Phòng bao KTV tràn ngập ánh đèn rực rỡ, trên mặt bàn bày rất nhiều trái cây nhập khẩu, bánh kẹo thượng hạng và rượu quý.
Bên trong phòng bao rộng lớn có gần 20 người cả nam lẫn nữ, trên người đều là quần áo hàng hiệu, thậm chí phụ kiện trên tay trên cổ còn lấp lánh ánh sáng kim cương loá cả mắt.

Mọi người đều có chút men say trong người, uống rượu ca hát rất hào hứng.

Duy chỉ có một đôi tuấn nam mỹ nữ ngồi trên ghế sofa bọc da bò Italy cao cấp là gần như chẳng thèm để ý đến khung cảnh ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Trong lòng Tô Minh Viễn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nửa người dựa vào khuôn ngực cường tráng của anh, cặp đùi tuyết trắng vắt ngang trên đùi anh như rắn nước.

Bàn tay hư hỏng của Tô Minh Viễn không chút do dự vươn ra vuốt ve sờ soạng.
Anh cúi đầu nói chuyện với cô gái trong lòng, ánh mắt tràn đầy chiều chuộng.

“Bảo bối, có muốn lên hát một bài không?”
“Người ta không thích hát.” Cô gái nũng nịu ứ ừ.

“Minh Viễn, bao giờ thì chúng mình về?”
Tô Minh Viễn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cười khẽ: “Ngoan nào, đợi một lát thôi, Ngôn Tử Kỳ sắp đến rồi.”
“Vâng.” Cô gái ngoan ngoãn rúc đầu vào ngực anh, cũng không tỏ ra khó chịu.
Người phụ nữ đang bám dính trên người Tô Minh Viễn không ai khác ngoài Kiều Hiểu Tinh.
Tối nay Kiều Hiểu Tinh mặc chiếc váy màu xanh ngọc, cộng với hiệu ứng ánh sáng trong KTV, làn da trắng nõn của cô như đang phát sáng như có lân tinh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc ẩn lúc hiện, tóc đen tuỳ ý xoã ra, lông mi dài cong vút tựa một cây quạt nhỏ, môi đỏ mọng căng bóng như phủ collagen.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh Viễn dẫn theo một người phụ nữ đến gặp hội bạn bè phú nhị đại của mình.

Nghe nói cô gái này là sinh viên của anh, hai người mới xác định quan hệ người yêu được hơn 2 tháng.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể khiến Tô Minh Viễn say mê đắm đuối, lại còn được anh trực tiếp đưa tới tận đây để ra mắt, chỉ có thể kết luận là do Kiều Hiểu Tinh thực sự quá đẹp, vẻ đẹp vừa nhìn đã biết là con gái cưng của một gia đình lắm tiền nhiều của, được chăm sóc cẩn thận đến từng chân tơ kẽ tóc mà lớn lên.
Kiều Hiểu Tinh ngồi dỏng tai nghe ngóng đám bạn gái của mấy tay thiếu gia khoe khoang vừa mới đi du thuyền hạng sang, bạn trai mới mua tặng đồ hiệu hãng nào đó, gia đình mới tậu lô đất ở thành phố A thành phố B,… trong lòng chỉ cảm thấy vô vị muốn chết.
Tô Minh Viễn thấy người đẹp trong lòng đang đùa nghịch đầu móng tay đắp gel đính nhũ xà cừ một cách nhàm chán, bèn cúi đầu dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mượt như tơ của cô.

“Tinh Tinh, em có muốn ăn dâu tây bạch tuyết không?”
Kiều Hiểu Tinh dùng giọng mũi “Ừm” một tiếng, môi đỏ hé mở.
Không để mỹ nữ phải động tay, ngón tay thon dài của người đàn ông ngay lập tức nhón lấy một quả dâu tây đỏ tươi đưa đến bên môi cô.

Kiều Hiểu Tinh liếc mắt nhìn quả dâu tây trên tay Tô Minh Viễn mấy giây, lười biếng há miệng cắn lấy, vị ngọt thanh trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng.
“Ngon không?”
Kiều Hiểu Tinh khẽ liếm môi thay cho câu trả lời, bờ môi căng mọng vương một ít nước dâu tây màu hồng nhạt lấp lánh, càng làm nổi bật gương mặt yêu nghiệt.

Cô nhìn xuống đĩa dâu tây bạch tuyết trên mặt bàn, miệng nhỏ lại hé mở.
Tô Minh Viễn thấy người con gái trong lòng có vẻ rất thích loại dâu tây đắt tiền này thì hoan hoan hỉ hỉ bón tiếp cho cô.
Lần này, đầu ngón tay của anh không cẩn thận chạm vào môi dưới của Kiều Hiểu Tinh, cảm giác tê dại đột ngột truyền đi khắp cơ thể.
Đột nhiên Tô Minh Viễn rất muốn hôn lên môi cô, bá đạo chiếm đoạt hương vị dâu tây ngọt ngào trong miệng cô.
Bàn tay của Tô Minh Viễn cũng không rảnh rỗi, mò mẫm vào trong váy cô, Kiều Hiểu Tinh vội giữ lấy tay anh, chu môi cười nói: “Đừng quá trớn.”
Anh khẽ cười, rút tay ra khỏi làn váy, tiếp tục nụ hôn còn chưa bắt đầu.

Đang lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, một người đàn ông đứng từ trên cao bất ngờ gõ gõ ngón tay thon dài xuống mặt bàn.

“A Viễn.”
Kiều Hiểu Tinh vội vàng rời khỏi khuôn mặt Tô Minh Viễn, ngước mắt lên nhìn người trước mắt.
Dáng người anh ta rất cao lớn, vẻ ngoài cực kì đẹp trai cuốn hút, xương lông mày cùng với sống mũi cao thẳng, môi mỏng quyến rũ, giấu sau gọng kính bằng vàng là đôi mắt hoa đào với mí mắt sâu, dưới khoé mắt phải còn có một nốt ruồi lệ bé xíu động lòng người.
Anh ta mặc một thân tây trang màu xám kẻ sọc cắt may cực kì vừa vặn, tóc đen bóng chải chuốt cẩn thận không chút cẩu thả.

Nhưng trái với một khuôn mặt đào hoa hớp hồn thiếu nữ, ánh mắt sâu thẳm đen như mực của anh ta không lộ ra bất kì biểu tình nào.
Đây đúng là một người đàn ông toàn thân thành thục, từng cm đều toả ra hơi thở phái nam nồng đậm.

Nếu như cặp kính gọng vàng và cúc áo cài đến tận cổ tạo cảm giác cấm dục thì đôi mắt đào hoa ngược lại mang đến cảm giác đa tình, còn có chút văn nhã bại hoại.
Trái tim nhỏ của Kiều Hiểu Tinh không tự chủ đập thình thịch, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra chính là loại đàn ông có hai luồng khí chất đối nghịch nhau như thế này, không biết ở trên giường sẽ như thế nào nhỉ? Dữ dội cuồng nhiệt hay là phong nhã dịu dàng?

Tô Minh Viễn đã kể hàng chục lần với cô bằng giọng điệu đầy say mê rằng anh có hai người bạn thân từ hồi còn mặc quần thủng đít.

Một người tên là Chu Hành, trợ lí cao cấp của tổng giám đốc ngân hàng Thịnh Thế, là cái người vừa mới xung phong lên hát một bản tình ca sến súa cổ lỗ sĩ từ mấy thập kỉ trước.
Người còn lại là Ngôn Tử Kỳ, 30 tuổi, Tổng giám đốc tập đoàn Bất động sản Paradise, chủ thầu của hàng chục công trình lớn và một loạt khách sạn, resort trải dài khắp đất nước.
Gọi Tô Minh Viễn bằng cái tên thân mật A Viễn, vậy thì đây chắc hẳn là Ngôn Tử Kỳ rồi.
Kiều Hiểu Tinh muốn người đàn ông này, ngay từ khi nhìn thấy anh ta.

À, tất nhiên là muốn ngủ với anh ta mà thôi.

Người có thân phận như Ngôn Tử Kỳ, con gái một thổ hào mới nổi như cô tất nhiên không thể với tới.

Cô cũng không có ý định với tới, chỉ cần đưa được người đàn ông này lên giường lăn lộn một lần là được rồi.
“A Kỳ! Cậu đến muộn, phạt đầy ly!” Tô Minh Viễn quên mất tiêu nụ hôn kia, vui vui vẻ vẻ cười nói, vòng tay qua người Kiều Hiểu Tinh rót rượu đưa cho người đàn ông trước mặt, rồi lại rót cho mình một ly.
Kiều Hiểu Tinh cảm nhận lồng ngực bên cạnh mình rung lên vài cái, yết hầu di chuyển lên xuống, hẳn nhiên là đã uống hết chỗ rượu kia vào bụng.
Dù sao đây cũng là bạn thân của người yêu, Kiều Hiểu Tinh không muốn bất lịch sự, ngay lập tức thả đôi chân dài miên man xuống mặt đất, chỉnh lại dáng ngồi sao cho đoan trang nhất có thể.
“A Kỳ, giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của tôi, Kiều Hiểu Tinh, sinh viên năm thứ hai.

Tinh Tinh, đây là Ngôn Tử Kỳ, người bạn thân mà anh đã mấy lần kể cho em nghe đấy.”
Mấy lần cái rắm, có mà cả chục lần ấy! Nếu không phải Tô Minh Viễn thường xuyên lên cơn động dục muốn ăn thịt cô, Kiều Hiểu Tinh còn tưởng Tô Minh Viễn yêu đơn phương Ngôn Tử Kỳ cơ đấy! Lần nào anh cũng kể về người bạn thân này bằng giọng điệu đầy tự hào, ánh mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô.
Ngôn Tử Kỳ nghe Tô Minh Viễn giới thiệu, liếc mắt nhìn sang Kiều Hiểu Tinh, ánh mắt không hề thân thiện, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

“A Viễn, sao cậu lại giao du với loại con gái này?”
Kiều Hiểu Tinh im lặng quay đầu nhìn sang phía khác, làm bộ như không nghe thấy gì cả.
Ngôn Tử Kỳ nhìn cô gái ngồi bên cạnh người anh em chí cốt, trong lòng chỉ cảm thấy khinh thường cùng chán ghét.

Lúc anh mới đẩy cửa đi vào, ánh mắt quét một vòng xung quanh phòng bao, sau đó dừng lại trên người Tô Minh Viễn và Kiều Hiểu Tinh, thấy cô gái kia ngồi vắt vẻo trên người bạn thân của anh.


Bọn họ chuẩn bị hôn môi, không những thế cô ta còn để cho đàn ông ngang nhiên sờ soạng nơi đông người.

Ngôn Tử Kỳ thực sự ngứa mắt thể loại phụ nữ lẳng lơ chẳng biết tiết chế này, không ngần ngại bước đến phá đám chuyện tốt của hai người.
Ngay sau khi nhìn thấy Ngôn Tử Kỳ, ánh mắt cô gái kia chuyển hẳn từ Tô Minh Viễn sang anh, chỉ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Một người phụ nữ đã có bạn trai, thế nhưng lại dán mắt vào người đàn ông khác, vừa lẳng lơ vừa không có tự trọng.
Ngôn Tử Kỳ ngoắc tay với Tô Minh Viễn, ra hiệu cho anh ra ngoài.
“Kiều Hiểu Tinh, thấy thế nào?”
Hồn vía đang bay trên chín tầng mây, Kiều Hiểu Tinh đột nhiên bị một giọng nói chua loét kéo tụt xuống mặt đất.

“Cái gì thế nào?”
“Bạn thân của người yêu cô đấy?”
“Đẹp trai.” Kiều Hiểu Tinh gật đầu thừa nhận.
“Chỉ đẹp trai thôi á? Em gái, em không thành thật chút nào cả, có phải muốn rụng trứng rồi đúng không?” Đối phương cười ha hả.
Kiều Hiểu Tinh chửi thầm trong bụng, ai thèm làm em gái của cô ta.

Còn có, cả họ nhà cô ta mới rụng trứng!
Nghe cô gái có chất giọng chua loét lên tiếng, mấy người kia liếc nhau, có người nhỏ giọng nói: “Này, hay là chúng ta chơi trò cá cược đi.

Ai thành công đẩy vị Ngôn tổng kia lên giường sẽ được 10 vạn tệ.

Ở đây có 8 người, 7 người còn lại mỗi người góp hơn 1 vạn thôi.”
Đám tầm gửi này tuy xinh đẹp nhưng phần lớn không nghề không nghiệp, tối ngày ăn chơi hưởng thụ rồi ngửa tay xin tiền của đàn ông.

Kiều Hiểu Tinh tuy chẳng khá hơn là mấy nhưng cô vẫn còn đang đi học, tương lai nhất định sẽ đi làm chứ không ngồi nhà ăn bám.

Không có Tô Minh Viễn ở bên cạnh, cô cảm thấy dù sao thì ngồi nghe bọn họ bát quái một lúc cũng đỡ buồn chán.
“Tinh Tinh có muốn chơi không?” Cô nàng đầu sỏ nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
Mấy cô gái này đều là hoa đã có chủ mà vẫn dám mơ tưởng đến đũng quần của người đàn ông khác, thật là biết chơi!
“Không chơi!” Kiều Hiểu Tinh lười biếng phun ra hai chữ.

Cô gái mặt nhựa bên cạnh kéo tay Kiều Hiểu Tinh nói nhỏ: “Hiểu Tinh, cô đẹp như vậy, khả năng chiến thắng cao lắm đấy.”
“Tôi không thích.” Kiều Hiểu Tinh nhún vai nói, cô muốn ngủ với Ngôn Tử Kỳ là thật, nhưng đó hoàn toàn là vì sở thích cá nhân, chẳng liên quan đến tiền bạc.

Hơn nữa, quà cáp Tô Minh Viễn mua tặng cô đã vượt quá con số 10 vạn tệ từ lâu rồi.
Tất nhiên những lời này cô chỉ giữ trong lòng.
“Vậy cô nói xem tôi có bao nhiêu phần trăm chiến thắng?”
“Chị rất có khí chất, tôi nghĩ là rơi vào khoảng 90% đấy.

Cố lên nha.” Lời nói chẳng mất tiền mua, Kiều Hiểu Tinh cũng không ngại thảo mai tâng bốc cô ta mấy câu.

“Tôi ra ngoài hút thuốc đây.”
Đợi cô đi khuất, mấy cô gái kia lập tức thay đổi sắc mặt.
Kiều Hiểu Tinh vừa ra ngoài thì nhớ ra quên mang theo túi xách, trong túi xách có bật lửa, đành quay lại lấy.

Vừa mới chạm tay vào cánh cửa phòng bao đã nghe thấy giọng một cô gái trong nhóm: “Cũng chỉ là một con kĩ nữ phóng đãng thôi, giả vờ cao lãnh làm chó gì chứ.

Ngứa cả mắt!”
“Tôi học cùng trường với Kiều Hiểu Tinh, cô ta chính là người tình trong mộng của rất nhiều nam sinh đấy, người tỏ tình không ít đâu, nhưng đều bị cô ta từ chối nha.”
“Chẳng qua lúc trước chưa tìm thấy mối ngon mà thôi.

Cô nhìn Tô Minh Viễn mà xem, vừa đẹp trai vừa có tiền, xuất thân hào môn danh giá.

Đấy người ta gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô.”
Kiều Hiểu Tinh cười khẩy, trong đầu chửi thầm đúng là một đám ăn no rửng mỡ sân si, còn không biết soi gương nhìn lại chính mình hả?
Cô đúng là rất biết lợi dụng ưu thế về ngoại hình để được giúp đỡ, nhưng chỉ là những cái đụng chạm vào mông vào đùi thôi mà.

Cô không chết, cũng chẳng mất miếng thịt nào, có thể đạt được mục đích thì cô sẽ làm ngơ, về nhà tắm rửa sạch sẽ là được chứ gì.
Kiều Hiểu Tinh không biết mượn được bật lửa ở đâu ra, hiện giờ đang đứng ngoài cửa phòng WC nữ châm một điếu thuốc, đứng dựa lưng vào tường nhàn nhã nhả khói, trong ngực có một nỗi buồn bực không nói nên lời.

Ngôn Tử Kỳ thản nhiên gọi cô là “loại con gái” này nọ trước mặt Tô Minh Viễn, khẳng định anh ta không hề ưa cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương