Một người đang rơi vào bên trong sợ hãi như Giản Kiều cái gì cũng nhìn không thấy.

Trong phòng yến hội đèn đuốc sáng choang, nhưng trước mắt cậu lại đen kịt một màu. Còn người đang quấn lấy cậu lại dữ tợn tựa như ác quỷ, bị tiềm thức che giấu, đây là phương pháp trốn tránh hiện thực hữu hiệu nhất.

Trong hoảng hốt, thân thể của cậu không ngừng truỵ xuống, dòng chảy xiết ở bên cạnh cậu phun trào, làn nước băng lãnh tràn vào miệng và mũi, nỗ lực cướp đi hô hấp của cậu. Cậu lại một lần trở về ký ức kinh khủng nhất trong đầu, trải nghiệm thống khổ giãy dụa sắp gặp tử vong nhưng lại yếu đuối vô lực kia.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy được một đạo thanh âm quen thuộc.

Thanh âm này kiên định mạnh mẽ hạ lệnh: ” Buông cậu ta ra!”

Vòng xoáy đem cậu lôi vào trong trong vực sâu vô tận cùng dòng chảy xiết phút chốc bao vây lấy Giản Kiều bỗng nhiên biến mất. Cậu cảm giác thân thể của chính mình bỗng nhiên nhẹ đi, vì vậy lập tức men theo sợi âm thanh này nổi lên trên, như như một con cá sinh tồn dưới tầng băng trong trời đông giá rét, bức thiết khát cầu một tia dưỡng khí cùng đèn đuốc.

Rốt cục, mắt của cậu cũng sáng lên, sau đó hết thảy tia sáng liền bắn vào đồng tử, tiếp theo là khuôn mặt tuấn tú của Lôi Triết. Người này nhíu chặt đôi lông mày rậm mà nhìn cậu, biểu tình rất thiếu kiên nhẫn.

” Cậu có khỏe không?” Hắn trầm giọng hỏi.

” Tôi, tôi không sao.” Giản Kiều mềm mại vô lực nằm trên ghế sa lông, bên môi dính một chút rượu mạnh, cái trán cùng chóp mũi tràn đầy mồ hôi, cả người nhìn qua như là mới vừa được vớt ra từ trong hồ nước.

Không có chuyện gì thì lên đây ngồi. Lôi Triết không đưa tay ra, mà là tự mình đi tới ghế salong đối diện, đại mã kim đao ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm Giản Kiều, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh chính mình.

Giản Kiều hiểu ý, vội vã đẩy lên thân thể hư nhuyễn, lảo đảo đi tới bên người Lôi Triết, chậm rãi ngồi xuống. Cậu đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám ngã dựa vào trên gối mềm, bởi vì như vậy sẽ khiến cậu hiện ra bộ dáng chật vật. Cậu chỉ có thể tận lực thẳng lưng, dùng tư thái trấn định nhất đi đối mặt với tất cả những chuyện tiếp theo.

Cậu vốn có thể trốn chạy, đem tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay, cùng toàn bộ ký ức đáng sợ đó khóa lại cùng nhau. Nhưng Lôi Triết đã đến, vì thế cậu quyết định lưu lại. Cậu nhất định phải kết thúc trận tiệc rượu này trong thể diện mà.

Người ở toàn hội trường đều rất yên lặng.

Người uống rượu bưng cốc đứng thẳng bất động ; người hút thuốc phiện đình chỉ nuốt mây nhả khói ; đầu ngón tay của người tấu nhạc treo ở trên dây đàn.

Tất cả mọi người có thể cảm giác được sự nổi giận của Lôi Triết ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh. Đôi mắt xanh thẳm của hắn bởi vì lửa giận kịch liệt bốc lên mà biến thành ám sắc.

Sau khi Giản Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn xong, hắn vỗ tay cái độp vào tên phục vụ.

Một chén rượu mạnh lập tức được đưa đến trong tay hắn, hắn ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch, con ngươi nham hiểm trước sau vẫn luôn khóa chặt trên người An Đức Liệt thân vương.

An Đức Liệt thân vương không chịu được loại ánh mắt có tính áp bức này, đầu óc nhất thời thanh tỉnh hơn một nửa, vì vậy chê cười giải thích: ” Cậu không ở đây, cho nên chúng ta muốn cùng Giản Kiều vui đùa một chút. Gọi cậu ta uống sạch một bình rượu là xong rồi, chúng ta chưa từng làm ra chuyện gì quá phận cả.”

Lôi Triết một câu cũng không trả lời, chỉ là giơ giơ ly rượu không trong tay lên.

Người phục vụ ngay lập tức đổ đầy rượu mạnh màu hổ phách cho hắn.

Hắn chậm rãi nhâm nhi một ngụm, tiện đà dùng mâu sắc ám trầm mà nhìn về phía Giản Kiều đang mồ hôi lạnh tràn trề, hỏi: ” Cậu nguyện ý cùng bọn họ chơi sao?”

Giản Kiều còn chưa trả lời, thì tên nam sủng của An Đức Liệt thân vương, cũng chính là nam nhân trẻ tuổi trang điểm tỉ mỉ trước đây tóm chặt tóc tai Giản Kiều kia liền hừ cười nói: ” Có thể theo chúng ta chơi là vinh hạnh của cậu ta, cậu ta làm sao có khả năng không muốn được?”

Đúng, trong con mắt của mọi người, có thể cùng An Đức Liệt thân vương bấu víu quan hệ là một loại may mắn, bởi điều đó sẽ mang lại cho họ những lợi ích không thể đong đếm được. Mặc dù biết rõ cùng thân vương quan hệ quá gần sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp, cũng giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, được ăn cả ngã về không.

Trong số những lãnh chúa nhỏ bé đến Cách Lan Đức từ những vùng hẻo lánh kia, có người nào không phải đưa bản thân tới cửa phục vụ An Đức Liệt thân vương? Cho dù cuối cùng có người không chịu được khuất nhục mà tự sát, thì cũng là bọn hắn đang phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.

Thời điểm khi lòng người bị tham lam nuốt chửng, không có đồ vật gì là không thể hi sinh, trong đó cũng bao gồm cả nhân cách và tôn nghiêm.

Lôi Triết biết rõ lòng người, cho nên hắn không chắc chắn về câu trả lời của Giản Kiều chút nào. Nếu như người này trước mặt mọi người nói ” Tôi nguyện ý “, vậy cái gì hắn cũng sẽ không quản. Từ nay về sau, đối phương trầm luân hay là hủy diệt, đều không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, Lôi Triết lại không nhịn được đem quả đấm của chính mình nắm đến cùm cụp vang vọng. Hắn âm thầm thề: Nếu như Giản Kiều thật sự nói ” Tôi nguyện ý “, hắn nhất định sẽ gõ bể đầu của người này!

” Tôi không muốn.” Thanh âm mềm mại vô lực lại đặc biệt kiên định của Giản Kiều từ bên cạnh truyền đến.

” Tôi sẽ không nguyện ý cùng các người chơi loại trò chơi dơ bẩn này.” Sau khi dừng lại một lát, cậu lần nữa nhấn mạnh cách phát âm của từng từ.

Bàn tay đang nắm chặt của Lôi Triết đột nhiên buông ra. Hắn hướng về phía An Đức Liệt thân vương nâng nâng chén rượu, thần sắc sung sướng như một đại sư tử duỗi lông bờm ra.

Hắn biết rằng, bá tước tiên sinh kiêu ngạo sẽ không cúi đầu với bất kỳ ai.

Đối với câu trả lời như vậy, hắn cực kỳ thoả mãn.

An Đức Liệt thân vương ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ tới Giản Kiều lại không nể mặt chính mình như thế. Mặc dù không muốn, Giản Kiều cũng có thể nói nguyện ý, như vậy mới có thể giảm bớt sự phẫn nộ của Lôi Triết, sau đó làm cho bầu không khí trở nên sống động trở lại. Hắn chẳng lẽ nào không hiểu chút lễ nghi xã giao cơ bản nào ư?

Nam sủng của An Đức Liệt thân vương tựa hồ bị người thổi phồng quá cao, dĩ nhiên không thể nào tiếp thu được câu trả lời này, lúc ấy liền chất vấn: ” Cậu tại sao lại không muốn? Cậu đây là cho thể diện mà không cần đúng không?”

Giản Kiều đang chuẩn bị phản kích, Lôi Triết đã ngoắc ngoắc ngón tay: ” Cậu tới đây.”

Nam nhân trang điểm tỉ mỉ lập tức đi tới.

Lôi Triết trở tay ép xuống: ” Cậu ngồi xổm thấp một chút.”

Nam nhân ngoan ngoãn cong đầu gối lên, hạ thấp thân người. Tại trước mặt Giản Kiều, hắn kiêu ngạo như một con thiên nga, tại trước mặt loại đại quý tộc như Lôi Triết, hắn lại ngoan ngoãn hơn một con rối.

Hắn nghiêng nghiêng đầu, hướng về phía Lôi Triết lộ ra lấy lòng nụ cười. Giống như những người trẻ tuổi đương thời yêu quý hết thảy trào lưu, hắn cũng dùng phấn thoa mặt đem mặt mình bôi đến mức trắng bạch, lại vẽ thêm lên đó hai đám má hồng cực diễm lệ, điều này làm cho hắn nhìn qua như một thằng hề.

Lôi Triết nâng tay lên, đem ly rượu mạnh giội lên trên mặt hắn.

Lớp trang điểm lộng lẫy của người đàn ông ngay lập tức biến thành một bãi vết bẩn hồng, trắng, đen. Hắn che mặt, phát ra tiếng rít gào sợ hãi.

Lôi Triết lạnh lùng nói rằng: ” Tôi cũng đang cùng cậu chơi trò chơi, cậu cảm thấy chơi rất vui sao? Còn muốn tiếp tục không?”

Cùng những người này giảng đạo lý thì không có tác dụng, bọn họ căn bản nghe không hiểu. Chỉ có khi bọn họ đụng phải thống khổ đồng dạng, bọn họ mới hiểu được hành động của mình quá đáng thế nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, sợ hãi lưu lại trong lòng Giản Kiều đột nhiên biến mất sạch sành sanh. Ngồi ở bên cạnh người mà toàn thân đều tản ra khí tức nguy hiểm như Lôi Triết, ngược lại khiến cậu thu được cảm giác an toàn, cơ thể cứng ngắc lạnh lẽo cũng dần dần có được hơi ấm.

Cậu không nhìn nam nhân trẻ tuổi rít gào bên trong kia nữa, mà là đem hết thảy lực chú ý đều đặt ở trên người Lôi Triết.

Người này ở trong mắt cậu đột nhiên phát sáng.

Lôi Triết lập tức cũng cảm giác được tầm mắt nóng của rực bá tước tiên sinh. Hắn quay đầu liếc mắt đối phương một cái, phát ra một tiếng trong miệng, phảng phất xem thường sự mềm yếu của người này, khóe miệng lại càng giương lên.

Tên nam nhân trẻ tuổi kia có thể dài lâu mà làm bạn tại bên người An Đức Liệt thân vương tự nhiên có bản lãnh của hắn. Suy sụp mất một lúc, hắn lau lau mặt rượu, cười nói: ” Có thể chơi cùng ngài là vinh hạnh của tôi, tôi làm sao lại không muốn được chứ?”

Hắn so với bất luận người nào đều hiểu, chỉ có triệt để bỏ qua nhân cách cùng tôn nghiêm mới có thể kiếm về đầy đủ lợi ích. Ở cái thế giới coi trọng vật chất này, cái gì cũng đều có thể đem ra bán, bao gồm chính hắn. Tước vị của hắn chính là dùng thân thể đổi lấy, điều này rất đáng giá.

Hắn không biết xấu hổ khiến cho người chung quanh mở mang tầm mắt.

An Đức Liệt thân vương cười rộ lên, sau là hết thảy khách mời. Vì vậy không khí trong sân lần thứ hai trở nên nhiệt liệt. Người nghiện rượu tiếp tục uống rượu, người nghiện ma túy tiếp tục hút thuốc, người ham muốn sắc đẹp tiếp tục ôm nam thanh nữ tú xoay tròn trong sàn nhảy.

Huyên náo cùng vui sướng lần thứ hai giáng lâm xuống toà đại sảnh xanh vàng rực rỡ này. Đây là một thế giới thẩm mỹ vặn vẹo, lòng người xấu xí trong mắt những quý tộc này dĩ nhiên trở thành đáng yêu. Họ lần lượt vỗ tay khen ngợi nam tử trẻ tuổi, nhiệt liệt tán thưởng.

Giản Kiều mím chặt cánh môi hoa, nỗ lực đè nén dục vọng nôn mửa.

Lôi Triết lại dường như đã quen với những con người và sự việc ghê tởm này. Hắn không có một chút kinh ngạc, cầm lấy một bình rượu mạnh đổ vào đỉnh đầu nam nhân trẻ tuổi.

” Được thôi, ngày hôm nay tôi sẽ cùng cậu chơi tới cùng.” Hắn nhìn về phía phục vụ, lãnh khốc hạ lệnh: “Chuyển hết rượu trong hầm tới đây, nếu không đủ, trong nhà tôi còn có rất nhiều đồ trân quý.”

Nam nhân trẻ tuổi bị dội đến bối rối. Hắn vốn tưởng rằng nếu mình không biết xấu hổ thì Lôi Triết sẽ chịu thua, lại không nghĩ rằng đối phương dĩ nhiên lại cùng hắn đối đầu.

Những chai rượu một bình lại một bình lạnh như đá dội xuống, chưa nói đến việc thân thể có chịu đựng được hay không, riêng chuyện mất hình tượng thì không phải nam nhân nào cũng có thể chịu được. Từ đó về sau, người khác chỉ cần vừa nhắc tới hắn, sẽ nhớ tới dáng dấp xấu xí cả người dính đầy rượu của hắn.

Tôn nghiêm, nhân cách, danh dự, những thứ này cũng có thể không cần thiết, nhưng mà hình tượng tốt đẹp lại là tiền vốn ăn cơm của hắn. Khi hắn trong mắt người khác chỉ là một thằng hề, sự sủng ái mà An Đức Liệt thân vương dành cho hắn nhất định sẽ biến mất. Trường danh lợi tràn ngập phân bì, mưu tính cùng tranh đấu này, cuối cùng rồi sẽ biến thành đầm lầy đem hắn nuốt chửng.

Hắn sẽ bị mọi người lăng mạ và chà đạp theo thói quen, giống như một chú lùn bị lôi ra làm thú vui trong mỗi bữa tiệc. Hắn sẽ từ từ mất đi tất cả mà hiện tại bản thân đang nắm giữ.

Nghĩ tới đây, nam nhân trẻ tuổi lập tức nhìn về phía An Đức Liệt thân vương, trong mắt phóng ra ánh sáng cầu cứu.

An Đức Liệt thân vương không chút nào tiếp thu được lo lắng hầu hạ của hắn, trái lại còn vỗ tay cười ha hả: ” Ý đồ này chơi quá vui! Ha ha ha, nhanh đi chuyển rượu đến đây!”

Người hầu lập tức đi tới hầm rượu.

Người chung quanh cũng đều háo hức nổi lên, nóng lòng muốn thử. Rất rõ ràng, bọn họ đã tìm được lạc thú mới, mà bọn họ hoàn toàn sẽ không đi cân nhắc xem nam nhân trẻ tuổi có nguyện ý hay không.

Những gì đã xảy ra ở trên người Giản Kiều, đã được lặp lại trên thân nam nhân kia.

Nam nhân trẻ tuổi bắt đầu run lẩy bẩy. Hắn đã có thể tưởng tượng những gì mình sẽ phải đối mặt tiếp theo. Mỗi người nơi này đều sẽ cầm lấy một bình rượu, cười ha ha tưới lên trên đầu hắn, sau đó vây quanh hắn nhảy múa. Bị ngâm trong rượu, hắn vừa như một đám giòi bọ đáng thương, lại vừa như một con cừu non đợi làm thịt.

Thời điểm chơi đến cuồng điên, những người này nói không chừng còn thật sự coi hắn thành dê con của Thượng Đế, gác ở trên đống lửa thiêu hủy. Những điều như vậy đã từng phát sinh qua trước đây.

Nhóm người uống quá nhiều rượu, đánh quá nhiều nha phiến như một đống cỏ khô, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể đem lý trí của bản thân triệt để thiêu hủy. Sau khi rơi vào mê loạn, bọn họ sẽ hóa thân thành ma quỷ, đem tất cả hình phạt tàn khốc thực thi trên người đối tượng để tìm kiếm niềm vui.

Cùng bọn họ chơi trò chơi tồn tại qúa nhiều rủi ro, nguy hiểm, nam nhân trẻ tuổi hiểu rõ toàn bộ điều này.

Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng nghe hiểu câu hỏi của Lôi Triết, khóc lóc hô: ” Đại nhân, tôi không muốn, tôi không muốn chơi cùng ngài! Cái trò chơi này thực sự không vui chút nào, cầu ngài bỏ qua cho tôi đi!”

” Rượu đã đưa đến, cậu làm sao có thể không chơi được chứ?” Lôi Triết còn chưa lên tiếng, An Đức Liệt thân vương đã âm trầm mở miệng.

Hắn yêu thích tất cả các trò chơi vừa đưa ra.

Người phục vụ vừa vặn đưa đến một hòm rượu đỏ, dịch rượu đỏ sẫm giống như máu tươi nhuộm đầy thân thể của nam nhân tuổi trẻ, hình ảnh kia có thể so sánh với hiện trường đồ tể, nhưng đó lại là ảnh tượng mà tất cả mọi người kỳ vọng nhìn thấy. Có lẽ khi chơi đến cuối cùng, bọn họ hội thật sự sẽ khiến cho nam nhân trẻ tuổi ngã trong vũng máu.

” Tôi không chơi nữa! Xin lỗi, tôi không nên trêu đùa Giản Kiều, tôi xin lỗi, tôi đáng chết! Tôi thừa nhận là tôi đố kị tuổi trẻ, cao quý cùng dung mạo của cậu ta, tôi sai rồi!” Nam nhân trẻ tuổi rốt cuộc cũng nói ra nội tâm xấu xa.

Hắn đương nhiên biết cái trò chơi trước kia không tốt đẹp gì, cũng biết Giản Kiều sợ hãi bất lực cỡ nào. Hắn là cố ý muốn đem người này dìm xuống bên trong vũng bùn dơ bẩn.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt mà lại sạch sẽ của đối phương, hắn lại muốn đem đối phương hủy diệt!

Giản Kiều dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào đuôi mắt còn mang một chút nước mắt của chính mình, thần sắc thập phần lạnh lùng. Nghe thấy những câu nói này, cậu không cảm nhận được một chút cảm xúc nào, bởi vì cậu vẫn luôn biết —— lòng người so với địa ngục còn đáng sợ hơn.

” Cút!” Lôi Triết một cước đạp tới.

Nam nhân trẻ tuổi bay ngược năm, sáu mét, sau khi rơi xuống đất vội vã bò lên, khấp khễnh chạy xa. Bàn trà, ghế sô pha, người phục vụ, bị hắn đụng ngã lăn vài cái.

Không có ai ngăn cản hắn trốn chạy, cũng không có ai trách cứ Lôi Triết khiến họ mất hứng.

Tại Cách Lan Đức này, Lôi Triết nắm giữ cường quyền cùng quân đội hiển nhiên càng có quyền lên tiếng hơn so với An Đức Liệt thân vương. Những kẻ điên này ở trước mặt hắn chỉ có thể câm như hến.

Nét mặt An Đức Liệt thân vương vặn vẹo nháy mắt, tựa hồ như muốn nổi giận, nhưng cũng chỉ là bĩu môi, tức giận chất vấn: ” Cậu khi nào trở nên nhân từ như thế?”

” Tôi không phải nhân từ, tôi chỉ không muốn hành vi điên rồ của các người xúc phạm tới đôi mắt của Giản Kiều. Cậu ấy đến từ Địch Tác Lai Đặc, nơi đó không có loại luật pháp như thế này.”

Lôi Triết thực sự đang nói sự thật. Nếu như Giản Kiều không ở đây, hắn nhất định sẽ lột da tên nam nhân vừa rồi!

Giản Kiều đang chạm nhẹ vào đuôi mắt mình nhanh chóng liếc mắt nhìn Lôi Triết một cái, trong con ngươi có ánh sáng nhàn nhạt chợt lóe lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương