Trà Xanh Có Vị Ngọt
-
Chương 2: Làm quen
Chỉ là sau đó mà xui quỷ khiến thế nào cô lại ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mình cho người trước mắt.
Vũ Âm sau khi bấm số điện thoại còn rất cẩn thận bấm gọi, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng chuông reo mới vui vẻ bấm tắt.
"Mà cô tên là gì á, để tôi lưu vào danh bạ."
"Tôi tên Thịnh Dung, họ Bộ Lâm. Rất mong sau này được cô chiếu cố. Thưa quý khách." Bộ Lâm Thịnh Dung khẽ cười. Cô tự bảo chắc mình điên rồi. Tự dung lại cho người khác số điện thoại riêng, còn ngoan ngoãn nói tên mình cho cô ấy.
Nhưng cô không phủ nhận cô gái trước mặt có khuôn mặt mà cô muốn có. Một khuôn mặt sắc sảo nếu cô ấy không cười thật sự sẽ tạo cho người đối diện cảm giác rất áp lực. Đó là khuôn mặt cô muốn có chứ không phải khuôn mặt ai nhìn cũng thấy vô hại này.
"Bộ Lâm Thịnh Dung." Vũ Âm khẽ đọc lại tên người đối diện sau đó liền cảm thán.
"Họ của cô thật đặc biệt."
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong chỉ cười trừ. Hình như cô gái trước mắt không nhận ra cô là ai.
Vũ Âm trước giờ đều ở nước ngoài, chỉ mới về nước hai năm gần đây tất nhiên sẽ có những chuyện trong nước sẽ không kịp cập nhật. Huống hồ cô không phải người thuộc hắc bang thì quan tâm tới cái thế giới đó làm gì.
Nếu mà cô biết Bộ Lâm Thịnh Dung là ai chắc cả ngồi gần cô cũng không dám.
"Cảm ơn."
"Negroni của quý khách."
Bộ Lâm Thịnh Dung sau khi trang trí xong ly rượu liền đặt trước mặt người đối diện mình, trên mặt cô hình như lúc nào cũng có ánh cười dịu dàng như làn gió thanh mát vậy.
Vũ Âm trước giờ chỉ biết thưởng thức bởi vậy khi nhìn vào ly rượu có sắc đỏ óng ánh cùng lát cam vàng liền tỏ ra nghi ngoặc.
"Tôi nghĩ cô đang tìm một nơi để chill theo tâm trạng của mình, chứ không phải một người tâm sự. Cô cười nhưng trong mắt lại chứa đựng tâm trạng. Cũng như màu đỏ của ly rượu này vậy nhìn qua thì rất sặc sỡ nhưng nhìn lâu lại cảm thấy rất nặng nề." Bộ Lâm Thịnh Dung dựng lại một chút quan sát sắc mặt của người đối diện rồi nói tiếp.
"Huống hồ, cô không thấy màu sắc này rất khiến người khác nao lòng hay sao?"
Vũ Âm quan sát ly rượu. Đúng vậy. Cô thua rồi. Nói gì lại được với người trong nghề cơ chứ.
Nhưng cô không phủ nhận màu sắc này thật sự khiến lòng người dao động chỉ muốn một hơi uống cạn.
"Tôi hi vọng cô không uống hết nó, nếu không sẽ không ai đưa cô về đâu thưa quý khách."
Vũ Âm nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung đang nhắc nhở mình liền mỉm cười. Đúng vậy, hiện tại cô có uống say như chết ở đây cũng không có ai đến rước cô về. Một mình cô độc ở thế giới phồn hoa này.
Cô quả thật nghe lời Bộ Lâm Thịnh Dung chỉ nhấp môi một chút sau đó tính tiền rồi đi về. Trước khi về còn không quên chào Bộ Lâm Thịnh Dung một cái.
Vũ Âm vừa rời đi liền có hai người đàn ông đi đến ngồi vào ghế nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung với ánh mắt kỳ quái như đã giác ngộ được gì đó.
"Có chuyện liền sủa?" Bộ Lâm Thịnh Dung lúc này không còn bộ dạng giống như khi nãy nữa. Mấy chứ dịu dàng, thanh cao gì đó vốn không có liên quan gì tới cô hết. Chỉ là cha sanh mẹ đẻ có ngoại hình như thế thì cô phải chịu thôi.
Cô nhìn hai người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt vô cùng mất kiên nhẫn. Thập Tam và Tứ Gia đều là cánh tay đắc lợi của cô, ở Huyền Thương Hội nắm giữ vị trí hộ pháp.
"Chủ thượng, người lúc nãy thật đẹp nha. Chị có xinh số liên quan không? Cho em đi." Thập Tam nhớ đến bóng dáng người rời đi vừa rồi lòng háo sắc không khỏi nổi lên. Thử hỏi đứng trước một omegas đẹp như vậy ai lại không động tâm.
Tứ Gia nhìn Thập Tam với ánh mắt phức tạp, hắn quay sang nhìn chủ thượng nhà mình lại càng phức tạp hơn. Trong lòng không khỏi mặc niệm cho huynh đệ của mình. Đi theo chủ thượng lâu như vậy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chủ thượng nói chuyện với ai, không những nói chuyện mà còn cho số điện thoại riêng của bản thân nữa chứ.
Tên Thập Tam này quả nhiên không có mắt.
Bộ Lâm Thịnh Dung đen mặt. Dám đánh chủ ý lên đồ của cô, tên này có phải chê mình sống đủ lâu rồi không.
"Tôi đột nhiên muốn tìm chủ mẫu quản mấy người rồi." Cô tkhẽ cười. Trông nụ cười đó thật sự muôn phần xấu xa.
"Việc tôi giao cho hai người làm đến đâu rồi?"
Bộ Lâm Thịnh Dung tùy nói chuyện nhưng chưa lúc nào dừng lại động tác pha chế điêu luyện của mình. Cứ pha xong một ly cô liền đưa qua cho phục vụ mang ra cho khác.
Quán bar này có rất nhiều kỹ niệm của cô và nó còn là di vật mẹ cô để lại. Nhiều năm trước cô luôn ở Ý mở rộng bang hội nên không đến nơi này. Hôm nay đến không ngờ lại thú vị như vậy.
"Tên khốn đó quá lì lợm, không chịu khai gì hết, còn tự đập đầu muốn tự vẫn nữa may là lão Tứ ngăn kịp. Tức quá em cắt một bên lỗ tai của hắn mang cho chó ăn rồi." Thập Tam nhớ đến tên con tin mình vừa bắt được của bang đối thủ không khỏi chửi thề một tiếng. Hắn đã dụng hình biết bao nhiêu người vậy mà bây giờ lại gặp phải đối thủ khó chơi như vậy.
"Cậu làm việc thật đáng sợ đấy. Tàn nhẫn chết mất." Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong liền xụ mặt. Cô khẽ mím môi giống như đang sợ hãi. Chỉ có đều lời nói sau đó của cô khiến ai nghe cũng phát run.
"Đáng sợ thật đấy, sợ các người thật đấy."
"Lột tiếp lớp da của hắn đi."
Tứ Gia, Thập Tam: "..." Cuối cùng ai mới thật sự đáng sợ.
Vũ Âm sau khi bấm số điện thoại còn rất cẩn thận bấm gọi, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng chuông reo mới vui vẻ bấm tắt.
"Mà cô tên là gì á, để tôi lưu vào danh bạ."
"Tôi tên Thịnh Dung, họ Bộ Lâm. Rất mong sau này được cô chiếu cố. Thưa quý khách." Bộ Lâm Thịnh Dung khẽ cười. Cô tự bảo chắc mình điên rồi. Tự dung lại cho người khác số điện thoại riêng, còn ngoan ngoãn nói tên mình cho cô ấy.
Nhưng cô không phủ nhận cô gái trước mặt có khuôn mặt mà cô muốn có. Một khuôn mặt sắc sảo nếu cô ấy không cười thật sự sẽ tạo cho người đối diện cảm giác rất áp lực. Đó là khuôn mặt cô muốn có chứ không phải khuôn mặt ai nhìn cũng thấy vô hại này.
"Bộ Lâm Thịnh Dung." Vũ Âm khẽ đọc lại tên người đối diện sau đó liền cảm thán.
"Họ của cô thật đặc biệt."
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong chỉ cười trừ. Hình như cô gái trước mắt không nhận ra cô là ai.
Vũ Âm trước giờ đều ở nước ngoài, chỉ mới về nước hai năm gần đây tất nhiên sẽ có những chuyện trong nước sẽ không kịp cập nhật. Huống hồ cô không phải người thuộc hắc bang thì quan tâm tới cái thế giới đó làm gì.
Nếu mà cô biết Bộ Lâm Thịnh Dung là ai chắc cả ngồi gần cô cũng không dám.
"Cảm ơn."
"Negroni của quý khách."
Bộ Lâm Thịnh Dung sau khi trang trí xong ly rượu liền đặt trước mặt người đối diện mình, trên mặt cô hình như lúc nào cũng có ánh cười dịu dàng như làn gió thanh mát vậy.
Vũ Âm trước giờ chỉ biết thưởng thức bởi vậy khi nhìn vào ly rượu có sắc đỏ óng ánh cùng lát cam vàng liền tỏ ra nghi ngoặc.
"Tôi nghĩ cô đang tìm một nơi để chill theo tâm trạng của mình, chứ không phải một người tâm sự. Cô cười nhưng trong mắt lại chứa đựng tâm trạng. Cũng như màu đỏ của ly rượu này vậy nhìn qua thì rất sặc sỡ nhưng nhìn lâu lại cảm thấy rất nặng nề." Bộ Lâm Thịnh Dung dựng lại một chút quan sát sắc mặt của người đối diện rồi nói tiếp.
"Huống hồ, cô không thấy màu sắc này rất khiến người khác nao lòng hay sao?"
Vũ Âm quan sát ly rượu. Đúng vậy. Cô thua rồi. Nói gì lại được với người trong nghề cơ chứ.
Nhưng cô không phủ nhận màu sắc này thật sự khiến lòng người dao động chỉ muốn một hơi uống cạn.
"Tôi hi vọng cô không uống hết nó, nếu không sẽ không ai đưa cô về đâu thưa quý khách."
Vũ Âm nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung đang nhắc nhở mình liền mỉm cười. Đúng vậy, hiện tại cô có uống say như chết ở đây cũng không có ai đến rước cô về. Một mình cô độc ở thế giới phồn hoa này.
Cô quả thật nghe lời Bộ Lâm Thịnh Dung chỉ nhấp môi một chút sau đó tính tiền rồi đi về. Trước khi về còn không quên chào Bộ Lâm Thịnh Dung một cái.
Vũ Âm vừa rời đi liền có hai người đàn ông đi đến ngồi vào ghế nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung với ánh mắt kỳ quái như đã giác ngộ được gì đó.
"Có chuyện liền sủa?" Bộ Lâm Thịnh Dung lúc này không còn bộ dạng giống như khi nãy nữa. Mấy chứ dịu dàng, thanh cao gì đó vốn không có liên quan gì tới cô hết. Chỉ là cha sanh mẹ đẻ có ngoại hình như thế thì cô phải chịu thôi.
Cô nhìn hai người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt vô cùng mất kiên nhẫn. Thập Tam và Tứ Gia đều là cánh tay đắc lợi của cô, ở Huyền Thương Hội nắm giữ vị trí hộ pháp.
"Chủ thượng, người lúc nãy thật đẹp nha. Chị có xinh số liên quan không? Cho em đi." Thập Tam nhớ đến bóng dáng người rời đi vừa rồi lòng háo sắc không khỏi nổi lên. Thử hỏi đứng trước một omegas đẹp như vậy ai lại không động tâm.
Tứ Gia nhìn Thập Tam với ánh mắt phức tạp, hắn quay sang nhìn chủ thượng nhà mình lại càng phức tạp hơn. Trong lòng không khỏi mặc niệm cho huynh đệ của mình. Đi theo chủ thượng lâu như vậy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chủ thượng nói chuyện với ai, không những nói chuyện mà còn cho số điện thoại riêng của bản thân nữa chứ.
Tên Thập Tam này quả nhiên không có mắt.
Bộ Lâm Thịnh Dung đen mặt. Dám đánh chủ ý lên đồ của cô, tên này có phải chê mình sống đủ lâu rồi không.
"Tôi đột nhiên muốn tìm chủ mẫu quản mấy người rồi." Cô tkhẽ cười. Trông nụ cười đó thật sự muôn phần xấu xa.
"Việc tôi giao cho hai người làm đến đâu rồi?"
Bộ Lâm Thịnh Dung tùy nói chuyện nhưng chưa lúc nào dừng lại động tác pha chế điêu luyện của mình. Cứ pha xong một ly cô liền đưa qua cho phục vụ mang ra cho khác.
Quán bar này có rất nhiều kỹ niệm của cô và nó còn là di vật mẹ cô để lại. Nhiều năm trước cô luôn ở Ý mở rộng bang hội nên không đến nơi này. Hôm nay đến không ngờ lại thú vị như vậy.
"Tên khốn đó quá lì lợm, không chịu khai gì hết, còn tự đập đầu muốn tự vẫn nữa may là lão Tứ ngăn kịp. Tức quá em cắt một bên lỗ tai của hắn mang cho chó ăn rồi." Thập Tam nhớ đến tên con tin mình vừa bắt được của bang đối thủ không khỏi chửi thề một tiếng. Hắn đã dụng hình biết bao nhiêu người vậy mà bây giờ lại gặp phải đối thủ khó chơi như vậy.
"Cậu làm việc thật đáng sợ đấy. Tàn nhẫn chết mất." Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong liền xụ mặt. Cô khẽ mím môi giống như đang sợ hãi. Chỉ có đều lời nói sau đó của cô khiến ai nghe cũng phát run.
"Đáng sợ thật đấy, sợ các người thật đấy."
"Lột tiếp lớp da của hắn đi."
Tứ Gia, Thập Tam: "..." Cuối cùng ai mới thật sự đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook