Giản Kiều đã về tới nhà trọ.

Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, mưa rơi theo tiếng chuông dài dằng dặc và dày đặc của nhà thờ, hội tụ lại thành một tiếng đàn đầy mê hoặc như một bài thôi miên nhạc chiều.

Giản Kiều ngồi trên ghế xích đu ở ban công, một tay đỡ trán, một tay đánh nhẹ theo nhịp tiếng chuông, mí mắt hơi khép mở, tựa hồ sắp đang ngủ. Cậu yêu thích những đêm mưa, cũng yêu thích tiếng chuông thường vang lên mà không báo trước.

Cậu cần một chút tiếng ồn mới dám đi vào giấc ngủ, bởi vì âm thanh bên ngoài có thể giúp cậu thức dậy sau một giấc mơ khủng khiếp.

Người hầu của cậu biết thói quen đó, liền vừa dọn dẹp giường chiếu vừa nói chuyện phiếm về những bí mật mà họ đã được hỏi từ người đánh xe.

“Lôi Triết đại nhân thực sự là quá si tình. Biết không? Vì để cùng Mễ Á phu nhân đính hôn, hắn dĩ nhiên chủ động bỏ qua quyền thừa kế của Cách Lan Đức. Hắn mặc dù là con thứ, tuy vậy kỵ sĩ của Cách Lan Đức đều phi thường sùng bái hắn, cũng càng muốn nghe theo hiệu lệnh của hắn. Hắn còn có Mộ An hoàng hậu chống đỡ sau lưng, cho nên hắn thật ra có thể cùng Cách Lan Đức – Hoắc Nhĩ tranh đoạt.”

“Lão công tước không thích Mộ An phu nhân, cho nên kiên quyết không cho phép bọn họ đính hôn, còn uy hiếp nói muốn đem bọn họ đuổi ra khỏi nhà. Nhưng bọn họ vẫn đính hôn. Thật là một tình yêu đầy kiên định!”

” Tuy nhiên

, Lôi Triết đại nhân cũng có rất nhiều người tình bên ngoài. Nghe nói, hắn có một cuốn ( Tầm Phương Lục), bên trong ghi lại bí mật của những người phụ nữ đẹp nhất ở Thác Đặc Tư này, mà những nữ nhân ấy đều là người tình của hắn, không có ai là ngoại lệ.”

“Hắn tuấn mỹ đến như vậy, thể trạng lại cường tráng, huyết thống còn vô cùng cao quý, chẳng trách hết thảy nữ nhân đều vì hắn thần hồn điên đảo. Chỉ là đáng tiếc, một khi lão công tước mất, hắn liền không còn có thể sống qua những ngày tháng tốt đẹp như trước nữa. Tất cả những kẻ thù cũ sẽ chung tay xé xác hắn, và người đầu tiên muốn giết chết hắn nhất định là Hoắc Nhĩ.”

” Hoắc Nhĩ yêu Mễ Á phu nhân, kẻ ngu si đều có thể đọc hiểu được ánh mắt khát khao của hắn. Vì để có được mỹ nhân mà mình luôn lưu luyến si mê, hắn nhất định sẽ làm cho Lôi Triết đại nhân vĩnh viễn biến mất. Đáng sợ dường nào a! Tôi đã dự kiến sẽ có một hồi bi kịch! Lôi Triết đại nhân đáng lẽ không nên cùng Mễ Á phu nhân đính hôn, càng không nên từ bỏ quyền thừa kế.”

Quản gia vô cùng lo lắng nói rằng: ” Hắn mỗi một bước đều đi nhầm đường, cho nên hắn hiện tại đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng.”

Quản gia thở dài nói: ” Không người nào có thể cứu hắn được nữa, bao gồm cả Mộ An hoàng hậu. Hai chị em bọn họ đều sắp xong đời rồi.”

Giản Kiều vừa lắng nghe những lời bàn tán, vừa dùng ngón chân gõ xuống đất để làm cho chiếc xích đu bập bênh di chuyển qua lại.

Vì mỹ nhân buông tha hết thảy, đây căn bản không giống như những gì Lôi Triết có thể làm ra. Mặc dù chỉ có mặt đối mặt, mà Giản Kiều đã từ trong mắt người kia nhìn thấy hỏa diễm cháy hừng hực, ngọn lửa này vừa là dã tâm, cũng vừa là bảo vệ.

Lôi Triết nỗ lực dùng lấy hết tất cả biện pháp đi tụ tập tài phú cùng sức mạnh, sau đó sẽ dùng những của cải và sức mạnh này đi thực hiện dã tâm chưa từng được thực hiện, đi bảo vệ người cần phải bảo vệ.

So với hai mắt vẩn đục tràn ngập tham lam cùng tàn nhẫn của Hoắc Nhĩ, thì Giản Kiều lại càng yêu thích tròng mắt màu lam tinh khiết Lôi Triết của hơn, bởi vì hắn đem có tâm tình của mình đều viết ở trong con ngươi. Hắn là một con người đơn giản.

Sau khi suy nghĩ, đôi mắt xanh này lại hiện lên trong trong đầu Giản Kiều. Cậu nhắm mắt lại, dùng ý niệm đối diện cùng với đôi mắt tuyệt đẹp ấy, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Cùng lúc đó, Lôi Triết đang đứng trước bức chân dung ” Thủy Trạch Nữ Thần” không có ngũ quan trong lâu đài nhìn ngắm một cách chăm chú.

Mễ Á trêu tức mở miệng: ” Khi nào người yêu thật sự của anh mới có thể có được khuôn mặt đây? Cầu xin anh nhanh ban cho người ta một ân huệ đó đi.”

Sương mù trong mắt Lôi Triết chậm rãi tản đi ý nghĩ quái gở không thể nắm bắt cũng theo đó mà biến mất.

Hắn xoa xoa mi tâm, ngữ khí đầy mờ mịt: ” Vừa rồi trong chốc lát, tôi cảm thấy tóc của người đó hẳn là màu đen. Nữ thần từ bên trong rừng rậm tối tăm nước suối u lãnh ra đời, nên mái tóc của cô ấy hẳn là mái tóc màu đen mới đúng.”

“Hả, anh nói tựa hồ cũng có chút đạo lý, tóc đen thần bí.” Mễ Á che miệng ngáp một cái, lười biếng nói rằng: “Tôi đi ngủ đây, ngày mai là thời khắc quyết định.”

Nghĩ đến kế hoạch của chính mình, Lôi Triết lúc này mới đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nhíu mày, hắn luôn cảm thấy bóng dáng gầy gò với mái tóc đen vừa nãy lướt qua trong đầu dường như rất quen thuộc, khó có thể bỏ qua.



Ngày hôm sau, Giản Kiều mang theo một hộp quà được đóng gói tinh mỹ, cưỡi xe ngựa đi đến phủ công tước.

Người gác cửa thái độ kiêu căng mà chỉ chỉ một bên cạnh của sư tử bằng đá, ra hiệu cậu đứng ở một góc, không được cản đường.

“Cậu ở chỗ này chờ Hoắc Nhĩ đại nhân triệu kiến đi, hắn hiện tại không có thời gian rảnh.” Một lát sau, người gác cửa từ trong lâu đài đi ra, đưa ra một câu nói như vậy.

Giản Kiều biết mình bị gây khó khăn. Những đại quý tộc này rất yêu thích dùng “Bế Môn Canh ” đến chiêu đãi khách nhân có địa vị thấp kém.

Cậu lui vào góc cửa, hai tay ôm hộp quà, kiên nhẫn chờ triệu kiến. Nhưng mà bản thân cái từ ” Triệu kiến ” này cũng rất buồn cười, bởi vì Hoắc Nhĩ không có tước vị cũng không có huyết thống cao quý, căn bản cũng không có tư cách sử dụng hai chữ này đối với một vị bá tước.

Giản Kiều đã đợi được hai mươi phút. Trong lúc này, cậu không ngừng cố gắng kiên trì, đè nén lửa giận đang sôi sục thét gào trong nội tâm.

Ít nhất là nhìn từ bên ngoài, thì cậu vẫn luôn lịch lãm và điềm đạm.

Người gác cửa tựa hồ cũng cảm thấy cậu rất đáng thương, đang chuẩn bị giúp cậu thông báo một lần nữa, đã thấy Hoắc Nhĩ nhanh chóng từ trong lâu đài chạy đến, vừa chạy vừa hò hét: ” Mở cửa, mở cửa nhanh!”

Trên người hắn không mặc bất kỳ quần áo nào, chỉ dùng một khối khăn trải bàn vây quanh bên hông, trên mặt ngoại trừ năm, sáu ấn son môi, hoàn toàn tràn đầy vẻ sợ hãi cùng hoảng loạn. Mễ Á phu nhân quần áo xốc xếch mà đi theo phía sau hắn, âm thanh la hét cầu cứu.

Giản Kiều ngây ngẩn cả người.

Người gác cửa cũng ngây ngẩn cả người. Trong cơn ̉ khiếp sợ cực độ hắn quên mất lời dặn dò của Hoắc Nhĩ đem cửa sắt mở ra.

Vì vậy đường đi của Hoắc Nhĩ bị ngăn cản. Hắn vừa điên cuồng lay động cửa sắt vừa mạnh mẽ chửi bới: “Chết tiệt lũ ngu xuẩn, mở cửa nhanh, mở cửa nhanh! Mày là heo sao? Mày không hiểu lời người à?”

Giản Kiều rất nhanh liền hiểu rằng đã xảy ra chuyện gì, bởi Lôi Triết đang nhấc theo một thanh trường kiếm nhanh chóng đi đến, gương mặt tuấn mỹ giờ đây vì cừu hận mà trở nên vặn vẹo, đôi mắt sáng ngời bị bóng tối sỉ nhục cùng nổi giận hỏa diễm che khuất.

Đây là biểu hiện đặc biệt của một người đàn ông đã bị phản bội.

Mễ Á gào khóc xin tha: ” Không, Lôi Triết, cầu xin anh đừng làm như thế!”

Hoắc Nhĩ đem cửa sắt rung lắc đến leng keng vang vọng.

Tiếng ồn do hai người tạo ra nhanh chóng thu hút các hiệp sĩ sống trong lâu đài, cùng lúc đó, xe ngựa ở ngoài cùng người qua đường phủ công tước cũng đều dồn dập dừng chân.

Càng ngày càng nhiều người tập hợp tập ở chỗ này, chăm chú theo dõi trò hề ấy. Bọn họ không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, quần áo xốc xếch của Hoắc Nhĩ cùng Mễ Á chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

Người gác cửa rốt cục cũng hồi phục tinh thần vội vã đi mở cửa sắt. Tuy nhiên, để thể hiện sự uy nghiêm của công tước nên hai cánh cổng sắt phải từ bốn người hợp lực mới có thể đẩy được nó ra.

Người gác cửa bận bịu nửa ngày cũng chỉ là phí công vô ích.

Hoắc Nhĩ vừa lo lắng, vừa xấu hổ, vừa sợ hãi, chỉ có thể trốn ở trong bồn hoa, rồi lại bị lá tùng bách châm đến run lẩy bẩy.

Lôi Triết đã sải bước đi tới, dùng mũi kiếm chỉ vào hắn, lạnh lùng mở miệng: ” Chúng ta quyết đấu đi.”

Đấu tay đôi là cách nhanh nhất để giải quyết mọi tranh chấp theo quy định của pháp luật và cũng là cách duy nhất để bảo vệ nhân phẩm của một người. Đối với một kỵ sĩ mà nói, chủ nhân của mình bị đâm giết cùng thê tử bị người khác làm ô uế là hai không thể nào chịu đựng được.

Nếu hai chuyện này đã xảy ra thì dù phải trả giá bằng cả mạng sống, hắn cũng nhất định cũng phải vì chính mình lấy lại công đạo.

Mà tinh thần kỵ sĩ là hòn đá chống đỡ thời đại này, cùng với cả đại lục. Những người sống trên lục địa này, dù là quý tộc hay thường dân, đều tự xưng mình là hiệp sĩ.

Cho nên, Lôi Triết đưa ra yêu cầu quyết đấu là hợp tình hợp lý. Không có ai thấy hắn làm sai. Hắn nên cùng Hoắc Nhĩ tiến hành quyết đấu một hồi, bằng không hắn chính là loại người nhát gan, cả đời sẽ bị người ta xem thường.

Hoắc Nhĩ nhanh chóng đáp lời: ” Được thôi, chúng ta quyết đấu đi!” Sau đó hắn ta quay đầu nhìn về phía hiệp sĩ trưởng đang đứng một bên.

Màn quyết đấu giữa quý tộc cùng quý tộc có thể được thực hiện bởi các hiệp sĩ của nhau, làm như vậy là để tránh cho thân thể cao quý của bọn họ bị thương tổn. Hoắc Nhĩ rất được cha sủng ái, cho nên hắn tin tưởng kỵ sĩ trưởng của phủ công tước không dám nghịch lại mệnh lệnh của chính mình.

Tên kỵ sĩ kia trưởng kia mím chặt môi mỏng, lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng vẫn lấy tay che ngực, thi lễ một cái. Hắn đáp ứng yêu cầu của Hoắc Nhĩ.

Lôi Triết lại cười lạnh nói: ” Tôi tự mình vào trận, không cần kỵ sĩ làm giúp.”

Nghe thấy câu nói này, biểu tình đắc ý của Hoắc Nhĩ lập tức đông cứng ở trên mặt.

Pháp luật còn có một quy định, nếu nếu hai quý tộc có địa vị ngang nhau bắt đầu một trận đấu tay đôi và một trong các quý tộc quyết định đấu trực tiếp, thì quý tộc kia cũng phải làm như vậy.

Kết cục sự tình đã rất rõ ràng, Lôi Triết, người từ nhỏ đã ở trong quân đội rèn luyện mà lớn lên, đồng thời tham gia mấy chục lần viễn chinh, ở quốc gia này, thậm chí còn ở đại lục này, đã hiếm có đối thủ. Người đã sớm bị tửu sắc móc sạch thân thể như Hoắc Nhĩ căn bản không phải là kẻ thù của hắn hợp.

“Không, không được! Tôi không chấp nhận sự khiêu chiến của cậu!” Hoắc Nhĩ lắc đầu liên tục từ chối, thân thể cũng run lẩy bẩy giữa trời gió lạnh.

Tư thế hèn nhát và xấu xa của hắn ta khiến mọi người khinh thường vô cùng.

Lôi Triết dùng mũi kiếm chỉ vào hắn, giễu cợt nói: “Tôi rất khó có thể tưởng tượng anh sẽ đưa Cách Lan Đức được đến đâu. Một kẻ hèn nhát còn không dám bước chân vào đấu trường, thì tương lai làm sao có thể thống soái quân đội? Anh đã phá huỷ trăm năm danh dự của gia tộc Cách Lan Đức ; anh làm biến mất vinh quang của thiết huyết hùng sư ; anh khiến cho hai đầu sư tử ở ngoài cửa kia không phát ra được tiếng kinh sợ làm cho kẻ địch rít gào. Bởi vì anh, Cách Lan Đức sẽ vĩnh viễn cảm thấy hổ thẹn!”

Lôi Triết cười nhạo một tiếng, lại lắc đầu, sau đó hạ mũi kiếm xuống, quay người rời đi.

Mễ Á phu nhân vội vàng nắm được cánh tay Hoắc Nhĩ, đồng thời co quắp ngồi trên nền đất.

Nhìn thấy dáng dấp của hai người bọn họ, các quý tộc đi qua đều thở dài trong lòng thầm than: ” Vinh quang của Cách Lan Đức có lẽ đến đây sẽ chấm dứt.”

Những người đi đường hoàn toàn có chút suy nghĩ hả hê: ” Con trai của kỹ nữ quả thật không sai là con trai của kỹ nữ, nửa điểm máu mủ giống nhau cũng không có.”

Bọn kỵ sĩ phủ công tước thì lại dồn dập cúi đầu đứng trang nghiêm, bi ai đến cực điểm mà thầm nghĩ: ” Được thống soái bởi người như vậy thực sự là một nỗi bất hạnh cùng sỉ nhục lớn lao.”

Nền móng cơ nghiệp của phủ đế quốc được xây dựng chồng chất bởi hết cuộc chiến tranh này đến cuộc chiến tranh khác, vinh quang của phủ công tước phải được nhiễm máu tươi mới tôn lên vẻ uy nghiêm đáng sợ. Cho nên người kế thừa phủ công tước nhất định phải thiện chiến, vũ dũng, kiên nghị.

Đây là trăm năm gia huấn của Cách Lan Đức.

Mà vào giờ phút này, sự hèn nhát, hèn hạ, thô bỉ và vô liêm sỉ của Hoắc Nhĩ đã phá hủy khối tài sản vô hình mà tổ tiên Cách Lan Đức tích lũy qua nhiều thế kỷ chỉ trong một ngày.

Tinh thần Cách Lan Đức sụp đổ, lâu đài như vậy rồi cũng sẽ điêu tàn

Vị công tước già đứng cách đó không xa dò xét ánh mắt ẩn chứa nhục nhã của các kỵ sĩ, vẻ mặt khinh thường của những người qua đường, cùng với vẻ mặt hả hê cười trên nỗi đau khổ của kẻ khác từ những quý tộc khác, vào đúng lúc này, ông ta phải thừa nhận rằng mình rốt cuộc vẫn làm sai.

Bản thân bị ái tình che mờ đôi mắt, cho nên thiếu chút nữa phá huỷ toàn bộ Cách Lan Đức. Hắn không biết rằng Lôi Triết là người thừa kế tốt nhất, nhưng hắn vẫn tin rằng mình còn thời gian để huấn luyện con trai cả thành một người đàn ông tốt

Mà bây giờ, toàn bộ người của đế quốc nếu như biết đến người thừa kế tự tay hắn chọn lựa là ai thì họ sẽ khó chịu đến cỡ nào.

“Con đứng lên cho cha!” Lão công tước chỉ vào Hoắc Nhĩ, ngữ khí nghiêm khắc trước nay chưa từng có: “Mặc y phục của con, nắm lấy trường kiếm của con, đi tiếp nhận khiêu chiến! Dám làm dám chịu là giới luật mà mỗi người trong gia tộc Cách Lan Đức đều phải tuân thủ!”

Hoắc Nhĩ ngây ngẩn cả người.

Lôi Triết, người đang sải bước về phía trước, cũng dừng chân, nhưng không quay đầu lại.

Mễ Á dùng hai tay che khuôn mặt, phát ra âm thanh than khóc xấu hổ đến cực điểm. Cô biết rằng cuộc đấu tay đôi này chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết của một ai đó, và tất cả những tai họa này đều do cô gây ra.

Cô làm sao dám đối mặt tất cả những thứ này?

Cuối cùng, người gác cửa cũng nặng nề đẩy được cánh cửa sắt ra.

Mễ Á liền vội vàng đứng lên, thuận theo khe cổng vừa mở này chui ra, lảo đảo chạy xa.

Nhìn đến đây, Giản Kiều cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt một cái đuôi mắt hẹp dài của chính mình, trong con ngươi tiết ra tia sáng hứng thú. Cậu cuối cùng cũng đã rõ ràng Lôi Triết tại sao đắp nặn bản thân thành một nhân vật si tình, hóa ra tất cả phục bút cũng là vì chờ đợi thời khắc này để kết thúc.

Lôi Triết muốn không chỉ là quyền thừa kế của Cách Lan Đức, mà còn có cả tính mạng của Hoắc Nhĩ. Hắn quả nhiên rất yêu thích loại phương thức cướp đoạt quang minh chính đại này.

Đây không phải là một tên quỷ ấu trĩ, mà con sư tử khát máu tàn bạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương