Mắt thấy Đoạn Sở càng nói càng ủy khuất, ánh mắt cũng trở nên ướt sũng, Đoạn Văn Vũ rốt cục bạo phát tính tình nóng nảy.

“Tốt lắm, tốt lắm!” Hắn tức giận đến nói lầm bầm, lại đối với Đoạn Sở không có biện pháp, nói đến cuối cùng, vẫn là để ý Mông Gia Nghị đi: “Ngươi thật sự thích hắn như vậy?”

Đoạn Sở hít một hơi, trên mặt hiện lên bi thương, lại kiên định lắc đầu: “Mặc kệ hắn cưới ai, chỉ duy nhất không thể là con của Bối Tĩnh Lan!”

Đoạn Văn Vũ cùng Tát Duy Tư hai mặt nhìn nhau, có điểm theo không kịp ý nghĩ của Đoạn Sở. Gắn bó với chiến sĩ là nguyện ý lớn nhất, Đoạn Sở đối với Mông Gia Nghị si tình là không thể nghi ngờ, nhưng nghe trong lời hắn nói,  lại là nhằm vào Đoạn Nhã Thanh?

“Ai, kỳ thật Mông Gia Nghị cùng Đoạn gia đám hỏi, con mới có hy vọng cùng hắn ở chung một chỗ.” Quỳnh tựa hồ thực cảm khái nói một câu.

Bởi vì đã tưởng tượng lời kịch tốt lắm, Đoạn Sở nghe Quỳnh nói một câu thì cả kinh giật mình, thân thể đều cứng ngắc, nhìn khuôn mặt thướt tha của Quỳnh, mạnh lắc đầu, lắp bắp đứng lên: “Tổ mẫu, điều này sao có thể?”

Nếu không phải sợ đưa tới hoài nghi, hắn hận không thể hét lên với trời, tổ mẫu có phải đầu óc có vấn đề hay không, hay cảm thấy mẫu thân của nguyên chủ bị phản bội…, cho nên để nguyên chủ tự thể nghiệm cảm giác trả thù sao?

Quỳnh ý vị thâm trường nở nụ cười, không để ý trượng phu cùng Tất Duy Tư kinh ngạc, ngữ khí chậm lại vẻ mặt ôn hòa nói: “Con đại khái không biết, bình thường quan hệ một vợ một chồng của mỗi gia đình đều không giống nhau, phàm là chiến sĩ không kết hôn với người khế ước, thì trừ bỏ chính thê, bên ngoài còn có thể có bốn trắc quân hoặc vợ bé, thậm chí dưỡng tình nhân ở bên ngoài cũng không ít. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta không  ngăn cản Mông Gia Nghị tới gần con. Bởi vì vô luận con có phải người khế ước hay không, hắn nếu thích con, cũng sẽ không bỏ mặc con. Cho nên, phụ thân con mới tức giận như vậy khi con dùng thuốc tiến hóa, trở thành chiến sĩ, con có thể thật sự không còn hy vọng.”

Này đương nhiên là nói dối, nếu Đoạn Sở thật sự trở thành người khế ước, bọn họ chắc chắn sẽ đưa Tiểu thất đến nghiệp đoàn người khế ước ở thủ đô tinh cầu để tiến hành xứng đôi, đến lúc đó còn càng nhiều chiến sĩ càng vĩ đại hơn để lựa chọn, về phần làm trắc quân hay tình nhân không có danh phận, lão tổ Đoạn gia Đoạn Kì Diệu chính là chiến sĩ cấp 9, con cháu Đoạn gia sao có thể ti tiện như thế!

Bất quá Đoạn Sở không biết, chỉ cần nó ở tiệc đính hôn không gây náo loạn, về sau nàng tự nhiên sẽ an bài khuyên giải. Xử lí một đứa phế tài yếu đuối vô năng, đối với Quỳnh mà nói là chuyện quá đơn giản. Còn về sau này, nhân sinh của Đoạn Sở đương nhiên đã có nàng an bài, Bối Tĩnh Lan là thứ ngu xuẩn chỉ biết làm chuyện xấu, hoàn toàn không cần nhúng tay.

Đoạn Văn Vũ nhăn lại lông mày, điều này hắn đương nhiên cũng biết. Chiến sĩ tinh thần, thể năng dồi dào, nếu không có người khế ước trấn an, nhất định phải tìm con đường an toàn khác để phát tiết.

Nhưng mà, nghĩ cũng biết Bối Tĩnh Lan cùng Đoạn Nhã Thanh sẽ không đồng ý để Mông Gia Nghị tả ủng hữu ôm. Bối Tĩnh Lan chính là nhà chế thuốc cấp cao, cho dù trong mắt hắn còn không đáng nhìn, nhưng đối với chiến sĩ không có người khế ước mà nói, nhà bào chế thuốc là tồn tại tuyệt đối không thể đắc tội. Lại nói nếu sau này Đoạn Sở thật sự trở thành trắc quân, hắn còn mặt mũi nào gặp mặt huynh đệ cùng cha mẹ.

Đoạn Văn Vũ đem ánh mắt chuyển hướng Đoạn Sở, thấy hắn vẫn còn vẻ mặt giật mình, trong mắt lộ ra một tia chán ghét, trầm giọng hỏi: “Tổ mẫu ngươi nói như vậy, ngươi có nguyện ý hay không?”

Đoạn Sở lúc này đã hoàn toàn xác định, hai vị tổ phụ mẫu của nguyên chủ trước mắt, không chỉ cúi người để trấn an hắn, thậm chí còn không dám giam cầm hắn. Nếu hắn biết được băn khoăn chân chính của họ, không chỉ không quan tâm tới tính mệnh hắn có an toàn hay không, thậm chí còn có thể tác động một phen, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này thoát khỏi gia tộc tràn ngập tâm kế.

“Không muốn!” Đoạn Sở thanh âm hữu lực trả lời, ánh mắt cũng không tiếp tục lảng tránh, giọng căm hận nói: “Không nói con là con cháu Đoạn gia, tuyệt không đắm chìm trong trụy lạc. Lại nói nếu Mông Gia Nghị thật sự thích con, sẽ không đợi lúc con vừa mới qua sinh nhật mười tám tuổi, liền cùng Đoạn Nhã Thanh đính ước. Hắn chẳng qua chỉ là hy vọng con trở thành người khế ước mà thôi.”

Đoạn Văn Vũ nhãn tình sáng lên, chỉ cảm thấy tôn tử bỗng nhiên vô cùng thuận mắt. “Hảo, con cháu Đoạn gia, quyết không thể thiếu tự trọng!”

Quỳnh cũng thực ngoài ý muốn, hoài nghi nhìn nhìn Đoạn Sở. Chẳng lẽ lần này bị thương, lại làm cho tôn tử yếu đuối trưởng thành?

“Như vậy rất tốt.” Quỳnh khen một tiếng, thật sâu nhìn Đoạn Sở nói: “Kỳ thật Mông Đoạn hai nhà đám hỏi, là tổ phụ con cùng Mông gia đại nguyên soái quyết định, con đừng oan uổng tỷ tỷ của mình.”

Đoạn Sở biến sắc, tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt lóe lóe, không nói tiếp.

Quỳnh trong mắt hiện lên vừa lòng, không có tâm kế, lại không có bản lĩnh, mới dễ khống chế, dù sao Đoạn gia dưỡng một người rảnh rỗi rất đơn giản. Về phần mâu thuẫn của Đoạn Sở cùng mẹ con Bối Tĩnh Lan, Bối Tĩnh Lan nếu ngay cả người tinh thần lực giá trị thấp cũng không đối phó được, sẽ không leo lên được vị trí nhà chế thuốc cấp cao như ngày hôm nay.

Đoạn Văn Vũ thấy phong ba lần này đã qua, cảm thấy vừa lòng, thấy Quỳnh cũng đã nói xong, trầm giọng phân phó Tất Duy Tư: “Thân thể của Tiểu thất cần được điều dưỡng cho tốt, ngươi để nhóm bác sĩ cử một người chuyên môn đi theo.”

Nói xong hắn lưu loát đối với Đoạn Sở an bài: “Con là con cháu Đoạn gia, chúng ta sẽ không bạc đãi con. Sau này qua mười tám tuổi rồi, sẽ căn cứ vào thiên phú cùng chí hướng mà tiến hành học tập chuyên nghiệp. Bất quá con không phải chiến sĩ, không cần quá tập trung trên lớp, đến nơi nào con cảm thấy thích thú là được! Nếu muốn học sâu thêm ở phương diện nào đó, ông nội có thể mời danh sư cho con.”

Cáp Ngói tinh hệ có mạng lưới tinh vực khổng lồ, trong phạm vi bao trùm của tinh vực, có thể cung cấp tất cả huấn luyện căn bản cùng học tập trung cấp dưới chuyên nghiệp. Người vị thành niên chưa đủ mười tám tuổi, đều học tập căn bản trên mạng lưới tinh vực, trừ bỏ lúc mười tuổi phải tiến hành thí nghiệm tinh thần lực, người chưa trưởng thành thậm chí có thể một tấc cũng không rời khỏi nhà.

Đương nhiên từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi sẽ dần dần có người thức tỉnh, bọn họ sau đó nhất định phải đăng ký ở nghiệp đoàn chiến sĩ hoặc nghiệp đoàn người khế ước, tập trung ở quân bộ tiến hành huấn luyện chuyên môn. Riêng chiến sĩ hậu thiên thì thời gian muộn hơn chiến sĩ thiên tiên một chút, còn cần thông qua khảo hạch.

Đoạn Sở trơ mắt nhìn Đoạn Văn Vũ an bài, không đợi hắn nói câu nào, liền trực tiếp chặt đứt đối thoại, không khỏi cảm thấy tiếc hận. Hắn vốn tính toán lấy cớ không muốn nhìn thấy Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị, tạm thời rời khỏi Đoạn gia. Hiện tại Quỳnh nói một hồi, cùng Đoạn Văn Vũ mạnh mẽ vang dội an bài, lại làm cho hắn nói không nên lời. Bất quá Đoạn Văn Vũ an bài bác sĩ cho hắn, tựa hồ không cần lo lắng Bối Tĩnh Lan âm thầm xuống tay.

Tất Duy Tư mỉm cười nhìn Đoạn Sở. Có thể thoát ly khỏi gông cùm xiềng xiếc của tình yêu, lại may mắn chiếm được thiện cảm của Đại tướng quân, nghĩ đến thất thiếu gia sẽ không còn ngu ngốc như trong quá khứ. Kỳ thật chênh lệch giá trị tinh thần lực, tuy không thể có được thành tựu gì quá lớn, nhưng ít nhất sinh mệnh vẫn có thể an toàn. Này chỉ sợ cũng là quyết định nguyên bản của Đại tướng quân cùng phu nhân.

Nghĩ đến Đoạn Sở một lòng muốn trở thành chiến sĩ, Tất Duy Tư có tâm nói: “Ở quân bộ, cho dù là duy tu (giữ gìn và tu sửa) cơ giáp, cũng đều cần đến tinh thần lực cấp cao. Hơn nữa chiến sĩ hậu thiên, bởi vì phải dựa vào thuốc tiến hóa mới có thể khiến cho tinh thần lực ngoại phóng, tinh thần lực càng thêm cuồng bạo không thể khống chế,  độ ỷ lại đối với thuốc ngưng thần cực cao. Thất thiếu gia về sau, vẫn đừng nên dùng thuốc tiến hóa.”

Để khai thông mạng lưới tinh vực, các thiết bị điện tử nguyên bản bị hủy bỏ phải một lần nữa bố trí lại, như vậy Đoạn Sở nếu làm cái gì nguy hiểm, thì cũng có thể dễ dàng phát hiện. Mà lấy quan hệ vi diệu giữa Đoạn Sở cùng Bối Tĩnh Lan, Đoạn Sở một khi trở thành chiến sĩ, muốn có được thuốc ngưng thần nhất định sẽ gặp muôn vàn khó khăn.

Sự hiểu biết của Đoạn Sở về những điều Tất Duy Tư nói đều đến từ trí nhớ nguyên chủ, có quan hệ đến vấn đề giá trị tinh thần lực cùng thức tỉnh, nguyên chủ chỉ biết về cấp bậc phân chia tinh thần lực cùng việc thức tỉnh thì có thể trở thành người khế ước hoặc chiến sĩ thiên tiên, còn cụ thể thức tỉnh là cái gì thì nguyên chủ cũng không biết, mà ở trái đất, người Đế Ma Tư tinh cầu cũng không giải thích qua, vì cái gì hắn vẫn bị vây trong trạng thái thức tỉnh, làm cho Đoạn Sở hiện tại hoàn toàn mờ mịt.

“Tất Duy Tư đại nhân, như thế nào gọi là thiên phú tinh thần lực ngoại phóng?” Đoạn Sở cung kính hỏi.

Hắn nhớ rõ nguyên chủ coi việc trở thành người khế ước là rơm rạ cứu mạng, trước kia ở trên mạng lưới tinh vực, nguyên chủ đã cố ý điều tra vô số quá trình có liên quan tới sự thức tỉnh, nhưng đều không có kết quả. Thực hiển nhiên, vấn đề này hoặc là không được công khai, hoặc là quyền hạn của nguyên chủ không đủ.

Vị Tất Duy Tư đại nhân trước mắt này, là chiến sĩ thiên tiên thành công hoàn thành thức tỉnh, khẳng định biết tại sao lại như vậy. Mà Đoạn Sở nếu muốn sống ở tinh cầu này, thì phải chú ý nghiên cứu trọng điểm, cũng là thứ mà người Cáp Ngói tinh hệ để ý nhất- tinh thần lực cùng thức tỉnh. Bởi vì Bối Tĩnh Lan cùng Đoạn Nhã Thanh, sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Tất Duy Tư thấy Đoạn Sở đối với việc thức tỉnh chú ý như vậy, lơ đểnh cười cười. Đừng nói Đoạn Sở là người cá biệt, tất cả hy vọng của Đoạn Sở đều ký thác trên việc trở thành người khế ước, chỉ cần là những người chưa đến tuổi trưởng thành, cũng đều thập phần tò mò với chuyện này.

Hắn nghĩ nghĩ, cố hết sức giải thích dễ hiểu một chút: “Cái gọi là thức tỉnh, chính là thiên phú tinh thần lực, có thể ở trong thời gian nhất định tách rời khỏi thân thể, tinh thần lực tính chất đặc biệt của chiến sĩ là công kích, mà của người khế ước thì là trấn an. Giá trị tinh thần lực càng cao, thời gian càng dài, tính công kích cũng càng lớn.”

Bởi vì vấn đề này vừa khó hiểu lại vừa sâu sắc, cho dù giải thích cặn kẽ cũng không thể lý giải hết được, hơn nữa đối với người không thức tỉnh hoặc không dùng thuốc tiến hóa để chuyển hóa, cho dù có biết cũng vô dụng, mạng lưới tinh vực liền che chắn nội dung này. Đương nhiên, nếu hỏi chiến sĩ hoặc người khế ước, vẫn có thể có được đáp án. Bằng không Tất Duy Tư cũng sẽ không nói ra.

Đoạn Sở chỉ cảm thấy thập phần quen tai, thoát ly thân thể, độc lập tồn tại? Nghe kiểu gì cũng giống như linh hồn tách rời khỏi thân thể giống như cách nói ở trái đất, chỉ cần có thể rời khỏi thân thể liền trở thành người thức tỉnh? Có thể công kích thì là chiến sĩ, còn không có tính công kích thì chính là người khế ước?

Đoạn Sở đột nhiên nhớ tới lúc chính mình bị rút bớt tinh thần lực cuối cùng bị chết, cái loại sợ hãi khi linh hồn rời khỏi thân thể lại nảy lên trong lòng, làm cho Đoạn Sở cả người phát lạnh.

“Cám ơn Tất Duy Tư đại nhân.” Đoạn Sở nhanh chóng nói lời cảm tạ.

Tất Duy Tư mắt sáng như đuốc, tự nhiên nhìn ra được Đoạn Sở mất tự nhiên, nghĩ có lẽ hắn lại nhớ tới chính mình không thể trở thành người khế ước, cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, lúc này lợi dụng chức quyền, liên hệ với trung tâm không chế tòa thành, mở ra những tư liệu Đoạn Sở đã tìm kiếm trong mạng lưới tinh vực.

“Thất thiếu gia, ta đã khai thông mạng lưới tinh vực, ngài có thể tìm thử trên đó xem có thấy lĩnh vực nào cảm thấy hứng thú hay không.” Tất Duy Tư nói xong, thấy bộ dáng hắn vẫn là không có tinh thần, tự nhiên cười cười, xoay người liền ly khai.

Đoạn Sở lúc này, căn bản không có tâm tư đi nghiên cứu trên mạng lưới tinh vực. Lúc Tất Duy Tư khai thông mạng lưới tinh vực, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong phòng có một cổ năng lượng kỳ quái. Không đúng, không phải một cỗ năng lượng, mà là giống như hình thành một từ trường, nhưng lại không có tính công kích, mà chỉ đem mọi thứ bên ngoài ngăn cách lại.

Đoạn Sở không tự chủ được mà nhắm mắt lại, theo bản năng tìm kiếm sự tồn tại quỷ dị không hiểu xuất hiện từ đâu.

Bằng mắt thường không thể nhìn thấy, một cỗ năng lượng trong suốt giống như gió xoáy bỗng nhiên bạo khởi, vô số tinh thần lực lan tràn ra bên ngoài. Rõ ràng đã nhắm hai mắt lại, Đoạn Sở lại có thể dễ dàng “nhìn” thấy rồi tìm kiếm mục tiêu, mạng lưới tinh vực trong trí nhớ nguyên chủ rõ ràng chiếu ra những hình ảnh lập thể điện tử mạnh mẽ quấy nhiễu mạng lưới phòng ngự.

“Đích đích đích”, tiếng đèn báo hiệu quen thuộc vang lên, Đoạn Sở vừa định mở mắt ra, trong lòng vừa động, lực chú ý liền trực tiếp chuyển hướng ra cửa, nguyên bản cần điều khiển đèn báo hiệu thì cửa phòng mới trở nên trong suốt, thì hắn chỉ cần tưởng tượng, “mắt” hắn liền biến đổi, lập tức nhìn thấy Phổ Lôi Tư đang phụ giúp đẩy toa ăn đứng ở cửa.

Đoạn Sở vừa định thử thăm dò mà nhìn bàn ăn, “Di” Phổ Lôi Tư phát ra một tiếng kinh nghi, thân thể Đoạn Sở bỗng nhoáng lên một cái, tinh thần lực giống như thủy triều mà quay về trong đầu, “Ngô” Đoạn Sở phát ra một tiếng kêu rên, cổ năng lượng không biết ở đâu đã từng làm cho thân thể hắn suy yếu lại xuất hiện, không ngừng xao động ở trong cơ thể, thân thể truyền đến từng trận đau đớn quen thuộc.

Đoạn Sở cắn chặt răng, miễn cưỡng ngồi trở lại bên giường, tay sờ cái nút mở cửa phía đèn báo hiệu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương