Hướng Viễn Thần nhìn Vu Vũ Hàm đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút hồi hộp. Thật ra hắn biết Vu Vũ Hàm thật sự muốn quay lại với mình. Nhưng Hướng Viễn Thần không thể chịu đựng bị lăn qua lăn lại được nữa.

Vu Vũ Hàm còn trẻ, chưa tới 30 tuổi, mà mình đã sắp 35 tuổi rồi, không thể như người trẻ tuổi được.

Cậu ấy cố chấp với mình chỉ vì việc mình rời đi không nằm trong kế hoạch của cậu ấy, giống như bị người khác cướp mất một con búp bê yêu thích vậy.

Nhưng mình không muốn làm một con búp bê.

Tay Vu Vũ Hàm nắm chặt lại, cũng không mất khống chế như trong tưởng tượng của Hướng Viễn Thần, chỉ là khoé miệng nở một nụ cười mỉm đầy bất đắc dĩ. Cậu từ từ ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu đây là những gì anh muốn nói, em cũng đã hiểu rõ rồi."

Quả nhiên là tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, đáng nhẽ Hướng Viễn Thần phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng lồng ngực lại cảm thấy hơi đau.

Hắn không hề quên người trước mặt này suốt năm năm qua, thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ, nhưng lại không thể lấy đi những ký ức tốt đẹp từng trải. ngôn tình tổng tài

Cũng giống như Nhâm Hạo, đã chiếm một vị trí nằm sâu trong tim Hướng Viễn Thần, nếu rút ra thì sẽ để lại một lỗ hổng.


Nhưng như vậy là tốt rồi, hai người nên có một cái kết hoàn mỹ cho trò hề kéo dài suốt năm năm trời này.

Có lẽ Vu Vũ Hàm sẽ kết hôn với cô gái kia, sau đó sẽ nhanh chóng quên hắn.

Hướng Viễn Thần đã nghĩ rất chu đáo, nhưng lại không phát hiện là mặt hắn càng ngày càng nhăn hơn.

Đột nhiên tiếng cái ly bị thả mạnh xuống trước mặt làm hắn bừng tỉnh, hình bóng người trước mặt vẫn quen thuộc như vậy.

"Trong vòng một tháng này, anh vẫn là người độc thân."

Khoé miệng Vu Vũ Hàm nhếch lên, đã không còn vẻ u buồn như vừa nãy nữa, cả người đều toát ra vẻ tự tin. Ánh mắt sắc bén như một chú thợ săn tìm được con mồi.

Hướng Viễn Thần cảm giác có một luồng hơi thở khó hiểu éo hắn phải gật đầu.

Thấy Hướng Viễn Thần gật đầu, Vu Vũ Hàm đứng lên, cơ thể nghiêng về phía trước, thăm dò Hướng Viễn Thần.

Đợi khi Hướng Viễn Thần cảm nhận được hơi thở đang phả vào lỗ tai của mình thì đã không thể trốn được, hơi thở quen thuộc khiến cả người hắn căng chặt lại.

"Anh cứ chống mắt lên mà chờ đi."

Vu Vũ Hàm đặt tiền xuống liền xoay người rời đi. Để lại Hướng Viễn Thần đang ngơ ngơ ngác ngác, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

"Gì? Em! Kết hôn?" Lương Bội Văn cảm thán tới ba lần trong một câu.

Lúc này cô không mặc một thân trang phục nghiêm chỉnh như ban ngày, áo T-shirt ở trên, quần đùi ở dưới. Thậm chí tóc mái cũng được búi cao lên. Khuôn mặt bình thường cộng với biểu cảm đa dạng khiến cả người đều trở lên đáng yêu hoạt bát hơn.

"Ồ ba sàng......." Tiếu Tiếu chỉ vào Lương Bội Văn, nói lắp ba lắp bắp.


"Thằng nhóc thối này, lại xem mấy cái phim truyền hình linh ta linh tinh rồi đấy!" Lương Bội Văn với nhóc con vừa đi vừa cười đùa, Hướng Viễn Thần cũng không biết xen vào kiểu gì mới tốt.

"Rất xin lỗi, để em phải chịu uỷ khuất rồi."

Lương Bội Văn hơi xấu hổ khi thấy Hướng Viễn Thần nói nhỏ nhẹ như vậy. Hướng Viễn Thần vừa mới nói sơ về mối quan hệ giữa hai người, từ trước đến giờ Lương Bội Văn đều vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, sao có thể bỏ qua cho người đã đâm sau lưng bạn của mình hai nhát cơ chứ.

Hai người quen biết khoảng ba năm trước, khi đó Hướng Viễn Thần cực kỳ nghèo túng, vấp phải trắc trở ở nhiều công ty. Nhưng đơn xin việc của hắn lại để lại ấn tượng sâu sắc với Lương Bội Văn. Vì thế Lương Bội Văn đã đem bản sao của đơn xin việc gửi cho giám đốc, cũng may là vị giám đốc này là người biết tận dụng nhân tài. Theo lý mà nói thì Lương Bội Văn cũng giống như Bá Nhạc của Hướng Viễn Thần.

(Bá Nhạc: được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.)

Nhưng vị Bá Nhạc này lại không thể tự lo liệu cuộc sống, rất lôi thôi. Chả biết vì lí do gì mà cuối cùng Hướng Viễn Thần từ đồng nghiệp biến thành bảo mẫu, bắt đầu chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của Lương Bối Văn.

Tính của Lương Bội Văn trời sinh đã cứng đầu, mà Hướng Viễn Thần lại là người mềm mỏng. Hai người sống với nhau như hai người bạn cực thân thiết, nhưng cuộc sống thân thiết này cũng có tì vết.

"Này...... Điếu Điếu, mày sẽ chết toi nếu còn dám ném đồ không thích ăn vào bát cô đấy."

Hướng Viễn Thần nhìn hai đứa dở hơi này, nụ cười càng ngày càng đậm chất ba ba hơn.

"Không được.... cười." Hướng Viễn Thần cảm thấy tay áo bị ai đó kéo kéo, cúi đầu xuống liền nhìn thấy cái mặt bánh bao của Tiếu Tiếu.

Thật ra Hướng Viễn Thần đã nhìn thấy Tiếu Tiếu khi đến bệnh viện. Lúc ấy nhóc con đã bị cha mẹ vứt bỏ được ba tuần rồi, y tá nói bây giờ cha mẹ thật sự rất vô trách nhiệm, sinh đứa bé ra rồi lại không muốn. Thật sự nếu hắn không tới thì chỉ có thể đưa tới cô nhi viện mà thôi.

Không biết vì sao khi Hướng Viễn Thần nhìn vào trong xuyên qua tấm kính, Tiếu Tiếu đang ngủ say bỗng mở mắt ra, cũng nhìn về phía này, cái miệng nở nụ cười ngây ngô.

Hướng Viễn Thần có ảo giác là đứa bé này đang đợi mình.

Cứ thế, Hướng Viễn Thần liền nhận nuôi đứa bé này, lấy nhũ danh là Tiếu Tiếu, bởi vì Tiếu Tiếu rất thích cười.

Nhưng hắn đã bị Tiếu Tiếu lừa rồi.

Chỉ khi trước mặt Hướng Viễn Thần thì Tiếu Tiếu mới có thể ngoan ngoãn cười thôi. Khi nhìn thấy người khác, không phải khi dễ thì chính là gây chuyện.


"Đó là tính chiếm hữu của Điếu Điếu nhà anh đấy. Xong rồi, anh sẽ phải dấn thân vào con đường phạm tội." Lương Bội Văn đã từng nói điều này.

Nhưng Tiếu Tiếu cũng giống với cái tên của nó, luôn khiến hắn cười rất vui vẻ.

Nếu nó không xuất hiện, có lẽ mình vẫn đang chìm sâu trong bi thương không thể tự thoát ra được.

Nhớ tới những lần bối rối của hắn khi mới chăm sóc cho Tiếu Tiếu, Hướng Viễn Thần lại bật cười.

Có lẽ.... Cứ sống cả đời với Tiếu Tiếu cũng không tồi. Nuôi con dưỡng già, chắc là hắn cũng không còn nỗi lo về sau nữa đi.

"Không được...... cười."

Hướng Viễn Thần nhìn vẻ rối rắm trên khuôn mặt bánh bao của Tiếu Tiếu, thật sự đáng yêu quá đáng. Hắn ôm lấy nhóc con và hôn một cái thật kêu.

Trên mặt Tiếu Tiếu dính đầy nước miếng, nhưng lại cười rất ngọt ngào.

Lương Bội Văn cảm giác một luồng sáng chói loá chiếu tới khiến cô không thể mở được mắt, chẳng lẽ đây chính là vầng hào quang của tình yêu giữa ba và con sao?

Nhìn hai người đang nhìn nhau cười tươi trong ánh hào quang, Lương Bội Văn hét to trong lòng: Chuyện này là phản khoa học!!!

Hết chương 31.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương