Chẳng mấy chốc, hai người cuối cùng cũng tìm được một đồn công an, Úc Bách đỗ xe bên ngoài cổng cùng Trà Lê nhìn phù hiệu cảnh sát treo trên đầu cửa, huy hiệu cảnh sát của thành phố Nại Lạc hoàn toàn khác với cách thức kiểu cách của thành phố Noah.

Úc Bách nói:

– Cảnh sát nơi này cũng chưa chắc đã là người tốt.

Trà Lê gật đầu tán đồng:

– Đi vào xem tình hình thế nào, chúng ta nhớ cẩn thận chút.

Hai người xuống xe bước đi thật nhanh, mưa to vẫn che trời lấp đất, cả tòa thành thị bị bao phủ ở trong màn mưa.

Đẩy cửa kính của đồn cảnh sát ra, Trà Lê bước vào trước với mái tóc hơi ướt.

Úc Bách tụt lại phía sau, vừa vào cửa liền nhìn thấy giá báo bên cạnh, liền nhìn kỹ hơn.

Bên trong đồn công an có hai gã cảnh sát trực ban đang nói chuyện, họ đang thảo luận về dáng người của một người phụ nữ nào đó rồi phá lên tràng cười thô lỗ và đểu cáng. Khi nhìn thấy Trà Lê, cả hai cũng không hề thu lại biểu cảm của mình mà vừa tiếp tục cười vừa dùng ánh mắt rất không tôn trọng đánh giá Trà Lê.

– Có việc gì? – Một cảnh sát nói, – Muốn báo cảnh sát thì ngày mai hẵng đến. Người phụ trách ghi chép lập hồ sơ đã tan làm rồi.

Trà Lê: – …

Một cảnh sát khác thấy chiếc xe vận tải đỗ bên ngoài hỏi:

– Xe kia của anh à? Bên trong có gì không?

Xem kiểu này Trà Lê biết không thể nói quá nhiều, nói:

– Không có gì. Không thể báo cảnh sát được thì thôi vậy.

Anh quay lại tính kéo Úc Bách đi, cảnh sát lại đứng lên gọi giật hai người lại:

– Chờ đã, bây giờ tôi nghi ngờ xe vận tải của hai anh có hàng cấm, muốn kiểm tra một chút.

Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt mà trong lòng cả hai đều hiểu, kiểm tra hàng cấm là gì, muốn nhân cơ hội làm tiền mới là thật.

Trà Lê không hiểu, anh đã sống ở thành phố Noah rất lâu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy những tên tội phạm kiêu ngạo và độc đoán như vậy, huống chi là những đồng nghiệp. Nếu hai cảnh sát này thật sự muốn cưỡng chế mở khoang chở hàng, vậy thì anh không thể không chống trả. Vừa mới tới nơi này đã xảy ra xung đột với cảnh sát địa phương, ngày mai không chừng sẽ bị cả thành phố truy nã, đường đường là cảnh sát mà biến thành tội phạm bỏ trốn. Đây là cái gì thế?

– Muốn kiểm tra phải không? – May mà còn có Úc Bách quỷ kế đa đoan, chỉ cần không phải tình huống yêu đương lãng mạn thì bất cứ lúc nào hắn cũng phát huy được sở trường miệng lưỡi sắc bén nhạy bén của mình, nói, – Những thứ trên xe chúng tôi đều là tài liệu vận động tranh cử của Nghị viên Hồng.

Trà Lê không biết Úc Bách đang nói cái gì, đại khái đoán được nghị viên này là nhân vật lớn có thể sử dụng để cáo mượn oai hùm, lập tức phối hợp diễn xuất: Đúng vậy đó! Chúng tôi chính là chó săn của nhân vật lớn, các anh không đắc tội nổi đâu.

Hai cảnh sát xấu xa lại trao đổi ánh mắt cho nhau.

Vẻ ngoài và khí chất của Úc Bách rõ là con nhà quyền quý, từ quần áo trên người cũng có thể nhìn ra được rất có giá trị.

Một cảnh sát lớn tuổi trong hai cảnh sát xấu xa kia lại lên tiếng, giọng điệu không còn vẻ kiêu căng chất vấn Trà Lê như vừa rồi nữa mà rất khách sáo nói:

– Thì ra là người của Nghị viên Hồng, sao các anh không nói sớm? Anh chàng đẹp trai, vừa rồi anh nói muốn báo cảnh sát gì vậy?

Anh chàng đẹp trai Trà Lê rất biết diễn xuất mà trả lời hùng hồn:

– Không nói cho anh, anh không xứng để biết.

Cảnh sát xấu xa: – …

Úc Bách nói:

– Vừa rồi xe chúng tôi vô tình bị va chạm, em ấy muốn gặp các anh để báo cáo về vụ va chạm.

Phần đầu của xe tải hơi bị bẹp vào, đủ là bằng chứng chứng minh cho lời nói của hắn, nhưng thực ra đó là dấu vết do chiếc xe vận tải rơi từ trên xuống đất.

Cảnh sát vội vàng cười nói không cần báo cáo, đây là chuyện nhỏ, còn lịch sự đưa Úc Bách và Trà Lê ra cửa, thấy hai người không có ô, còn chu đáo mang đến cho họ một chiếc ô lớn.

Úc Bách lại tiếp tục lái xe đi trên con đường lầy lội tiến về phía trước, cuối cùng tìm được một một bãi đậu xe có nhiều phương tiện phế liệu đang đậu.

Trà Lê và Úc Bách xuống xe, theo kế hoạch tạm thời để xe ở nơi này, chứ nếu lái một chiếc xe vận tải như vậy rất gây chú ý đến. Với dân phong địa phương ở đây, đậu xe ở đây cũng rất dễ bị trộm đi.

Đây thật sự là chuyện bất đắc dĩ, Trà Lê nói:

– Em chỉ lo thứ đồ trên xe sẽ bị chảy ra, sẽ làm độc hại dân chúng của thành phố này thôi.

– … – Úc Bách uyển chuyển nói, – Dân bản xứ chắc là cũng độc hại không kém nó đâu.

Hai người đi ra khỏi bãi đậu xe, Úc Bách cầm chiếc ô do cảnh sát đưa, nhờ chiếc ô này hai người mới không bị dính mưa.

– Chúng ta phải uống nước và ăn để bổ sung sức lực, – Úc Bách nói, – Còn phải nghĩ xem tối nay nên nghỉ ở đâu…Không có tiền cũng là một vấn đề.

Trà Lê hoàn toàn không có khái niệm sinh tồn ở một nơi xa lạ, anh mù quáng trước những vấn đề này, chỉ biết nhắm mắt đi theo Úc Bách mà thôi.

Chợ đêm trung tâm sầm uất nhất thành phố Nại Lạc khác hẳn với những con phố tối tăm và chật chội trước đã gặp, ít nhất bề ngoài thoạt nhìn trông giống như một khung cảnh cuộc sống về đêm thành thị bình thường, với vô số biển hiệu rực rỡ nhấp nháy trong mưa.


Úc Bách mang theo Trà Lê đi vào một tiệm cầm đồ, đổi đồng hồ lấy chút tiền, trong lúc đổi tiền, vì nhân viên bán hàng không trung thực, hạ giá hai lần, nói năng cẩu thả, làm cho Trà Lê rất tức giận, nếu không phải Úc Bách ngăn cản anh lại thì anh đã kéo nhân viên bán hàng kia từ cửa sổ ra rồi tẩn cho một trận rồi. Úc Bách biết rõ không nên chọc vào địa đầu xà, đặc biệt là một nơi mua bán như tiệm cầm đồ kiểu này, nơi này nước ngầm rất sâu, các mối quan hệ xã hội của người kinh doanh nó thông thường rất phức tạp.

Úc Bách cầm tiền đổi được nhanh chóng kéo Trà Lê rời khỏi nơi đó, đồng thời giải thích lợi và hại trong đó cho anh nghe, anh có cái hiểu cái không, thành phố Noah không có hắc đạo, cư dân thành phố Noah cũng không có nhu cầu thế chấp mượn tiền sinh hoạt.

Cuối cùng Úc Bách còn an ủi Trà Lê:

– Nó chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường mà anh thường đeo ở nhà thôi, có thể đổi lấy một ít tiền để giúp chúng ta giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc là tốt lắm rồi, đừng để trong lòng.

Trà Lê tức giận cũng không phải vì chiếc đồng hồ đó, nhưng anh cũng hiểu lưu lạc tha hương không thể giống như ở thành phố Noah tự do thoải mái muốn làm gì thì làm, vì thế mới bỏ qua.

Hai người tìm một quán ăn nhanh có vẻ ngoài bình thường, đi vào mua hai chiếc xúc xích, người phục vụ rất lạnh nhạt, xúc xích được làm trông xấu xí và mùi vị rất kinh khủng.

Hai người ngồi ở một góc của quán ăn nhanh, cố chịu đựng mà ăn xúc xích, Trà Lê bị dính mưa, có hơi lạnh nên xin nhân viên phục vụ hai cốc nước nóng. Ngày mưa khách rất ít, nhân viên cửa hàng lười biếng chơi di động, lườm mắt với Trà Lê rồi đưa cho anh hai cốc nước lạnh băng.

Trà Lê cũng chỉ có thể đối mặt với hiện thực, lại hỏi nhân viên bán hàng có wifi hay không, nhân viên bán hàng cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ vào mật khẩu trên bức tường ngay bên cạnh.

Trà Lê cầm cốc nước về chỗ ngồi, đưa cho Úc Bách một cốc, bực bội nói:

– Chúng ta giống hai con chó không có nhà ghê.

Úc Bách nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

– Mưa to quá, trời tối ở bên ngoài cũng không an toàn, sáng mai nghĩ cách sau, chúng ta chắc chắn sẽ quay về được.

Trà Lê lấy di động ra muốn lên mạng, nhưng vẫn không thể thành công, anh nhớ ra hỏi Úc Bách:

– Nghị viên Hồng mà anh nói ở đồn cảnh sát ấy là gì vậy?

Úc Bách cho tay vào túi áo khoác lấy ra một tờ báo mà hắn đã thuận tay lấy ở đồn cảnh sát, hơi bị ẩm, nhưng không ảnh hưởng đến việc đọc nó.

Trà Lê thò đầu tới xem, trên trang nhất đưa tin “nghị viên Hồng” gần đây đã bỏ tiền ra mua phiếu bầu để tranh cử thị trưởng, kèm theo bức ảnh là một người đàn ông đứng trên bục cao phát biểu. Trước mặt là tiền giấy rơi lả tả, có vô số đôi tay vươn ra bắt lấy.

Úc Bách nói:

– Anh dùng tên tuổi của vị nghị viên này để dọa họ một chút, may mà cũng có tác dụng.

– Cảnh sát thực tập, may mà có anh, anh thông minh lắm. – Trà Lê đưa ra lời khẳng định và động viên kịp thời, sau đó vội vàng đọc nội dung trên tờ báo, nói, – Điều này quá quá đáng. Việc bỏ tiền ra mua phiếu bầu thế mà được coi là hợp pháp hay sao? Trang tin này nói hành vi mua phiếu bầu của nghị viên này đã bị vạch trần nhiều lần, liệu anh ta có thể tiếp tục tham gia tranh cử được không?

Úc Bách nói:

– Có không ít địa phương đều như thế này. Nhưng anh xem trang báo này lại rất giống như bài báo bôi đen đối thủ cạnh tranh hơn.

Trà Lê không hiểu:

– Sao anh lại biết được?

Úc Bách nói:

– Có quá nhiều lời lẽ mang tính kích động và quá ít bằng chứng. Tranh cử đều biến thành trò chơi marketing, những chính trị gia này cũng không thú vị gì.

Trà Lê nghe được hàm ý trong đó, nói:

– Khi lập kế hoạch trong thế giới ba chiều, anh có tiếp thị sản phẩm của mình theo cách này không? Anh cũng làm mất uy tín của đối thủ cạnh tranh à?

– Đương nhiên không rồi. – Úc Bách đầy tự hào, – Sản phẩm của anh rất hiệu quả nên không cần phải dùng những chiêu trò khó coi này.

– Ồ, thế à. – Trà Lê nói.

Đôi khi anh cảm thấy Úc Bách hoàn toàn không hoài niệm về cuộc sống thế giới thực chút nào.

Lấp bụng no rồi, hai người cả hai tìm một phòng trong một khách sạn nhỏ để nghỉ ngơi, định đợi đến rạng sáng mới ra ngoài tiếp tục hoạt động.

Nơi này trị an hỗn loạn, nhân viên lễ tân cũng không coi trọng khi nghe nói họ không mang theo CMND, rút trong ngăn kéo ra hai CMND không rõ lai lịch để đăng ký phòng cho hai người.

Biểu hiện của nhân viên lễ tân tương đối giống một người bình thường hơn, Trà Lê hỏi cô nàng về internet, cô nàng giải thích rằng cứ hai ngày người dân ở khu vực địa phương lại mua sắm với giá 0 nhân dân tệ, các trạm internet cơ động cũng thường xuyên bị phá hỏng, số liệu di động và WiFi đều không ổn định, dân chúng muốn xem tin tức thông thường toàn dựa vào TV hoặc là báo giấy.

Hai người vào phòng khóa cửa lại, Úc Bách đi vào phòng tắm thử, may mắn là có nước nóng nên bảo Trà Lê đi tắm nước nóng trước.

Trà Lê tắm rửa xong, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh treo quần áo ướt lên phơi khô, sau đó mở chăn ra và nằm đi vào.

Úc Bách nhìn anh rồi đi tắm.

Trà Lê bật TV trong phòng lên, có rất ít kênh đài truyền hình, không có phim ảnh, chương trình truyền hình hay chương trình truyền hình nào, chỉ có tin tức và . Anh đổi một vài kênh, tất cả đều đang đưa tin về thị trưởng. Có vẻ như đây là sự kiện lớn nhất khu vực trong thời gian sắp tới.

Sau đó, khi Úc Bách đi ra lau tóc, Trà Lê chỉ vào TV cho hắn xem nói:

– Anh xem, đây là nghị viên Hồng mà chúng ta đã lợi dụng này.

Trong bản tin, nghị viên Hồng trông cao hơn và đẹp trai hơn nhiều so với bức ảnh anh ta rải tiền trên báo, tướng mạo đường đường, khí chất cũng rất đáng tin. Trà Lê tin tưởng suy đoán của Úc Bách là chính xác, bài báo kia là của đối thủ muốn bôi đen anh ta.

Trên TV đang giới thiệu về quá trình trưởng thành của nghị viên Hồng, từ nhỏ chăm chỉ hiếu học và có niềm tin vững chắc, là nhân vật huyền thoại đi lên từ đáy xã hội, sau đó anh ta nói về nhiều nhận định của mình về cải cách chính trị. Cuối cùng nghị viên Hồng cho biết, tỷ lệ ủng hộ của người dân đối với mình đã vượt quá 60%.


Úc Bách bật thốt lên:

– Này, xem ra nghị viên Hồng của chúng ta sắp đắc cử rồi đấy.

Trà Lê lại nói:

– Không chắc đâu. Đài truyền hình này chắc chắn là fan của anh ta. Em vừa xem một đài truyền hình khác xem, thể nào nó cũng hoàn toàn khác.

Anh nghe theo ấn điều khiển từ xa và chuyển về kênh trước đó, nhưng hiện tại đã phát xong phần công kích đối với nghị viên Hồng và bắt đầu ca ngợi một ứng cử viên thị trưởng khác một cách rầm rộ. Lời tự thuật giới thiệu:

– Ngài ấy xuất thân trong vọng tộc nổi danh ở Nại Lạc, từ cụ kỵ ông bà đến bố mẹ đều là nhân vật nổi tiếng xã hội. Lý lịch của ngài Lam Quân cũng rất đẹp, từng đảm nhiệm chức tổng thư ký ủy ban thành phố…

–! – Trà Lê nghe được cái tên này thì ngồi bật dậy.

Úc Bách cũng nhăn mày lại.

Chữ ký của chủ quán bar 2.0 chơi saxophone ở trên bản nhạc tự sáng tác và trên thời khóa biểu chia ca làm việc chính là “Lam Quân”.

Trà Lê và Úc Bách nhìn nhau, cùng đồng thời nghĩ. Nếu ông chủ 2.0 chính là Lam Quân thật, vậy thì “Lam Quân” đang có mặt ở đây…có khả năng nhất chính là người kia rồi.

Hai người lại tiếp tục nhìn TV.

Hình ảnh là Lam Quân tiếp nhận phỏng vấn trên truyền hình, lúc bị người dẫn chương trình hỏi có ý kiến gì về nghị viên Hồng đối thủ tranh cử lớn nhất lần này của mình hay không, Lam Quân nở nụ cười mỉa mai, cất giọng khinh miệt công kích thẳng vào xuất thân của nghị viên Hồng, thì ra nghị viên Hồng lúc còn nhỏ sống ở khu đèn đỏ, bố ruột là ai cũng không biết.

– Đoàn đội của Nghị viên Hồng lúc nào cũng cho rằng anh ta dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới có ngày hôm nay, nhưng thực ra anh ta mới chỉ nỗ lực có hơn mười mấy năm, còn gia tộc của tôi suốt 5 thế hệ thì đã nỗ lực làm việc chăm chỉ suốt 120 năm cống hiến ở thành phố Nại Lạc này rồi!

Úc Bách nhìn sang Trà Lê.

Trà Lê đã đưa ra kết luận:

– Anh ta không phải là Lam Quân, anh ta là ông chủ 1.0.

– Em chắc chắn không?

– Thần thái này em quá quen thuộc rồi. – Trà Lê nói, – Lúc em bắt anh ta từng xem video phạm tội của anh ta không biết bao nhiêu lần. Anh ta chiếm chỗ ngồi trên tàu điện ngầm, nhảy vào chen xếp hàng bừa bãi khắp nơi, dắt chó đi dạo mà không có dây xích, v.v., cái vẻ mặt câng câng kiêu căng này em không bao giờ nhận sai đâu.

Úc Bách nói:

– Cho nên…Anh ta với Lam Quân thật đã trao đổi sóng điện não hoặc là nói trao đổi linh hồn cho nhau.

Lam Quân đi thành phố Noah và trở thành chủ quán bar với cuộc sống bình yên.

Ông chủ chân chính là lại đi vào nơi này, thay thế Lam Quân trở thành một chính khách.

Trà Lê loạn cả đầu lên:

– Chúng ta sắp xếp lại một chút đi. Giám đốc ấn cái trang thiết bị kia, có thể mở ra cánh cửa giữa Noah và Nại Lạc, chính là nơi chúng ta đã tiến vào đây, và ở đây chúng ta có cơ thể của chúng ta mà cũng không biến thành người khác!

Úc Bách không trả lời, vẻ mặt suy tư, ánh mắt đặt trên “Lam Quân” còn đang phát biểu rất kiêu căng ngạo mạn ở trên TV.

Trà Lê nói tiếp:

– Trước đây chúng ta suy đoán rằng giám đốc và Lam Quân là cùng một phe, anh ta giúp Lam Quân dùng cách thức chiếm đoạt để xâm chiếm cơ thể của ông chủ và đuổi ông chủ đi. Giờ thì chúng ta đã biết, ông chủ đã đi vào Nại Lạc và trở thành Lam Quân. Nhìn cái dáng vẻ như cá gặp nước này của anh ta thì lại không giống như đã bị người ta cưỡng ép đoạt lấy cơ thể. Èo…em cứ thấy loạn hết cả lên, rốt cuộc thì giám đốc kia ở phe ai? Việc này có liên quan gì đến anh ta?

– Em còn nhớ tượng tay ở trong phòng tiếp khách của giám đốc không? – Úc Bách đột nhiên hỏi.

– Còn nhớ. – Trà Lê đáp, – Đó là anh ta còn gì? Em không hiểu nổi một trạch nam này…

Trà Lê nói được một nửa cũng kịp phản ứng, trên mặt đầy sửng sốt.

Hai người đều nhìn “Lam Quân” còn đang khua môi mua mép ở trên TV.

Nói rằng tượng tay giống giám đốc, còn không bằng nói trang phục bộ vest của giám đốc là bắt chước Lam Quân.

Tượng tay kia, chính là Lam Quân.

Úc Bách nhíu chặt mày lại, thả lỏng rồi lại nhăn lại, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng hắn khó hiểu lắc đầu nói:

– Mẹ kiếp, chuyện này lại là chuyện gì vậy.

Trà Lê: –??? Sao thế?

– Nếu như anh đoán không sai, chúng ta đã xuyên vào trong truyện tranh rồi. – Úc Bách nói.

Trà Lê: –!!!


Anh theo bản năng muốn phản đối, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng suy đoán này có lẽ là gần với sự thật nhất. Lỗ đen hút họ vào Nại Lạc không phải là một cánh cổng tùy tiện mà là một cánh cổng không gian. Thành phố Nại Lạc này là thế giới truyện tranh trong thế giới của Thành phố Noah.

Úc Bách nói:

– Lúc ở quán bar chúng ta đã trò chuyện với ông chủ có từng nhắc đến một vấn đề, sự thật là tương đối. Nếu Thành phố Noah được dùng làm tọa độ của thế giới thực, thì thế giới nơi Thành phố Nại Lạc tồn tại là một thế giới truyện tranh tương đối không có thật. Chúng ta hiện đã xuyên vào chính là thế giới trong truyện tranh này.

Vậy thì có thể hoàn toàn giải thích về hành vi của giám đốc.

Vị trạch nam này thông qua một vài thủ đoạn không xác định để tiến hành tráo đổi linh hồn của nhân vật truyện tranh Lam Quân với linh hồn của ông chủ đang ngồi tù ở thành phố Noah.

Thật sự là hoàn toàn không thể hiểu được vị trạch nam này!

Trà Lê lại nghĩ tới một vấn đề, nói:

– Vậy tức là khi chúng ta bị cánh cửa kia hút vào thì cơ thể của chúng ta cũng bị hút vào theo chuyển đến đây và có thể hoạt động được ở nơi này. Nếu đã vậy, vì sao còn phải tráo đổi linh hồn?

Úc Bách nói:

– Anh đoán giả thiết có lẽ là như này, người của thành phố Noah có thể dựa vào cánh cửa nào đó để tiến vào, nhưng người trong truyện tranh thì không thể rời khỏi truyện tranh được, hoặc là một khi rời khỏi truyện tranh thì sẽ biến thành hình thái người trong truyện, cho nên nếu như Lam Quân muốn đi tới và sống ở thành phố Noah thì phải cần một cơ thể từ người dân bản địa của thành phố Noah.

Trà Lê hiểu ra:

– Giám đốc lựa chọn ông chủ đang ngồi tù, ngồi tù ngăn cách với thế giới bên ngoài, việc tráo đổi sẽ không bị bại lộ, cho đến trước khi anh ta ra tù, giám đốc lại thay anh ta đi đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ anh ta. Sau khi Lam Quân ra tù đã cải tạo sửa đổi lại quán bar, thuê nhân viên mới, đổi luôn phong cách kinh doanh, cũng thay đổi cả khách quán bar, không một ai có thể nhận ra anh ta. Anh ta có thể dùng thân phận của ông chủ bị thay thế mà kê cao gối đi ngủ, sống thoải mái ở thành phố Noah.

Úc Bách gật đầu:

– Anh nghĩ chính là như vậy đấy.

– Người có tố chất kém giống như ông chủ ở thành phố Noah này không có mấy, anh nhìn anh ta đi, đi vào nơi như này mà có thể hoà nhập được nhanh chóng, thật chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. – Trà Lê chỉ vào TV căm ghét nói.

Úc Bách nói:

– Nhìn góc độ khác thì giám đốc kia coi như là trừ hại cho thành phố Noah.

Vậy giám đốc kia có phải người tốt không hay là người xấu nhưng không quá xấu?

– Đến lúc đó để anh ta tự đi nói với thẩm phán toà án đi. Chúng ta bị anh ta hãm hại xuyên vào thế giới truyện tranh tệ hại này, giờ chúng ta làm thế nào để quay về được đây? – Trà Lê rất tức tối.

Úc Bách lại không mấy quan tâm đến điều này, hắn rời khỏi thế giới thực và tiến vào thế giới giả tưởng, sau đó rời khỏi thế giới giả tưởng và tiến vào thế giới giả tưởng của thế giới giả tưởng. Đối với hắn mà nói, sự khác biệt không lớn. Tóm lại đều không phải là thế giới mà hắn quen thuộc, thế nhưng so sánh ra thì thành phố Noah vẫn đáng yêu hơn nhiều so với nơi này.

– Giám đốc không chút do dự mở cánh cửa không gian đưa chúng ta vào đây, chắc chắn trước kia anh ta đã từng thử rồi, bằng không anh ta sẽ không chắc chắn có thể thành công đưa chúng ta và xe chở hàng cấm kia cùng hút vào cánh cửa không gian kia. Anh ta đã muốn diệt khẩu rồi còn muốn hủy thi diệt tích, nếu không thể thành công đưa chúng ta cùng với chứng cứ đi vào đây, chúng ta thoát ra, bí mật lớn nhất của anh ta sẽ bị bại lộ, thế thì anh ta sẽ gặp rắc rối rất lớn. Cho nên anh cho rằng anh ta đã có kinh nghiệm mở cánh cửa không gian và đã đưa thành công người vào rồi.

Trà Lê sợ hãi:

– Ý anh là, trước chúng ta thì anh ta đã từng hại người khác rồi?

Úc Bách lại nói:

– Không, căn cứ theo hành động của anh ta, rất có thể anh ta là fans hâm mộ Lam Quân trong truyện, có cơ hội được gặp nam thần, anh ta sẽ để người khác tới hay sao? Anh ta nhất định sẽ đưa mình tiến vào.

Trà Lê:

– … Không hiểu được những trạch nam này đang nghĩ gì nữa.

Úc Bách nói:

– Đừng để tâm tới họ nữa, vì bây giờ anh ta đang ở trong thành phố của Noah, điều đó có nghĩa là anh ta không chỉ có thể mở cửa cho người vào mà còn có cách để thoát ra. Người khác không biết nhưng anh ta nhất định biết.

Trà Lê nói:

– Vậy sao chúng ta không gọi điện thoại hỏi anh ta là biện pháp gì.

Úc Bách: – …

Trà Lê thốt ra một câu kia rồi lại phát điên nói:

– Giờ làm sao đây? Em ban đầu cứ tưởng tín hiệu di động không tốt, thì ra là bị bức tường không gian cản mất, thế này thì điện thoại không thể nào gọi được rồi. Giờ chúng ta mất liên lạc với bên ngoài, tất cả những người chung quanh đều là người của truyện tranh, làm sao họ biết cách rời khỏi truyện tranh được cơ chứ. Nếu giám đốc không đưa chúng ta ra ngoài, vậy cả đời này chúng ta đều không thể trở về được rồi.

Úc Bách nhắc nhở:

– Em đừng quên, truyện tranh còn có người bên ngoài, không phải chỉ có mỗi chúng ta.

Trà Lê biết hắn đang nói ai, nói:

– Lam Quân giả ông chủ thật. Nhưng anh ta biết cách ra ngoài không?

Úc Bách nói:

– Chắc chắn anh ta không biết, nhưng em nghĩ xem, Lam Quân thật kia dù đã sống ở thành phố Noah, anh ta sẽ không quan tâm chú ý tới thế giới của mình hay sao? Anh ta có thể buông bỏ bố mẹ người thân của mình hay sao?

Trà Lê nói:

– Anh buông bỏ được, biết đâu bố mẹ Lam Quân cũng không yêu thương anh ta, không cần anh ta.

– … – Úc Bách đầu đầy kẻ đen nói, – Em đừng có đâm vào lòng anh vậy chứ?

Trà Lê vội cười rộ lên, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve ngực Úc Bách, dỗ dành nói:

– Anh nói tiếp đi, nói tiếp đi.

Úc Bách nói:

– Anh ta từng ca ngợi chính sách cải cách của anh trai Úc Tùng của anh đối với thành phố Noah, ban đầu anh nghĩ đó chỉ là một lời khen lịch sự, bây giờ kết hợp với địa vị chính trị thực tế của anh ta, anh cho rằng anh ta thật sự ngưỡng mộ Úc Tùng có thể làm điều mình muốn làm, thi hành chính sách có lợi cho dân chúng mà anh ta cũng muốn. Một người như vậy rời khỏi Nại Lạc cũng sẽ không thể buông tay được, anh ta không thể nào can thiệp vào, nhưng anh ta chắc chắn rất muốn biết, thế giới mà anh ta giao cho người nào đó sẽ nghênh đón một tương lai như thế nào.


Trà Lê cũng nghĩ tới, nói:

– Ý của anh là, anh ta sẽ chú ý tới…kết quả tranh cử thị trưởng của truyện tranh!

– Đúng vậy, nếu chúng ta làm loạn chiến dịch tranh cử thậm chí làm loạn cả thành phố Nại Lạc, người bạn thích kèn saxophone của anh chắc chắc không thể chịu đựng được. – Úc Bách cười giảo hoạt.

Trà Lê cẩn thận suy nghĩ một chút, kinh ngạc trước khả năng phân tích logic của Úc Bách, nói:

– Anh mỗi ngày đều giả làm một chú chó chăn cừu Đức ngoan ngoãn trước mặt em, làm em gần như quên mất anh gian xảo đến mức nào.

– Chó chăn cừu Đức nghe lời là anh, quỷ kế đa đoan cũng là anh. – Úc Bách sau cú rơi xuống này tế bào não đã chết không ít, nói nhiều cũng thấy mệt, nói, – Ngủ đi, ngày mai chúng ta lại tính toán bước tiếp theo.

Hai người chia nhau ngủ hai giường, bên ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi.

Trà Lê lăn qua lộn lại ngủ không được, nghĩ đến tình hình hiện tại, lo lắng mình có thể quay trở về được hay không, trong lòng cảm thấy khó chịu, quấn chặt mình trong chăn, luôn cảm thấy khắp nơi đều có gió lùa vào.

– Em lạnh không? – Úc Bách nghe được hơi thở run rẩy của anh, hỏi, – Có muốn ngủ cùng nhau không?

Giọng của Trà Lê run run khi anh nói:

– Có…có được không? Em lạnh quá đi.

Thành phố của Noah quanh năm bốn mùa như mùa xuân, hiếm khi mưa, đã lâu rồi anh không bị mưa ướt, mặc dù ban đêm tắm nước nóng nhưng dường như đang bị cảm lạnh rồi.

– Xuyên vào truyện tranh cũng sẽ bị đổ bệnh à? – Trà Lê nói, – Có phải em không thích nghi được không? Lúc anh từ thế giới thực đến thành phố Noah có không quen với khí hậu không?

Úc Bách nói:

– Anh không, khí hậu của thành phố Noah rất dễ chịu. Em có giọng mũi rồi đấy, mau sang đây đi, chỗ anh ấm lắm.

Hắn cũng đã buồn ngủ đến mức không mở mắt được, nhấc nửa chăn lên, Trà Lê do dự một lát rồi đi tới, vừa nằm xuống chui vào trong chăn của Úc Bách, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thở dài một hơi sung sướng.

Úc Bách dém chăn thật kỹ nói:

– Ngủ đi.

Sau nhiều ngày mệt mỏi về thể chất và động não căng thẳng, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trời mưa cả một đêm.

Rạng sáng hôm sau, cách âm không tốt, ngoài hành lang có người gây ồn ào, Trà Lê tỉnh dậy thì thấy nghẹt mũi đã hết, thật tốt quá, anh đã không bị ốm.

Anh phát hiện Úc Bách không nằm bên cạnh, ở toile có tiếng máy sấy.

Anh xuống giường đi đến bên cửa sổ, mưa còn chưa ngừng nhưng đã nhỏ lại. Anh lại đi đến cửa toilet, nhìn thấy Úc Bách mặc áo tắm dài, nét mặt vô cảm mà cầm máy sấy để sấy khô qu.ần lót.

– Sao vừa đậy đã tắm rồi? – Trà Lê thắc mắc, – Nơi này ẩm ướt, khó khô lắm.

Úc Bách không trả lời chỉ nhìn anh một cái, trên mặt xuất hiện hai quầng đỏ nhạt.

Trà Lê: –?

Trà Lê: –!

Anh hiểu ra ngay, lập tức buồn cười.

– … – Úc Bách chờ anh cười xong mới đánh trả, – Anh cũng rất muốn biết em mơ thấy cái gì mà bình quân hơn mười phút lại nắm lấy của anh một lần.

Còn có thể làm nắm lấy cái gì nữa? Trà Lê phủ nhận ngay:

– Không thể nào đâu, anh đừng có vu oan cho em, làm sao mà em không nhớ được?

Úc Bách mấp máy môi, muốn nói mấy câu tán tỉnh nặng đô hơn một chút nhưng lại không nói ra được, vẫn xấu hổ, cuối cùng nói:

– Thôi cứ coi như anh nằm mơ đi.

Một lúc sau, Úc Bách đã sấy khô quần lót của mình, mặc quần áo xong mới ra khỏi toilet.

Trà Lê ngồi thẳng bên giường, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ.

Úc Bách nói:

– Em đang nghĩ cách tiếp cận với Lam Quân giả à?

– Không phải. – Trà Lê trịnh trọng nói, – Em đang cố nhớ lại, anh không vu oan cho em, em có nhớ được một chút.

Úc Bách giả bộ phóng khoáng nói:

– Không sao, anh tha thứ cho em.

Trà Lê trả lời vấn đề vừa rồi của hắn:

– Em mơ thấy con trai cộng sự trốn học, em muốn tìm gậy để đánh nó, trong mơ tìm được mấy cây gậy nhưng vẫn cứ thấy không đủ to.

Úc Bách không hề chuẩn bị đã bị công kích tôn nghiêm một cách nặng nề, chớp mắt thanh máu tụt xuống 10000 điểm, khắp đầu óc đều là ba chữ cuối của Trà Lê.

Tâm thái đóng băng rồi! Cả người đều khó chịu.

– Cuối cùng thì ở trong mơ em cũng tìm được. – Trà Lê có chút ngượng ngùng nói, chân thành khen ngợi, – Điều kiện của anh tốt thật đó.

Úc Bách chậm rãi hít sâu một hơi, lấy lại được bình tĩnh, thanh máu đã đầy trở lại.

Hết chương 40

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương