Tuy nhiên, không có ai quan tâm vì sao Úc Bách về nhà muộn và đã đi làm gì, thậm chí không ai để ý rằng hắn cố tình để lộ vết cắn trên cổ khi uống rượu.

Úc Bách: – …

Úc Bách nhịn không được nói:

– Các anh đang làm gì thế? Sao không một ai chú ý đến em vậy?

Nhóm chấp sự đồng loạt nhìn hắn rồi lại quay đi, kế đó thì thở dài thườn thượt.

Úc Bách vừa rồi đang tập trung vào hạnh phúc của bản thân, không chú ý đến biểu hiện của mọi người, lúc này hắn mới nhận ra mọi người không phải đang uống rượu, chơi piano, yêu đương và thư giãn như thường ngày. Các chấp sự đều có vẻ rất mệt mỏi, tâm trạng cũng rất thấp.

– Sao chỉ có sáu anh thôi vậy? – Úc Bách phát hiện đôi chấp sự vừa kết hôn kia không có ở đây.

Sáu chấp sự lại tiếp tục thở dài não nề. Họ giải thích với Úc Bách một trong hai người cặp vợ chồng được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực nhẹ, bác sĩ khuyên anh ấy nên nghỉ ngơi và tốt nhất nên ra ngoài đi ra ngoài một chút. Người bạn đời của anh ta, một chấp sự khác đã xin từ chức với bố mẹ Úc Bách muốn đưa bạn đời của mình đi du lịch vòng quanh thế giới.

Úc Bách: – …

Đúng lúc này 9527 đột nhiên phát hiện bên gáy Úc Bách có dấu răng, hoảng sợ kêu lên:

– Úc Bách, em bị tấn công à?

Mấy người lập tức cảnh giác, nhanh chóng tập trung xung quanh quan sát vết cắn, một người lấy ra kính lúp, một người khác lấy hộp thuốc giúp Úc Bách xử lý vết thương.

Úc Bách:

– Các anh…

– Hình như là bị cắn thì phải?

– Động vật gì mà cao thế đến mức cắn được ở chỗ này nhỉ?

– Biết đâu Úc Bách bị ngã mới cắn được.

– Dấu răng không mấy sắc, chắc là không phải động vật ăn thịt đâu.

– Nhìn dấu răng chỉnh tề thế này, động vật nhỏ này chắc rất khoẻ.

–.. – Ngoài Trà Lê thì ở trước mặt người khác tất nhiên Úc Bách không cần giấu hệ điều hành của mình, trên đầu hắn là cuộn len rối tung rối mù, cái quỷ gì đây trời?

– Nhìn thế này là biết bị bạn trai cắn rồi. – Cuối cùng cặp chấp sự đang yêu nhau tàn nhẫn vạch trần một sự thật phũ phàng, – Đám chó độc thân các cậu đúng là chả có kiến thức gì.

– … – Nhóm chấp sự lập tức giải tán như chim muông.

Úc Bách nghĩ trong bụng, thế này cũng tính là khoe khoang thành công đấy nhỉ, cơ mà sao mình chẳng thấy vui chút nào thế?

Đồng thời hắn cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Trà Lê dạo này đang phải đấu tranh vì tỷ lệ mắc bệnh tâm thần cao trong thành phố, tuy rằng hắn vẫn luôn đi theo hỗ trợ Trà Lê làm việc, nhưng kỳ thật cũng không thực sự coi trọng việc đó. Bây giờ bệnh tâm thần đã lây lan đến chính gia đình của hắn… Nói đúng ra, bệnh tâm thần không phải là bệnh truyền nhiễm, nhưng thế quái nào mà nó có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi trong thành phố Noah?

Trở về phòng riêng, Úc Bách gọi điện cho người khoẻ mạnh còn lại trong hai vợ chồng chấp sự đó thăm hỏi tình hình, đối phương nói đã chuẩn bị xong thủ tục từ chức, bởi vì Úc Bách khá bận công việc ở đồn cảnh sát nên mới không nói cho hắn biết tình hình, hai người họ mấy ngày nữa sẽ xuất phát đi du lịch, nếu như khỏi hẳn thì sẽ quay trở về tiếp tục làm việc.

Úc Bách an ủi mấy câu rồi cúp máy, suy nghĩ một chút lại chuyển một khoản tiền du lịch qua đó. Từ sau khi đến nơi này, sự ân cần và quan tâm đầu tiên mà hắn cảm nhận được đều đến từ nhóm chấp sự toàn làm những việc vô nghĩa không đâu vào đâu nhưng rất nhiệt tình này.

Chuẩn bị đi ngủ, hắn lại nghĩ đến những rắc rối của mình.

Sau khi làm bài tập thực tiễn xong ở nhà Trà Lê, hắn rất muốn ở lại qua đêm nhưng Trà Lê lại giục hắn về nhà, lý do là Úc Bách hai mươi tuổi không thể qua đêm bên ngoài, lần trước hắn qua đêm ở nhà Trà Lê, ngày hôm sau bị nhóm chấp sự chặn cửa đốt pháo ăn mừng, nguyên nhân cơ bản những người trẻ tuổi ở trong thành phố Noah ban đêm về nhà ngủ là phẩm chất đạo đức cơ bản, còn ngược lại thì chính là hành vi không văn minh.

Nhưng nếu hắn hai mươi tuổi báo cáo rõ ràng với bố mẹ rằng mình sẽ đến sống với Trà Lê, hoặc tổ chức lễ đính hôn và sắp sửa kết hôn xây dựng gia đình…thì việc ngủ tại đó không về nhà hoàn toàn không thành vấn đề.

Sau khi về đến nhà hắn rất muốn khoe, ngoài việc khoe mình cuối cùng đã không còn là thân xử nam nữa thì còn có chút tính toán nhỏ, muốn để nhóm chấp sự sau khi phát hiện ra thì sẽ giống như trước đây xúi giục hắn đi sống chung với Trà Lê, rồi kế đó thu xếp việc đính hôn hoặc kết hôn, từ đó hắn có thể thuận nước đẩy thuyền mà dọn đến nhà Trà Lê.

Hiện tại nhóm chấp sự lại đang ưu sầu cho đồng nghiệp, căn bản không có biểu hiện có ý định này. Thế thì hắn đành phải đi gặp bố mẹ và anh trai thôi, nói thế nào đây nhỉ? Lẽ nào nói tạm biết bố mẹ, bắt đầu từ tối nay con sẽ không ở nhà nữa à?

Hắn ở trên giường trằn trọc không ngủ được, không khỏi ngâm nga, cũng không nhịn được nhớ lại quá trình mất đi thân xử nam quá tuyệt vời của mình. Đừng lo lắng cho tôi, tôi có mái chèo hạnh phúc và trí tuệ!

Bên kia, Trà Lê cũng lăn qua lộn lại không ngủ được.

Sau khi Úc Bách trở về nhà, anh dần cảm thấy nhà mình trống trải hơn bao giờ hết, xem ra đàn ông đến độ tuổi nhất định thì anh ta thực sự cần phải kết hôn.


Cuối cùng, anh lấy điện thoại di động gửi lời mời đến Úc Bách: Em sẽ mua cho anh một chuồng chó đẹp đẽ sang trọng, anh sẽ chuyển đến nhà em ở chứ?

Tin nhắn vừa gửi đi, anh nhận được tin nhắn của Úc Bách: Tiền thuê nhà và toàn bộ việc nhà của em anh sẽ phụ trách, em có thể cho anh dọn đến nhà em được không?

Hai người: A a a a a a a a a!!!

Cả hai tin nhắn đều được rút gần như đồng thời.

Cả hai người cùng lúc hối hận.

Trà Lê gửi câu: Em nhìn thấy hết rồi.

Úc Bách rep: Anh muốn ngủ trên giường cơ.

Hai người lại vui vẻ trở lại, một bên là Úc Bách ôm chăn lăn lộn trên giường, một bên là Trà Lê cũng lăn lộn, anh quên mất tình trạng thể chất của mình lúc này, vừa lăn lộn một chút đã tử trận, nằm sấp trên giường, trên đỉnh đầu xuất hiện một con ma Trà Lê nhỏ.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Trà Lê ngủ đến lúc mặt trời phơi đến mông mới thức dậy, thanh máu hừng hực, vệ sinh cá nhân xong, mặc bộ đồ ngủ ra vườn tưới hoa, vừa mở cửa đã thấy trước cửa có một chiếc vali cực lớn, Úc Bách đang ngồi ở trên vali, không biết đã đợi bao lâu rồi, ôm con mèo vàng thắt nơ trong lòng.

– Anh đến lúc nào thế? – Trà Lê giật mình, – Sao không gõ cửa?

– Hơn 7 giờ, anh nghĩ em cần ngủ. – Úc Bách giữa ban ngày có chút ngượng ngùng, cố gắng hết sức che giấu, dùng giọng trìu mến hỏi: – Hôm nay em thấy khỏe hơn chưa? Có thấy khó chịu không?

Trà Lê nói:

– Giờ em có thể lộn nhào ra sau đấy, anh có muốn xem không?

Úc Bách: – …

Con mèo trong tay hắn có cái đầu tròn, hiện cái đầu tròn đang nhìn xung quanh.

Úc Bách kéo vali đi theo Trà Lê vào nhà, đặt con mèo xuống rồi tự động đi vào bếp rửa tay chuẩn bị bữa sáng.

Trà Lê vẫn đi ra ngoài tưới hoa trong vườn như đã định.

Úc Bách nhìn qua cửa sổ phòng bếp, Trà Lê kéo ống nước, vòi hoa sen phun ra hơi nước tạo ra cầu vồng phía trên cánh đồng hoa diên vĩ.

Con mèo vàng vểnh cái đuôi lông xù lên và đi vòng quanh nhà, rồi cuối cùng nhảy lên ghế sofa nằm xuống. Trà Lê tưới hoa xong trở về, đi tới ghế sô pha, bưng mặt con mèo hôn nó, sau đó đi vào bếp xem Úc Bách đã nấu món gì.

Một hộp OS xuất hiện phía trên đầu con mèo, bên trong là con mèo mặt đỏ.

Tổng thư ký Úc Tùng cuối tuần còn bận trăm công ngàn việc đã nhìn thấy tin nhắn của em trai mình trong giờ nghỉ làm.

Úc Bách: Từ hôm nay em chuyển đến sống cùng Trà Lê, sáng nay em đã nói với bố mẹ rồi, họ không có ý kiến, ý kiến anh thế nào ạ?

Dù công việc cực kỳ bận rộn nhưng tổng thư ký vẫn đáp lại bằng một tin nhắn dài, chúc mừng em trai theo đuổi thành công tình yêu, đồng thời chúc đôi trẻ luôn bên nhau, ở bên nhau trọn đời.

Cuối cùng nói: Em hỏi cảnh sát Trà Lê xem khi nào tiện hai nhà chúng ta gặp mặt, người nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Úc Bách cho Úc Bách xem tin nhắn.

– Nhà em chỉ có mình em thôi. – Trà Lê nói, – Nếu cần thiết thì chỉ có thự trưởng đại diện cho người nhà của em thôi.

– Đều được, anh nghe em. – Úc Bách không hề dị nghị, cảm thấy cuộc sống sau khi xuyên truyện tranh đã viên mãn hơn phân nửa.

Vì thế Trà Lê quyết định ngay lập tức đi đến nhà thự trưởng thảo luận chuyện này, vừa hay có thể cọ cơm nhà thự trưởng.

– Vợ thự trưởng nấu cơm ngon lắm. – Trên đường đi qua đó, Úc Bách nói, – Cô rất tốt với em, vì sao em có chút xa cách với cô vậy?

Trà Lê cũng không có phủ nhận, nói:

– Tại em không biết rõ về cô, cô với thự trưởng năm ngoái vừa kết hôn, nên em không cảm thấy thoải mái khi ở cùng một người lớn tuổi mà em không biết rõ.

Úc Bách gật đầu.

Vợ chồng thự trưởng thấy hai người đến nhà thì vui lắm, vợ thự trưởng chào rồi dự định ra ngoài mua thức ăn, nói sẽ làm một bữa thật thịnh soạn tiếp đãi họ. Trà Lê hỏi bà học sinh cấp ba đi đâu rồi, ý là để học sinh cấp ba đi chợ cùng bà hỗ trợ giúp xách đồ. Nhưng bà trả lời là không cần, bảo học sinh cấp ba cứ ở nhà làm bài tập. Nói xong thì đi ngay.


Thự trưởng trên người lẫn tay đều bẩn, thì ra là đang sửa xe ở hậu viện, Úc Bách chủ động nói:

– Để anh đi xem xem.

Hắn và thự trưởng ngồi xổm cạnh chiếc xe đạp, cùng nhau nghiên cứu xác định xem chiếc xe đạp bị hỏng chỗ nào. Trà Lê cũng ngồi xổm xuống nhìn nhưng không hiểu sửa thế nào, nghe thự trưởng nhắc đây là chiếc xe hộp số second-hand mua cho một học sinh cấp ba, hộp số có chút vấn đề.

Úc Bách cũng không khoe khoang sự giàu có của mình, không đề nghị mua một chiếc xe mới cho học sinh cấp ba mà nghiêm túc thảo luận với thự trưởng về cách sửa xe.

Trà Lê nghe thấy buồn chán nên đứng dậy đi đến phòng học sinh cấp ba xem cậu có chịu khó học bài không. Kết quả học sinh cấp ba đang chơi game! Trong vở bài tập hè, cậu chỉ viết tên mình lên đầu trang, làm hai câu hỏi ở trang đầu tiên còn lại thì để trống hết.

Học sinh cấp ba: – …

Trà Lê tức giận:

– Hạn cho em nội trong vòng một tuần làm xong hết cuốn này cho anh! Bằng không đừng có mà ở đây nữa lập tức theo anh đi về nhà.

Học sinh cấp ba:

– Em nghe thấy rồi, anh và anh Úc Bách sống chung. Nếu anh không sợ em phá hoại quan hệ của hai người thì cứ để em về nhà đi.

Trà Lê hít một hơi thật sâu nói:

– Em đang ăn nhờ ở đậu, có chút tự giác có được không?

Học sinh cấp ba lập tức mếu máo, có chút buồn bã nói:

– Là em muốn ăn nhờ ở đậu hay sao? Anh không tìm được bố giúp em, cũng không cho em tự đi tìm bố.

Sau khi trò bắt cóc đạo đức kết thúc, cậu ủ rũ ngồi xuống bàn học, bắt đầu làm bài, cậu nhóc này thực ra học khá giỏi, làm bài rất nhanh.

– … – Trà Lê đứng ở phía sau nhìn cậu một lúc rồi nói, – Anh mua hamburger cho em, được không?

Học sinh cấp ba ném bút sang một bên quay sang ôm lấy Trà Lê, còn rầm rì làm nũng.

Trà Lê nói:

– Anh cho em ba giây để buông anh ra đấy.

Học sinh cấp ba xấu tính không chịu buông tay, còn phát hiện, nói:

– Anh nuôi thú cưng ạ? Trên người anh dính lông này? Là chó hay mèo vậy anh?

Trà Lê nói:

– Là một con khỉ nhỏ khác nữa. Buông anh ra, có nghe không!

Úc Bách giúp sửa được xe xong rửa tay sạch sẽ cũng tới phòng của học sinh cấp ba, vừa lúc nhìn thấy Trà Lê và cậu nhóc đang ôm ôm ấp ấp ầm ĩ, học sinh cấp ba cao 1m6, nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp.

– … – Úc Bách thấy đầu mình bắt đầu một màu xanh xanh rồi.

Trà Lê cạn lời:

– Anh đang nghĩ gì thế? Đây là em trai của em.

Học sinh cấp ba thấy có người ngoài thì buông Trà Lê ra, ngồi nghiêm chỉnh, chán chường nói:

– Anh thật coi em là em trai không? Em còn tưởng em chỉ là một con khỉ thôi chứ.

Úc Bách: -…

Trà Lê hỏi:

– Anh sửa được xe rồi à?


Úc Bách nói:

– Sửa được rồi, vấn đề nhỏ thôi.

– Thật không? Anh giỏi vậy á? – Trà Lê vội chạy tới hậu viên xem xe.

Úc Bách đứng đứng bất động, ngơ ngác đứng trước cửa phòng học sinh cấp ba.

Học sinh cấp ba: –?

Trong sân sau truyền đến tiếng nói chuyện của thự trưởng, thự trưởng khen Úc Bách thông minh khéo léo, Trà Lê lại thả nhỏ giọng, có lẽ là lặng lẽ nói với thự trưởng tiến độ yêu đương của mình.

Học sinh cấp ba khép vở làm bài tập của mình lại, dùng giọng điệu người lớn hỏi Úc Bách:

– Khi nào thì anh với Trà Lê kết hôn ạ?

– Còn chưa xác định. – Ánh mắt Úc Bách đảo qua khuôn mặt cậu và dừng lên trên bìa quyển vở bài tập.

–? – Học sinh cấp ba nói, – Anh sốt ruột lắm phải không? Cũng không cần phải thế đâu, em và Trà Lê tuy không có quan hệ huyết thống gì, nhưng em sẽ không can thiệp vào hôn nhân của anh ấy. Anh ấy thích anh, muốn kết hôn với anh, cái này em không lo được, các anh kết hôn, em cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến hai anh.

Úc Bách nói:

– Cho anh xem…vở bài tập của em được không?

Học sinh cấp ba không hiểu gì đưa vở bài tập cho hắn.

Úc Bách nhìn lướt qua trang bìa, xác nhận điều gì đó, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn học sinh cấp ba.

Trà Lê và thự trưởng trò chuyện một lát, hẹn tuần sau sẽ đến nhà Úc Bách ăn cơm, vợ thự trưởng mua thức ăn đã về nhà, cầm theo hai túi đồ, thự trưởng vội ra hỗ trợ. Trà Lê là người nấu ăn kém, vào bếp cũng không giúp được gì bèn đi tìm Úc Bách, bảo Úc Bách đại diện mình đi hỗ trợ.

Bầu không khí giữa Úc Bách và học sinh cấp ba rất kỳ lạ.

– Hai người đang làm gì thế? – Trà Lê hỏi.

Học sinh cấp ba có chút sợ hãi, thấy Trà Lê trở lại thì tố cáo luôn:

– Anh ấy nhân lúc anh không ở đây mà cứ gườm em mãi, sợ lắm í.

Úc Bách: – …

Trà Lê thấy Úc Bách cầm quyển vở bài tập thì nói:

– Có phải em làm sai lung tung không? Anh ấy là học sinh giỏi đấy, em lừa được anh chứ không lừa được anh ấy đâu.

Học sinh cấp ba nói:

– Em không hề, em làm đúng hết á.

Úc Bách đặt quyển vở xuống, nói:

– Anh đi giúp nấu cơm.

Hắn vừa đi ra ngoài, nam sinh cấp ba lại phàn nàn với Trà Lê:

– Vừa rồi anh không ở đây, anh ấy rất hung dữ mà nhìn em, nếu anh tới chậm một chút có khi anh ấy đã đánh em rồi á.

Trà Lê cười lạnh nói:

– Anh còn lâu mới nghe em gièm pha nhá.

Học sinh cấp ba nói:

– Những gì em nói đều là thật.

Trà Lê nói:

– Anh không nghe không nghe.

Học sinh cấp ba tức giận lên:

– Anh đúng là vừa nghèo vừa hèn, bị chút sắc đẹp đã bị lừa rồi. Chờ đến khi anh phát hiện mình bị Úc Bách lừa sắc thì đừng có tìm em mà khóc lóc đấy.

Trước khi ăn cơm, Trà Lê ra giúp dọn bàn thì thầm hỏi Úc Bách:

– Anh làm gì khỉ con mà nó tức tối suốt thế.

– Anh không làm gì cả. – Úc Bách cúi đầu trả lời khẽ.

Trà Lê nói:


– Vì sao anh không nhìn em trả lời?

Úc Bách ngước lên nhìn anh, hai người đối mặt nhau ở trước bàn cơm, Trà Lê nhăn mày, nom Úc Bách thật sự có gì đó không ổn, ánh mắt nhìn mình khác với bình thường.

Vợ chồng thự trưởng lần lượt bưng món ăn ra, thự trưởng hỏi:

– Làm gì thế? Đừng có cãi nhau đấy.

Úc Bách nói:

– Bọn cháu không cãi nhau ạ.

Trà Lê không nói gì, thự trưởng còn đang trêu Úc Bách, Úc Bách cũng đùa lại như thường lệ. Học sinh cấp ba đi ra khỏi phòng, mang theo thù địch nhìn Úc Bách, ngồi ở đầu bên kia bàn, cố ý cách xa Úc Bách và Trà Lê.

Trong suốt bữa ăn, Trà Lê nhận thấy Úc Bách đang quan sát học sinh cấp ba.

Ăn cơm xong, thự trưởng tiễn hai thanh niên ra ngoài, nhìn bầu không khí giữa hai người không được bình thường thì nói:

– Nếu hai đứa đã quyết định ở bên nhau rồi có chuyện gì thì phải nói ra, đừng có để trong lòng mà cãi nhau.

Úc Bách nói:

– Bọn cháu thật sự không cãi nhau ạ.

Trà Lê chỉ vào bụng thự trưởng nói:

– Chú, nhìn chú có vẻ gầy đi rất nhiều, vợ chú nấu cơm ngon như thế, chú phải chịu khó ăn vào, mập mấy cân cũng không sao đâu.

– Để em lái xe. – Tạm biệt thự trưởng rồi, Trà Lê giành lái xe.

Úc Bách yên lặng ngồi ở ghế phụ.

Trà Lê vừa khởi động xe vừa hỏi:

– Em trai em có chuyện gì à? Anh đã nói cậu nhóc cái gì?

– Không có. – Úc Bách nói, – Hôm nay anh mới phát hiện ra, cậu nhóc nhìn khá giống em.

Trà Lê nói:

– Em cũng không phải con riêng của cộng sự.

Úc Bách cười cười, nụ cười rất gượng gạo, nói:

– Anh không nghĩ như thế, cậu nhóc cũng không nói vậy.

Cảm giác của Trà Lê luôn nhạy bén, thời điểm anh được Úc Bách yêu, anh chắc chắn rằng tình cảm nồng nàn của Úc Bách là thật, giờ đây anh có trực giác mạnh mẽ rằng sự nhiệt tình của Úc Bách dành cho anh đột nhiên rút lui.

Đây là bạn trai hay sao? Trà Lê không hiểu lắm, có phải là trải nghiệm của ngày hôm qua không tốt không? Anh cảm thấy rất tốt mà…Là yêu cầu giữa top và bot khác nhau hay sao?

– Có phải anh đang suy nghĩ gì không? Anh cứ nói ra đi. – Trà Lê quyết định cho Úc Bách một cơ hội.

Anh là đàn ông 25 tuổi, không cần phải lằng nhằng dây dưa gì, nếu như Úc Bách thật sự đột nhiên không còn thích anh nữa…vậy…vậy thì thôi nhau thôi.

Úc Bách yên lặng một lúc lâu mới nói:

– Anh có thứ quên mang theo, muốn quay về nhà một chuyến.

Trà Lê nói:

– Được ạ.

Anh đưa Úc Bách về nhà, Úc Bách vừa xuống xe, anh không hề dừng lại mà dẫm ga lái đi luôn.

Từ kính chiếu hậu anh nhìn thấy Úc Bách đứng ở cửa, có vẻ như là đang ngẩn người.

Trà Lê thấy đau khổ, không phải đau khổ vì Úc Bách có chuyện che giấu, mà là anh phát hiện mình vào lúc này anh thậm chí không có dũng khí nhìn vào giao diện thông tin của Úc Bách để xác nhận xem đối phương có thay đổi tình cảm hay không.

Úc Bách đẩy cửa bước vào nhà, không ngờ Úc Tùng đã về nhà, anh vừa cùng bố mẹ ăn cơm trưa, nói buổi chiều sẽ nghỉ nửa ngày.

– Em bảo sống chung với cảnh sát mà? – Úc Tùng thấy lạ hỏi, – Sao lại về nhà rồi?

Úc Bách đờ đẫn nói:

– Em không biết…Hình như em…tìm nhầm người rồi.

Hết chương 52

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương