Lôi Triết tay mắt lanh lẹ nhanh chóng giữ chặt cô gái hồng lâu đang ngã về phía trước. Hắn là một gã kỵ sĩ, cho nên dù cho phiền chán tới cực điểm, hắn cũng sẽ không khiến cho người đồng hành gặp nguy hiểm dưới sự bảo vệ của chính mình.

Sau khi đem người đỡ lấy, hắn nhìn về phía Giản Kiều, biểu tình tựa hồ rất bình tĩnh, kì thực tâm lý lại lúng túng đến đòi mạng.

Phương thức gặp mặt như vậy thật con mẹ nó nổi bật! Hắn hận tìm không được một cái lỗ nẻ để chui vào!

Giản Kiều đem hai quả cầu thủy tinh nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp phủ kín vải nhung, sau đó đứng lên, lễ phép gật đầu: ” Đại nhân, rất vui được gặp anh.”

Trên mặt cậu không có bất kỳ biểu tình gì, khí tức u buồn bao trùm quanh người cũng chưa được tản đi nửa phần, nhưng tiếng nói của cậu lại hết sức ôn nhu, trong mắt hoàn lập loè ánh sáng rực rỡ như chưa từng có.

Luôn yêu thích đem hết thảy tình cảm đều ẩn giấu ở trong tim phòng bị như cậu, lại mở ra một cái khe cửa hiếm thấy, chỉ để hoan nghênh Lôi Triết đến.

Cậu thật sự cao hứng khi có thể gặp lại người này.

Lôi Triết có trực giác nhạy bén giống như dã thú. Hắn tuy rằng không hiểu rõ Giản Kiều, nhưng cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng của cuộc hội ngộ này. Đôi mắt của đối phương đột nhiên cũng thắp sáng được trái tim hắn.

Chỉ là trong nháy mắt, vẻ lúng túng cùng ảo não tràn đầy trong lòng Lôi Triết đều biến mất. Hắn nhoẻn miệng, nở nụ cười xán lạn, sau đó nhấc cánh tay vẫy vẫy, thuận tiện thoát khỏi cô gái hồng lâu đang chặt chẽ kéo mình.

Gái hồng lâu thiếu chút nữa bị cánh tay của hắn nâng lên, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ phải buông tay.

” Anh đến đây mua sắm ư?” Giản Kiều chậm rãi đi lên trước, nói rằng: ” Vô luận ngày hôm nay anh mua cái gì, tôi đều có thể giảm giá cho anh hai mươi phần trăm.”

Hai mươi phần trăm là một cái ưu đãi không hề thấp, toàn bộ tổng kết lại nói không chừng có thể tiết kiệm mấy ngàn kim tệ.

Lôi Triết nhướng cao đuôi lông mày hỏi: ” Ồ? Nghe đâu cậu không bao giờ giảm giá, nhưng tại sao lại hào phóng với tôi như vậy?”

Giản Kiều nhìn thẳng vào con ngươi xanh thẳm của hắn, trả lời: ” Bởi vì anh là một người tốt.”

Đôi lông mày giãn ra của Lôi Triết bất giác xoắn vào nhau. Người tốt? Vẻn vẹn chỉ là bởi vì cái này? Chết tiệt, hắn đối với đáp án như này rất không vừa ý! Khắp thiên hạ nhiều người tốt như vậy, lẽ nào Giản Kiều đều giảm giá hết cho bọn họ hay sao? Cậu giảm giá được mãi không? Hai chữ người tốt này quá bình thường, căn bản không lộ ra được sự đặc biệt của chính mình!

Càng nghĩ càng không hài long, Lôi Triết trầm giọng truy hỏi: ” Tôi có nơi nào tốt?”

Giản Kiều cụp mắt suy nghĩ chốc lát, sau đó cực kỳ nghiêm túc đáp: ” Nói như thế này đi, tại Cách Lan Đức cùng Ba Nhĩ Tát, anh là người tốt nhất mà tôi từng được gặp.”

Đúng, người tốt nhất.

Giản Kiều rất rõ ràng, nếu như buổi tối ngày hôm ấy, mình không tìm được cớ thích hợp để rời khỏi hoàng cung, thì hậu quả sẽ rất bi thảm. Lưu Dịch Tư công tước sẽ không vì cậu rồi đi đắc tội với vị quốc vương tương lai, Mộ An hoàng hậu muốn an ổn qua quãng đời còn lại, cũng nhất định phải dựa vào sự trông nom của An Đức Liệt thân vương.

Nếu cùng cân nhắc, thì Giản Kiều tất nhiên sẽ là người bị hi sinh kia. Tất cả mọi người sẽ chọn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí đổ thêm dầu vào lửa. Bọn họ sẽ hợp lực đem Giản Kiều đẩy xuống vực sâu tuyệt vọng.

Nhưng mà, tại hiện thực băng lãnh cùng cường quyền trước mặt như vậy, Lôi Triết, người không liên quan gì đến cậu, thậm chí còn có thù oán với cậu, đã kịp thời ra tay cứu viện.

Thời điểm người trong cả thiên hạ đều coi thường sự sống chết của cậu, lại chỉ có Lôi Triết đang quan tâm.

Như vậy không phải là người tốt nhất hay sao?

Nghĩ tới đây, Giản Kiều dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm đuôi mắt hẹp dài của chính mình, ôn nhu nói: ” Mức giảm giá 20% theo tôi vẫn còn hơi nhỏ. Như vậy đi, tôi có thể đưa một bộ châu báu cho vị mỹ lệ nữ sĩ này. Chỉ cần là đồ vật mà cô ấy nhìn trúng, vô luận giá cả đắt giá cỡ nào, cũng có thể tùy ý lấy đi.”

Cô gái hồng lâu hết nhìn đông nhìn tây sau khi nghe được câu đó lập tức nhìn về phía Giản Kiều, trong mắt bốc cháy lên hỏa diễm tham lam.

Không nghi ngờ chút nào nữa, cô ta tuyệt đối sẽ đem bộ châu báu cao quý nhất trong cửa hàng lấy đi. Cô ấy là một người mới, lại chưa từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cũng chưa từng thấy trường danh lợi phù hoa, nên vẫn không thể khống chế tâm tình của bản thân.

Nàng không có cách nào như chị em khác, vì chiếm được yêu thích trường cửu của khách nhân mà kìm nén sự thô tục của mình.

Cô ta lúc này liền chỉ vào châu báu rực rỡ muôn màu, hỏi: ” Bộ nào là đẹp nhất — “

Lôi Triết hối hận rồi. Nếu như thời gian có thể chảy ngược, hắn nhất định sẽ đem nữ nhân này cùng Đặng Khẳng nam tước trói vào với nhau, sau đó một cước đá lên trời cao.

” Ngậm miệng lại!” Hắn đè thấp tiếng nói quát lớn, sau đó lại vội vàng uy hiếp một câu: ” Nếu như cô còn muốn an an ổn ổn mà sống tại Cách Lan Đức này, thì tốt nhất đừng nói chuyện nữa!”

Nhìn thấy trong mắt hắn giấu diếm lạnh lùng nghiêm nghị, gái hồng lâu sợ đến mức câm như hến.

Lôi Triết mạnh mẽ trừng mắt cô ta một cái, thời điểm nhìn về phía Giản Kiều lại hoàn toàn thay đổi một bộ mặt khác. Nói như thế nào đây, hắn hiện tại thoả mãn cực kỳ. Câu ” Người tốt nhất ” này đủ để lộ ra sự đặc biệt của hắn, cũng đủ để biểu lộ ra phân lượng của hắn ở trong lòng bá tước tiên sinh.

Chỉ là giúp một việc nhỏ không đáng kể mà thôi, người này dĩ nhiên nhớ kỹ trong lòng, lại còn hết sức trung thành chờ đợi như vậy. Cậu thật đúng là đơn thuần! Muốn lừa dối cậu, hẳn là một chuyện rất dễ dàng đi?

Lôi Triết âm thầm thở dài một tiếng, phảng phất đang giễu cợt sự ngu xuẩn của bá tước tiên sinh, khóe miệng lại không ngừng được nâng lên.

” Cậu lại sai rồi, tôi và cô ta không có quan hệ gì cả.” Lôi Triết chỉ chỉ gái hồng lâu, không nhịn được cường điệu một câu: ” Trên thực tế, mười phút trước tôi và cô ta mới gặp mặt nhau lần thứ nhất, ngay cả tên của cô ta là gì tôi cũng không biết.”

Giản Kiều gật gật đầu, không hỏi đến việc vì sao hắn lại mang một người phụ nữ không quen biết tới mua sắm.

” Cho nên, cậu không cần đưa cho cô ta bất cứ đồ vật gì. Cô ta nhìn trúng cái gì tôi sẽ trả tiền cái đó.” Lôi Triết chỉ về châu báu trong quầy, lần thứ hai cường điệu: “Không cần phải giảm giá, tôi có tiền.”

Không biết tại sao, hắn có chút không đành lòng chiếm tiện nghi của bá tước tiên sinh.

Gái hồng lâu mới vừa rồi còn rất thất vọng, lúc này đã lộ ra nét mặt hưng phấn. Cô ta chà xát tay, chuẩn bị làm một vố lớn.

Mặt Giản Kiều hướng về phía cô ta, hơi cúi người xuống, tiếng nói chậm rãi nói rằng: ” Mỹ lệ nữ sĩ, cô rất may mắn. Kỵ sĩ của cô vừa anh tuấn cô hùng hồn.”

” A, đúng vậy! Tôi ngày hôm nay quá may mắn!” Gái hồng lâu cười đến thấy răng không thấy mắt.

Tâm tình của Lôi Triết lại hết sức phức tạp. Một mặt, bá tước tiên sinh khen hắn anh tuấn hùng hồn, điều này thực lấy lòng hắn. Mặt khác, hắn lại rất không thích bá tước tiên sinh đem lực chú ý đặt trên người người khác, dù đó chỉ là một vài câu chào hỏi lịch sự.

” Cô đi chọn đồ vật đi.” Hắn không nhịn được xua tay.

Gái hồng lâu lập tức nhắm phía quầy hàng, váy lót to lớn không kìm được tốc độ mạnh mẽ của cô ta.

Vài tên nhân viên cửa hàng lập tức đi ở sau lưng tháp tùng, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị vì cô ta mà phục vụ.

Lôi Triết nhìn về phía kia chiếc ghế sô pha thiên nga màu đỏ nhung. Hắn có thể cùng bá tước tiên sinh ngồi ở chỗ này uống vài chén cà phê, tán gẫu trong phút chốc, bình yên mà hưởng thụ cả một buổi chiều. Đến thời điểm chạng vạng, bọn họ nói không chừng còn có thể hẹn nhau đi ăn một bữa tối.

Nhà hàng trên phố bên cạnh rất nổi tiếng, hắn hiện tại có thể phái người đi định trước một vị trí.

Lôi Triết âm thầm tính toán hành trình tiếp theo, tâm tình không khống chế được mà gợn sóng. Mà hắn căn bản không biết mình vì sao lại sản sinh ra sự biến hóa tâm tình như vậy.

Cùng lúc đó, Giản Kiều lại theo cô gái hồng lâu đi về phía quầy hàng. Cậu theo đuổi quan niệm “Khách hàng là Thượng đế” từ hiện đại. Lôi Triết là khách quý của cậu, bạn gái mà khách quý mang đến đương nhiên cần sự phục vụ riêng của cậu.

Vì vậy, thời điểm Lôi Triết lấy lại tinh thần, đã thấy Giản Kiều đứng ở bên người gái hồng lâu, kiên trì giới thiệu một kiện lại một kiện châu báu. Cậu thậm chí còn nâng tay cô gái hồng lâu kia lên, chậm rãi đem một viên nhẫn ngọc thạch đeo vào ngón tay áp út của đối phương.

Cậu có giọng nói nhẹ nhàng, cử chỉ ôn nhu, huyết thống cùng địa vị thập phần cao quý. Khi cậu tự mình đeo cho một người phụ nữ chiếc nhẫn tượng trưng cho ái tình, không có người nào có thể chống đối được mị lực của cậu.

Cô gái hồng lâu tham lam gái kia, lúc này đã hai má ửng hồng. Trong con ngươi hơi lấp loé nước mắt tỏ rõ sự động tâm, cô ta không có cách nào khắc chế mà sa vào cảnh tượng tốt đẹp bên trong giấc mộng này.

Lôi Triết sắc mặt hoàn toàn u ám.

Hắn liếm liếm răng nanh sắc bén, sau đó gỡ bỏ một nụ cười lạnh lẽo, nhanh chân đi tới, mở miệng nhân tiện nói: ” Chiếc nhẫn này không thích hợp với cô, da dẻ của cô vàng như nghệ, quá quá sần sùi và thô ráp.”

Nụ cười mơ màng của gái hồng lâu nháy mắt đông cứng lại ở trên mặt.

Lôi Triết hất hàm với Giản Kiều, nói rằng: ” Tôi cảm thấy được nó tương đối thích hợp với chị của tôi hơn, cậu giúp tôi đeo thử một chút xem sao. Màu da của cậu giống với chị gái của tôi hơn.”

Ngọc thạch nhẫn đích xác rất kén người đeo. Vì biểu lộ ra sự óng ánh long lanh cùng sự lộng lẫy loá mắt của bảo thạch, rất nhiều quý phu nhân đã dùng phấn thoa mặt thoa vào đôi tay của chính mình khiến nó thành màu nhũ bạch giống như bơ. Mà vị nữ sĩ trước mắt này đến từ tầng chót hiển nhiên không có tài lực như vậy.

Cô ta tự ti mặc cảm mà rụt tay về.

Giản Kiều thả cái nhẫn ngọc thạch kia xuống, lại nhặt một chiếc nhẫn ruby lên.

Ruby không yêu cầu quá nhiều về tông da.

Lôi Triết chợt nắm lấy tay cậu, đem cái nhẫn rubi này, kể cả cái nhẫn ngọc thạch trước, cương quyết chụp vào ngón tay trỏ cùng ngón tay đeo nhẫn của cậu.

Những ngón tay tái nhợt mảnh khảnh ngón tay cùng bảo thạch lộng lẫy loá mắt hoà lẫn, đây là sự va chạm của sắc thái, cũng là sự xung kích của thị giác. Lôi Triết nhẹ nhàng mơn trớn mặt trên bảo thạch, đồng thời cũng mơn trớn nhẵn nhụi da thịt của Giản Kiều, tự đáy lòng than thở: ” Thật đẹp!”

Hắn đến đây liền biết, bá tước tiên sinh dù cho mười ngón tay đều mang đầy nhẫn bảo thạch khổng lồ cũng sẽ không hiện ra bất kỳ trói buộc hoặc dung tục nào. Cậu thích hợp với tất cả những thứ cao quý xa hoa nhất.

Giản Kiều luôn có cảm giác mình lại một lần bị đùa giỡn.

Nhưng mà chẳng kịp chờ cậu nghĩ ngợi sâu xa, Lôi Triết đã xua tay: ” Đem chúng nó gói lại.”

Giá của hai chiếc nhẫn đá quý không hề thấp, Giản Kiều nhớ tới con dân khắp thành cần thiết cho ăn lập tức quên mất sự khó hiểu trong lòng, vuốt cằm nói: ” Cảm tạ đã lui tới.”

Khi cậu nghĩ rằng thỏa thuận đã được thực hiện, Lôi Triết bỗng nhìn về phía bên cạnh quầy hàng, nói với cô gái hồng lâu kia: ” Cô thích gì thì tự mình chọn đi.”

Cô gái hồng lâu bị đả kích cùng uy hiếp luân phiên rõ ràng đã trở nên khiếp đảm. Cô ta cẩn thận từng tý duỗi ra một ngón tay, chỉ chỉ qua quầy thủy tinh, hỏi: ” Tôi có thể nhìn cái nhẫn rubi này sao?”

” Đương nhiên có thể.” Giản Kiều lập tức đem nhẫn lấy ra, giải thích: ” Nhưng nó không phải nhẫn rubi, mà là nhẫn Quý Lưu Thạch. Giá tiền của nó so với nhẫn rubi thì hơi thấp hơn một chút.”

Nói xong, cậu mở ra lòng bàn tay, lễ phép dò hỏi: ” Tôi có thể không?”

Cậu muốn tự tay đeo nhẫn cho khách nhân, ở hiện đại, đây là cách phục vụ cơ bản nhất.

Gái hồng lâu nhìn về phía Lôi Triết.

Lôi Triết nhếch môi, tựa hồ đang cười, nhưng trong con ngươi lại lập lòe ánh sáng nguy hiểm.

Gái hồng lâu liền vội vàng lắc đầu: ” Không cần đâu, cậu giúp tôi thử nó đi.”

Giản Kiều có chút bất đắc dĩ. Cậu không hiểu nổi hai người kia đang làm cái gì.

Nhưng mà chẳng kịp chờ cậu phản ứng lại, Lôi Triết đã nắm chặt tay cậu, chầm chậm mà lại nhu thuận đem cái nhẫn Quý Lưu Thạch này vào ngón áp út của cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương