Dắt người về đến nhà, đã thấy Lâm Hoan không có ở ngoài. Diệp Cố Lâm đành để hắn đem mớ hành lý to đùng vào trong phòng của cậu, rồi tự mình gõ cửa phòng của Lâm Hoan. Lúc này, anh đang lau lau mấy vật phẩm độc đáo của mình. Nghe thấy tiếng đập cửa, hắn để vật trong tay xuống, bước ra mở cửa.

“Có chuyện gì sao?”

“A Hoan, chuyện này, một người bạn của tôi có chút việc, cho nên… chuyện kia, để cho tôi tạm thời chăm sóc cậu ta 1 chút. Bất quá anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến anh đâu nha. Tôi đảm bảo đó!” Nói xong còn giơ tay lên thề.

“…” Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi. Anh còn biết nói gì nữa đây. “Người đó giờ đang ở đâu vậy?”

“Người đó hả, ha ha.” Diệp Cố Lâm ngượng ngùng cười nói: “Thật ra thì đang ở ngay trong phòng tôi. Tôi dắt hắn lại giới thiệu giới thiệu với anh liền.”

Tiền trảm hậu tấu ah….

Lâm Hoan đành bất lực.

Vài giây sau, Diệp Cố Lâm đã dắt người tới trước mặt Lâm Hoan. Anh vừa nhìn thấy, liền hơi giật mình 1 cái, cảm thán duyên phận thật sâu sắc. Tự nhiên lại gặp phải (có thiệt là tự nhiên ko ^.^)

“A, ông là chú hai vừa gặp hồi sáng mà?”

Lý Minh Uy ko hề ngỡ ngàng khi nhìn thấy Lâm Hoan. Mới buổi sáng hắn tới vùng này hỏi thăm thử xem có còn phòng cho thuê ko. Trên đường về cảm thấy hơi đói, liền ghé siêu thị mua vài thứ, ha ha, thế là gặp phải anh. Ko ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại trở thành chủ thuê nhà của hắn rồi.

“Hai người biết nhau?” Diệp Cố Lâm thấy phản ứng của bọn họ như là đã sớm quen nhau, liền cất tiếng hỏi.

“Mới gặp vào sáng nay.” Lâm Hoan gật đầu trả lời.

Lý Minh Uy cũng gật đầu.”Đúng rồi chú hai, lúc đó quên hỏi chú có biết nấu cơm hay ko đã nhét đầy đồ cho chú, thật có lỗi.”

“Không có chi, cũng phải ăn mà.”

“Vậy là tốt rồi, tôi còn lo ko biết chú sẽ nấu ra sao đây?”

… …

Diệp Cố Lâm khoanh tay, tò mò nhìn bọn họ. Biết nhau là tốt rồi. Nhưng mà bị người ta quên mất quả ko phải là cảm giác hay ho gì. Diệp Cố Lâm giả bộ ho khan 2 tiếng, nhằm thu hút lực chú ý của hai người kia.

“Hai người đã biết nhau, vậy tôi ko cần giới thiệu nữa. Tiểu Uy muốn ở đây một thời gian. A Hoan, anh nhứ chiếu cố cậu ấy nhiều nhiều chút nha.”

“Ân.” Nói vậy chứ dân otaku như anh, cứ ngày cứ chết dí trong phòng, có thể chiếu cố được ai đây. Dù vậy cũng gật đầu 1 cái.

“Tôi dắt Tiểu Uy đi làm quen với nơi này 1 chút, ko quấy rầy anh nữa.”

“Ân.”

Lâm Hoan thấy Diệp Cố Lâm dắt Lý Minh Uy đi rồi cũng vào lại phòng mình đóng cửa lại, Chuẩn bị tiếp tục trò chơi mới. Bỗng nhiên chớp mắt 1 cái, anh liền nhớ đến 1 chuyện.

Diệp Cố Lâm là gay, Lý Minh Uy lại làm việc ở quán bar của gay, cũng rất có thể là gay. Anh đột nhiên nhớ đến 1 bài post mà mình đã đọc qua từ lâu 《nếu 1 người nam nhân cùng 1 người nam nhân bị nhốt trong 1 căn phòng》[1]

Mồ hôi lạnh toát ra, chắc là… Không thể nào đâu. Lý Minh Uy không phải đã nói là có người nhờ hắn chiếu cố sao. Diệp Cố Lâm chắc là sẽ ko xuống tay đâu. Không đúng, người xuống tay cũng rất có thể là Lý Minh Uy ah. Hai người kia đều như vậy mà. Nếu như so sánh, mặt mũi của Diệp Cố Lâm cũng đẹp lắm Bất quá thế chẳng phải gọi là mỹ công hay sao? Lý Minh Uy kia mặt mày cũng đâu có kém gì….

A ── Lâm Hoan ngây ngốc sửng sốt. Anh vừa mới nghĩ cái gì vậy trời? Anh chẳng phải là 1 otaku chỉ thích mấy thiếu nữ xinh đẹp thôi sao?? Bộ cái kia cũng giống như kịch độc lây lan xâm chiếm vào não người nữa ah?

Không phải không phải, đầu óc anh nhất định là có vấn đề rồi, nhất định là như vậy. Anh phải tỉnh lại mới được, phải chống lại, phải chống lại. Ha ha, Tiểu Ưu, Mỹ Mỹ, ba ba tới thăm mấy con đây ah, hôm nay có ngoan ko? Đến, cho ba ba sờ một chút ah ~

Lâm Hoan cứ lập đi lập lại. Lúc này nếu có ai không cẩn thận bước vào phòng này. Nhất định sẽ bị vẽ mặt của anh dọa cho hoảng hồn chạy ra ngay.

Bởi vì, chấp niệm của otaku thật đáng sợ ah.

Đợi đến lúc Lâm Hoan thấy đói bụng, muốn đi nấu cơm chiều thì đã 9 tối rồi. Anh mở tủ lạnh, phát hiện thấy cơm chiều đã có người làm rồi. Lại còn cố ý chừa cho mình 1 phần. Còn tốt bụng ghi lên miếng giấy để trong đó.

Lâm Hoan gỡ miếng giấy ra, để nó vào lò viba hâm lại. Ăn xong lại chui vào phòng.

Nửa đêm, là vô tình có chủ ý, Lâm Hoan dựng lỗ tai sát vách. Anh cố gắng nghe trộm. Chính là, ko hiểu nổi tại sao mình lại chú ý đến 2 người kia nhiều như vậy. Kết quả một đêm trôi qua, tiếng động gì cũng ko nghe thấy, chỉ có anh vì sự nghiệp nghe trộm mà phấn đấu ko ngừng, phấn đấu cho đến hai mắt như cú mèo luôn (=.=ll)

Nhìn vào tia sát chiếu qua kẽ màng. Lâm Hoan ngã xuống giường, hô hô anh ngủ nhiều quá giờ tự nhiên lại tỉnh như sao.

Ko ngủ được người ta thường có 1cách để dỗ giấc ngủ là lẩm nhẩm đếm tiền tưởng tượng. Lâm Hoan chưa từng làm thế bao giờ. Vì anh ko hề quan tâm đến vấn đề tiền bạc. Mỗi ngày trôi qua, muốn ngủ giờ nào thì ngủ, muốn dậy lúc nào cũng được. Cuộc sống ko phải là nhàn hạ lắm sao?

Ko có người thân chăm sóc, cha mẹ qua đời sớm, Lâm Hoan mới hơn 10 tuổi đã 1 thân 1 mình. Lúc mới bắt đầu, Lâm Hoan vô cùng nhớ nhung cha mẹ, ko ngày nào mà ko ôm tập đi ngủ. Sau đó lại bị các trò chơi thu hút, bắt đầu có thói quen sống 1 mình. Hiện tại chỉ thỉnh thoảng mới thầm nhớ cha mẹ mà thôi. Kết hôn đối với anh là vô vọng. Như bây giờ là tốt lắm rồi, anh cũng ko muốn bất kỳ ai tiến vào thế giới của mình.

Nhưng mà, đôi khi nghĩ lại. Sống 1 mình cả đời, thật cũng rất đau xót nha. Anh năm nay đã gần 33 tuổi rồi. Trong cuộc đời, còn lại được bào nhiêu năm nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn tới lúc già nua, tay chân run rẩy ko còn đi được nữa mới cần người ở bên sao?

Kia cũng thật đáng buồn.

Lúc Lâm Hoan thức dậy, Diệp Cố Lâm đã tan sở trở về, đang gồi bắt chéo chân trên ghế sa lon xem TV. Cậu thấy anh liền lên tiếng chào sau đó quay đầu tiếp tục xem TV. Lâm Hoan cũng tò mò nghía qua, là phim truyền hình đô thị ái tình. Ko biết có gì hay mà Diệp Cố lâm lại say mê đến như vậy?

Tại nhà bếp truyền ra tiếng động, Lâm Hoan liền đi đến, Lý Minh Uy đang ở trong đó vội vã sắt rau. Thấy anh đứng ngay cửa bếp liền hỏi: “Đói bụng hả? Đợi chút nha, sắp xong rồi. Chú hai đi rửa mặt trước đi.”

Lâm Hoan quay người, đi vào toilet. Thời khắc vừa rồi, anh thật thích cái loại cảm giác này.

Đánh răng, rửa sạch mặt, sẵn tiện tắm sơ 1 chút. Lúc Lâm Hoan trở lại phòng khách, thì Diệp Cố Lâm đã ko còn ngồi trên ghế salon nữa. Cậu đi đến nhà bếp. Quả nhiên cả hai người đang ở đó. Diệp Cố Lâm đang giúp Lý Minh Uy xào rau, tuy rằng như thế lại tăng thêm phiền toái.

Lâm Hoan tự nhiên cảm thấy bất bình. Ngày hôm qua, lúc mình làm cơm sao ko thấy cậu nhiệt tình giúp đỡ như vậy đi? Phân biệt đối xữ ah.

Anh không phải chỉ xấu hơn 1 chút, lớn hơn 1 chút thôi sao? ( vậy cũng nói nữa =.=lll)

Dứt khoát trở lại phòng khách, ngồi yên chờ cơm dọn sẵn. Nhất định nhắm mắt làm ngơ ko thèm giúp gì hết.



[1] Bài này đã có bạn dịch ra T. Việt các bạn có thể coi tại đây

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương