– Vợ?- Lời giới thiệu của Thích Vũ Mục làm mặt Tần Khả Thấm biến sắc, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Cố Thái Hồng.
Cố Thái Hồng bị ánh mắt thù địch của cô dò xét đến mất tự nhiên, liền cảm thấy tay Thích Vũ Mục choàng nhẹ qua eo mình, dùng một giọng nói cực kỳ thân mật để giới thiệu với mình:
– Thái Hồng, đây là cô Tần, đối tác của anh.
Tần Khả Thấm suy nghĩ một hồi, thu lại cảm xúc quá trớn của mình, cười nói:
– Hóa ra là chị Thích, trăm nghe không bằng một thấy.

Nếu chị Thích cũng đến dự tiệc, hay là để em dẫn chị đi dạo xung quanh, hôm nay là tiệc kỉ niệm mười năm thành lập Tập Đoàn GK, bên ngoài chuẩn bị rất nhiều bất ngờ cho khách tham dự, Lạc Hà Sơn Trang là một nơi rất thú vị đó.
Cố Thái Hồng vốn định từ chối, lại nghe Thích Vũ Mục nói:
– Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cô Tần, Thái Hồng sẽ ngồi đây với tôi.

Hết thời gian làm việc rồi, tôi rất trân trọng khoảnh khắc bên vợ mình cùng tận hưởng thế giới hai người.
Thích Vũ Mục như đang đánh chiêu cuối cùng vào lòng tự trọng của Tần Khả Thấm, khiến cô có cảm giác chật vật như thể “lòng quân tan rã”, cô cố nặn ra nụ cười:
– Vâng ạ, không quấy rầy hai anh chị nữa- Xoay người mà mỗi bước cô đi, gót giày cao như thể chọc thủng từng lỗ trên mặt đất.
Cố Thái Hồng không hiểu tình hình lắm, phản ứng đầu tiên chính là Thích Vũ Mục đang dùng cô làm lá chắn những ong bướm mà anh không thích?
Thế nhưng giọng nói anh quá mức thân mật, những gì anh làm như thể đang chuyên chú diễn vai đức ông chồng cực tốt.
Bất luận thế nào, Cố Thái Hồng thấy lòng mình rất vui.
Cô lại nghe Thích Vũ Mục nói:
– Ra ngoài dạo một chút không?
– Dạ- Cô vui vẻ đáp.
Anh đứng lên, chìa tay ra với cô.
Ngón tay anh thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, lúc cầm tay cô cũng thật ấm áp và đáng tin cậy, làm cô chẳng muốn rời xa.

Cố Thái Hồng lại lần nữa cảm thấy bản thân hết thuốc chữa, vì cứ trầm luân vào thứ độc dược mang tên Thích Vũ Mục.
Lạc Hà Sơn Trang tọa lạc trên núi, cảnh bên ngoài chính là sườn núi, có thể phóng mắt ngắm phong cảnh dưới chân núi.
Bản thân sơn trang cũng được trang trí như công viên tham quan, đình nghỉ chân với mái hiên cong cong, lối đi khúc khuỷu tĩnh mịch, cầu nhỏ thác nước, rất có phong tình vùng sông nước Giang Nam.
Ban đêm ở đây tản bộ, gió nhẹ phất phơ, ngôi sao lấp lánh, có loại yên tĩnh thoải mái dễ chịu và sảng khoái.
– Ừm… thật trùng hợp, anh cũng đến đây- Cố Thái Hồng muốn tìm chủ đề để tán gẫu, nhưng cô cảm thấy mình nói rất lúng túng, không được tự nhiên.
Cô vẫn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thích Vũ Mục rất xa xôi, mặc dù thời gian gần đây quan hệ giữa họ có chút dịu hơn, nhưng vẫn có cảm giác không chân thật như trong mây mù vậy, khiến cô không thể thoải mái bình tĩnh khi đứng trước anh.
– Ai chuẩn bị đồ cho em vậy?- Giọng anh hơi trầm, trong bóng đêm càng thêm thu hút.
– Là khách hàng của em, là phụ nữ.

Hôm nay em theo cô ấy đến dự bữa tiệc này- Cố Thái Hồng quyết định giữ bí mật chuyện Thích Nhã Tụng là khách hàng của cô với Thích Vũ Mục.
Lời giải thích này dường như khiến Thích Vũ Mục khá hài lòng, đôi mắt thâm thúy của anh dịu dàng, còn cô lại thích nhất loại dịu dàng toát lên trong mắt anh khi lơ đễnh.
Nhất thời cô nhìn đến ngây dại.
– Tại sao lại luôn nhìn tôi như thế?- Khóe miệng anh nhích lên, trên môi hàm chứa ý cười.
– Em…- Cố Thái Hồng nghẹn giọng, nếu nói tại vì anh đẹp thì trông cô có vẻ quá ngốc, chỉ đành cắn môi, nghĩ ngợi rồi đáp- Hồi còn đi học em rất thích một câu đọc được trong sách.
– Câu gì?- Thích Vũ Mục bởi vì cô đột ngột đổi chủ đề mà có chút hiếu kỳ.
– Đôi mắt anh biết cười, như hoàng hôn dịu dàng, như mây mù trong núi- Giọng cô khẽ khẽ như đang ngâm thơ.
Cô nhìn mắt anh chăm chú, làm tim anh đập dồn, bất giác vì câu nói này của cô mà tâm hồn xao động, cô là đang tâm tình với mình sao?
Cố Thái Hồng nói xong câu đó, mặt cô nóng ran.


Cô quên mất đã đọc qua câu này ở đâu, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này đặc biệt phù hợp với Thích Vũ Mục, bởi vì trong mắt cô, anh chính là như vậy.
Bầu không khí có hơi trầm lắng, rồi bị đánh tan bởi cảnh sắc khoáng đãng đột ngột hiện ra trước mắt.
Khi họ đi qua cây cầu nhỏ xuyên qua khỏi lối ra, trước mặt hiện ra mặt hồ sóng nước lấp lánh, hồ nước rất lớn, trên mép hồ ánh đèn lấp lóe, còn có mấy “lều vải” hình chiếc thuyền trong suốt thả neo ở đó.
Cố Thái Hồng không biết có thể dùng từ “lều vải” để hình dung chúng không, vật thể đó trông như từng chiếc thuyền nhỏ, nhưng hình dạng hơi khác, toàn bộ thân thuyền như bong bóng trong suốt, nương ánh đèn phô bày toàn bộ bày trí bên trong, có thảm lông cho khách nằm tham quan.
Quá rõ ràng, mấy chiếc thuyền neo này là cung cấp cho khách nằm trên hồ ngắm sao.
– Muốn ngồi thử không?- Thích Vũ Mục hỏi Cố Thái Hồng.
Đáp án của Cố Thái Hồng đương nhiên là muốn rồi, trong mắt cô lấp lánh ánh sáng, làm Thích Vũ Mục nhận ra cô cực kỳ thích mấy chiếc thuyền này.
Đột nhiên khiến anh nhớ đến cô ở hồ phun nước đêm ấy, hình như cô đặc biệt thích những thứ lãng mạn.
Một nhân viên quản lý ngồi bên hồ nhìn thấy họ, liền biết họ muốn ngồi thuyền.
– Mời anh chị đi theo tôi.
Nhân viên chuyên nghiệp dẫn họ lên chiếc thuyền trong suốt màu trắng, Cố Thái Hồng đi vào, bên trong có trải thảm lông, trên chếc bàn nhỏ kiểu Nhật có bày bộ trà cụ, không gian bên trong rộng rãi, có thể để khách nằm được.
- Lát nữa anh chị nằm thư giãn xong, thuyền sẽ tự trôi, toàn bộ hành trình du ngoạn của chúng tôi khoảng nửa tiếng đồng hồ, có thể trôi dọc theo hồ sen để ngắm sao trời.
– Anh nói nó sẽ trôi sao?- Cố Thái Hồng bị nhân viên đả động.
– Vâng ạ, không người lái, khoang thuyền trong suốt sẽ chở hai vị du ngoạn một vòng hồ sen- Nhân viên cười híp mắt trả lời cô.
Thích Vũ Mục đã nằm xuống trước rồi, Cố Thái Hồng bắt chước anh nằm ở bên còn lại, vì thể nghiệm mới lạ này mà cảm thấy khó tưởng tượng nổi.
Nằm dài trên hồ, dưới lưng trong suốt và khoảng trời đầy sao, quá mức thu hút.
– Đúng là quá dụng tâm rồi- Cố Thái Hồng không khỏi tán thưởng, cô làm thiết kế, nên dành tình cảm yêu mến rất nhiều cho những thiết kế lãng mạn và chỉn chu- Oa, còn có nhạc nữa.
Thích Vũ Mục nghe thấy âm thanh nhảy cẫng lên mừng rỡ của cô.

Cô chưa từng thể hiện khía cạnh này ở trước mặt anh, việc này lại khiến anh nhớ đến hôm cô uống say, ngây thơ nồng nhiệt, hoạt bát tinh nghịch như thế.
– Chạy rồi- Với giọng điệu mới mẻ, Cố Thái Hồng như đứa trẻ tràn ngập chờ mong với mọi điều, khiến Thích Vũ Mục buồn cười.
Chiếc thuyền trong suốt tròng trành theo nước hồ thẳng tiến, đêm đầy trăng sao, quá mức đẹp đẽ.
– Bài nhạc này hay thật, là bản đàn tranh “Phồn hoa” (nhạc phim Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa)– Anh lại nghe giọng tán thưởng của cô vợ bé nhỏ, liền sau đó là tiếng ngân nga theo giai điệu- Thấy được dung mạo của chàng, tựa như gió mát trăng thanh, dường như đã gặp qua ở phàm thế.

Đợi chờ lưu luyến, thời gian như ngừng lại, là trùng phùng mà cứ như lần đầu gặp gỡ.

Lưu luyến không rời, có tưởngniệm của chàng.

Ấm áp lan tràn trong lòng bàn tay ta.

Chớ có dối lừa, thời gian hư ảo, một nửa đơn thuần một nửa hồn nhiên.
Thích Vũ Mục cảm thấy đây là giọng hát đẹp nhất anh từ nghe qua, từng âm sắc dịu dàng lưu luyến, nhập tâm.
Cô tự hát xong lại tự rung động:
– Nghe hay quá.
Thích Vũ Mục biết cô là đang khen tiếng đàn tranh kia, nhưng tự đáy lòng anh nói, tiếng hát hay hơn.
Anh bất giác đưa tay qua, nhẹ nhàng đặt lên tay Cố Thái Hồng.
Cố Thái Hồng bị anh đột ngột nắm tay, cảm giác tim đập thình thịch bất chợt làm cô rung động.

Ngón tay anh len lỏi vào kẽ tay cô, mười ngón đan vào nhau, tựa như những nốt nhạc tuyệt vời nhất.
Bầu trời bao la, tiếng đàn văng vẳng, giờ khắc này tuyệt diệu quá, cô sẽ mãi mãi khắc sâu khoảnh khắc này, cô yêu anh.

Hai người trở lại sảnh tiệc, Cố Thái Hồng liền thấy Thích Nhã Tụng đi về phía mình.
– Thái Hồng, không thấy chị, em quýnh quáng cả lên, hóa ra bị anh em bắt mất- Thích Nhã Tụng có chút đắc ý nhìn Thích Vũ Mục.
Chậc chậc, quả nhiên vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo vạn năm không đổi kia, chỉ là khi nhìn thấy cô có xíu kinh ngạc nhưng bị anh che giấu rất khá.

Thích Nhã Tụng cười thầm trong bụng.
Thích Vũ Mục tỉnh rụi đi cùng hai cô gái cả đêm, cho đến khi tiệc tối kết thúc.

Khách khứa được mời nghỉ lại ở Lạc Hà Sơn Trang, Cố Thái Hồng về đến phòng liền đi tắm.
Thích Nhã Tụng nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Thích Vũ Mục từ sớm, cô đóng cửa phòng, đi thang máy xuống quán bar dưới lầu.
Ở quầy bar, Thích Vũ Mục ngồi đó, bartender pha cho anh một ly rượu Gin nhẹ, anh ung dung thưởng thức, nhìn Thích Nhã Tụng ngồi xuống bên cạnh mình.
– Cho tôi một ly Bloody Mary- Thích Nhã Tụng sảng khoái nói với bartender- Thích Vũ Mục, có phải anh có nhiều điều muốn hỏi em không?
– Anh không biết em về nước- Thích Vũ Mục nhấp rượu, nhàn nhạt nói.
– Ừ, mới nửa năm thôi, ký hợp đồng biểu diễn với đoàn kịch trong nước.
– Em đừng chọc ghẹo Thái Hồng- Ánh mắt Thích Vũ Mục bình tĩnh rơi vào người cô- Anh biết em không ưa họ Thích, nhưng Thái Hồng không phải đồ chơi của em.
– Thích Vũ Mục, anh coi thường em quá rồi! Anh nghĩ em sẽ làm gì vợ anh chứ? Dù em có hận Thích gia, nhưng không đến mức trút giận lên chị ấy- Thích Nhã Tụng trừng mắt với anh.
– Trùng hợp nhưng xảy ra trên người em thì chỉ có thể là có dụng ý khác- Thích Vũ Mục trả về một câu chắc nịch.
– Ờ, chả hiểu sao Thái Hồng lại chịu nổi người đàn ông nhàm chán chả có chút xíu trí tưởng tượng gì như anh.

Trên đời này diệu kỳ ở chỗ, có rất nhiều cơ duyên không thể lý giải.

Em gặp được Thái Hồng, tìm chị ấy làm thợ trang điểm cho em, không phải như anh nghĩ đâu.
– Thợ trang điểm?- Thích Vũ Mục chau mày nhìn Thích Nhã Tụng.
– Xem này, quả nhiên vợ anh làm công việc gì anh cũng không biết.
Tay xoay ly rượu của Thích Vũ Mục dừng lại, quay đầu nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
– Công việc chỗ em là chị ấy làm thêm, đúng lúc em cần tìm nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm giỏi, nên em thuê Thái Hồng qua sự giới thiệu của bạn em, là sếp chị ấy hỗ trợ.

Theo sếp chị ấy nói, chị ấy đang rất cần tiền, cho nên mới vừa làm công việc chính vừa muốn làm thêm.

Em không hỏi lý do tại sao chị ấy cần làm thêm công việc này, đây là chuyện riêng của chị ấy, nếu muốn hỏi thì cũng phải là anh hỏi- Thích Nhã Tụng cười cười xoay ly rượu- Nhưng mà, thân là con dâu họ Thích, vợ của Thích Vũ Mục, đường đường là phu nhân của chủ tịch Trang Sức Phân Vĩnh, thế mà lại thiếu tiền phải đi làm thêm việc, chuyện này truyền ra ngoài chắc sẽ trở thành trò cười và gây khó hiểu cho thiên hạ nhỉ?
Thích Vũ Mục lại vì lời nói của cô mà nhíu mày.
Thích Nhã Tụng cười lạnh:
– Chuyện này tốt nhất anh nên giải quyết nhanh gọn vào, nếu như tới tai mẹ anh, người chúng ta không nên dây vào nhất ở Thích gia là quý bà Thẩm Phương, em thấy Thái Hồng sẽ khó sống lắm.

Mà Thích Vũ Mục này, anh sao vậy, sao lại chẳng biết gì về chuyện của Thái Hồng vậy? Nghe nói hai anh chị là hôn nhân thương mại, chẳng lẽ anh lấy vợ về chỉ để trang trí trong nhà thôi, còn chuyện của chị ấy anh chẳng màng tới?
Thích Nhã Tụng tinh ranh nhìn anh, cố ý khích tướng anh, nói toàn lời anh không thích nghe.
Anh lạnh lùng nhìn cô:
– Không liên quan đến em.
– À, tất nhiên chẳng liên quan gì đến em.


Dù sao cùng lắm thì là chuyện của tờ giấy chứng nhận ly hôn, em nói đúng không nào?- Thích Nhã Tụng cười khẽ.
– Im miệng.
Hai chữ này của Thích Vũ Mục càng khiến Thích Nhã Tụng không chút kiêng dè:
– Ha ha, Thích Vũ Mục, em còn không biết sẽ có ngày em nghe thấy hai chữ này thốt ra từ miệng anh đó.

Chao ôi, xem ra đụng chạm đến điều tối kị của anh rồi nhỉ, anh rất không thích nghe hai chữ ly hôn à? Vậy chứng tỏ là anh nghiêm túc với Thái Hồng?
Thích Vũ Mục đã không nghe nổi bất kỳ lời nói nhảm nhí nào của cô nữa, đứng lên, ném lại vài câu:
– Ông nội nhớ em, tuần sau lo về nhà thăm ông.

Chuyện dời phần mộ của chú, em đừng nên tranh cãi với ông nữa, nói chuyện dễ nghe chút, có việc gì thì gọi điện cho anh.
Thích Nhã Tụng nghe vậy liền thu lại vẻ ranh mãnh, im lặng một lát, rồi gật đầu.
Lúc ngồi máy bay trở về thành phố Giang, tâm tư của Cố Thái Hồng vẫn lâng lâng khó bình ổn, chỉ vì chiếc ôm đột ngột trước cửa khách sạn của Thích Vũ Mục.
Anh vẫn chưa xử lý xong công việc, cho nên vẫn phải ở lại thành phố W, nhưng anh lại hỏi thời gian Cố Thái Hồng về thành phố Giang, buổi sáng còn cố tình chờ trước cửa khách sạn, nói đã sắp xếp xong xe đưa hai cô ra sân bay.
Ngực anh rất ấm, bàn tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy cô, cứ thế để cô tựa vào lồng ngực anh.

Không thể khống chế nhịp tim đập dồn, cô cảm thấy hai má mình chắc đang đỏ ửng.
Trong lòng cô thấy ngọt ngào vui vẻ, còn cảm thấy chắc bản thân cả nghĩ quá.

Thích Vũ Mục dường như bắt đầu tự ý thức được anh là chồng cô, nghiêm túc cử xử với cuộc hôn nhân này.
Ngồi trên máy bay bị Thích Nhã Tụng trêu ghẹo, Cố Thái Hồng mất hồn mất vía, cảm giác từng đợt ngọt ngào như mật hoa, thấm đầy trong tim.
Cô nào biết, ngay lúc lòng cô vui vẻ ngồi phi cơ trở về, cùng thời gian đó, Thích Vũ Mục đang ngồi trong phòng khách sạn, nghe Thịnh An tổng kết báo cáo.
– Cậu nói Đồng Thụy Nhĩ hiện tại đang là bạn trai của Cố Hoan Dư?
– Vâng, họ bên nhau đã được ba năm.

Đồng Thụy Nhĩ tốt nghiệp đại học y khoa Phục Tín, năm nay là năm thứ sáu công tác tại khoa thần kinh bệnh viện Trung Hải, hiện tại đang đảm trách chức vụ phó chủ nhiệm khoa.

Lĩnh vực chuyên môn của anh ta là tâm thần phân liệt.
– Tâm thần phân liệt?- Thích Vũ Mục lẩm nhẩm, cảm thấy lòng mình nặng trĩu- Vậy liên quan đến Thái Hồng…
Thịnh An vẻ mặt nghiêm nghị, nghĩ đến mấy hôm nay anh vùi đầu vận dụng hết tất cả lực lượng để điều tra chuyện này, anh cảm thấy rất khó chịu, ai mà ngờ được chị Cố nhìn qua dịu dàng thanh tú kia, lại từng mắc bệnh về thần kinh.
– Chị ấy từng bí mật điều trị hai năm ở bệnh viện Trung Hải, lúc đó chị chưa đầy hai mươi tuổi.

Là Cố Chi Kiều đích thân đưa chị ấy đi tìm chuyên gia Tần Phóng, đúng lúc là thầy của Đồng Thụy Nhĩ.

Chuyện này Cố Chi Kiều cực lực bưng bít, ngay cả Cố Hoan Dư cũng không biết.

Thời gian đó Cố Hoan Dư đang đi du học ở nước ngoài.
– Cậu nói cô ấy mắc bệnh từ lâu- Đầu tim Thích Vũ Mục rung lên.
– Vâng, dựa vào kết quả điều tra của thám tử, lần đầu tiên chị Cố phát bệnh là năm mười sáu tuổi- Thịnh An cau mày, giọng nói cũng nặng nề hơn.
– Sao cô ấy lại bị…
– Châu Vũ Tường nói chỉ có thể điều tra đến đó, nhưng chuyện này có liên quan mật thiết đến hoàn cảnh của chị Cố.

Cố Chi Kiều ngoại tình, có một gia đình khác ở ngoài.

Ông ta cũng ly hôn Hứa Huệ Lâm từ lâu, trước giờ chị Cố và mẹ luôn sống dựa vào nhau.

Trong chuyện này khó khăn rối rắm, thông tin moi từ chỗ người từng giúp việc cho nhà họ cũng không nhiều, nhưng phần lớn hồi ức, nói là quan hệ giữa chị Cố và mẹ kế Triệu Sương rất xấu, bà Triệu Sương còn từng bạo hành chị ấy.
Nghe đến vậy, tim Thích Vũ Mục như co rút.

– Thời đi học, chị Cố vừa học vừa làm, làm bán thời gian ở tiệm cà phê rất lâu.

Từ đó nhìn ra được, Cố Chi Kiều không đưa tiền cấp dưỡng cho mẹ con họ.

À đúng rồi, chuyện tấm thẻ mà sếp kêu em điều tra, anh Châu đã tra ra chỗ dùng, là chị Cố chuyển khoản ba lần cho bệnh viện Trung Hải, là chi phí chạy thận.
– Chạy thận?
– Vâng, bà Hứa Huệ Lâm mắc bệnh thận nặng, mỗi tháng đều cần một khoản tiền chạy thận và thuốc men.

Vốn dĩ đều do Cố Chi Kiều thanh toán, nhưng tháng trước đột nhiên để chị Cố chi trả.
– Tình trạng tín dụng của cô ấy thì sao?
– Chị Cố có uy tín cao, không nợ thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng của chị ấy cũng chỉ có hai cái, rất đơn giản.
Thích Vũ Mục nghe xong toàn bộ báo cáo của Thịnh An, trong lòng như dậy sóng.
Anh cảm giác như có bàn tay đang bóp nghẹt trái tim anh, căng tức đến khó thở.
Đây là thứ cảm nhận anh chưa từng có.
Trong một thoáng, anh cảm thấy bản thân rất khốn nạn.
Ôm mối hiểu lầm sâu nặng về một cô gái vào cuộc hôn nhân không tình nguyện, anh cứ vậy chẳng quan tâm đến cô, mọi tin tức trước nay anh có đều là bịa đặt.
Những lời nói của Cố Chi Kiều, những lời đặt điều của mẹ anh Thẩm Phương về Cố Thái Hồng ở trước mặt anh, trải qua thời gian dài, anh hệt như kẻ ngốc thu nạp hết tất cả.
Cũng chỉ vì giữa chừng cô thay đổi muốn kết hôn mà khiến anh tức giận, khiến anh cảm thấy mình bị sập bẫy bị phản bội, anh lại cố chấp ôm đôi mắt mù mà lòng cũng mù này để cư xử với cô.
Giờ khắc này, Thích Vũ Mục bỗng nhiên hồi tưởng lại khoảng thời gian sau khi cưới, đủ mọi dáng vẻ của Cố Thái Hồng hệt như cuốn phim nhựa hiện lên trong đầu anh.
Cô ăn mặc rất giản dị, mặc dù anh chưa từng quan tâm đến cách ăn mặc của phụ nữ, nhưng giờ đây nhớ lại, mấy bộ quần áo cứ mặc đi mặc lại của cô trở nên hết sức rõ ràng.
Cô rất biết làm việc nhà, anh thấy dáng vẻ cô quét dọn sửa sang lại nhà cửa, mỗi một động tác thành thục am hiểu như thế, chứng tỏ cô rất giỏi việc nhà.
Anh đã rất bực bội khi chị Trần bị đuổi việc, đến giờ phút này, bộ dạng kinh ngạc khó hiểu của cô mới hiển hiện rõ ràng trước mắt anh.
Cô không biết tình hình!
Sau khi nghe lời nói một phía từ mẹ mình, anh đã về nhà chỉ trích cô!
Nhất định còn rất nhiều sự hiểu lầm không đáng có thế này, khiến anh đã nhiều lần tổn thương cô.
Thích Vũ Mục cảm thấy tâm trạng mình hỏng bét đến cực hạn, bên ngoài bầu trời trong vắt, vậy mà lòng anh lại như có mưa to sấm rền.
– Cố Thái Hồng…
Anh lẩm bẩm gọi tên cô, chỉ cảm thấy tràn đầy đau lòng.
Về đến nhà, tâm trạng lâng lâng của Cố Thái Hồng vẫn chưa bình ổn được, thì lại nhận cú điện thoại của Thẩm Phương.
– Thứ bảy này là ngày gì cô biết chứ?
Giọng Thẩm Phương lạnh băng, hệt như kéo cô từ không trung rơi phịch xuống đất.
– Thưa mẹ con biết, là sinh nhật của mẹ- Cố Thái Hồng không muốn tự tìm phiền toái, chỉ hy vọng có thể đối phó cho nhanh.
– Sinh nhật tôi đồng thời tôi muốn tổ chức thêm hoạt động từ thiện, cho nên cô chuẩn bị cho đầy đủ, tài liệu tôi sẽ báo thư ký gửi cho cô.

Tôi hy vọng từ cách ăn mặc đi đứng nói năng cô đều phải chú ý, đừng làm mất mặt tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt không nhận quen biết.
– Dạ vâng, con biết rồi- Cố Thái Hồng vừa trả lời bà, vừa thấy ác cảm.

Cô cảm giác đầu mình đau quá, hệt như lại nghe thấy trong đầu có tiếng cười châm chọc cô, lạnh lùng nhạo báng cô: Mềm yếu như thế, vô dụng như thế, sao không chống đối lại Thẩm Phương đi?
Tay cầm điện thoại của cô hơi run rẩy, cảm giác lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cô không thích cảm giác này lắm.

Không đợi Thẩm Phương nói thêm gì, cô đột nhiên cúp máy, đồng thời mau chóng tắt nguồn điện thoại.
Sau một loạt hành động đó, Cố Thái Hồng ném điện thoại đi, thở gấp.

Cô ôm lấy đầu, liều mạng muốn lôi cái giọng nói the thé đó ra khỏi đầu mình.
Cô yếu ớt cầu cứu:
– Đừng mà, cô đừng ra! Tôi xin cô, đừng ra!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương