Bữa tiệc đính hôn ở lầu một đại sảnh, các tân khách náo nhiệt chuyện trò vui vẻ, ngay cả Mông Kiến Đồngđang mang tâm tình tối tăm thì mặt cũng mỉm cười, cùng đám người Đoạn Văn Xương ngồi bên cạnh đại hoàng tử Úc Hồng Trì. Đoạn gia ở thủ đô tinh cầu đến đời thứ tư, cũng bị con cháu Mông gia ở Y Duy Tát vây quanh nói chuyện phiếm, thoạt nhìn hoà thuận vui vẻ.

“Vẫn là trưởng tôn Mông gia đại nguyên soái ánh mắt hảo, có thể lấy được Đoàn gia Đại tiểu thư, không biết làm bao nhiêu người hâm mộ chết tâm.” Nhân viên quan trọng trong quân đội và chính phủ của Y Duy Tát vẻ mặt hâm mộ khen tặng.

Cha mẹ Mông Gia Nghị cùng phụ tử Đoạn Chí Tu ngồi cùng nhau, nghe vậy cũng là vui sướng đầy mặt, vô cùng kiêu ngạo. Đoạn Chí Tu ngẩng đầu nhìn lầu hai, thê tử cùng nữ nhi vẫn chưa xuống dưới, làm cho hắn có điểm không kiên nhẫn.

Đoạn Sở ngồi bên cạnh Úc Thịnh Trạch, cũng chú ý tới Mông Kiến Đồng, thấy thế cũng không thể không khen ngợi hắn lòng dạ thâm sâu. Quả nhiên giống như Đoạn Văn Vũ đã nói, sẽ không nói cho Mông Gia Nghị.

“Đoạn Sở, ngươi nói nghi thức đính hôn như thế nào còn không bắt đầu?” Nguyên Vĩnh Nghị đang cùng Đoạn Sở sóng vai ngồi bỗng nhiên xoay qua… hỏi.

Đoạn Sở lắc lắc đầu, hắn ngay cả tập tục kết hôn của Cáp Ngói tinh hệ cũng đều không hiểu, như thế nào có thể biết nghi thức đính hôn bao giờ thì bắt đầu.

“Cô dâu chú rể không thấy tới.” Úc Thịnh Trạch nghe được động tĩnh hai người liền nói.

Vừa dứt lời, “Tháp tháp” từ thang lầu truyền tới một trận bước chân dồn dập, mọi người còn không có phản ứng lại, một nam tử thân lễ phục màu trắng chạy như điên tới, bởi vì tốc độ quá nhanh, thân hình lay động, kéo theo bàn ăn ngã vô số, chỉ nghe một trận “Loảng xoảng” qua đi, Mông Gia Nghị bổ nhào tới trước mặt Mông Kiến Đồng, đại sảnh lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

“Gia Nghị!” Nhận ra đứa con, Ai Ngươi Toa sợ hãi kêu ra tiếng, thân thủ che miệng lại, vẻ mặt choáng váng, như thế nào cùng không nghĩ tới Mông Gia Nghị lỗ mãng thất thố như vậy xuất hiện trước mặt khách quý.

“Ông nội!” Mông Gia Nghị lảo đảo đứng dậy, nhìn thấy Mông Kiến Đồng như được đại xá, chỉ vào Đoạn Văn Vũ hô to: “Đoạn gia vô sỉ tính kế, ta phải từ hôn!”

Mông Kiến Đồng tại một khắc Mông Gia Nghị xuất hiện, liền lộp bộp một chút, mắt thấy Đoạn Văn Vũ kinh sợ vỗ án dựng lên, quyết định thật nhanh giành trước từng bước, lớn tiếng trách cứ: “Nói bậy bạ gì đó, có chuyện gì, thỉnh đại hoàng tử làm chủ!”

Đồng dạng Đoạn Văn Vũ đã muốn đứng dậy bị kiềm hãm, cùng Quỳnh nhìn nhau liếc mắt một cái, tâm vắt ngang, thẳng tắp đứng ở trước mặt đại hoàng tử Úc Hồng Trì, trăm miệng một lời: “Đại điện hạ, Đoạn gia ta chân chính ngay thẳng, Mông Gia Nghị kia nói ra lời nhục nhã, hôm nay nói lời hủy bỏ lễ đính hôn, lại nói xấu bọn ta, thỉnh Đại điện hạ làm chủ cho chúng ta!”

Đoạn Á Ngạn khuôn mặt non nớt trướng đắc đỏ bừng, đứng dậy đã nghĩ tiến lên, bị Đoạn Chí Tu một phen giữ chặt, cũng bưng kín miệng.

Chính là nháy mắt, chú rể mới nói một câu, lập tức làm cho song phương kết hạ thù hận. Đoạn Sở tĩnh tọa một bên, nghĩ đến lúc trước Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh nghĩ trăm phương nghìn kế, chỉ vì để cho hôn yến không xảy ra lỗi gì, kết quả vẫn là Mông Gia Nghị làm ra chuyện tình làm mất mặt trước mặt mọi người, không khỏi khóe miệng run rẩy.

Úc Thịnh Trạch nheo lại hai mắt, chỉ cảm thấy Mông Gia Nghị thét lớn đòi từ hôn, rồi tựa hồ hướng theo phương hướng bọn họ nhìn qua. Hắn lãnh nghiêm mặt vỗ vỗ lưng Đoạn Sở, ánh mắt dừng ở Úc Hồng Trì khuôn mặt tươi cười không thay đổi, trầm giọng nói: “Đại ca, không bằng nghe một chút đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi Mông gia Đại công tử thất thố như thế?”

Chuyện xưa cẩu huyết quan hệ thông gia vô cớ dây dưa trở mặt thành thù, còn bị bức ngồi lên vị trí chủ trì vì chính nghĩa, Úc Hồng Trì nghe vậy, hận không thể đánh một quyền vào miệng đệ đệ. Loại sự tình này, vừa thấy là biết liên quan đến mấy việc ngấm ngầm xấu xa, thế nhưng để  hắn trước mắt bao người thẩm vấn?

Đoạn Văn Vũ cùng Đoạn Văn Xương rất muốn phản đối, chính là Mông Gia Nghị trong lời nói nếu chậm chễ làm sáng tỏ, nhất định ảnh hưởng tới thanh danh Đoạn gia ở trong quân bộ, lại cảm thấy được công khai cũng tốt.

Mông Kiến Đồng sắc mặt cũng không tốt, cửu điện hạ nói lời này, rõ ràng nhận định Mông Gia Nghị làm việc khinh suất, không thể trọng dụng.

Úc Hồng Trì thấy hai nhà đều không có phản đối, Mông Gia Nghị vẫn là vẻ mặt phấn chấn, thật vất vả mới duy trì phong độ ung dung cao quý, vẻ mặt uy nghi gật đầu.

Mông Gia Nghị lúc này đã muốn khôi phục bình tĩnh, sửa sang lại thần sắc, há mồm vừa định giải thích.

“Gia Nghị!” Đoạn Nhã Thanh tiếng kêu nhu uyển thống khổ vang lên ở đại sảnh, trực tiếp đánh gảy lời nói của hắn.

Đoạn Sở cả người run lên, Nguyên Vĩnh Nghị càng khoa trương, thiếu chút nữa ngã sấp xuống phía dưới, may mà Úc Hồng Trì tay mắt lanh lẹ, thực chất hóa tinh thần lực trực tiếp cuốn lấy, giữ lại Nguyên Vĩnh Nghị.

“Hô!” Nguyên Vĩnh Nghị lòng còn sợ hãi, Úc Thịnh Trạch cách hắn có điểm xa, hắn trực tiếp bám lấy bả vai Đoạn Sở, hoàn toàn không có phát hiện Đoạn Sở cứng ngắc, để sát vào lổ tai hắn tố khổ: “Này rất giả, Đoạn Đại tiểu thư bây giờ còn có thể luyến tiếc Mông Gia Nghị? Nàng không phải hẳn là ngẫm lại, như thế nào hướng Đoạn gia công đạo sao?”

Đoạn Sở liếc mắt Nguyên Vĩnh Nghị, ánh mắt nhìn cũng chưa dám nhìn Úc Thịnh Trạch. Vừa rồi tinh thần lực của Úc Thịnh Trạch lướt qua, làm cho hắn dâng lên một trận tim đập nhanh, thân thể đều cứng ngắc. Cũng may vừa rồi Đoạn Nhã Thanh phát ra thanh âm tương đương quãng tám, vừa lúc che dấu, bằng không rất xấu hổ.

“Nàng hiện tại đã suy nghĩ được biện pháp.” Đoạn Sở cố giữ vững bình tĩnh. Rõ ràng là bởi vì chuyện hắn trở thành người khế ước mà nháo trở mình, mặc kệ nguyên nhân gì, cuối cùng nhất định liên lụy đến trên người hắn, Đoạn Sở âm thầm cảnh giác.

Úc Thịnh Trạch ánh mắt nghi hoặc nhìn Đoạn Sở, thấy hắn sắc mặt bình tĩnh, liền đem lực chú ý đặt ở phía trước. Đoạn Nhã Thanh đã muốn cùng Bối Tĩnh Lan đi xuống lầu, đứng cách Mông Gia Nghị không xa.

“Gia Nghị, ta thật sự không thể đáp ứng điều kiện này của ngươi, ngươi làm tất cả mọi người gặp khó khăn!” Đoạn Nhã Thanh vẻ mặt kiên định nói.

Mọi người ở đây lộ ra biểu tình mạc danh kỳ diệu, Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh lãnh nghiêm mặt, Mông Kiến Đồng lại chỉ cảm thấy không ổn.

“Điều kiện gì, ngươi cho là ngươi còn có thể đã lừa gạt ta sao?” Mông Gia Nghị hiển nhiên ngầm hiểu, lớn tiếng phản bác: “Rõ ràng là Đoạn gia các ngươi lừa gạt ta trước, che giấu chuyện Đoạn Sở thức tỉnh, rồi muốn cùng Mông gia đám hỏi, muốn làm cho Đoạn Sở đối với ta hoàn toàn hết hy vọng, lựa chọn chiến sĩ bẩm sinh để đám hỏi! Ta đã nhìn thấu các ngươi, tuyệt đối sẽ không mắc mưu!”

“Oanh” một chút, đại sảnh nhất thời loạn cả lên, trừ bỏ mấy người hộ vệ đã sớm nhận được tin tức, những người khác bất chấp xem kịch vui, lực chú ý đều chuyển hướng về phía Đoạn Sở vững vàng ngồi ở chín điện, trong mắt là bất khả tư nghị.

“Cư nhiên là người khế ước? Là phế vật thiếu gia ngay cả người nhà chính mình đều ghét bỏ a!”

“Ngươi điên rồi, dám nói người khế ước đại nhân cao quý như vậy!”

“Đúng vậy, chẳng sợ hắn là người khế ước tinh thần lực thấp, cũng đáng được tất cả chiến sĩ tôn sùng, ai có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện xứng đôi, đừng nói thăng cấp sinh mệnh không có nguy hiểm, chính là làm Nguyên soái tướng quân cũng có thể.”

“Ngươi như thế nào không nói, một khi Đoạn Sở còn có thiên phú phương diện khác, lập tức sẽ bị nghiệp đoàn người khế ước coi là trân bảo, địa vị thay đổi nghiêng trời lệch đất!”

“Cho nên Mông Gia Nghị nghĩ muốn hối hôn không phải rất bình thường sao, làm gì chiến sĩ gì bỏ qua một người khế ước mà đính hôn. . . .”

“Đáng tiếc Đoàn gia Đại tiểu thư. Nàng nếu ở thủ đô tinh cầu, tuy rằng xuất thân không quá tốt, bằng vào mẫu thân Bối Tĩnh Lan là nhà chế thuốc cấp cao, đệ đệ lại là chiến sĩ bẩm sinh thiên phú tuyệt hảo, hơn nữa có chiến sĩ cấp 9 thực lực khủng bố, Mông Gia Nghị cũng không hẳn là không xứng đôi với nàng, chiến sĩ hậu thiên bối cảnh thâm hậu như vậy lại không hề bảo thủ, căn bản là quá hợp để cưới.”

Đáng tiếc, cho dù tốt cũng không thể so với người khế ước a! Mọi người âm thầm tiếc hận. Chiến sĩ bẩm sinh đều đổ xô vào người khế ước, Mông Gia Nghị là một chiến sĩ hậu thiên đương nhiên không cam lòng buông tha. Đoạn gia nếu cố ý che giấu việc này, Mông Gia Nghị mắng to vô sỉ tính kế, tựa hồ cũng có thể hiểu.

Đoạn Văn Vũ cùng Đoạn Văn Xương làm chiến sĩ cấp cao, khe khẽ nói nhỏ trong đại sảnh thu hết lọt vào tai, nếu không phải hai vị hoàng tử ở phía trước, Đoạn Văn Vũ đã sớm kiềm chế không được vung nắm tay.

Nguyên Vĩnh Nghị theo bản năng trông chừng Đoạn Sở, chỉ sợ bạn hữu vừa mới trưởng thành bất an.

Đoạn Sở (Trữ Khang Trí) từ nhỏ đến lớn lớn lên dưới sự chăm sóc của mọi người, không chỉ đơn giản là được quan tâm bình thường, một người ốm yếu lại nhận được sự quan tâm toàn tâm toàn ý của người thân, có rất nhiều người đối với hắn là tiếc hận đồng tình hoặc là khinh thị chán ghét, còn có người chỉ vào mũi hắn kêu hắn chết đi đừng liên lụy cha mẹ cùng ca ca. Một màn trước mắt này, cho dù tràn ngập tính kế, cũng không đến nỗi làm cho hắn biến sắc.

Úc Thịnh Trạch nghiêng thân, nhìn Đoạn Sở: “Nếu không thích, lần sau không cần tham gia yến hội như vậy.”

Đoạn Sở kinh ngạc ngẩng đầu: “Ta nghĩ rằng ngươi còn nhớ rõ, ta họ Đoạn.”

“Cũng không phải ngươi đính hôn!” Úc Thịnh Trạch nhíu mày, đương nhiên mà nói: “Ca ta bọn họ đính hôn, ta cũng chưa tham gia. Lần sau gặp, ta mang ngươi rời đi.”

Úc Hồng Trì ở một bên thực vinh hạnh trúng tên, trong mắt tóe ra lửa. Lễ đính hôn của hắn đệ đệ đích xác không tham gia, nhưng là, đó là bởi vì chết tiệt hắn, còn chưa có sinh ra!”

Nguyên Vĩnh Nghị lần này rốt cục nhịn được cười, chính là nhịn đến mức mặt mày đều nhăn thành một đoàn.

Đoạn Sở nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy ý nghĩ như vậy của Úc Thịnh Trạch không tồi. Hắn chán ghét Đoạn gia, chính là tự thân thực lực lại không đủ để đối kháng. Nếu về sau đi đăng ký ở kiệp hội người khế ước, nói không chừng còn có thể quang minh chính đại dọn đi. Có vị cửu điện hạ này khẳng định khả thi.

“Hảo!” Đoạn Sở biểu tình một bộ giao cho ngươi. Chính hắn hoàn toàn không biết, ánh mắt như vậy, thoạt nhìn cùng lúc đối mặt với Trữ Khang Hạo bọn họ giống nhau như đúc.

Úc Thịnh Trạch hít vào một chút, trên mặt hiếm thấy lộ ra mỉm cười, thấp giọng nhận lời: “Yên tâm đi!”

“Tỷ tỷ! Ngươi đừng sợ!” Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên đánh vỡ cục diện bế tắc, Đoạn Sở theo tiếng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Đoạn Á Ngạn không biết khi nào thì đứng ở trước người Đoạn Nhã Thanh, đối với Mông Gia Nghị trợn mắt nhìn.

“Mông Gia Nghị, Đoạn gia ta cũng không phải là để ngươi nói trắng trợn nói xấu! Thất ca trở thành người khế ước, chúng ta cũng là tối hôm qua mới biết được. Ngươi nếu không tin, có thể đối chất nhau!”

Đoạn Sở ngoài ý muốn nhướng mày, Đoạn Á Ngạn này trái lại biết che chở tỷ tỷ.

Đoạn Nhã Thanh nhìn thấy đệ đệ, nước mắt một chút liền rơi xuống. Lúc trước được phủng cao bao nhiêu, hiện tại rơi xuống liền thảm bấy nhiêu. Nghe mọi người đối với nàng tiếc hận cùng tán thưởng Đoạn Sở, còn lý giải đối với việc Mông Gia Nghị lựa chọn ruồng bỏ nàng, làm cho nàng lạnh tới tim. Nếu không phải còn nhớ rõ phải hoàn thành trả thù Mông Gia Nghị, nàng chỉ sợ thật sự kiên trì không được. Hiện tại nhìn đến đệ đệ bảo vệ, bỗng nhiên cảm thấy có thêm khí lực.

Đoạn Nhã Thanh giữ chặt Đoạn Á Ngạn, không để ý hắn ngăn trở đi lên trước. Nhìn Mông Gia Nghị còn ngây người, sửa lại yếu đuối lúc trước, vẻ mặt trở nên thập phần kích động: “Gia Nghị, ta đều đáp ứng ngươi, nếu hôm nay thất đệ không chịu tha thứ cho ngươi, ta sẽ đi theo hắn giải thích, thuyết minh chúng ta chỉ là kết hôn theo hình thức, chỉ cần hắn nguyện ý, ta căn bản sẽ không làm chướng ngại giữa các ngươi.” Đoạn Nhã Thanh càng nói càng ủy khuất, nước mắt không nhịn được rơi xuống: “Nhưng là, ngươi muốn để ta làm tình nhân bên người ngươi, còn không bằng để ta chết đi!”

“Ta đã nói qua là ta yêu ngươi, ta cũng nguyện ý tin tưởng ngươi yêu ta, chỉ là ngươi không có cách nào cự tuyệt một người khế ước. Nhưng là, ta thật sự làm không được. . . . .”

Trong đại sảnh trừ bỏ Đoạn Nhã Thanh khóc lóc kể lể cùng Mông Gia Nghị hô hấp ồ ồ, không nghe được nửa điểm tiếng vang. Đối thoại này thực sự là, rất kinh người! Liền ngay cả đại hoàng tử cao cao tại thượng, đều lộ ra thần sắc giật mình.

“Khinh người quá đáng! Mông Gia Nghị, ta Đoạn Á Ngạn cùng ngươi không đội trời chung!” Thiếu niên hoàn toàn bị chọc giận, tia tinh thần lực vẫn chưa ổn định lộn xộn công kích Mông Gia Nghị, nửa đường lại bị trực tiếp chặn lại.

Đoạn Văn Vũ cùng Đoạn Văn Xương đứng ở hai bên hắn, nhìn về phía Mông Gia Nghị ánh mắt giống như ngâm kịch độc.

“Những lời này, có phải sự thật không?”

Mông Gia Nghị há mồm muốn phủ định, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm hắn theo sau Bối Tĩnh Lan nghe được đối thoại, không khỏi bị kiềm hãm.

“Nếu Gia Nghị dám nhục nhã ngươi như vậy, không phải là ngươi nên đến đại sảnh yêu cầu từ hôn sao?” Mông Kiến Đồng bỗng nhiên chen vào nói.

Trong tưởng tượng của mọi người ở đây, nếu là Mông Gia Nghị chiếm được tiện nghi lớn nhất, thấy thế nào Mông Gia Nghị cũng không nên tức giận như thế mới đúng.

Đoạn Nhã Thanh vừa định đề cập tới máy ghi âm, lại lo lắng Bối Tĩnh Lan còn chưa kịp xóa đi đoạn cuối cùng.

Dưới sự chần chờ, Mông Kiến Đông đã muốn đứng ở bên người Mông Gia Nghị, đối với Úc Hồng Trì hành lễ, nói: “Đại điện hạ, ta hiểu biết tôn tử của ta, hắn mặc dù có khuyết điểm xúc động của đại đa số chiến sĩ, nhưng tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như thế. Nếu hắn nói Đoạn gia cố ý giấu diếm, tự nhiên là có nắm chắc. Bát công tử nói cái gì đối chất nhau, dưới loại tình huống này, thất thiếu gia tự nhiên chỉ biết đứng ở lập trường gia tộc!”

Úc Hồng Trì đơn giản hỏi người trong cuộc, nhìn Mông Gia Nghị hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được?”

“Ta, ta là nghe hộ vệ nói, hắn nói cả tòa thành mọi người đều biết Đoạn Sở trở thành người khế ước.” Mông Gia Nghị ngay từ đầu còn có điểm lắp bắp, cuối cùng ngữ khí lại nhanh hơn, một hơi nói xong: “Ngay cả chiến sĩ cấp thấp cùng tôi tớ đều biết, chúng ta lại không biết, chỉ có thể là cố ý giấu diếm.”

Mông Kiến Đồng thấy Đoạn văn Vũ lộ ra ánh mắt kinh ngạc, tiến lên trước một bước, đối với Úc Hồng Trì bổ sung: “Đại điện hạ, Đoạn Sở đã qua sinh nhật mười tám tuổi. Mà đính hôn của Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh, cũng là sau khi bọn họ tuyên bố không thể thức tỉnh!”

Quỳnh sắc mặt một chút liền thay đổi, nàng chỉ lo Đoạn Sở ngoài ý muốn thức tỉnh sẽ làm lễ đính hôn có thể có biến cố, thế nhưng không để ý tới điểm này. Đoạn Sở thức tỉnh là sau mười tám tuổi sao?

“Kia lại như thế nào?” Đoạn Á Ngạn nhìn thấy tổ phụ mẫu đều toát ra thần sắc cứng ngắc, bất mãn hỏi lại: “Thất ca che giấu thức tỉnh, vẫn là tam tổ phụ ta phát hiện. Tin tức lúc sau trong hộ vệ truyền lưu, căn bản không xung đột.”

“Điều đó làm sao có thể? Trước lúc mười tám tuổi tinh thần dị động, có chiến sĩ cấp 6 cùng người khế ước của Đoạn gia, sao có thể không phát hiện được người khế ước?” Mông Kiến Đồng giận dữ, chỉ cảm thấy Đoạn Á Ngạn căn bản là càn quấy.

“Có ta làm chứng thế nào?” Thanh âm lạnh lẽo mang theo lạnh lùng vang lên, Mông Kiến Đồng kinh sợ, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy cửu hoàng tử Úc Thịnh Trạch đã muốn đứng lên.

“Đoạn Sở là ta trông coi hoàn thành thức tỉnh, trước ngày hôm qua, Đoạn gia đích xác không biết việc này.”

Úc Thịnh Trạch nói xong, khẽ nâng cằm, ý vị thâm trường nhìn về phía Bối Tĩnh Lan không biết khi nào đã đi tới. “Bối Tĩnh Lan cầm trong tay, là máy ghi âm đi, vừa lúc, chúng ta có thể kiến thức một chút, Mông gia đại thiếu gia, rốt cuộc nói những gì?”

Đoạn Văn Vũ bọn họ đều nhìn về phía Bối Tĩnh Lan, Mông Gia Nghị đã muốn xụi lơ trên mặt đất. Hắn thật là ngu xuẩn, cũng biết hắn hoàn toàn xong rồi, tổ phụ cũng không bảo vệ hắn được. Hiện tại đừng nói có được Đoạn Sở người khế ước, chỉ câu nói để Đoạn Nhã Thanh làm người thứ hai giống Bối Tĩnh Lan, Đoạn gia tuyệt không bỏ qua cho hắn.

Bối Tĩnh Lan đi lên cả người cứng ngắc, sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ kém. Trên thực tế, nàng đã muốn điên luôn rồi. Nếu Đoạn Sở được cửu hoàng tử trông coi hoàn thành thức tỉnh, vậy bình đựng thuốc dẫn cắn nuốt đâu?



Tháng Mười Một 2, 2015

27

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương