Giản Kiều bị tiếng quát của Lôi Triết dọa cho sợ hết hồn, vội vã giơ hai tay lên làm một động tác rút lui.

“Đại nhân, tôi cảm thấy rất xin lỗi khi đã mạo phạm bạn gái anh. Nhưng tôi không có ý khinh nhờn cô ấy.” Cậu thập phần áy náy mà nói rằng.

Cái gì khinh nhờn? Đây là một ả kỹ nữ dơ bẩn! Cậu vốn không nên sờ đầu của cô ta! Người bị khinh nhờn kia phải là cậu mới đúng!

Lôi Triết có đầy lời muốn nói trong bụng, nhưng lại không có cách nào nói chuyện cô gái kia là gái hồng lâu ra khỏi miệng. Một nền giáo dục tốt khiến cho hắn duy trì phong thái cơ bản của một thân sĩ.

Cô gái hồng lâu đã khóc hết nước mắt.

Hai tên nhân viên cửa hàng đi tới, nỗ lực an ủi cô ta, đồng thời cũng đưa cho cô một cái khăn mùi soa trắng noãn.

Thời điểm cô gái hồng lâu nhận lấy khăn tay mới phát hiện ra lòng bàn tay của mình cùng với viên bảo thạch hồng nhạt kia, cư nhiên lại dính đầy vết bẩn hồng, trắng, đen…. khác nhau. Mà những vết bẩn ấy lại đến từ chính phấn phủ, phấn má, son môi thoa đầy mặt cùng đôi lông mày nhuộm than của cô.

Bởi vậy có thể thấy được khuôn mặt cô ấy ướt đẫm nước mắt như thế nào.

Chẳng trách thời điểm nhân viên cửa hàng nhìn về phía cô, biểu tình của họ có chút sợ hãi, phảng phất cứ như vừa nhìn thấy quỷ vậy.

Cô gái hồng lâu ” A ” mà hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng bụm mặt chạy ra khỏi cửa hàng châu báu. Cô sớm đã có thói quen bị người khác khinh bỉ, bị nhục nhã, thậm chí để cho họ dẫm đạp một cách tùy tiện lên bản thân, nhưng nhưng cô không muốn biến mình xấu mặt trước vị bá tước tiên sinh kia, một chút cũng không muốn!

Con đường này có tên là phố châu báu. Ngoài các tiểu thư quý tộc cùng gái hồng lâu thì người hay đến thăm nơi này nhất còn có kẻ cướp và những tên trộm. Bọn họ yêu thích tìm người phụ nữ lạc đàn, thân phận địa vị nhìn qua không có vẻ quá cao quý để ra tay, làm như vậy vừa có thể thu được nguồn lợi phong phú, vừa sẽ không chọc phải bất cứ phiền phức gì.

Mà cô gái hồng lâu khóc lóc đi ra ngoài kia, sẽ trở thành mục tiêu tốt nhất không chút nghi ngờ.

Lôi Triết giơ hai tay lên, hướng về phía Giản Kiều gấp gáp nói rằng: ” Cậu không cần cảm thấy xin lỗi, tôi vừa rồi không có ý trách cứ cậu. Tôi không biết nên làm sao để giải thích với cậu, nói chung là tôi không hề tức giận, mà cô ta cũng không phải bạn gái tôi. Tôi cùng với cô ta một chút giao tình cũng không có!” Dứt lời liền vội vã chạy ra ngoài.

Làm một tên kỵ sĩ, hắn nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho vị nữ sĩ kia.

Thời điểm Giản Kiều lấy lại tinh thần, cửa tiệm đã đóng lại, chuông gió treo ở ngoài cửa phát ra lạp lạp thanh âm, để chứng minh vừa nãy có ai đó đã đến và rời đi.

“Bọn họ rốt cuộc bị làm sao vậy?” Giản Kiều chỉ chỉ cửa.

Hai tên nhân viên cửa hàng nhún nhún vai, cũng là vẻ mặt không hiểu chuyện gì xảy ra.



Lôi Triết tìm thấy cô gái hồng lâu đang che mặt gào khóc tại bên trong cái ngõ tối đầu phố. Cô ta đem mình cuộn thành một đoàn giống như con chó nhỏ bị thương, trong tay cô vẫn nắm thật chặt viên bảo thạch hồng nhạt không đáng giá kia.

“Đứng lên đi, tôi đưa cô trở về.” Lôi Triết nhanh chóng đi tới, bên trong lời nói tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.

Hắn đối với nữ nhân này một chút hứng thú cũng không có, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc dò hỏi đối phương tại sao lại gào khóc.

“Tôi nhớ mẹ của tôi.” Cô gái hồng lâu đột nhiên lại sản sinh ra mong muốn nói hết những lời trong đáy lòng.

Cô ta vén làn váy lên, cực kỳ quý trọng mà lau chùi viên bảo thạch hồng nhạt kia, rồi lại xoa xoa khuôn mặt xinh xắn của mình, nức nở nói: ” Nhà tôi rất nghèo, cực kỳ nghèo, đến cả việc mua một khối vải vóc hoàn chỉnh cũng không mua nổi. Cho nên mẹ tôi luôn luôn nhặt những miếng vải vụn mà người khác không muốn từ trong đống rác, may váy cho tôi.”

“Anh có biết không, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ được mặc một chiếc váy mới. Chiếc váy của tôi lúc nào cũng dính đầy miếng vá, quái dị, xấu xí, vặn vẹo, đủ loại. Mặc chiếc váy vá này, tôi quả thực ghê tởm như con cóc ghẻ! Mọi người luôn cười nhạo tôi, mà tôi thì lại chỉ dám khóc lóc chạy về nhà, tìm một nơi tối tăm để trốn.

“Lúc này, mẹ tôi sẽ tìm được tôi, ôm lấy tôi, sau đó ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói rằng: Tiểu Trân Ny của mẹ, trong mắt mẹ, con mãi là cô gái xinh đẹp nhất trên đời. Vui vẻ đi, bảo bối của mẹ. Thời điểm khi con vui vẻ, vũ trụ kia sẽ bởi vì con mà trời quang mây tạnh.”

Nói tới đây, cô gái hồng lâu hai mắt rưng rưng bỗng bắn ra ánh sáng của niềm hạnh phúc.

Cô nhìn về phía khoảng không, vừa hồi ức vừa nỉ non: ” Khi đó, tôi luôn xem thường và gạt đi sự an ủi của bà ấy, bởi vì tôi luôn biết rất rõ ràng rằng, mình không phải là cô nương xinh đẹp nhất trên thế giới này. Bất luận tôi cười hay không cười, bầu trời vẫn sẽ âm trầm ảm đạm, ánh dương ấm áp mãi mãi cũng sẽ không chiếu rọi trên người tôi. Tôi thấp kém, nhỏ bé, bình thường như vậy đấy.”

Cô ta nâng bảo thạch lên trong lòng bàn tay, mơ màng nói: ” Nhưng mà, vừa rồi, tôi bỗng nhiên hiểu được, mỗi một câu mẹ tôi nói ra tất cả đều là sự thật. Bởi vì bà ấy yêu tôi, cho nên ở trong mắt bà, tôi chính là cô gái xinh đẹp nhất. Bởi vì bà ấy yêu tôi, cho nên thời điểm khi tôi vui vẻ hạnh phúc, bầu trời của bà trong xanh sáng sủa. Tôi là ánh sáng và nhiệt độ của bà ấy.”

“Bà ấy yêu tôi như vậy! Nhưng tôi bởi vì bần cùng mà thoát đi khỏi cái nhà kia, rơi xuống đầm lầy tuyệt vọng như bây giờ. Tôi thật sự rất hối hận! Nếu như có thể gặp được bá tước tiên sinh sớm hơn chút, nghe thấy những câu nói cậu ta vừa mới nói kia sớm hơn chút thì tốt rồi!”

Cô gái hồng lâu đem bảo thạch hồng nhạt gắt gao dán ở trên mặt, khóc không thành tiếng. Phải đến tận lúc này cô ấy mới hiểu được, một người có cao quý hay không, nó không nằm ở chỗ người khác, mà ở chính mình. Người biết yêu thương bản thân vĩnh viễn sẽ là người cao quý nhất.

Ngược lại, những người vì truy đuổi danh lợi mà vứt bỏ chính mình kia, cuối cùng rồi sẽ đê tiện chìm đắm trong bụi trần.

Bọn họ dần dần trở nên không đáng giá một đồng.

Lôi Triết xoa xoa đôi mày đau nhức, trầm giọng nói rằng: “Cô muốn đi về nhà sao? Tôi phái người đưa cô về nhà. Có tôi ở đây, tú bà không dám tìm đến cô để gây phiền phức đâu.”

Cô gái hồng lâu nhấc lên gương mặt đã ẩm ướt vì nước mắt, cực kỳ thống khổ nói rằng: “Cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng tôi mãi mãi cũng không trở về được nữa. Mẹ tôi chết rồi. Người yêu tôi nhất trên thế giới này đã vĩnh viễn biến mất.”

Lôi Triết nhất thời yên lặng. Hắn không thể thần thông quảng đại đến mức đem người chết phục sinh.

Chính thời điểm hắn đang vắt hết óc nghĩ phải an ủi cái nữ nhân đáng thương này như thế nào, cô gái hồng lâu lại vén làn váy lên, lau khô nước mắt một cách bừa bãi.

Cô ta ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi con ngươi kiên nghị, giống như tuyên thệ nói rằng: ” Đại nhân, tôi sẽ sống tiếp cho thật tốt. Mẹ tôi yêu tôi, cho nên tôi là bảo vật ở trong mắt bà ấy. Bà ấy biến mất, tôi nên yêu bản thân như cách bà ấy yêu tôi. Tôi cũng có thể là một khối bảo vật trong mắt chính mình. Người khác chà đạp tôi, nhưng tôi không thể chà đạp chính tôi được. Tôi sẽ sống thật xinh đẹp, thật vui vẻ mỗi ngày. Tôi muốn chọn lựa cái mình thích, mà không phải một mực đuổi theo cái gọi là đắt đỏ.”

Cô xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, sau đó vịn vào vách tường đứng lên một cách khó khăn.

“Chỉ tiếc đạo lý này tôi lại hiểu ra quá muộn.” Cô cụp mắt nhìn về phía bảo thạch hồng nhạt trong lòng bàn tay, lần thứ hai tiếng nói trở nên nghẹn ngào.

Lôi Triết lắc đầu nói: “Không, không muộn chút nào đâu. Có giác ngộ như vậy, tôi nghĩ cô sớm muộn cũng có một ngày sẽ hiển lộ tài năng ở lĩnh vực gái hồng lâu.”

Cô gái hồng lâu: “… “

Không biết tại sao, cô bỗng nhiên sinh ra kích động muốn đánh người.

Qua hồi lâu, nàng cô khó khăn mở miệng: ” Lôi Triết đại nhân, tôi nên cảm tạ ngài đã an ủi sao?”

Lôi Triết chỉ chỉ bên ngoài ngõ hẻm, thúc giục: “Không cần cám ơn. Người làm của tôi đã tới, bọn họ sẽ đưa cô trở về. Cô đi nhanh đi, tôi còn có chuyện phải làm.”

Cô gái hồng lâu nhìn về phía đầu phố, quả nhiên phát hiện ra vài tên kỵ sĩ thân hình cao lớn cùng một chiếc xe ngựa sang trọng. Vì vậy cô bèn lau sạch nước mắt, cũng không quay đầu lại. Đối với nam nhân quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, dung mạo tuấn mỹ dị thường này, một chút lưu luyến cô cũng không có.

So với Hoa Đô bá tước, hết thảy quý tộc trên thế giới đều là rác thải!

Lôi Triết nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái hồng lâu phút chốc, lại lắc đầu, sau đó mới nhanh chân đi về phía cửa hàng châu báu của Giản Kiều.

” A, anh trở lại rồi sao. Vị nữ sĩ kia có khỏe không? Cô ấy làm sao vậy?” Nhìn thấy Lôi Triết đi rồi lại quay lại, Giản Kiều lập tức dò hỏi.

” Cậu thao thao bất tuyệt đã làm cho cô ta nhớ lại mẹ của chính mình.” Lôi Triết dùng giọng điệu trào phúng nói.

” Hóa ra là nhớ mẹ.” Ánh sáng trong mắt Giản Kiều tối lại hoàn toàn.

Tình mẹ là đề tài mà cậu không muốn chạm đến, vì thế cậu chỉ chỉ bày ra hai cái hộp nhung thiên nga trên quầy, thu hút sự chú ý của Lôi Triết: ” Hai chiếc nhẫn này anh còn muốn mua không?”

” Đương nhiên mua, bao nhiêu tiền?” Lôi Triết nhanh chân đi đến trước quầy.

Giản Kiều báo ra một con số cực kỳ đắt đỏ, Lôi Triết mắt cũng không chớp mà ký đơn, sau đó hỏi: ” Khối mã não này cậu thật sự không bán?”

Giản Kiều vừa dùng ruy băng gói hộp quà vừa kiên định từ chối: ” Không bán.”

Lôi Triết khịt mũi một tiếng, khinh thường nói: ” Kỳ thực cậu không xứng nắm giữ nó.”

” Cái gì?” Giản Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp nhìn sang.

“Tôi nói cậu không xứng nắm giữ nó.” Ngữ khí Lôi Triết nặng nề lặp lại một lần nữa, ánh mắt không né tránh chút nào: ” Cậu cũng đã nói, nó không là một vật chết, mà là một thế giới. Nó ở trong lòng đất tối tăm, chờ đợi một người có thể lý giải, thưởng thức, và quý trọng nó xuất hiện. Mà cậu hoàn toàn không đạt tới mong đợi của nó.”

” Cậu đem nó khai quật ra, đánh bóng loáng, đồng thời phát hiện cái đẹp của nó. Nhưng cậu lại lần nữa đem nó khóa vào một cái địa phương hắc ám nhỏ hẹp, khiến nó tiếp tục vắng lặng. Như vậy, sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa gì? Nếu như là tôi, tôi chắc chắn sẽ không dùng phương thức như thế đối xử với trân bảo mà chính mình yêu mến nhất.”

Trái tim của Giản Kiều xúc động, không thể ngừng hỏi: ” Vậy anh sẽ làm thế nào?”

” Tôi sẽ đeo nó vào trước ngực mình mọi lúc. Tôi biết sự yếu đuối của nó, cho sẽ bảo vệ thật tốt ; tôi quý trọng cái đẹp của nó, cho nên sẽ để nó tỏa ra. Ở chỗ này của tôi, nó hoàn toàn tự do.”

Lôi Triết chỉ chỉ Giản Kiều, nói rằng: ” Trích dẫn trước cậu đã nói, cách chúng ta đối xử với những vật thân yêu của mình thường phản ánh cách chúng ta đối xử với chính mình. Cậu đem khối này mã não khóa lại, không cho bất luận người nào xem xét, có phải cũng là biểu thị cậu đem trái tim của chính mình khóa lại, không cho bất luận người nào tới gần?”

” Cậu nói vạn vật có linh, như vậy cậu cần phải đem khối mã não vĩnh cửu này ở tại hắc ám chi địa lấy ra, thả ở bên tai lắng nghe. Tôi nghĩ, nếu như cậu thật sự cùng nó tâm ý tương thông, cậu có thể nghe thấy tiếng khóc của nó.”

Lôi Triết gật gật đầu, lần thứ hai cường điệu: ” Cho nên, cậu không xứng nắm giữ nó. Không thể vì sống sót mà sống, bất luận là đồ vật gì đều có ý nghĩa tồn tại, cậu hiểu chưa?”

Dứt lời, hắn lấy hai chiếc nhẫn, nhanh chân rời đi. Hắn chán ghét bá tước tiên sinh trước sau đều mang lên mặt nạ ôn hòa, mà khối mặt nạ này, cùng cái kia tủ sắt kia có chỗ nào khác nhau?

Chuông gió trên xà cửa va vào nhau tạo ra những âm thanh vui tai, lại không thể gọi trở về thần trí Giản Kiều.

Qua rất lâu, cậu mới từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, sau đó vội vàng đi tới trước tủ sắt, mở khóa treo, lấy ra hộp gỗ đàn hương tử.

Cậu cẩn thận từng tí lấy ra khối mã não ẩn chứa một vùng trời nhỏ này, đặt bên tai lắng nghe.

Trong cửa hàng hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người dùng ánh mắt cổ quái nhìn vị bá tước tiên sinh này. Hành động của cậu quá kỳ quái, phảng phất thật sự có thể từ bên trong một tảng đá nghe thấy âm thanh không giống bình thường.

Lẽ nào cậu không biết tất cả điều kia đều là Lôi Triết đang nói hưu nói vượn hay sao?

Nhưng mà, mấy giây sau, Giản Kiều lại nhắm mắt lại, rù rì nói: ” Nó thật sự đang khóc.”

Cậu đem lỗ tai chính mình dán chặt vào khối mã não vừa lấy ra, nâng ở lòng bàn tay, thấp giọng thở dài nói: “Ở chỗ này của tôi, nó là một cục đá không có tự do.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương