Trà Lê Em Đang Nói Cái Gì Cơ
-
C65: Chương 65
“Chiêm Tinh” tỉnh dậy trong cơ sở xuyên truyện tranh không phải là hoạ sĩ truyện tranh Chiêm Tinh chân chính mà là cảnh sát Trà Lê của thành phố Noah. Anh đi tới thế giới 3D, tỉnh lại trong cơ thể của Chiêm Tinh đang ngủ say ở buồng ngủ đông, nhưng anh lại không có một chút ít ký ức nào của Chiêm Tinh cả.
– Thế giới thực cũng chỉ có thế mà thôi. – Trà Lê vừa cosplay nửa ngày hoạ sĩ truyện tranh cuối cùng đã có thể bình luận dưới góc độ của một khách du lịch, anh không hài lòng nói, – Dọc đường đi này ngoài người siêu nhiều ra thì dường như chẳng có chỗ nào đặc biệt cả.
– … – Úc Bách chậm chạp từ cửa đi tới, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, bước chân tựa như nặng ngàn cân.
Hắn đến trước mặt Trà Lê, ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào “Chiêm Tinh”, một lần nữa xác nhận ánh mắt này, là Trà Lê, là Trà Lê mà hắn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Trà Lê và hắn cùng nhìn nhau, những lời cả hai muốn nói với nhau đều như sông cuộn biển gầm trong lồng ngực, thế nhưng vào khoảnh khắc này lại không biết phải nói gì cả.
Cuối cùng Úc Bách nở nụ cười gượng, nói:
– Em…Em tốt nhất là đừng trêu anh, anh sẽ đau khổ lắm.
– Vừa rồi là em trêu anh, nhưng trêu xong rồi, giờ thì em rất nghiêm túc. – Trà Lê nói, – Em cũng không biết tại sao nữa…Thực ra em…trên đường tới đây, em còn lo lắng sau khi em mở mắt ra sẽ biến thành hoạ sĩ truyện tranh, không phải em nói hoạ sĩ truyện tranh không tốt bằng làm cảnh sát, chỉ là em không muốn biến thành người khác thôi.
Lúc này thì Úc Bách cực kỳ xác định đây chính là Trà Lê, đây là phương thức tư duy của Trà Lê, là những lời mà Trà Lê sẽ nói.
Úc Bách vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, tâm tình phức tạp tột độ, cuối cùng chỉ nói:
– Ừ, anh biết, anh đều biết.
Trà Lê đưa tay cẩn thận chạm vào mặt Úc Bách, nói:
– Trông anh…có chút không giống.
Hình thức của Úc Bách hai mươi tuổi trong truyện tranh và 25 tuổi bên ngoài truyện tranh đương nhiên là có chút khác nhau rồi.
Thế nhưng Trà Lê lại mau chóng nói tiếp:
– Nhưng nhìn kỹ thì vẫn giống nhau.
– Em…- Úc Bách gần như một cử động nhỏ cũng không dám, cảm giác giống như đang nằm mơ, hỏi, – Tới đây như thế nào?
Trà Lê thu tay về, dựng một ngón tay lên môi, nói:
– Cái này nói ra thì dài lắm.
Anh kể lại một loạt hành động mạo hiểm từ buổi tối mình xông vào viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt tìm được cộng sự, giằng co với một đám cảnh vệ ngu ngốc, rồi lại cùng đối phương tiến hành đàm phán cho hắn nghe.
Cuối cùng là:
– Em đã chấp nhận lời mời của họ, trở thành tình nguyện viên du hành xuyên không gian.
– … – Úc Bách vô cùng khiếp sợ, – Em cứ thế mà đồng ý á? Rất nguy hiểm đấy biết không!
Trà Lê nói:
– Em không sợ nguy hiểm.
Trước khi quyết định đưa anh đến đây, viện trưởng và một nhóm nghiên cứu cũng đã thông báo rõ ràng cho anh từng mối nguy hiểm, anh có thể thất bại, có thể bị thương nặng như tình nguyện viên trước và có thể anh sẽ không đến được thế giới thực, cũng không quay về thành phố Noah được, anh sẽ bị lạc ở giữa các chiều không gian và biến mất vĩnh viễn.
– Em đã tạm biệt mọi người rồi. – Trà Lê nói, – Đổi lại sự cống hiến của em cho việc nghiên cứu khoa học, họ đã cho cộng sự của em về nhà.
Mọi mối quan tâm và vướng bận của anh ở thành phố Noah đều đã được giải quyết thỏa đáng, thự trưởng khoẻ mạnh, cộng sự bình an, học sinh cấp ba có thể lớn lên cùng bố, mà chức trách cảnh sát anh không buông bỏ được nhất thì cũng đã yên tâm giao phó an toàn cho các đồng nghiệp tích cực làm việc trong sở cảnh sát.
Về phần sự ổn định của thành phố Noah, thông qua sự việc của thự trưởng, anh tin tưởng vô điều kiện Úc Bách ở ngoài truyện tranh đã tìm ra được cách tốt nhất.
Anh đã làm tốt chuẩn bị cho sự thất bại của việc du hành không gian và bình tĩnh đối mặt với những rủi ro chưa biết.
Úc Bách không lâu trước đây cũng đã có chuẩn bị tương tự, hắn biết khó khăn như thế nào, nói:
– Vì sao em lại muốn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Trà Lê nói:
– Em không muốn nói cho anh biết đâu.
Nhưng Úc Bách lại biết rất rõ câu trả lời, hắn quan sát Trà Lê kỹ càng:
– Được, bình an tới đây rồi, thế này là tốt rồi.
Trà Lê lại nói:
– Nhưng em thật sự rất nhớ anh.
Anh rất bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Úc Bách.
Úc Bách thì lại không bình tĩnh được, nước mắt rơi xuống, tâm tình của hắn dao động rất lớn, rất muốn ôm lấy Trà Lê, cánh tay đang nâng lên rồi, có điều bận tâm đến đây là cơ thể Chiêm Tinh thì lại cảm thấy không nên như thế.
Trà Lê từ trên đệm đứng dậy, quỳ một gối xuống, nghiêng người chủ động ôm lấy Úc Bách.
– Hoạ sĩ truyện tranh sáng tạo ra thành phố Noah sẽ không keo kiệt đến mức đến một cái ôm cũng không cho chứ. – Trà Lê biết hắn đang nghĩ gì.
Úc Bách nao nao trong lòng, bấy giờ mới nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vòng ôm lấy Trà Lê.
Ý nghĩa của cái ôm này thiên về niềm vui đoàn tụ và sự hòa giải không thành lời.
– Chân Chiêm Tinh hơi chút tê rồi. – Một lát sau, Trà Lê đột nhiên nói, – Cậu ấy chắc là rất ít khi rèn luyện sức khoẻ.
Úc Bách: – …
Hắn đỡ Trà Lê ngồi xuống tấm đệm êm, bấy giờ mới nhìn hoàn cảnh bốn phía mà thấy xấu hổ khó tả, lần đầu tiên người yêu đến làm khách, nhìn thấy nhà mình chỉ có bốn bức tường trống trải.
– Cơ mà phẩm vị của anh được lắm đó. – Trà Lê nói thật lòng, – Các tấm phủ tường, sàn nhà và đèn chùm đều rất phù hợp.
Úc Bách đành phải cười cười, nói:
– Thực ra anh đã chọn những kiểu nội thất phù hợp rồi, nhưng tiếc là anh không có tiền, không mua nổi.
Trà Lê an ủi hắn:
– Vừa rồi em nói mình là người trong sách có tiền là đang nói khoác đấy, em cũng không có tiền, lần này em nghèo kiết xác rồi. Nếu anh không có tiền nuôi em, hay là anh cho em cái bát, em sẽ đi ăn xin, biết đâu em có thể xin được cơm cho anh nữa đó.
– … – Úc Bách cười đầy bất lực, tuy là hắn không có tiền nhưng cũng không đến mức không nuôi nổi bà xã người trong sách, cơ mà nghĩ đến cảnh tượng Trà Lê cầm bát ngồi ở bên Hồ Tây nghiêm túc xin cơm thì lại thấy đáng yêu đến lạ lùng.
So sánh với vấn đề có cơm ăn hay không thì hắn lo lắng về hành trình không gian của Trà Lê hơn.
– Rốt cuộc là viện nghiên cứu muốn em làm gì? – Úc Bách hỏi.
Trà Lê cũng nhớ mục đích chuyến đi lần này, nói:
– Các nhà khoa học muốn biết biết thành phố Noah trong thế giới ba chiều trông như thế nào. Em không nhắc tới việc anh là người xuyên truyện tranh, bởi vì thiết bị của họ cũng không phát hiện đã từng có người xuyên vào truyện tranh, anh không bị giám sát đến.
Úc Bách hỏi:
– Thế họ với em đã thoả thuận…khi nào trở về chưa?
Trà Lê nói:
– Cánh cửa không gian sẽ mở ra vào một thời điểm cố định mỗi ngày, sau khi em hoàn thành nhiệm vụ, em có thể tìm cách quay trở lại.
Úc Bách không hiểu sẽ quay lại như thế nào, nói:
– Giống như chúng ta xuyên qua giữa Noah và Nại Lạc à?
– Không giống nhau, – Trà Lê giải thích, – Noah và Nại Lạc đều là thế giới hai chiều. Lúc ấy chúng ta có thể lấy hình thái của mình xuyên qua giữa hai nơi ấy là bởi vì hai nơi ấy đều là thế giới truyện tranh, chúng ta giống với Lam Quân đều là người trong truyện, cũng được tính là đến từ một thế giới, thế nên người xuyên qua mới duy trì hình dạng ban đầu của mình. Hiện tại là em tới thế giới thực, không thể dùng hình dạng vốn có của mình được, tính toán ban đầu của nghiên cứu viên là em sẽ đến dưới hình dạng một người trong sách…Em quên mất anh ta đã nói gì rồi, đơn giản là khi em bước qua cánh cổng không gian thì sẽ bẹp một phát, bị nén thành một người giấy nhỏ bé phẳng lì.
Úc Bách: – …
Trà Lê nói:
– Nghiên cứu viên cũng không biết em có thể là nguyên hình của họa sĩ truyện tranh, tất nhiên em cũng không nói cho anh ta biết, em sợ họ sẽ giải phẫu em ra. Tóm lại là em tỉnh dậy trong cơ thể của họa sĩ truyện tranh, điều đó có nghĩa là em là cậu ta phải không? Thế lúc em quay về, chỉ cần em thoát ly khỏi cơ thể cậu ta là được nhỉ.
– … – Úc Bách lâm vào trầm tư.
Dựa theo lý thuyết du hành truyện tranh của các nhà nghiên cứu Thành phố Noah, ban đầu Úc Bách có thể xuyên vào trong truyện tranh, điều kiện tiên quyết là bởi vì bên trong truyện tranh vốn dĩ đã có một Úc Bách có đúng không? Nếu không có “Úc Bách”, vậy thì liệu hắn có thể xuyên vào truyện tranh thành công được không?
Mà nguyên nhân Trà Lê có thể từ thế giới truyện tranh đi vào thế giới thực, là bởi vì Trà Lê bản chất là hoạ sĩ truyện tranh Chiêm Tinh có đúng không? Thế nhưng ở điểm này lại có một vấn đề, nếu như anh chính là Chiêm Tinh, vậy tại sao anh xuyên qua rồi lại không có ký ức của Chiêm Tinh?
– Có lẽ bởi vì thời điểm cậu ta xuyên qua không gian thì ký ức ban đầu của cậu ta đã hoàn toàn bị mất, không tìm về được. – Trà Lê nói.
Anh cũng không hề thấy tiếc khi không kế thừa ký ức của họa sĩ truyện tranh, ngoại trừ trên mặt chủ quan không muốn trở thành một người tâm thần phân liệt với những ký ức lộn xộn ra, đồng thời cũng bởi vì: Nếu như Chiêm Tinh đã từ bỏ tất cả, đương nhiên là bởi vì cậu ta không muốn làm hoạ sĩ truyện tranh Chiêm Tinh nữa, không thể bởi vì cậu ta mới mười chín tuổi mà phủ định những quyết tâm muốn từ bỏ quá khứ của cậu ấy.
Úc Bách vẫn rất khó để tiếp thu quan điểm này, nhưng điều này làm hắn ý thức được, kiến thức và hiểu biết của mình về Chiêm Tinh có lẽ còn xa mới bằng Trà Lê sống trong thế giới của Chiêm Tinh. Đây dường như là một mối liên hệ rất kỳ diệu.
Thực ra thì Trà Lê hiện tại không muốn nghĩ đến việc quay về, cũng không muốn nói về những người và những chuyện không liên quan đến họ. Chỉ là anh rất nhớ Úc Bách, nếu có thể, anh hy vọng thời gian sẽ dừng lại thật lâu ở thời khắc này.
Anh hỏi Úc Bách:
– Giờ anh phải đi làm à?
Úc Bách không trả lời mà là nói:
– Anh không muốn xa em chút nào.
Trà Lê hỏi:
– Anh cũng rất nhớ em có đúng không?
Câu hỏi này quả là vô nghĩa, Úc Bách cười rộ lên nói:
– Không, mà phải là mỗi giây phút đều nhớ em.
Trà Lê lập tức vui lên, đã lâu rồi anh chưa thấy được nụ cười tươi của Úc Bách, lần cuối cùng tựa như đã xa cách nhau mấy đời.
– Vậy có thể không đi làm được không? – Trà Lê nói, – Em cũng không muốn xa anh chút nào, từ lúc anh đi rồi đã xảy ra không ít chuyện, mỗi một chuyện em đều muốn chia sẻ với anh, em trai em đã cao lên 1m65, thự trưởng đã tăng kg…À, anh trai anh nữa, tổng thư ký Úc Tùng thật sự rất đẹp trai nha!
Úc Bách: – …
Chợt Trà Lê lại nghĩ tới vấn đề hiện thực, nói. Truyện Ngược
– Giờ anh nghèo thế này rồi, hay là vẫn nên đi làm kiếm tiền nhỉ?
Úc Bách suy nghĩ một chút nói:
– Anh mang em đi phòng làm việc, vừa lúc em có thể xem truyện tranh của bọn anh. Em có muốn đi không?
– Được không ạ? – Trà Lê đương nhiên muốn đi, nói, – Sẽ không có ai nhận ra em rồi ấn em vẽ tranh tại chỗ chứ? Em không biết vẽ vời gì đâu.
Để phòng ngừa tình huống này, Úc Bách cải trang cho Trà Lê, đội mũ lưỡi trai, lại đeo khẩu trang và kính râm không độ.
Hai người đứng trước gương to, Trà Lê phát hiện cái mới, so sánh cả hai với nhau:
– Chiêm Tinh có vẻ hơi thấp hơn, có phải cậu ấy không cao bằng em không?
– Hai em giống nhau, cậu ấy cũng chỉ cao 1m8, là anh quá cao thôi. – Úc Bách nói, – 1.0 hình như cao 1m85, anh thì cao 1m87.
Trà Lê ngẩng đầu nhìn nhìn Úc Bách, anh cảm thấy Úc Bách thế giới thực có vẻ đẹp trai hơn so với trong truyện tranh, Úc Bách truyện tranh là một người đàn ông xinh đẹp thanh tú hai mươi tuổi, Úc Bách ở đây có khí chất rất khó hình dung, là kiểu mà người trong truyện không có.
– Đi thôi. – Úc Bách đẩy cửa ra, nói, – Mang em đi chơi nào.
Trà Lê bước đi lên nắm lấy tay hắn, hắn có chút giật mình, sửng sốt tại chỗ.
Trà Lê sực nhớ ra thế giới thực kỳ thị đồng tính, anh vội buông tay ra, thì thào:
– Bị người ta nhìn thấy, là chúng ta sẽ bị thiêu à?
Úc Bách: – …
Hắn chỉ không quen nắm tay “Chiêm Tinh” mà thôi.
Phòng làm việc truyện tranh cách chỗ ở của Úc Bách không quá xa.
Hắn mang theo Trà Lê vào tòa nhà văn phòng, đi đến tầng nơi phòng làm việc truyện tranh làm việc, bắt đầu từ quầy lễ tân, dọc đường hắn gặp một số đồng nghiệp, khi mọi người nhìn thấy Úc Bách dẫn theo “bạn” tới thì cũng không hỏi nhiều, thân thiện chào hỏi, bầu không khí của phòng làm việc rất thoải mái.
Trà Lê cảm nhận được nhưng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo Úc Bách, nghe thấy người khác gọi Úc Bách là “sếp”.
Úc Bách lặng lẽ giải thích với anh, hiện tại người đại diện pháp lý và người phát ngôn của studio đã bị người khác thay thế, vị sếp mới này thực sự là một nhân vật lớn trong ngành, còn kinh doanh rất nhiều lĩnh vực khác, studio nhỏ này chỉ là một trong rất nhiều nghiệp vụ của họ. Úc Bách sau “kỳ nghỉ dài hạn” quay trở lại, các đồng nghiệp chỉ nể tình cho hắn mặt mũi mà thôi, hắn giờ cũng chỉ là người phụ trách một dự án, quyền lực đã giảm đi rất nhiều.
– Ờ. – Trà Lê cái hiểu cái không.
Hai người đến khu vực làm việc của họa sĩ truyện tranh, có mấy văn phòng kiểu mở, họ đi ngang qua một trong số đó, bên trong, một cô gái trẻ khoác một cái chăn điều hòa hình con gấu đang loay hoay vẽ trên một chiếc máy tính bảng kỹ thuật số đã được thiết lập sẵn.
Úc Bách gọi cô ấy:
– Thất Hoa.
Cô ấy trước kia là trợ lý của Chiêm Tinh, hiện tại cũng đã trở thành họa sĩ truyện tranh đang thực hiện một bộ truyện độc lập.
Trà Lê cũng bắt chước theo Úc Bách gọi:
– Chào Thất Hoa nhé.
Thất Hoa vẽ đến mức mắt đã tóe sao hoa hết cả mắt lên, mơ màng mà đáp “vâng”, hỏi Úc Bách:
– Đây là ai thế anh?
Úc Bách nói:
– Bạn của anh, anh dẫn em ấy tới đây chơi.
Sự chú ý của Thất Hoa không dừng nhiều ở Trà Lê, cô đột nhiên như sụp đổ duỗi tay ra về phía Úc Bách làm động tác hấp hối giãy giụa, thều thào:
– Sếp ơi, tuần này em thật sự không vẽ được! Em không vẽ được nữa rồi!
Trà Lê không biết đây là trạng thái tinh thần bình thường của những họa sĩ truyện tranh trực tuyến đương thời, anh hoảng sợ mà tránh ra phía sau Úc Bách.
Úc Bách an ủi nữ họa sĩ truyện tranh.
Từ cuộc trò chuyện của họ, Trà Lê mới biết cô gái này đang chuẩn bị một tác phẩm mới, nhưng cô ấy cũng còn phải vẽ bộ truyện chưa hoàn thành cho Chiêm Tinh, điều này gây ra rất nhiều áp lực về thể chất và tinh thần cho cô ấy.
Úc Bách đề xuất một phương án thỏa hiệp, nói:
– Anh sẽ nói với biên tập nền tảng, bộ truyện kia của Chiêm Tinh sẽ từ tháng sau chuyển từ cập nhật hai tuần sang cập nhật hàng tháng.
– Thế thì tốt quá. – Thất Hoa trong nháy mắt được giải thoát, Trà Lê dường như nhìn thấy hai hàng nước mắt thành sông vô hình trên mặt cô ấy.
Sau khi xoa dịu nữ họa sĩ truyện tranh, Úc Bách đưa Trà Lê vào phòng làm việc của mình, Trà Lê phát hiện hắn cũng không phải là quá thê thảm, vẫn là sếp ẩn hình của phòng làm việc, còn có văn phòng riêng của mình…Cảnh sát Trà Lê còn chưa có văn phòng riêng đâu đấy.
Úc Bách mở máy tính, ra hiệu cho Trà Lê lại đây, nói:
– Cho em xem bộ truyện tranh về Thành phố Noah.
Trà Lê kéo ghế dựa ngồi bên cạnh hắn, xem bìa truyện tranh trên màn hình, “Con tàu từ bên ngoài”.
– Wow!!! – Trà Lê kinh ngạc kêu lên. Bản thân anh cũng không phải người mê truyện tranh, nhưng mà các tác phẩm văn học nghệ thuật ở thành phố Noah chủ yếu dựa trên manga anime là chính, hằng ngày khó tránh khỏi trong lúc vô ý cũng sẽ đọc rất nhiều tác phẩm truyện tranh.
Bìa của “Con tàu từ bên ngoài” đẹp đến kinh ngạc, độ chính xác của các nhân vật và bố cục tinh tế đủ để thể hiện thực lực siêu phàm của họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh một lần thành danh ở tuổi mười bảy.
Tuy nhiên, Trà Lê cảm thấy bối rối, bìa trông rất có hơi hướm tương lai và khoa học viễn tưởng, liệu Thành phố Noah có tồn tại trong một câu chuyện khoa học viễn tưởng không?
Anh hỏi Úc Bách:
– Nhân vật chính là ai? Kể về câu chuyện gì?
Úc Bách nói:
– Đây là một câu chuyện vô hạn lưu.
Nhân vật chính của “Con tàu từ bên ngoài” là một nam sinh viên, trong một lần tình cờ đã bước vào một con tàu bí ẩn với không gian vô tận. Con tàu này là sản phẩm của công nghệ tương lai, được gọi là “Con tàu từ bên ngoài”, bên trong có một không gian ảo được mở rộng vô tận. Trong không gian này, nhân vật chính cần trải nghiệm và rèn luyện trong từng không gian của con tàu, rồi cuối cùng mới trưởng thành.
– Câu chuyện đại khái là vậy. – Úc Bách nói.
– Nghe có vẻ rất….. rất lợi hại. – Trà Lê mờ mịt nói, – Thành phố Noah thì sao? Trong bộ truyện hiện tại, anh có đang kiểm soát diễn biến của câu chuyện không?
Úc Bách nói:
– Không hoàn toàn. Chiêm Tinh đã thảo luận về phương hướng đi chung của phó bản với Thất Hoa rồi, hiện tại vẫn đang phát triển theo bối cảnh của cậu ấy, anh thì chịu trách nhiệm điều chỉnh các chi tiết của kịch bản. Thành phố Noah là một trong những thế giới phó bản trong đó, theo tiến độ xuất bản hiện tại, nhân vật chính vẫn phải trải qua hai phó bản trước khi có thể đến thành phố Noah.
Trà Lê nói:
– Thế anh làm thế nào mà giúp thự trưởng khỏe mạnh lên vậy?
Úc Bách nói:
– Chính là tiết lộ tình tiết trước, để thự trưởng trở thành người dẫn đường của phó bản thành phố Noah.
Hắn rời khỏi thành phố Noah là để thự trưởng được khỏe mạnh, sau khi trở về hắn lập tức thuyết phục Thất Hoa tiếp tục cập nhật về bộ truyện “Con tàu từ bên ngoài” đã bị ngừng đăng, sau đó hắn thêm vào một vài chi tiết trong tình tiết câu chuyện ban đầu của Chiêm Tinh.
Bên trong phó bản bị ngừng đăng được cập nhật lại, Thất Hoa tiếp tục đẩy mạnh tình tiết, Úc Bách thay đổi kịch bản truyện tranh, thông qua lời thoại nhân vật và tiết lộ hai bản phía sau nữa, sẽ có một thành phố Noah xuất hiện, mà nơi đó sẽ có một vị cảnh sát già thông thái ở đó để hướng dẫn nhân vật chính hoàn thành nhiệm vụ.
Úc Bách di chuyển con chuột, chuyển tới tập “Con tàu từ bên ngoài” được phát hành sau những sửa đổi của hắn sau khi nó đã được khôi phục và cập nhật.
Vì thế, Trà Lê nhìn thấy bảng phân cảnh không liên quan sau phần tiết lộ nội dung của phó bản thành phố Noah, đó là một tấm gương trống hiển thị Thành phố Noah vào ban đêm, có hoa hồng biển sao.
Úc Bách và Trà Lê liếc nhau, đều nở nụ cười. Úc Bách biết Trà Lê nhất định đã nhìn thấy hoa của hắn.
Nhưng lúc này, trong làn đạn truyện tranh xuất hiện một độc giả nói: Có phải đã đổi người rồi không? Phong cách này quá quê mùa đi.
Hết chương 65
– Thế giới thực cũng chỉ có thế mà thôi. – Trà Lê vừa cosplay nửa ngày hoạ sĩ truyện tranh cuối cùng đã có thể bình luận dưới góc độ của một khách du lịch, anh không hài lòng nói, – Dọc đường đi này ngoài người siêu nhiều ra thì dường như chẳng có chỗ nào đặc biệt cả.
– … – Úc Bách chậm chạp từ cửa đi tới, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, bước chân tựa như nặng ngàn cân.
Hắn đến trước mặt Trà Lê, ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào “Chiêm Tinh”, một lần nữa xác nhận ánh mắt này, là Trà Lê, là Trà Lê mà hắn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Trà Lê và hắn cùng nhìn nhau, những lời cả hai muốn nói với nhau đều như sông cuộn biển gầm trong lồng ngực, thế nhưng vào khoảnh khắc này lại không biết phải nói gì cả.
Cuối cùng Úc Bách nở nụ cười gượng, nói:
– Em…Em tốt nhất là đừng trêu anh, anh sẽ đau khổ lắm.
– Vừa rồi là em trêu anh, nhưng trêu xong rồi, giờ thì em rất nghiêm túc. – Trà Lê nói, – Em cũng không biết tại sao nữa…Thực ra em…trên đường tới đây, em còn lo lắng sau khi em mở mắt ra sẽ biến thành hoạ sĩ truyện tranh, không phải em nói hoạ sĩ truyện tranh không tốt bằng làm cảnh sát, chỉ là em không muốn biến thành người khác thôi.
Lúc này thì Úc Bách cực kỳ xác định đây chính là Trà Lê, đây là phương thức tư duy của Trà Lê, là những lời mà Trà Lê sẽ nói.
Úc Bách vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, tâm tình phức tạp tột độ, cuối cùng chỉ nói:
– Ừ, anh biết, anh đều biết.
Trà Lê đưa tay cẩn thận chạm vào mặt Úc Bách, nói:
– Trông anh…có chút không giống.
Hình thức của Úc Bách hai mươi tuổi trong truyện tranh và 25 tuổi bên ngoài truyện tranh đương nhiên là có chút khác nhau rồi.
Thế nhưng Trà Lê lại mau chóng nói tiếp:
– Nhưng nhìn kỹ thì vẫn giống nhau.
– Em…- Úc Bách gần như một cử động nhỏ cũng không dám, cảm giác giống như đang nằm mơ, hỏi, – Tới đây như thế nào?
Trà Lê thu tay về, dựng một ngón tay lên môi, nói:
– Cái này nói ra thì dài lắm.
Anh kể lại một loạt hành động mạo hiểm từ buổi tối mình xông vào viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt tìm được cộng sự, giằng co với một đám cảnh vệ ngu ngốc, rồi lại cùng đối phương tiến hành đàm phán cho hắn nghe.
Cuối cùng là:
– Em đã chấp nhận lời mời của họ, trở thành tình nguyện viên du hành xuyên không gian.
– … – Úc Bách vô cùng khiếp sợ, – Em cứ thế mà đồng ý á? Rất nguy hiểm đấy biết không!
Trà Lê nói:
– Em không sợ nguy hiểm.
Trước khi quyết định đưa anh đến đây, viện trưởng và một nhóm nghiên cứu cũng đã thông báo rõ ràng cho anh từng mối nguy hiểm, anh có thể thất bại, có thể bị thương nặng như tình nguyện viên trước và có thể anh sẽ không đến được thế giới thực, cũng không quay về thành phố Noah được, anh sẽ bị lạc ở giữa các chiều không gian và biến mất vĩnh viễn.
– Em đã tạm biệt mọi người rồi. – Trà Lê nói, – Đổi lại sự cống hiến của em cho việc nghiên cứu khoa học, họ đã cho cộng sự của em về nhà.
Mọi mối quan tâm và vướng bận của anh ở thành phố Noah đều đã được giải quyết thỏa đáng, thự trưởng khoẻ mạnh, cộng sự bình an, học sinh cấp ba có thể lớn lên cùng bố, mà chức trách cảnh sát anh không buông bỏ được nhất thì cũng đã yên tâm giao phó an toàn cho các đồng nghiệp tích cực làm việc trong sở cảnh sát.
Về phần sự ổn định của thành phố Noah, thông qua sự việc của thự trưởng, anh tin tưởng vô điều kiện Úc Bách ở ngoài truyện tranh đã tìm ra được cách tốt nhất.
Anh đã làm tốt chuẩn bị cho sự thất bại của việc du hành không gian và bình tĩnh đối mặt với những rủi ro chưa biết.
Úc Bách không lâu trước đây cũng đã có chuẩn bị tương tự, hắn biết khó khăn như thế nào, nói:
– Vì sao em lại muốn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Trà Lê nói:
– Em không muốn nói cho anh biết đâu.
Nhưng Úc Bách lại biết rất rõ câu trả lời, hắn quan sát Trà Lê kỹ càng:
– Được, bình an tới đây rồi, thế này là tốt rồi.
Trà Lê lại nói:
– Nhưng em thật sự rất nhớ anh.
Anh rất bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Úc Bách.
Úc Bách thì lại không bình tĩnh được, nước mắt rơi xuống, tâm tình của hắn dao động rất lớn, rất muốn ôm lấy Trà Lê, cánh tay đang nâng lên rồi, có điều bận tâm đến đây là cơ thể Chiêm Tinh thì lại cảm thấy không nên như thế.
Trà Lê từ trên đệm đứng dậy, quỳ một gối xuống, nghiêng người chủ động ôm lấy Úc Bách.
– Hoạ sĩ truyện tranh sáng tạo ra thành phố Noah sẽ không keo kiệt đến mức đến một cái ôm cũng không cho chứ. – Trà Lê biết hắn đang nghĩ gì.
Úc Bách nao nao trong lòng, bấy giờ mới nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vòng ôm lấy Trà Lê.
Ý nghĩa của cái ôm này thiên về niềm vui đoàn tụ và sự hòa giải không thành lời.
– Chân Chiêm Tinh hơi chút tê rồi. – Một lát sau, Trà Lê đột nhiên nói, – Cậu ấy chắc là rất ít khi rèn luyện sức khoẻ.
Úc Bách: – …
Hắn đỡ Trà Lê ngồi xuống tấm đệm êm, bấy giờ mới nhìn hoàn cảnh bốn phía mà thấy xấu hổ khó tả, lần đầu tiên người yêu đến làm khách, nhìn thấy nhà mình chỉ có bốn bức tường trống trải.
– Cơ mà phẩm vị của anh được lắm đó. – Trà Lê nói thật lòng, – Các tấm phủ tường, sàn nhà và đèn chùm đều rất phù hợp.
Úc Bách đành phải cười cười, nói:
– Thực ra anh đã chọn những kiểu nội thất phù hợp rồi, nhưng tiếc là anh không có tiền, không mua nổi.
Trà Lê an ủi hắn:
– Vừa rồi em nói mình là người trong sách có tiền là đang nói khoác đấy, em cũng không có tiền, lần này em nghèo kiết xác rồi. Nếu anh không có tiền nuôi em, hay là anh cho em cái bát, em sẽ đi ăn xin, biết đâu em có thể xin được cơm cho anh nữa đó.
– … – Úc Bách cười đầy bất lực, tuy là hắn không có tiền nhưng cũng không đến mức không nuôi nổi bà xã người trong sách, cơ mà nghĩ đến cảnh tượng Trà Lê cầm bát ngồi ở bên Hồ Tây nghiêm túc xin cơm thì lại thấy đáng yêu đến lạ lùng.
So sánh với vấn đề có cơm ăn hay không thì hắn lo lắng về hành trình không gian của Trà Lê hơn.
– Rốt cuộc là viện nghiên cứu muốn em làm gì? – Úc Bách hỏi.
Trà Lê cũng nhớ mục đích chuyến đi lần này, nói:
– Các nhà khoa học muốn biết biết thành phố Noah trong thế giới ba chiều trông như thế nào. Em không nhắc tới việc anh là người xuyên truyện tranh, bởi vì thiết bị của họ cũng không phát hiện đã từng có người xuyên vào truyện tranh, anh không bị giám sát đến.
Úc Bách hỏi:
– Thế họ với em đã thoả thuận…khi nào trở về chưa?
Trà Lê nói:
– Cánh cửa không gian sẽ mở ra vào một thời điểm cố định mỗi ngày, sau khi em hoàn thành nhiệm vụ, em có thể tìm cách quay trở lại.
Úc Bách không hiểu sẽ quay lại như thế nào, nói:
– Giống như chúng ta xuyên qua giữa Noah và Nại Lạc à?
– Không giống nhau, – Trà Lê giải thích, – Noah và Nại Lạc đều là thế giới hai chiều. Lúc ấy chúng ta có thể lấy hình thái của mình xuyên qua giữa hai nơi ấy là bởi vì hai nơi ấy đều là thế giới truyện tranh, chúng ta giống với Lam Quân đều là người trong truyện, cũng được tính là đến từ một thế giới, thế nên người xuyên qua mới duy trì hình dạng ban đầu của mình. Hiện tại là em tới thế giới thực, không thể dùng hình dạng vốn có của mình được, tính toán ban đầu của nghiên cứu viên là em sẽ đến dưới hình dạng một người trong sách…Em quên mất anh ta đã nói gì rồi, đơn giản là khi em bước qua cánh cổng không gian thì sẽ bẹp một phát, bị nén thành một người giấy nhỏ bé phẳng lì.
Úc Bách: – …
Trà Lê nói:
– Nghiên cứu viên cũng không biết em có thể là nguyên hình của họa sĩ truyện tranh, tất nhiên em cũng không nói cho anh ta biết, em sợ họ sẽ giải phẫu em ra. Tóm lại là em tỉnh dậy trong cơ thể của họa sĩ truyện tranh, điều đó có nghĩa là em là cậu ta phải không? Thế lúc em quay về, chỉ cần em thoát ly khỏi cơ thể cậu ta là được nhỉ.
– … – Úc Bách lâm vào trầm tư.
Dựa theo lý thuyết du hành truyện tranh của các nhà nghiên cứu Thành phố Noah, ban đầu Úc Bách có thể xuyên vào trong truyện tranh, điều kiện tiên quyết là bởi vì bên trong truyện tranh vốn dĩ đã có một Úc Bách có đúng không? Nếu không có “Úc Bách”, vậy thì liệu hắn có thể xuyên vào truyện tranh thành công được không?
Mà nguyên nhân Trà Lê có thể từ thế giới truyện tranh đi vào thế giới thực, là bởi vì Trà Lê bản chất là hoạ sĩ truyện tranh Chiêm Tinh có đúng không? Thế nhưng ở điểm này lại có một vấn đề, nếu như anh chính là Chiêm Tinh, vậy tại sao anh xuyên qua rồi lại không có ký ức của Chiêm Tinh?
– Có lẽ bởi vì thời điểm cậu ta xuyên qua không gian thì ký ức ban đầu của cậu ta đã hoàn toàn bị mất, không tìm về được. – Trà Lê nói.
Anh cũng không hề thấy tiếc khi không kế thừa ký ức của họa sĩ truyện tranh, ngoại trừ trên mặt chủ quan không muốn trở thành một người tâm thần phân liệt với những ký ức lộn xộn ra, đồng thời cũng bởi vì: Nếu như Chiêm Tinh đã từ bỏ tất cả, đương nhiên là bởi vì cậu ta không muốn làm hoạ sĩ truyện tranh Chiêm Tinh nữa, không thể bởi vì cậu ta mới mười chín tuổi mà phủ định những quyết tâm muốn từ bỏ quá khứ của cậu ấy.
Úc Bách vẫn rất khó để tiếp thu quan điểm này, nhưng điều này làm hắn ý thức được, kiến thức và hiểu biết của mình về Chiêm Tinh có lẽ còn xa mới bằng Trà Lê sống trong thế giới của Chiêm Tinh. Đây dường như là một mối liên hệ rất kỳ diệu.
Thực ra thì Trà Lê hiện tại không muốn nghĩ đến việc quay về, cũng không muốn nói về những người và những chuyện không liên quan đến họ. Chỉ là anh rất nhớ Úc Bách, nếu có thể, anh hy vọng thời gian sẽ dừng lại thật lâu ở thời khắc này.
Anh hỏi Úc Bách:
– Giờ anh phải đi làm à?
Úc Bách không trả lời mà là nói:
– Anh không muốn xa em chút nào.
Trà Lê hỏi:
– Anh cũng rất nhớ em có đúng không?
Câu hỏi này quả là vô nghĩa, Úc Bách cười rộ lên nói:
– Không, mà phải là mỗi giây phút đều nhớ em.
Trà Lê lập tức vui lên, đã lâu rồi anh chưa thấy được nụ cười tươi của Úc Bách, lần cuối cùng tựa như đã xa cách nhau mấy đời.
– Vậy có thể không đi làm được không? – Trà Lê nói, – Em cũng không muốn xa anh chút nào, từ lúc anh đi rồi đã xảy ra không ít chuyện, mỗi một chuyện em đều muốn chia sẻ với anh, em trai em đã cao lên 1m65, thự trưởng đã tăng kg…À, anh trai anh nữa, tổng thư ký Úc Tùng thật sự rất đẹp trai nha!
Úc Bách: – …
Chợt Trà Lê lại nghĩ tới vấn đề hiện thực, nói. Truyện Ngược
– Giờ anh nghèo thế này rồi, hay là vẫn nên đi làm kiếm tiền nhỉ?
Úc Bách suy nghĩ một chút nói:
– Anh mang em đi phòng làm việc, vừa lúc em có thể xem truyện tranh của bọn anh. Em có muốn đi không?
– Được không ạ? – Trà Lê đương nhiên muốn đi, nói, – Sẽ không có ai nhận ra em rồi ấn em vẽ tranh tại chỗ chứ? Em không biết vẽ vời gì đâu.
Để phòng ngừa tình huống này, Úc Bách cải trang cho Trà Lê, đội mũ lưỡi trai, lại đeo khẩu trang và kính râm không độ.
Hai người đứng trước gương to, Trà Lê phát hiện cái mới, so sánh cả hai với nhau:
– Chiêm Tinh có vẻ hơi thấp hơn, có phải cậu ấy không cao bằng em không?
– Hai em giống nhau, cậu ấy cũng chỉ cao 1m8, là anh quá cao thôi. – Úc Bách nói, – 1.0 hình như cao 1m85, anh thì cao 1m87.
Trà Lê ngẩng đầu nhìn nhìn Úc Bách, anh cảm thấy Úc Bách thế giới thực có vẻ đẹp trai hơn so với trong truyện tranh, Úc Bách truyện tranh là một người đàn ông xinh đẹp thanh tú hai mươi tuổi, Úc Bách ở đây có khí chất rất khó hình dung, là kiểu mà người trong truyện không có.
– Đi thôi. – Úc Bách đẩy cửa ra, nói, – Mang em đi chơi nào.
Trà Lê bước đi lên nắm lấy tay hắn, hắn có chút giật mình, sửng sốt tại chỗ.
Trà Lê sực nhớ ra thế giới thực kỳ thị đồng tính, anh vội buông tay ra, thì thào:
– Bị người ta nhìn thấy, là chúng ta sẽ bị thiêu à?
Úc Bách: – …
Hắn chỉ không quen nắm tay “Chiêm Tinh” mà thôi.
Phòng làm việc truyện tranh cách chỗ ở của Úc Bách không quá xa.
Hắn mang theo Trà Lê vào tòa nhà văn phòng, đi đến tầng nơi phòng làm việc truyện tranh làm việc, bắt đầu từ quầy lễ tân, dọc đường hắn gặp một số đồng nghiệp, khi mọi người nhìn thấy Úc Bách dẫn theo “bạn” tới thì cũng không hỏi nhiều, thân thiện chào hỏi, bầu không khí của phòng làm việc rất thoải mái.
Trà Lê cảm nhận được nhưng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo Úc Bách, nghe thấy người khác gọi Úc Bách là “sếp”.
Úc Bách lặng lẽ giải thích với anh, hiện tại người đại diện pháp lý và người phát ngôn của studio đã bị người khác thay thế, vị sếp mới này thực sự là một nhân vật lớn trong ngành, còn kinh doanh rất nhiều lĩnh vực khác, studio nhỏ này chỉ là một trong rất nhiều nghiệp vụ của họ. Úc Bách sau “kỳ nghỉ dài hạn” quay trở lại, các đồng nghiệp chỉ nể tình cho hắn mặt mũi mà thôi, hắn giờ cũng chỉ là người phụ trách một dự án, quyền lực đã giảm đi rất nhiều.
– Ờ. – Trà Lê cái hiểu cái không.
Hai người đến khu vực làm việc của họa sĩ truyện tranh, có mấy văn phòng kiểu mở, họ đi ngang qua một trong số đó, bên trong, một cô gái trẻ khoác một cái chăn điều hòa hình con gấu đang loay hoay vẽ trên một chiếc máy tính bảng kỹ thuật số đã được thiết lập sẵn.
Úc Bách gọi cô ấy:
– Thất Hoa.
Cô ấy trước kia là trợ lý của Chiêm Tinh, hiện tại cũng đã trở thành họa sĩ truyện tranh đang thực hiện một bộ truyện độc lập.
Trà Lê cũng bắt chước theo Úc Bách gọi:
– Chào Thất Hoa nhé.
Thất Hoa vẽ đến mức mắt đã tóe sao hoa hết cả mắt lên, mơ màng mà đáp “vâng”, hỏi Úc Bách:
– Đây là ai thế anh?
Úc Bách nói:
– Bạn của anh, anh dẫn em ấy tới đây chơi.
Sự chú ý của Thất Hoa không dừng nhiều ở Trà Lê, cô đột nhiên như sụp đổ duỗi tay ra về phía Úc Bách làm động tác hấp hối giãy giụa, thều thào:
– Sếp ơi, tuần này em thật sự không vẽ được! Em không vẽ được nữa rồi!
Trà Lê không biết đây là trạng thái tinh thần bình thường của những họa sĩ truyện tranh trực tuyến đương thời, anh hoảng sợ mà tránh ra phía sau Úc Bách.
Úc Bách an ủi nữ họa sĩ truyện tranh.
Từ cuộc trò chuyện của họ, Trà Lê mới biết cô gái này đang chuẩn bị một tác phẩm mới, nhưng cô ấy cũng còn phải vẽ bộ truyện chưa hoàn thành cho Chiêm Tinh, điều này gây ra rất nhiều áp lực về thể chất và tinh thần cho cô ấy.
Úc Bách đề xuất một phương án thỏa hiệp, nói:
– Anh sẽ nói với biên tập nền tảng, bộ truyện kia của Chiêm Tinh sẽ từ tháng sau chuyển từ cập nhật hai tuần sang cập nhật hàng tháng.
– Thế thì tốt quá. – Thất Hoa trong nháy mắt được giải thoát, Trà Lê dường như nhìn thấy hai hàng nước mắt thành sông vô hình trên mặt cô ấy.
Sau khi xoa dịu nữ họa sĩ truyện tranh, Úc Bách đưa Trà Lê vào phòng làm việc của mình, Trà Lê phát hiện hắn cũng không phải là quá thê thảm, vẫn là sếp ẩn hình của phòng làm việc, còn có văn phòng riêng của mình…Cảnh sát Trà Lê còn chưa có văn phòng riêng đâu đấy.
Úc Bách mở máy tính, ra hiệu cho Trà Lê lại đây, nói:
– Cho em xem bộ truyện tranh về Thành phố Noah.
Trà Lê kéo ghế dựa ngồi bên cạnh hắn, xem bìa truyện tranh trên màn hình, “Con tàu từ bên ngoài”.
– Wow!!! – Trà Lê kinh ngạc kêu lên. Bản thân anh cũng không phải người mê truyện tranh, nhưng mà các tác phẩm văn học nghệ thuật ở thành phố Noah chủ yếu dựa trên manga anime là chính, hằng ngày khó tránh khỏi trong lúc vô ý cũng sẽ đọc rất nhiều tác phẩm truyện tranh.
Bìa của “Con tàu từ bên ngoài” đẹp đến kinh ngạc, độ chính xác của các nhân vật và bố cục tinh tế đủ để thể hiện thực lực siêu phàm của họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh một lần thành danh ở tuổi mười bảy.
Tuy nhiên, Trà Lê cảm thấy bối rối, bìa trông rất có hơi hướm tương lai và khoa học viễn tưởng, liệu Thành phố Noah có tồn tại trong một câu chuyện khoa học viễn tưởng không?
Anh hỏi Úc Bách:
– Nhân vật chính là ai? Kể về câu chuyện gì?
Úc Bách nói:
– Đây là một câu chuyện vô hạn lưu.
Nhân vật chính của “Con tàu từ bên ngoài” là một nam sinh viên, trong một lần tình cờ đã bước vào một con tàu bí ẩn với không gian vô tận. Con tàu này là sản phẩm của công nghệ tương lai, được gọi là “Con tàu từ bên ngoài”, bên trong có một không gian ảo được mở rộng vô tận. Trong không gian này, nhân vật chính cần trải nghiệm và rèn luyện trong từng không gian của con tàu, rồi cuối cùng mới trưởng thành.
– Câu chuyện đại khái là vậy. – Úc Bách nói.
– Nghe có vẻ rất….. rất lợi hại. – Trà Lê mờ mịt nói, – Thành phố Noah thì sao? Trong bộ truyện hiện tại, anh có đang kiểm soát diễn biến của câu chuyện không?
Úc Bách nói:
– Không hoàn toàn. Chiêm Tinh đã thảo luận về phương hướng đi chung của phó bản với Thất Hoa rồi, hiện tại vẫn đang phát triển theo bối cảnh của cậu ấy, anh thì chịu trách nhiệm điều chỉnh các chi tiết của kịch bản. Thành phố Noah là một trong những thế giới phó bản trong đó, theo tiến độ xuất bản hiện tại, nhân vật chính vẫn phải trải qua hai phó bản trước khi có thể đến thành phố Noah.
Trà Lê nói:
– Thế anh làm thế nào mà giúp thự trưởng khỏe mạnh lên vậy?
Úc Bách nói:
– Chính là tiết lộ tình tiết trước, để thự trưởng trở thành người dẫn đường của phó bản thành phố Noah.
Hắn rời khỏi thành phố Noah là để thự trưởng được khỏe mạnh, sau khi trở về hắn lập tức thuyết phục Thất Hoa tiếp tục cập nhật về bộ truyện “Con tàu từ bên ngoài” đã bị ngừng đăng, sau đó hắn thêm vào một vài chi tiết trong tình tiết câu chuyện ban đầu của Chiêm Tinh.
Bên trong phó bản bị ngừng đăng được cập nhật lại, Thất Hoa tiếp tục đẩy mạnh tình tiết, Úc Bách thay đổi kịch bản truyện tranh, thông qua lời thoại nhân vật và tiết lộ hai bản phía sau nữa, sẽ có một thành phố Noah xuất hiện, mà nơi đó sẽ có một vị cảnh sát già thông thái ở đó để hướng dẫn nhân vật chính hoàn thành nhiệm vụ.
Úc Bách di chuyển con chuột, chuyển tới tập “Con tàu từ bên ngoài” được phát hành sau những sửa đổi của hắn sau khi nó đã được khôi phục và cập nhật.
Vì thế, Trà Lê nhìn thấy bảng phân cảnh không liên quan sau phần tiết lộ nội dung của phó bản thành phố Noah, đó là một tấm gương trống hiển thị Thành phố Noah vào ban đêm, có hoa hồng biển sao.
Úc Bách và Trà Lê liếc nhau, đều nở nụ cười. Úc Bách biết Trà Lê nhất định đã nhìn thấy hoa của hắn.
Nhưng lúc này, trong làn đạn truyện tranh xuất hiện một độc giả nói: Có phải đã đổi người rồi không? Phong cách này quá quê mùa đi.
Hết chương 65
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook