Tra Công Ham Muốn Chiêm Chiếp
-
Chương 17
Lâm Giang Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, căn phòng xa hoa xa lạ
Không đúng, nơi này cậu đã tới qua! Lâm Giang Tuyết lập tức ngồi dậy, tim đập rất nhanh.
Cậu đang ở căn phòng phát sinh chuyện 419 kia, không có mặc quần áo, trên mu bàn tay có một lỗ kim nhỏ.
Lâm Giang Tuyết bị cảm giác chân thật này làm giật mình.
Có một tên biến thái, thượng cậu còn chưa đủ, liền vô thanh vô thức đem cậu trói trở về căn phòng này, lỗ kim trên mu bàn tay rất có thể là hắn tiêm ma túy vào cơ thể cậu, ý đồ khống chế cậu.
Lâm Giang Tuyết không tìm được máy ghi hình, trong chăn lại mặc quần áo tử tế, xuống giường tìm điện thoại di động, cả người căng thẳng đến cực hạn, hô hấp cũng đều cẩn thận.
Điện thoại di động ở trên bàn.
Tại sao?
Tên biến thái kia không sợ cậu báo cảnh sát sao?
Hay là nên nói, thế lực của hắn rất lớn nên báo cảnh sát cũng không có tác dụng?
Lâm Giang Tuyết vạn phần cảnh giác đi lấy di động, dưới điện thoại có đặt một tờ giấy, trên đó viết vài hàng chữ xấu xí cực kì.
"Lâm Giang Tuyết, cậu vẫn có thể nhận ra chữ của tôi chứ..."
Còn chưa xem xong, cửa truyền đến một tiếng tích, Lâm Giang Tuyết sợ hãi quay người, liền thấy một đạo bóng đen cao to mang theo cảm giác ngột ngạt không gì có thể sánh được đi vào.
Lâm Giang Tuyết ngừng thở, lui về sau một bước.
Tra công đi tới dưới ánh đèn, ánh sáng phân cực làm trên mặt hắn xuất hiện một mảng tối, vai rộng, bụng hẹp, chân dài, hắn triệt để biến thành hình dáng tra công thế tục.
Tra công rốt cuộc vẫn mặc quần áo cơ bắp giả, lúc này nội tâm mẫn cảm liền tự ti, nhìn mặt Lâm Giang Tuyết hoài nghi nhân sinh, chột dạ nói: "... Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Lâm Giang Tuyết run rẩy: "Là cậu... Là cậu sao?"
Lâm Giang Tuyết ý hỏi là ngày đó có phải hắn là người đưa cậu khỏi quán rượu hay không, tra công lại nghĩ mình đã biến thân thành công, không sai biệt lắm là thay đổi cấp độ, tự đắc nói: "Đúng vậy, tôi chỉ là tùy tiện mập chơi, chỉ cần tôi nghĩ mình ốm, liền có thể ốm lại."
Lâm Giang Tuyết lại nghe không rõ, sợ bóng sợ gió một hồi đã rút hết khí lực của cậu, cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Quá tốt rồi..."
Tra công nghĩ thầm, Lâm Giang Tuyết quả nhiên phi thường coi trọng sắc đẹp của hắn, thấy hắn có cơ bụng liền vui mừng kích động ngồi trên đất.
Tra công từ tự đắc biến thành tự ti. Giả chính là giả, giống như cô bé lọ lem qua mười hai giờ sẽ hiện nguyên hình, tra công cởi quần áo sẽ lại hiện ra tiểu bụng bự.
Tra công gọi người đem cháo đặt lên bàn, nói: "Lại đây ăn đi."
Lâm Giang Tuyết dụi dụi con mắt, ngồi trên ghế.
Cháo hoa thêm bốn món rau, thoạt nhìn tinh xảo ngon miệng.
Tra công ngồi đối diện Lâm Giang Tuyết, mắt lom lom nhìn chằm chằm Lâm Giang Tuyết. Lâm Giang Tuyết cầm lấy cái muỗng, không được tự nhiên nói: "Cậu... Không cùng ăn sao?"
Tra công nhìn thấy rau cải muối ớt đều rất muốn ăn, nhưng vì giảm cân vẫn phải mạnh mẽ nhịn xuống, nói: "Cậu ăn đi. Cậu trước tiên ở nơi này ba ngày, chờ thân thể khá hơn một chút rồi đi làm. Biết không?"
Lâm Giang Tuyết gật gật đầu.
Tra công muốn hỏi ai làm cái mông cậu thành như vậy, có thể lại sợ người kia của Lâm Giang Tuyết tìm đến, hắn hỏi ra thì giống như mình đang ghen.
Thiết, chỉ là bạn trai cũ, có cái gì tốt để ăn dấm!
Liền như vậy trải qua ba ngày, tra công cái gì cũng không hỏi được, mà Lâm Giang Tuyết bệnh đã sắp hết.
Ngày đi, Lâm Giang Tuyết và tra công tạm biệt.
Cậu cố dùng tư thế đàng hoàng nhất, bình tĩnh cùng tra công nói cám ơn.
Lâm Giang Tuyết: "Cảm ơn. Rảnh rỗi liên hệ."
Tra công chừng mấy ngày không ăn thịt, từ lâu nghẹn đến mặt người dạ thú, thấy Lâm Giang Tuyết quay người phải đi, buồn bực muốn đánh người.
Tra công nhìn lưng Lâm Giang Tuyết, giơ tay kéo cậu lại, eo Lâm Giang Tuyết bị cánh tay hắn siết chặt bên trong, eo nhỏ và mềo dẻo.
Vừa nghĩ tới người khác cũng ôm eo hắn, vòng eo như vậy bị hạ thân người khác đè lên, tra công cũng không nhịn được nữa, nói: "Người kia là ai?"
Lâm Giang Tuyết: "... Cái gì?"
Tra công nói: "Tôi không tra được bạn trai bên ngoài của cậu, làm cho cái mông cậu sưng như vậy, người kia là bạn tình sao? Cẩu Huy Nhiễm?"
Lâm Giang Tuyết nghĩ đến lời tra công đã nói với cậu, hắn vung tay lên liền có vô số mỹ nhân bò lên giường của hắn, không khỏi lạnh lùng nói: "Chuyện này có quan trọng không?"
Tra công sửng sốt một chút, đen mặt lại, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên không quan trọng. Dù sao cậu dụ người như vậy, chỉ cần là nam nhân đều có thể đi?"
Lâm Giang Tuyết đỏ cả vành mắt: "Buông tôi ra!"
Tra công đem người ném lên giường, tháo cà vạt ra.
"Nếu như muốn đi, trước hết cho tôi ăn no đã."
...
Lâm Giang Tuyết mắt mũi khóc đến đỏ chót, mặt cũng hồng, cậu bị làm cho rách rách rưới rưới, tra công thì áo mũ chỉnh tề, cũng chỉ kéo dây kéo xuống.
Tra công kéo dây kéo lên, nói: "Tôi ở phòng bên cạnh, có việc gọi tôi."
Tra công nói xong, cặn bã mà đi, cửa kêu một tiếng đóng lại, cả phòng yên tĩnh lại, giống chuyện vừa phát sinh tất cả đều là ảo giác.
Trước đây không phải như thế.
Trước đây tra công cũng sẽ cởi quần áo, ôm lấy cậu, tắm xong cũng sẽ ôm cậu ngủ.
Lâm Giang Tuyết ngồi trong bồn tắm, mờ mịt xoa cẳng chân, rõ ràng cậu không có bị người khác chạm qua a.
Cậu có ngoan ngoãn gọi lão công.
Tại sao tra công chỉ cởi quần áo, cũng không muốn ôm hắn...
Tác giả có lời muốn nói: lý do an toàn, chính mình tìm lộ. Đừng hỏi ta, ta mới không nói cho ngươi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook