Trạch Nhật Phi Thăng (200Đ/C)
-
Chương 13: Chuyện Nại Hà đổi đường 1
Tiếng nổ như trời long đất lở vang lên dưới ngọn núi, dòng nước Nại Hà đã thôn tính toàn bộ chân núi, nước sông dâng trào càng lúc càng cao, bắt đầu tràn lên trên núi, gặm nhấm mọi thứ dọc đường!
Hứa Ứng và xà yêu Ngoan Thất một trước một sau lao vào trong gian miếu đổ nát, đột nhiên cảm thấy xung quanh biến thành cực kỳ lạnh giá, xà yêu mơ mơ màng màng suýt nữa bị đông cứng tới mức chìm vào ngủ đông.
“Ngoan Thất, mau thôi thúc khí huyết, nếu không sẽ chết cóng đấy!” Hứa Ứng lớn tiếng nhắc nhở.
Bọn họ điều động khí huyết, làm ấm thân thể, nhưng luồng hàn khí kia vẫn chui vào tận cốt tuỷ, kể cả khí huyết cũng khó lòng khu trừ.
Hứa Ứng run rẩy thôi thúc Đại Nhật Luyện Thể, thân thể mới ấm hơn một chút.
Hai tay y chập lại trước ngực, đột nhiên đan vào nhau, một ánh lửa lóe lên từ lòng bàn tay, châm lại lửa trại đã sắp tắt.
Một người một rắn đi tới bên cạnh đống lửa, chỉ thấy màu sắc của ngọn lửa kia bỗng trở thành xanh léT, thi hoảng trong ngọn lửa xanh lá lại có từng gương mặt già nua hiện lên, con mắt trắng dã, kêu gào thảm thiết nhưng lại không có âm thanh, khiến người ta cực kỳ kinh hãi!
“Chẳng trách cái miếu này hoang tàn như vậy, phong thuỷ nơi này không tốt!” Xà yêu Ngoan Thất sợ tới mức run rẩy.
Dưới chân núi, một nam nhân áo vàng dẫn theo năm quái nhân đang chạy như bay lên đỉnh núi.
“Chân dương khí huyết, âm tà bất xâm!”
Nam nhân áo vàng vừa chạy vừa lẩm bẩm, đột nhiên trong cơ thể hắn bắn ra chân dương khí nồng đậm, bức lui tà khí âm khí do Nại Hà mang tới.
Khí huyết chân dương của hắn cực kỳ hùng hồn bá đạo, bốn phía như trong một lò lửa lớn, nóng bức khó chịu, nhưng ẩn chứa yêu khí dày đặc.
Bị yêu khí của hắn quấy nhiễu, năm quái nhân bên cạnh đều không khống chế được hiện ra nguyên hình, hóa thành từng yêu vật hình thể khổng lồ.
Nam nhân áo vàng này chính là sơn thần của ngọn núi này, tên là Hoàng Tư Bình, lúc bình thường sinh sống trong miếu sơn thần, được tôn là Thạch Sơn Thần. Năm quái nhân dưới trướng hắn là yêu quái bảo vệ miếu sơn thần, đơn giản là những yêu vật như con hoẵng, chồn hoang, chó hoang, mèo rừng.
Bọn họ canh giữ trên núi đá, phụng lệnh Thành Hoàng truy tìm tung tích Hứa Ứng, nửa đêm định về miếu sơn thần, không ngờ lại nghe tiếng voi gầm của xà yêu Ngoan Thất khi đột phá, cho nên tìm tới.
Bọn họ vừa lên trên núi thì Nại Hà đã ập tới mãnh liệt, trực tiếp cắt đứt đường lui của họ, không còn cách nào khác đành phải chạy lên trên núi.
Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình thống lĩnh đám yêu quái tăng tốc, nhưng làn nước của Nại Hà dâng lên quá nhanh, chẳng bao lâu sau đã nuốt trọn một con hồ yêu!~
Hồ yêu kia rơi vào trong nước, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà da lông máu thịt đã tan rã, chỉ còn lại một bộ xương khô bị làn sóng cuốn đi.
Đám yêu quái tê dại da đầu, liều mạng bỏ chạy, dưới ánh trăng chỉ thấy cách đó không xa cũng có bóng người lay động. Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình nhìn sang, không khỏi ngạc nhiên: “Lũ thần ngọn cỏ trong mấy thôn xóm ở đường Đặng gia, dãy núi Ngũ gia với bến đò Lão! Chết cũng đến đây!”
Thần linh trong thôn trấn là thần ngọn cỏ, tức là người có đức sau khi chết đi, hồn phách phong thần, nhập vào trong tượng thần. Còn Hoàng Tư Bình là đại yêu tu chân, luyện thành tầng thứ bảy võ đạo, được phong làm sơn thần, có thể nói là thân thể thành thần.
Hai bên tuy đều hấp thu hương khói của lê dân, hưởng dụng tế lễ, nhưng lại khác biệt về bản chất.
Đám thần ngọn cỏ kia liều mạng bỏ chạy, từng người bị cuốn vào sóng nước Nại Hà, tượng thần tan nát, hồn phách bị Nại Hà cuốn đi, không còn bóng dáng.
Bốn yêu quái xung quanh Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình cũng không trốn nổi, lần lượt bị Nại Hà nuốt trọn.
Hoàng Tư Bình chạy gần tới gian miếu đổ nát, lại thấy ở một phía khác của gian miếu cũng có người lao tới, lại là một nam tử mặc trang phục của quan lại, một bộ quần áo đỏ đen.
Hai người đối mặt, đều thấy kinh ngạc, vào tư thế phòng bị.
“Hóa ra là giám ngục Vi đại nhân.” Lông vàng trên mặt Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình run run.
Vị quan lại mặc quần áo đỏ đen chính là người đã cứu giúp Đinh Tuyền, tên là Vi Chử, là một trong tám vị quan giám ngục ở Linh Lăng huyện. Ban sáng, hắn thống lĩnh hai vị quan giám ngục khác truy đuổi Hứa Ứng, cứu Đinh Tuyền. Nhưng truy đuổi suốt vẫn không tìm thấy Hứa Ứng.
Hắn cũng nghe tiếng voi gầm lúc xà yêu Ngoan Thất đột phá nên mới chạy tới, vừa lên núi thì gặp phải Nại Hà đổi đường, nước sông nuốt trọn hai vị đồng liêu của hắn!
Chết liền hai vị Na Sư, khiến trong lòng Vi Chử cũng cực kỳ kinh hãi.
“Hóa ra là Thạch Sơn Thần.” Vi Chử khóe mắt run run, ngoài cười nhưng trong không cười.
Thành Hoàng và huyện lệnh Chu Dương vốn bất hòa, cả hai đều muốn nắm giữ Linh Lăng, minh tranh ám đấu đã rất nhiều năm, vì vậy quan lại ở Linh Lăng và chư thần dưới trướng Thành Hoàng cũng có phần đối chọi.
Đặc biệt là bản án Hứa Ứng giết thần lần này, khiến cho hai bên giương cung bạt kiếm, đều hạ lệnh tất sát đối với thế lực của đối phương!
Vi Chử không sợ bất cứ thần ngọn cỏ nào, nhưng Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình là yêu vương phong thần, thực lực cường đại, có thể nói là kình địch của hắn!
Sau lưng Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình dắt một thản nhiên Trảm Mã Đao dài một trượng làm bằng tinh cương bách luyện, hắn nắm lấy vỏ đao, tăng thêm can đảm, nói: “Nại Hà đổi đường, chúng ta đang gặp tai họa ngập đầu. Vi đại nhân, nếu chúng ta giao đấu sẽ là lưỡng bại câu thương, nhưng nếu liên thủ hợp tác còn có đường sống. Ngươi thấy sao?”
Vi Chử nhíu mày nhìn về phía sau Hoàng Tư Bình, Nại Hà vẫn đang dâng lên, có thể thấy đã sắp nuốt trọn nơi này, bây giờ chỗ cao nhất trên núi đá chính là căn miếu đổ nát trước mặt.
Nếu như bọn họ khai chiến, rất có khả năng sẽ rơi vào trong nước, chết oan chết uổng.
Vi Chử gật đầu nói: “Đại nạn lâm đầu, chúng ta nên hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, không nên nhắc tới những ân oán trước đây.”
Hai người đi vào căn miếu đổ nát, chỉ thấy một tn và một con rắn lớn đang ngồi bên đống lửa sưởi ấm, ngọn lửa đó xanh mướt, có quỷ hồn không ngừng nhô ra trong ánh lửa.
“Nghi phạm Hứa Ứng, có nhận ra bản quan không?” Vi Chử nói với vẻ già dặn, mang đầy uy thế quan sai.
Hứa Ứng vội vàng cầm lấy bạc trong áo, cảnh giác nói: “Vi lão gia, ta không có tiền cho ngươi đâu.”
Y đã thấy quan lại vơ vét tiền của, dân đen thường phải vừa mỉm cười vừa giơ hai tay dâng tiền của lên, quan lại không nhìn vào tiền, ra vẻ cực kỳ do dự, tay thì lặng lẽ cất tiền đi, nhưng vẫn nói lần sau không được làm như vậy.
Trước đây Hứa Ứng không có tiền, bây giờ lần đầu lấy được mấy lạng bạc vụn, định chạy trốn sang chỗ khác để làm tiền hồi môn lấy vợ, không muốn đưa cho hắn.
“Điêu dân! Trong tay áo ngươi là cái gì?” Vi Chử cười lạnh nói: “Bản quan luyện được hỏa nhãn kim tinh, trên người ngươi có bạc hay không, ta nhìn cái là biết! Chẳng qua bản quan không thể nhận bạc của ngươi. Ngươi phạm phải bản án quá lớn, bản quan không thể tha tội cho ngươi được. Huyện lệnh lão gia đã căn dặn, phải lấy mạng nhà ngươi.”
Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu khá vui vẻ: “Lão gia muốn mạng không muốn tiền thì tốt rồi. Muốn mạng thì ta đánh chết lão gia, đòi tiền thì ta thật sự không muốn đưa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook