Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi
-
C14: Đạn 762 milimet
Thiệu Càn Càn lập tức nhảy lên khỏi ghế, làm một công dân năm tốt ngay cả cổng đồn công an cô cũng chưa từng bước vào, hiện tại Thiệu Khôn đột nhiên nói cậu ta đang ở đồn công an, cô lập tức luống cuống.
“Sao mày lại ở đồn công an, giết người phóng hỏa hay là trêu chọc quấy rối?!”
Mọi người có mặt: “???”
Thiệu Khôn ở đầu bên kia điện thoại: “Má! Ở trong mắt chị em có một điểm tốt nào không vậy!”
“Cũng vào đồn công an rồi mày còn nói với chị chuyện tốt gì! Đừng nói những chuyện này nữa chị không nghe…. Được rồi được rồi chị biết rồi, chị lập tức qua ngay, đưa địa chỉ cho chị!”
Sau khi nghe Thiệu Khôn báo địa chỉ xong, Thiệu Càn Càn cầm túi ở một bên lên liền muốn đi ra ngoài: “Cái đó, hiện tại tớ có chút việc gấp đi trước, các cậu từ từ ăn.”
“Càn Càn cậu không sao chứ? Cái gì mà đồn công an?” Một bạn học ân cần hỏi han.
Thiệu Càn Càn: “Là em trai tớ, hiện tại tớ cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào, tớ đi xem trước đã.”
“A… vậy cậu nhất định phải chú ý an toàn.”
“Được, tớ biết rồi.”
Thiệu Càn Càn gật gật đầu với bọn họ, đi ra khỏi cửa tiệm.
**
“Thiệu Càn Càn, cậu chờ một chút.”
Đang định lấy điện thoại gọi xe, đột nhiên nghe thấy có người ở sau lưng gọi cô.
Thiệu Càn Càn quay đầu, chỉ thấy Lâm Gia Thố đang ở trước quầy thu tiền đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, thấy cô nhìn qua, Lâm Gia Thố liền nói: “Tớ lái xe đưa cậu đi.”
Thiệu Càn Càn hơi mở to mắt: “Hả?”
Lâm Gia Thố: “Một mình cậu có được không.”
“Tớ…”
“Nhìn dáng vẻ là không được cho lắm, cậu vẫn nên đi theo tớ đi.”
“…”
Lâm Gia Thố ký lên hóa đơn, nhấc chân đi về phía cô, lúc đi ngang qua cô, Thiệu Càn Càn lại nghe thấy anh không nhẹ không nặng hỏi: “Nếu em trai cậu ở đồn công thì có cần gọi ba mẹ cậu không?”
Thiệu Càn Càn vội vàng xua tay: “Trước tiên đừng nói, tớ đi thăm dò tình hình xong rồi tính sau, cậu cũng biết ba tớ đấy… nếu ông ấy biết Thiệu Khôn bị bắt nhất định sẽ nổi trận lôi đình.”
Lâm Gia Thố nhướng nhướng mày: “Vậy được, cậu ở đây chờ tớ, tớ đi lấy xe.”
Xe của Lâm Gia Thố đậu ở bên cạnh trường, Thiệu Càn Càn sốt ruột đi tìm Thiệu Khôn, cho nên ngoại trừ lúc mới nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Lâm Gia Thố trong lòng khiếp sợ run lên ba lần thì toàn bộ linh hồn và thể xác đều lo lắng cho Thiệu Khôn.
Mà trên đường đi Lâm Gia Thố cũng không nhiều lời, chỉ hỏi địa chỉ liền chuyên tâm lái xe.
Rất nhanh đã đi đến đồn công an, Thiệu Càn Càn vội vàng chạy vào trong, liếc mắt liền nhìn thấy Thiệu Khôn ngồi bên tường.
“Chị!”
Thiệu Khôn nhìn thấy cô hai mắt mừng rỡ sáng lên, nhưng một giây sau liền nghĩ tới họa mình gây ra, có chút không được tự nhiên rũ đầu xuống.
“Xảy ra chuyện gì, hả?” Thiệu Càn Càn từ trên xuống dưới nhìn Thiệu Khôn một cái, phát hiện ra má trái và đỉnh nắm tay hai bên của cậu rõ ràng đều ửng đỏ: “Em bị thương?”
“Không sao.”
“Sao lại không sao?Tay đều sưng hết lên rồi.”
“Em…”
Thiệu Khôn còn chưa kịp nói gì thì cảnh sát đã đi tới, thấy cảnh sát tới, Thiệu Càn Càn cũng tạm thời không hỏi nữa.
“Chào anh cảnh sát.”
Sau khi cảnh sát đến trước mặt việc đầu tiên là đánh giá Thiệu Càn Càn một chút, sau đó có chút nghi ngờ nói: “Cô là…”
“Tôi là chị của nó, chị ruột.”
Cảnh sát a một tiếng: “Cô thành niên chưa?”
Thiệu Càn Càn: “???”
“Người lớn đâu, người lớn không đến sao?”
Lâm Gia Thố nhìn thấy Thiệu Càn Càn bị câu “thành niên hay chưa” hỏi cho đen mặt, rõ ràng là không đúng lúc, nhưng anh thật sự… muốn cười.
Cô gái trước mắt bị tức đến mức mặt đều phồng lên, một đôi mắt mở to t, nhìn thế nào cũng có cảm giác vui vẻ.
“Cảnh sát,” Lâm Gia Thố vẫn kiềm chế một chút, đi lên phía trước nói: “Cô ấy quả thật thành niên rồi, Thiệu Khôn này là em trai ruột của cô ấy. Xin hỏi một chút, tình huống hiện tại là như thế nào?”
nói tới nói lui, dáng vẻ của Lâm Gia Thố ngược lại khiến cảnh sát tín nhiệm một chút: “A, Thiệu Khôn đánh nhau với ba cậu con trai ở bên ngoài trường học, đánh cho con người ta đều bị thương rồi, về phương diện tiền thuốc men này chắc chắn là phải chịu trách nhiệm, hơn nữa phương pháp giải quyết tốt nhất chính là hòa giải, như vậy đối với trẻ con đều tốt…”
Thiệu Càn Càn nghe vậy thì khiếp sợ nhìn Thiệu Khôn, cô biết tính tình em trai mình rất nóng nảy, lỗ mãng, thế nhưng làm người lại vô cùng có nguyên tắc, cậu ấy tuyệt không có khả năng sẽ đánh người vô lý: “Vì sao đánh nhau?”
Thiệu Khôn ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Chính là… đáng đánh.”
“Chà?!” Thiệu Càn Càn trở tay liền gõ đầu cậu ta: “Nói chuyện đàng hoàng!”
Thiệu Khôn ai da một tiếng, tức giận nói: “Mấy người bọn họ trấn lột Tiểu Tình, chị nói xem có đánh không?”
“Mày… ôi? Tiểu Tình, nữ, bạn gái?”
Thiệu Khôn liếc cô một cái: “Đứng đắn một chút.”
“… Ờ.” Thiệu Càn Càn nghiêm mặt nói: “Cho nên em đánh người là bởi vì hăng hái làm việc nghĩa?”
“Nếu không thì em rảnh rỗi không có việc gì làm à,” Thiệu Khôn buồn bực nói: “Thế nhưng lại không có ai làm chứng cho ý tốt của em.”
“Vậy Tiểu Tình kia đâu?”
“Không biết… sau đó không gặp cô ấy, gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
Cảnh sát: “Cô gái, hiện tại hòa giải là kết quả tốt nhất, hành động của em trai cô có thể quy vào tội cố ý gây thương tích rồi.”
“Nhưng em trai tôi gây chuyện là có nguyên nhân.”
“Lời nói của một bên khó ai chứng minh được, đúng rồi, mấy nam sinh khác và người nhà của bọn họ đang ở bên trong, hay là các cô đi nói chuyện trước đi.”
“Được.”
Nói thì đương nhiên là phải nói, nhưng Thiệu Càn Càn không nghĩ tới đối phương cục súc như vậy.
“Cô xem xem em trai cô đánh bảo bối nhà tôi thành thế nào, chúng tôi nhất định phải đến bệnh viện giám định tổn thương, đến lúc đó đi kiện mấy người!”
“Cái gì mà trấn lột? Con trai tôi sao có thể làm loại chuyện này được, cô cũng đừng có vu oan cho người ta!”
“Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung!”
“Ôi cô bé này xảy ra chuyện gì vậy, người nhà của cô đâu? Tôi cũng không có gì nói với cô cả.”
“Không muốn chúng tôi kiện cũng được, cô phải chịu trách nhiệm bồi thường! Gọi người lớn nhà cô ra đây!”
“Đúng đúng đúng!”
…
Mồm năm miệng mười, ầm ĩ đến mức mặt Thiệu Càn Càn đều tái đi: “Đừng nhao nhao nữa, cứ nói mấy người muốn thế nào!”
“Muốn thế nào? vết thương của con trai tôi cũng không nhẹ gì, đương nhiên là phải bồi thường tiền, tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần, tiền danh dự, những khoản tiền này đều muốn mấy người bồi thường!” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng lập tức nói.
“Dựa vào cái gì!” Thiệu Khôn Từ phía sau xông tới nhưng bị cảnh sát ngăn cản, thế là cậu ta cách bức tường thịt quát với bọn họ: “Cái gì mà tiền tổn thất tinh thần tiền danh dự? Tôi còn muốn đòi tiền bẩn mắt đấy! Trêu ghẹo con gái còn nhất định bắt người ta lấy tiền ra, có mặt mũi không vậy!”
“Nhìn xem, anh cảnh sát nhìn xem cậu ta như vậy đấy!”
“Được rồi cậu không được ầm ĩ.” Cảnh sát ngăn Thiệu Khôn đẩy Thiệu Khôn một cái, sau đó lại cười với người phụ nữ trung niên kia: “Lưu phu nhân bà yên tâm, việc này sẽ có một câu trả lời.”
Thiệu Càn Càn nghe vậy nhướng mày: “Chờ một chút đã anh cảnh sát, em trai tôi đánh người là không đúng, tiền thuốc men chúng tôi sẽ bồi thường, nhưng nguyên nhân hậu quả tôi cảm thấy phải làm rõ, ai đúng ai sai còn chưa biết được đâu.”
“Này cô gái này cô có ý gì, liếc qua vết thương là thấy ngay, em trai cô toàn thân trên dưới chỉ có một vài vết thương nhỏ, con trai tôi lại chảy máu cả người…”
“Vậy con trai bà đánh không lại em trai tôi còn trách em trai tôi sao?”
“Cô! Cô như vậy tôi muốn gọi luật sư! Em trai cô như vậy nhất định phải để nhà trường đuổi học!”
Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút.
Cô không phải là người ngu, mặc dù tức giận nhưng từ thái độ của cảnh sát thì không khó nhìn ra việc này nghiêng về bên nào. Đuổi học… tuyệt đối không được, Thiệu Khôn đã lên lớp 12 rồi, bây giờ đuổi học sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến em ấy.
Thiệu Càn Càn cân nhắc nói: “Phu nhân, chúng ta nên điều tra rõ ràng chân tướng sự việc…”
“Chân tướng? Chân tướng cái gì? Chân tướng hiện tại đã bày ra ở trước mặt chúng ta rồi! Đừng nói gì nữa cả, mấy người bồi thường tiền! Bằng không tôi liền gọi luật sư, đến lúc đó kiện cô bồi thường tiền không nói còn phải để em trai cô thôi học!”
Má! Nói tới nói lui không phải chỉ là bồi thường tiền hay sao! Có thể bồi cho bà một bông hoa à!
Trong lòng Thiệu Càn Càn có lửa giận, nhưng bây giờ một chút chứng cứ cũng không có, cô cũng không dám lấy tương lai của Thiệu Khôn ra để đùa, lúc đang chuẩn bị hỏi phải bồi thường bao nhiêu tiền bọn họ mới hài lòng, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Được, bà gọi đi.”
Thiệu Càn Càn: “?”
Mọi người: “???”
Xoẹt một cái, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Gia Thố đột nhiên mở miệng, mà người được gọi là Lưu phu nhân kia nói thẳng: “Cậu là ai?”
Lâm Gia Thố không trả lời bà ta, chỉ đi lên trước cười nhạt một tiếng: “Không phải là muốn gọi luật sư sao? Vậy bà mau gọi đi, bởi vì khéo vô cùng, chúng tôi bên này cũng chuẩn bị gọi luật sư.”
Lưu phu nhân sững sờ: “Cái gì?”
Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn về phía Thiệu Càn Càn, giọng nói nghe không hiểu sao có chút sắc bén: “Thiệu Càn Càn, luật sư lập tức tới ngay, đợi lát nữa để em trai cậu nói rõ ràng chuyện đã xảy ra một lần.”
Thiệu Càn Càn ngơ ngác, hạ giọng nói: “Cậu gọi luật sư lúc nào vậy?”. Ngôn Tình Sắc
Nói cho cùng, Thiệu Càn Càn vẫn là sinh viên đại học không rành thế sự lại bình thường, liên quan tới luật sư, kiện cáo các loại cách cô rất xa, một chút lông gà cô cũng không hiểu. Nhưng bây giờ, đột nhiên có người nói gọi luật sự liền gọi luật sư, giống như đi chợ mua thức ăn vậy, ừm… thật sự khiến cô cảm thấy khá là quái dị.
“Vừa rồi nghe qua toàn bộ tình huống, tớ cảm thấy cần phải gọi luật sư, dù sao thì em trai cậu cũng vô tội không phải sao.”
Lâm Gia Thố nói quá tự nhiên, tự nhiên đến mức gần như là đương nhiên. Thiệu Càn Càn điều chỉnh hơi thở một chút, tâm tình có chút phập phồng: “Cậu, cậu tin em trai tớ?”
Lâm Gia Thố khó hiểu nhìn cô một cái: “Không phải cậu đã nói rồi sao, em trai cậu gây chuyện là có nguyên nhân.”
Cho nên, là tin tưởng mình?
Thiệu Càn Càn mím môi, trái tim giống như bị lông vũ mềm mại gãi một cái, có chút ngứa, có chút tê dại.
“Mấy người còn gọi luật sư?!” Lưu phu nhân và hai phụ huynh khác đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói: “Sự thật đều bày ra trước mắt, mấy người còn…”
“Sự thật như thế nào bà nói thì không tính, dù sao thì bà cũng là người thân của đương sự.” Lâm Gia Thố cắt ngang lời bà ta: “Vẫn là chờ điều tra rõ ràng rồi nói.”
“Cậu!”
Lâm Gia Thố đã không để ý bà ta nữa, ngược lại nói với Thiệu Càn Càn và Thiệu Khôn: “Bên này tớ thấy cũng không cần trao đổi nữa, đi qua bên kia chờ trước đi, luật sư lập tức tới ngay.”
Nói xong, tự mình đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống trước, dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh đó, đám người nhìn mà sửng sốt một chút.
Thiệu Càn Càn cuối cùng vẫn đi theo Lâm Gia Thố an tĩnh ngồi xuống, Thiệu Khôn ngồi giữa hai người, hướng sang bên trái lén nhìn Lâm Gia Thố vài cái, sau đó lại hướng sang bên phải đánh giá chị gái nhà mình mấy cái.
Sau khi qua lại mấy lần, rốt cuộc không nhịn được dùng giọng điệu “em thật sự không thể tin vào mắt của minhf” nói: “Chị, bạn trai này của chị tìm ở đâu vậy?”
Thiệu Càn Càn: “???”
Lâm Gia Thố: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu Khôn: Chị em vậy mà có thể tìm được bạn trai như vậy?!
Thiệu Càn Càn: Này… lời này của mày có ý gì? Xem thường chị sao?
Lâm Gia Thố: Hì hì. (Trong lúc vô hình giả trang trước mặt em vợ ~)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook