Trách Anh Quá Đáng Yêu
-
Chương 9: Bí mật
Editor: Mứt Chanh
Hoạt động chuyển nhà cuồn cuộn mênh mông này kéo dài đến 11 giờ khuya. Mãi cho đến khi thầy giám thị lại đây nhắc nhở còn nửa giờ nữa phải tắt đèn thì nhóm thất tiên nữ mới miễn cưỡng rời đi.
Dương Tâm Dược nắm chặt thời gian nhanh chóng rửa mặt rồi thay áo ngủ. Lúc cô rửa mặt liền chú ý một chút, bồn rửa tay sạch sẽ ban đầu hiện tại đã chất đầy mỹ phẩm dưỡng da. Mà chai sửa rửa mặt của Dương Tâm Dược được vây quanh bởi những sản phẩm dưỡng da kia đã trở nên lạc hậu.
Dương Tâm Dược: "......"
Cô rùng mình rồi đem nó xách lên, từ giữa hàng đầu chuyển tới hàng sau cùng trong góc.
Bằng không lần này về nhà cũng để mama đặt mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho mình đi. Nhưng Dương Tâm Dược sờ sờ khuôn mặt mịn màng của mình lại có chút không xác định.
Không đốm không mụn không đầu đen, sạch sẽ như là quả vải mới vừa lột da ra mà ngập nước, tràn ngập co dãn. Cho dù nhiều tầng phấn nền so với làn da mịn màng tinh tế này càng kém hơn.
Cô nhìn trái nhìn phải trong gương cho nên không chú ý Mâu Tư Tư cầm một chiếc khăn rửa mặt đang đi tới phía sau cô.
"Lớp trưởng, cậu tẩy trang xong rồi sao?"
"A! Tẩy xong rồi tẩy xong rồi." Dương Tâm Dược nhanh chóng tránh ra khỏi gương.
Cô đang muốn rời đi thì lại bị Mâu Tư Tư gọi lại. Ngón tay bạn học nữ thần bắn ra, một món"Đồ vật" nho nhỏ liền rơi vào trong tay Dương Tâm Dược.
Như thế nào để hình dung món "Đồ vật" này đây?...... Nó giống như thạch trái cây được đóng gói mà con nít thường hay ăn, vỏ bên ngoài có màu đục. Khi bạn lắc nó,bạn có thể cảm giác được bên trong có chất lỏng sền sệt đang chuyển động. Vỏ được in bằng tiếng Nhật khó hiểu, nhưng lại là thương hiệu nổi tiếng thế giới mà Dương Tâm Dược tuyệt đối sẽ không nhận sai.
"Đây là......?" Dương Tâm Dược ngây ngốc.
Mâu Tư Tư nói: " Thời điểm tớ dọn dẹp đồ đạc nhưng không thấy được mỹ phẩm dưỡng da của cậu."
"A, cái đó......" Dương Tâm Dược trước kia chưa bao giờ cảm thấy mình sống thô bạo như thế.Nhưng khi ở trước mặt nữ thần cùng phòng, cô lại cảm thấy mình thô ráp không giống một đứa con gái.
Mâu Tư Tư lại nói: "Cậu có phải dọn lại đây quá vội vã nên quên mang theo tới trường học hay không? Nơi này tớ có không ít, trước tiên cậu dùng của tớ đi."
Cô ấy chỉ vào những sản phẩm chăm sóc da đó và nói cho cô biết cái nào là toner, cái nào là kem dưỡng da và cái nào là serum để cô tùy tiện dùng. Mâu Tư Tư dùng ngữ khí bình bình đạm đạm và không mang theo chút phô trương nào, giống như những cái chai lọ bình đó không phải "Thẻ bài Phu nhân ", mà là món hàng tùy ý thấy được ở siêu thị.
Dương Tâm Dược như là nhận được thánh chỉ, nhận cái "Thạch trái cây" rồi rời khỏi bồn rửa mặt.Khi trở lại giường, trước tiên cô móc điện thoại ra vào Taobao, sau khi kiểm tra giá cả cùng công hiệu của "Thạch trái cây", lập tức sợ tới mức đầu đập vào gối.
Thạch trái cây trong tay cô hóa ra là mặt nạ ngủ hàng hiệu, một cái liền nhiều hơn một trăm, cách dùng không khác biệt so với mặt nạ thông thường cho lắm, nếu áp dụng vào ban đêm thì ngày hôm sau mắt sẽ mở to lên.
Một cái này giá trị bằng hai cái thùng!
Theo lý thuyết, lấy gia cảnh của Dương Tâm Dược đương nhiên có thể mua nổi một trăm mặt nạ, thậm chí cô đem mặt nạ này sử dụng như một loại kem dưỡng da dùng cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng cô vẫn mang tâm tính của một đứa trẻ, thà rằng đem tiền tiêu vào đồ ăn cùng trò chơi chứ không bỏ vào trên mặt.
Cô cũng không cảm thấy mình là phú nhị đại, ba Dương mẹ Dương cũng không có đem cô như "thiên kim Hào môn " mà nuôi dưỡng, nhà cô chỉ là một nhà có tiền...... Bình thường như người ta mà thôi.
Dương Tâm Dược duỗi ngón tay trỏ ra và cẩn thận thoa chất lỏng từ mặt nạ lên mặt. Bôi một chút, nghĩ đến " ba cánh gà nướng Orleans ", bôi lần thứ hai, nghĩ đến "bốn hộp bắp rang", bôi lần ba, nghĩ đến" hai cái hamburger đùi gà cay"......
Chờ đến khi đắp mặt nạ xong thì cô đã đói bụng rồi.
Bụng cô đói kêu vang nằm ở trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà.
Khuôn mặt lại mang hương thơm, lại mát lạnh, lại thoải mái, cô liền nhắm đôi mắt lại và cảm thấy rằng mình đang tiến một bước gần hơn đến cuộc sống của một cô gái thanh tú.
Đợi một hồi lâu, Mâu Tư Tư cuối cùng cũng hoàn thành xong các bước chăm sóc da rồi rời khỏi phòng tắm và đi về phía giường mình. Sáng hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ, sau khi tẩy trang cô ấy vẫn xinh đẹp như cũ.Cô ấy mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt với hai tai mèo trên đỉnh đầu, thêm nét dễ thương cho tính cách lạnh lùng của cô ấy.
Mâu Tư Tư ngồi ở mép giường, hỏi: "Lớp trưởng, chừng nào thì cậu ngủ, tớ muốn gọi điện thoại một lát."
"Cậu gọi đi, không có việc gì đâu." Dương Tâm Dược hiện tại đang cực kì đói làm sao mà ngủ được. Cô nằm thẳng tắp ở trên giường, một cử động nhỏ cũng không dám, lo lắng nghiêng đầu sẽ đem chiếc mặt nạ đắt tiền rớt vào gối.
Mâu Tư Tư nằm nửa người trên chiếc giường êm ái, nhấc điện thoại trên đầu giường và bấm một dãy số đã được nhớ trong lòng.
Thực nhanh, điện thoại đã được kết nối.
"Alo, em đang đợi anh sao?"
Giọng cô ấy khi gọi điện thoại rất nhỏ —— không, phải nói là, thanh âm thực "Mềm", cùng con người cao lãnh ban ngày hoàn toàn bất đồng.
Giọng cô thật khẽ và mềm mại mang theo một cổ ngọt ngào không thể tưởng tượng được. Lúc này cô ấy không hề là nữ thần Muse cao lãnh ban ngày, cô ấy buông hết thảy xa cách xung quanh, hết thảy rào cản, triệt để rộng mở chính mình, đem một chút mị hoặc trong lòng ra biểu đạt hết mà không hề giữ lại.
Dương Tâm Dược lại không ngốc.
Cô sớm đã nhận ra Mâu Tư Tư đang gọi điện thoại cho bạn trai. Tuy rằng bọn họ không có nói lời ngon tiếng ngọt như "Anh nhớ em" "Anh yêu em" nhưng cái loại tình yêu chân thật này không lừa được người.
Dương Tâm Dược nghĩ, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì cái gì Mâu Tư Tư sẽ cảm thấy nhan giá trị nghịch thiên của Chung Khả là "Lớn lên cũng không tệ lắm" —— bởi vì trong lòng Mâu Tư Tư đã có một người khác, tự nhiên sẽ không bị những người bên ngoài khác hấp dẫn.
Mâu Tư Tư cùng người bên kia điện thoại nhỏ giọng hàn huyên trong chốc lát, rồi nói ngủ ngon với nhau, sau đó mới lưu luyến cắt đứt điện thoại.
Chiếc dùi trống nhỏ trong ngực Dương Tâm Dược không ngừng gõ mạnh, cô đặc biệt hỏi: "Mâu Tư Tư, cậu mới gọi điện thoại cho bạn trai sao?"
"......" Mâu Tư Tư có chút kinh ngạc nhìn cô một cái mà không nói chuyện, dường như cô ấy rất ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của Dương Tâm Dược.
Dương Tâm Dược nói: "Cậu yên tâm, miệng tớ kín lắm, sẽ không nói bậy đâu."
Mâu Tư Tư vẫn trầm mặc như cũ, trên người cô ấy lại dựng lên một bức tường, ngăn cách bọn cô lại với nhau.
Dương Tâm Dược có chút sốt ruột, cô ý thức được chính mình quá nóng lòng "" Thể hiện tốt"" với bạn cùng phòng mới,cô ném ra cành ôliu tình bạn nhưng lại quên chuyện rất quan trọng —— lớp học lại không cho phép học sinh yêu đương, mà Dương Tâm Dược thân là lớp trưởng, ở trong mắt rất nhiều người sẽ tương đương với micro của giáo viên!
Nhưng Dương Tâm Dược làm lớp trưởng cũng không muốn phải làm báo cáo viên. Cô chỉ thích phục vụ tập thể giống như những con chó đang lo lắng để có được tình yêu của mọi người, tuyệt không có một chút ý xấu.
Nghĩ nghĩ nên Dương Tâm Dược cắn răng một cái, quyết định nói ra bí mật của chính mình làm trao đổi.
"Mâu Tư Tư, thật sự cậu không cần sợ tớ nói với thầy! Kỳ thật tớ cũng có bạn trai!" Vừa nói, cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy, kéo tủ đầu giường của mình ra, đinh lăng leng keng reo lên.
Trong mắt Mâu Tư Tư quả nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
Dương Tâm Dược đem ra một khung ảnh giấu ở phía sau.Đó là một món thủ công mỹ nghệ. Hai trái tim màu hồng nằm gần nhau, và những viên pha lê nhân tạo đang bị mắc kẹt trên đó.Ở dưới ánh đèn lấp lánh tỏa sáng đẹp không gì sánh được. Khung ảnh nặng trĩu tựa như tâm tư của cô.
Chỉ thấy bên trong khung ảnh là một người thanh niên hào hoa phong nhã ngồi ở sô pha, đôi mắt đằng sau cặp mắt kính thật khôn ngoan,nụ cười của anh ta ôn nhu ấm áp tựa như một tia sáng thắp sáng cả thế giới.
Bàn tay phải của anh ta bằng phẳng,đặt ở chỗ tựa lưng trên sopha với tư thái thả lỏng. Mà trong vòng tay của anh ta là một cô gái trẻ dựa vào lồng ngực của anh ta nghiêng đầu hôn môi anh ta, trên mặt cô ấy đỏ ửng,trên người mặc chiếc váy đỏ rực như lửa.
Cô bé trong ảnh chụp là Dương Tâm Dược.
Mà thanh niên bị cô hôn môi gọi là Phương Đỗ Nhược.
...... Cô, tiểu Phương ca ca.
Dương Tâm Dược chưa bao giờ nói qua với ai chuyện cô muốn thi đại học Yến Kinh, trừ bỏ những người khinh thường giá trị nhan sắc của cô, càng quan trọng hơn là để theo đuổi Phương Đỗ Nhược.
Vào năm đầu tiên Dương Tâm Dược thi đại học, ba Dương vì con gái đặc biệt mời người ra đề nổi tiếng nhất Yến Kinh "thầy Phương " cho con gái, mà tiểu Phương ca ca chính là con trai thầy Phương.
Đều nói "Quân tử đoan chính, ôn lương như ngọc". Dương Tâm Dược cảm thấy tiểu Phương ca ca không phải "Ngọc", hắn chính là khối sắt nam châm! Nếu Dương Tâm Dược có chín phần thiếu nữ thì tám phần trong đó đã bị Phương Đỗ Nhược hút đi rồi.
Bức ảnh này là tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người bọn họ, Dương Tâm Dược chưa cho bất luận kẻ nào xem qua. Cô đem nó lặng lẽ giấu ở dưới gối đầu, lén đưa tới trường học, lại giấu vào tủ đầu giường.
Dương Tâm Dược sờ khuôn mặt Phương Đỗ Nhược trên ảnh, hạ quyết tâm, đem khung ảnh đưa cho Mâu Tư Tư.
"Này, cho cậu xem, đây là bạn trai tớ, tớ đều gọi anh ấy là tiểu Phương ca ca." Dương Tâm Dược khoanh tay lại, dùng một loại ngữ khí nêu lên tất cả ưu điểm của Phương Đỗ Nhược, "Thành tích của anh ấy đặc biệt tốt, là nghiên cứu sinh của đại học Yến Kinh. Tớ học lại chính là vì muốn đỗ đại học Yến Kinh, tớ muốn đi tìm anh ấy......"
Mâu Tư Tư nhìn thoáng qua ảnh chụp, biểu tình cổ quái đánh gãy lời cô: "...... Lớp trưởng."
"Làm sao vậy?"
"...... Ảnh này là cậu Photoshop phải không?
"......"
"Cậu xem xem, cậu Photoshop mất tay mình rồi, hơn nữa vị trí hai cậu căn bản không cùng một trục hoành."
"......"
"Chủ yếu là, biểu tình của hai người quá khác nhau, anh ấy gần như là bối rối."
"......"
Dương Tâm Dược không có biện pháp nào khác chỉ có thể đem ảnh chụp thu hồi lại, ủ rũ cụp đuôi nhét trở lại trong ngăn tủ.
Cô còn tưởng rằng chính mình Photoshop đã hoàn hảo lắm rồi, không nghĩ tới lần đầu tiên khoe ra tự nhiên đã bị người ta vạch trần.
Mâu Tư Tư thương hại nhìn cẩu độc thân này mà hỏi cô: "Lớp trưởng, tiểu Phương ca ca của cậu, biết hắn là bạn trai cậu không?"
Dương Tâm Dược nắm chặt tay, kiên định mà trả lời: "Chờ tớ thi đậu đại học, hắn sẽ biết!"
"......"
Đều nói tình cảm thiếu nữ luôn thơ mộng.
Vậy tình cảm thiếu nữ của Dương Tâm Dược, phỏng chừng là một đầu vè đi.
Hoạt động chuyển nhà cuồn cuộn mênh mông này kéo dài đến 11 giờ khuya. Mãi cho đến khi thầy giám thị lại đây nhắc nhở còn nửa giờ nữa phải tắt đèn thì nhóm thất tiên nữ mới miễn cưỡng rời đi.
Dương Tâm Dược nắm chặt thời gian nhanh chóng rửa mặt rồi thay áo ngủ. Lúc cô rửa mặt liền chú ý một chút, bồn rửa tay sạch sẽ ban đầu hiện tại đã chất đầy mỹ phẩm dưỡng da. Mà chai sửa rửa mặt của Dương Tâm Dược được vây quanh bởi những sản phẩm dưỡng da kia đã trở nên lạc hậu.
Dương Tâm Dược: "......"
Cô rùng mình rồi đem nó xách lên, từ giữa hàng đầu chuyển tới hàng sau cùng trong góc.
Bằng không lần này về nhà cũng để mama đặt mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho mình đi. Nhưng Dương Tâm Dược sờ sờ khuôn mặt mịn màng của mình lại có chút không xác định.
Không đốm không mụn không đầu đen, sạch sẽ như là quả vải mới vừa lột da ra mà ngập nước, tràn ngập co dãn. Cho dù nhiều tầng phấn nền so với làn da mịn màng tinh tế này càng kém hơn.
Cô nhìn trái nhìn phải trong gương cho nên không chú ý Mâu Tư Tư cầm một chiếc khăn rửa mặt đang đi tới phía sau cô.
"Lớp trưởng, cậu tẩy trang xong rồi sao?"
"A! Tẩy xong rồi tẩy xong rồi." Dương Tâm Dược nhanh chóng tránh ra khỏi gương.
Cô đang muốn rời đi thì lại bị Mâu Tư Tư gọi lại. Ngón tay bạn học nữ thần bắn ra, một món"Đồ vật" nho nhỏ liền rơi vào trong tay Dương Tâm Dược.
Như thế nào để hình dung món "Đồ vật" này đây?...... Nó giống như thạch trái cây được đóng gói mà con nít thường hay ăn, vỏ bên ngoài có màu đục. Khi bạn lắc nó,bạn có thể cảm giác được bên trong có chất lỏng sền sệt đang chuyển động. Vỏ được in bằng tiếng Nhật khó hiểu, nhưng lại là thương hiệu nổi tiếng thế giới mà Dương Tâm Dược tuyệt đối sẽ không nhận sai.
"Đây là......?" Dương Tâm Dược ngây ngốc.
Mâu Tư Tư nói: " Thời điểm tớ dọn dẹp đồ đạc nhưng không thấy được mỹ phẩm dưỡng da của cậu."
"A, cái đó......" Dương Tâm Dược trước kia chưa bao giờ cảm thấy mình sống thô bạo như thế.Nhưng khi ở trước mặt nữ thần cùng phòng, cô lại cảm thấy mình thô ráp không giống một đứa con gái.
Mâu Tư Tư lại nói: "Cậu có phải dọn lại đây quá vội vã nên quên mang theo tới trường học hay không? Nơi này tớ có không ít, trước tiên cậu dùng của tớ đi."
Cô ấy chỉ vào những sản phẩm chăm sóc da đó và nói cho cô biết cái nào là toner, cái nào là kem dưỡng da và cái nào là serum để cô tùy tiện dùng. Mâu Tư Tư dùng ngữ khí bình bình đạm đạm và không mang theo chút phô trương nào, giống như những cái chai lọ bình đó không phải "Thẻ bài Phu nhân ", mà là món hàng tùy ý thấy được ở siêu thị.
Dương Tâm Dược như là nhận được thánh chỉ, nhận cái "Thạch trái cây" rồi rời khỏi bồn rửa mặt.Khi trở lại giường, trước tiên cô móc điện thoại ra vào Taobao, sau khi kiểm tra giá cả cùng công hiệu của "Thạch trái cây", lập tức sợ tới mức đầu đập vào gối.
Thạch trái cây trong tay cô hóa ra là mặt nạ ngủ hàng hiệu, một cái liền nhiều hơn một trăm, cách dùng không khác biệt so với mặt nạ thông thường cho lắm, nếu áp dụng vào ban đêm thì ngày hôm sau mắt sẽ mở to lên.
Một cái này giá trị bằng hai cái thùng!
Theo lý thuyết, lấy gia cảnh của Dương Tâm Dược đương nhiên có thể mua nổi một trăm mặt nạ, thậm chí cô đem mặt nạ này sử dụng như một loại kem dưỡng da dùng cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng cô vẫn mang tâm tính của một đứa trẻ, thà rằng đem tiền tiêu vào đồ ăn cùng trò chơi chứ không bỏ vào trên mặt.
Cô cũng không cảm thấy mình là phú nhị đại, ba Dương mẹ Dương cũng không có đem cô như "thiên kim Hào môn " mà nuôi dưỡng, nhà cô chỉ là một nhà có tiền...... Bình thường như người ta mà thôi.
Dương Tâm Dược duỗi ngón tay trỏ ra và cẩn thận thoa chất lỏng từ mặt nạ lên mặt. Bôi một chút, nghĩ đến " ba cánh gà nướng Orleans ", bôi lần thứ hai, nghĩ đến "bốn hộp bắp rang", bôi lần ba, nghĩ đến" hai cái hamburger đùi gà cay"......
Chờ đến khi đắp mặt nạ xong thì cô đã đói bụng rồi.
Bụng cô đói kêu vang nằm ở trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà.
Khuôn mặt lại mang hương thơm, lại mát lạnh, lại thoải mái, cô liền nhắm đôi mắt lại và cảm thấy rằng mình đang tiến một bước gần hơn đến cuộc sống của một cô gái thanh tú.
Đợi một hồi lâu, Mâu Tư Tư cuối cùng cũng hoàn thành xong các bước chăm sóc da rồi rời khỏi phòng tắm và đi về phía giường mình. Sáng hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ, sau khi tẩy trang cô ấy vẫn xinh đẹp như cũ.Cô ấy mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt với hai tai mèo trên đỉnh đầu, thêm nét dễ thương cho tính cách lạnh lùng của cô ấy.
Mâu Tư Tư ngồi ở mép giường, hỏi: "Lớp trưởng, chừng nào thì cậu ngủ, tớ muốn gọi điện thoại một lát."
"Cậu gọi đi, không có việc gì đâu." Dương Tâm Dược hiện tại đang cực kì đói làm sao mà ngủ được. Cô nằm thẳng tắp ở trên giường, một cử động nhỏ cũng không dám, lo lắng nghiêng đầu sẽ đem chiếc mặt nạ đắt tiền rớt vào gối.
Mâu Tư Tư nằm nửa người trên chiếc giường êm ái, nhấc điện thoại trên đầu giường và bấm một dãy số đã được nhớ trong lòng.
Thực nhanh, điện thoại đã được kết nối.
"Alo, em đang đợi anh sao?"
Giọng cô ấy khi gọi điện thoại rất nhỏ —— không, phải nói là, thanh âm thực "Mềm", cùng con người cao lãnh ban ngày hoàn toàn bất đồng.
Giọng cô thật khẽ và mềm mại mang theo một cổ ngọt ngào không thể tưởng tượng được. Lúc này cô ấy không hề là nữ thần Muse cao lãnh ban ngày, cô ấy buông hết thảy xa cách xung quanh, hết thảy rào cản, triệt để rộng mở chính mình, đem một chút mị hoặc trong lòng ra biểu đạt hết mà không hề giữ lại.
Dương Tâm Dược lại không ngốc.
Cô sớm đã nhận ra Mâu Tư Tư đang gọi điện thoại cho bạn trai. Tuy rằng bọn họ không có nói lời ngon tiếng ngọt như "Anh nhớ em" "Anh yêu em" nhưng cái loại tình yêu chân thật này không lừa được người.
Dương Tâm Dược nghĩ, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì cái gì Mâu Tư Tư sẽ cảm thấy nhan giá trị nghịch thiên của Chung Khả là "Lớn lên cũng không tệ lắm" —— bởi vì trong lòng Mâu Tư Tư đã có một người khác, tự nhiên sẽ không bị những người bên ngoài khác hấp dẫn.
Mâu Tư Tư cùng người bên kia điện thoại nhỏ giọng hàn huyên trong chốc lát, rồi nói ngủ ngon với nhau, sau đó mới lưu luyến cắt đứt điện thoại.
Chiếc dùi trống nhỏ trong ngực Dương Tâm Dược không ngừng gõ mạnh, cô đặc biệt hỏi: "Mâu Tư Tư, cậu mới gọi điện thoại cho bạn trai sao?"
"......" Mâu Tư Tư có chút kinh ngạc nhìn cô một cái mà không nói chuyện, dường như cô ấy rất ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của Dương Tâm Dược.
Dương Tâm Dược nói: "Cậu yên tâm, miệng tớ kín lắm, sẽ không nói bậy đâu."
Mâu Tư Tư vẫn trầm mặc như cũ, trên người cô ấy lại dựng lên một bức tường, ngăn cách bọn cô lại với nhau.
Dương Tâm Dược có chút sốt ruột, cô ý thức được chính mình quá nóng lòng "" Thể hiện tốt"" với bạn cùng phòng mới,cô ném ra cành ôliu tình bạn nhưng lại quên chuyện rất quan trọng —— lớp học lại không cho phép học sinh yêu đương, mà Dương Tâm Dược thân là lớp trưởng, ở trong mắt rất nhiều người sẽ tương đương với micro của giáo viên!
Nhưng Dương Tâm Dược làm lớp trưởng cũng không muốn phải làm báo cáo viên. Cô chỉ thích phục vụ tập thể giống như những con chó đang lo lắng để có được tình yêu của mọi người, tuyệt không có một chút ý xấu.
Nghĩ nghĩ nên Dương Tâm Dược cắn răng một cái, quyết định nói ra bí mật của chính mình làm trao đổi.
"Mâu Tư Tư, thật sự cậu không cần sợ tớ nói với thầy! Kỳ thật tớ cũng có bạn trai!" Vừa nói, cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy, kéo tủ đầu giường của mình ra, đinh lăng leng keng reo lên.
Trong mắt Mâu Tư Tư quả nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
Dương Tâm Dược đem ra một khung ảnh giấu ở phía sau.Đó là một món thủ công mỹ nghệ. Hai trái tim màu hồng nằm gần nhau, và những viên pha lê nhân tạo đang bị mắc kẹt trên đó.Ở dưới ánh đèn lấp lánh tỏa sáng đẹp không gì sánh được. Khung ảnh nặng trĩu tựa như tâm tư của cô.
Chỉ thấy bên trong khung ảnh là một người thanh niên hào hoa phong nhã ngồi ở sô pha, đôi mắt đằng sau cặp mắt kính thật khôn ngoan,nụ cười của anh ta ôn nhu ấm áp tựa như một tia sáng thắp sáng cả thế giới.
Bàn tay phải của anh ta bằng phẳng,đặt ở chỗ tựa lưng trên sopha với tư thái thả lỏng. Mà trong vòng tay của anh ta là một cô gái trẻ dựa vào lồng ngực của anh ta nghiêng đầu hôn môi anh ta, trên mặt cô ấy đỏ ửng,trên người mặc chiếc váy đỏ rực như lửa.
Cô bé trong ảnh chụp là Dương Tâm Dược.
Mà thanh niên bị cô hôn môi gọi là Phương Đỗ Nhược.
...... Cô, tiểu Phương ca ca.
Dương Tâm Dược chưa bao giờ nói qua với ai chuyện cô muốn thi đại học Yến Kinh, trừ bỏ những người khinh thường giá trị nhan sắc của cô, càng quan trọng hơn là để theo đuổi Phương Đỗ Nhược.
Vào năm đầu tiên Dương Tâm Dược thi đại học, ba Dương vì con gái đặc biệt mời người ra đề nổi tiếng nhất Yến Kinh "thầy Phương " cho con gái, mà tiểu Phương ca ca chính là con trai thầy Phương.
Đều nói "Quân tử đoan chính, ôn lương như ngọc". Dương Tâm Dược cảm thấy tiểu Phương ca ca không phải "Ngọc", hắn chính là khối sắt nam châm! Nếu Dương Tâm Dược có chín phần thiếu nữ thì tám phần trong đó đã bị Phương Đỗ Nhược hút đi rồi.
Bức ảnh này là tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người bọn họ, Dương Tâm Dược chưa cho bất luận kẻ nào xem qua. Cô đem nó lặng lẽ giấu ở dưới gối đầu, lén đưa tới trường học, lại giấu vào tủ đầu giường.
Dương Tâm Dược sờ khuôn mặt Phương Đỗ Nhược trên ảnh, hạ quyết tâm, đem khung ảnh đưa cho Mâu Tư Tư.
"Này, cho cậu xem, đây là bạn trai tớ, tớ đều gọi anh ấy là tiểu Phương ca ca." Dương Tâm Dược khoanh tay lại, dùng một loại ngữ khí nêu lên tất cả ưu điểm của Phương Đỗ Nhược, "Thành tích của anh ấy đặc biệt tốt, là nghiên cứu sinh của đại học Yến Kinh. Tớ học lại chính là vì muốn đỗ đại học Yến Kinh, tớ muốn đi tìm anh ấy......"
Mâu Tư Tư nhìn thoáng qua ảnh chụp, biểu tình cổ quái đánh gãy lời cô: "...... Lớp trưởng."
"Làm sao vậy?"
"...... Ảnh này là cậu Photoshop phải không?
"......"
"Cậu xem xem, cậu Photoshop mất tay mình rồi, hơn nữa vị trí hai cậu căn bản không cùng một trục hoành."
"......"
"Chủ yếu là, biểu tình của hai người quá khác nhau, anh ấy gần như là bối rối."
"......"
Dương Tâm Dược không có biện pháp nào khác chỉ có thể đem ảnh chụp thu hồi lại, ủ rũ cụp đuôi nhét trở lại trong ngăn tủ.
Cô còn tưởng rằng chính mình Photoshop đã hoàn hảo lắm rồi, không nghĩ tới lần đầu tiên khoe ra tự nhiên đã bị người ta vạch trần.
Mâu Tư Tư thương hại nhìn cẩu độc thân này mà hỏi cô: "Lớp trưởng, tiểu Phương ca ca của cậu, biết hắn là bạn trai cậu không?"
Dương Tâm Dược nắm chặt tay, kiên định mà trả lời: "Chờ tớ thi đậu đại học, hắn sẽ biết!"
"......"
Đều nói tình cảm thiếu nữ luôn thơ mộng.
Vậy tình cảm thiếu nữ của Dương Tâm Dược, phỏng chừng là một đầu vè đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook