Đinh --, điều kiện nhìn nhau thâm tình mười giây thỏa mãn, kích phát kỹ năng "Điềm đạm đáng yêu".


Cung Nghi Nam dùng tay đè lại trái tim, hồi thần, đông cứng xoay người: "Đã nói không cho ngươi cười mà, xấu chết !"


Ngươi băng tay cho ta mới xấu đó ! Hạ Hi nhìn nhìn tay mình bị Cung Nghi Nam bao thành bánh ú, quyết định không cùng tra công so đo.


Hạ Hi cuối cùng bị Cung Nghi Nam ghét bỏ đuổi về phòng, bắt dưỡng thương đến bao giờ khỏi mới được trở lại hầu hạ. Nhìn bóng dáng Hạ Hi ly khai, tên thuộc hạ trung thành đi theo Cung Nghi Nam đã 13 năm, khi nãy nhanh trí đi lấy thuốc giúp Hạ Hi, không khỏi có chút suy nghĩ. thái độ của Vương gia đối với Hạ công tử ngay từ ban đầu đã không bình thường, mấy ngày nay càng ngày càng bất bình thường, ngay cả mấy hành động ngây thơ như gây khó dễ cũng làm ra được, hơn nữa biểu tình vừa rồi giống như dấu hiệu thường gặp ở mấy người yêu nhau...


Nghĩ đến đây y liền nhịn không được mở miệng, cẩn thận dè dặt nhỏ giọng nói: "Vương gia, nếu thích một ai đó nên đối với người ấy thật tốt, bằng không sẽ đem hắn đẩy ra xa. Trên đời này khó khăn nhất chính là may vá nhân tâm, chẳng may làm tổn thương..."


"Ngươi có ý gì?" Y nói còn chưa dứt lời đã bị Cung Nghi Nam đánh gãy, ánh mắt híp lại nguy hiểm nhìn về phía tên hạ nhân đang quỳ dưới đất, "Ngươi nói ai thích ai?"


Thuộc hạ bị thái độ lạnh lẽo của Cung Nghi Nam dọa sợ, không dám tiết tục đoán ý của hắn, vội vàng khấu đầu thỉnh tội: "Là thuộc hạ lắm miệng, thuộc hạ sai rồi, xin vương gia trách phạt..."


"Được rồi." Cung Nghi Nam phất tay áo hừ một tiếng, bỏ qua cho y, sau đó không tự giác nhăn lại mày lẩm bẩm: "Lai lịch không rõ, vừa đần vừa ngốc, ánh mắt kém, bộ dạng xấu, cười lên càng xấu,... Ta làm sao có khả năng thích hắn? Hắn đang nằm mơ sao?"


thời khắc này đương nhiên Hạ Hi đang không nằm mơ, bởi vì vết thương trên tay, cậu khó có lúc nào được rỗi rãi cả ngày như vậy, rốt cuộc có thời gian đi nghiên cứu cửa hàng mua sắm của hệ thống. Các kệ hàng trong này hầu như có đủ tất cả các loại vật phẩm , trừ áo cơm, vũ khí, một số thuốc men có thuộc tính bình thường, còn các loại đồ vật, kỹ năng khác đều đủ cả. Thậm chí một loạt kệ hàng cuối cùng còn phải trên mười vạn điểm mới có khả năng mở ra, hiện tại đang bị khóa, thật tò mò không biết nó chứa cái gì. Hạ Hi hiện có 500 điểm tích phân chỉ có thể đổi một ít kỹ năng lâm thời, chẳng hạn như bộc phá max lực lượng trong 10 giây, một khắc đồng hồ tinh thông kiếm pháp, khả năng nấu phi phàm trong một lần duy nhất.


Hạ Hi tạm thời không có gì muốn đổi, ngược lại tìm trong ba lô hệ thống, mở ra bản binh pháp thuộc phần lễ vật cho tân thủ lúc trước.


Cậu vừa mới liếc mắt qua một tờ, cả người không khỏi nghiêm túc hẳn lên. Cuốn sách này là 'Sơ cấp binh thư', nội dung lại vô cùng tinh diệu, cực kì logic, hướng dẫn cách bài binh bố trận thủ pháp cùng với sách lược dụ địch, thậm chí còn cẩn thận nêu ví dụ, vẽ sơ đồ, kể cả cổ đại hay thời kì dân quốc mà Hạ Hi sinh hoạt đều có thể sử dụng được. Sơ cấp binh thư đã đạt trình độ như vậy, thực khó nghĩ đến binh thư cao cấp còn có thể cao siêu thế nào.


"Đinh --, chúc mừng kí chủ khởi động nhiệm vụ chi nhánh 'bên ngoài thanh tư, bên trong trí tuệ', thỉnh kí chủ cố gắng trau dồi chính mình, bước đầu nắm giữ cơ bản tố chất 'Quốc sư', đem hai ngành học văn học và binh pháp đạt đến tiêu chuẩn, thời hạn một tháng, nhiệm vụ thành công thưởng cho 500 tích phân, yếu tố may mắn tăng10 điểm."


Đối với việc nhiệm vụ chi nhánh nhiều lần bị kích hoạt một cách khó hiểu, Hạ Hi đã không muốn nhiều lời, "Như thế nào được coi là đạt tiêu chuẩn?"


"Rất đơn giản, đem bản sơ cấp binh pháp này cùng một số tác phẩm thi văn nổi tiếng của người cổ đại học thuộc, sau đó dưới sự kiểm tra của hệ thống có thể ngâm nga làu làu vài đoạn thì coi như hoàn thành" 027 hảo tâm nhắc nhở, "Bản hệ thống có lưu trữ một số tác phẩm văn học cổ ưu tú, kí chủ có thể lấy dùng"


Mấy tác phẩm cổ đại Hạ Hi có thể lý giải một phần nội dung, "Vậy chỉ số may mắn là cái gì?"


"Chính là số mệnh, nói theo cách khác chính là ánh sáng của nhân vật chính, tuy rằng hiện tại chưa nhìn rõ tác dụng, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại vô cùng hữu dụng, thậm chí có thể giúp ngài gặp được kì tích, đại nạn không chết, họa biến thành phúc, xoay ngược tình thế, tóm lại kí chủ tích lũy càng nhiều càng tốt."


thuốc trị thương của Vương phủ rất hữu hiệu, không đến hai ngày tay Hạ Hi đã gần như khỏi hẳn. Đại phu gỡ đi băng vải trên tay cậu, Hạ Hi rất tự giác trở lại công việc hầu hạ bên người Cung Nghi Nam.


Nhưng mà rất nhanh Hạ Hi phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: Cung Nghi Nam tựa hồ trở nên khác bình thường, mà biểu hiện rõ nhất chính là việc Cung Nghi Nam không tiếp tục ép buộc cậu, ngược lại thỉnh thoảng ngẫu nhiên còn nhìn chằm chằm cậu ngây người.


Tra công không ngược, giá trị bị ngược tăng thêm bằng cách nào? Hạ Hi có chút sốt ruột, thật sự rất muốn lao về phía Cung Nghi Nam truy vấn hắn. Đợi đến buổi chiều, Hạ Hi thật sự nhịn không được bưng cho Cung Nghi Nam một cốc nước trà thật nóng, thế nhưng không ngờ Cung Nghi Nam lại không có bất cứ phản ứng gì.


Hành động tức giận hất chén mọi ngày đi đâu mất rồi? Hạ Hi trong lòng yên lặng hỏi 027: Cung Nghi Nam rốt cục bị cái bệnh gì vậy?


027 đối với tình cảm phức tạp của nhân loại không hiểu được bao nhiêu, mơ hồ nói: "Có lẽ hai ngày nay hắn gặp chuyện gì đó tương đối bận rộn, qua một đoạn thời gian nữa có lẽ sẽ trở lại bình thường thôi ?"


Hạ Hi chỉ có thể tiếp nhận đáp án này, quyết định tạm thời đem lực chú ý đặt ở nhiệm vụ chi nhánh, thời gian rảnh rỗi đều dành để nghiên cứu đọc binh pháp và văn học. Bất đồng với kiểu người chỉ tin vào súng đạn vũ lực quân phiệt như Tưởng Chiến Uy, kiếp trước Hạ Hi rất yêu xem sách giống như văn nhân yêu thư vậy, hoàn toàn không coi đọc sách là nhiệm vụ, ngược lại cảm thấy đó là việc rất thú vị, thường thường chìm đắm trong văn tự, không tự chủ được thức suốt đêm xem sách.


Bởi vì buổi tối ngủ không đủ giấc dẫn đến ban ngày cậu không kiềm chế được buồn ngủ, cứ liên tục đều đều thức đêm suốt một tuần cho dù là ai cũng không chịu được, vậy nên mới xảy ra sự việc trưa ngày hôm sau tại thư phòng của Cung Nghi Nam, Hạ Hi một bên vừa mài mực một bên nhịn không được ngủ gà ngủ gật.


Cung Nghi Nam đang chăm chú xem công văn, đột nhiên cảm giác đầu vai hơi nặng, cúi đầu thấy một màn, Hạ Hi dựa vào vai hắn ngủ.


Ánh sáng ấm áp của ngày đông xuyên thấu qua cửa sổ nhảy nhót trên khuôn mặt thiếu niên khiến làn da cậu càng thêm trơn bóng nhẵn nhụi, trắng nõn trong suốt như một khối ngọc thượng đẳng. Bởi vì còn chưa trưởng thành, diện mạo tinh xảo của cậu còn mang theo vài phần trẻ con, dáng vẻ ngủ say thoạt nhìn càng khả ái, hàng lông mi dài theo hô hấp không ngừng run rẩy, Cung Nghi Nam đột nhiên cảm giác hô hấp của mình cũng theo nhịp thở của Hạ Hi mà rối loạn.


Nhìn Hạ Hi say sưa ngủ, Cung Nghi Nam giống như ma xui quỷ khiến không nhẫn tâm gọi cậu dậy, mà nhẹ nhàng dịch chuyển thân thể cậu đem cậu ôm vào lòng, giúp cậu đổi một vị trí thoải mái hơn.


"Đinh --, giá trị sủng ái tăng 5 điểm, giá trị hiện tại: 10 điểm, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của " sủng ái trị' hoàn thành 10%."


Đáng tiếc Hạ Hi đã chìm sâu vào giấc ngủ, căn bản không nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống. mà Cung Nghi Nam lúc này ôm Hạ Hi cả người hơi hơi bị kiềm hãm.


Không hiểu sao hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc giống như hắn đã từng ôm qua đối phương như vậy. Thậm chí khi nghĩ lại trong lòng không hiểu sao truyền đến một tia đau đớn, Cung Nghi Nam lắc đầu, cố gắng đè xuống loại cảm xúc khó hiểu này.


Hạ Hi tỉnh lại, cảm giác thần thanh khí sảng, ngay sau đó phát hiện cậu không hiểu vì sao đã ngủ trên giường trong phòng mình, bên ngoài trời tối đen.


Hạ Hi vội vàng xuống giường, ra ngoài đúng lúc gặp cháu trai tổng quản, lập tức giữ chặt lấy y, hỏi: "Ngươi có biết ta trở về phòng như thế nào không ?"


Tiêu Hiểu nào dám nói là vương gia tự mình đưa Hạ Hi về, bởi vì việc này kể cả y chính mắt thấy cũng không dám tin tưởng, nói ra không chừng còn bị Lệ vương diệt khẩu, chỉ hàm hồ nói: "Nghe nói ngươi ngủ quên ở thư phòng, có lẽ là thị vệ đuổi ngươi về."


"Nga." Hạ Hi không nghĩ mình lại có thể ngủ quên trong lúc mài mực cho Cung Nghi Nam, lại còn ngủ một giấc li bì từ 2 giờ chiều đến nửa đêm, Cung Nghi Nam nhất định rất tức giận, như vậy nhân cơ hội hắn vẫn còn đang nổi nóng, chạy đến trước mặt hắn xoát điểm bị ngược chắc chắn sẽ tăng rất nhiều.


Hạ Hi vội vã chạy đi tìm Cung Nghi Nam, đến gần mới phát hiện có chút dị thường: toàn bộ sân viện im ắng, bốn phía không có một bóng người, bọn người hầu cùng thị vệ bình thường vẫn luôn túc trực ở cửa hôm nay lại không thấy bóng ai.


Hạ Hi có chút nghi hoặc đi tới cửa, do dự nửa buổi, vì 'bị ngược trị' cuối cùng vẫn nhắm mắt nhắm mũi lớn mật đẩy cửa ra.


Đi vào, chỉ thấy trên đệm mềm trong góc phòng một bóng người cuộn tròn, bộ dạng đối phương lúc này vô cùng chật vật, tóc dài cùng cẩm bào có chút hỗn độn, toàn thân đều không ngừng run rẩy, nhuyễn nệm dưới người bị cào xé đến mức không ra hình dạng.


lúc này mặc dù Hạ Hi không có nhìn thấy khuôn mặt người nọ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đối phương cố nén đau đớn.


"Ta không phải đã nói không ai được phép tiến vào sao?!" ngữ khí lạnh lẽo tàn nhẫn đều bởi vì đau đớn mà suy yếu, nam nhân tiếng nói trở lên khàn khàn dị thường. Khi hắn ngẩng đầu, quả thực khiến người ta giật mình, ai ngờ rằng con người yếu đuối bị giày vò trước mặt lại chính là Cung Nghi Nam.


"... Ngươi, " nhìn thấy người bước vào là Hạ Hi, Cung Nghi Nam bỏ dở câu nói, không ngờ đau đớn lại ập đến khiến hắn không kìm nổi rên lên một tiếng thống khổ, cầm chặt lấy ga giường thở gấp gáp vài cái, "Ai cho phép ngươi tiến vào ?... Cút cho ta !"


"Có chuyện gì vậy?" Hạ Hi bị tình huống trước mắt dọa sợ, tiến lên nắm lấy bàn tay đang bị Cung Nghi Nam siết đến xanh trắng, phát hiện móng tay hắn đã biến thành màu tím, "Ngươi bị trúng độc?"


"Ngô..." Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán hắn thi nhau ứa xuống, Cung Nghi Nam thô bạo đẩy Hạ Hi ra, "Ta nói ngươi cút ra ngoài mau !"


Ngươi bảo ta cút ta liền cút, vậy thì đâu phải tiện thụ. Trên sổ tay có viết, hắn khiến ngươi đi ngươi tuyệt đối không được đi, chẳng những không đi, còn muốn mặt dày mày dạn lưu lại bên cạnh hắn khiến hắn đau lòng ngươi chiếu cố ngươi, đây mới là đường đường chính chính tiện thụ. Hạ Hi đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn rời đi, thấy Cung Nghi Nam đau càng lúc càng khủng khiếp, cậu nhăn mày lại hỏi: "Sao không gọi đại phu đến xem? Đây rốt cục là độc gì, không có thuốc giải sao?"


Cung Nghi Nam cắn môi dưới, đau nhức như thủy triều ập đến so với lúc trước càng thêm cường liệt, hắn tựa hồ đã không còn khí lực nói chuyện, đứt quãng nói: "... Đây là, từ lúc mang thai, mỗi một năm, đau, một lần,... " đau nhức khó nhịn khiến toàn thân hắn đều căng cứng, nhếch môi châm chọc cười một thoáng, "nếu như có giải dược, hoặc là có thể, trị, ta, còn phải, chịu đựng sao?"


Trách không được tính cách Cung Nghi Nam lại cổ quái hỉ nộ vô thường như vậy, nghĩ kĩ hắn cũng có chút đáng thương, dù là ai cứ một năm lại bị độc dược dằn vặt người không ra người như vậy, tính cách cũng sẽ không chịu được mà biến đổi.


Cung Nghi Nam mặt đều bắt đầu trở lên xanh trắng, thậm chí nổi lên từng vòng đường vân, nhìn qua thật khiến người ta sợ hãi. Hạ Hi không chuẩn bị trước bị giật mình hơi hơi sửng sốt, lần nữa bị Cung Nghi Nam mạnh mẽ đẩy ra, hắn xoay lưng lại khàn khàn nói: "Sợ hãi thì cút đi ! Tất cả đều cút cho ta !"


Thời điểm lưng mạnh mẽ va chạm vào vách tường, Hạ Hi đột nhiên nhớ tới thuốc giải trong quà tặng cho tân thủ của hệ thống, cậu quyết định lấy ra sử dụng, mặc kệ hữu dụng hay không đều phải thử một lần. Da thịt Cung Nghi Nam lúc này đã bị móng tay cào xé ra máu, Hạ Hi đem tay tách từng ngón tay hắn ra: "Đừng tự làm mình bị thương như vậy, nếu đau đớn thì nắm lấy tay ta đi, ta không sợ đau, không quan hệ."


Vừa nghe Hạ Hi nói dứt lời, đau nhức cường đại xoắn đến, Cung Nghi Nam toàn thân gân xanh phồng lên, theo bản năng siết chặt tay Hạ Hi. Dưới cơn đau, lực đạo của Cung Nghi Nam càng thô bạo, Hạ Hi thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt mình bị đè ép truyền đến tiếng 'cách cánh'.


"Đinh, 'bị ngược trị' tăng 1 điểm, tổng 16/100, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất 'bị ngược trị' hoàn thành 16%."


Không nghĩ như vậy cũng có thể gia tăng giá trị bị ngược. Đối với Hạ Hi mà nói hoàn toàn là ngoài ý muốn, Cung Nghi Nam đã đau đến mức thân thể không kiềm chế được bắt đầu lăn lộn, sợ hắn ngã xuống đất, Hạ Hi một bên ôm vai hắn, một bên từ ba lô bên trong không gian hệ thống lấy ra thuốc giải độc, đem thuốc đưa đến bên môi hắn, "Mau, uống nó, uống xong sẽ không đau nữa."


Khó khăn mãi mới đút xong thuốc cho Cung Nghi Nam, thế nhưng tình trạng của hắn không đỡ hơn chút nào. Hạ Hi chỉ có thể gắt gao ôm chặt Cung Nghi Nam, không ngừng vỗ nhẹ lưng hắn an ủi hắn, cuối cùng xắn tay áo lên, đem tay đưa đến bên miệng hắn: "Đau liền cắn ta."


Đã không thể phân rõ người trước mắt là ai, Cung Nghi Nam cảm giác toàn thân giống như bị vô số cây đao sắc nhọn đâm vào không ngừng khuấy đảo bên trong, thần trí bởi vì vô pháp thừa nhận đau nhức trở lên mơ hồ, đối với cánh tay bên miệng không suy nghĩ chút nào cắn xuống.


&!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương