Tra Nam Luôn Có Thiên Thu
-
Chương 23
Cô gái xinh đẹp đứng ở cửa hấp dẫn ánh mắt của tất cả khách.
Ngay cả nhạc sĩ đang trình diễn vũ khúc cũng không hẹn mà cùng nhau ngừng động tác, toàn sảnh yến hội đều yên tĩnh, sau đó có tiếng thán phục và tiếng hít thở nho nhỏ.
Quả nhiên Gia Tây Á của Khảm Đạt Tư là danh bất hư truyền. Cô ta búi tóc của mình, trong đó có xen lẫn một ít tóc giả, điều này làm cho tóc của cô ta nhiều đến kinh ngạc, hoàn toàn không lộ ra vẻ vụng về, ngược lại xõa tung nhẹ nhàng như mây mù.
Cô ta không giống như nữ quý tộc đương thời, thích để tất cả trang sức lên búi tóc, do đó tỏ ra cả người trang điểm xinh đẹp, khoa trương xa hoa. Cô ta chỉ đeo hai đóa hoa sơn trà màu đỏ ở hai bên tóc mai, xung quanh hoa trà có vài viên trân châu đẹp cực hiếm.
Màu đỏ như máu và ánh sáng đen óng ánh, ở trên mái tóc vàng óng của cô ta làm tôn lên vẻ xinh đẹp sống động, cũng có sự chấn động của màu sắc. Vành tay khéo léo của cô ta đeo hai viên trân châu đen giống vậy, cái này tạo ra sự thú vị khớp nhất từ đầu tới cuối.
Khuôn mặt của cô ấy được trang điểm nhợt nhạt, gương mặt hơn nhuộm màu hồng giống trái đào, môi cũng rất nhợt nhạt, thoáng nhìn qua như là vừa bị bệnh nặng, trong sự suy yếu lại có chút phấn chấn.
Đôi mắt xanh biếc tràn đầy sắc xuân, nhưng đặt trên mặt của cô ta lại có vẻ lạnh lùng.
Hình như cô ta đã sớm qua với việc mọi người si mê vì mình, sau khi nhìn xung quanh một vòng rồi ưu nhã đi vào bên trong sảnh yến hội. Đóa hoa hồng in dưới chân của cô ta, cũng không đẹp bằng một góc của cô ta.
Một gã đại quý tộc vội vàng đi về phía cô cô, trong giọng nói tràn đầy kích động: “Honey, có thể gặp em ở đây thì quá tốt rồi! Từ lần tạm biệt trước, anh chỉ có thể đau khổ nhớ em ở trong mơ. Xin em nhất định phải cho anh một cơ hội nhảy với em một điệu!”
Gia Tây Á nhìn chằm chằm vào người này mấy lần, hình như không nhận ra người này là ai. Người yêu thích cô rất nhiều. Nếu như triệu tập mọi người lại, cũng đủ xếp hàng dài từ Ba Nhĩ Tát đến Địch Sách Lai Đặc.
Nhưng cô ta nhanh chóng giấu vẻ nghi ngờ trong mắt, giơ tay lên, dịu dàng nói: “Có thể nhảy với ngài một điệu chính là vinh hạnh của tôi.”
Ngoài miệng nói là vinh hạnh, nhưng gương mặt xinh đẹp của cô ta vẫn lạnh lùng như băng. Người bên ngoài rất khó phát hiện ý cười trong đôi mắt bình tĩnh của cô ta.
Lúc cô ta mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói tuyệt vời như con chim hoàng an, đại sảnh yên tĩnh càng trở nên yên tĩnh hơn, đoán chừng khoảng một lúc sau mới ồn ào trở lại. Tiếng nhạc, tiếng nói cười, chạm ly, đủ loại âm thanh tràn đầy trong tòa thành tráng lệ này.
Rất nhiều đàn ông đi tới chỗ của Gia Tây Á, bước chân vội vàng như vậy, vẻ mặt si mê như vậy. Bọn hắn vây quanh vị giai nhân tuyệt đỉnh này, tranh giành muốn nói vài câu và nhảy vài điệu với cô ta.
Tuy trên mặt của quý phu nhân và đám kỹ nữ vẫn còn nở nụ cười nhưng trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Kỹ nữ! Có lẽ trong lòng của các cô đã sớm mắng như vậy. Dù sao đồ vật quá xinh đẹp sẽ bị người ta ghen ghét.
Giản Kiều một tay đỡ trán, một tay nhẹ nhàng vuốt ly tròn bằng thủy tinh đựng nước trái cây, hơi hào hứng nhìn vị Gia Tây Á kia. Thân là một nhà thiết kế châu báu, đương nhiên cậu biết phải thưởng thức vẻ đẹp như thế nào.
“Cô ta đẹp không?” Lôi Triết bình tĩnh uống sạch một ly rượu đỏ, khẽ hỏi.
“Đẹp.” Giản Kiều lời ít mà ý nhiều trả lời.
Lôi Triết há miệng giống như là đang cười, nhưng đáy mắt không có sy cười. Hắn vẫy tay gọi người hầu: “Cầm một lọ rượu mạnh tới đây.”
Rất nhanh, một lọ rượu mạnh liền đã đưa tới tay của hắn. Hắn tự rót đầy một ly, uống một hơi cạn sạch, con mắt càng lộ ra vẻ u ám. Không biết vì sao, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng không vui! Thậm chí hắn còn cho là mời Gia Tây Á tới tham gia yến hội là một sai lầm!
Mắt cỉa Thân vương An Đức Liệt đang ngồi cạnh hắn cũng trở nên u ám. Hắn nhìn chằm chằm Gia Tây Á, giọng nói hơi khàn nói: “Nghe nói cô ta chưa bao giờ đi tìm chủ khách. Có thật không?”
Chủ khách chính là người bao nuôi.
Những đại quý tộc này rất thích Lưu Liên Hoa Tùng*, nhưng không hi vọng đóa hoa mình coi trọng bị nhiều người ngửi. Vì để ngăn cách sự quấy rầy của những con ong mật bên ngoài, bọn hắn có thể đưa đóa hoa vào vườn hoa của mình, trở thành chủ nhân của nó.
(*) Lưu Liên Hoa Tùng: Nói về phụ nữ dâm đãng.
Đương nhiên, bọn hắn phải bảo đảm mình có thể cung cấp đầy đủ phân bón để nuôi dưỡng đóa hoa này, để cho nó chỉ nở ra vì mình.
Mỗi một kỹ nữ đều nghĩ đến chuyện tìm một vị chủ khách có thân phận tôn quý, đây là kết cục tốt nhất mà cách cô có thể sắp xếp cho chính mình. Tình nhân của Charles III là phu nhân Đỗ Bành cũng từng là kỹ nữ. Bà ta vì muốn tìm một chủ khách tốt mới thực hiện việc vượt qua giai cấp.
“Đúng vậy, cô ta chưa từng đi tìm chủ khách, cái này thật sự rất kỳ lạ.” Lôi Triết cau mày nói.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Người như Gia Tây Á rõ ràng có tư cách lên bờ, người vẫn còn vui chơi dưới vũng nước bẩn thì thật sự rất hiếm thấy. Hình như cô ta rất hưởng thụ tất cả những gì thân phận của mình mang lại, nhưng thân phận của cô ta vẫn luôn ti tiện như vậy.
Cũng bởi vậy, Lôi Triết không khỏi có chút nghi ngờ. Vào lúc này, hắn có thể tìm ra một vạn lý do để đi bắt bẻ cô gái này.
Thân vương An Đức Liệt tràn đầy tự tin nói: “Không, chuyện này cũng không kỳ lạ. Cô ta biết giá trị của mình, cho nên cô ta đang tìm một kết cục tốt nhất. Hành động treo giá của cô ta vô cùng sáng suốt, hơn nữa người cô ta đang đợi cũng đã xuất hiện rồi, đó chính là tôi.”
Lôi Triết: “…”
Giản Kiều nghiêng đầu, che giấu sự châm biếm trong mắt của mình.
Các quý tộc còn lại đều nhao nhao phụ họa cho lời giải thích của Thân vương An Đức Liệt, còn giục hắn ta nhanh chóng tới lấy lòng của cô gái xinh đẹp kia. Nói không chừng tối hôm nay hắn có thể đưa đối phương về nhà, yêu đương một phen.
Một vị khách lạ mặt trà trộn trong nhóm quý tộc ở đây, khẽ nói: “Mọi người không biết Gia Tây Á có một thói quen sao? Chủ khách đối với cô ta mà nói chỉ là một xiềng xích mà thôi, ngoại trừ trói chặt linh hồn đang tự do của cô ta thì không có bất kỳ tác dụng nào, cho nên cô ta vẫn chưa tìm chủ khách. Nhưng cô ta tới đâu cũng sẽ tìm một tình nhân. Trước khi dạo chơi tới dưới thành trì, cô ta sẽ dốc hết tất cả tình cảm dịu dàng để yêu người này. Vành tai và tóc mai của bọn họ chạm vào nhau, nước sửa hòa nhau, phóng túng hưởng thụ. Bọn họ chỉ vì hạnh phúc trước mắt mà quên đi sự cách trở của thân phận và vị trí, quên đi hạn chế của luân lý và đạo đức, quên hết tất cả mọi thứ. Thứ cô ta muốn là tình yêu nồng cháy như ngọn lửa. Khi các người dùng giá trị bình thường để suy nghĩ về tư tưởng và hành động của cô ta, các người đã thật sự xem thường cô ta rồi.”
Gia Tây Á được miêu tả trong miệng của người này, không thể nghi ngờ là một cô gái có tình có nghĩa rất hiếm thấy.
Giản Kiều nghiêng đầu lại, sâu xa nhìn vị khách này một cái.
Lôi Triết chú ý tới việc cậu bị hấp dẫn, vẻ mặt không khỏi trở nên u ám.
Thân vương An Đức Liệt và một đám đại quý tộc lại si mê và say xưa nghe, mê mẩn không thôi.
Trên người của Gia Tây Á có một lớp băng cứng rắn và lạnh lẽo, lại có gió xuân ấm áp và dịu dàng, còn có ngọn lửa điên cuồng và nhiệt liệt, mà loại tính chất mâu thuẫn đặc biệt này làm cho cô ta mang theo sự hấp dẫn chí mạng.
Không có người đàn ông nào không muốn chinh phục người phụ nữ như vậy.
“Tôi nhất định phải có được cô ta!” Thân vương An Đức Liệt nhìn chằm chằm người phụ nữ đang bị rất nhiều đàn ông vây ở bên trong.
“Muốn có được cô ta nói khó cũng không có, nói dễ cũng không dễ.” Vị khách lạ mặt tiếp tục nói tình hình: “Nghe nói tới thành trì nào, người đầu tiên trêu chọc cô ta làm cho cô ta cười, cuối cùng cũng sẽ thành tình thân của cô ta. Các vị, các người có thể thử nhìn xem bản thân có năng lực này không?”
“Chỉ cần người đầu tiên chọc cô ta cười là được à?” Không chờ Thân vương An Đức Liệt mở miệng thì đã có một tên quý tộc không chờ được nữa bắt đầu truy hỏi.
Xem ra hắn ta cũng để ý tới Gia Tây Á.
Tất cả quý tộc đang ngồi đều lộ ra vẻ trông ngóng. Không có sự ủng hộ của bọn họ thì Thân vương An Đức Liệt chả là gì cả, vì vậy nếu như bọn hắn muốn giành đồ của đối phương, trong lòng hoàn toàn không tồn tại sự lo lắng nào.
“Đúng vậy, chỉ cần trở thành người đầu tiên trêu chọc cô ta làm cho cô ta cười là được. Các tình nhân của cô ta đều như vậy mà có đó.” Vị khách lạ mặt gật đầu chắc chắn.
“An Đức Liệt, anh có thêm một người cạnh tranh rồi.” Một tên quý tộc tràn đầy vui vẻ nói.
“Tôi cũng tham gia.”
“Còn tôi nữa!”
Từng ngồi đều giơ tay lên, ngay sau đó một cuộc chiến không có khói thuốc đã khai hỏa rồi. Cho dù Thân vương An Đức Liệt không tình nguyện thì cũng không thể nói được gì.
Chỉ có Lôi Triết chưa hề tỏ thái độ. Chẳng những như vậy, giữa lông mày của hắn còn lộ ra vẻ châm biếm và khinh thường. Trêu chọc cô gái cười có thể khó hơn trêu chọc ngài Bá Tước cười sao? Hắn không cho là vậy.
Cùng với việc dùng nhiều tâm tư để đi làm cho người phụ nữ kia vui lòng, còn không bằng hắn nghĩ biện pháp đi lấy lòng của ngài Bá Tước. Khuôn mặt xinh đẹp của ngài Bá Tước mà nở nụ cười thì phải là một cảnh tưởng xinh đẹp như thế nào?
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Lôi Triết lộ ra vẻ mê mẩn.
Vừa hay Giản Kiều tóm lấy ánh mắt này, khẽ hỏi: “Anh cũng muốn tham gia à?”
“Không! Hoàn toàn không muốn!” Lôi Triết vội vàng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.
Hắn không dám làm chuyện hư hỏng trước mặt của ngài Bá Tước.
Thân vương An Đức Liệt trêu chọc nói: “Honey à, anh trả lời một cách hoảng hốt như vậy để làm gì? Chẳng lẽ anh sợ làm cho Giản Kiều tức giận à? OMG, anh đừng có nói anh đang cùng Giản Kiều đùa mà thành thật nhé, anh bị cậu ta hoàn toàn buộc chết rồi. Như vậy, tôi phải cho cậu một lời cảnh báo – Đàn ông và đàn ông chỉ là phát tiết ham muốn, đàn ông với phụ nữ mới là âm dương hợp nhất. Đến đây đi, tham gia trò chơi của bọn tôi, đi chinh phục cô gái xinh đẹp nhất thế giới! Trước đây anh là tướng quân thường hay thắng đó!”
“Ai sợ cậu ta? Ai bị cậu ta buộc chết? Hoàn toàn không có chuyện đó!” Trái tim bị những lời nói này hung hăng đâm vào làm cho Lôi Triết sinh ra cảm giác bối rối khó nói nên lời. Mà cảm giác bối rối này thúc đẩy hắn không thèm suy nghĩ mở miệng nói: “Được, tôi cũng sẽ tham gia.”
Giản Kiều: “…”
Cậu yên lặng nhìn người bạn tốt duy nhất của mình, trên mặt lộ ra vẻ khó nói nên lời. Quả nhiên suy đoán trước đó của cậu là chính xác, cái người này chỉ mới ba tuổi thôi.
Chỉ có bạn nhỏ ở nhà trẻ mới có thể tham gia loại trò chơi nhàm chán lại ngu ngốc như vậy.
Lôi Triết lúng túng gãi chóp mũi, trong lòng lập tức tràn đầy hối hận. Hắn luôn cảm thấy mình có lỗi với chuyện của ngài Bá Tước, nhưng lại không tìm ra điểm bất thường.
Vốn dĩ là Thân vương An Đức Liệt có hơi không vui, lúc này lại trở thành một người vui vẻ nhất. Hắn thích chơi, mà loại trò chơi này không thể nghi ngờ là vô cùng mới lạ và cô cùng kích thích.
“Các vị, hôm nay tôi có thể thắng tất cả mọi người, bởi vì tôi đã mang tới một đòn sát thủ.” Hắn ta ngửa đầu, ngạo mạn mà có ý muốn công khai.
“Đưa Zoe lên đây cho tôi.” Hắn ta nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Người hầu nam đứng bên cạnh nhận lệnh mà đi, một lúc sau đưa tới một gã có dáng người thấp bé, vẻ mặt buồn cười, là cô gái lùn mặc váy mềm nhiều màu. Cô ta nắm làn váy, dùng tư thế ưu nhã nhất hành lễ với bọn đại quý tộc, nhưng cô ta càng nghiêm trang lại càng làm cho người ta buồn cười.
Cô ta tròn vo, chính xác là dáng người quả bí lùn làm cho cô ta vô cùng buồn cười.
Không chờ cô ta chọc người, giả ngây giả dại, đám đại quý tộc đã cười lăn cười bò.
Lôi Triết cũng nhịn không được thoải mái cười to.
Chỉ có Giản Kiều cau mày nhìn mọi thứ, sâu trong mắt lộ ra vẻ khó chịu. Cho dù ở đây bao lâu, cậu đều không thể quen hành động xem người sống là một món đồ chơi.
Lôi Triết liếc nhìn cậu một cái, ngay sau đó cũng ngưng cười. Hắn biết muốn chọc cho ngài Bá Tước cười mới là chuyện khó nhất trên thế giới!
Thân vương An Đức Liệt chỉ vào giữa sân khấu, nói với Zoe: “Đi lên biểu diễn một tiết mục. Nhớ kỹ, nhiệm vụ của cô là chọc cười những người ở đây. Chỉ cần có một người không cười, tôi sẽ sử dụng cây roi đầy gai đánh cô!”
Sắc mặt của Zoe hơi trắng bệch, sau đó lập tức lộ ra nụ cười rất buồn cười.
“Vâng, ngài cứ xem đi ngủ nhân!” Cô ta giống như một quả bí lùn đi về phía sàn nhảy.
Nhìn bóng lưng tròn vo của cô ta, mọi người lại cười châm biếm thêm lần nữa.
Nghe thấy cuộc đối thoại này, Giản Kiều hơi sững sờ, sau đó duỗi đầu ngón tay vuốt ve môi mỏng yếu ớt của mình.
Ngay cả nhạc sĩ đang trình diễn vũ khúc cũng không hẹn mà cùng nhau ngừng động tác, toàn sảnh yến hội đều yên tĩnh, sau đó có tiếng thán phục và tiếng hít thở nho nhỏ.
Quả nhiên Gia Tây Á của Khảm Đạt Tư là danh bất hư truyền. Cô ta búi tóc của mình, trong đó có xen lẫn một ít tóc giả, điều này làm cho tóc của cô ta nhiều đến kinh ngạc, hoàn toàn không lộ ra vẻ vụng về, ngược lại xõa tung nhẹ nhàng như mây mù.
Cô ta không giống như nữ quý tộc đương thời, thích để tất cả trang sức lên búi tóc, do đó tỏ ra cả người trang điểm xinh đẹp, khoa trương xa hoa. Cô ta chỉ đeo hai đóa hoa sơn trà màu đỏ ở hai bên tóc mai, xung quanh hoa trà có vài viên trân châu đẹp cực hiếm.
Màu đỏ như máu và ánh sáng đen óng ánh, ở trên mái tóc vàng óng của cô ta làm tôn lên vẻ xinh đẹp sống động, cũng có sự chấn động của màu sắc. Vành tay khéo léo của cô ta đeo hai viên trân châu đen giống vậy, cái này tạo ra sự thú vị khớp nhất từ đầu tới cuối.
Khuôn mặt của cô ấy được trang điểm nhợt nhạt, gương mặt hơn nhuộm màu hồng giống trái đào, môi cũng rất nhợt nhạt, thoáng nhìn qua như là vừa bị bệnh nặng, trong sự suy yếu lại có chút phấn chấn.
Đôi mắt xanh biếc tràn đầy sắc xuân, nhưng đặt trên mặt của cô ta lại có vẻ lạnh lùng.
Hình như cô ta đã sớm qua với việc mọi người si mê vì mình, sau khi nhìn xung quanh một vòng rồi ưu nhã đi vào bên trong sảnh yến hội. Đóa hoa hồng in dưới chân của cô ta, cũng không đẹp bằng một góc của cô ta.
Một gã đại quý tộc vội vàng đi về phía cô cô, trong giọng nói tràn đầy kích động: “Honey, có thể gặp em ở đây thì quá tốt rồi! Từ lần tạm biệt trước, anh chỉ có thể đau khổ nhớ em ở trong mơ. Xin em nhất định phải cho anh một cơ hội nhảy với em một điệu!”
Gia Tây Á nhìn chằm chằm vào người này mấy lần, hình như không nhận ra người này là ai. Người yêu thích cô rất nhiều. Nếu như triệu tập mọi người lại, cũng đủ xếp hàng dài từ Ba Nhĩ Tát đến Địch Sách Lai Đặc.
Nhưng cô ta nhanh chóng giấu vẻ nghi ngờ trong mắt, giơ tay lên, dịu dàng nói: “Có thể nhảy với ngài một điệu chính là vinh hạnh của tôi.”
Ngoài miệng nói là vinh hạnh, nhưng gương mặt xinh đẹp của cô ta vẫn lạnh lùng như băng. Người bên ngoài rất khó phát hiện ý cười trong đôi mắt bình tĩnh của cô ta.
Lúc cô ta mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói tuyệt vời như con chim hoàng an, đại sảnh yên tĩnh càng trở nên yên tĩnh hơn, đoán chừng khoảng một lúc sau mới ồn ào trở lại. Tiếng nhạc, tiếng nói cười, chạm ly, đủ loại âm thanh tràn đầy trong tòa thành tráng lệ này.
Rất nhiều đàn ông đi tới chỗ của Gia Tây Á, bước chân vội vàng như vậy, vẻ mặt si mê như vậy. Bọn hắn vây quanh vị giai nhân tuyệt đỉnh này, tranh giành muốn nói vài câu và nhảy vài điệu với cô ta.
Tuy trên mặt của quý phu nhân và đám kỹ nữ vẫn còn nở nụ cười nhưng trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Kỹ nữ! Có lẽ trong lòng của các cô đã sớm mắng như vậy. Dù sao đồ vật quá xinh đẹp sẽ bị người ta ghen ghét.
Giản Kiều một tay đỡ trán, một tay nhẹ nhàng vuốt ly tròn bằng thủy tinh đựng nước trái cây, hơi hào hứng nhìn vị Gia Tây Á kia. Thân là một nhà thiết kế châu báu, đương nhiên cậu biết phải thưởng thức vẻ đẹp như thế nào.
“Cô ta đẹp không?” Lôi Triết bình tĩnh uống sạch một ly rượu đỏ, khẽ hỏi.
“Đẹp.” Giản Kiều lời ít mà ý nhiều trả lời.
Lôi Triết há miệng giống như là đang cười, nhưng đáy mắt không có sy cười. Hắn vẫy tay gọi người hầu: “Cầm một lọ rượu mạnh tới đây.”
Rất nhanh, một lọ rượu mạnh liền đã đưa tới tay của hắn. Hắn tự rót đầy một ly, uống một hơi cạn sạch, con mắt càng lộ ra vẻ u ám. Không biết vì sao, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng không vui! Thậm chí hắn còn cho là mời Gia Tây Á tới tham gia yến hội là một sai lầm!
Mắt cỉa Thân vương An Đức Liệt đang ngồi cạnh hắn cũng trở nên u ám. Hắn nhìn chằm chằm Gia Tây Á, giọng nói hơi khàn nói: “Nghe nói cô ta chưa bao giờ đi tìm chủ khách. Có thật không?”
Chủ khách chính là người bao nuôi.
Những đại quý tộc này rất thích Lưu Liên Hoa Tùng*, nhưng không hi vọng đóa hoa mình coi trọng bị nhiều người ngửi. Vì để ngăn cách sự quấy rầy của những con ong mật bên ngoài, bọn hắn có thể đưa đóa hoa vào vườn hoa của mình, trở thành chủ nhân của nó.
(*) Lưu Liên Hoa Tùng: Nói về phụ nữ dâm đãng.
Đương nhiên, bọn hắn phải bảo đảm mình có thể cung cấp đầy đủ phân bón để nuôi dưỡng đóa hoa này, để cho nó chỉ nở ra vì mình.
Mỗi một kỹ nữ đều nghĩ đến chuyện tìm một vị chủ khách có thân phận tôn quý, đây là kết cục tốt nhất mà cách cô có thể sắp xếp cho chính mình. Tình nhân của Charles III là phu nhân Đỗ Bành cũng từng là kỹ nữ. Bà ta vì muốn tìm một chủ khách tốt mới thực hiện việc vượt qua giai cấp.
“Đúng vậy, cô ta chưa từng đi tìm chủ khách, cái này thật sự rất kỳ lạ.” Lôi Triết cau mày nói.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Người như Gia Tây Á rõ ràng có tư cách lên bờ, người vẫn còn vui chơi dưới vũng nước bẩn thì thật sự rất hiếm thấy. Hình như cô ta rất hưởng thụ tất cả những gì thân phận của mình mang lại, nhưng thân phận của cô ta vẫn luôn ti tiện như vậy.
Cũng bởi vậy, Lôi Triết không khỏi có chút nghi ngờ. Vào lúc này, hắn có thể tìm ra một vạn lý do để đi bắt bẻ cô gái này.
Thân vương An Đức Liệt tràn đầy tự tin nói: “Không, chuyện này cũng không kỳ lạ. Cô ta biết giá trị của mình, cho nên cô ta đang tìm một kết cục tốt nhất. Hành động treo giá của cô ta vô cùng sáng suốt, hơn nữa người cô ta đang đợi cũng đã xuất hiện rồi, đó chính là tôi.”
Lôi Triết: “…”
Giản Kiều nghiêng đầu, che giấu sự châm biếm trong mắt của mình.
Các quý tộc còn lại đều nhao nhao phụ họa cho lời giải thích của Thân vương An Đức Liệt, còn giục hắn ta nhanh chóng tới lấy lòng của cô gái xinh đẹp kia. Nói không chừng tối hôm nay hắn có thể đưa đối phương về nhà, yêu đương một phen.
Một vị khách lạ mặt trà trộn trong nhóm quý tộc ở đây, khẽ nói: “Mọi người không biết Gia Tây Á có một thói quen sao? Chủ khách đối với cô ta mà nói chỉ là một xiềng xích mà thôi, ngoại trừ trói chặt linh hồn đang tự do của cô ta thì không có bất kỳ tác dụng nào, cho nên cô ta vẫn chưa tìm chủ khách. Nhưng cô ta tới đâu cũng sẽ tìm một tình nhân. Trước khi dạo chơi tới dưới thành trì, cô ta sẽ dốc hết tất cả tình cảm dịu dàng để yêu người này. Vành tai và tóc mai của bọn họ chạm vào nhau, nước sửa hòa nhau, phóng túng hưởng thụ. Bọn họ chỉ vì hạnh phúc trước mắt mà quên đi sự cách trở của thân phận và vị trí, quên đi hạn chế của luân lý và đạo đức, quên hết tất cả mọi thứ. Thứ cô ta muốn là tình yêu nồng cháy như ngọn lửa. Khi các người dùng giá trị bình thường để suy nghĩ về tư tưởng và hành động của cô ta, các người đã thật sự xem thường cô ta rồi.”
Gia Tây Á được miêu tả trong miệng của người này, không thể nghi ngờ là một cô gái có tình có nghĩa rất hiếm thấy.
Giản Kiều nghiêng đầu lại, sâu xa nhìn vị khách này một cái.
Lôi Triết chú ý tới việc cậu bị hấp dẫn, vẻ mặt không khỏi trở nên u ám.
Thân vương An Đức Liệt và một đám đại quý tộc lại si mê và say xưa nghe, mê mẩn không thôi.
Trên người của Gia Tây Á có một lớp băng cứng rắn và lạnh lẽo, lại có gió xuân ấm áp và dịu dàng, còn có ngọn lửa điên cuồng và nhiệt liệt, mà loại tính chất mâu thuẫn đặc biệt này làm cho cô ta mang theo sự hấp dẫn chí mạng.
Không có người đàn ông nào không muốn chinh phục người phụ nữ như vậy.
“Tôi nhất định phải có được cô ta!” Thân vương An Đức Liệt nhìn chằm chằm người phụ nữ đang bị rất nhiều đàn ông vây ở bên trong.
“Muốn có được cô ta nói khó cũng không có, nói dễ cũng không dễ.” Vị khách lạ mặt tiếp tục nói tình hình: “Nghe nói tới thành trì nào, người đầu tiên trêu chọc cô ta làm cho cô ta cười, cuối cùng cũng sẽ thành tình thân của cô ta. Các vị, các người có thể thử nhìn xem bản thân có năng lực này không?”
“Chỉ cần người đầu tiên chọc cô ta cười là được à?” Không chờ Thân vương An Đức Liệt mở miệng thì đã có một tên quý tộc không chờ được nữa bắt đầu truy hỏi.
Xem ra hắn ta cũng để ý tới Gia Tây Á.
Tất cả quý tộc đang ngồi đều lộ ra vẻ trông ngóng. Không có sự ủng hộ của bọn họ thì Thân vương An Đức Liệt chả là gì cả, vì vậy nếu như bọn hắn muốn giành đồ của đối phương, trong lòng hoàn toàn không tồn tại sự lo lắng nào.
“Đúng vậy, chỉ cần trở thành người đầu tiên trêu chọc cô ta làm cho cô ta cười là được. Các tình nhân của cô ta đều như vậy mà có đó.” Vị khách lạ mặt gật đầu chắc chắn.
“An Đức Liệt, anh có thêm một người cạnh tranh rồi.” Một tên quý tộc tràn đầy vui vẻ nói.
“Tôi cũng tham gia.”
“Còn tôi nữa!”
Từng ngồi đều giơ tay lên, ngay sau đó một cuộc chiến không có khói thuốc đã khai hỏa rồi. Cho dù Thân vương An Đức Liệt không tình nguyện thì cũng không thể nói được gì.
Chỉ có Lôi Triết chưa hề tỏ thái độ. Chẳng những như vậy, giữa lông mày của hắn còn lộ ra vẻ châm biếm và khinh thường. Trêu chọc cô gái cười có thể khó hơn trêu chọc ngài Bá Tước cười sao? Hắn không cho là vậy.
Cùng với việc dùng nhiều tâm tư để đi làm cho người phụ nữ kia vui lòng, còn không bằng hắn nghĩ biện pháp đi lấy lòng của ngài Bá Tước. Khuôn mặt xinh đẹp của ngài Bá Tước mà nở nụ cười thì phải là một cảnh tưởng xinh đẹp như thế nào?
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Lôi Triết lộ ra vẻ mê mẩn.
Vừa hay Giản Kiều tóm lấy ánh mắt này, khẽ hỏi: “Anh cũng muốn tham gia à?”
“Không! Hoàn toàn không muốn!” Lôi Triết vội vàng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.
Hắn không dám làm chuyện hư hỏng trước mặt của ngài Bá Tước.
Thân vương An Đức Liệt trêu chọc nói: “Honey à, anh trả lời một cách hoảng hốt như vậy để làm gì? Chẳng lẽ anh sợ làm cho Giản Kiều tức giận à? OMG, anh đừng có nói anh đang cùng Giản Kiều đùa mà thành thật nhé, anh bị cậu ta hoàn toàn buộc chết rồi. Như vậy, tôi phải cho cậu một lời cảnh báo – Đàn ông và đàn ông chỉ là phát tiết ham muốn, đàn ông với phụ nữ mới là âm dương hợp nhất. Đến đây đi, tham gia trò chơi của bọn tôi, đi chinh phục cô gái xinh đẹp nhất thế giới! Trước đây anh là tướng quân thường hay thắng đó!”
“Ai sợ cậu ta? Ai bị cậu ta buộc chết? Hoàn toàn không có chuyện đó!” Trái tim bị những lời nói này hung hăng đâm vào làm cho Lôi Triết sinh ra cảm giác bối rối khó nói nên lời. Mà cảm giác bối rối này thúc đẩy hắn không thèm suy nghĩ mở miệng nói: “Được, tôi cũng sẽ tham gia.”
Giản Kiều: “…”
Cậu yên lặng nhìn người bạn tốt duy nhất của mình, trên mặt lộ ra vẻ khó nói nên lời. Quả nhiên suy đoán trước đó của cậu là chính xác, cái người này chỉ mới ba tuổi thôi.
Chỉ có bạn nhỏ ở nhà trẻ mới có thể tham gia loại trò chơi nhàm chán lại ngu ngốc như vậy.
Lôi Triết lúng túng gãi chóp mũi, trong lòng lập tức tràn đầy hối hận. Hắn luôn cảm thấy mình có lỗi với chuyện của ngài Bá Tước, nhưng lại không tìm ra điểm bất thường.
Vốn dĩ là Thân vương An Đức Liệt có hơi không vui, lúc này lại trở thành một người vui vẻ nhất. Hắn thích chơi, mà loại trò chơi này không thể nghi ngờ là vô cùng mới lạ và cô cùng kích thích.
“Các vị, hôm nay tôi có thể thắng tất cả mọi người, bởi vì tôi đã mang tới một đòn sát thủ.” Hắn ta ngửa đầu, ngạo mạn mà có ý muốn công khai.
“Đưa Zoe lên đây cho tôi.” Hắn ta nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Người hầu nam đứng bên cạnh nhận lệnh mà đi, một lúc sau đưa tới một gã có dáng người thấp bé, vẻ mặt buồn cười, là cô gái lùn mặc váy mềm nhiều màu. Cô ta nắm làn váy, dùng tư thế ưu nhã nhất hành lễ với bọn đại quý tộc, nhưng cô ta càng nghiêm trang lại càng làm cho người ta buồn cười.
Cô ta tròn vo, chính xác là dáng người quả bí lùn làm cho cô ta vô cùng buồn cười.
Không chờ cô ta chọc người, giả ngây giả dại, đám đại quý tộc đã cười lăn cười bò.
Lôi Triết cũng nhịn không được thoải mái cười to.
Chỉ có Giản Kiều cau mày nhìn mọi thứ, sâu trong mắt lộ ra vẻ khó chịu. Cho dù ở đây bao lâu, cậu đều không thể quen hành động xem người sống là một món đồ chơi.
Lôi Triết liếc nhìn cậu một cái, ngay sau đó cũng ngưng cười. Hắn biết muốn chọc cho ngài Bá Tước cười mới là chuyện khó nhất trên thế giới!
Thân vương An Đức Liệt chỉ vào giữa sân khấu, nói với Zoe: “Đi lên biểu diễn một tiết mục. Nhớ kỹ, nhiệm vụ của cô là chọc cười những người ở đây. Chỉ cần có một người không cười, tôi sẽ sử dụng cây roi đầy gai đánh cô!”
Sắc mặt của Zoe hơi trắng bệch, sau đó lập tức lộ ra nụ cười rất buồn cười.
“Vâng, ngài cứ xem đi ngủ nhân!” Cô ta giống như một quả bí lùn đi về phía sàn nhảy.
Nhìn bóng lưng tròn vo của cô ta, mọi người lại cười châm biếm thêm lần nữa.
Nghe thấy cuộc đối thoại này, Giản Kiều hơi sững sờ, sau đó duỗi đầu ngón tay vuốt ve môi mỏng yếu ớt của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook