Đêm khuya gần mười hai giờ, tra công giống như ván quan tài, thằng người nằm ở trên giường, cố gắng ngủ.
Mất ngủ là một sự thống khổ, xung quanh hết sức im lặng, những chuyện ngu ngốc hắn đã làm cứ ùn ùn trở về bộ nhớ.
Tra công đi công tác Thượng Hải, trong đầu hiện lên chính là chuyện ngu ngốc hắn làm tại Thượng Hải, từng việc từng việc nhớ lại, đặc biệt nhiều.
Tra công tức giận ngồi dậy lấy một lọ thuốc ngủ, giống như ván quan tài thẳng tắp nằm trên giường, bởi tâm tình quá nặng nề, thậm chí không nghĩ được gì.
Cảm giác dần chìm vào giấc ngủ, điện thoại liền vang lên ong ong.
Tức chết rồi!
Tra công tức giận mà ngồi dậy, nộ khí đằng đằng nhận điện thoại: "Chuyện gì!"
Người nhận điện thoại đầu dây bên kia bị dọa sợ hết hồn, an tĩnh vài giây mới nói: "Cái kia... Ngài là Lâm Giang Tuyết tiên sinh... Ạch... chồng của ngài ấy sao? Tôi là chủ quán bar. Cậu ấy uống say, chúng tôi cũng không phải mở quán suốt đêm, sắp đóng cửa rồi. Cậu có muốn tới xem cậu ấy chút không? Một người cũng không an toàn, dù sao cũng đã có... chồng."
Lâm Giang Tuyết...
Lần cuối nghe được cái tên này là chuyện của năm năm trước.
Tra công đem điện thoại đang dán vào lỗ tai buông ra, nhìn thấy màn hình báo tên người gọi đến: Phấn líu lo.
Tra công hoảng hốt một chút, hỏi: "Quán ở đâu?"
Ông chủ tỉ mỉ liền chuẩn xác mà đem địa chỉ nói cho tra công, chỉ lo hắn không tìm được đúng nơi.
Tra công tính toán đường đi, nói trong lòng, khoảng một tiếng có thể đến.
Tra công nói: "Tôi hơn một giờ mới có thể đến, trong thời gian này ông trông coi cậu ấy, tôi sau khi đến sẽ cho ông khoảng tiền bồi thường"
Tra công nói xong, liền cúp máy.
Vừa uống thuốc ngủ, tra công không dám lái xe, liền thập phần cặn bã mà gọi tài xế ngủ say đánh thức, kêu hắn đưa mình đến quán bar.
Trên đường, tra công nhìn ngoài cửa xe khung cảnh không ngừng lùi lại, như ngồi trên cổ máy thời gian, về thời điểm chính mình đang học cấp ba.
Vì vấn đề yêu sớm, tra công bị cha bắt từ nước Mỹ chuyển về Trung Quốc, bằng thành tích của hắn học cấp ba trọng điểm căn bản theo không kịp tiến độ, tra công bắt đầu ăn chơi lêu lỏng, trốn học tán gái thu đàn em, một lần hành động trở thành giáo bá nổi danh.
Lúc đó giáo thảo chính là Lâm Giang Tuyết.
Lâm Giang Tuyết văn hóa khoa thành tích quanh năm thành tích đều vào Top 3 toàn trường. Dù năm lớp 12 gia đình gặp biến lớn, cha thiếu nợ lãi suất cao chạy trốn, mẹ ly hôn tìm nhân tình mới, chỉ còn mình và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, thành tích cũng không rớt xuống Top 10.
Tra công lúc đầu chú ý tới Lâm Giang Tuyết là bởi vì theo đuổi hoa khôi lớp thất bại.
Hoa khôi lớp tính tình mãnh liệt, nói thẳng với mọi người là mình thích Lâm Giang Tuyết lớp kế bên , tra công là kiểu người nàng ghét nhất.
Nàng từ chối một cách nhẫn tâm, tra công bị từ chối đến thẹn quá hóa giận, không có việc gì liền quan sát Lâm Giang Tuyết.
Trắng: Lúc nghe radio, làn da trắng như phát ra ánh sáng. Thiết, tiểu bạch kiểm.
Gầy: Vai thon gầy, eo rất nhỏ, buổi trưa không ăn cơm, hoặc là nằm úp sấp trên bàn ngủ, hoặc là ưỡn thẳng lưng làm bài tập. Thiết, con mọt sách.
Không thích nói chuyện, cũng không cười, hắn biết cậu đang giả vờ thâm trầm. Thiết, cũng chỉ như vậy.
Tra công liên tục quan sát một tháng, ngoài miệng xem thường, ban đêm mộng xuân.
Mơ mơ hồ hồ, làn da trắng nõn từ từ biến thành hồng nhạt, như tuyết nằm trong tay hắn chậm rãi tan thành ước, cậu khóc lóc cầu hắn nhanh một chút.
Tra công hoảng rồi, bắt đầu mất ngủ. Càng mất ngủ, tra công càng muốn.
Kì nghỉ đông ngày thứ nhất, tra công kêu bọn côn đồ bắt trói Lâm Giang Tuyết đến nhà hắn.
Lâm Giang Tuyết cùng bọn người đó trải qua một hồi đấu đá, áo khoác đã cởi ra rồi, nút áo sơ mi bên trong bị đứt hết một nửa
Ánh mắt tra công nhìn Lâm Giang Tuyết có phần phát sáng, nhất thời ánh mắt đều không đúng.
Lâm Giang Tuyết tựa hồ cảm nhận được điều gì, khép cổ áo lại, lạnh lùng nói: "Kì nghỉ đông tôi có thể đi làm 2 công việc một lúc, ít nhất có thể trả 10 ngàn. Đừng âm mưu ý đồ xấu, không hiệu quả."
Tra công người nên hiểu những lời này nhưng thật ra lại không hiểu ra làm sao, sau đó hắn liền hiểu ra rằng Lâm Giang Tuyết đang coi hắn là người lạ.
Tra công chưa từng bị đối xử như vậy, uổng công hắn mỗi ngày quan sát, hàng đêm mộng xuân, hắn đối Lâm Giang Tuyết chính lại là người qua đường! Tra công cắn răng nói: "Tôi là học sinh lớp kế bên, cậu một chút ấn tượng đều không có sao?"
Lâm Giang Tuyết nhìn tra công trong phút chốc, nói: "Xin lỗi. Tình cảnh của tôi không tốt, không có tâm lực bận tâm người khác. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ chú ý tới cậu. Cậu có thể thả tôi đi được không?"
Tra công tức cười, nói: "Làm bạn trai tôi, tôi giúp cậu trả nợ của ba cậu. Đến khi tôi chán, cậu có thể đi."
Mắt Lâm Giang Tuyết tối lại, nói: "Đây là phạm pháp."
Tra công nói: "Chỉ cần cậu đồng ý."
Lâm Giang Tuyết lạnh lùng nói: "Tôi không đồng ý."
Tra công nói: "Vậy tôi không thể làm gì khác ngoài phạm pháp."
Lâm Giang Tuyết: "..."
Trên mặt tra công đầy ý cười, nhìn bọn người đang đứng một bên, nói: "Giữ lấy cậu ấy lại."
Bị bọn người nhanh tay nhanh chân ấn xuống, Lâm Giang Tuyết như cá nằm trên thớt, cho dù kháng cự như thế nào, cũng khó có thể thoát được.
Lâm Giang Tuyết mắng chửi trong tuyệt vọng, lại không để ý đến từ ngữ, chỉ khiến tra công càng tức giận.
Tình huống thay đổi một cách khó hiểu, tra công đột nhiên thông suốt, kêu dừng tay.
Có hai lý do, một là Lâm Giang Tuyết lúc đó bị nhiều tên côn đồ ấn xuống, hai tên lưu manh kia quả thực so với tra công còn mạnh tay hơn, tra công đối Lâm Giang Tuyết nổi lên dục vọng chiếm hữu, không muốn để những người khác làm hắn khó chịu.
Hai là, tra công bế tắc. Đây không giống bộ phim hắn xem, bộ phim đó chỉ chiếu một ngón tay tiến vào cúc chính là sự kích thích, trong cuộc sống thực, thật sự sẽ không làm ra sh*t sao?
Tra công: Sợ sệt.
"Được, buông cậu ấy ra."
Bọn lưu manh không cam lòng, giựt giây nói: "Đại ca, đừng a, chuyện cần làm cũng làm cả rồi, đừng có kêu dừng chứ? ! Đại ca nếu cảm thấy không hứng thú, vậy thưởng cho chúng tôi đi!"
Tra công tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói: "Vậy tao nói trước, cậu ấy là của tao. Ai dám đụng vào, liền kết thúc. Sau đó trên đường nếu gặp lại, đều phải khách khí rồi."
Nhà tra công thế lực lớn không trêu chọc được, bọn côn đồ tự nhiên hiểu, tức mà không dám nói gì, cúi đầu đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Lâm Giang Tuyết cùng tra công.
Lâm Giang Tuyết tựa hồ không thể tin được tra công cứ như vậy buông tha mình, chật vật hướng trong góc đi tới, cuộn tròn cuộn tròn, kéo một góc rèm cửa sổ che lại thân thể.
Yên tĩnh chốc lát, tra công nói: "Tôi gần đây mất ngủ, vất vả ngủ được thì lại mơ thấy cậu. Tôi không thích cái cảm giác này."
Lâm Giang Tuyết cảm thấy thật khó tin, kéo kéo khóe miệng.
Tra công nhìn thấy, nói: "Làm bạn trai tôi không tốt sao? Trong nửa năm, từ biệt thự lớn xuống căn phòng nhỏ, vì trả khoản nợ mà đi chợ đêm bày sạp, cuộc sống rất khó khăn đi?"
Lâm Giang Tuyết trầm mặc chốc lát, giương mắt nhìn tra công, tự giễu nói: "Vì trả nợ mà kêu trẻ vị thành niên bán mình, cậu không cảm thấy cuộc sống như vậy càng khó khăn hơn trước sao?"
Tra công nói: "Tôi đã thành niên, đã học xong cấp trung học rồi, nhưng môn toán không đạt yêu cầu."
Lâm Giang Tuyết: "..."
Tra công không cho đây là nhục, lại nói tiếp: "Cậu không làm bạn trai tôi vậy kì nghỉ này đến dạy kèm cho tôi đi?"
Lâm Giang Tuyết: "..."
Tra công nói: "Suy nghĩ đi, nếu lại từ chối, đêm nay có thể không về được."
Lâm Giang Tuyết cân nhắc chốc lát, nói: "Có thể, thế nhưng dạy kèm phải học tại thư viện."
Tra công: "Khoan... Được thôi."
Tác giả có lời muốn nói: các ngươi bình phẩm ảnh bìa, chí tiết.
Một vị không muốn tiết lộ họ tên cũng nói rằng không phải nàng làm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương