Trả Ta Kiếp Này
Chương 16: Quả nhiên là mưu kế thâm sâu – Từ trắc phi

Tiểu Bôi bưng thuốc đến cho ta: “Nương nương, sao người còn cầu xin cho Hoàng hậu nương nương, lời nói của người quá đỗi bình tĩnh, chẳng giống một người vừa mất đi đứa con chút nào.”

Chỉ có Tiểu Bôi nói lời thực lòng với ta.

Ta ngồi trên giường đón lấy bát thuốc, uống cạn.

Đúng vậy, ta quá đỗi bình tĩnh rồi. Mất đi đứa con mà ta lại chẳng rơi một giọt lệ nào.

Nhưng những chuyện từng trải qua nhắc nhở ta rằng, khóc lóc hoàn toàn vô tác dụng, trái lại lúc khổ đau càng cần phải kiên cường, lúc yếu đuối càng cần phải tỉnh táo.

Hắn tưởng rằng ta không buồn sao?

Thứ mất đi là thứ trên người ta, thân thể ta đau đớn, trái tim ta quặn thắt. Hắn còn có rất nhiều phi tần sinh hoàng tử, công chúa cho hắn, còn đứa con này chỉ có thể là của mình ta. Ta tưởng hắn ít nhất cũng có chút thương hại ta, ít nhất hắn cũng hiểu lúc chỉ có hai chúng ta, ta sẽ bộc lộ nỗi lòng mình cho hắn xem.

Dẫu sao ta đã gửi gắm bao hi vọng vào hắn.

Nhưng đối với một nam nhân, lại còn là nam nhân thân làm hoàng đế, gửi gắm hi vọng chính là điều không nên làm nhất, và cũng là điều ngốc nghếch nhất.

Lúc này, sự thương cảm hắn dành cho ta đã chẳng còn đáng để quan tâm rồi.

Ta nhắm mắt lại, Tiểu Bôi nhận lấy chiếc bát trống không. Nàng ấy đứng bên giường, hình bóng lờ mờ che khuất gương mặt ta, trông nàng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đến tận nơi này cũng chỉ có Tiểu Bôi thân thiết với ta như tỷ muội. Đúng lúc nàng ấy vừa định quay người rời đi, ta liền mở mắt: “Ngươi đi xem thử những đồ bổ của Hoàng hậu từ đâu mà có, đã qua tay những ai?”

Hoàng thượng sẽ tra xét chuyện này, Hoàng hậu cũng vậy, nhưng trong cung dây mơ rễ má quá nhiều, chi bằng tự mình nghe ngóng sẽ chính xác hơn.

Huống hồ, nếu bi thương và nước mắt đều vô dụng, thậm chí chẳng có ai để dốc bầu tâm sự thì tại sao phải lãng phí thời gian khiến bản thân khó chịu, chi bằng cứ lôi kẻ đã hãm hại mình ra ánh sáng trước đã.

Sai lần thứ nhất rồi, không thể lại sai thêm lần thứ hai.

Ba hôm sau, Tiểu Bôi nghe ngóng được. Những thứ tiểu thư đem tặng ta phần lớn là cống phẩm trong cung, còn số ít là từ Mộ gia đem qua, ngày nào nàng ấy cũng dùng những thứ đó, nhưng không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Xem ra kẻ kia đã cố ý nhằm vào lúc ta mang thai mới hạ thủ.

Kẻ có thể “xử lý” đồ của Hoàng hậu nương nương chắc chắn là người trong cung Hoàng hậu. Hoàng thượng điều tra ra người đáng nghi nhất chính là Tiểu Phương phụ trách quản lý đồ bổ dưỡng và dược liệu.

Trong cung, Tiểu Phương có một người bạn thân, tên là Tiểu Anh. Theo như nàng ấy nói, Tiểu Phương bình thường nhát gan dè dặt, tuyệt đối không thể nào to gan như vậy. Mấy ngày trước hôm ta sảy thai, Tiểu Phương đột nhiên có tâm sự trong lòng, lúc nào cũng bồn chồn bất an, đứng ngồi không yên, khẩu khí khi nói chuyện cũng khác hẳn bình thường. Dường như nàng ấy biết bản thân sắp xảy ra chuyện gì, liền chia một số vật dụng cá nhân của mình cho Tiểu Anh.

Họ tưởng rằng chỉ là do Tiểu Phương không vui hoặc là gia đình xảy ra chuyện, nhưng nào ngờ nàng ấy lại dính dáng đến sự việc lần này.

Nghe Tiểu Anh miêu tả, Tiểu Phương nhát gan dè dặt, có lẽ rất quý mạng sống, tuyệt đối không thể tùy tiện gây ra tai họa lớn vậy.

Hạ độc mưu hại ta đồng thời giá họa cho Hoàng hậu, rốt cuộc động cơ của nàng ấy là gì?

Chỉ có hai khả năng khiến người ta to gan làm tới, không màng sống chết: Hoặc là bị người khác uy hiếp, bất đắc dĩ phải làm vậy; hoặc là oán hận thâm thù, phải hại chết người mới hả giận.

Song, một ngày trước khi đưa ra thẩm vấn, Tiểu Phương đã treo cổ tự vẫn. Thi thể được phát hiện vào ngày hôm sau, nàng ta tự sát, chết không đối chứng, không tìm thấy hung thủ thực sự cũng đồng nghĩa với việc Hoàng hậu không rửa được oan tình.

Khoảng thời gian này, người Hoàng thượng sủng ái nhất là Châu Thanh Sam mới được phong làm quý phi, lại còn bao nhiêu mỹ nhân vừa tiến cung đang chờ đợi được hắn lâm hạnh, nghĩ đã thấy hắn bận đến tối mắt tối mũi.

Cơ thể ta do sảy thai nên không còn được như trước kia, ngày xưa dù chẳng ốm đau bệnh tật gì thì nước da cũng không thể coi là hồng hào, nay càng thêm trắng bệch như tờ giấy, trông thiếu sức sống vô cùng. Ta ngồi trước gương đồng, rút từng sợi tóc quấn trên lược gỗ.

Cung điện vắng lạnh thê lương.

Ba tháng sau, cơ thể ta vẫn suy nhược như vậy, e rằng Hoàng thượng chẳng còn nhớ đến ta nữa. Lúc ở trong phủ, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, nên lúc vào cung, khi mà ta tưởng mình có thể đạt đến đỉnh điểm của sự huy hoàng thì ông trời đã giáng xuống ta một đòn chí mạng.

Ta không thể tự đánh giá mình quá cao, cũng không thể đắc ý quá sớm. Ta không có thế lực bên ngoài cung, trong cung cũng chẳng có nhiều tay chân như người khác. Thậm chí vì mang thai, ta còn khiến nhiều kẻ ghen người ghét. Một khi yến oanh hoa cỏ tranh giành, ai bay lên cao nhất trước tiên, thì cũng là kẻ rớt xuống sớm nhất.

Ta buông tay, lọn tóc đen nhánh nhẹ nhàng rơi lên bàn trang điểm làm bằng gỗ đàn hương.

Chẳng ai vô duyên vô cớ gây chuyện, trong cung không thấy dấu vết, vậy thì tìm thử bên ngoài cung. Ta sai Tiểu Bôi đi thám thính nhà của Tiểu Phương. Một tháng sau, Tiểu Bôi điều tra được rằng nàng ấy có cha ở quê, vì hoàn cảnh khó khăn nên mới bán nữ nhi vào cung, dạo này ở quê phát sinh nạn châu chấu làm chết rất nhiều người, nhưng một tháng trước cha nàng ấy đã vào cung làm một chân quan nhỏ, còn anh trai nàng ấy đã thành thân với con gái của một phú thương địa phương.

Càng kỳ lạ hơn, đô úy của doanh trại này lại là anh họ của Từ trắc phi.

Trên đời có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Hay là sự trùng hợp do con người tạo ra.

Sự việc lần này đã mất manh mối giữa chừng bởi cái chết của Tiểu Phương, thiên hạ vì vậy cũng bỏ mặc làm lơ. Còn ta chẳng hề có chứng cứ xác thực, cho dù nói ra cũng không thể khiến người khác tin mình. Tiểu thư phải gánh chịu nỗi oan ức, Hoàng thượng lạnh nhạt với ta, và ta cũng mất đi đứa con đầu lòng.

Quả nhiên là mưu kế thâm sâu.

Từ trắc phi.

Hôm nay, tin tức tiểu thư mang thai đã truyền khắp hoàng cung. Ta lại muốn xem xem lần này sẽ xảy ra chuyện gì?

Ta đến cung tiểu thư thỉnh an như mọi khi. Đi qua Minh Phụng Đài chợt nhìn thấy có nữ tử ăn mặc kỳ quái hết sức đang vẽ tranh. Mà có lẽ không phải vẽ tranh, trên bàn đặt rất nhiều màu mực sặc sỡ, xưa nay ta chưa từng nhìn thấy mực nước màu đỏ, màu xanh lục, màu xanh lam, màu sắc của cảnh vật trong bức tranh cô nương kia vẽ sống động như đang hiện hữu trước mắt vậy.

Ta không kìm được liền đứng một bên ngắm.

Nàng ấy cau mày, hình như gặp phải khó khăn gì đó. Nàng cắn cán bút quay người lại, y phục trên người bó sát, để lộ hết cả đường cong thon thả trên cơ thể. Nàng nhìn thấy ta, trên gương mặt liền nở nụ cười trong veo.

Trên người nàng ấy lấp lánh thứ ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.

Kiểu ăn mặc này…

Lúc còn trong kỹ viện, ta từng trông thấy cách ăn mặc còn to gan hơn thế này nhiều, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong khuê phòng mà thôi.

Nàng ta thật to gan.

“Ai vậy?” Nàng bỏ cán bút trong miệng ra.

“Đây là Bạch chiêu nghi.” Tiểu Bôi đáp.

Nàng “ờ” một tiếng, như thể chẳng có gì to tát.

“Cô nương là ai?”

“Ta ư?” Nàng phủi tay, “Ta là muội muội của Châu quý phi trong cung.”

Lai lịch ghê gớm nhỉ, thảo nào không hành lễ.

“Xem xem, bức họa này của ta có đẹp không?” Nàng hỏi ta, vẻ mặt hân hoan.

Ta gật đầu: “Thật kỳ lạ, trước giờ ta chưa từng thấy có thể dùng nhiều màu đến vậy để vẽ tranh.”

Nàng khẽ mỉm cười: “Nương nương đương nhiên không biết rồi, đây là màu vẽ chuyển về từ phương Tây, cả Đại Hòa này e là chẳng có mấy người sở hữu nó. Đây gọi là tranh sơn dầu, còn những thứ này gọi là màu vẽ.” Nàng vui vẻ chỉ cho ta xem.

“Đẹp quá.” Ta khen ngợi, trên đời lại có thứ tinh xảo vậy ư?

“Đương nhiên rồi, Hoàng thượng cũng thường khen ta vẽ đẹp mà.”

Nghe đến hai chữ “Hoàng thượng”, ta hơi sững người, liếc nhìn nàng: “Cô nương thường xuyên gặp Hoàng thượng?”

“Ừ.” Nàng kiêu ngạo mỉm cười: “Hoàng thượng cũng bảo ta dạy người vẽ tranh đó!”

Trong lòng ta chợt xuất hiện cảm giác khó tả.

“Cô nương học được những thứ này từ đâu vậy?”

“Ngày trước có người Tây đến chỗ ta, ông ấy biết rất nhiều điều mới lạ, chỉ cần ta đưa vàng cho ông ta, ông ta sẽ dạy hết cho. Chiếc váy này của ta cũng do ông ấy sửa giúp, gọi là váy Tây bó sát. Đẹp chưa?

Ta gật đầu, rất dạn dĩ, rất khêu gợi, quả là thứ phong tình khác lạ.

“Tỷ tỷ của cô nương cũng vậy sao?” Ta tò mò hỏi.

“Nương nương muốn nghe ngóng tin tức của tỷ tỷ ta à, mấy người trong cung toàn thích dò la chuyện này chuyện nọ.” Nàng nghịch bút vẽ trong tay: “Tỷ tỷ ta dĩ nhiên cũng biết mấy thứ của phương Tây. Tỷ ấy còn bảo ta làm cho mấy bộ liền, nhưng không mặc ra ngoài thường xuyên lắm.”

Thân làm quý phi sao dám mặc thứ y phục ấy, đương nhiên cũng chỉ dám mặc cho Hoàng thượng ngắm mà thôi.

Ta chợt cảm thấy bầu trời trong vắt như đang tỏa sáng, cả nụ cười và chiếc váy của nàng ấy cũng vậy, hay vì nụ cười của nàng giống Châu quý phi đến thế.

Cái gọi là nét dịu dàng, vẻ phong tình hay sự thấu hiểu thì người khác cũng có, nhưng rốt cuộc vẫn không sánh kịp với những đồ vật tinh xảo hiếm lạ này. Trên đời muôn ngàn điều mới mẻ, Hoàng thượng sống giữa ngục tù đầy rẫy cám dỗ, đâu thể chỉ yêu thương duy nhất một người?

Trương quý phi cùng Châu quý phi chậm rãi tiến lại gần. Dưới mái hiên là hàng dài cung nữ theo hầu, gấm vóc kim thoa, trang sức lấp lánh cùng y phục thướt tha làm tôn lên làn da trắng như tuyết và đôi môi anh đào mỉm cười chúm chím của hai người họ. Trông họ chẳng khác nào tiên nữ giáng trần, quả thực xinh đẹp vô cùng.

Coi bộ họ sống rất hòa thuận.

Họ đi vào trong đình. Trương quý phi nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu: “Đây chẳng phải là Bạch Ngân muội muội ư? Sao không lo dưỡng sức mà còn thảnh thơi tới đây?”

“Vừa khéo thần thiếp định đến bái kiến Hoàng hậu nương nương, gặp Châu muội muội vẽ tranh rất thú vị liền qua xem thử.”

“Ồ.” Châu quý phi nhìn muội muội: “Thanh Ly, muội lại làm loạn rồi, không hành lễ với Bạch chiêu nghi à?”

Thanh Ly bĩu đôi môi nhỏ xinh: “Tại sao muội gặp ai cũng phải hành lễ?” Thấy ánh mắt Châu quý phi không vui, đành ngoan ngoãn khom người nói với ta: “Dân nữ Châu Thanh Ly bái kiến Bạch chiêu nghi.”

Ta mỉm cười: “Bình thân.”

“Tỷ tỷ, xem xem muội vẽ thế nào?” Thanh Ly vui vẻ dâng lên.

Châu quý phi đón lấy, đáp: “Đã đẹp hơn lần trước rất nhiều rồi, chỉ tiếc màu sắc còn đậm quá.”

“Hứ, muội học vẽ trước tỷ đó.”

“Nhưng Châu muội muội uyên bác hơn muội nhiều.” Trương quý phi nói chen vào.

Thanh Ly không cam lòng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bức họa kia, như thể phải nhìn ra điều gì đó.

Trương quý phi nhìn sang ta: “Bạch chiêu nghi chắc biết lai lịch của tranh sơn dầu chứ?”

Ta đáp: “Vừa nãy thần thiếp có nghe Châu muội muội nói là do một người Tây truyền cho.”

“Đúng vậy. Người Tây kỳ lạ lắm, tóc vàng mắt xanh, giống hệt yêu quái. Ta thực không dám nhìn họ. Có điều những thứ đồ của họ rất thú vị, gì mà đồng hồ, áo đuôi tôm, quả là khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Nhưng người Tây ở đây ít vô cùng, các đại thần trong triều bây giờ đều đang tranh giành mời người Tây làm Thái phó nữa cơ.”

“Muội thấy người Tây làm Thái phó cũng chẳng tốt đẹp gì, rốt cuộc họ cũng chỉ giỏi mấy trò bịp bợm mà thôi, sao so sánh được với chúng ta.”

“Muội muội nói chí phải.” Trương quý phi mỉm cười nắm chặt tay nàng ấy: “Nhưng đâu ai cấm chúng ta xem thử những thứ hay ho đó. Đến Hoàng thượng dạo này cũng thích mê chúng kìa. Chỗ ta có con chim nhỏ biết nói, đột nhiên thoát ra ngoài được một lúc, kêu lên mấy tiếng, cung nữ trong cung bị nó dọa cho hết hồn, đúng là đùa nghịch cũng gây chết người.”

Chẳng qua nàng ta muốn giao hảo với Châu quý phi, chứ trước mặt Hoàng thượng lại lộ bộ mặt khác, đúng là làm khó cho nàng ta rồi.

“Vậy à?” Châu quý phi không ngạc nhiên mấy: “Chuyện này quả là rất thú vị.”

Châu Thanh Ly sửa sang bức họa, ta thấy bức họa đó đã giống núi non sông nước, đình đài lầu các thực sự lắm rồi. Nhưng Châu quý phi lại mỉm cười, đi qua cầm lấy bút của Châu Thanh Ly, quẹt hai ba nét thêm hồn cho bức tranh.

Dường như đôi mắt của mỹ nhân đơn điệu trong tranh bỗng lấp lánh ánh sáng, tăng thêm thần thái, non nước lầu các cũng trở nên sinh động lạ thường.

“Đẹp quá!” Trương quý phi không kìm nổi liền tán dương.

Ta đứng một bên, dường như cũng muốn dùng tay chạm vào một cái.

“Ấy! Đừng động vào!” Thanh Ly hét ầm lên.

Vừa mới chạm vào, ngón tay ta đã hơi ướt vì dính phải màu vẽ.

Tiểu Bôi đưa khăn tay cho ta, lau mãi lau mãi nhưng không sạch nổi. Có điều may mà chỉ dính tí chút không thể nhìn ra.

Châu quý phi nói: “Màu vẽ này lau không hết đâu, mấy ngày sau tự nhiên sẽ sạch thôi.”

Trương quý phi lẩm bẩm: “Đúng là cái đồ bần hàn, chẳng có mắt nhìn. Ngươi bị bẩn tay là chuyện nhỏ, làm hỏng bức tranh sơn dầu này mới là chuyện lớn. Hoàng thượng lúc nào cũng giục giã Thanh Ly muội muội vẽ tranh nữa kìa.”

Châu quý phi giải vây cho ta: “Không sao, chỉ là một bức tranh thôi mà.” Lại nhìn ta dịu dàng nói: “Phải rồi, Bạch chiêu nghi, ta và Trương tỷ tỷ vừa từ chỗ Hoàng hậu nương nương ra đây, Hà chiêu nghi và Từ quý phi cũng đang ở đó uống trà, nếu muội định đi thì phải mau mau lên.”

Quả nhiên là phong thái của tiểu thư con nhà quan lớn, khoan dung đức độ, suy nghĩ chu toàn. Nàng ấy mới vào cung hơn bốn tháng, vậy mà trong cung ai cũng ca ngợi. Ta cúi đầu nói: “Vậy thần thiếp nên đến đó góp vui sớm một chút, cũng kịp uống chén trà nóng. Thần thiếp xin cáo lui.”

Nàng ta đáp một tiếng: “Ừ.”

Vừa quay lưng đi được vài bước, gợn gió nhẹ phía sau cùng giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.

“Ba nàng cũng ở đây à?”

“Hoàng thượng.”

“Bái kiến Hoàng thượng.”

“Miễn lễ.”

“Thanh Ly, cho trẫm xem thử nào, muội vẽ xong chưa?”

Ngữ điệu của hắn rất thoải mái. Bước chân chợt ngừng lại, hắn quay đầu qua.

Non xanh phía xa làm nổi bật rường cột trạm trổ hoa lệ màu đỏ thẫm, một vẻ đẹp ẩn hiện mông lung. Hắn khoác long bào vàng chói, nói cười thảnh thơi đứng giữa những nữ nhân tóc mây búi cao, váy dài tha thướt. Ba người con gái, một xinh đẹp như hoa, một dịu dàng ôn hòa, một trong sáng tươi tắn, ánh mắt đều lấp lánh, đôi môi anh đào mọng đỏ vương vấn nụ cười yêu kiều, dường như ngay việc trò chuyện thôi cũng có thể thở ra hương hoa lan thơm ngát.

Ta nhìn về phía đó, cảm giác khung cảnh tựa như mực vẽ chưa khô trên bức tranh sơn dầu, xa vời biết mấy, ta muốn chạm vào nó nhưng lại bị dính bẩn cả bàn tay.

Gợn sóng xanh biếc lăn tăn trên mặt hồ, soi bóng hình dao động của đình đài lầu các. Ánh mắt hắn cũng hướng qua đây, nhưng lại nhanh chóng dời đi như không có chuyện gì.

Ta quay người, nhưng bàn chân chợt vấp phải cột đá trên bậc thềm.

“Nương nương, người không sao chứ ạ?”

“Ta không sao.”

Cảm giác đau đớn trỗi dậy.

Nhưng chẳng qua chỉ là cảm giác đau đớn mà thôi.

“Hoàng thượng, người sao vậy?”

“Không có gì.”



Giọng nói dần dần tan biến phía sau lưng ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương