Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa
-
Chương 27: Mất trí nhớ sau khị bị đối xử tệ
Cuộc sống cấp ba của Tạ Mộc, giống như một thùng nước đục.
Không biết đã đắc tội thủ lĩnh Đàm Đào của đám học sinh mới chuyển trường đến ở chỗ nào mà trước giờ chưa được sống yên ổn.
Lên lớp, tan học, thậm chí là buổi tối đi ngủ, đều phải chịu các loại chiêu trò bắt nạt của Đàm Đào.
Bị nhốt trong nhà vệ sinh rồi bị dội nước, trơ mắt nhìn sách bài tập bị xé sạch, buổi tối chăn đắp thì ướt nhẹp, ngày đông giá lạnh, chỉ có thể cuộn mình vào tự sưởi ấm.
Đàm Đào đối với cậu mà nói, giống như một ngọn núi cao chắn ngang trên đường đời của cậu, có hắn, Tạ Mộc không nhìn thấy một chút hy vọng nào.
Người thiếu niên chẳng bao giờ cáu gắt này cũng đã từng phản kháng, nhưng rồi cuối cùng, chỉ có thể oan ức lựa chọn tránh né.
Cậu tự khuyên mình, nhịn một chút đi, đợi đến lên đại học rồi, sẽ không phải gặp lại người này nữa.
Cho đến ngày đó, Đàm Đào cùng người khác trộm chạy ra ngoài uống rượu, say khướt leo tường trở về.
Hắn tìm được thiếu niên đó, kéo người nhà vệ sinh, đè ở trên tường.
Đàm Đào kéo quần áo Tạ Mộc, đôi môi đầy mùi rượu cứ cọ qua cọ lại trên mặt cậu, hắn muốn hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu niên.
Tạ Mộc kinh hãi trốn tránh, lần đầu tiên cậu không im lặng nữa mà nỗ lực kêu cứu, lại bị người đè phía trước che miệng lại.
Cậu không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể nỗ lực giãy dụa, tuyệt vọng cảm nhận quần áo trên người dần dần bị lột đi.
Thiếu niên giãy dụa, nước mắt lộp bộp rơi xuống tay Đàm Đào.
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc cho tôi hôn một cái..."
Người đàn ông như ác ma đó đang đè trên người cậu, vừa lẩm bẩm nói, vừa cởi quần Tạ Mộc.
Không --
Cút ngay --
Cứu mạng, ai đến cứu cậu với --
Tạ Mộc sợ đến phát run, lúc nghĩ rằng lần này mình chạy không thoát được, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Lạnh lùng, không có kiên nhẫn, rất êm tai.
"Đàm Đào, cút ra đây cho tôi."
Tên ác ma kia dừng lại, như là kỳ tích vậy, hắn buông lỏng tay ra.
Khoang mũi tràn ngập mùi hoa Sơn Chi, thiếu niên liều mạng đẩy hắn ta ra, bất chập quần áo trên người bị kéo xộc xệch, đôi mắt đỏ bừng đẩy cửa xông ra ngoài.
Ở ngoài có một người, cậu không dám ngẩng đầu xem, vội vã chạy đi.
Bên tai, là giọng nói lười biếng không kiên nhẫn của ác ma Đàm Đào, "Làm gì đấy, không thấy tôi đang bận sao?"
Tiếp đó, là tiếng nắm đấm đấm vào da thịt, thiếu niên ôm lấy quần áo, nghe thấy giọng Đàm Đào tức đến nổ phổi, "Bạc Khâm cậu điên đấy à, sao lại đánh tôi!"
"Tôi thấy cậu mới là điên rồi, ở trường mà cũng tinh trùng lên não! Không thấy người ta căn bản là không nguyện ý à..."
Không có ai biết sau khi nghe được câu này, trong lòng Tạ Mộc cảm kích cỡ nào.
Lần đầu tiên, có người thay cậu nói chuyện, nói rằng cậu không muốn.
Mắt thiếu niên đỏ bừng vọt vào trong rừng cây nhỏ, khóc lớn một trận, cậu bắt đầu càng nỗ lực tích góp tiền hơn nữa, nỗ lực muốn có được cơ hội chuyển trường.
Như là có được thứ chống đỡ, Đàm Đào có lại bắt nạt cậu, cậu cũng sẽ không khóc, mà phản kháng như đòi bỏ cả mạng, có lúc thậm chí bởi vì cầm dao chống đối, người kia còn chưa làm gì được cậu trái lại còn làm tay mình chảy máu.
Có thể là loại thái độ không muốn sống này đã doạ được Đàm Đào, cũng có thể là ngày đó Bạc Khâm nói có hiệu quả, hắn không còn dám làm gì với Tạ Mộc nữa, mà là mỗi ngày mặt mày âm trầm đi theo sau Tạ Mộc chẳng biết nghĩ gì.
Thiếu niên cảnh giác hắn, căm hận hắn, cùng lúc đó, thiếu niên cũng bắt đầu để ý Bạc Khâm.
Anh không cùng lớp với bọn họ, rất dễ nhìn, tính cách hình như có chút lạnh nhạt, thoạt nhìn rất lạnh lùng.
Nhưng chỉ có thiếu niên mới biết, Bạc Khâm là người tốt như thế nào.
Cậu dần dần thích để ý kỹ người này, Bạc Khâm đi ở trong sân trường, nhà ăn, sân bóng rổ, ánh mắt Tạ Mộc như chiếc đuôi nhỏ, cẩn thận từng li từng tí một đi dõi theo sau anh.
Cậu phát hiện, mình thích anh.
Mãi đến tận khi chuyển trường, thiếu niên vẫn không dám nói ra nỗi lòng mình, Bạc Khâm là một người tốt như vậy, mà cậu chẳng có gì cả, thậm chí ngay cả gan đi tỏ tình cũng không có.
Đoạn tình cảm yêu thầm này, ngay từ khi bắt đầu, đã định là sẽ chấm dứt mà không có bất cứ kết quả nào.
Mà sau đó, lại tựa như giấc mơ vậy.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu tới công ty Bạc Khâm làm việc, trở thành phụ tá của anh, anh vẫn là tốt như vậy, tay cầm tay chỉ dạy cho Tạ Mộc, cậu có làm sai cũng sẽ không trách cứ, làm đúng, thì anh sẽ cười khích lệ.
Tuy rằng Bạc Khâm không nhớ ra cậu, nhưng đối với chàng thanh niên đó mà nói, đoạn thời gian vừa mới vào công ty là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cậu.
Tình yêu bị kìm nén suốt rồi thì rốt cuộc cũng không dấu được nữa.
Sau khi hai người ở bên nhau, cậu cố gắng trau dồi tri thức, nỗ lực muốn đứng bên cạnh Bạc Khâm.
Bạc Khâm không thể uống rượu, cậu sẽ liều mạng tập uống rượu, vi như thế có thể giúp anh chắn rượu, để người mình thích có thể nghỉ ngơi một chút.
Bạc Khâm thích người có năng lực làm việc, cậu sẽ liều mạng làm việc, học xử lý các loại công việc, coi như không thuộc phạm trù công việc của mình, chỉ cần có thể giúp được Bạc Khâm, cậu sẽ nghiêm túc học.
Bạc Khâm yêu sạch sẽ, cậu sẽ không để cho người khác đụng vào mình, chỉ có Bạc Khâm có thể chạm vào cậu.
Chàng thanh niên vẫn kiên định nghĩ, Bạc Khâm tốt như vậy, đương nhiên cậu cũng phải cố gắng trở nên thật ưu tú, tự tin đứng ở bên cạnh anh.
Ở trong lòng Tạ Mộc, Bạc Khâm là hoàn hảo.
Anh dịu dàng, săn sóc, chính trực, thiện lương, bao dung, kiên trì.
Người đàn ông này giống như một cây đại thụ, che chở, bảo vệ cậu, cũng là tất cả động lực kiên trì của cậu.
Nhưng mà, nếu như tất cả những thứ này đều là giả thì sao?
***
Bạc Khâm mặt xám xịt ngồi trên xe.
Ngón tay Thon dài đang vuốt ve cuốn nhật ký có mật mã.
Tạ Mộc đã thay mật mã.
Anh có thể dùng bạo lực để mở ra, vậy có thể xem được bên trong, nhưng rồi lại nghĩ không ra.
Nếu thật sự phá cuốn nhật ký này, khi Tiểu Mộc trở về sẽ tức giận.
Khi em ấy giận, em ấy sẽ không nói ra mà là tự giấu mình trong một góc, một khi ngồi xuống là ngồi cả ngày luôn, cơm cũng không ăn.
Bạc Khâm biết được cái thói xấu này của Tạ Mộc, anh cũng chưa từng nghĩ phải thay đổi cậu.
Nhưng bây giờ, chỉ cần vừa nghĩ tới cậu thanh niên đó mắt đỏ hoe trốn ở chỗ nào đó chịu đựng một mình là lòng của anh lại đau đến quặn thắt.
Tiểu Mộc của anh...
Anh sẽ tìm được cậu về rồi giải thích rõ ràng.
Tiểu Mộc dễ tính, lại yêu anh như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Nhất định sẽ.
Lúc Bạc Khâm tới, Đàm Đào đang ngồi ở trên ghế sa-lon, vần bông hoa Sơn Chi trong tay, một đôi chân dài gác lên bàn trà, nghe thấy tiếng động cửa bị bạo lực mở ra cũng lười ngẩng đầu.
Người đàn ông ảnh tuấn mặt lạnh dẫn theo người xông vào, có người tiến lên khống chế Đàm Đào, Đàm Đào mang nụ cười ôn hoà sau lớp kính mắt cũng lười giãy dụa.
Hắn bị đẩy đến trước mặt Bạc Khâm, trên mặt, vẫn cứ mang theo ý cười.
"Tạ Mộc ở đâu."
Giọng nói của người đàn ông đó âm trầm khủng bố, như ác quỷ mới bò lên từ địa ngục.
Đàm Đào cũng không sợ, hắn cười, thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng, hỏi, "Mày còn nhớ lần đầu tiên gặp em ấy không?"
"Mày có biết thời gian em ấy yêu cậu lâu bao nhiêu không?"
"Mày cho rằng mày nghĩ mọi cách mới lừa được người đến tay, nhưng kết quả thì sao, căn bản là không cần mày phải lừa, em ấy cũng đã ở trong tay mày rồi, nhỉ?"
Bạc Khâm mặt lạnh lùng, không hiểu Đàm Đào đang nói cái gì, anh cũng không muốn hiểu.
"Tạ Mộc ở đâu?"
Có người đột nhiên cho Đàm Đào một đấm vào bụng, hắn kêu lên một tiếng, rồi cười một cách ngu ngốc như không cảm thấy được đau đớn gì cả.
Từng cú đấm vào người rồi cuối cùng đấm lên mặt, khóe miệng Đàm Đào chảy máu.
Cho dù là thế, hắn vẫn cười, cặp kính mắt của hắn đã sớm lăn lóc trên đất, khắp khuôn mặt là vết thương bị đấm mà có, cười, Đàm Đào giương mắt, nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng, như đang ở trên cao kia, nhổ một ngụm nước bọt chứa máu xuống đất.
Hắn che môi, điên cuồng ngập tràn trong mắt, "Từ thời cấp ba Tiểu Mộc đã thích mày, vì mày, em ấy thà làm mình bị thương cũng không muốn để tao đụng vào, tao sợ làm em ấy bị thương, không dám đụng vào, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí một đi theo sau em ấy, nhìn em ấy lấy loại ánh mắt gì dõi theo mày! !"
"Nhưng mày thì sao?"
"Mày thì làm đúng cái gì? Mày tốt hơn tao ở đâu? Rõ ràng bản chất của mày và tao là giống nhau, cũng bởi vì mày biết giả vờ giả vịt, nên em ấy mới yêu mày... Chán ghét tao..."
Bạc Khâm nhìn gương mặt điên cuồng của người bạn tốt ngày xưa, lông mày càng cau lại.
Cấp ba...
Tại sao anh không có ký ức gì về khoảng thời gian đó.
Cục diện rõ ràng đều nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng nhìn mặt Đàm Đào đầy dấu xanh xanh tím tím mà vẫn cười điên cuồng, đáy lòng Bạc Khâm có một chút bất an.
Hình như, có chỗ nào đó sai rồi.
Cảm giác bất an cũng chỉ là thoáng qua, ngay lập tức Bạc Khâm lại làm mặt lạnh ngạo nghễ nhìn xuống Đàm Đào đang bị khống chế, môi mỏng hơi hé, lạnh lùng nói, "Đánh."
Nắm đấm như mưa rơi xuống người Đàm Đào, hắn vẫn cứ cười, như không cảm giác được đau đớn, đôi mắt đầy tơ máu vui sướng nhìn về phía Bạc Khâm.
"Mày làm tao tự tay giết chết người tao yêu, tao không có được, vậy mày cũng đừng nghĩ có được!"
"Nếu phải đau, vậy đau cùng nhau đi, ha ha ha ha ha... A..."
Nụ cười của hắn bị nắm đấm đánh gãy, môi vẫn nhếch cười, hàm răng bị máu tươi nhiễm đỏ, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
Câu nói này như một lời nhắc nhở, đột nhiên Bạc Khâm cụp mắt xuống, anh lạnh lùng liếc nhìn bạn tốt ngày xư một cái, quay người rời khỏi nơi này.
Đàm Đào bị vứt trên mặt đất, cả người toàn là vết thương, đã bị đánh đến nông nỗi ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Hắn nằm trên mặt đất, gian nan di chuyển đến bên bàn trà.
Đóa hoa Sơn Chi kia vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, người đàn ông run rẩy duỗi bàn tay toàn máu tươi ra, cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy nó.
Giọng hắn run rẩy, không để ý đến đau đớn trên cơ thể, dịu dàng nói: "Bé cưng, đừng sợ."
"Anh không sao..."
***
Bạc Khâm một chân đạp bay cửa, bên trong, bác sĩ mặc áo blouse trắng sợ hãi lùi về sau.
Người đàn ông không thèm liếc ông ta một cái, anh nhanh chóng tiến lên, đi đến trước mặt người thanh niên đang ngủ say, lúc thấy cậu vẫn còn hô hấp đều đặn, anh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, Tiểu Mộc của anh vẫn ở.
Bạc Khâm dịu dàng gọi, "Tiểu Mộc, Tiểu Mộc..."
Thanh niên chậm rãi mở mắt ra, lông mi cậu run run, đôi mắt xinh đẹp mới vừa tiếp xúc đến ánh sáng, một giọt nước mắt đã thuận khóe mắt rơi xuống.
"Tại sao lại khóc?"
Người đàn ông dùng ngón tay thon dài mềm mại giúp cậu lau đi giọt lệ đó, giống nói từ tính quen thuộc dụ dỗ, "Đừng sợ, anh ở đây."
Thanh niên kinh ngạc nhìn anh, không nói gì.
Nụ cười trên mặt Bạc Khâm dần dần xụ xuống, nhìn người yêu như vậy, trong lòng có chút bất an, anh nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Là anh..."
Đôi mắt Tạ Mộc đỏ hoe, giọng khàn khàn, nói: "Là anh đẩy tôi, đẩy tôi vào trong lòng hắn."
Mi mắt cậu run run, bi thương đong đầy trong mắt.
"Anh còn cười, cười rất vui vẻ..."
"Trên người tôi rất đau, đau đến cả người đều run rẩy, ngày đó trời mưa lớn, tôi đi dưới mưa thật lâu, về đến nhà..."
Cả người Bạc Khâm cứng ngắc, anh gần như là cầu xin: "Tiểu Mộc, đừng nói nữa..."
Nhưng chàng thanh niên như không nghe được, lẩm bẩm nói.
"Anh nói, tôi bẩn."
"Nhưng mà... Không phải anh, làm bẩn tôi sao?"
---*---*---*---*---
Editor: Chương sau tận 8000 chữ cơ, huhuhu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook