Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi
C6: Đạn 556 milimet

Thiệu Càn Càn mang em họ ăn được “bữa gà” đầu tiên trong cuộc đời

Sau khi ra khỏi trò chơi, phần bình luận [chúc mừng em họ] ào ào nhảy ra.

Thiệu Càn Càn cười đắc ý: “Đã nói với mọi ngườilúc tôi nghiêm túc thì toàn độ đảo nhỏ này đều phải sợ hãi, mấy người còn không tin.”

“Thấy không, em họ có tay mơ hơn nữa tôi cũng có thể đỡ cậu ấy.”

“Vì sao mọi người đều chúc mừng cậu ấy, không phải là nên chúc mừng hai chúng tôi à.”

“Ôi anh bạn kia, cái gì gọi là làm hư trẻ con chứ? Vừa rồi tôi đều luôn nói với cậu ấy lần sau phải làm bài tập xong rồi hẵng chơi.”



Lâm Gia Thố cười nghe giọng nói dương dương đắc ý của cô, chờ đến khi Thiệu Càn Càn khoe khoang mệt rồi, yên tĩnh trở lại, anh mới tắt micro, quay đầu nhìn về phía Trương Thiên Lâm: “Về lúc nào, cũng không lên tiếng.”

Trương Thiên Lâm dựa vào bên cạnh ghế: “Tiếng động của tớ không nhỏ, là cậu không nghe thấy.”

“Ờ.”

“Hai người các cậu chơi rất tốt, Càn Càn lợi hại như vậy, có thể vừa kéo tên tay mơ là cậu đây vừa có thể ăn gà.”

Lâm Gia Thố thưởng cho anh ta một cái liếc mắt xem thường: “Cái này gọi là phối hợp tốt, hiểu không.”

“Một người bảo vệ, một người đi trốn hả.”

Lâm Gia Thố sâu kín dựa vào phía sau một chút: “Đúng vậy, không giống như cậu, ngay cả người bảo vệ cậu cũng không có.”

Vẻ mặt Trương Thiên Lâm đầy dấu chấm hỏi: “Giọng điệu đắc ý này của cậu là sao vậy?”

**

Tối hôm qua chơi với Trương Thiên Lâm và em họ đến rất khuya, ngày hôm sau có lớp học buổi sáng, hơn nữa còn là giờ của người kia, thế là Thiệu Càn Càn vô cùng chật vật bò dậy.

Mấy bạn cùng phòng nói muốn ăn bánh mì trong tiệm bánh ngọt dưới lầu nhà cô, thế mà cô mua một túi bánh mì và mấy chai sữa đi vào trường học, lúc vừa đi vừa ăn thì một chiếc xe con màu đen dừng lại bên cạnh cô.

“Càn Càn.”

Thiệu Càn Càn giật mình, suýt chút nữa làm rơi mất bánh mì cầm trong tay.

“A… ba.”

Lúc này, Thiệu Quảng Ngữ ngồi trong xe đang cau mày nhìn cô: “Sáng sớm vì sao lại từ bên ngoài đi vào trường.”

Miệng Thiệu Càn Càn đang cắn bánh mì cứng lại: “Con… con cái đó, con thích ăn bánh mì của cửa hàng bên ngoài nên ra ngoài mua!”

Chuyện cô thuê nhà ở bên ngoài, còn làm streamer game bố cô cũng không biết.

Nói đến ba cô, cũng chính là người trước mắt này, ông là giáo sư trong trường, giờ lên lớp không nhiều, cho nên không thường xuyên xuất hiện trong trường. Mấy học kỳ trước đó hai cha con chưa từng gặp nhau trong trường, nhưng không biết xui xẻo sao, môn học bàn cát* học kỳ này của Thiệu Càn Càn là ông dạy… buổi sáng hôm nay chính là giờ học thực tiễn mô phỏng bàn cát của ông ấy, cho nên cô mới có thể chiến thắng thần ngủ từ trên giường bò dậy.


(*: Khóa học bàn cát, cụ thể là mô phỏng bàn cát, là một nền tảng thử nghiệm trải nghiệm vai trò được thiết kế để đại diện cho công nghệ quản lý và vận hành doanh nghiệp hiện đại tiên tiến-ERP (Hệ thống hoạch định nguồn lực doanh nghiệp). Máy trợ giảng bàn cát mô phỏng chủ yếu bao gồm: 6 mặt bàn cát, đại diện cho sáu công ty mô phỏng cạnh tranh. Bàn cát mô phỏng được chia thành các trung tâm chức năng theo các phòng ban chức năng của doanh nghiệp sản xuất, bao gồm trung tâm tiếp thị và kế hoạch, trung tâm sản xuất, trung tâm hậu cần và trung tâm tài chính. Mỗi trung tâm chức năng bao hàm tất cả các mắt xích chính của hoạt động doanh nghiệp. Bằng cách mô phỏng hoạt động của doanh nghiệp, chúng tôi có thể trau dồi tinh thần đồng đội và nâng cao toàn diện khả năng quản lý.)

Tiết học của ba cô, cô nào dám đến trễ.

“Một chút tinh thần cũng không có, tối hôm qua có phải là ở ký túc xá chơi game không ngủ đúng không!”

“Không không không, sao lại thế, trường học 11 giờ đã ngắt mạng rồi, con chơi game thế nào được.” Thiệu Càn Càn vội vàng chối bỏ.

“Ừ, vậy chắc chắn là con chơi game điện thoại.”

“Ôi chao ba ơi.” Vẻ mặt Thiệu Càn Càn đau khổ: “Sao ba chỉ biết nói con chơi game vậy.”

“Ai bảo con chỉ biết chơi game?” Thiệu Quảng Ngữ trầm giọng nói: “Nhớ ngày đó học lớp 12 nếu không phải ba cấm chơi máy tính thì con có chịu đàng hoàng học tập không? Con có thể thi vào trường này sao? Càn Càn, con không ngốc, đừng có cả ngày chỉ biết chơi, cố gắng học tập biết không?”

Lại tới rồi lại tới rồi, mỗi lần thấy mặt đều muốn thuyết giáo.

Thiệu Càn Càn rũ mắt xuống: “Con biết rồi ba.”

“Con cũng đừng nghe mà không vui, con…”

“Thầy Thiệu.”

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nam.

Thiệu Càn Càn quay đầu lại, chỉ lấy Lâm Gia Thố chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô.

Thiệu Càn Càn: “Lâm Gia Thố?”

“Là Gia Thố à.” Vẻ mặt vốn dĩ nghiêm túc của Thiệu Quảng Ngữ khi nhìn thấy sinh viên ưu tú này thì lập tức trở nên ôn hòa: “Sớm như vậy sao lại ở đây.”

Lâm Gia Thố cung kính nói: “Hôm qua trong nhà có một số việc cho nên về nhà một chuyến ạ.”

“Vậy à.”

“Thầy Thiệu tới thật là sớm, thầy ăn sáng chưa.”

Thiệu Quảng Ngữ nói: “Ăn rồi ăn rồi, em ăn chưa.”

“Em vẫn chưa, có điều bây giờ đi ăn sáng có lẽ không còn kịp nữa, cho nên tối nay em ăn.”

“Vậy sao được, người trẻ tuổi các em đúng là không yêu quý cơ thể.” Thiệu Quảng Ngữ dứt lời nhìn về phía Thiệu Càn Càn: “Càn Càn có bánh mì, ăn tạm một chút đi.”

Thiệu Càn Càn ở phía sau vẫn luôn cảm khái, woa, sinh viên ba tốt quả nhiên là sinh viên ba tốt, ba cô thật sự là quan tâm từng li từng tí!

Lâm Gia Thố: “Không cần đâu thầy, em sao có thể không biết xấu hổ như thế được.”

“Có gì đâu, các em không phải là bạn học cùng lớp sao, giúp đỡ nhau cũng là nên làm.” Thiệu Quảng Ngữ liếc Thiệu Càn Càn một cái: “Càn Càn, còn nhiều bánh mì chứ.”


Thiệu Càn Càn: “Có có có.”

Cho Lâm Gia Thố ăn, sao có thể không nhiều được.

“Đây này.” Từ trong túi lấy ra một cái bánh mì có nhân và một chai sữa đưa cho Lâm Gia Thố.

Lâm Gia Thố: “Thật sự không cần.”

“Cầm đi, cậu không ăn thì thầy sao có thể yên tâm.”

Lâm Gia Thố cười nhẹ một tiếng, thấy Thiệu Càn Càn khăng khăng thì cũng nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Thiệu Quảng Ngữ rất vui mừng nhìn hai người: “Vậy thầy đi trước, các em nhanh đến phòng học đi.”

“Được thưa thầy Thiệu.”

“Con biết rồi ba.”

Sau khi Thiệu Quảng Ngữ lái xe đi Lâm Gia Thố liền đưa đồ đến trước mặt Thiệu Càn Càn: “Mua cho bạn cùng phòng đúng không, trả lại cho cậu.”

“Hả? Không không không, cậu ăn đi, bạn cùng phòng của tớ… đều ăn rồi.”

“Vậy sao.”

“Ừ.”

“Được.”

Phòng học cách đó không xa, Thiệu Càn Càn vốn muốn đợi anh đi rồi mới đi, nhưng người này đi vài bước lại quay đầu: “Sắp vào học rồi, cậu còn không đi.”

“Ừ…”

Hết cách rồi, đành phải đi cùng anh.

Một đường không nói gì, chỉ là Thiệu Càn Càn cảm thấy đứng cùng với anh áp lực quá lớn. Thật vất vả mới đến cửa phòng học, Thiệu Càn Càn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhảy thẳng đến vị trí mà hai bạn cùng phòng đang ngồi.

“Phương Đàm, Tiểu Duy! Woa các cậu tới rất sớm.”

Kha Tiểu Duy nhìn về phía sau lưng cô: “A Càn Càn, cậu và Lâm Gia Thố tới cùng nhau?”

“… Nói linh tinh gì vậy, gặp được ở cửa.”

“Ừ.” Kha Tiểu Duy giương khuôn mặt tươi cười lên vẫy vẫy tay với Lâm Gia Thố: “Bạn học Lâm, chào buổi sáng.”


“Chào buổi sáng.” Lâm Gia Thố cũng cười cười với cô ấy, sau đó ngồi xuống bàn tròn bên cạnh bàn của bọn họ.

Phương Đàm: “Tớ đói chết rồi, đưa bánh mì cho tớ.”

“Đây.”

Phương Đàm và Kha Tiểu Duy lấy cái túi qua, hai người nhìn vào bên trong: “Ơ? Sao chỉ có một chai sữa và một ổ bánh mì?”

Thiệu Càn Càn nghiêm trang giả vờ mau quên, hạ giọng nói: “Hả? Thật sao? Tớ mua thiếu rồi sao?”

Phương Đàm: “Sáng sớm đầu óc bị kẹp cửa, cái này cũng có thể mua thiếu.”

Thiệu Càn Càn: “Giấc ngủ không đủ dẫn đến đầu óc tỉnh táo cho lắm.”

Phương Đàm không còn lời nào để nói, bẻ một nửa ổ bánh mì ra bắt đầu ăn. Kha Tiểu Duy lại nghi ngờ nhìn Thiệu Càn Càn một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía bữa sáng Lâm Gia Thố cầm trong tay.

“Thiệu Càn Càn, có phải cậu dâng hiến bữa sáng của tớ đi rồi không?”

Thiệu Càn Càn suýt chút nữa bị sặc: “Cái gì dâng hiến đi?”

“Trên tay Lâm Gia Thố không phải…”

“Cậu nói linh tinh gì vậy, tớ là loại người này sao,” Thiệu Càn Càn vẻ mặt đầy tâm huyết: “Chẳng lẽ tớ là người trọng sắc khinh bạn như vậy sao?”

Kha Tiểu Duy suy nghĩ một chút thấy cũng phải: “Tớ đoán cậu cũng sẽ không dám lớn mật lấy lòng Lâm Gia Thố như thế.”

“Khụ…”

Cái gì mà lấy lòng! Đây không phải là ba tớ ép tớ đưa cho cậu ta sao! Tớ mới không phải sợ cậu ta bị đói đâu!

**

Không biết có phải là nghe ba cô dạy bảo nhiều rồi không, bây giờ lúc ba cô giảng bài, Thiệu Càn Càn chỉ muốn ngủ gà ngủ gật.

Lớp thực tiễn mô phỏng bàn cát là thông qua mô phỏng tổ chức kinh doanh của xí nghiệp để bồi dưỡng tinh thần làm việc nhóm, nâng cao năng lực quản lý toàn diện của sinh viên. Dạy học mô phỏng lấy một bộ đồ dùng dạy học là bàn cát làm phương tiện truyền đạt, bộ dụng cụ bàn cát chủ yếu bao gồm sáu mặt bàn cát, sinh viên cả lớp chia thành sáu nhóm, đại diện cho sáu xí nghiệp cạnh tranh với nhau.

Sau một tiết giảng giải kiến thức căn bản, Thiệu Quảng Ngữ dùng tiết thứ hai làm thành thời gian mô phỏng tự do, để các sinh viên tìm tòi thao tác bàn cát một chút.

Thiệu Càn Càn nghiêng qua bên cạnh Kha Tiểu Duy nhìn cô ấy thao tác, dáng vẻ Kha Tiểu Duy nhìn như rất hiểu, nhưng trên thực tế thì hiệu quả mô phỏng của nhóm bọn họ không tốt lắm, còn tiếp tục như thế chắc chắn sẽ lỗ vốn.

“Gia Thố, các cậu làm đến năm thứ mấy rồi?” Lúc nhóm Thiệu Càn Càn đang tiến không được lùi cũng không xong, bọn họ nhìn thấy Lôi Nhân Nhân vẻ mặt sầu khổ từ nhóm của mình đi sang chỗ Lâm Gia Thố bên kia.

Lâm Gia Thố là nhóm trưởng trong nhóm, nghe vậy thì chỉ nói: “Năm thứ tư rồi.”

“Các cậu thật lợi hại, tụi tớ bên kia gặp phải chỗ trũng rồi, có thể giúp tụi tớ xem một chút không.”

Kha Tiểu Duy quay đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói bên tai Triệu Càn Càn: “Thấy không, con gái biết làm nũng là tốt số nhất, hay là cậu cũng đi làm nũng với Lâm Gia Thố, để cậu ấy đến giúp chúng ta một tay.”

Thiệu Càn Càn: “Ờ, vậy sao cậu không đi làm nũng để cậu ta tới giúp đỡ.”

Kha Tiểu Duy: “Sao tớ có thể so với Lôi Nhân Nhân được, cậu ấy dám đi nhưng tớ thì không.”

Thiệu Càn Càn: “Cái này có gì…”

“Cậu nói như vậy, hay là chính cậu đi nói với Lâm Gia Thố một chút, để cậu ta cũng tới giúp chúng ta qua cửa ải này.”


Phương Đàm ở bên cạnh cười một tiếng: “Thôi đi, cậu ấy cũng chỉ dám ở ký túc xá kêu gào nam thần gì đó, nếu thật sự muốn cậu ấy đi nói, trốn còn nhanh hơn thỏ.”

Thiệu Càn Càn: “Ai nói chứ, tớ không có can đảm như vậy sao?”

Phương Đàm, Kha Tiểu Duy: “Có.”

“…”

Thiệu Càn Càn trợn trắng mắt, lập tức liền đứng lên. Lúc đó, Lâm Gia Thố vừa vặn làm xong công việc bên nhóm mình đang muốn đứng dậy.

“Lâm Gia Thố.”

Lâm Gia Thố và Lôi Nhân Nhân đồng thời quay đầu nhìn cô.

Thiệu Càn Càn: “…”

Phương Đàm và Kha Tiểu Duy ở bên cạnh xem náo nhiệt nén cười.

Lâm Gia Thố: “Làm sao vậy?”

Thiệu Càn Càn: “Cậu… nhóm các cậu làm xong rồi, lợi hại thế.”

Lâm Gia Thố bình tĩnh nhìn cô, cái kiểu giọng này quen quá đi, mặc dù chủ nhân của giọng nói này ngày hôm qua vẫn luôn bảo vệ anh, nhưng ngoài miệng cũng không tha ai, một mực nói anh là tay mơ, nói anh hoài nghi cuộc đời.

Nhưng bây giờ, người này lại đến khen anh à?

Khóe môi Lâm Gia Thố cong lên, có chút đắc ý, có điều anh che giấu rất tốt, bình tĩnh nói: “Cũng được.”

“Sao lại là cũng được, tụi tớ đều không tốt lắm, vẫn là cậu thông minh, thoáng cái đã hiểu.” Thiệu Càn Càn kiên trì khen ngợi, đám người nghe thấy đều cảm thấy làm quá, nhưng lại thấy ý cười bên miệng Lâm Gia Thố càng thêm rõ ràng.

Rất vui sao?

“Ôi cậu có thể tới chỉ nhóm tụi tớ một chút được không, tụi tớ đều sắp phá sản rồi.” Ánh mắt Lôi Nhân Nhân quá mức nóng bỏng, Thiệu Càn Càn mang theo áp lực lớn cố gắng nói xong.

Ánh mắt đám người của ba nhóm sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn, có điều bọn họ đều cảm thấy Lâm Gia Thố chắc chắn sẽ giúp Lôi Nhân Nhân giải quyết vấn đề trước, bởi vì Lôi Nhân Nhân không chỉ là hoa khôi của khoa mà còn mở miệng trước.

Thiệu Càn Càn cũng nghĩ như vậy, hiện tại cô mở miệng thật ra chỉ là hẹn trước vả lại chứng minh cho Phương Đàm và Kha Tiểu Duy thấy cô không có thiếu can đảm như vậy mà thôi.

Nhưng vượt ra khỏi dự kiến của mọi người chính là, Lâm Gia Thố nhướng mày, vậy mà thuận tay kéo cái ghế của Thiệu Càn Càn ra, sau đó tự mình ngồi xuống.

“… … …”

Lâm Gia Thố nhìn bàn cát của bọn họ, nói: “Chỗ nào xảy ra vấn đề, tớ xem một chút.”

Phương Đàm và Kha Tiểu Duy liếc nhìn nhau: “???”

Lôi Nhân Nhân ngây ngẩn cả cười, đứng tại chỗ một hồi lâu không kịp phản ứng.

Thiệu Càn Càn giật mình, sau khi kịp phản ứng lại thì lúng ta lúng túng vỗ vỗ Kha Tiểu Duy: “Nói đi, chỗ nào xảy ra vấn đề.”

Kha Tiểu Duy: “A… chỗ, chỗ này… không hiểu lắm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Gia Thố: Hì hì, biết anh lợi hại là được. (Được khen nên đắc ý ~)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương