Trạch Nữ Yêu Kiều: Chồng Là Tổng Giám Đốc Sói
-
Chương 4: Tiểu mặc
Author : Lạc Y Thần
Tương Thần đã đến điểm hẹn một lúc lâu nhưng Mặc Song Song vẫn chưa thấy bóng dáng. Bình thường đều là bạn thân phải đợi đến khi mình phải đợi đúng là có một phen tư vị khác hẳn.
" Hôm nay cậu thế nhưng lại đến sớm như vậy?"
Mặc Song Song cuối cùng cũng xuất hiện nhìn thấy Tương Thần đang nằm bò ra bàn chấm nước trà vẽ loạn không khỏi gõ đầu trêu chọc cô một chút. Quả nhiên nhìn thấy người nào đó ôm đầu tru tréo, biểu hiên vô cùng đáng yêu khiến cho con quỷ háo sắc trong người Mặc Song Song trỗi dậy, hung hăng véo má Tương Thần thêm vài cái.
Oa! Xúc cảm càng lúc càng mềm mại. Thật sự là thích muốn chết!
" Cậu... Cậu... Cậu... Có thôi đi không hả???"
Tương Thần bị véo má liền bùng nổ lên một cơn tức giận không hề nhẹ. Đôi mắt to tròn linh động chớp nha chớp giống như ngập trong một biển nước mắt làm tâm tình bạn thân như cô thoáng chốc mềm như bún nhão.
Biết làm sao được a! Tuy nói Tương Thần không phải mẫu phụ nữ quá mức xinh đẹp nhưng không thể phũ nhận là vô cùng có duyên. Nhất là đôi mắt, sáng ngời hữu thần thì thôi đi, còn long lanh khiến người ta không nhịn được thương tiếc.
Ai~ Cô cơ bản là không chống lại được con quỷ manh manh này!!!
Mặc Song Song thở dài một hơi, quăng túi xách lên ghế rồi ngồi xuống, trên bàn của cô đã gọi sẳn một ly nước cam nhưng vì để quá lâu đã tan hết nước nhuốm màu nhạt thếch khiến cô không còn cách nào khác phải gọi một ly mới.
Gọi trước nước uống vốn là thói queb chung của Mặc Song Song cùng Tương Thần, ai đến chỗ hẹn trước sẽ thay người còn lại gọi nước uống. Thường thì không lâu lắm người kia liền lập tức đến rồi. Xem ra hôm nay tâm trạng của mỗ nữ nào đó rất không được bình thường.
Không có chuyện gì thì đến sớm như thế để làm gì?
" Tiểu Thần, phỏng vấn không đạt sao? Cũng không có vấn đề gì! Tập đoàn X vốn có tuyển chọn rất khắt khe a... Không được cũng không sao..."
" Tớ đã đậu!"
" Ừ, không sao... Hả? Cái gì cơ? Đậu rồi?"
Mặc Song Song vốn đã chuẩn bị sẳn sàng một ngàn câu an ủi bớt tổn thương nhất lại không có nghĩ đến nghe được một tin động trời. Chỉ là, đậu rồi sao lại buồn như vậy nha????
" Cậu thật sự đã đậu, chức vụ gì?"
Mặc Song Song rất e dè hỏi nhỏ.
" Nhân viên vệ sinh! "
" ... " Mặc Song Song.
--- ------ ------ ------ ---------
" Cậu không có phải là bị thần kinh rồi chứ? Vì một người đàn ông lại đâm đầu đi làm nhân viên vệ sinh? Cậu biết làm sao hả?"
Mặc Song Song sau khi nghe Tương Thần kể lại liền nhịn không được la lớn. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm cô mang theo khiển trách không thể chấp nhận.
Tương Thần không còn cách nào cúi đầu xuống thật yếu ớt biện minh.
" Có gì không biết? Ở nhà tớ thích nhất là không gian sạch sẽ! Chính là dọn dẹp nhà cửa đó có biết hay không?"
" Có thể giống nhau sao? Trước đây là dọn nhà của cậu còn kia chính là dọn một công ty a! Đó là chưa kể đến phải dọn nhà vệ sinh!"
Mặc Song Song liếc mắt một cái đầy xem thường. Ngón tay mảnh khảnh hung hăng sỉa sỉa vào đầu cô. Thái độ hận không thể rèn sắt thành thép của cô làm vai Tương Thần đều đã co rụt lại.
" Cậu không biết nhân viên ở tập đoàn X đãi ngộ cao thế nào đâu. Tớ đi làm trong một tháng liền có thể mua váy Channel a!"
" Cậu đi làm ở đó một tháng nhất định không dám mua váy Channel nữa!"
Mặc Song Song lớn giọng hừ một tiếng rất khó chịu. Vốn là còn muốn nói gì đó nhưng tay lại đột nhiên bị Tương Thần kéo mạnh, vẻ mặt bạn thân hết sức thần thần bí bí.
" Mau, mau nhìn, đó chính là tổng giám đốc cao phú soái a!"
Mặc Song Song không nhịn được Tương Thần ra sức lôi kéo, đành phải quay sang nhìn một chút. Ai nghĩ vừa quay sang nhìn nước trong miệng liền suýt nữa sặc ra. Trên đời vẫn còn có một nam nhân ưu tú như vậy?
Tịch Uyên đi cùng với một nhóm quản lí, giữa một nhóm người ngập tràn khí thế cũng không thể che giấu vẻ đẹp anh khí bừng bừng. Khí chất thanh lãnh, lạnh lùng mà không mất đi phần cao quý làm người khác không nhịn được nhìn lâu hơn vài lần.
Mặc Song Song nhìn theo dáng Tịch Uyên biến mất khỏi thang máy, vươn tay chùi chùi miệng, quay đầu vỗ vai Tương Thần nói với vẻ thông cảm.
" Tớ có thể hiểu cho tâm trạng lúc ấy của cậu. Làm nhân viên vệ sinh mà được ở gần soái ca như vậy cậu cơ bản chính là buôn bán có lời!"
Tương Thần sặc nước. Hóa ra đó là bạn bè a! Đứng trước mỹ nam cùng mỹ nhân hình tượng của cô trong mắt bạn thân không thể nghi ngờ là tụt dốc thảm thương.
Tương Thần thầm hận trong lòng, buồn bực cắn cắn ống hút, hung hăng hút vào toàn bộ nước bên trong. Tình nghĩa thật đúng là quá mức đơn bạc đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Trong khi đó tại một nơi khác...
Lâm Vương Minh đi vào thang máy riêng cùng với Tịch Uyên, vừa bước vào liền vất hết tất cả hình tượng soái khí lạnh lùng, hung hăng ôm vai bá cổ bạn thân, nhỏ giọng đầy hứng thú nói.
" Uyên, vừa nãy tôi có nhìn thấy một đại mỹ nữ a! Cô ấy nhìn tôi không chớp mắt còn suýt nữa chảy nước miếng. Cậu nói xem sức quyến rũ của tôi có phải không hề suy giảm hay không?"
Tịch Uyên đút một tay vào túi quần, một tay cầm một tập tài liệu cẩn thận đọc, cảm nhận được thể trọng nặng nề đè xuống, hời hợt quay sang nhìn chằm chằm tay của người nào đó đang bá lên cổ mình, lạnh lùng nói.
" Cậu không đứng nổi?"
" Của tôi dùng rất tốt, làm sao lại không đứng nổi!"
Lâm Vương Minh cười tươi như hoa, không nghĩ đến bị gót giày của Tịch Uyên đạp mạnh vào chân. Giọng nói vẫn vô cùng lạnh nhạt.
" Vậy thì đứng đàng hoàng lên đi!"
Ách! Hóa ra không phải " đứng " cái kia sao?
Lâm Vương Minh ngượng ngùng sờ sờ mũi, lui về sau vài bước, vừa xoa xoa cái chân đau vừa khẽ suýt xoa. Ra tay thật nặng a! Bạn bè cũng không hề kiêng nể, Tịch Uyên, cậu quá mức máu lạnh rồi!
Thang máy vừa lúc đó mở ra, Lâm Vương Minh lại đứng thẳng lưng, giả bộ lạnh lùng nghiêm trang chờ Tịch Uyên đi trước. Tịch Uyên bước ra khỏi thang máy, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía mặt đồng hồ không nhanh không chậm nói.
" Kì thực, sao cậu không nghĩ là cô gái ấy nhìn tôi?"
Lời nói này của Tịch Uyên làm tâm tình tự mãn của Lâm Vương Minh triệt để vỡ vụn... Có vẻ như đúng là như vậy!
tỉ phu Ciuviho, có một chương mới mà muội nhấn trầy da tróc vẩy luôn==
Tương Thần đã đến điểm hẹn một lúc lâu nhưng Mặc Song Song vẫn chưa thấy bóng dáng. Bình thường đều là bạn thân phải đợi đến khi mình phải đợi đúng là có một phen tư vị khác hẳn.
" Hôm nay cậu thế nhưng lại đến sớm như vậy?"
Mặc Song Song cuối cùng cũng xuất hiện nhìn thấy Tương Thần đang nằm bò ra bàn chấm nước trà vẽ loạn không khỏi gõ đầu trêu chọc cô một chút. Quả nhiên nhìn thấy người nào đó ôm đầu tru tréo, biểu hiên vô cùng đáng yêu khiến cho con quỷ háo sắc trong người Mặc Song Song trỗi dậy, hung hăng véo má Tương Thần thêm vài cái.
Oa! Xúc cảm càng lúc càng mềm mại. Thật sự là thích muốn chết!
" Cậu... Cậu... Cậu... Có thôi đi không hả???"
Tương Thần bị véo má liền bùng nổ lên một cơn tức giận không hề nhẹ. Đôi mắt to tròn linh động chớp nha chớp giống như ngập trong một biển nước mắt làm tâm tình bạn thân như cô thoáng chốc mềm như bún nhão.
Biết làm sao được a! Tuy nói Tương Thần không phải mẫu phụ nữ quá mức xinh đẹp nhưng không thể phũ nhận là vô cùng có duyên. Nhất là đôi mắt, sáng ngời hữu thần thì thôi đi, còn long lanh khiến người ta không nhịn được thương tiếc.
Ai~ Cô cơ bản là không chống lại được con quỷ manh manh này!!!
Mặc Song Song thở dài một hơi, quăng túi xách lên ghế rồi ngồi xuống, trên bàn của cô đã gọi sẳn một ly nước cam nhưng vì để quá lâu đã tan hết nước nhuốm màu nhạt thếch khiến cô không còn cách nào khác phải gọi một ly mới.
Gọi trước nước uống vốn là thói queb chung của Mặc Song Song cùng Tương Thần, ai đến chỗ hẹn trước sẽ thay người còn lại gọi nước uống. Thường thì không lâu lắm người kia liền lập tức đến rồi. Xem ra hôm nay tâm trạng của mỗ nữ nào đó rất không được bình thường.
Không có chuyện gì thì đến sớm như thế để làm gì?
" Tiểu Thần, phỏng vấn không đạt sao? Cũng không có vấn đề gì! Tập đoàn X vốn có tuyển chọn rất khắt khe a... Không được cũng không sao..."
" Tớ đã đậu!"
" Ừ, không sao... Hả? Cái gì cơ? Đậu rồi?"
Mặc Song Song vốn đã chuẩn bị sẳn sàng một ngàn câu an ủi bớt tổn thương nhất lại không có nghĩ đến nghe được một tin động trời. Chỉ là, đậu rồi sao lại buồn như vậy nha????
" Cậu thật sự đã đậu, chức vụ gì?"
Mặc Song Song rất e dè hỏi nhỏ.
" Nhân viên vệ sinh! "
" ... " Mặc Song Song.
--- ------ ------ ------ ---------
" Cậu không có phải là bị thần kinh rồi chứ? Vì một người đàn ông lại đâm đầu đi làm nhân viên vệ sinh? Cậu biết làm sao hả?"
Mặc Song Song sau khi nghe Tương Thần kể lại liền nhịn không được la lớn. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm cô mang theo khiển trách không thể chấp nhận.
Tương Thần không còn cách nào cúi đầu xuống thật yếu ớt biện minh.
" Có gì không biết? Ở nhà tớ thích nhất là không gian sạch sẽ! Chính là dọn dẹp nhà cửa đó có biết hay không?"
" Có thể giống nhau sao? Trước đây là dọn nhà của cậu còn kia chính là dọn một công ty a! Đó là chưa kể đến phải dọn nhà vệ sinh!"
Mặc Song Song liếc mắt một cái đầy xem thường. Ngón tay mảnh khảnh hung hăng sỉa sỉa vào đầu cô. Thái độ hận không thể rèn sắt thành thép của cô làm vai Tương Thần đều đã co rụt lại.
" Cậu không biết nhân viên ở tập đoàn X đãi ngộ cao thế nào đâu. Tớ đi làm trong một tháng liền có thể mua váy Channel a!"
" Cậu đi làm ở đó một tháng nhất định không dám mua váy Channel nữa!"
Mặc Song Song lớn giọng hừ một tiếng rất khó chịu. Vốn là còn muốn nói gì đó nhưng tay lại đột nhiên bị Tương Thần kéo mạnh, vẻ mặt bạn thân hết sức thần thần bí bí.
" Mau, mau nhìn, đó chính là tổng giám đốc cao phú soái a!"
Mặc Song Song không nhịn được Tương Thần ra sức lôi kéo, đành phải quay sang nhìn một chút. Ai nghĩ vừa quay sang nhìn nước trong miệng liền suýt nữa sặc ra. Trên đời vẫn còn có một nam nhân ưu tú như vậy?
Tịch Uyên đi cùng với một nhóm quản lí, giữa một nhóm người ngập tràn khí thế cũng không thể che giấu vẻ đẹp anh khí bừng bừng. Khí chất thanh lãnh, lạnh lùng mà không mất đi phần cao quý làm người khác không nhịn được nhìn lâu hơn vài lần.
Mặc Song Song nhìn theo dáng Tịch Uyên biến mất khỏi thang máy, vươn tay chùi chùi miệng, quay đầu vỗ vai Tương Thần nói với vẻ thông cảm.
" Tớ có thể hiểu cho tâm trạng lúc ấy của cậu. Làm nhân viên vệ sinh mà được ở gần soái ca như vậy cậu cơ bản chính là buôn bán có lời!"
Tương Thần sặc nước. Hóa ra đó là bạn bè a! Đứng trước mỹ nam cùng mỹ nhân hình tượng của cô trong mắt bạn thân không thể nghi ngờ là tụt dốc thảm thương.
Tương Thần thầm hận trong lòng, buồn bực cắn cắn ống hút, hung hăng hút vào toàn bộ nước bên trong. Tình nghĩa thật đúng là quá mức đơn bạc đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Trong khi đó tại một nơi khác...
Lâm Vương Minh đi vào thang máy riêng cùng với Tịch Uyên, vừa bước vào liền vất hết tất cả hình tượng soái khí lạnh lùng, hung hăng ôm vai bá cổ bạn thân, nhỏ giọng đầy hứng thú nói.
" Uyên, vừa nãy tôi có nhìn thấy một đại mỹ nữ a! Cô ấy nhìn tôi không chớp mắt còn suýt nữa chảy nước miếng. Cậu nói xem sức quyến rũ của tôi có phải không hề suy giảm hay không?"
Tịch Uyên đút một tay vào túi quần, một tay cầm một tập tài liệu cẩn thận đọc, cảm nhận được thể trọng nặng nề đè xuống, hời hợt quay sang nhìn chằm chằm tay của người nào đó đang bá lên cổ mình, lạnh lùng nói.
" Cậu không đứng nổi?"
" Của tôi dùng rất tốt, làm sao lại không đứng nổi!"
Lâm Vương Minh cười tươi như hoa, không nghĩ đến bị gót giày của Tịch Uyên đạp mạnh vào chân. Giọng nói vẫn vô cùng lạnh nhạt.
" Vậy thì đứng đàng hoàng lên đi!"
Ách! Hóa ra không phải " đứng " cái kia sao?
Lâm Vương Minh ngượng ngùng sờ sờ mũi, lui về sau vài bước, vừa xoa xoa cái chân đau vừa khẽ suýt xoa. Ra tay thật nặng a! Bạn bè cũng không hề kiêng nể, Tịch Uyên, cậu quá mức máu lạnh rồi!
Thang máy vừa lúc đó mở ra, Lâm Vương Minh lại đứng thẳng lưng, giả bộ lạnh lùng nghiêm trang chờ Tịch Uyên đi trước. Tịch Uyên bước ra khỏi thang máy, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía mặt đồng hồ không nhanh không chậm nói.
" Kì thực, sao cậu không nghĩ là cô gái ấy nhìn tôi?"
Lời nói này của Tịch Uyên làm tâm tình tự mãn của Lâm Vương Minh triệt để vỡ vụn... Có vẻ như đúng là như vậy!
tỉ phu Ciuviho, có một chương mới mà muội nhấn trầy da tróc vẩy luôn==
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook