỷ tỷ, muội muội trên tinh thần của mình cũng được.
Ai mún làm đại ca, sư thúc , nữ hiệp, vân vân và mây mây... đều có thể bình luận cho ta biết.
Lâu lâu tụ lại bàn đủ thứ hay là chia sẻ mấy chuyện xảy ra trong 1 ngày thì vui biết mấy. Các nàg cmt cho ta biết nhá ~~~ .
“” Chờ đợi là hạnh phúc nha~~~ “”
--> Chỉ cần các nàng đừng bỏ rơi ta là đc! :))
——————————————————
Sáng sớm , Nhật Dạ đã chuẩn bị rời khỏi căn nhà nơi được gọi là địa bàn của Đắc Di. Nhưng mới vừa bước xuống lầu thì đã bị cảnh ở dưới nhà làm cho giật mình.
- A~~ là sư mẫu!- một tên trong nhóm người đã nhận ra cô kêu lên.
Ở dưới lầu cả một nhóm người rất đông chỉ toàn là con trai đang tụ tập dưới lầu. Tên nào tên nấy cao to lực lưỡng đúng chất là dân xã hội đen. Cô âm thầm nuốt nước bọt không biết phản ứng như thế nào.
- Cô định đi đâu? - giọng nói có chút âm trầm từ phía sau lưng cô phát ra.
- Tôi.. tôi muốn đi về trường - cô nhìn tên Đắc Di trả lời, hình như gương mặt của hắn hôm nay rất khác.
- Tôi đưa cô đi, chỗ này nếu đi không cẩn thận sẽ gặp phải bọn của Thừa Hạo Du - Đắc Di đi trước dẫn đầu bọn đàn em cúi đầu chào hắn sau đó lại nhìn cô.
“- Công nhận nhìn đại tỷ và đại ca rất hợp đôi nha~~-”
“- Phải đấy... nhưng tốt nhất vẫn không nên để chuyện này cho băng đảng khác biết “
“.........”
Trước mặt cô là một chiếc xe mô tô phân khối lớn dựng ở ngoài sân. Đắc Di ở một bên đã ngồi trên xe khởi động máy nhìn cô, bộ dáng này thật có chút ấn tượng.
Cô đã dành cả buổi tối qua để điều chỉnh lại tâm trạng, chắc chắn sẽ không có chuyện tên Đắc Di này là Chính Nghiêm đâu.
Nhưng tại sao dù cô suy nghĩ như thế nào vẫn thấy tên trước mặt này là Chính Nghiêm hết vậy.
- Cô còn không mau lên xe - Đắc Di thấy cô cứ đứng một chỗ liền lên tiếng.
- Được rồi.... - cô nhanh chóng leo lên xe nhưng còn chưa kịp định thầnthì hắn đã lên ga vọt đi.
Theo quán tính cô liền ôm lấy vòng eo rắn chắc của Đắc Di. Cảm giác tê liệt liền lập tức xuất hiện, đôi mắt của Đắc Di có chút sáng lên , bản thân anh cũng có cảm giác lạ lẫm trong người.
Cổng trường đại học của cô thoáng chốc đã xuất hiện trước mắt. Lúc này còn sớm nên mọi người đang tấp nập vào trường rất đông cho nên khi chiếc xe dừng lại bên đường đã khiến cho nhiều người chú ý.
- Cảm ơn anh! Lần sau có cơ hội tôi sẽ trả ơn - cô trả nón bảo hiểm cho Đắc Di rồi thành tâm cảm ơn.
- Không cần đâu... nếu xảy ra chuyện gì cứ đến địa bàng của tôi. Đàn em của tôi sẽ giúp cô một tay- Đắc Di bỏ chiếc nón bảo hiểm trên đầu để lộ ra gương mặt tuấn tú mị hoặc.
- Ách.. tôi không đến đâu cũng không có hứng thú - Cô lắc đầu xua tay kịch liệt, có cho tiền cô cũng không muốn dính đến băng đảng lưu manh đâu - Tạm biệt!
Nhật Dạ quay lưng đi nhanh vào trường, bóng dáng này làm cho Đắc Di thổn thức. Một giọng nói cứng rắn ám ảnh lại mờ ảo vang lên trong đầu anh.
( - Tôi không đến võ quán đâu , càng không có hứng thú học võ -)
Khóe môi của anh khẽ nâng lên, cô gái Nhật Dạ này thật rất giống với người đó. Cả hai người đều không hề muốn đến gần anh. Nhưng mà thật tiếc anh lại muốn đến gần người đó hơn thì phải làm sao đây?
Đắc Di cười khổ, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh mờ ảo của một cô gái xinh đẹp trong đầu, sau đó rời đi.
Nhật Dạ ở một bên vừa chạy được tới cổng trường thì thở phào nhẹ nhõm. Cũng may về trường đúng giờ, không biết hôm qua thầy quản sinh có phát hiện được cô không nữa.
- Nhật Dạ.. em giờ này mới về sao?- Đột nhiên sau lưng cô phát ra giọng nói của đàn ông trưởng thành.
Chân cô đột nhiên bị đông cứng chậm chạp quay lại nhìn. Trước mặt lại là tên đáng chết Cao Thái Ân đang nhìn cô với nụ cười vô cùng đáng ghét.
- Lại là anh...có chuyện gì sao?- sáng sớm đã gặp phải hắn làm cô không vui vẻ chút nào rồi.
- Hôm qua em không về ký túc xá mà còn ở đây mạnh miệng được sao?- Cao Thái Ân bước chậm rãi đến gần cô.
- Cái gì? Sao.. sao anh lại biết? - cô trợn mắt coi như mình nghe lầm.
- Thầy Châu có việc phải về trước tôi chỉ là giúp thầy ấy một tay. Nhưng lại đúng lúc em không có trở về - Cao Thái Ân cười đáng ghét nói nhỏ vào lỗ tai cô, bộ dáng còn có chút mờ ám.
Mọi người xung quanh thấy giáo sư mới chuyển đến lại bày ra bộ dáng này với học sinh liền tò mò đứng nhìn. Cô ở một bên thấy mọi người đang chú ý liền nghiến răng nói với hắn.
- Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi - cô lạnh giọng nói với hắn.
- Được thôi - Cao Thái Ân quay đi trước dẫn cô đến văn phòng của hắn.
Văn phòng của hắn cách đó không xa nhưng lại được đặt cách rất khác với những giáo viên khác. Hiện tại, còn có được cả một văn phòng riêng rồi thức ăn cũng được phục vụ tới tận nơi.
- Rốt cuộc anh muốn như thế nào? - cô sau khi bước vào phòng liền lên tiếng, lúc này không có người khác cô cũng không cần phải giữ ý tứ.
- Em vi phạm nội quy ít nhất cũng phải chịu phạt - Cao Thái Ân ngồi xuống chiếc ghế sofa nhìn cô.
- Miễn đi... thầy Châu lúc trước sẽ miễn phạt cho người vi phạm lần đầu tiên. Anh là đang cố ý thì có - Cô tất nhiên không ngoan ngoãn chịu phạt rồi.
- Lúc sáng em cùng với tên Đắc Di đó trở về sao? Hai người cùng ở chung? - Cao Thái Ân đột nhiên chuyện hướng sang đề tài khác.
- Cái gì mà ở chung? Nhưng mà vấn đề này đâu có liên quan đến anh chứ... - cô khó hiểu trả lời lại câu hỏi vô duyên của hắn.
- Không phải em thích tôi sao? - Cao Thái Ân đột nhiên trong lòng có thứ gì đó rất khó chịu nhưng cảm giác này lại quen thuộc như đã từng xảy ra - Sao bây giờ lại không chú ý đến tôi?
- Cái gì? Tôi thích anh sao?- cô nghe xong lập tức muốn cười một cái - Anh có bị điên không... tôi có bao giờ tỏ ra tôi thích anh không?
- Nếu không em tại sao lại thông báo rằng tôi đã có người trong lòng, hiện tại không một nữ sinh nào dám đến gần - Cao Thái Ân nhìn thẳng vào cô - Đây không phải là ý em muốn sao? Em là đang ghen chính vì thế mới không muốn ai tiếp cận tôi.
- Anh hình như là bị ảo tưởng sức mạnh thật rồi! Tôi cốt yếu chỉ muốn anh bẽ mặt thôi.... từ lúc anh xuất hiện tôi đã chán ghét anh - cô lập tức dùng lý lẽ thể hiện rõ ràng cho hắn ta biết.
- Em thật rất giống với một người tôi biết. Ban đầu là quấn lấy tôi không buông làm tôi rất chán ghét... nhưng đột nhiên cô ấy thay đổi đột ngột quên mất tôi là ai - Cao Thái Ân đứng dậy nhìn thẳng vào cô - Từ lúc tôi trở nên vô hình với cô ấy thì dường như tôi lại nghĩ đến cô ấy nhiều hơn, cảm ấy cô ấy thật thú vị.
Nhật Dạ đang trong trạng thái kích động thì lại nghe được những lời này lập tức có chút thanh tỉnh. Đột nhiên tại sao hắn lại nói những lời này với cô, mà hình như có gì đó không đúng... có cái gì đó rất quen tai.
Đột nhiên thay đổi sau đó nam chính sẽ quay người theo đuổi lại... cái.. cái này không phải giống trong mấy bộ truyện nữ phụ văn sao?
- Anh.. anh nói mấy lời này với tôi làm gì? - cô suy nghĩ tới đó thì có chút kinh hãi lắp bắp hỏi.
- Vì khi tôi nhìn em lại như cảm thấy cô ấy đang gần ngay trước mặt ... tự nhiên lại muốn nói những lời này - Cao Thái Ân cười khổ có chút thở dài.
-.......- Cô lập tức có chút chấn động , trước tiên vẫn nên thăm dò một chút đã - Cô gái đó là theo đuổi anh hay sao?
- Cô ấy là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ... chính vì thế chúng tôi rất thân - Cao Thái Ân nhẹ giọng trả lời cô - Từ nhỏ tôi đã không thích tính cách của cô ấy nhưng sao lần thay đổi đó tôi luôn bị cô ấy thu hút.
- Thanh ... thanh mai trúc mã? - cô nghe mấy chữ này cả người liền có trận ớn lạnh, tình tiết này rất quen tai - Vậy tại sao cô gái đó lại quên anh mất anh?
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ hết sức điên rồ.
Nếu như theo cô nghĩ thì chắc chắn là bị tai nạn. Cô là đang cầu nguyện đừng cho lý do là té cầu thang.... nếu hắn thật sự nói như vậy cô chắc chắn sẽ không chịu nổi .
- Là do một tai nạn trong một bữa tiệc... vì té cầu thang nên cô ấy bị mất trí nhớ - Cao Thái Ân có chút thất thần khi nhớ đến hình bóng của một cô gái.
Chân cô cô lập tức có chút loạng choạng đúng không vững, không thể nào... tại sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy.... chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi phải không?
- Vậy cô ấy có.. có anh chị em ruột không? - tay cô vịnh vào thành ghế cố tạo ra dáng vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng đã bị một ý nghĩ thôi thúc làm cho không yên.
- Cô ấy có một người em gái - Cao Thái Ân đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng khi nói ra những điều mình cất giấu - Em thật sự làm tôi nhớ đến cô ấy!
- Không không được rồi... tôi.. tôi phải đi trước đây - cô tốt nhất vẫn nên phải đi trước, tốt nhất phải xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
- Được rồi... chuyện hôm qua coi như tôi bỏ qua! Em về đi... chuyện tôi nói với em đừng cho người khác biết - Cao Thái Ân gật đầu đồng ý để cô đi, ánh mắt đột nhiên lại cảm thấy có gì kỳ lạ ở cô.
Nhật Dạ lập tức chạy ra khỏi căn phòng nhanh nhất có thể, trái tim treo lơ lửng cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Sao lại kỳ lạ như thế? Cô chỉ mới cố gắng bình tĩnh để không xem tên Đắc Di kia là Chính Nghiêm. Tinh thần còn chưa kịp thích ứng đã bị tên Cao Thái Ân nay hù dọa một trận.
Hắn nói là thanh mai trúc mã... thanh mai trúc mã còn chơi thân từ nhỏ! Không lẽ nào lại... lại là tên hàng xóm Điền Lâm?
Reng... Reng..
Nhật Dạ cứ đứng thất thần ở bên ngoài cuối cùng nhờ tiếng chuông điện thoại kéo về thực tại.
- Alo.. xin hỏi ai vậy? - tâm trạng cô hiện tại thật sự là không thể bình ổn được.
- Cô là Nhật Dạ? - một giọng nam có chút trầm trầm nhưng lại có chút lạnh.
-.......- cô nhìn vào điện thoại thì chỉ thấy một số mấy lạ gọi đến liền lập tức hỏi lại - Anh là ai?
- Cô hãy đến công ty ngay lập tức đi... tôi cần nhờ cô một việc! - giọng nam đó cứ từ tốn nói với cô lại khiến cô bị thu hút - Đến văn phòng tổng giám đốc.
Câu nói vừa dứt thì tiếng điện thoại cũng bị ngắt đi. Người vừa gọi cho cô là tổng giám đốc sao?
Vừa đúng lúc cô cần chỗ để thanh tịnh lại đầu óc, nếu bây giờ cô mà còn ở trong trường vô tình gặp tên Cao Thái Ân kia thật sự không biết phải làm ra hành động gì...
Trụ sở chính của công ty LMA thoáng chốc xuất hiện ngay trước mắt. Cô theo như chỉ dẫn vẫn bước vào thang máy nhấn đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Đi được một đoạn lại thấy giống với lần cô lén lên sân thượng. Văn phòng của tên tổng giám đốc này cũng cùng đường đi lên sân thượng một thể.
Cốc... cốc...
- Mời vào! - giọng nói lạnh nhạt không rõ cảm giác phát ra từ trong phòng.
Nhật Dạ đẩy cửa bước vào bên trong có tiếng viết đang sột soạt trên giấy. Cô cẩn thận đưa mắt nhìn, trước mặt là một dáng người tiêu sái đang cúi đầu viết lách. Mái tóc màu nâu hạt dẻ khẽ rũ xuống che đi gương mặt xinh đẹp. Trên bàn làm việc cô nhìn thấy tấm bảng đề vài chữ tổng giám đốc Tinh Mạnh Kỳ.
Oa... thì ra cái tên này là tên mà Xuân Thy Thy nói là được mọi người yêu thích đó sao?
- Chào tổng giám đốc... tôi đến rồi đây - Cô cúi đầu rất dõng dạc chào hỏi còn cúi đầu chào vô cùng lịch sự.
- Hừm... - Tinh Mạnh Kỳ nâng đầu nhìn đến thân người nhỏ nhắn của cô - Cô ngẩng đầu lên đi.
Nhật Dạ nghe tiếng nói liền lập tức ngẩng đầu, nhưng người trước mặt làm cô kinh ngạc hơn.
- Anh ... anh là người trên sân thượng? - cô lấy ngón tay chỉ thẳng vào gương mặt đẹp trai trước mặt.
- Là cô nói tổng giám đốc công ty bất công không chọn nữ mà chỉ chọn nam nên tôi cho cô một cơ hội - Tinh Mạnh Kỳ nhìn biểu hiện của cô đột nhiên lại có chút hứng thú kỳ lạ.
- Ách.. tôi xin lỗi! Thật sự không biết anh là tổng giám đốc - cô cúi đầu xin lỗi, nhớ đến mấy lời lần trước mình nói thì thật là mất mặt.
Cô mới lần đầu đã nói người ta là gay rồi... còn nói trước mặt nữa mới đáng sợ.
- Không sao... tôi là lần đầu thấy người khác nói mình như vậy. - Tinh Mạnh Kỳ dường như không tức giận chuyện của cô mà nói sang chuyện khác - Cô nói bản thân có năng lực thì cũng phải nên thể hiện... tài liệu này cô hãy chuyển nó sang tiếng anh đi.
- Được.. tôi sẽ làm ngay - cô chậm chạp cầm tài liệu đi đến một góc bàn ngồi xuống rồi dịch nó ra.
Trên kệ sách lớn ở trong văn phòng có rất nhiều sách, có từ điển chuyên môn hỗ trợ . Lúc bắt đầu cô có chút hồi hộp nhưng khi lén nhìn Tinh Mạnh Kỳ vẫn đang chăm chú làm việc thì tâm trạng có chút buông lỏng. Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng sách lâu lâu lại vang lên, kèm theo là tiếng viết sột soạt. Hai con người nhìn vào thì thật sự không có quen biết nhưng dường như có thứ gì đó rất thoải mái giữa cả hai.
Dường như hình ảnh này đã từng tồn tại trước đây mà chỉ cần cảm nhận một chút liền có thể nhận ra.
Thời gian như thế cứ trôi một cách nhanh chóng, tập tài liệu dày mà cô tiếp nhận cuối cùng cũng đã hoàn thành xong.
Ọt... ót..
Nhật Dạ cô vừa mới chỉ nhìn đồng hồ thì bụng cô đã kêu lên dữ dội. Cô cũng quên mất... từ sáng đến giờ cũng chưa có ăn uống gì... bây giờ là 4 giờ chiều mất rồi.
Vì căn phòng rất yên tĩnh nên tiếng đói bụng của cô đã được Tinh Mạnh Kỳ nghe thấy. Khóe môi anh đột nhiên khẽ nâng lên, lúc bắt đầu anh đã có chút chú ý đến cô. Dù chỉ là cử động lén liếc nhìn anh đều cảm nhận được. Từ cô có gì đó quen thuộc toát ra.. bóng dáng này rất giống với hình bóng trong đầu anh.
- Cô đói bụng rồi sao?- Tinh Mạnh Kỳ buông viết quay sang nhìn cô.
- Ha ha... thật là ngại quá từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa có cái gì để vào bụng - Nhật Dạ có chút ngại ngần trả lời.
- Vậy sao? Thấy cô làm việc rất chăm chỉ... với lại là do tôi có chút gấp rút nên tôi sẽ bù đắp. - Tinh Mạnh Kỳ vừa nói vừa đứng dậy mặc áo khoác treo trên giá vào người - Tôi sẽ dẫn cô đi ăn.
- A~ ..không cần đâu! Tôi tự đi ăn được mà... - cô nghe xong lập tức xua tay.
- Làm sao? Cô không thích ăn với tôi? - hàng chân mày anh khẽ nhướn lên nhìn cô.
- Không.. không phải là có ý đó - cô lập tức là phủ nhận ý kiến này.
- Tốt! Vậy cùng đi thôi - Tinh Mạnh Kỳ không để ý đến biểu hiện của cô đi thẳng.
Nhật Dạ thở dài, thật sự là cô sợ là gặp rắc rối thôi. Nếu đi ra ngoài lỡ có người nào chụp được thì chắc chắn là không xong rồi... nếu không cơm miễn phí thì cô sợ gì chứ.
Sau khi cô yên vị bên ghế phụ lái thì liền không dám cử động. Một phần đột nhiên cô cảm thấy có chút kỳ lạ , lại cảm nhận được dường như là tên Tinh Mạnh Kỳ này lâu lâu lại lén nhìn cô.
Chắc là cô tưởng tượng rồi... cô không ngắm hắn thì thôi... trai đẹp như hắn làm sao ngắm cô được chứ.
- Cô muốn ăn gì? - Tinh Mạnh Kỳ vừa điều khiển tay lái vừa hỏi cô.
- Tôi không quen ăn món lạ, chỉ thích những món bình thường thôi - cô trả lời theo lẽ tự nhiên, cô đó giờ cũng chưa thử qua mấy món tây món tàu.
Tinh Mạnh Kỳ không nói gì anh chuyển tay lái sang một con hẻm nhỏ gần đó. Vì con đường có chút chật chội nên xe hơi mà chạy vào thật không tốt chút nào. Tinh Mạnh Kỳ đành đậu xe ở một chỗ gần đó rồi xuống xe. Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, một người con trai mặc áo vest sang trọng, gia đình quyền thế như vậy... rốt cuộc vào đây làm gì?
Cô đang tò mò gần chết thì chiếc xe hủ tiếu gõ đã hiện ra trước mắt giải thích tất cả tò mò của cô.
- Anh.. anh... ăn hủ tiếu gõ sao?- cô bắt đầu có chút kinh ngạc không tin được.
- Đã lâu rồi tôi không ăn... đột nhiên nghe cô nói lại nhớ đến nó - cánh môi mỏng của anh khẽ nâng lên trả lời cô rồi bước đến ngồi vào chiếc bàn gần đó.
Nhật Dạ cô thì được dịp cứng họng đi đến ngồi cạnh.
- Hai anh chị ăn gì ạ? - một bé gái xinh xắn bước ra chào hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn đến Tinh Mạnh Kỳ.
- Cô muốn ăn gì?- Tinh Mạnh Kỳ giọng nói có chút gần gũi hỏi cô.
- Hủ tiếu bò viên - cô còn chưa kịp suy nghĩ thì lời nói đã tuôn ra khỏi miệng.
Hừ... tại sao lại là hủ tiếu bò viên!
- Cho anh một bò viên và một hủ tiếu không - giọng anh rất trầm áp nhìn cô bé kia.
Một lát sau hai tô hủ tiếu nóng hỏi đã được bưng ra . Cô lúc nãy do phải suy nghĩ nên không nghe Tinh Mạnh Kỳ đã gọi gì. Khi nhìn đến thì thấy tô của Tinh Mạnh Kỳ chỉ toàn là hủ tiếu.
- Tổng giám đốc... anh tại sao lại chỉ ăn hủ tiếu? - cô có chút hiếu kỳ hỏi.
- Chỉ là sở thích của tôi - Tinh Mạnh Kỳ cầm đũa lên trả lời cô.
Khi nghe câu hỏi này ánh mắt anh liền có thứ gì đó sáng lên rồi vụt tắt. Trong mắt vẫn là hình ảnh mờ ảo nào đó mà anh thấy rất thân thuộc.
- Bò viên của tôi rất nhiều.... hay là tôi gắp cho tổng giám đốc một ít nhé - cô thấy vậy liền lấy đũa gắp lên, đương nhiên cũng phải tranh thủ lấy lòng cấp trên chứ.
- Tôi bị dị ứng với thịt bò - Tinh Mạnh Kỳ nhẹ giọng trả lời khi thấy cô chuẩn bị gắp qua.
Bò viên trên tay cô đột nhiên buông lỏng rồi rơi tự do xuống đất. Tay cô đột nhiên có chút run rẩy, trong đầu cô vừa hiện lên một hình ảnh.
Cũng tại quán hủ tiếu gõ, một cô bé đã đến hỏi cả hai vị khách muốn ăn gì. Cô gái trả lời là bò viên, chàng trai bên cạnh cũng gọi y như vậy. Nhưng khi thức ăn được bưng lên , người con trai gắp tất cả số bò viên qua hết cho cô gái. Cô gái đó khó hiểu liền lên tiếng.
(( - Sao.. anh lại cho tôi hết? -
- Tôi bị dị ứng với thịt bò - ))
Chỉ một câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến cô kinh sợ không nói nên lời. Cũng là hình ảnh này cùng sự việc này tuy có chút khác biệt nhưng lại giọng y như đúc.
Nhật Dạ cô cứ thất thần nhìn đến Tinh Mạnh Kỳ ở bên cạnh. Nếu không nói ra cô thật sự thấy hắn rất giống với hắn... cái tên lạnh nhạt từ tảng băng đó đã khiến cô tức giận không biết bao lần.
Nhưng tim cô đặc biệt lại cảm thấy kỳ lạ, nụ cười hiếm hoi từ hắn cô vẫn còn nhớ rất rõ.
- Cô tại sao lại không ăn? Không phải rất đói sao? - Tinh Mạnh Kỳ nhìn đến ánh mắt chứa cảm xúc kỳ lạ của cô liền hỏi.
- Gia đình anh cao quý như vậy... thật ...thật có chút khiến tôi bất ngờ khi anh dẫn tôi đến đây - Nhật Dạ cô mặc dù không tin tưởng nhưng miệng cứ bất giác muốn hỏi - Từ... từ trước đến nay anh có ăn hủ tiếu gõ cùng với ai không?
- ......- Tinh Mạnh Kỳ nghe câu hỏi lạ của cô thì dừng động tác, đôi tay buông đũa rồi lấy khăn giấy nhẹ nhàng chùi qua miệng - Cũng lâu rồi... có một lần tôi cùng đi ăn với một người.
Tinh thần cô liền rơi vào trạng thái căng thẳng nếu thời gian đúng thật theo như cô nghĩ.... thì... thì..
- Rất lâu rồi.... vậy tôi đoán thử... được 4 năm chưa? - cô chậm rãi cố cho bản thân đừng kích động.
- Đúng là 4 năm - Tinh Mạnh Kỳ suy nghĩ liền gật đầu, anh cảm thấy cô thật kỳ lạ .
Lại là bốn năm.... ba tên con trai cũng là bốn năm trước đã xảy ra sự cố. Vào thời gian đó là lúc cô xuyên trở về... Tên Đắc Di bốn năm trước bị tai nạn nhưng lập tức khỏe mạnh. Cao Thái Ân luôn nhớ đến cô gái thanh mai trúc mã.... còn Tinh Mạnh Kỳ trước mặt cô?
Tinh Mạnh Kỳ là người thực vật sống 5 năm trên giường bệnh... đột nhiên 4 năm trước liền xuất hiện kỳ tích tỉnh lại. Nếu cứ theo logic đó thì ...thì...
Đắc Di là tên Chính Nghiêm...
Cao Thái Ân là Điền Lâm....
Vậy... vậy Tinh Mạnh Kỳ.. chính là Vân Nhã Thiên?
Cô bị suy nghĩ này đánh cho run người, không được rồi ... trước tiên để khẳng định cô phải dùng một phép thử.
--------------------------------------
Chương Chuyện Ngoài Lề
* GIAO LƯU VÀ TÂM SỰ :
Thông tin tác giả:
- Tên Thật: Ngọc Mai
- Năm sinh: 1999
- Kinh nghiệm đọc truyện: 4 năm
- Kinh nghiệm viết: Nửa năm.
- Cung: Thiên Bình.
- Tính cách: y như cung Thiên Bình, lười biếng, mê ăn lại mê ngủ. Mê trai xinh và gái đẹp ( Là sắc nữ ).
* Vài dòng tâm sự:
+ Các nàg ạ! Kinh nghiệm của tác giả viết chưa được lâu nên văn phong và nội dung có thể không vừa ý nhiều bạn. Đặc biệt là những bạn đã đọc truyện nhiều năm chắc chắc truyện của mình sẽ không hài lòng nhiều bạn.
+ Nếu các bạn không hài lòng thì có thể nhận xét hoặc góp ý cụ thể ở chỗ nào đó để mình rút kinh nghiệm. Mình xin nhận những nhận xét trân thành đó.
+ Nhưng gần đây mình lại nhận được những nhận xét với từ: Nhàm , sàm, vv... Khi mình nói lời này chủ yếu ko phải muốn nghe những lời khen từ các bạn. Cũng không hề ám chỉ ai cả.
+ Cái mình muốn là những cái góp ý... các bn có quyền bình luận nhưng đừng dùng những từ đó. Bởi khi rơi vào hoàn cảnh là người viết như mình bạn sẽ hiểu cảm giác thế nào mà phải không?
+ Khi đó mình như thấy công sức bỏ ra bị mất hết, cũng mất hết hứng thú để viết truyện. Chỉ mong các bạn đừng dùng những từ đó là đc...
+ Mong các bạn hiểu được lòng mình! Cảm ơn các bạn nhìu ~~ .
* Tám chuyện bốn phương:
Giao lưu với độc giả một chút, tác giả là con một trong nhà nên không có ai tâm sự cả. Về đêm lại đặc biệt cô đơn.... hu hu (T▽T)(T▽T).
Nên mình mún làm quen, tám chuyện với mọi ng. Có bạn nào hảo tâm vẫn có thể làm tỷ tỷ, muội muội trên tinh thần của mình cũng được.
Ai mún làm đại ca, sư thúc , nữ hiệp, vân vân và mây mây... đều có thể bình luận cho ta biết.
Lâu lâu tụ lại bàn đủ thứ hay là chia sẻ mấy chuyện xảy ra trong 1 ngày thì vui biết mấy. Các nàg cmt cho ta biết nhá ~~~ .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook