Trả Lại Vấn Vương
-
Chương 9: Đến Nhã Từ cung
Thiên Hinh ngồi bên cạnh Hoàng hậu thêm một lúc nữa, rồi mới nhẹ nhàng gỡ bàn tay của bà ra. Đặt xuống bên dưới tấm chăn mềm, rồi kéo tấm màn che trên giường xuống. Thiên Hinh đứng dậy bước ra khỏi Thần Hi cung, trước khi rời đi nàng còn dặn dò cung nhân cẩn thận: “Hoàng hậu đang bệnh, vì thế từ nay không được phép đốt các loại huân hương, dược liệu gì trong Thần Hi cung. Thuốc của Hoàng hậu cũng sẽ do ta đích thân đưa tới, bất kỳ lúc nào người có dấu hiệu bất thường, các người cũng phải lập tức mời Thái y đến chẩn bệnh và thông báo với ta ngay. Không được phép chậm trễ hay lơi là một giây phút nào, nếu để ta phát hiện các ngươi dám có chút sơ suất khiến bệnh tình của mẫu hậu càng nặng thêm. Thì ta sẽ đưa cả nhà các người theo bồi táng Hoàng hậu!”
Lời nói ra không hề mang theo chút sát khí, nhưng lại làm toàn bộ cung nhân trong Thần Hi cung run sợ. Tất cả đều cúi đầu cung kính đáp vâng một tiếng, hành xử cũng nhẹ nhàng cẩn trọng hơn trước rất nhiều. Thiên Hinh gật đầu hài lòng, lúc này mới ra khỏi Thần Hi cung, Quỳnh Hương vẫn đang đứng ở chỗ cũ đợi nàng. Nhìn thấy nàng bước ra, Quỳnh Hương cũng vội vàng đuổi theo, Thiên Hinh hỏi: “Bên Nhã Từ cung đã có tình hình gì chưa?”
Quỳnh Hương trả lời nàng: “Vẫn chưa có tin tức gì cả. Có cần nô tỳ sai người sang đó dò hỏi thêm không?” Thiên Hinh phất tay tỏ ý không cần: “Bây giờ ta sẽ đến Nhã Từ cung, ngươi hãy trở về Thiên Vân cung sắp xếp mọi thứ, tuyệt đối không thể để Ngọc Loan cảm thấy khó chịu khi ở trong cung.” Quỳnh Hương khẽ xoay đầu nhìn về phía hai cung nữ đang đi sau nàng một cái, hai người bọn họ nhanh chóng hiểu được ý tứ của nàng. Vội vàng tách ra khỏi đoàn bước qua bên phải đứng chờ, khi Quỳnh Hương quay đầu lại thì đã hành lễ với nàng: “Quỳnh Hương xin ghi nhớ lời công chúa!”
Thiên Hinh gật đầu với Quỳnh Hương, rồi tiếp tục tiến về phía Nhã Từ cung, còn Quỳnh Hương thì trở về Thiên Vân cung trước. Trên đường đến chỗ Thái hậu, Thiên Hinh đã suy nghĩ rất nhiều, có được sự yêu thích của Thái hậu và ý chỉ của Hoàng hậu thì chưa đủ. Muốn để Ngọc Loan an ổn sống trong cung mà không bị dị nghị là rất khó. Đối với những kẻ khác, ân sủng mà Lý gia đang nhận được đã hết sức chói mắt. Nay nếu có thêm cả Loan Nhi được sắc phong, không biết sẽ có thêm bao nhiêu kẻ ghen tức với Lý gia đây.
Còn những triều thần ngoài kia, những lão già cổ hủ đó chắc chắn sẽ không dễ dàng để yên cho chuyện này xảy ra đâu. Ngọc Loan của nàng cần phải có một lý do chính đáng để nhận chiếu chỉ sắc phong, mà không ai có thể phản đối được. Bỗng nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu của nàng, Thiên Hinh mím môi để ngăn nụ cười lại. Lần này, nàng sẽ mang đến cho Loan Nhi một món quà bất ngờ, và còn có huynh muội của Tần gia nữa. Chắc chắn đó sẽ là một sự kinh ngạc dành cho bọn họ.
Đi được thêm một lúc nữa thì nàng đã đến Nhã Từ cung, cung nữ gác cửa vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng hành lễ: “Bái kiến công chúa, công chúa vạn phúc, vạn vạn phúc!” Thiên Hinh nhìn người cung nữ này, hình như nàng đã gặp qua ở đâu đó, nhưng hiện tại lại không có cách nào nhớ ra. “Miễn lễ, không cần phải thông báo rằng ta đã đến, Loan Nhi vẫn ở trong với Thái hậu sao?” Nàng lên tiếng hỏi.
Cung nữ kia đứng thẳng người lên trả lời nàng: “Bẩm công chúa, Lý tiểu thư vẫn đang hầu chuyện Thái hậu. Thái hậu có lời dặn dò, nếu công chúa đến Nhã Từ cung thì trực tiếp mời vào, không cần qua tuyên triệu.” Thiên Hinh gật đầu rồi bước vào Nhã Từ cung. Tuy nhiên bên trong Nhã Từ cung lại không hề có bóng dáng của Ngọc Loan và Thái hậu. Trong lúc nàng đang suy nghĩ xem hai người họ đang ở đâu, thì có một cung nữ lớn tuổi đi vào từ cửa lớn tiến về phía nàng.
Người đó là Cẩm Nương, cung nữ thân tín bên cạnh Thái hậu, cũng là nha hoàn bồi giá từ lúc Thái hậu mới được gả đến hoàng thất. Khi nàng còn bé, ngoại trừ Khánh Nương là nhũ mẫu khi ở Lý phủ, thì lúc vào cung, nhũ mẫu của nàng lại là Cẩm Nương. Cẩm Nương hành lễ với nàng rồi mỉm cười: “Công chúa, hiện giờ Thái hậu và Lý tiểu thư đang ở ngoài vườn thượng uyển. Thái hậu nghe tin công chúa đến Nhã Từ cung, nên đã sai nô tỳ đến báo với người một tiếng, nếu công chúa có nhã hứng trò chuyện với Thái hậu thì xin mời theo nô tỳ đến đó.”
Thiên Hinh đưa tay ra đỡ lấy Cẩm Nương đang hành lễ với nàng, trong giọng nói của nàng có vài phần trách móc: “Cẩm Nương, người làm sao vậy? Chẳng phải Hinh Nhi đã nói, trước mặt Hinh Nhi người không cần phải hành lễ rồi sao. Người làm như vậy khác nào khiến Hinh Nhi tổn thọ, Hinh Nhi lớn lên trong vòng tay của người, không lẽ lại để người kính lễ với con sao?”
Cẩm Nương đứng lên theo tay nàng đỡ, nụ cười trên khuôn mặt của bà cũng sâu thêm vài phần: “Được công chúa yêu mến là phúc phận của nô tỳ, nhưng cung quy thì không thể làm trái. Chỉ cần trong lòng công chúa vẫn còn nhớ đến Cẩm Nương này, thì nô tỳ đã cảm thấy vui lắm rồi.” Nói thì nói vậy, nhưng cử chỉ của bà đối với nàng lại rất gần gũi, dù sao bà cũng đã nhìn nàng lớn lên trong tay mình. Tình cảm có thể không sâu nhưng cũng không phải là thứ có thể giả tạo.
Năm đó, Cẩm Nương đi theo Thái hậu cho đến tận bây giờ, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện thăng trầm. Bà đã sớm nhìn thấu nhân tình thế thái, con mắt lão luyện luôn phân biệt rõ ràng. Nếu không như vậy, bà ấy làm sao có thể bảo vệ chủ tử của mình bình an đến ngày hôm nay. Thiên Hinh thân thiết chuyện trò với Cẩm Nương trên đường đi đến hoa viên. Nhân dịp này, nàng hỏi bà về cung nữ mình đã thấy lúc nãy: “Cẩm Nương, cung nữ ở Nhã Từ cung lại được thay rồi sao? Hình như cung nữ ngoài cửa Hinh Nhi vừa gặp rất lạ mặt.”
Cẩm Nương nghe được câu hỏi của nàng, ánh mắt đầy thâm ý liếc qua đám cung nhân đang đi theo sau hai người: “Công chúa đúng là rất tinh ý, cung nhân ở Nhã Từ cung vừa được thay mới cách đây hai ngày mà thôi. Cung nữ mà người vừa gặp tên là Bình Nhi, là một trong số những nữ nhân dự kỳ tuyển tú nữ năm nay.” Thiên Hinh thầm nhắc lại cái tên đó, rồi bất chợt nàng dừng lại. Cẩm Nương thấy nàng dừng lại, bà cũng dừng lại theo, khó hiểu nhìn nàng: “Công chúa! Người sao vậy?”
Thiên Hinh đưa mắt nhìn bà, hàng chân mày khẽ nhướng lên: “Lần này, là cung nữ nào lại dám to gan chọc giận Thái hậu nữa đây?” Cẩm Nương trả lời nàng, giọng điệu không nhanh không chậm, không to không nhỏ. Vừa đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy: “Làm trái cung quy, tự ý tiết lộ hành tung của chủ tử với người khác, loại cung nhân không hiểu quy tắc này không đáng để Công chúa phải bận lòng đâu ạ. Nô tỳ đã xử phạt thích đáng, cũng đã cho răn dạy lại kẻ hầu hạ trên dưới Nhã Từ cung. Nếu chúng vẫn không nghe lọt tai những lời giáo huấn đó, thì cứ nhìn theo gương trước mắt mà biết được số phận tương lai của mình.”
Lời bà nói như gáo nước lạnh dội lên đám cung nữ phía sau, những cơ thể khẽ run rẩy hệt như lá mùa thu bay trong gió rét. Cẩm Nương đang dạy dỗ đám cung nữ mới vào cung này, cũng như đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho những kẻ đang mang trong lòng suy nghĩ bất chính. Khóe miệng của Thiên Hinh nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, thử hỏi tại sao cung nữ Bình Nhi này lại làm nàng cảm thấy quen mặt. Dù có hóa thành tro thì nàng vẫn nhận ra ả ta, cung nữ Bình Nhi bây giờ, chính là Y nữ Trịnh Nha Bình của ba năm sau.
Nàng không biết tại sao một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành như ả lại có lòng dạ độc ác đến thế. Nhưng chuyện này chỉ xảy ra sau khi Nha Bình được xuất cung về nhà, khoảng thời gian đó không ai biết đã có chuyện gì với ả. Nếu nàng nhớ không nhầm thì chỉ khoảng vài ngày nữa, Hoàng thượng sẽ hạ lệnh cho phép các cung nữ mới vào cung được xóa bỏ thân phận cung nữ mà xuất cung về nhà. Lệnh này được ban ra, phần lớn là vì bệnh tình của Hoàng hậu khiến Hoàng thượng lo lắng. Ông nghĩ rằng chính vì việc tuyển tú nữ mà Hoàng hậu lại u sầu đến mức đổ bệnh, nên đã hạ chỉ để các tú nữ ấy về nhà, một người cũng không giữ lại.
Nửa năm sau, đến lúc gặp lại Nha Bình, thì ả đã trở thành Y nữ của Thái y viện chuyên trị bệnh cho các nương nương trong cung. Người đưa ả vào Thái y viện lại là Phương Khanh, nếu tính ra thì từ đầu Phương Khanh đã có toan tính sắp đặt mọi thứ. Việc bệnh tình của Hoàng hậu năm đó trở nặng, cũng rất có thể liên quan đến ả ta. Đến nàng mà còn bị ả hạ độc dược, huống chi chỉ là tác động một chút để bệnh của Hoàng hậu xấu hơn.
Hiện giờ, dung mạo của ả còn chưa lộ rõ, nhưng đã ẩn hiện những nét yêu kiều, vẻ đẹp mong manh như sương sớm, tưởng mờ nhạt nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Chỉ ba năm nữa vẻ đẹp đó sẽ bừng nở, một bước trở thành phượng hoàng trên cao, được Phương Khanh sắc phong làm Trịnh qúy phi. Nhưng Thiên Hinh vẫn cảm thấy khó hiểu, vừa rồi nàng gặp Nha Bình, lý do nàng không nhận ra ả sớm hơn chính là sự thuần khiết trên khuôn mặt ấy.
Nha Bình mà nàng biết, mang trong người tâm địa rắn rết, hại người bất chấp thủ đoạn. Ngay cả ánh mắt cũng luôn sắc bén lạnh lùng, không hề có lấy một chút sức sống nào trong đôi mắt của ả. Còn cung nữ lúc nãy nàng gặp, cùng lắm chỉ bằng Ngọc Loan bây giờ, thiếu nữ mười sáu tuổi hoạt bát tràn đầy sức sống. Ánh mắt không hề vương một chút tạp niệm nào, giống hệt với Loan Nhi của nàng, điều đó đã khiến nàng không thể nhận ra con người độc ác năm xưa đã hại nàng thê thảm.
Cẩm Nương cảm thấy hình như nàng rất để ý đến cung nữ tên Bình Nhi này, bà nắm lấy tay của nàng rồi tiếp tục bước đi. “Cẩm Nương nghe nói, lần này Lý tiểu thư vào cung không mang theo nhiều hạ nhân. Mà cung nhân trong Thiên Vân cung của người vốn đã rất ít, sợ rằng sẽ hầu hạ Lý tiểu thư không được chu đáo. Vừa hay ở Nhã Từ cung lại có mấy nha đầu nhanh nhẹn, nếu công chúa không chê thì hãy để chúng sang Thiên Vân cung giúp đỡ những việc lặt vặt có được hay không?”
Thiên Hinh đưa mắt nhìn bà, nhìn thấy Cẩm Nương khẽ gật đầu một cái, thì nàng cũng nhanh chóng đón lời: “Qủa thật Hinh Nhi cũng đang rất đau đầu về vấn đề này, nay lại có Cẩm Nương mở lời trước. Thật sự khiến cho Hinh Nhi cảm thấy nhẹ lòng. Nếu có thể, phiền Cẩm Nương chọn hộ con vài tiểu nha đầu hoạt bát, Loan Nhi chưa quen với cuộc sống quy tắc chốn hoàng cung. Có thêm vài người cùng độ tuổi ở bên cạnh, có thể khiến Loan Nhi vui vẻ thêm một chút.”
Cẩm Nương cười nhẹ, bà vỗ hai cái lên tay nàng: “Công chúa yên tâm, nhất định Cẩm Nương sẽ chọn lựa thật kỹ. Không để công chúa phải lo lắng, hay khiến Lý tiểu thư buồn lòng.” Thiên Hinh gật đầu với bà, nụ cười trên môi mang theo vài phần tàn nhẫn. Mặc kệ là ba năm trước hay ba năm sau, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nàng không thể lại mầm họa nguy hiểm này được. Cẩm Nương đúng là hiểu ý nàng, nhất định bà ấy sẽ đưa ả ta đến chỗ nàng, đén lúc đó thì sinh mệnh của ả ta đều do nàng định đoạt.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng Cẩm Nương khẽ gọi: “Công chúa, người nhìn xem.” Nàng đưa mắt nhìn về phía Cẩm Nương đang chỉ, trong lương đình tinh xảo xây cạnh hồ sen, có một bóng dáng mảnh mai như nhành liễu khiến nàng chú ý. Đó là Loan Nhi của nàng, từ lúc nào mà muội muội của nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy? Khí chất tao nhã toát ra từ Ngọc Loan khác hẳn vẻ hoạt bát ngày thường. Chỉ mới nhìn thấy bóng lưng đã khiến lòng người dao động đến thế, nếu như trực tiếp đối diện thì sẽ lung lạc đến mức nào.
Thiên Hinh chậm rãi tiến về phía đó, càng đến gần, nàng càng nhìn rõ Ngọc Loan đang làm gì. Thái hậu bình thản ngồi ở vị trí chủ tọa, nụ cười phúc hậu nhàn nhạt nở trên môi. Xung quanh có cung nữ hầu hạ, phe phẩy quạt lông tạo gió làm mát. Đối diện với Thái hậu, Ngọc Loan đứng trước một giá vẽ tranh bằng gỗ, tờ giấy trắng như tuyết được căng ra chính giữa giá vẽ. Mọi sự tập trung của Ngọc Loan đều dồn cả vào bức tranh trước mặt, từng đường nét tao nhã dần hiện ra dưới nét bút của nàng.
Lời nói ra không hề mang theo chút sát khí, nhưng lại làm toàn bộ cung nhân trong Thần Hi cung run sợ. Tất cả đều cúi đầu cung kính đáp vâng một tiếng, hành xử cũng nhẹ nhàng cẩn trọng hơn trước rất nhiều. Thiên Hinh gật đầu hài lòng, lúc này mới ra khỏi Thần Hi cung, Quỳnh Hương vẫn đang đứng ở chỗ cũ đợi nàng. Nhìn thấy nàng bước ra, Quỳnh Hương cũng vội vàng đuổi theo, Thiên Hinh hỏi: “Bên Nhã Từ cung đã có tình hình gì chưa?”
Quỳnh Hương trả lời nàng: “Vẫn chưa có tin tức gì cả. Có cần nô tỳ sai người sang đó dò hỏi thêm không?” Thiên Hinh phất tay tỏ ý không cần: “Bây giờ ta sẽ đến Nhã Từ cung, ngươi hãy trở về Thiên Vân cung sắp xếp mọi thứ, tuyệt đối không thể để Ngọc Loan cảm thấy khó chịu khi ở trong cung.” Quỳnh Hương khẽ xoay đầu nhìn về phía hai cung nữ đang đi sau nàng một cái, hai người bọn họ nhanh chóng hiểu được ý tứ của nàng. Vội vàng tách ra khỏi đoàn bước qua bên phải đứng chờ, khi Quỳnh Hương quay đầu lại thì đã hành lễ với nàng: “Quỳnh Hương xin ghi nhớ lời công chúa!”
Thiên Hinh gật đầu với Quỳnh Hương, rồi tiếp tục tiến về phía Nhã Từ cung, còn Quỳnh Hương thì trở về Thiên Vân cung trước. Trên đường đến chỗ Thái hậu, Thiên Hinh đã suy nghĩ rất nhiều, có được sự yêu thích của Thái hậu và ý chỉ của Hoàng hậu thì chưa đủ. Muốn để Ngọc Loan an ổn sống trong cung mà không bị dị nghị là rất khó. Đối với những kẻ khác, ân sủng mà Lý gia đang nhận được đã hết sức chói mắt. Nay nếu có thêm cả Loan Nhi được sắc phong, không biết sẽ có thêm bao nhiêu kẻ ghen tức với Lý gia đây.
Còn những triều thần ngoài kia, những lão già cổ hủ đó chắc chắn sẽ không dễ dàng để yên cho chuyện này xảy ra đâu. Ngọc Loan của nàng cần phải có một lý do chính đáng để nhận chiếu chỉ sắc phong, mà không ai có thể phản đối được. Bỗng nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu của nàng, Thiên Hinh mím môi để ngăn nụ cười lại. Lần này, nàng sẽ mang đến cho Loan Nhi một món quà bất ngờ, và còn có huynh muội của Tần gia nữa. Chắc chắn đó sẽ là một sự kinh ngạc dành cho bọn họ.
Đi được thêm một lúc nữa thì nàng đã đến Nhã Từ cung, cung nữ gác cửa vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng hành lễ: “Bái kiến công chúa, công chúa vạn phúc, vạn vạn phúc!” Thiên Hinh nhìn người cung nữ này, hình như nàng đã gặp qua ở đâu đó, nhưng hiện tại lại không có cách nào nhớ ra. “Miễn lễ, không cần phải thông báo rằng ta đã đến, Loan Nhi vẫn ở trong với Thái hậu sao?” Nàng lên tiếng hỏi.
Cung nữ kia đứng thẳng người lên trả lời nàng: “Bẩm công chúa, Lý tiểu thư vẫn đang hầu chuyện Thái hậu. Thái hậu có lời dặn dò, nếu công chúa đến Nhã Từ cung thì trực tiếp mời vào, không cần qua tuyên triệu.” Thiên Hinh gật đầu rồi bước vào Nhã Từ cung. Tuy nhiên bên trong Nhã Từ cung lại không hề có bóng dáng của Ngọc Loan và Thái hậu. Trong lúc nàng đang suy nghĩ xem hai người họ đang ở đâu, thì có một cung nữ lớn tuổi đi vào từ cửa lớn tiến về phía nàng.
Người đó là Cẩm Nương, cung nữ thân tín bên cạnh Thái hậu, cũng là nha hoàn bồi giá từ lúc Thái hậu mới được gả đến hoàng thất. Khi nàng còn bé, ngoại trừ Khánh Nương là nhũ mẫu khi ở Lý phủ, thì lúc vào cung, nhũ mẫu của nàng lại là Cẩm Nương. Cẩm Nương hành lễ với nàng rồi mỉm cười: “Công chúa, hiện giờ Thái hậu và Lý tiểu thư đang ở ngoài vườn thượng uyển. Thái hậu nghe tin công chúa đến Nhã Từ cung, nên đã sai nô tỳ đến báo với người một tiếng, nếu công chúa có nhã hứng trò chuyện với Thái hậu thì xin mời theo nô tỳ đến đó.”
Thiên Hinh đưa tay ra đỡ lấy Cẩm Nương đang hành lễ với nàng, trong giọng nói của nàng có vài phần trách móc: “Cẩm Nương, người làm sao vậy? Chẳng phải Hinh Nhi đã nói, trước mặt Hinh Nhi người không cần phải hành lễ rồi sao. Người làm như vậy khác nào khiến Hinh Nhi tổn thọ, Hinh Nhi lớn lên trong vòng tay của người, không lẽ lại để người kính lễ với con sao?”
Cẩm Nương đứng lên theo tay nàng đỡ, nụ cười trên khuôn mặt của bà cũng sâu thêm vài phần: “Được công chúa yêu mến là phúc phận của nô tỳ, nhưng cung quy thì không thể làm trái. Chỉ cần trong lòng công chúa vẫn còn nhớ đến Cẩm Nương này, thì nô tỳ đã cảm thấy vui lắm rồi.” Nói thì nói vậy, nhưng cử chỉ của bà đối với nàng lại rất gần gũi, dù sao bà cũng đã nhìn nàng lớn lên trong tay mình. Tình cảm có thể không sâu nhưng cũng không phải là thứ có thể giả tạo.
Năm đó, Cẩm Nương đi theo Thái hậu cho đến tận bây giờ, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện thăng trầm. Bà đã sớm nhìn thấu nhân tình thế thái, con mắt lão luyện luôn phân biệt rõ ràng. Nếu không như vậy, bà ấy làm sao có thể bảo vệ chủ tử của mình bình an đến ngày hôm nay. Thiên Hinh thân thiết chuyện trò với Cẩm Nương trên đường đi đến hoa viên. Nhân dịp này, nàng hỏi bà về cung nữ mình đã thấy lúc nãy: “Cẩm Nương, cung nữ ở Nhã Từ cung lại được thay rồi sao? Hình như cung nữ ngoài cửa Hinh Nhi vừa gặp rất lạ mặt.”
Cẩm Nương nghe được câu hỏi của nàng, ánh mắt đầy thâm ý liếc qua đám cung nhân đang đi theo sau hai người: “Công chúa đúng là rất tinh ý, cung nhân ở Nhã Từ cung vừa được thay mới cách đây hai ngày mà thôi. Cung nữ mà người vừa gặp tên là Bình Nhi, là một trong số những nữ nhân dự kỳ tuyển tú nữ năm nay.” Thiên Hinh thầm nhắc lại cái tên đó, rồi bất chợt nàng dừng lại. Cẩm Nương thấy nàng dừng lại, bà cũng dừng lại theo, khó hiểu nhìn nàng: “Công chúa! Người sao vậy?”
Thiên Hinh đưa mắt nhìn bà, hàng chân mày khẽ nhướng lên: “Lần này, là cung nữ nào lại dám to gan chọc giận Thái hậu nữa đây?” Cẩm Nương trả lời nàng, giọng điệu không nhanh không chậm, không to không nhỏ. Vừa đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy: “Làm trái cung quy, tự ý tiết lộ hành tung của chủ tử với người khác, loại cung nhân không hiểu quy tắc này không đáng để Công chúa phải bận lòng đâu ạ. Nô tỳ đã xử phạt thích đáng, cũng đã cho răn dạy lại kẻ hầu hạ trên dưới Nhã Từ cung. Nếu chúng vẫn không nghe lọt tai những lời giáo huấn đó, thì cứ nhìn theo gương trước mắt mà biết được số phận tương lai của mình.”
Lời bà nói như gáo nước lạnh dội lên đám cung nữ phía sau, những cơ thể khẽ run rẩy hệt như lá mùa thu bay trong gió rét. Cẩm Nương đang dạy dỗ đám cung nữ mới vào cung này, cũng như đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho những kẻ đang mang trong lòng suy nghĩ bất chính. Khóe miệng của Thiên Hinh nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, thử hỏi tại sao cung nữ Bình Nhi này lại làm nàng cảm thấy quen mặt. Dù có hóa thành tro thì nàng vẫn nhận ra ả ta, cung nữ Bình Nhi bây giờ, chính là Y nữ Trịnh Nha Bình của ba năm sau.
Nàng không biết tại sao một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành như ả lại có lòng dạ độc ác đến thế. Nhưng chuyện này chỉ xảy ra sau khi Nha Bình được xuất cung về nhà, khoảng thời gian đó không ai biết đã có chuyện gì với ả. Nếu nàng nhớ không nhầm thì chỉ khoảng vài ngày nữa, Hoàng thượng sẽ hạ lệnh cho phép các cung nữ mới vào cung được xóa bỏ thân phận cung nữ mà xuất cung về nhà. Lệnh này được ban ra, phần lớn là vì bệnh tình của Hoàng hậu khiến Hoàng thượng lo lắng. Ông nghĩ rằng chính vì việc tuyển tú nữ mà Hoàng hậu lại u sầu đến mức đổ bệnh, nên đã hạ chỉ để các tú nữ ấy về nhà, một người cũng không giữ lại.
Nửa năm sau, đến lúc gặp lại Nha Bình, thì ả đã trở thành Y nữ của Thái y viện chuyên trị bệnh cho các nương nương trong cung. Người đưa ả vào Thái y viện lại là Phương Khanh, nếu tính ra thì từ đầu Phương Khanh đã có toan tính sắp đặt mọi thứ. Việc bệnh tình của Hoàng hậu năm đó trở nặng, cũng rất có thể liên quan đến ả ta. Đến nàng mà còn bị ả hạ độc dược, huống chi chỉ là tác động một chút để bệnh của Hoàng hậu xấu hơn.
Hiện giờ, dung mạo của ả còn chưa lộ rõ, nhưng đã ẩn hiện những nét yêu kiều, vẻ đẹp mong manh như sương sớm, tưởng mờ nhạt nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Chỉ ba năm nữa vẻ đẹp đó sẽ bừng nở, một bước trở thành phượng hoàng trên cao, được Phương Khanh sắc phong làm Trịnh qúy phi. Nhưng Thiên Hinh vẫn cảm thấy khó hiểu, vừa rồi nàng gặp Nha Bình, lý do nàng không nhận ra ả sớm hơn chính là sự thuần khiết trên khuôn mặt ấy.
Nha Bình mà nàng biết, mang trong người tâm địa rắn rết, hại người bất chấp thủ đoạn. Ngay cả ánh mắt cũng luôn sắc bén lạnh lùng, không hề có lấy một chút sức sống nào trong đôi mắt của ả. Còn cung nữ lúc nãy nàng gặp, cùng lắm chỉ bằng Ngọc Loan bây giờ, thiếu nữ mười sáu tuổi hoạt bát tràn đầy sức sống. Ánh mắt không hề vương một chút tạp niệm nào, giống hệt với Loan Nhi của nàng, điều đó đã khiến nàng không thể nhận ra con người độc ác năm xưa đã hại nàng thê thảm.
Cẩm Nương cảm thấy hình như nàng rất để ý đến cung nữ tên Bình Nhi này, bà nắm lấy tay của nàng rồi tiếp tục bước đi. “Cẩm Nương nghe nói, lần này Lý tiểu thư vào cung không mang theo nhiều hạ nhân. Mà cung nhân trong Thiên Vân cung của người vốn đã rất ít, sợ rằng sẽ hầu hạ Lý tiểu thư không được chu đáo. Vừa hay ở Nhã Từ cung lại có mấy nha đầu nhanh nhẹn, nếu công chúa không chê thì hãy để chúng sang Thiên Vân cung giúp đỡ những việc lặt vặt có được hay không?”
Thiên Hinh đưa mắt nhìn bà, nhìn thấy Cẩm Nương khẽ gật đầu một cái, thì nàng cũng nhanh chóng đón lời: “Qủa thật Hinh Nhi cũng đang rất đau đầu về vấn đề này, nay lại có Cẩm Nương mở lời trước. Thật sự khiến cho Hinh Nhi cảm thấy nhẹ lòng. Nếu có thể, phiền Cẩm Nương chọn hộ con vài tiểu nha đầu hoạt bát, Loan Nhi chưa quen với cuộc sống quy tắc chốn hoàng cung. Có thêm vài người cùng độ tuổi ở bên cạnh, có thể khiến Loan Nhi vui vẻ thêm một chút.”
Cẩm Nương cười nhẹ, bà vỗ hai cái lên tay nàng: “Công chúa yên tâm, nhất định Cẩm Nương sẽ chọn lựa thật kỹ. Không để công chúa phải lo lắng, hay khiến Lý tiểu thư buồn lòng.” Thiên Hinh gật đầu với bà, nụ cười trên môi mang theo vài phần tàn nhẫn. Mặc kệ là ba năm trước hay ba năm sau, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nàng không thể lại mầm họa nguy hiểm này được. Cẩm Nương đúng là hiểu ý nàng, nhất định bà ấy sẽ đưa ả ta đến chỗ nàng, đén lúc đó thì sinh mệnh của ả ta đều do nàng định đoạt.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng Cẩm Nương khẽ gọi: “Công chúa, người nhìn xem.” Nàng đưa mắt nhìn về phía Cẩm Nương đang chỉ, trong lương đình tinh xảo xây cạnh hồ sen, có một bóng dáng mảnh mai như nhành liễu khiến nàng chú ý. Đó là Loan Nhi của nàng, từ lúc nào mà muội muội của nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy? Khí chất tao nhã toát ra từ Ngọc Loan khác hẳn vẻ hoạt bát ngày thường. Chỉ mới nhìn thấy bóng lưng đã khiến lòng người dao động đến thế, nếu như trực tiếp đối diện thì sẽ lung lạc đến mức nào.
Thiên Hinh chậm rãi tiến về phía đó, càng đến gần, nàng càng nhìn rõ Ngọc Loan đang làm gì. Thái hậu bình thản ngồi ở vị trí chủ tọa, nụ cười phúc hậu nhàn nhạt nở trên môi. Xung quanh có cung nữ hầu hạ, phe phẩy quạt lông tạo gió làm mát. Đối diện với Thái hậu, Ngọc Loan đứng trước một giá vẽ tranh bằng gỗ, tờ giấy trắng như tuyết được căng ra chính giữa giá vẽ. Mọi sự tập trung của Ngọc Loan đều dồn cả vào bức tranh trước mặt, từng đường nét tao nhã dần hiện ra dưới nét bút của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook