Thích Vũ Mục đưa Cố Thái Hồng lên bờ, anh nhìn cô, muốn xác nhận tình trạng của cô, không ngờ cô đột nhiên rùng mình, cơ thể co giật.
Thích Vũ Mục giật mình, đang định gọi người giúp đỡ, lại bị Cố Thái Hồng lần nữa ôm chầm lấy.
– Thái Hồng…- Thích Vũ Mục nâng mặt cô lên, xem xét sắc mặt cô.
Gương mặt cô ướt đẫm trong suốt và sạch sẽ, đôi mắt tĩnh mịch.
Đây là nhân cách khác của Thái Hồng.
– Em…
Anh vừa lên tiếng, đã bị nhân cách phụ luôn rất ghét anh đó chặn miệng anh lại.
Cô đang hôn anh!
Nhận thức này khiến Thích Vũ Mục vô cùng kinh ngạc, vì Cố Thái Hồng này mắc chứng ghét đàn ông, nhưng bây giờ là chuyện gì đây?
Cố Thái Hồng bưng mặt anh, đôi mắt rạng rỡ có thần:
– Hóa ra là anh!
Thích Vũ Mục vẫn chưa hoàn hồn từ trong nỗi sợ cô muốn tự tử, anh chăm chú nhìn cô, nắm chặt bàn tay đang vịn lấy tay mình:
– Em làm gì vậy, em đã hứa với anh…
Đây là lần đầu tiên trong đời Thích Vũ Mục không nói nên lời, trực giác khiến anh sợ hãi, cô có suy nghĩ tiêu cực này khiến anh rất đau khổ.
– Thích Vũ Mục, anh bảo vệ cô ấy- Cô nhìn sâu vào mắt anh, vẫn là cô với dáng vẻ lạnh lùng kiêu hãnh, nhưng cách nói chuyện lại thân thiết hơn.
– Anh đương nhiên phải bảo vệ em.

Anh sai rồi, là anh không bảo vệ em chu toàn, cơ hội thế này em không nên có- Thích Vũ Mục tự trách và sợ hãi, anh cảm giác mình sụp đổ mất rồi.
– Em không phải cô ấy- Cô thở dài.
– Trong mắt anh, em chính là cô ấy, cô ấy cũng chính là em, hai người là một thể, đều là người anh muốn bảo vệ- Thích Vũ Mục nghiêm túc trả lời cô.
Cô bật cười, đột nhiên nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào anh:
– Anh còn nhớ em không?

Thích Vũ Mục chỉ biết câm nín, không hiểu cô đang hỏi gì.
Nhưng mà, hôm nay nhân cách phụ của Cố Thái Hồng đặc biệt dễ nói chuyện, thái độ đối với anh cũng khác hẳn trước kia.

Cô nhẹ giọng giải thích:
– Anh thử nhớ lại xem, vào dịp nghỉ hè anh có từng cứu cô gái nào như thế này bao giờ chưa.

Lúc ấy anh nói khá nhiều, cứu người lên rồi còn huyên thuyên, kêu em nghĩ thoáng ra, cuộc sống này tươi đẹp biết bao… Bộ dạng ngốc nghếch đó của anh làm em nhớ mãi.
Thích Vũ Mục ngơ ngác, cố lục lọi ký ức.
Anh chợt nhớ đến kỳ nghì hè năm cuối đại học, đúng là anh có cứu một người.

Thực ra anh không phải người nói nhiều, nhưng lần cứu người đó, anh sắm vai kẻ lắm lời đúng một lần, cứ không ngừng “lên lớp” cô nữ sinh đó.
Anh ngạc nhiên nhìn Cố Thái Hồng:
– Cô gái đó là em?
– Là em đó- Cô mỉm cười với anh- Tiếc là anh đi nhanh quá, em muốn tìm anh cũng không tìm được.

Anh đứng trên bãi cát rợp nắng chói mắt làm em không nhìn rõ, em thật sự muốn ghi nhớ thật rõ ràng gương mặt anh, nhưng lại không nhớ được gì, cho nên không tìm được anh…
Thích Vũ Mục đột nhiên nhớ lại lời Đồng Thụy Nhĩ từng nói: Thái Hồng nói với tôi cô ấy muốn đi gặp một người.
Chẳng lẽ người đó là anh?
Cái người mà anh luôn ghen tuông trong lòng, là chính anh?
Hóa ra người mà cô luôn tìm kiếm lại là anh!
– Mãi đến vừa rồi, tình cảnh giống hệt, ánh nắng trong mắt anh, vừa chói mắt vừa mơ hồ, đường nét gương mặt anh, rồi em nhìn thấy nốt ruồi trên cổ anh, chính là anh!- Cô lại sấn đến hôn anh một cái.
Thích Vũ Mục bị Cố Thái Hồng lạnh lùng này hôn đến đờ đẫn.
Xảy ra quá nhiều chuyện, làm anh không thể xác định được cô thế này là tốt hay không.
– Đừng làm chuyện thế này nữa, Thái Hồng, lúc nãy anh… sợ muốn chết- Thích Vũ Mục ôm lấy cô, cằm anh nhẹ nhàng cọ vào tóc cô, giọng khàn khàn vẫn còn run rẩy.

Nghĩ đến ban nãy hoảng hốt tim đập dồn, anh thật sự không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.
Rốt cuộc anh cũng tìm được chuyện mà anh sợ nhất trên đời rồi, thời khắc tưởng chừng như đánh mất cô, anh phát hiện ra thậm chí anh không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, cảm thấy xung quanh đều đang sụp đổ.
Anh nâng mặt cô lên, nhìn xoáy vào mắt cô, nói:
– Dù em là Thái Hồng nào, thì đều là người anh yêu.

Sau này muốn làm chuyện gì, em có thể nghĩ đến anh không? Nghĩ đến trên đời này em không hề cô độc, em còn có anh, anh muốn ở bên em, bất luận thế nào đều muốn ở bên em.
Trong đôi mắt trong veo của Cố Thái Hồng ngấn lệ, cô đang cười, cười sảng khoái vui vẻ sinh động như thế.

Cô vươn tay vuốt ve gương mặt Thích Vũ Mục:
– Thích Vũ Mục, em tin tưởng anh rồi.

Anh giống em, đều muốn bảo vệ cô ấy, em nghĩ, sau này chắc cô ấy sẽ không cần sự bảo vệ của em nữa.
Thích Vũ Mục bởi vì câu nói này của cô mà ngơ ngác.
Hai cánh tay cô vòng qua cổ anh, lại thân mật hôn anh:

– Làm sao đây, đột nhiên em có chút đố kỵ, sau này nếu anh không gặp được em nữa, có còn nhớ đến em không?
Thích Vũ Mục nghe được rõ ràng, mặc dù anh không hiểu điều này mang ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn ôm lấy cô, đáp:
– Anh nói rồi, dù là em hay cô ấy, hai người với anh mà nói đều là một, đều là Thái Hồng của anh, anh yêu cô ấy thế nào thì tiếp nhận em y như vậy.
– Anh không cảm thấy em là quái vật à?- Cô vừa cười vừa rơi lệ.
– Em không phải, em là vợ anh- Ngón tay anh quẹt qua mi mắt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.
Cô ôm chặt anh hơn:
– Vậy em không trả anh lại cho cô ấy đâu.
- …
Thích Vũ Mục không cách nào trả lời vấn đề này, anh chỉ thâm tình ôm lấy Cố Thái Hồng.

Trái ngược với cô, trong lòng anh là kích động và cảm thấy may mắn khi mất rồi lại được, anh phải tạ ơn trời đất, không tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.
– Anh không hận em à? Con là em nói bác sĩ bỏ đó- Cô đột nhiên nghĩ đến, ngẩng đầu nhìn anh.
Từ trong mắt cô, Thích Vũ Mục nhận thấy vẻ thống khổ, cô không hề sắt đá như lời cô nói, lòng dạ cô cũng nhạy cảm như nhân cách chủ vậy.
– Không phải lỗi của đồ ngốc kia đâu, lúc đó là em tự quyết định- Trong giọng cô chất chứa đau đớn và châm biếm.
– Anh không hận.

Thái Hồng, em nghe kỹ đây, đó là chuyện ngoài ý muốn.

Có con là điều cả em và anh chưa nghĩ tới, chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc đó.

Em còn đang điều trị, còn phải uống thuốc, dù em có thương lượng với anh, thì quyết định của anh cũng giống như em thôi.

Vì anh không nắm chắc được em bây giờ có thích hợp mang thai không.

Cho nên nếu để anh quyết định, anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống em.
– Nhưng mà cô ấy rất muốn- Cô cúi đầu, trong giọng nói mang theo yếu ớt và hoang mang.
– Sau này, chờ khi chúng ta sẵn sàng thì sẽ lại có thôi- Giọng anh trầm lắng như biển cả thấm vào lòng cô.


Toàn thân cô phát run, mê mẩn nhìn anh.
Thích Vũ Mục cúi xuống hôn lên trán cô:
– Vậy nên em đừng tự trách bản thân nữa, em không phải quái vật, chuyện con cũng không phải lỗi của em.

Anh hiểu em nghĩ gì và sợ gì.

Những chuyện đã xảy ra với em khi còn nhỏ làm em sợ con chúng ta cũng sẽ trải qua giống như vậy? Em tự buộc tội mình là quái vật, nhưng thực ra em sợ rằng em sẽ làm tổn thương con mình một cách mất kiểm soát.

Nhưng Thái Hồng à, anh luôn tin tưởng em, em sẽ không bao giờ làm tổn thương con chúng ta.

Bởi vì em là người có tâm tính thiện lương.

Con người thật của em, bất kể là em của hiện giờ, hay là cô ấy, đều muốn tự bảo vệ mình, đều rất thiện lương.

Cho nên sẽ không có cái ngày mà em tổn thương con mình, em càng không phải là quái vật.
– Thích Vũ Mục…- Cô bật khóc.
Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt, rất mệt, lời anh nói như một sự cứu rỗi, đánh tan gông xiềng trên người cô.
Cô cảm giác có thứ gì đó đang rút khỏi cơ thể mình, cô ôm lấy anh, nhắm mắt lại, chân thành in môi mình lên môi anh:
– Em yêu anh, đừng quên em nhé!
Sau câu nói ấy, cô như mất hết sức lực, ngất đi trong vòng tay của Thích Vũ Mục..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương