Trách Em Thật Quá Xinh
-
Chương 6
Tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn không kiềm chế được liền đến More
Beautiful kể chuyện của Mạc Bắc cho Quản Huyền nghe, cô than
thở: “Em chẳng biết vì sao cứ nhìn thấy anh ấy là toàn thân em lại như mọc gai,
nhìn dọc nhìn ngang đều thấy chướng mắt.”
Quản Huyền mỉm cười đầy bí hiểm: “Đây được gọi là tâm lý với người đàn ông đầu tiên trong đời.”
Câu nói này khiến cho Mạc Hướng Vãn suýt chút nữa phun cả ngụm Coca trong miệng ra.
Quản Huyền tiếp tục: “Những người nói phụ nữ không có tâm lý đó đều là loại vớ vẩn hết. Em làm sao có thể quên đi người đàn ông đầu tiên đã khiến cho mình đau lòng được? Huống hồ anh ta còn là bố của con trai em.”
“Em còn nhìn thấy anh ấy đi xem mặt với cô gái khác nữa cơ. Chị nói xem, phải chăng em đã biểu hiện quá mức ai oán, phiền não?”
Quản Huyền nhìn cô khắp một lượt từ đầu đến chân, Mạc Hướng Vãn vẫn thản nhiên như không.
“Em không phải người bình thường cho nên hành động trái với phản ứng thông thường của những người phụ nữ khác cũng là chuyện dễ hiểu.”
Nói xong, Quản Huyền lại sán tới gần Hướng Vãn, vẻ mặt gian tà: “Nói thật lòng, nếu như năm ấy kỹ thuật về mặt đó của anh ta khá hơn một chút thì có lẽ bây giờ biểu hiện tâm lý của em sẽ rõ nét hơn. Giả sử bây giờ anh ta đã tiến bộ, liệu có nên thử một lần nữa xem sao không?”
Mạc Hướng Vãn đẩy khuôn mặt Quản Huyền ra xa rồi nhăn nhó: “Đừng có nói chuyện đó với em, em không phải là người hoài niệm quá khứ.”
Đúng lúc đó, Diệp Hâm ở trên sân khấu đang ngân nga câu hát: “Lau đi nước mắt, lặng lẽ ngủ bên anh…”
Mạc Hướng Vãn lắc đầu phiền não: “Bây giờ mấy bài hát thịnh hành đều đưa giới trẻ đi theo khuynh hướng xấu, vậy mà không hiểu sao còn có thể nổi tiếng khắp đai giang Nam Bắc.”
Quản Huyền cười ngặt nghẽo: “Em cho rằng, tiểu bá vương nhà mình không biết cái gì sao? Bây giờ bọn trẻ nó biết sớm lắm đấy.”
“Em sợ là điều này sẽ ảnh hưởng đến việc giáo dục con cái của các bậc làm cha mẹ như em.”
“Con trai mà, không ngoan đều do thiếu lời răn dạy và sự nghiêm khắc của người bố. Như vậy thì chúng thường cứng đầu lắm.” Quản Huyền thu lại nụ cười. “Nếu năm đó, chị sinh và nuôi con thì có lẽ bây giờ nó đã tốt nghiệp trung học rồi.”
Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ hỏi han về quá khứ của chị Quản Huyền, nhưng cô biết rõ mối quan hệ giữa Quản Huyền và Vu Chính, có điều lúc này, cô không muốn dừng lại ở chuyện này lâu.
Cô hất cằm về phía Diệp Hâm nói: “Em đã giới thiệu cô ấy cho chị Tần rồi đấy!”
Quản Huyền hoàn toàn không ngạc nhiên: “Chỗ của Tần Cầm đúng là một nơi lý tưởng, em không phải là ví dụ sinh động hay sao? Rating của chương trình Lắng nghe lúc đêm khuya gần đây cao ngất trời. Thượng Hải rộng lớn này cũng có rất nhiều con người gặp vấn đề về tình cảm, lại còn chịu khó chạy đến đài truyền hình để cho người dẫn chương trình mắng chửi một trận nữa chứ.” Chị cầm ly rượu lên uống thêm một ngụm. “Em nói xem, chị đến đăng ký lên sóng cùng Tần Cầm có được không? Nói không chừng, cái miệng chua ngoa của cô ấy có thể khiến chị tỉnh ngộ ra đấy.”
Mạc Hướng Vãn thầm than thở trong lòng: “Tình cảm đúng là chẳng phải thứ gì tốt đẹp, Quản Huyền bao năm nay hào sảng là vậy, thế mà mỗi khi nói đến vấn đề này là lại không giấu nổi vẻ âu sầu, khổ não.”
Chỉ có một người có thể khiến chị hồi sinh.
Mạc Hướng Vãn ngước đầu lên, nhìn thấy Vu Chính và Tống Khiêm đang bước lại gần. Quản Huyền cũng nhìn thấy, chị từ từ đứng dậy, cầm lấy ly rượu đi đến trước mặt Vu Chính, nhìn anh một cách tình tứ. Chị thì thầm: “Anh muốn em gặp cố nhân nơi đất khách quê người hay là khát lâu ngày gặp được nước suối? Đại gia cũng nên cho một câu đi chứ?”
Vu Chính không nói gì, đưa tay đỡ Quản Huyền, bàn tay lướt nhẹ qua bờ vai của chị, Mạc Hướng Vãn cảm nhận rõ ràng là chị đang run rẩy.
Hai người dìu nhau rời khỏi đó, tình tứ và vội vã. Nói cho cùng, phụ nữ chẳng thể qua nổi chuyện này.
T¬T
Tống Khiêm ngồi xuống bên cạnh Mạc Hướng Vãn phân trần: “Vu tổng đã muốn đến đây từ lâu rồi, thế nhưng mấy vị trong Hội đồng quản trị lại muốn đầu tư thêm nhiều hạng mục mới. Nếu anh ấy không quản lý, giám sát chặt chẽ một chút thì sau này khó mà làm việc được, cho nên bây giờ mới tới đây.”
Lời nói này thật quá đỗi thẳng thắn, tuy rằng mấy vị lãnh đạo cấp cao trong công ty đều biết được mối quan hệ đặc biệt giữa Quản Huyền và Vu Chính, nhưng tùy tiện nói lẫn lộn chuyện công việc và đời sống riêng tư thế này thì có phần hơi quá.
Đây là lần đầu tiên Tống Khiêm nói chuyện với cô theo kiểu này. Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng ngần ngại, cô có cảm giác như thể lúc này hai người đang ngồi chung trên một con thuyền vậy.
Tống Khiêm lại nói: “Em nên ở bên cạnh chị Quản Huyền nhiều hơn đôi chút.”
Lời nói này dường như đã vượt quá bổn phận của anh, bởi lẽ quan hệ thân mật giữa cô với Quản Huyền chẳng liên quan gì tới anh hết.
Tống Khiêm vẫn không dừng lại: “Hàng ngày thấy em bận rộn tối mắt tối mũi, cả công việc của công ty lẫn việc của con trai đều không sao nhãng, em nên dành chút thời gian chăm sóc bản thân mình hơn đi.”
Thật sự, Mạc Hướng Vãn không hiểu nổi ý định lúc này của Tống Khiêm, mặc dù bọn họ đã hợp tác cùng nhau từ thời còn ở Đài truyền hình. Sau khi ra ngoài làm ăn cùng Vu Chính được một năm thì anh ly hôn, nghe nói bà xã anh bỏ đi theo một người ngoại quốc. Vì thế mà Tống Khiêm bị đả kích nặng nề, làm việc luôn xảy ra sai sót, nếu như không phải do Vu Chính giúp đỡ anh thì có lẽ bây giờ sự nghiệp đã chẳng thể nào khởi sắc đến mức này được. Chính vì điều ấy mà Tống Khiêm xưa nay vẫn luôn nhất nhất nghe theo lời của Vu Chính.
Mạc Hướng Vãn rất có ấn tượng với Tống Khiêm bởi anh là người vừa có nghĩa khí lại vừa có năng lực. Trong công việc, dù cho Vu Chính có giao nhiệm vụ khó đến đâu, anh vẫn luôn hoàn thành xuất sắc.
Khi Kỳ Lệ mới thành lập, Vu Chính phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm nguồn chương trình tốt để cho các nghệ sỹ dưới quyền mình tham gia, lên sóng truyền hình. Một lần, thành phố tổ chức biểu diễn nghệ thuật quốc tế, nhưng người ta lại không thông báo cho Vu Chính thời gian đăng ký, đến khi anh biết được thì đã quá hạn nộp đề án từ lâu. Tống Khiêm cùng với Vu Chính đã đi khắp nơi nhờ vả các mối quan hệ, điều lợi hại nhất chính là Tống Khiêm chỉ mất có hơn tiếng đồng hồ để hoàn thành bản kế hoạch với chất lượng cao nộp cho cấp trên. Không những vậy, bản kế hoạch còn thuyết phục được công ty trực thuộc Phòng Văn hóa thành phố chịu trách nhiệm tổ chức chương trình nghệ thuật quốc tế lần đó đồng ý cho các nghệ sỹ của Kỳ Lệ được làm khách mời trong chương trình biểu diễn của một nghệ sỹ nổi tiếng thế giới. Lần đó, họ đã lăng xê thành công một dương cầm gia trẻ tuổi của Kỳ Lệ. Nghệ sỹ dương cầm đó giờ đã nổi danh trên cả thế giới, cho nên thường xuyên nhận được lời mời ra nước ngoài biểu diễn.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, hôm nay Tống Khiêm nói chuyện với cô bằng những lời đó khiến cô cảm thấy còn mất tự nhiên hơn cả lúc đối diện với Mạc Bắc.
Vốn dĩ ở trong hay ngoài công ty, đại đa số mọi người đều cho rằng cô có quan hệ gì đó với Vu Chính, nên các đồng nghiệp nam cũng đành dồn ném tâm tư lại, không dám bày tỏ tình cảm với cô. Thế nhưng, Tống Khiêm biết rõ mối quan hệ giữa Vu Chính và Quản Huyền, cho nên luôn tỏ ra quan tâm, chăm sóc cô tận tình.
Sau khi Mạc Hướng Vãn vào công ty, cô biết rằng Tống Khiêm đối xử với mình rất tốt, cho nên cô thường không bao giờ nói với anh chuyện gì ngoại trừ công việc. Vốn dĩ Mạc Hướng Vãn cho rằng kiểu từ chối đó rất hữu hiệu, ai mà ngờ được lần này Tống Khiêm lại chủ động xuất kích. Có lẽ vì chuyện Lâm Tương lần trước cô đã từng nhờ vả anh, hoặc có thể do trong nhiều lần cộng tác làm việc với nhau, cô luôn tỏ ra tôn trọng, khâm phục nên khiến anh hiểu lầm.
Mạc Hướng Vãn đang nhớ lại tất cả mọi lời nói, hành động của mình xem có chỗ nào gây hiểu lầm không, đồng thời cũng nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Cô hơi nhích người cách xa Tống Khiêm đôi chút rồi nói: “Vâng. Em cũng chẳng bận rộn quá đâu, hàng ngày vẫn có thời gian cùng con trai ra ngoài dạo phố, bà nội cháu muốn nó quay về chơi với bà vài hôm, bố cháu giờ cũng biết quan tâm đến người khác hơn xưa rồi. Em nghĩ, con người ai mà chẳng vậy. Có thể tiếp tục sống thì cứ vậy mà sống cho qua ngày thôi.”
Đôi mắt Tống Khiêm ngay lập tức hiện lên vẻ khó hiểu.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, câu chuyện này cô bịa quá là hoang đường. Đừng nói tới việc cô chưa từng gặp mẹ của Mạc Bắc, ngay bản thân Mạc Bắc còn chẳng biết mình có con trai cơ mà. Cho nên, cô lại càng không thể nào bảo bố đứa trẻ đưa nó đến gặp bà nội được. Thế nhưng tốt nhất vẫn không nên làm tổn thương đến tình cảm đồng nghiệp, sau này còn phải gặp mặt nhau nhiều, việc tư ảnh hưởng đến việc công chẳng hay ho gì cả.
Tống Khiêm cũng là người hiểu chuyện, sau khi nhận được câu trả lời của Mạc Hướng Vãn, anh liền khéo léo chuyển sang đề tài khác: “Trẻ con lớn rồi cũng nên cho gặp gỡ ông bà, người lớn nhiều một chút. Anh cũng thường đón con gái ở bên Mỹ về thăm bà nội hàng năm. Người già mà, cần phải đặt chữ “hiếu” lên hàng đầu.”
Những chuyện nói sau đó thì hoàn toàn bình thường, thái độ của Tống Khiêm cũng lạnh lùng hẳn đi, Mạc Hướng Vãn thở phào như trút được gánh nặng lớn.
T¬T
Hôm sau, Quản Huyền gọi điện cho cô trách: “Con nhóc này thật đúng là nói dối cũng có nghề quá đấy. Em không biết Vu Chính đang muốn làm mai cho em với Tống Khiêm à?”
Thì ra, Vu Chính gật đầu đồng ý rồi Tống Khiêm mới hành động.
Mạc Hướng Vãn thẳng thắn trả lời: “Con người Tống Khiêm rất tốt, nhưng em không hề có ý với anh ấy.”
Quản Huyền than thở đầy tiếc nuối: “Chị cũng cảm thấy con người cậu ấy rất tốt, nên mới đồng ý với sự sắp xếp của Vu Chính. Cậu ấy có bản lĩnh, tài năng, trông cũng đẹp trai, quan trọng là có tình ý với em từ lâu rồi, em không biết sao? Nếu không, tại sao trong công việc người ta lại giúp đỡ em nhiều như vậy?”
Mạc Hướng Vãn không biết nói gì thêm, trong lòng thầm nghĩ, nhận bất cứ sự giúp đỡ nào cũng phải báo đáp lại người ta, như vậy mệt mỏi biết mấy? Nếu thế chẳng thà không nhận còn hơn.
Quản Huyền lại nói: “Người ta biết rõ hoàn cảnh của em rồi, em còn nói dối như vậy, bảo người ta biết giấu mặt mũi vào đâu chứ?”
Nghe thấy vậy, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi tức giận: “Mọi người nói hết chuyện này rồi sao?”
“Em đừng căng thẳng như thế. Trên thế giới này, chẳng có chuyện gì giữ bí mật được mãi. Hay là em nhanh chóng kiếm cho một người bố cho Mạc Phi để mấy câu nói dối này thành sự thật đi, không phải như thế sẽ tốt đẹp hơn sao?”
Mạc Hướng Vãn vẫn mím chặt môi. Cứ mỗi lần gặp chuyện gì phiền não là cô lại mím chặt môi. Cô còn nhớ rõ năm ấy, khi mới vào đài truyền hình, chính Quản Huyền đã dặn dò cô rằng: “Chuyện của em đừng cho ai biết là tốt nhất, bớt mấy chuyện thị phi đi, bản thân em cũng đã gặp quá nhiều chuyện phiền phức rồi.”
Mạc Hướng Vãn nghĩ cũng phải, cô luôn tuân thủ theo nguyên tắc công việc là công việc, tuyệt đối không được xen lẫn chuyện riêng tư vào, lúc nào cũng cẩn thận, hy vọng mọi người sẽ không biết hoàn cảnh và tình trạng gia đình thật sự của cô.
Thật không ngờ, Quản Huyền cùng người tình của chị tự chủ trương, nói toạc hết mọi chuyện cho một người hoàn toàn không hề liên quan đến cô là Tống Khiêm, hại cô còn tưởng mình thông minh bịa ra một câu chuyện lừa gạt người ta. Lần này thì bản thân cô đã trở thành kẻ tiểu nhân đáng ghét, làm gì còn mặt mũi gặp người ta nữa chứ?
Quản Huyền dường như đọc được tâm trạng của cô, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Con người Tống Khiêm rất tốt, bọn chị nói vài câu giảng hòa là không sao đâu, em đừng lo lắng quá!”
Mấy ngày sau, mỗi lần gặp mặt, tiếp xúc với Tống Khiêm, Mạc Hướng Vãn đều tỏ ra vô cùng thận trọng.
Bản thân yêu đương giữa đàn ông và phụ nữ là thuộc về mặt riêng tư, nhưng vì cấp trên đã nhúng tay vào khiến cho sự việc không thể nào đơn giản, thuần khiết như thường được nữa.
Mạc Hướng Vãn cho rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, thực tế Tống Khiêm là con người tốt bụng, không hề bộc lộ điều gì bất thường ra ngoài cả, vẫn bàn bạc công việc với cô như không hề có chuyện gì vậy.
Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn dần dần an tâm hơn, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân mình đã lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử nên vô cùng áy náy, và càng thêm khâm phục con người của Tống Khiêm.
T¬T
Cuối cùng, Mạc Phi đã thi xong các môn cuối kỳ. Trường công bố điểm, thằng bé xếp thứ tư toàn trường, thứ ba lăm trong tiểu khu.
Đến lúc này, chẳng thể nào kiềm chế nổi mong muốn được ra ngoài vui chơi của Mạc Phi thêm nữa. Cậu bé vội vã xin phép Mạc Hướng Vãn: “Mỗi ngày con sẽ đi đá bóng một giờ đồng hồ ngay trước cổng trường tiểu học, bố của Vu Lôi đang nghỉ hè sẽ trông nom bọn con, mẹ nhé?”
Bố của Vu Lôi là thầy giáo dạy môn Hóa tại một trường trung học ngoài tiểu khu. Lúc này vào đúng dịp nghỉ hè, anh chỉ phải đi dạy thêm cho học sinh lớp tám, tiện thể trông nom luôn bọn trẻ trong khu tham gia các hoạt động mùa hè.
Mạc Phi không ngừng lắc tay cô, nhất quyết đợi me đồng ý mới chịu thôi.
Mạc Hướng Vãn bị con lắc đến mức hoa mày chóng mặt. Con cô giờ đã rất cao lớn, cũng là nhờ gen của con người đó. Mạc Bắc có dáng người rất cao, hơn cô đến cả một cái đầu, chắc phải được tầm trên mét tám. Phần lớn thời gian đêm thứ hai của họ, cô đều ngồi trên người anh, như vậy thì anh mới không phải cúi thấp xuống cho phù hợp với dáng người của cô.
Vừa nghĩ đến những hình ảnh say đắm trong đêm đó, mặt mũi cô bỗng nóng bừng, Mạc Hướng Vãn liền tự mắng mình là vô vị.
Ngày hôm đó, Mạc Bắc vô duyên vô cớ mỉm cười với cô. Cô đã thầm mắng người đàn ông này là điên khùng, nhưng biết đâu người ta chẳng qua là đang tỏ ra lịch sự, chỉ tại cô suy nghĩ linh tinh mà thôi.
Cô phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, như vậy mới có thể khiến cho bản thân không cảm thấy mình đã bắt đầu bước vào thời kỳ trung niên.
T¬T
Gần đây, Vu Chính ký thêm một số hợp đồng tuyển chọn người mới cùng Đài truyền hình nên muốn Mạc Hướng Vãn sắp xếp lịch trình cho những nghệ sỹ này.
Cô đọc được mẩu tin rất thú vị, một nghệ sỹ mới có tên là Phan Dĩ Luân bị người khác “tố” đưa bạn gái ngoài ngành giải trí đi xem biểu diễn ca nhạc, còn có cả ảnh đăng trên báo nữa. Những tin tức thế này trong làng giải trí ngày nào cũng có, sở dĩ Mạc Hướng Vãn cảm thấy thú vị là vì nhìn thấy khuôn mặt của cô bạn gái bí mật kia rất quen.
Cô bắt đầu lục tìm trong ký ức, đột nhiên sực nhớ ra cô gái bí mật này chính là người đi xem mặt cùng Mạc Bắc hôm trước.
Cô đưa tờ báo lại gần soi xét kỹ càng, anh chàng nghệ sỹ mới kia trông rất đẹp trai, khuôn mặt còn sắc nét hơn cả con gái, gần đây được rất nhiều fan hâm mộ. Mạc Bắc so với chàng thanh niên này đúng là chẳng thể nào theo kịp.
Không muốn thừa nhận nhưng đích thực là Mạc Hướng Vãn cảm thấy vui mừng trước nỗi đau của anh. Vị Mạc thiếu gia này không phải điểm gì cũng hơn người cả.
Cậu nghệ sỹ mới tên Phan Dĩ Luân này không giống như những nghệ sỹ mới khác, gần đây đột nhiên nổi tiếng rất nhanh chóng, nhưng thái độ với các điều khoản hợp đồng đưa đến đều rất bất cần, không xem bất cứ điều khoản nào khác trong hợp đồng ngoại trừ thời hạn thanh toán cát xê.
Vu Chính rất coi trọng Phan Dĩ Luân, còn mời hẳn King, chuyên gia dẫn dắt minh tinh đẳng cấp nổi tiếng trong nghề để hướng dẫn cậu ta. King vừa nhìn thấy Phan Dĩ Luân liền tỏ thái độ lực bất tòng tâm, quay sang nói với Vu Chính: “Đứa trẻ này hoàn toàn không có ham muốn trở thành minh tinh nổi tiếng.”
Có lẽ chính vì lời nhận xét của King với Phan Dĩ Luân mà Mạc Hướng Vãn phải đích thân theo sát lịch trình ký kết của cậu ta, mỗi điều khoản đều giải thích cặn kẽ. Phan Dĩ Luân lúc nào cũng chỉ nói một câu: “Đều OK hết, em không có ý kiến gì.”
Cậu ta hoàn toàn không có chút yêu cầu nào với công việc. Trâu Nam sau khi hỏi han được thông tin liền nói với cô: “Mẹ của Dĩ Luân đang chờ để thay thận, bố cậu ấy mất sớm, gia đình đơn thân đúng là không dễ dàng gì.”
Mạc Hướng Vãn cũng là một người mẹ đơn thân nên nghe vậy liền cảm thấy vô cùng xúc động.
T¬T
Ở nhà, Mạc Phi quậy tới mức đầu ướt đẫm mồ hôi, lúc này đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình, vừa nhìn thấy cô bước vào cửa liền hớn ha hớn hở kéo cô ngồi lên ghế, thần thần bí bí lấy một chiếc bình trong tủ lạnh ra.
“Mẹ ơi, mẹ uống đi!”
“Bảo bối, con lại nghịch ngợm cái gì thế?”
Khuôn mặt Mạc Phi hiện rõ vẻ đắc ý, nhất nhất đòi cô phải uống hết mới chịu thôi. Thì ra đây là nước cam, bên trong còn có cả tép cam, không giống như thứ nước mua trong siêu thị. Mạc Hướng Vãn chợt hiểu ra sự tình: “Nước cam con tự vắt sao?”
Mạc Phi gật gật đầu, mỉm cười vui vẻ: “Hôm nay con đã tự động não nghĩ ra cách này đấy, nhà mình còn bao nhiêu là cam không ăn hết, con lột vỏ rồi vắt nước ra. Bao nhiêu quả mà chỉ được có mỗi một bình nước cam này thôi đấy. Mẹ à, mẹ đi làm vất vả mà.”
Mạc Hướng Vãn vuốt mái tóc Mạc Phi. Mái tóc thằng bé vừa mềm vừa mượt, cái này cũng được di truyền từ Mạc Bắc, không giống như cô, tóc tai khô cứng, một năm phải ép đến vài lần.
Mạc Phi của cô cũng chẳng kém cạnh gì khi đem so sánh với đứa con hiếu thuận Phan Dĩ Luân nọ. Mạc Hướng Vãn vô cùng mãn nguyện, nên tất cả mọi mệt mỏi trong công việc cũng tự nhiên tan biến hết cả.
Mạc Phi lại tiếp tục nói với cô: “Mẹ ơi, mỗi ngày con có thể đá bóng hai tiếng đồng hồ được không? Con nhất định sẽ về nhà làm bài tập trước bốn giờ và làm hết bài tập hè cô giao.”
Lại là một chiêu thức của bọn trẻ, khiến cho Mạc Hướng Vãn vừa mới mãn nguyện, mát lòng mát dạ về đưa con hiếu thuận chẳng thể nào đắn đo thêm nhiều, ngay tức khắc gật đầu đồng ý.
Mạc Phi nhảy lên reo hò sung sướng.
T¬T
Gần đây, chuyện hẹn hò yêu đương của Mạc Bắc không được thuận lợi cho lắm. Cô gái kia luôn tỏ ra tâm sự trùng trùng, không giống như đang dành tình cảm cho anh. Sự tích cực của mẹ anh với mẹ cô gái nọ hoàn toàn vượt qua cả hai người trong cuộc, điều này tạo nên áp lực rất lớn cho họ.
Mẹ anh ngày càng càu nhàu nhiều làm anh cảm thấy vô cùng phiền não.
Vu Trực hẹn anh đi uống rượu rồi khuyên giải: “Có áp lực thì mới có động lực, mình cũng chẳng phải đã có động lực làm tìm được người thích hợp hay sao?”
“Cậu cứ ở đó mà nói lời bâng quơ đi.”
Vu Trực nhìn anh với vẻ mặt hết sức gian tà: “Cậu hãy tìm cho mình một Friends with benefits[1] đi! Đừng có lúc nào cũng trưng bộ mặt táo bón đó đi khắp nơi, hoàn toàn gây ảnh hưởng xấu đến tâm lý của đàn ông đấy!”
[1] Người bạn cùng giường.
Mạc Bắc suýt chút nữa là xắn tay áo lên đánh cho Vu Trực một trận, may mà lúc đó di động của anh bỗng reo lên, kịp thời cứu Vu Trực thoát khỏi một phen nguy khốn.
Số máy gọi đến là của nhà máy điện khí mà gần đây anh làm cố vấn, bên đó vừa xảy ra chút chuyện. Anh liền bỏ Vu Trực vô công rỗi nghề lại, lập tức chạy đến chỗ làm.
T¬T
Sự việc phát sinh khá đột ngột, nhà máy điện khí thông qua chính quyền khu vực thu mua một khu đất để làm công xưởng. Mảnh đất này là một ngôi trường tiểu học, bởi vì xung quanh nó có quá nhiều công trường bụi bặm, cho nên đang chuẩn bị chuyển đi chỗ khác.
Người bên nhà máy này vốn đã bàn bạc với ông Hiệu trưởng của trường tiểu học đâu ra đấy, ai ngờ đột nhiên ông ta lại thay đổi ý kiến. Hôm nay, mấy nhân viên trên Thành ủy cùng với Tổng giám đốc và mấy Phó Tổng đến xem đất, liền bị ông Hiệu trưởng đang trực ban mùa hè bắt gặp, tranh chấp quyết không chịu giao đất.
Lúc Mạc Bắc đến nơi thì hai cố vấn pháp luật khác cũng đã tới, nên chẳng đến lượt anh lên tiếng, xem ra chỉ cần cho đẹp đội hình mà thôi. Anh liền đi tham quan môi trường xung quanh. Các hộ dân cư ở đây đã chuyển đi quá nửa, nhà máy đã bắt đầu khởi công. Kiến trúc của ngôi trường đã cũ kỹ, đoán chắc cũng phải có lịch sử vài chục năm rồi. Sau cổng vào có một sân vận động nhỏ để đá bóng và chơi bóng rổ, ở đó đang có mấy em học sinh tiểu học đang hứng khởi đá bóng.
Ông Hiệu trưởng vô cùng tức giận với mấy nhân viên trên Thành ủy, ánh mắt vằn đỏ những tia máu phát ra khí thế bừng bừng của một người có kinh nghiệm mắng chửi lâu năm.
“Các người nói lời mà không giữ lấy lời, mấy trăm trẻ nhỏ ở trường chúng tôi chẳng lẽ thức dậy từ năm giờ sáng để tới vùng ngoại ô lên lớp hay sao? Nếu như không chuyển trường học đến khu vực gần đây thì tôi nhất quyết không rời đi.”
Nhân viên Thành ủy thật ra cũng chỉ là những người làm công ăn lương, nên đành bất lực nói: “Không phải chúng tôi không chịu, mà thật sự là khó khăn quá, mấy miếng đất quanh đây đều bị mua hết rồi.”
Ông Hiệu trưởng vẫn không nguôi giận: “Vậy còn học sinh trường A La này thì sao? Các anh nói xem phải làm sao? Các anh có chịu trách nhiệm việc đi lại cả chặng đường dài của bọn trẻ không?”
T¬T
Đằng này người lớn cãi nhau chưa ngã ngũ, phía kia lũ trẻ cũng hăng say đá bóng. “Bộp, bộp”, tiếng quả bóng rơi trên mặt đất khiến Mạc Bắc quay sang nhìn. Anh nhìn quanh, có rất nhiều khu nhà nát sắp sửa bị phá bỏ, ngay cả nóc Phòng tuyên truyền của ngôi trường tiểu học mà anh đang đứng cũng đã bị lung lay bởi rung chấn của máy móc. Mấy đưa trẻ kia còn quá nhỏ, vui chơi ở đây thật sự nguy hiểm.
Anh không nhịn được liền quay sang nói với ông Hiệu trưởng: “Một nơi như thế này sao thầy có thể để cho mấy học sinh kia đá bóng chứ? Nếu như nghĩ cho học sinh thì thầy nên bảo mấy đứa mau về nhà đi.”
Ông Hiệu trưởng đang cãi nhau rất hăng say với những người khác, vừa nghe thấy câu này, liền nghẹn lời, đứng ngây ra đó.
Mấy em nhỏ đằng kia chẳng hề biết mọi người đang cãi nhau, bắt đầu đá bóng đi rất xa, bóng chuyền tới chỗ một cậu bé trai, cậu bé liền giơ chân đá mạnh một cái. Ông Hiệu trưởng chỉ kịp hét lên “Cẩn thận!”, quả bóng không bay trúng vào người ai, mà đập mạnh vào nóc Phòng Tuyên truyền rồi lại bật trở ra.
Mọi người vẫn chưa ai kịp hoàn hồn, đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm, có người còn định mắng cậu bé nọ.
Xưa nay, Mạc Bắc vẫn luôn cho rằng phản xạ của mình khá nhanh, không ngờ cũng có lúc nó không linh nghiệm. Lúc quả bóng bật ra, một hòn đá cũng theo đó mà rơi xuống ngay đúng chỗ Mạc Bắc và ông Hiệu trưởng đứng.
Ngay lúc hòn đá lăn xuống, ông Hiệu trưởng liền nhận ra, tránh ngay sang một bên, thoát ra khỏi vòng nguy hiểm. Mạc Bắc thì không kịp, chỉ cảm thấy trước mắt là một khoảng mơ mơ hồ hồ, kính rơi xuống đất, tiếp đó khuôn mặt bỗng nhiên nóng rực lên, một dòng máu ấm nóng trào ra, anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
Những người xung quanh có người hét lên, có người thì nhặt kính giúp anh, có người tức điên, thừa cơ quay sang mắng nhiếc ông Hiệu trưởng.
Lúc đó mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, thế nhưng Mạc Bắc vẫn nghe rõ giọng nói non nớt của lũ trẻ đang lo lắng nói chuyện với nhau.
“Ây da, Vu Lôi, tiêu rồi, làm người ta bị thương rồi.”
“Làm thế nào đây? Bố mình vẫn đang đi làm, lần này kiểu gì cũng xơi lươn rồi.”
“Hình như không đá trúng đầu mà.”
“Khuôn mặt của chú đó đang chảy máu kia kìa.”
“Hả? Liệu chú ấy có phải sang Hàn Quốc chỉnh hình không nhỉ? Ngộ nhỡ mặt chú ấy có sẹo không lấy được vợ thì sao?”
Có người đưa cặp kính vào tay Mạc Bắc, anh liền đeo lên, muốn nhìn rõ gương mặt của mấy bạn nhỏ vừa gây họa kia. Cầm đầu lũ trẻ là một cậu bé có thân người cao lớn, đôi mắt vừa sáng vừa to, nhìn về phía anh bằng đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.
Cậu bé này liền bị một người lớn cầm lấy cánh tay mắng mỏ: “Mẹ cháu không dạy cháu phải ngoan ngoãn sao? Mau gọi phụ huynh tới đây.”
Nhưng cậu bé này dường như chẳng sợ người lớn cho mấy, mặt mày còn hớn hở nói: “Chú ơi, cháu đâu có ý chạy trốn đâu.”
Sau đó thằng bé quay sang nhìn vào khuôn mặt Mạc Bắc với hỏi: “Chú ơi, chú đã có vợ chưa ạ?”
Đây là một câu hỏi rất thú vị, Mạc Bắc liền bắt đầu cảm thấy hứng thú với cậu bé này, liền trả lời: “Chú vẫn chưa có vợ.”
Cậu bé kia “A” lên một tiếng, tỏ rõ thái độ thất vọng, rồi bảo: “Vậy thì chú có định sang Hàn Quốc chỉnh hình không? Tiền vé máy bay sang Hàn Quốc đắt lắm, nhà cháu không có nhiều như thế, mẹ cháu sẽ mắng cháu mất.”
Mạc Bắc nổi hứng hỏi lại cháu bé một câu hỏi “ngớ ngẩn”: “Tại sao chú lại phải sang Hàn Quốc chỉnh hình?”
Cậu bé nói một cách dõng dạc: “Bác ở cạnh nhà cháu mắng chú mặt rỗ trông xe dưới nhà rằng người mặt có sẹo sẽ không lấy được vợ. Nếu chú không lấy được vợ liệu có bắt cháu phải chịu trách nhiệm không?”
Mạc Bắc lại tiếp tục hỏi: “Tại sao lại phải bắt cháu chịu trách nhiệm?”
“Bởi vì cháu đá bóng làm chú bị thương.”
“Vậy thì, chắc chắn cháu phải chịu trách nhiệm rồi.”
Cậu bé kia liền nhăn nhúm mặt mày, quay sang hỏi cậu bạn đứng bên cạnh: “Vu Lôi, mình chỉ có hai trăm đồng tiền mừng tuổi thôi, cậu cho mình vay một ít nhé.”
Cậu bạn đứng bên cạnh còn tỏ vẻ nhăn nhúm, khổ sở hơn: “Mình tiêu hết tiền mừng tuổi rồi.”
Mọi người xung quanh liền nói: “Mạc Bắc, cậu đừng có trêu chọc với mấy cậu nhóc nữa, mau tới bệnh viện xem thế nào rồi quay lại đòi tiền thuốc men, viện phí của hai thằng nhóc này sau.”
Nhưng Mạc Bắc không hề vội vã, anh quay sang xin tờ giấy ăn của mấy cô trong đoàn, lau vết máu trên má.
Bố của một cậu bé nghe tin liền chạy tới, thì ra chính là thầy giáo trong trường, phản ứng đầu tiên của anh chính là quát con trai mình: “Thấy chưa, con lại gây họa rồi.”
Cậu bé sợ đến mức không dám nói gì, bằng hữu của cậu bé đành quay sang tự thú: “Bác Vu ơi, là cháu gây họa đấy ạ.”
Bố Vu Lôi không tiện quát nạt con nhà người khác nên đành nói: “Phi Phi, mấy đứa đúng là bất cẩn quá, tại sao lại đá bóng vào lúc có nhiều người ở đây chứ?”
Mạc Bắc đành phải lên tiếng: “Nơi đây xung quanh toàn là nhà lung lay sắp đổ, sao anh lại có thể yên tâm cho bọn trẻ đá bóng ở đây chứ?”
Bố của Vu Lôi chào hỏi mọi người rồi đưa bao thuốc về phía Mạc Bắc, thấy anh đang dùng tay ôm một bên mặt, không tiện cầm, đành rút tay lại, rồi quay sang tiếp tục mắng con mình: “Xem về nhà bố xử lý con thế nào.”
Lúc ấy có người lái xe tới gọi Mạc Bắc: “Luật sư Mạc, để tôi đưa anh tới bệnh viện.”
Mạc Bắc nhìn bố của Vu Lôi rồi xua xua tay, ra ý không cần anh phải đi theo. Bố Vu Lôi liền rút ví ra nhất quyết đòi bồi thường. Mạc Bắc thầm nghĩ, đây đúng là một người thật thà. Anh sợ nhất là đưa đẩy qua lại với những người thật thà, đôn hậu, chẳng qua má trái chỉ bị hòn đá xượt qua thôi, không có gì to tát hết. Anh nhanh chóng rút lui vào trong đoàn người đông đúc. Bố Vu Lôi vì còn vướng trông con mình nên không kịp tóm lấy tay áo anh.
Những người ở đó lại tiếp tục cãi nhau nảy lửa vì chuyện của Mạc Bắc bị thương. Ông Hiệu trưởng cũng có thêm vài người trợ sức, nhìn thấy tình thế nguy ngập, có người liền rút di động ra gọi 110.
Mạc Bắc thầm nghĩ, người bên phía mình đã xử lý chuyện này quá mức kích động, như vậy không hay chút nào. Đột nhiên có người kéo lấy tay áo anh từ phía sau, anh quay đầu lại, thì ra là cậu bé lém lỉnh khi nãy.
Cậu bé nói: “Chú bốn mắt, cháu cùng chú tới bệnh viện có được không?”
Tuy lời nói là vậy, nhưng cậu bé hoạt bát, nhanh nhẹn ấy đã trèo lên chiếc xe tìm chỗ ngồi đâu ra đấy rồi.
Mạc Bắc cảm thấy thú vị lại tiếp tục nói chuyện cùng cậu bé, anh hỏi: “Tại sao cháu lại muốn cùng chú tới bệnh viện?”
“Trên truyền hình mọi người thường nói, người gây họa thì phải chịu trách nhiệm”. Vừa nói cậu bé vừa ưỡn thẳng ngực, trong tư thế ngẩng cao đầu, sau đó liền nuốt nước miệng, thì thầm: “Bố của bạn Vu Lôi rất nghiêm, chắc chắn bác ấy sẽ đánh Vu Lôi, cháu ở bên cạnh không tiện chút nào, cậu ấy bị ăn đòn còn cháu thì không, kiểu gì Vu Lôi cũng trách cháu không đủ nghĩa khí.”
Đây là một lý do khiến Mạc Bắc không biết nên khóc hay cười nữa. Anh lại hỏi cậu bé: “Nhà cháu ở đâu? Chú đưa cháu về nhà trước được không?”
Cậu bé lắc đầu quầy quậy: “Cháu nhất định phải đến bệnh viện, chỉ khi nghe bác sỹ nói chú không sao hết thì mới an tâm được. Tốt nhất là chú không phải chỉnh hình, cháu thật sự chỉ có hai trăm đồng tiền mừng tuổi thôi.”
Mạc Bắc hoàn toàn bó tay trước sự kiên quyết không hề có chút đạo lý này của cậu bé, anh đành phải ngồi vào xe nói tên bệnh viện cho người hảo tâm muốn chở đi.
Cậu bé lại gọi anh: “Chú bốn mắt.”
Mạc Bắc cau chặt đôi mày, cách xưng hô này thực quá kỳ quái, anh liền đẩy cặp kính lên nói: “Chú họ Mạc.”
Thật không ngờ đứa trẻ nhỏ này vô cùng linh hoạt, không hề thay đổi cách xưng hô, còn nói thêm: “Ôi, trùng hợp quá, chú bốn mắt, cháu cũng họ Mạc, cháu tên là Mạc Phi, Phi trong cụm từ vui vẻ, phi thường ấy.”
Mạc Bắc vẫn còn chưa biết phản ứng ra sao thì người bạn lái xe đã bật cười: “Luật sư Mạc, anh bạn nhỏ này đã thành tâm thành ý như vậy thì cậu cứ làm chú bốn mắt của cháu nó đi.”
Mạc Bắc không thể không làm chú bốn mắt được rồi. Thế nhưng, khi đến bệnh viện, cứ để cho “chiếc đuôi đáng yêu” này lẽo đẽo theo sau thật chẳng hay ho chút nào. Phụ huynh của thằng bé sẽ lo lắng, bố của cậu bé Vu Lôi cũng thấp thỏm không yên. Vì thế, Mạc Bắc xếp số khám bệnh xong liền bảo người bạn cùng đi hỏi số điện thoại của phụ huynh cậu nhỏ kia, gọi điện báo cho họ một tiếng. Người kia nói sẽ tới tới ngay nên Mạc Bắc cũng yên tâm đi đắp thuốc.
Tiểu Mạc nhất quyết đòi đi theo anh làm một “chiếc đuôi vui vẻ”. Lúc anh đang nghiêng mặt để cho y tá đắp thuốc, băng bó thì thằng bé cũng nhoài người ra chiếc bàn chẩn trị, nghiêng đầu ngắm nghía.
Cậu bé quay sang hỏi y tá: “Chú bốn mắt liệu có bị sẹo không cô?”
Cô y tá nhìn thấy cậu bé trông đáng yêu quá liền vui vẻ trả lời: “Em yên tâm đi, chú bốn mắt của em sẽ không bị sẹo đâu.”
Đoạn đối thoại này khiến cho Mạc Bắc suýt chút nữa là ngã ngửa ra phía sau.
Mạc Phi liền thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, thế thì tốt, vậy là chú bốn mắt không cần phải sang Hàn Quốc chỉnh hình nữa rồi.”
Cô y tá suýt chút nữa cười lăn ra đất, bàn tay đang đắp thuốc, băng bó cho Mạc Bắc không ngừng run run. Mạc Bắc cũng đành bó tay, hôm nay bị cậu nhóc trêu chọc liên tục, vậy mà anh vẫn tỏ ra điềm đạm, hiền lành.
Anh liền hỏi Mạc Phi: “Tại sao chú nhất định phải sang Hàn Quốc chỉnh hình?”
Mạc Phi nghiêm túc nói: “Bởi vì, dì Trâu nói rằng người Hàn Quốc trông rất xấu xí, để lên được truyền hình thì phải đi chỉnh hình, làm phẫu thuật thẩm mỹ. Chính vì có quá nhiều người Hàn Quốc đến thẩm mỹ viện chỉnh hình cho nên người Châu Á muốn chỉnh hình đều sang Hàn Quốc.”
Mạc Bắc thầm nghĩ, ngành giải trí đúng là quá nhiều thị phi, ngay cả đứa nhóc mới vài tuổi ranh cũng nắm rõ tình hình như vậy.
Anh không thể nào tiếp tục nói chuyện về đề tài thiếu lành mạnh này với cậu bé được, cái này gọi là làm đen tối đầu óc con trẻ. Mạc Bắc bắt đầu dạy bảo tiểu Mạc Phi: “Sau này cháu muốn đá bóng thì không được ra nơi nguy hiểm như thế, có hiểu không?”
“Bọn cháu cũng không muốn đâu, nhưng trường học bọn cháu thường không mở cửa mỗi khi nghỉ hè. Nếu đá bóng ở trong khu nhà thì các bà sẽ mắng. Bọn cháu cũng chẳng còn cách nào khác, trường trung học bên cạnh thì các anh lớp lớn hơn đá mất rồi, bọn cháu đánh không lại họ, nên đành chịu thiệt.”
Mạc Bắc liền hỏi cậu bé học trường tiểu học nào, Mạc Phi vừa nói là anh biết ngay đó là trường điểm của khu, thảo nào mà mùa hè lại quản lý chặt như vậy. Mạc Bắc nghiêm nghị nói với tiểu Mạc Phi: “Không cần biết là có chỗ đá bóng hay không thì cháu vẫn phải đặt an toàn lên hàng đầu. Nếu như cháu bị thương, bố mẹ cháu nhất định sẽ buồn lắm.”
Mạc Phi cúi đầu xuống, dường như đang suy nghĩ tình nghiêm trọng của vấn đề. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu bé chất chứa đầy nỗi buồn và uất ức: “Cháu không có bố.”
Mạc Bắc ngây người ra, ngay cả cô y tá đang băng thuốc cho anh cũng ngây người thờ thẫn.
Mạc Phi chu miệng ra, đôi mắt dường như đang long lanh đầy nước: “Cháu không có bố để quản lý cháu”. Vừa nói xong, nước tràn mi, nhanh chóng đến mức Mạc Bắc hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cô y tá hiểu ngay cậu bé xuất thân từ gia đình đơn thân. Cô xót xa nhìn đứa trẻ đáng yêu này rồi đưa tay xoa đầu cậu bé: “Em là con trai mà, khóc thế này mất mặt lắm.”
Mạc Phi vừa nghe thấy câu nói này, bản thân cũng cảm thấy như vậy nên lập tức nín ngay, nhưng nỗi uất ức vì sự lạc lõng ngay từ khi mới ra đời cứ chất chứa trong lòng khiến cậu bé không ngừng thút thít, sụt sịt.
Đây là cảnh tượng mà Mạc Bắc chưa bao giờ chứng kiến. Đứa trẻ trước mặt anh lúc này mới khoảng chừng bảy, tám tuổi, cũng không phải đứa trẻ dễ dàng xúc động, vậy mà chỉ có một câu nói của anh đã nước mắt lưng tròng. Trong lòng anh bỗng vô cùng áy náy.
Đây là thứ tình cảm trước đây chưa từng có, cảm xúc này khiến anh vô thức đưa tay lên lau đi những dòng lệ đang tuôn ra trên khuôn mặt của tiểu Mạc Phi. Anh trêu đùa: “Ngay cả cô y tá cũng cười cháu kìa, nhìn xem, khóc ướt hết cả má rồi.”
Mồ hôi đọng lại trên trán Mạc Phi vẫn chưa khô, vậy nên vừa mới khóc một cái là khuôn mặt đã trở nên nhễ nhại, ướt đẫm, chỗ trắng chỗ đen.
Mạc Bắc liền hỏi: “Mạc Phi, cháu mấy tuổi rồi?”
Mạc Phi ngoan ngoãn trả lời: “Tám tuổi ạ.”
Mạc Bắc liền gật đầu: “Chỉ còn hai năm nữa là tròn mười tuổi rồi, tiểu nam tử hán sao có thể dễ dàng rơi nước mặt giữa chốn đông người được chứ?”
Mạc Phi “ừm” một tiếng rất lớn, cô y tá liền nắm lấy tay cậu bé nói: “Chị đưa em đi rửa mặt nhé!” Mạc Phi nghiêng nghiêng đầu nhìn cô y tá, sau đó sán lại thì thầm bên tai Mạc Bắc: “Chú bốn mắt, cháu vốn định gọi cô ấy là cô y tá, bây giờ nên gọi là chị y tá thôi đúng không ạ?”
Mạc Bắc chẳng biết trả lời ra sao? Anh quay sang nhìn cô y tá, cô không hề nghe thấy lời thì thầm của Mạc Phi, vẫn còn đang cười tươi tắn nhìn cậu bé. Mạc Bắc tự nhận thấy rằng, cho cô y tá lương thiện này trở thành chị y tá trẻ trung là một việc làm mang tính nhân đạo, vậy nên nghiêm nghị “ừm” một tiếng với cậu bé.
T¬T
Ngày hôm đó, Mạc Hướng Vãn liên tục bị nháy mắt, cô quay sang hỏi Trâu Nam: “Máy mắt phải tai máy mắt trái tài hay ngược lại mới đúng nhỉ?”
Trâu Nam liền đáp: “Chắc là máy mắt trái tai máy mắt phải tài.”
Mạc Hướng Vãn thấp thỏm bất an, lắc đầu: “Không đúng, cả hai nên mắt của chỉ đều đang máy.”
Trâu Nam lập tức lên mạng tìm lời giải đáp cho cô, tốc độ làm việc của cô trợ lý này phải nói là rất nhanh, bất kể đó là việc công hay việc riêng của cấp trên. Mạc Hướng Vãn liền mỉm cười ngăn cản: “Thôi đừng tra nữa, chắc là do tối qua chị ngủ không ngon thôi.”
Cô đứng dậy đi vào phòng uống nước, liền nghe thấy tiếng người khóc lóc ai oán bên trong. Mạc Hướng Vãn bước vào, thì ra là dì Phùng chuyên trách việc dọn dẹp vệ sinh. Thấy cô, dì Phùng có vẻ ngại ngùng, vội lau nước mắt chào một tiếng “Giám đốc Mạc” rồi định đi ra ngoài.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ ai oán liền quan tâm hỏi han: “Dì Phùng, phải chăng dì đang có chuyện buồn?”
Bị hỏi trúng tâm sự, dì Phùng liền gật đầu, rồi bắt đầu than thở với Mạc Hướng Vãn.
Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, vợ chồng dì Phùng bị điều lên vùng đất phương Bắc hoang vu, lạnh lẽo, nhờ sự giúp đỡ của họ hàng nên đã xây một căn phòng tầm chín mét vuông trên phần đất của tổ tiên. Năm nay, khu đất nhà họ thuộc vào diện đất cũ cần cải tạo, tất cả người dân ở đó đều được xét đền bù ngôi nhà mới. Không ngờ, một hộ thân thích đã mua chuộc người trong tổ di dời dân, cầm hết tất cả số tiền di dời trước, khiến những người khác đều vô cùng bất mãn, kiện người kia ra tòa. Kết quả, tòa xử đem số tiền đó chia đều theo đúng những gì ghi lại trong di chúc. Như vậy thì gia đình nhà dì Phùng còn phải nộp phí chia tài sản theo di chúc nữa.
Cuộc sống của dì Phùng hiện này rất khó khăn, dì kéo cánh tay của Mạc Hướng Vãn rồi sụt sùi nói: “Bây giờ gia đình chúng tôi biết sống ở đâu đây?”
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của dì Phùng, nhưng cũng chỉ biết an ủi: “Thế nào cũng có cách giải quyết thôi, dì đừng lo lắng quá!”
Dì Phùng sụt sùi, nước mắt lại tràn mi: “Ông xã nhà tôi tàn tật, cả nhà đều dựa vào đồng lương ít ỏi của tôi, giờ sắp mất cả chỗ ở rồi, tôi chẳng biết phải đi kêu ai đây?”
Mạc Hướng Vãn an ủi bà vài câu rồi thầm nghĩ, những chuyện này chỉ có mời luật sư chuyên nghiệp đi giải quyết mà thôi, nhưng dì Phùng sao có thể tìm được người chuyên nghiệp như thế chứ? Bỗng nhiên, trong đầu cô lóe lên một sáng kiến, cô nghĩ tới một người, nhưng cũng chỉ dự định trong lòng vậy thôi.
Đúng lúc ấy, Trâu Nam cầm theo di động của cô lại gần nói: “Lão đại, điện thoại của chị này.”
Mạc Hướng Vãn nhấc điện thoại lên nghe, người ở đầu dây bên kia hoàn toàn xa lạ: “Xin hỏi, cô có phải là mẹ của cháu Mạc Phi không?”
Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng bất an.
Đến lúc người kia kể tường tận đầu đuôi sự việc xong cô mới có thể yên tâm được, liền cất lời hỏi: “Vị tiên sinh kia bị thương có nghiêm trọng không ạ?”
“Xin hãy yên tâm, không nghiêm trọng đâu. Cô mau đến bệnh viện đón cháu về nhà.”
Mạc Hướng Vãn lập tức bỏ hết tất cả mọi vấn đề, trong lòng chỉ còn nhớ tới đứa con trai nghịch ngợm của mình mà thôi. Cô giao lại mấy việc đang làm cho Trâu Nam rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Mạc Hướng Vãn luôn luôn biết được điều khiến cô sợ hãi nhất là cái gì.
Mạc Phi không chỉ là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này mà còn là động lực để cô vươn lên thoát khỏi đống bùn lầy nhơ nhuốc quanh mình năm đó. Sau khi thoát khỏi, cô không bao giờ muốn quay trở lại.
Đứng từ xa, cô nhìn thấy Mạc Phi đang cười tít mắt, nắm tay một người ríu ra ríu rít chuyện trò gì đó.
Cũng từ chỗ này, cô thấy hai người họ có mái tóc mềm mượt như nhau, đều là những người có tính cách dễ chịu. Nhìn tỷ lệ hai thân người rõ ràng chỉ là bản phóng to, bản thu nhỏ mà thôi.
Lúc này, tâm trạng Mạc Hướng Vãn vô cùng hỗn loạn, cô ngây người đứng lại. Ngày này cuối cùng đã tới mà không hề báo trước, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị kỹ càng để ứng phó.
Nhìn cảnh tượng này, cô thật sự vô cùng hốt hoảng không dám đối mặt. Tuy nhiên, Mạc Phi đã nhìn thấy cô, dõng dạc cất tiếng gọi: “Mẹ ơi.”
Mạc Bắc quay người nhìn qua, ban đầu anh còn nghĩ mình đã nhìn nhầm.
Mạc Hướng Vãn đang búi tóc, phần mái phía trước hơi rối, cô vẫn đeo cặp kính cận để che đi đôi mắt to đẹp, vậy nhưng anh vẫn nhìn thấy sự bất an và muốn né tránh hiện rõ nơi mắt cô. Trong đầu anh lúc này hiện lên vô số ý nghĩ hỗn loạn, bộn bề, anh muốn bình tâm lại mà chẳng thể nào làm nổi.
Đứa trẻ đang nắm lấy tay anh, không ngừng kéo anh đi về phía cô.
Lúc này, chỉ có mỗi tâm trạng Mạc Phi là đơn giản mà thôi, cậu bé hân hoan giới thiệu: “Chú bốn mắt, đây là mẹ cháu, mẹ cháu trông có xinh không?”
Sau đó, cậu bé lại nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ ơi, con đá bóng gây thương tích cho chú bốn mắt, chú còn không bắt con phải đền tiền.”
Mạc Hướng Vãn hít một hơi thở sâu rồi nói: “Xin lỗi anh, tiền viện phí là bao nhiêu thế?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Đây là con trai cô sao?”
Mạc Hướng Vãn cúi đầu rút ví từ trong túi xách ra lấy tiền.
Mạc Bắc lại hỏi tiếp: “Thằng bé tám tuổi phải không?”
Mạc Phi nghe thấy liền nói: “Cháu năm nay tám tuổi, sinh năm hai ngàn.”
Cậu bé còn chưa kịp nói hết câu thì Mạc Hướng Vãn đã chặn lời, mắng: “Con đã gây họa lại còn lắm lời.”
Cậu bé liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Mạc Bắc liền buông tay Mạc Phi ra cười: “Con trai cô đã lớn thế này rồi sao?”
Mạc Hướng Vãn cảnh giác trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, cô thẳng thắn nói: “Không có gì bất ngờ, anh cũng biết mà.”
Mạc Bắc thật sự muốn hỏi rằng, anh biết cái gì? Hay ý cô muốn nói: Trước kia cô làm gái gọi, tuổi còn trẻ vậy mà đã có con trai lớn, anh không nên tỏ ra bất ngờ? Đến tận lúc này cô mới miễn cưỡng thừa nhận bọn họ có quan hệ với nhau, ngay bản thân anh cũng cảm thấy cô đang muốn trốn tránh điều gì đó.
Mạc Hướng Vãn thật sự cảm thấy đau đầu. Anh vốn là luật sư, cho nên bản tính rất cặn kẽ, tỉ mỉ. Cô hoàn toàn có thể suy ra được tính tình của anh từ hai lần họ thân mật với nhau, từ mọi chi tiết trong cách xử sự của anh, từ những việc mà anh làm cho cô. Lúc này anh không nói gì, cứ như vậy nhìn cô, rồi lại nhìn Mạc Phi, cô sợ anh đã đoán ra được điều gì đó. Nhưng anh đoán được thì đã sao chứ? Một người khách làng chơi thông thường khi phát hiện mình có sản phẩm sau “trao đổi” là chạy mất dép luôn, làm gì có ai tự chuốc họa vào thân chứ?
Cô nghĩ Mạc Bắc cũng chỉ là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác mà thôi.
T¬T
Lúc này, trong đầu Mạc Bắc là vô số các ý nghĩ phức tạp chồng chéo, anh đắn đo một khả năng có thể xảy ra.
Anh nhìn Mạc Phi, cậu bé có khuôn mặt rất thông minh, lanh lợi, toàn bộ tướng mạo đều được di truyền từ cô, hoàn toàn không thể tìm ra được chút sơ hở nào. Anh phải làm thế nào mới xác định được nghi ngờ của bản thân đây?
Năm đó, hai người chỉ mới quan hệ có đúng hai lần, một lần cô dùng thuốc lắc, một lần thì anh đã hút ma túy, trong tình trạng đó liệu có thể sinh ra một đứa trẻ bình thường được không?
T¬T
Mạc Phi cảm thấy vô cùng bất an, mẹ mình và chú bốn mắt đang nhìn nhau chằm chằm, cậu bé liền nắm lấy tay mẹ, sáp lại gần cô theo bản năng.
Mạc Bắc nhìn chăm chăm vào Mạc Hướng Vãn không nói gì thêm. Thái độ dò xét này của anh khiến cho Mạc Hướng Vãn phát bực, thế nhưng cô tự nhủ với bản thân không được bộc lộ sự tức giận rõ ràng trên nét mặt. Cô nén giận cất lời nói: “Mạc tiên sinh, hãy để tôi bồi thường tiền thuốc men cho anh, nói cho cùng cũng là do trẻ nhỏ không hiểu chuyện đã gây họa. Anh nhìn xem, vết thương còn phải băng bó nữa, tôi thật ái ngại quá!”
Mạc Phi đợi mẹ nói xong liền ra sức gật đầu bày tỏ sự tán đồng. Mạc Bắc thấy vậy liền bật cười nói: “Sau này đừng để cháu đi đá bóng ở khu vực đang giải tỏa nữa, chỗ đó nguy hiểm lắm, cô có biết không?”
Mạc Hướng Vãn không hề muốn bùng nổ, cũng không hề muốn tức giận, nhưng những lời nói của Mạc Bắc dường như đang muốn thách thức cô. Con trai của cô, anh dựa vào cái gì mà lắm lời như thế chứ?
Cô liền nói: “Tôi đương nhiên hiểu được phải giáo dục trẻ nhỏ như thế nào, cảm ơn sự quan tâm của Mạc tiên sinh.”
Mạc Bắc đành than thở trong lòng, cô thường xuyên nghiêm trọng hóa, hiểu chệch ý những lời nói của anh theo hướng khác. Đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp phải người trốn tránh, thù hận và đối địch với mình đến vậy.
Mạc Bắc chẳng buồn nói chuyện cùng cô nữa, anh ngồi xổm xuống nói với tiểu Mạc Phi: “Chú không cần cháu phải bồi thường tiền thuốc men, cháu bảo mẹ mua đồ ăn cho nhé!”
Mạc Phi ngoan ngoãn “dạ” một tiếng. Mạc Bắc đưa tay định vuốt mái tóc cậu bé liền bị ngăn lại bởi một bàn tay khác. Mạc Hướng Vãn vẫn khăng khăng: “Không thể như vậy được? Con trẻ gây họa, phụ huynh phải bồi thường là chuyện đương nhiên mà.”
“Mạc tiểu thư, tôi thật sự khiến cô căm ghét đến vậy sao?” Mạc Bắc đứng dậy, nhìn chăm chăm vào Mạc Hướng Vãn.
Quản Huyền mỉm cười đầy bí hiểm: “Đây được gọi là tâm lý với người đàn ông đầu tiên trong đời.”
Câu nói này khiến cho Mạc Hướng Vãn suýt chút nữa phun cả ngụm Coca trong miệng ra.
Quản Huyền tiếp tục: “Những người nói phụ nữ không có tâm lý đó đều là loại vớ vẩn hết. Em làm sao có thể quên đi người đàn ông đầu tiên đã khiến cho mình đau lòng được? Huống hồ anh ta còn là bố của con trai em.”
“Em còn nhìn thấy anh ấy đi xem mặt với cô gái khác nữa cơ. Chị nói xem, phải chăng em đã biểu hiện quá mức ai oán, phiền não?”
Quản Huyền nhìn cô khắp một lượt từ đầu đến chân, Mạc Hướng Vãn vẫn thản nhiên như không.
“Em không phải người bình thường cho nên hành động trái với phản ứng thông thường của những người phụ nữ khác cũng là chuyện dễ hiểu.”
Nói xong, Quản Huyền lại sán tới gần Hướng Vãn, vẻ mặt gian tà: “Nói thật lòng, nếu như năm ấy kỹ thuật về mặt đó của anh ta khá hơn một chút thì có lẽ bây giờ biểu hiện tâm lý của em sẽ rõ nét hơn. Giả sử bây giờ anh ta đã tiến bộ, liệu có nên thử một lần nữa xem sao không?”
Mạc Hướng Vãn đẩy khuôn mặt Quản Huyền ra xa rồi nhăn nhó: “Đừng có nói chuyện đó với em, em không phải là người hoài niệm quá khứ.”
Đúng lúc đó, Diệp Hâm ở trên sân khấu đang ngân nga câu hát: “Lau đi nước mắt, lặng lẽ ngủ bên anh…”
Mạc Hướng Vãn lắc đầu phiền não: “Bây giờ mấy bài hát thịnh hành đều đưa giới trẻ đi theo khuynh hướng xấu, vậy mà không hiểu sao còn có thể nổi tiếng khắp đai giang Nam Bắc.”
Quản Huyền cười ngặt nghẽo: “Em cho rằng, tiểu bá vương nhà mình không biết cái gì sao? Bây giờ bọn trẻ nó biết sớm lắm đấy.”
“Em sợ là điều này sẽ ảnh hưởng đến việc giáo dục con cái của các bậc làm cha mẹ như em.”
“Con trai mà, không ngoan đều do thiếu lời răn dạy và sự nghiêm khắc của người bố. Như vậy thì chúng thường cứng đầu lắm.” Quản Huyền thu lại nụ cười. “Nếu năm đó, chị sinh và nuôi con thì có lẽ bây giờ nó đã tốt nghiệp trung học rồi.”
Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ hỏi han về quá khứ của chị Quản Huyền, nhưng cô biết rõ mối quan hệ giữa Quản Huyền và Vu Chính, có điều lúc này, cô không muốn dừng lại ở chuyện này lâu.
Cô hất cằm về phía Diệp Hâm nói: “Em đã giới thiệu cô ấy cho chị Tần rồi đấy!”
Quản Huyền hoàn toàn không ngạc nhiên: “Chỗ của Tần Cầm đúng là một nơi lý tưởng, em không phải là ví dụ sinh động hay sao? Rating của chương trình Lắng nghe lúc đêm khuya gần đây cao ngất trời. Thượng Hải rộng lớn này cũng có rất nhiều con người gặp vấn đề về tình cảm, lại còn chịu khó chạy đến đài truyền hình để cho người dẫn chương trình mắng chửi một trận nữa chứ.” Chị cầm ly rượu lên uống thêm một ngụm. “Em nói xem, chị đến đăng ký lên sóng cùng Tần Cầm có được không? Nói không chừng, cái miệng chua ngoa của cô ấy có thể khiến chị tỉnh ngộ ra đấy.”
Mạc Hướng Vãn thầm than thở trong lòng: “Tình cảm đúng là chẳng phải thứ gì tốt đẹp, Quản Huyền bao năm nay hào sảng là vậy, thế mà mỗi khi nói đến vấn đề này là lại không giấu nổi vẻ âu sầu, khổ não.”
Chỉ có một người có thể khiến chị hồi sinh.
Mạc Hướng Vãn ngước đầu lên, nhìn thấy Vu Chính và Tống Khiêm đang bước lại gần. Quản Huyền cũng nhìn thấy, chị từ từ đứng dậy, cầm lấy ly rượu đi đến trước mặt Vu Chính, nhìn anh một cách tình tứ. Chị thì thầm: “Anh muốn em gặp cố nhân nơi đất khách quê người hay là khát lâu ngày gặp được nước suối? Đại gia cũng nên cho một câu đi chứ?”
Vu Chính không nói gì, đưa tay đỡ Quản Huyền, bàn tay lướt nhẹ qua bờ vai của chị, Mạc Hướng Vãn cảm nhận rõ ràng là chị đang run rẩy.
Hai người dìu nhau rời khỏi đó, tình tứ và vội vã. Nói cho cùng, phụ nữ chẳng thể qua nổi chuyện này.
T¬T
Tống Khiêm ngồi xuống bên cạnh Mạc Hướng Vãn phân trần: “Vu tổng đã muốn đến đây từ lâu rồi, thế nhưng mấy vị trong Hội đồng quản trị lại muốn đầu tư thêm nhiều hạng mục mới. Nếu anh ấy không quản lý, giám sát chặt chẽ một chút thì sau này khó mà làm việc được, cho nên bây giờ mới tới đây.”
Lời nói này thật quá đỗi thẳng thắn, tuy rằng mấy vị lãnh đạo cấp cao trong công ty đều biết được mối quan hệ đặc biệt giữa Quản Huyền và Vu Chính, nhưng tùy tiện nói lẫn lộn chuyện công việc và đời sống riêng tư thế này thì có phần hơi quá.
Đây là lần đầu tiên Tống Khiêm nói chuyện với cô theo kiểu này. Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng ngần ngại, cô có cảm giác như thể lúc này hai người đang ngồi chung trên một con thuyền vậy.
Tống Khiêm lại nói: “Em nên ở bên cạnh chị Quản Huyền nhiều hơn đôi chút.”
Lời nói này dường như đã vượt quá bổn phận của anh, bởi lẽ quan hệ thân mật giữa cô với Quản Huyền chẳng liên quan gì tới anh hết.
Tống Khiêm vẫn không dừng lại: “Hàng ngày thấy em bận rộn tối mắt tối mũi, cả công việc của công ty lẫn việc của con trai đều không sao nhãng, em nên dành chút thời gian chăm sóc bản thân mình hơn đi.”
Thật sự, Mạc Hướng Vãn không hiểu nổi ý định lúc này của Tống Khiêm, mặc dù bọn họ đã hợp tác cùng nhau từ thời còn ở Đài truyền hình. Sau khi ra ngoài làm ăn cùng Vu Chính được một năm thì anh ly hôn, nghe nói bà xã anh bỏ đi theo một người ngoại quốc. Vì thế mà Tống Khiêm bị đả kích nặng nề, làm việc luôn xảy ra sai sót, nếu như không phải do Vu Chính giúp đỡ anh thì có lẽ bây giờ sự nghiệp đã chẳng thể nào khởi sắc đến mức này được. Chính vì điều ấy mà Tống Khiêm xưa nay vẫn luôn nhất nhất nghe theo lời của Vu Chính.
Mạc Hướng Vãn rất có ấn tượng với Tống Khiêm bởi anh là người vừa có nghĩa khí lại vừa có năng lực. Trong công việc, dù cho Vu Chính có giao nhiệm vụ khó đến đâu, anh vẫn luôn hoàn thành xuất sắc.
Khi Kỳ Lệ mới thành lập, Vu Chính phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm nguồn chương trình tốt để cho các nghệ sỹ dưới quyền mình tham gia, lên sóng truyền hình. Một lần, thành phố tổ chức biểu diễn nghệ thuật quốc tế, nhưng người ta lại không thông báo cho Vu Chính thời gian đăng ký, đến khi anh biết được thì đã quá hạn nộp đề án từ lâu. Tống Khiêm cùng với Vu Chính đã đi khắp nơi nhờ vả các mối quan hệ, điều lợi hại nhất chính là Tống Khiêm chỉ mất có hơn tiếng đồng hồ để hoàn thành bản kế hoạch với chất lượng cao nộp cho cấp trên. Không những vậy, bản kế hoạch còn thuyết phục được công ty trực thuộc Phòng Văn hóa thành phố chịu trách nhiệm tổ chức chương trình nghệ thuật quốc tế lần đó đồng ý cho các nghệ sỹ của Kỳ Lệ được làm khách mời trong chương trình biểu diễn của một nghệ sỹ nổi tiếng thế giới. Lần đó, họ đã lăng xê thành công một dương cầm gia trẻ tuổi của Kỳ Lệ. Nghệ sỹ dương cầm đó giờ đã nổi danh trên cả thế giới, cho nên thường xuyên nhận được lời mời ra nước ngoài biểu diễn.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, hôm nay Tống Khiêm nói chuyện với cô bằng những lời đó khiến cô cảm thấy còn mất tự nhiên hơn cả lúc đối diện với Mạc Bắc.
Vốn dĩ ở trong hay ngoài công ty, đại đa số mọi người đều cho rằng cô có quan hệ gì đó với Vu Chính, nên các đồng nghiệp nam cũng đành dồn ném tâm tư lại, không dám bày tỏ tình cảm với cô. Thế nhưng, Tống Khiêm biết rõ mối quan hệ giữa Vu Chính và Quản Huyền, cho nên luôn tỏ ra quan tâm, chăm sóc cô tận tình.
Sau khi Mạc Hướng Vãn vào công ty, cô biết rằng Tống Khiêm đối xử với mình rất tốt, cho nên cô thường không bao giờ nói với anh chuyện gì ngoại trừ công việc. Vốn dĩ Mạc Hướng Vãn cho rằng kiểu từ chối đó rất hữu hiệu, ai mà ngờ được lần này Tống Khiêm lại chủ động xuất kích. Có lẽ vì chuyện Lâm Tương lần trước cô đã từng nhờ vả anh, hoặc có thể do trong nhiều lần cộng tác làm việc với nhau, cô luôn tỏ ra tôn trọng, khâm phục nên khiến anh hiểu lầm.
Mạc Hướng Vãn đang nhớ lại tất cả mọi lời nói, hành động của mình xem có chỗ nào gây hiểu lầm không, đồng thời cũng nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Cô hơi nhích người cách xa Tống Khiêm đôi chút rồi nói: “Vâng. Em cũng chẳng bận rộn quá đâu, hàng ngày vẫn có thời gian cùng con trai ra ngoài dạo phố, bà nội cháu muốn nó quay về chơi với bà vài hôm, bố cháu giờ cũng biết quan tâm đến người khác hơn xưa rồi. Em nghĩ, con người ai mà chẳng vậy. Có thể tiếp tục sống thì cứ vậy mà sống cho qua ngày thôi.”
Đôi mắt Tống Khiêm ngay lập tức hiện lên vẻ khó hiểu.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, câu chuyện này cô bịa quá là hoang đường. Đừng nói tới việc cô chưa từng gặp mẹ của Mạc Bắc, ngay bản thân Mạc Bắc còn chẳng biết mình có con trai cơ mà. Cho nên, cô lại càng không thể nào bảo bố đứa trẻ đưa nó đến gặp bà nội được. Thế nhưng tốt nhất vẫn không nên làm tổn thương đến tình cảm đồng nghiệp, sau này còn phải gặp mặt nhau nhiều, việc tư ảnh hưởng đến việc công chẳng hay ho gì cả.
Tống Khiêm cũng là người hiểu chuyện, sau khi nhận được câu trả lời của Mạc Hướng Vãn, anh liền khéo léo chuyển sang đề tài khác: “Trẻ con lớn rồi cũng nên cho gặp gỡ ông bà, người lớn nhiều một chút. Anh cũng thường đón con gái ở bên Mỹ về thăm bà nội hàng năm. Người già mà, cần phải đặt chữ “hiếu” lên hàng đầu.”
Những chuyện nói sau đó thì hoàn toàn bình thường, thái độ của Tống Khiêm cũng lạnh lùng hẳn đi, Mạc Hướng Vãn thở phào như trút được gánh nặng lớn.
T¬T
Hôm sau, Quản Huyền gọi điện cho cô trách: “Con nhóc này thật đúng là nói dối cũng có nghề quá đấy. Em không biết Vu Chính đang muốn làm mai cho em với Tống Khiêm à?”
Thì ra, Vu Chính gật đầu đồng ý rồi Tống Khiêm mới hành động.
Mạc Hướng Vãn thẳng thắn trả lời: “Con người Tống Khiêm rất tốt, nhưng em không hề có ý với anh ấy.”
Quản Huyền than thở đầy tiếc nuối: “Chị cũng cảm thấy con người cậu ấy rất tốt, nên mới đồng ý với sự sắp xếp của Vu Chính. Cậu ấy có bản lĩnh, tài năng, trông cũng đẹp trai, quan trọng là có tình ý với em từ lâu rồi, em không biết sao? Nếu không, tại sao trong công việc người ta lại giúp đỡ em nhiều như vậy?”
Mạc Hướng Vãn không biết nói gì thêm, trong lòng thầm nghĩ, nhận bất cứ sự giúp đỡ nào cũng phải báo đáp lại người ta, như vậy mệt mỏi biết mấy? Nếu thế chẳng thà không nhận còn hơn.
Quản Huyền lại nói: “Người ta biết rõ hoàn cảnh của em rồi, em còn nói dối như vậy, bảo người ta biết giấu mặt mũi vào đâu chứ?”
Nghe thấy vậy, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi tức giận: “Mọi người nói hết chuyện này rồi sao?”
“Em đừng căng thẳng như thế. Trên thế giới này, chẳng có chuyện gì giữ bí mật được mãi. Hay là em nhanh chóng kiếm cho một người bố cho Mạc Phi để mấy câu nói dối này thành sự thật đi, không phải như thế sẽ tốt đẹp hơn sao?”
Mạc Hướng Vãn vẫn mím chặt môi. Cứ mỗi lần gặp chuyện gì phiền não là cô lại mím chặt môi. Cô còn nhớ rõ năm ấy, khi mới vào đài truyền hình, chính Quản Huyền đã dặn dò cô rằng: “Chuyện của em đừng cho ai biết là tốt nhất, bớt mấy chuyện thị phi đi, bản thân em cũng đã gặp quá nhiều chuyện phiền phức rồi.”
Mạc Hướng Vãn nghĩ cũng phải, cô luôn tuân thủ theo nguyên tắc công việc là công việc, tuyệt đối không được xen lẫn chuyện riêng tư vào, lúc nào cũng cẩn thận, hy vọng mọi người sẽ không biết hoàn cảnh và tình trạng gia đình thật sự của cô.
Thật không ngờ, Quản Huyền cùng người tình của chị tự chủ trương, nói toạc hết mọi chuyện cho một người hoàn toàn không hề liên quan đến cô là Tống Khiêm, hại cô còn tưởng mình thông minh bịa ra một câu chuyện lừa gạt người ta. Lần này thì bản thân cô đã trở thành kẻ tiểu nhân đáng ghét, làm gì còn mặt mũi gặp người ta nữa chứ?
Quản Huyền dường như đọc được tâm trạng của cô, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Con người Tống Khiêm rất tốt, bọn chị nói vài câu giảng hòa là không sao đâu, em đừng lo lắng quá!”
Mấy ngày sau, mỗi lần gặp mặt, tiếp xúc với Tống Khiêm, Mạc Hướng Vãn đều tỏ ra vô cùng thận trọng.
Bản thân yêu đương giữa đàn ông và phụ nữ là thuộc về mặt riêng tư, nhưng vì cấp trên đã nhúng tay vào khiến cho sự việc không thể nào đơn giản, thuần khiết như thường được nữa.
Mạc Hướng Vãn cho rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, thực tế Tống Khiêm là con người tốt bụng, không hề bộc lộ điều gì bất thường ra ngoài cả, vẫn bàn bạc công việc với cô như không hề có chuyện gì vậy.
Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn dần dần an tâm hơn, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân mình đã lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử nên vô cùng áy náy, và càng thêm khâm phục con người của Tống Khiêm.
T¬T
Cuối cùng, Mạc Phi đã thi xong các môn cuối kỳ. Trường công bố điểm, thằng bé xếp thứ tư toàn trường, thứ ba lăm trong tiểu khu.
Đến lúc này, chẳng thể nào kiềm chế nổi mong muốn được ra ngoài vui chơi của Mạc Phi thêm nữa. Cậu bé vội vã xin phép Mạc Hướng Vãn: “Mỗi ngày con sẽ đi đá bóng một giờ đồng hồ ngay trước cổng trường tiểu học, bố của Vu Lôi đang nghỉ hè sẽ trông nom bọn con, mẹ nhé?”
Bố của Vu Lôi là thầy giáo dạy môn Hóa tại một trường trung học ngoài tiểu khu. Lúc này vào đúng dịp nghỉ hè, anh chỉ phải đi dạy thêm cho học sinh lớp tám, tiện thể trông nom luôn bọn trẻ trong khu tham gia các hoạt động mùa hè.
Mạc Phi không ngừng lắc tay cô, nhất quyết đợi me đồng ý mới chịu thôi.
Mạc Hướng Vãn bị con lắc đến mức hoa mày chóng mặt. Con cô giờ đã rất cao lớn, cũng là nhờ gen của con người đó. Mạc Bắc có dáng người rất cao, hơn cô đến cả một cái đầu, chắc phải được tầm trên mét tám. Phần lớn thời gian đêm thứ hai của họ, cô đều ngồi trên người anh, như vậy thì anh mới không phải cúi thấp xuống cho phù hợp với dáng người của cô.
Vừa nghĩ đến những hình ảnh say đắm trong đêm đó, mặt mũi cô bỗng nóng bừng, Mạc Hướng Vãn liền tự mắng mình là vô vị.
Ngày hôm đó, Mạc Bắc vô duyên vô cớ mỉm cười với cô. Cô đã thầm mắng người đàn ông này là điên khùng, nhưng biết đâu người ta chẳng qua là đang tỏ ra lịch sự, chỉ tại cô suy nghĩ linh tinh mà thôi.
Cô phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, như vậy mới có thể khiến cho bản thân không cảm thấy mình đã bắt đầu bước vào thời kỳ trung niên.
T¬T
Gần đây, Vu Chính ký thêm một số hợp đồng tuyển chọn người mới cùng Đài truyền hình nên muốn Mạc Hướng Vãn sắp xếp lịch trình cho những nghệ sỹ này.
Cô đọc được mẩu tin rất thú vị, một nghệ sỹ mới có tên là Phan Dĩ Luân bị người khác “tố” đưa bạn gái ngoài ngành giải trí đi xem biểu diễn ca nhạc, còn có cả ảnh đăng trên báo nữa. Những tin tức thế này trong làng giải trí ngày nào cũng có, sở dĩ Mạc Hướng Vãn cảm thấy thú vị là vì nhìn thấy khuôn mặt của cô bạn gái bí mật kia rất quen.
Cô bắt đầu lục tìm trong ký ức, đột nhiên sực nhớ ra cô gái bí mật này chính là người đi xem mặt cùng Mạc Bắc hôm trước.
Cô đưa tờ báo lại gần soi xét kỹ càng, anh chàng nghệ sỹ mới kia trông rất đẹp trai, khuôn mặt còn sắc nét hơn cả con gái, gần đây được rất nhiều fan hâm mộ. Mạc Bắc so với chàng thanh niên này đúng là chẳng thể nào theo kịp.
Không muốn thừa nhận nhưng đích thực là Mạc Hướng Vãn cảm thấy vui mừng trước nỗi đau của anh. Vị Mạc thiếu gia này không phải điểm gì cũng hơn người cả.
Cậu nghệ sỹ mới tên Phan Dĩ Luân này không giống như những nghệ sỹ mới khác, gần đây đột nhiên nổi tiếng rất nhanh chóng, nhưng thái độ với các điều khoản hợp đồng đưa đến đều rất bất cần, không xem bất cứ điều khoản nào khác trong hợp đồng ngoại trừ thời hạn thanh toán cát xê.
Vu Chính rất coi trọng Phan Dĩ Luân, còn mời hẳn King, chuyên gia dẫn dắt minh tinh đẳng cấp nổi tiếng trong nghề để hướng dẫn cậu ta. King vừa nhìn thấy Phan Dĩ Luân liền tỏ thái độ lực bất tòng tâm, quay sang nói với Vu Chính: “Đứa trẻ này hoàn toàn không có ham muốn trở thành minh tinh nổi tiếng.”
Có lẽ chính vì lời nhận xét của King với Phan Dĩ Luân mà Mạc Hướng Vãn phải đích thân theo sát lịch trình ký kết của cậu ta, mỗi điều khoản đều giải thích cặn kẽ. Phan Dĩ Luân lúc nào cũng chỉ nói một câu: “Đều OK hết, em không có ý kiến gì.”
Cậu ta hoàn toàn không có chút yêu cầu nào với công việc. Trâu Nam sau khi hỏi han được thông tin liền nói với cô: “Mẹ của Dĩ Luân đang chờ để thay thận, bố cậu ấy mất sớm, gia đình đơn thân đúng là không dễ dàng gì.”
Mạc Hướng Vãn cũng là một người mẹ đơn thân nên nghe vậy liền cảm thấy vô cùng xúc động.
T¬T
Ở nhà, Mạc Phi quậy tới mức đầu ướt đẫm mồ hôi, lúc này đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình, vừa nhìn thấy cô bước vào cửa liền hớn ha hớn hở kéo cô ngồi lên ghế, thần thần bí bí lấy một chiếc bình trong tủ lạnh ra.
“Mẹ ơi, mẹ uống đi!”
“Bảo bối, con lại nghịch ngợm cái gì thế?”
Khuôn mặt Mạc Phi hiện rõ vẻ đắc ý, nhất nhất đòi cô phải uống hết mới chịu thôi. Thì ra đây là nước cam, bên trong còn có cả tép cam, không giống như thứ nước mua trong siêu thị. Mạc Hướng Vãn chợt hiểu ra sự tình: “Nước cam con tự vắt sao?”
Mạc Phi gật gật đầu, mỉm cười vui vẻ: “Hôm nay con đã tự động não nghĩ ra cách này đấy, nhà mình còn bao nhiêu là cam không ăn hết, con lột vỏ rồi vắt nước ra. Bao nhiêu quả mà chỉ được có mỗi một bình nước cam này thôi đấy. Mẹ à, mẹ đi làm vất vả mà.”
Mạc Hướng Vãn vuốt mái tóc Mạc Phi. Mái tóc thằng bé vừa mềm vừa mượt, cái này cũng được di truyền từ Mạc Bắc, không giống như cô, tóc tai khô cứng, một năm phải ép đến vài lần.
Mạc Phi của cô cũng chẳng kém cạnh gì khi đem so sánh với đứa con hiếu thuận Phan Dĩ Luân nọ. Mạc Hướng Vãn vô cùng mãn nguyện, nên tất cả mọi mệt mỏi trong công việc cũng tự nhiên tan biến hết cả.
Mạc Phi lại tiếp tục nói với cô: “Mẹ ơi, mỗi ngày con có thể đá bóng hai tiếng đồng hồ được không? Con nhất định sẽ về nhà làm bài tập trước bốn giờ và làm hết bài tập hè cô giao.”
Lại là một chiêu thức của bọn trẻ, khiến cho Mạc Hướng Vãn vừa mới mãn nguyện, mát lòng mát dạ về đưa con hiếu thuận chẳng thể nào đắn đo thêm nhiều, ngay tức khắc gật đầu đồng ý.
Mạc Phi nhảy lên reo hò sung sướng.
T¬T
Gần đây, chuyện hẹn hò yêu đương của Mạc Bắc không được thuận lợi cho lắm. Cô gái kia luôn tỏ ra tâm sự trùng trùng, không giống như đang dành tình cảm cho anh. Sự tích cực của mẹ anh với mẹ cô gái nọ hoàn toàn vượt qua cả hai người trong cuộc, điều này tạo nên áp lực rất lớn cho họ.
Mẹ anh ngày càng càu nhàu nhiều làm anh cảm thấy vô cùng phiền não.
Vu Trực hẹn anh đi uống rượu rồi khuyên giải: “Có áp lực thì mới có động lực, mình cũng chẳng phải đã có động lực làm tìm được người thích hợp hay sao?”
“Cậu cứ ở đó mà nói lời bâng quơ đi.”
Vu Trực nhìn anh với vẻ mặt hết sức gian tà: “Cậu hãy tìm cho mình một Friends with benefits[1] đi! Đừng có lúc nào cũng trưng bộ mặt táo bón đó đi khắp nơi, hoàn toàn gây ảnh hưởng xấu đến tâm lý của đàn ông đấy!”
[1] Người bạn cùng giường.
Mạc Bắc suýt chút nữa là xắn tay áo lên đánh cho Vu Trực một trận, may mà lúc đó di động của anh bỗng reo lên, kịp thời cứu Vu Trực thoát khỏi một phen nguy khốn.
Số máy gọi đến là của nhà máy điện khí mà gần đây anh làm cố vấn, bên đó vừa xảy ra chút chuyện. Anh liền bỏ Vu Trực vô công rỗi nghề lại, lập tức chạy đến chỗ làm.
T¬T
Sự việc phát sinh khá đột ngột, nhà máy điện khí thông qua chính quyền khu vực thu mua một khu đất để làm công xưởng. Mảnh đất này là một ngôi trường tiểu học, bởi vì xung quanh nó có quá nhiều công trường bụi bặm, cho nên đang chuẩn bị chuyển đi chỗ khác.
Người bên nhà máy này vốn đã bàn bạc với ông Hiệu trưởng của trường tiểu học đâu ra đấy, ai ngờ đột nhiên ông ta lại thay đổi ý kiến. Hôm nay, mấy nhân viên trên Thành ủy cùng với Tổng giám đốc và mấy Phó Tổng đến xem đất, liền bị ông Hiệu trưởng đang trực ban mùa hè bắt gặp, tranh chấp quyết không chịu giao đất.
Lúc Mạc Bắc đến nơi thì hai cố vấn pháp luật khác cũng đã tới, nên chẳng đến lượt anh lên tiếng, xem ra chỉ cần cho đẹp đội hình mà thôi. Anh liền đi tham quan môi trường xung quanh. Các hộ dân cư ở đây đã chuyển đi quá nửa, nhà máy đã bắt đầu khởi công. Kiến trúc của ngôi trường đã cũ kỹ, đoán chắc cũng phải có lịch sử vài chục năm rồi. Sau cổng vào có một sân vận động nhỏ để đá bóng và chơi bóng rổ, ở đó đang có mấy em học sinh tiểu học đang hứng khởi đá bóng.
Ông Hiệu trưởng vô cùng tức giận với mấy nhân viên trên Thành ủy, ánh mắt vằn đỏ những tia máu phát ra khí thế bừng bừng của một người có kinh nghiệm mắng chửi lâu năm.
“Các người nói lời mà không giữ lấy lời, mấy trăm trẻ nhỏ ở trường chúng tôi chẳng lẽ thức dậy từ năm giờ sáng để tới vùng ngoại ô lên lớp hay sao? Nếu như không chuyển trường học đến khu vực gần đây thì tôi nhất quyết không rời đi.”
Nhân viên Thành ủy thật ra cũng chỉ là những người làm công ăn lương, nên đành bất lực nói: “Không phải chúng tôi không chịu, mà thật sự là khó khăn quá, mấy miếng đất quanh đây đều bị mua hết rồi.”
Ông Hiệu trưởng vẫn không nguôi giận: “Vậy còn học sinh trường A La này thì sao? Các anh nói xem phải làm sao? Các anh có chịu trách nhiệm việc đi lại cả chặng đường dài của bọn trẻ không?”
T¬T
Đằng này người lớn cãi nhau chưa ngã ngũ, phía kia lũ trẻ cũng hăng say đá bóng. “Bộp, bộp”, tiếng quả bóng rơi trên mặt đất khiến Mạc Bắc quay sang nhìn. Anh nhìn quanh, có rất nhiều khu nhà nát sắp sửa bị phá bỏ, ngay cả nóc Phòng tuyên truyền của ngôi trường tiểu học mà anh đang đứng cũng đã bị lung lay bởi rung chấn của máy móc. Mấy đưa trẻ kia còn quá nhỏ, vui chơi ở đây thật sự nguy hiểm.
Anh không nhịn được liền quay sang nói với ông Hiệu trưởng: “Một nơi như thế này sao thầy có thể để cho mấy học sinh kia đá bóng chứ? Nếu như nghĩ cho học sinh thì thầy nên bảo mấy đứa mau về nhà đi.”
Ông Hiệu trưởng đang cãi nhau rất hăng say với những người khác, vừa nghe thấy câu này, liền nghẹn lời, đứng ngây ra đó.
Mấy em nhỏ đằng kia chẳng hề biết mọi người đang cãi nhau, bắt đầu đá bóng đi rất xa, bóng chuyền tới chỗ một cậu bé trai, cậu bé liền giơ chân đá mạnh một cái. Ông Hiệu trưởng chỉ kịp hét lên “Cẩn thận!”, quả bóng không bay trúng vào người ai, mà đập mạnh vào nóc Phòng Tuyên truyền rồi lại bật trở ra.
Mọi người vẫn chưa ai kịp hoàn hồn, đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm, có người còn định mắng cậu bé nọ.
Xưa nay, Mạc Bắc vẫn luôn cho rằng phản xạ của mình khá nhanh, không ngờ cũng có lúc nó không linh nghiệm. Lúc quả bóng bật ra, một hòn đá cũng theo đó mà rơi xuống ngay đúng chỗ Mạc Bắc và ông Hiệu trưởng đứng.
Ngay lúc hòn đá lăn xuống, ông Hiệu trưởng liền nhận ra, tránh ngay sang một bên, thoát ra khỏi vòng nguy hiểm. Mạc Bắc thì không kịp, chỉ cảm thấy trước mắt là một khoảng mơ mơ hồ hồ, kính rơi xuống đất, tiếp đó khuôn mặt bỗng nhiên nóng rực lên, một dòng máu ấm nóng trào ra, anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
Những người xung quanh có người hét lên, có người thì nhặt kính giúp anh, có người tức điên, thừa cơ quay sang mắng nhiếc ông Hiệu trưởng.
Lúc đó mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, thế nhưng Mạc Bắc vẫn nghe rõ giọng nói non nớt của lũ trẻ đang lo lắng nói chuyện với nhau.
“Ây da, Vu Lôi, tiêu rồi, làm người ta bị thương rồi.”
“Làm thế nào đây? Bố mình vẫn đang đi làm, lần này kiểu gì cũng xơi lươn rồi.”
“Hình như không đá trúng đầu mà.”
“Khuôn mặt của chú đó đang chảy máu kia kìa.”
“Hả? Liệu chú ấy có phải sang Hàn Quốc chỉnh hình không nhỉ? Ngộ nhỡ mặt chú ấy có sẹo không lấy được vợ thì sao?”
Có người đưa cặp kính vào tay Mạc Bắc, anh liền đeo lên, muốn nhìn rõ gương mặt của mấy bạn nhỏ vừa gây họa kia. Cầm đầu lũ trẻ là một cậu bé có thân người cao lớn, đôi mắt vừa sáng vừa to, nhìn về phía anh bằng đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.
Cậu bé này liền bị một người lớn cầm lấy cánh tay mắng mỏ: “Mẹ cháu không dạy cháu phải ngoan ngoãn sao? Mau gọi phụ huynh tới đây.”
Nhưng cậu bé này dường như chẳng sợ người lớn cho mấy, mặt mày còn hớn hở nói: “Chú ơi, cháu đâu có ý chạy trốn đâu.”
Sau đó thằng bé quay sang nhìn vào khuôn mặt Mạc Bắc với hỏi: “Chú ơi, chú đã có vợ chưa ạ?”
Đây là một câu hỏi rất thú vị, Mạc Bắc liền bắt đầu cảm thấy hứng thú với cậu bé này, liền trả lời: “Chú vẫn chưa có vợ.”
Cậu bé kia “A” lên một tiếng, tỏ rõ thái độ thất vọng, rồi bảo: “Vậy thì chú có định sang Hàn Quốc chỉnh hình không? Tiền vé máy bay sang Hàn Quốc đắt lắm, nhà cháu không có nhiều như thế, mẹ cháu sẽ mắng cháu mất.”
Mạc Bắc nổi hứng hỏi lại cháu bé một câu hỏi “ngớ ngẩn”: “Tại sao chú lại phải sang Hàn Quốc chỉnh hình?”
Cậu bé nói một cách dõng dạc: “Bác ở cạnh nhà cháu mắng chú mặt rỗ trông xe dưới nhà rằng người mặt có sẹo sẽ không lấy được vợ. Nếu chú không lấy được vợ liệu có bắt cháu phải chịu trách nhiệm không?”
Mạc Bắc lại tiếp tục hỏi: “Tại sao lại phải bắt cháu chịu trách nhiệm?”
“Bởi vì cháu đá bóng làm chú bị thương.”
“Vậy thì, chắc chắn cháu phải chịu trách nhiệm rồi.”
Cậu bé kia liền nhăn nhúm mặt mày, quay sang hỏi cậu bạn đứng bên cạnh: “Vu Lôi, mình chỉ có hai trăm đồng tiền mừng tuổi thôi, cậu cho mình vay một ít nhé.”
Cậu bạn đứng bên cạnh còn tỏ vẻ nhăn nhúm, khổ sở hơn: “Mình tiêu hết tiền mừng tuổi rồi.”
Mọi người xung quanh liền nói: “Mạc Bắc, cậu đừng có trêu chọc với mấy cậu nhóc nữa, mau tới bệnh viện xem thế nào rồi quay lại đòi tiền thuốc men, viện phí của hai thằng nhóc này sau.”
Nhưng Mạc Bắc không hề vội vã, anh quay sang xin tờ giấy ăn của mấy cô trong đoàn, lau vết máu trên má.
Bố của một cậu bé nghe tin liền chạy tới, thì ra chính là thầy giáo trong trường, phản ứng đầu tiên của anh chính là quát con trai mình: “Thấy chưa, con lại gây họa rồi.”
Cậu bé sợ đến mức không dám nói gì, bằng hữu của cậu bé đành quay sang tự thú: “Bác Vu ơi, là cháu gây họa đấy ạ.”
Bố Vu Lôi không tiện quát nạt con nhà người khác nên đành nói: “Phi Phi, mấy đứa đúng là bất cẩn quá, tại sao lại đá bóng vào lúc có nhiều người ở đây chứ?”
Mạc Bắc đành phải lên tiếng: “Nơi đây xung quanh toàn là nhà lung lay sắp đổ, sao anh lại có thể yên tâm cho bọn trẻ đá bóng ở đây chứ?”
Bố của Vu Lôi chào hỏi mọi người rồi đưa bao thuốc về phía Mạc Bắc, thấy anh đang dùng tay ôm một bên mặt, không tiện cầm, đành rút tay lại, rồi quay sang tiếp tục mắng con mình: “Xem về nhà bố xử lý con thế nào.”
Lúc ấy có người lái xe tới gọi Mạc Bắc: “Luật sư Mạc, để tôi đưa anh tới bệnh viện.”
Mạc Bắc nhìn bố của Vu Lôi rồi xua xua tay, ra ý không cần anh phải đi theo. Bố Vu Lôi liền rút ví ra nhất quyết đòi bồi thường. Mạc Bắc thầm nghĩ, đây đúng là một người thật thà. Anh sợ nhất là đưa đẩy qua lại với những người thật thà, đôn hậu, chẳng qua má trái chỉ bị hòn đá xượt qua thôi, không có gì to tát hết. Anh nhanh chóng rút lui vào trong đoàn người đông đúc. Bố Vu Lôi vì còn vướng trông con mình nên không kịp tóm lấy tay áo anh.
Những người ở đó lại tiếp tục cãi nhau nảy lửa vì chuyện của Mạc Bắc bị thương. Ông Hiệu trưởng cũng có thêm vài người trợ sức, nhìn thấy tình thế nguy ngập, có người liền rút di động ra gọi 110.
Mạc Bắc thầm nghĩ, người bên phía mình đã xử lý chuyện này quá mức kích động, như vậy không hay chút nào. Đột nhiên có người kéo lấy tay áo anh từ phía sau, anh quay đầu lại, thì ra là cậu bé lém lỉnh khi nãy.
Cậu bé nói: “Chú bốn mắt, cháu cùng chú tới bệnh viện có được không?”
Tuy lời nói là vậy, nhưng cậu bé hoạt bát, nhanh nhẹn ấy đã trèo lên chiếc xe tìm chỗ ngồi đâu ra đấy rồi.
Mạc Bắc cảm thấy thú vị lại tiếp tục nói chuyện cùng cậu bé, anh hỏi: “Tại sao cháu lại muốn cùng chú tới bệnh viện?”
“Trên truyền hình mọi người thường nói, người gây họa thì phải chịu trách nhiệm”. Vừa nói cậu bé vừa ưỡn thẳng ngực, trong tư thế ngẩng cao đầu, sau đó liền nuốt nước miệng, thì thầm: “Bố của bạn Vu Lôi rất nghiêm, chắc chắn bác ấy sẽ đánh Vu Lôi, cháu ở bên cạnh không tiện chút nào, cậu ấy bị ăn đòn còn cháu thì không, kiểu gì Vu Lôi cũng trách cháu không đủ nghĩa khí.”
Đây là một lý do khiến Mạc Bắc không biết nên khóc hay cười nữa. Anh lại hỏi cậu bé: “Nhà cháu ở đâu? Chú đưa cháu về nhà trước được không?”
Cậu bé lắc đầu quầy quậy: “Cháu nhất định phải đến bệnh viện, chỉ khi nghe bác sỹ nói chú không sao hết thì mới an tâm được. Tốt nhất là chú không phải chỉnh hình, cháu thật sự chỉ có hai trăm đồng tiền mừng tuổi thôi.”
Mạc Bắc hoàn toàn bó tay trước sự kiên quyết không hề có chút đạo lý này của cậu bé, anh đành phải ngồi vào xe nói tên bệnh viện cho người hảo tâm muốn chở đi.
Cậu bé lại gọi anh: “Chú bốn mắt.”
Mạc Bắc cau chặt đôi mày, cách xưng hô này thực quá kỳ quái, anh liền đẩy cặp kính lên nói: “Chú họ Mạc.”
Thật không ngờ đứa trẻ nhỏ này vô cùng linh hoạt, không hề thay đổi cách xưng hô, còn nói thêm: “Ôi, trùng hợp quá, chú bốn mắt, cháu cũng họ Mạc, cháu tên là Mạc Phi, Phi trong cụm từ vui vẻ, phi thường ấy.”
Mạc Bắc vẫn còn chưa biết phản ứng ra sao thì người bạn lái xe đã bật cười: “Luật sư Mạc, anh bạn nhỏ này đã thành tâm thành ý như vậy thì cậu cứ làm chú bốn mắt của cháu nó đi.”
Mạc Bắc không thể không làm chú bốn mắt được rồi. Thế nhưng, khi đến bệnh viện, cứ để cho “chiếc đuôi đáng yêu” này lẽo đẽo theo sau thật chẳng hay ho chút nào. Phụ huynh của thằng bé sẽ lo lắng, bố của cậu bé Vu Lôi cũng thấp thỏm không yên. Vì thế, Mạc Bắc xếp số khám bệnh xong liền bảo người bạn cùng đi hỏi số điện thoại của phụ huynh cậu nhỏ kia, gọi điện báo cho họ một tiếng. Người kia nói sẽ tới tới ngay nên Mạc Bắc cũng yên tâm đi đắp thuốc.
Tiểu Mạc nhất quyết đòi đi theo anh làm một “chiếc đuôi vui vẻ”. Lúc anh đang nghiêng mặt để cho y tá đắp thuốc, băng bó thì thằng bé cũng nhoài người ra chiếc bàn chẩn trị, nghiêng đầu ngắm nghía.
Cậu bé quay sang hỏi y tá: “Chú bốn mắt liệu có bị sẹo không cô?”
Cô y tá nhìn thấy cậu bé trông đáng yêu quá liền vui vẻ trả lời: “Em yên tâm đi, chú bốn mắt của em sẽ không bị sẹo đâu.”
Đoạn đối thoại này khiến cho Mạc Bắc suýt chút nữa là ngã ngửa ra phía sau.
Mạc Phi liền thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, thế thì tốt, vậy là chú bốn mắt không cần phải sang Hàn Quốc chỉnh hình nữa rồi.”
Cô y tá suýt chút nữa cười lăn ra đất, bàn tay đang đắp thuốc, băng bó cho Mạc Bắc không ngừng run run. Mạc Bắc cũng đành bó tay, hôm nay bị cậu nhóc trêu chọc liên tục, vậy mà anh vẫn tỏ ra điềm đạm, hiền lành.
Anh liền hỏi Mạc Phi: “Tại sao chú nhất định phải sang Hàn Quốc chỉnh hình?”
Mạc Phi nghiêm túc nói: “Bởi vì, dì Trâu nói rằng người Hàn Quốc trông rất xấu xí, để lên được truyền hình thì phải đi chỉnh hình, làm phẫu thuật thẩm mỹ. Chính vì có quá nhiều người Hàn Quốc đến thẩm mỹ viện chỉnh hình cho nên người Châu Á muốn chỉnh hình đều sang Hàn Quốc.”
Mạc Bắc thầm nghĩ, ngành giải trí đúng là quá nhiều thị phi, ngay cả đứa nhóc mới vài tuổi ranh cũng nắm rõ tình hình như vậy.
Anh không thể nào tiếp tục nói chuyện về đề tài thiếu lành mạnh này với cậu bé được, cái này gọi là làm đen tối đầu óc con trẻ. Mạc Bắc bắt đầu dạy bảo tiểu Mạc Phi: “Sau này cháu muốn đá bóng thì không được ra nơi nguy hiểm như thế, có hiểu không?”
“Bọn cháu cũng không muốn đâu, nhưng trường học bọn cháu thường không mở cửa mỗi khi nghỉ hè. Nếu đá bóng ở trong khu nhà thì các bà sẽ mắng. Bọn cháu cũng chẳng còn cách nào khác, trường trung học bên cạnh thì các anh lớp lớn hơn đá mất rồi, bọn cháu đánh không lại họ, nên đành chịu thiệt.”
Mạc Bắc liền hỏi cậu bé học trường tiểu học nào, Mạc Phi vừa nói là anh biết ngay đó là trường điểm của khu, thảo nào mà mùa hè lại quản lý chặt như vậy. Mạc Bắc nghiêm nghị nói với tiểu Mạc Phi: “Không cần biết là có chỗ đá bóng hay không thì cháu vẫn phải đặt an toàn lên hàng đầu. Nếu như cháu bị thương, bố mẹ cháu nhất định sẽ buồn lắm.”
Mạc Phi cúi đầu xuống, dường như đang suy nghĩ tình nghiêm trọng của vấn đề. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu bé chất chứa đầy nỗi buồn và uất ức: “Cháu không có bố.”
Mạc Bắc ngây người ra, ngay cả cô y tá đang băng thuốc cho anh cũng ngây người thờ thẫn.
Mạc Phi chu miệng ra, đôi mắt dường như đang long lanh đầy nước: “Cháu không có bố để quản lý cháu”. Vừa nói xong, nước tràn mi, nhanh chóng đến mức Mạc Bắc hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cô y tá hiểu ngay cậu bé xuất thân từ gia đình đơn thân. Cô xót xa nhìn đứa trẻ đáng yêu này rồi đưa tay xoa đầu cậu bé: “Em là con trai mà, khóc thế này mất mặt lắm.”
Mạc Phi vừa nghe thấy câu nói này, bản thân cũng cảm thấy như vậy nên lập tức nín ngay, nhưng nỗi uất ức vì sự lạc lõng ngay từ khi mới ra đời cứ chất chứa trong lòng khiến cậu bé không ngừng thút thít, sụt sịt.
Đây là cảnh tượng mà Mạc Bắc chưa bao giờ chứng kiến. Đứa trẻ trước mặt anh lúc này mới khoảng chừng bảy, tám tuổi, cũng không phải đứa trẻ dễ dàng xúc động, vậy mà chỉ có một câu nói của anh đã nước mắt lưng tròng. Trong lòng anh bỗng vô cùng áy náy.
Đây là thứ tình cảm trước đây chưa từng có, cảm xúc này khiến anh vô thức đưa tay lên lau đi những dòng lệ đang tuôn ra trên khuôn mặt của tiểu Mạc Phi. Anh trêu đùa: “Ngay cả cô y tá cũng cười cháu kìa, nhìn xem, khóc ướt hết cả má rồi.”
Mồ hôi đọng lại trên trán Mạc Phi vẫn chưa khô, vậy nên vừa mới khóc một cái là khuôn mặt đã trở nên nhễ nhại, ướt đẫm, chỗ trắng chỗ đen.
Mạc Bắc liền hỏi: “Mạc Phi, cháu mấy tuổi rồi?”
Mạc Phi ngoan ngoãn trả lời: “Tám tuổi ạ.”
Mạc Bắc liền gật đầu: “Chỉ còn hai năm nữa là tròn mười tuổi rồi, tiểu nam tử hán sao có thể dễ dàng rơi nước mặt giữa chốn đông người được chứ?”
Mạc Phi “ừm” một tiếng rất lớn, cô y tá liền nắm lấy tay cậu bé nói: “Chị đưa em đi rửa mặt nhé!” Mạc Phi nghiêng nghiêng đầu nhìn cô y tá, sau đó sán lại thì thầm bên tai Mạc Bắc: “Chú bốn mắt, cháu vốn định gọi cô ấy là cô y tá, bây giờ nên gọi là chị y tá thôi đúng không ạ?”
Mạc Bắc chẳng biết trả lời ra sao? Anh quay sang nhìn cô y tá, cô không hề nghe thấy lời thì thầm của Mạc Phi, vẫn còn đang cười tươi tắn nhìn cậu bé. Mạc Bắc tự nhận thấy rằng, cho cô y tá lương thiện này trở thành chị y tá trẻ trung là một việc làm mang tính nhân đạo, vậy nên nghiêm nghị “ừm” một tiếng với cậu bé.
T¬T
Ngày hôm đó, Mạc Hướng Vãn liên tục bị nháy mắt, cô quay sang hỏi Trâu Nam: “Máy mắt phải tai máy mắt trái tài hay ngược lại mới đúng nhỉ?”
Trâu Nam liền đáp: “Chắc là máy mắt trái tai máy mắt phải tài.”
Mạc Hướng Vãn thấp thỏm bất an, lắc đầu: “Không đúng, cả hai nên mắt của chỉ đều đang máy.”
Trâu Nam lập tức lên mạng tìm lời giải đáp cho cô, tốc độ làm việc của cô trợ lý này phải nói là rất nhanh, bất kể đó là việc công hay việc riêng của cấp trên. Mạc Hướng Vãn liền mỉm cười ngăn cản: “Thôi đừng tra nữa, chắc là do tối qua chị ngủ không ngon thôi.”
Cô đứng dậy đi vào phòng uống nước, liền nghe thấy tiếng người khóc lóc ai oán bên trong. Mạc Hướng Vãn bước vào, thì ra là dì Phùng chuyên trách việc dọn dẹp vệ sinh. Thấy cô, dì Phùng có vẻ ngại ngùng, vội lau nước mắt chào một tiếng “Giám đốc Mạc” rồi định đi ra ngoài.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ ai oán liền quan tâm hỏi han: “Dì Phùng, phải chăng dì đang có chuyện buồn?”
Bị hỏi trúng tâm sự, dì Phùng liền gật đầu, rồi bắt đầu than thở với Mạc Hướng Vãn.
Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, vợ chồng dì Phùng bị điều lên vùng đất phương Bắc hoang vu, lạnh lẽo, nhờ sự giúp đỡ của họ hàng nên đã xây một căn phòng tầm chín mét vuông trên phần đất của tổ tiên. Năm nay, khu đất nhà họ thuộc vào diện đất cũ cần cải tạo, tất cả người dân ở đó đều được xét đền bù ngôi nhà mới. Không ngờ, một hộ thân thích đã mua chuộc người trong tổ di dời dân, cầm hết tất cả số tiền di dời trước, khiến những người khác đều vô cùng bất mãn, kiện người kia ra tòa. Kết quả, tòa xử đem số tiền đó chia đều theo đúng những gì ghi lại trong di chúc. Như vậy thì gia đình nhà dì Phùng còn phải nộp phí chia tài sản theo di chúc nữa.
Cuộc sống của dì Phùng hiện này rất khó khăn, dì kéo cánh tay của Mạc Hướng Vãn rồi sụt sùi nói: “Bây giờ gia đình chúng tôi biết sống ở đâu đây?”
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của dì Phùng, nhưng cũng chỉ biết an ủi: “Thế nào cũng có cách giải quyết thôi, dì đừng lo lắng quá!”
Dì Phùng sụt sùi, nước mắt lại tràn mi: “Ông xã nhà tôi tàn tật, cả nhà đều dựa vào đồng lương ít ỏi của tôi, giờ sắp mất cả chỗ ở rồi, tôi chẳng biết phải đi kêu ai đây?”
Mạc Hướng Vãn an ủi bà vài câu rồi thầm nghĩ, những chuyện này chỉ có mời luật sư chuyên nghiệp đi giải quyết mà thôi, nhưng dì Phùng sao có thể tìm được người chuyên nghiệp như thế chứ? Bỗng nhiên, trong đầu cô lóe lên một sáng kiến, cô nghĩ tới một người, nhưng cũng chỉ dự định trong lòng vậy thôi.
Đúng lúc ấy, Trâu Nam cầm theo di động của cô lại gần nói: “Lão đại, điện thoại của chị này.”
Mạc Hướng Vãn nhấc điện thoại lên nghe, người ở đầu dây bên kia hoàn toàn xa lạ: “Xin hỏi, cô có phải là mẹ của cháu Mạc Phi không?”
Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng bất an.
Đến lúc người kia kể tường tận đầu đuôi sự việc xong cô mới có thể yên tâm được, liền cất lời hỏi: “Vị tiên sinh kia bị thương có nghiêm trọng không ạ?”
“Xin hãy yên tâm, không nghiêm trọng đâu. Cô mau đến bệnh viện đón cháu về nhà.”
Mạc Hướng Vãn lập tức bỏ hết tất cả mọi vấn đề, trong lòng chỉ còn nhớ tới đứa con trai nghịch ngợm của mình mà thôi. Cô giao lại mấy việc đang làm cho Trâu Nam rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Mạc Hướng Vãn luôn luôn biết được điều khiến cô sợ hãi nhất là cái gì.
Mạc Phi không chỉ là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này mà còn là động lực để cô vươn lên thoát khỏi đống bùn lầy nhơ nhuốc quanh mình năm đó. Sau khi thoát khỏi, cô không bao giờ muốn quay trở lại.
Đứng từ xa, cô nhìn thấy Mạc Phi đang cười tít mắt, nắm tay một người ríu ra ríu rít chuyện trò gì đó.
Cũng từ chỗ này, cô thấy hai người họ có mái tóc mềm mượt như nhau, đều là những người có tính cách dễ chịu. Nhìn tỷ lệ hai thân người rõ ràng chỉ là bản phóng to, bản thu nhỏ mà thôi.
Lúc này, tâm trạng Mạc Hướng Vãn vô cùng hỗn loạn, cô ngây người đứng lại. Ngày này cuối cùng đã tới mà không hề báo trước, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị kỹ càng để ứng phó.
Nhìn cảnh tượng này, cô thật sự vô cùng hốt hoảng không dám đối mặt. Tuy nhiên, Mạc Phi đã nhìn thấy cô, dõng dạc cất tiếng gọi: “Mẹ ơi.”
Mạc Bắc quay người nhìn qua, ban đầu anh còn nghĩ mình đã nhìn nhầm.
Mạc Hướng Vãn đang búi tóc, phần mái phía trước hơi rối, cô vẫn đeo cặp kính cận để che đi đôi mắt to đẹp, vậy nhưng anh vẫn nhìn thấy sự bất an và muốn né tránh hiện rõ nơi mắt cô. Trong đầu anh lúc này hiện lên vô số ý nghĩ hỗn loạn, bộn bề, anh muốn bình tâm lại mà chẳng thể nào làm nổi.
Đứa trẻ đang nắm lấy tay anh, không ngừng kéo anh đi về phía cô.
Lúc này, chỉ có mỗi tâm trạng Mạc Phi là đơn giản mà thôi, cậu bé hân hoan giới thiệu: “Chú bốn mắt, đây là mẹ cháu, mẹ cháu trông có xinh không?”
Sau đó, cậu bé lại nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ ơi, con đá bóng gây thương tích cho chú bốn mắt, chú còn không bắt con phải đền tiền.”
Mạc Hướng Vãn hít một hơi thở sâu rồi nói: “Xin lỗi anh, tiền viện phí là bao nhiêu thế?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Đây là con trai cô sao?”
Mạc Hướng Vãn cúi đầu rút ví từ trong túi xách ra lấy tiền.
Mạc Bắc lại hỏi tiếp: “Thằng bé tám tuổi phải không?”
Mạc Phi nghe thấy liền nói: “Cháu năm nay tám tuổi, sinh năm hai ngàn.”
Cậu bé còn chưa kịp nói hết câu thì Mạc Hướng Vãn đã chặn lời, mắng: “Con đã gây họa lại còn lắm lời.”
Cậu bé liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Mạc Bắc liền buông tay Mạc Phi ra cười: “Con trai cô đã lớn thế này rồi sao?”
Mạc Hướng Vãn cảnh giác trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, cô thẳng thắn nói: “Không có gì bất ngờ, anh cũng biết mà.”
Mạc Bắc thật sự muốn hỏi rằng, anh biết cái gì? Hay ý cô muốn nói: Trước kia cô làm gái gọi, tuổi còn trẻ vậy mà đã có con trai lớn, anh không nên tỏ ra bất ngờ? Đến tận lúc này cô mới miễn cưỡng thừa nhận bọn họ có quan hệ với nhau, ngay bản thân anh cũng cảm thấy cô đang muốn trốn tránh điều gì đó.
Mạc Hướng Vãn thật sự cảm thấy đau đầu. Anh vốn là luật sư, cho nên bản tính rất cặn kẽ, tỉ mỉ. Cô hoàn toàn có thể suy ra được tính tình của anh từ hai lần họ thân mật với nhau, từ mọi chi tiết trong cách xử sự của anh, từ những việc mà anh làm cho cô. Lúc này anh không nói gì, cứ như vậy nhìn cô, rồi lại nhìn Mạc Phi, cô sợ anh đã đoán ra được điều gì đó. Nhưng anh đoán được thì đã sao chứ? Một người khách làng chơi thông thường khi phát hiện mình có sản phẩm sau “trao đổi” là chạy mất dép luôn, làm gì có ai tự chuốc họa vào thân chứ?
Cô nghĩ Mạc Bắc cũng chỉ là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác mà thôi.
T¬T
Lúc này, trong đầu Mạc Bắc là vô số các ý nghĩ phức tạp chồng chéo, anh đắn đo một khả năng có thể xảy ra.
Anh nhìn Mạc Phi, cậu bé có khuôn mặt rất thông minh, lanh lợi, toàn bộ tướng mạo đều được di truyền từ cô, hoàn toàn không thể tìm ra được chút sơ hở nào. Anh phải làm thế nào mới xác định được nghi ngờ của bản thân đây?
Năm đó, hai người chỉ mới quan hệ có đúng hai lần, một lần cô dùng thuốc lắc, một lần thì anh đã hút ma túy, trong tình trạng đó liệu có thể sinh ra một đứa trẻ bình thường được không?
T¬T
Mạc Phi cảm thấy vô cùng bất an, mẹ mình và chú bốn mắt đang nhìn nhau chằm chằm, cậu bé liền nắm lấy tay mẹ, sáp lại gần cô theo bản năng.
Mạc Bắc nhìn chăm chăm vào Mạc Hướng Vãn không nói gì thêm. Thái độ dò xét này của anh khiến cho Mạc Hướng Vãn phát bực, thế nhưng cô tự nhủ với bản thân không được bộc lộ sự tức giận rõ ràng trên nét mặt. Cô nén giận cất lời nói: “Mạc tiên sinh, hãy để tôi bồi thường tiền thuốc men cho anh, nói cho cùng cũng là do trẻ nhỏ không hiểu chuyện đã gây họa. Anh nhìn xem, vết thương còn phải băng bó nữa, tôi thật ái ngại quá!”
Mạc Phi đợi mẹ nói xong liền ra sức gật đầu bày tỏ sự tán đồng. Mạc Bắc thấy vậy liền bật cười nói: “Sau này đừng để cháu đi đá bóng ở khu vực đang giải tỏa nữa, chỗ đó nguy hiểm lắm, cô có biết không?”
Mạc Hướng Vãn không hề muốn bùng nổ, cũng không hề muốn tức giận, nhưng những lời nói của Mạc Bắc dường như đang muốn thách thức cô. Con trai của cô, anh dựa vào cái gì mà lắm lời như thế chứ?
Cô liền nói: “Tôi đương nhiên hiểu được phải giáo dục trẻ nhỏ như thế nào, cảm ơn sự quan tâm của Mạc tiên sinh.”
Mạc Bắc đành than thở trong lòng, cô thường xuyên nghiêm trọng hóa, hiểu chệch ý những lời nói của anh theo hướng khác. Đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp phải người trốn tránh, thù hận và đối địch với mình đến vậy.
Mạc Bắc chẳng buồn nói chuyện cùng cô nữa, anh ngồi xổm xuống nói với tiểu Mạc Phi: “Chú không cần cháu phải bồi thường tiền thuốc men, cháu bảo mẹ mua đồ ăn cho nhé!”
Mạc Phi ngoan ngoãn “dạ” một tiếng. Mạc Bắc đưa tay định vuốt mái tóc cậu bé liền bị ngăn lại bởi một bàn tay khác. Mạc Hướng Vãn vẫn khăng khăng: “Không thể như vậy được? Con trẻ gây họa, phụ huynh phải bồi thường là chuyện đương nhiên mà.”
“Mạc tiểu thư, tôi thật sự khiến cô căm ghét đến vậy sao?” Mạc Bắc đứng dậy, nhìn chăm chăm vào Mạc Hướng Vãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook