Tra Công Biến Miêu Ký
-
Chương 39
Editor: Cua Bể
Beta: Sâu Xanh
Ánh sáng sặc sỡ chiếu rọi gương mặt Văn Thanh, tạo nên những vệt đen thật dài, mà trong lòng cậu lúc này như có một lớp tro đen phủ kín vậy.
Trước đây Văn Thanh chưa từng yêu ai, nên cậu đã hạnh phúc biết bao khi bản thân mình từ yêu thầm lại có thể trở thành người yêu của Bạc Vị Nam. Cậu nói gì anh cũng nghe. Anh luôn dịu dàng và chu đáo, hầu như chẳng bao giờ để cậu phải chịu tổn thương. Nhưng những gì xảy ra tại đây ngày hôm nay, tựa như một cây kim đột nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào tim cậu, khiến cậu hoảng loạn chẳng biết phải phản ứng ra sao.
Cậu cắm cúi bước chẳng màng phương hướng, lồng ngực như bị cả tấn đá đè nặng, khiến cậu không tài nào thở nổi, lúc quẹo ra cửa còn suýt nữa là đụng đổ luôn cái khay trong tay người phục vụ.
Văn Thanh cố lấy lại bình tĩnh rồi xin lỗi người phục vụ kia: “Xin lỗi, xin lỗi, suýt thì đụng trúng bạn.”
Người kia thấy cậu có vẻ không được ổn cho lắm, thì cực kì có trách nhiệm cất lời hỏi han: “Anh có khỏe không ạ?”
Văn Thanh gắng gượng nặn ra một nụ cười nom còn khó coi hơn khóc, “Xin hỏi lối ra ở đâu vậy?”
Người phục vụ kia cực kì chuyên nghiệp, vừa nghe Văn Thanh muốn tìm cửa ra liền sẵn sàng dẫn đường cho cậu: “Cửa ở bên này thưa anh.”
Văn Thanh đi theo người ta ra cửa mà hồn vía cứ ở trên mây.
Ra khỏi cửa, bên ngoài lập tức có một hàng xe taxi đỗ lại, người phục vụ tươi cười hỏi cậu: “Anh có cần gọi xe không ạ?”
Vân Thanh khựng lại rồi lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn bạn.”
Phục vụ nở nụ cười thân thiện với cậu rồi xoay người vào trong.
Văn Thanh lặng im đứng ở cửa, trong lòng vừa trống rỗng vừa do dự không biết có nên đi không. Nếu cậu cứ vậy mà bỏ về thì Bạc Vị Nam nhất định sẽ lo lắng lắm, nhưng lúc này cậu không muốn quay lại đối mặt với anh một chút nào.
Đang lúc do dự, chỗ đậu xe phía trước có một chiếc taxi từ từ tới gần, tài xế hạ kính xe xuống, hỏi Văn Thanh có muốn đi không.
Văn Thanh quay đầu nhìn thoáng qua cổng chính câu lạc bộ, rồi mở cửa xe bước vào.
“Đến khu nhà XX.”
Văn Thanh nói địa chỉ nhà của mình ra.
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại cậu reo lên. Văn Thanh lấy ra xem, trên màn hình là cuộc gọi đến từ Bạc Vị Nam.
Văn Thanh nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình, cầm điện thoại trong tay thế nhưng lại không có can đảm ấn vào nghe.
Cuối cùng thì màn hình cũng tối lại, trong xe khôi phục yên lặng. Có điều yên không được mấy giây thì điện thoại lại reo lên lần nữa – vẫn là Bạc Vị Nam gọi đến.
Vừa rồi không nghe điện thoại thì trong lòng Văn Thanh cũng thấy khó chịu lắm, lần này cậu không thể kiên quyết như thế được nữa, cuối cùng vẫn bắt máy.
Điện thoại vừa thông thì giọng nói cực kì sốt ruột của Bạc Vị Nam vang lên: “Bảo bối, em đi đâu vậy?”
Hơi thở của Văn Thanh bỗng tắc nghẹn. Cậu chẳng thốt nên lời.
Bạc Vị Nam đang rất lo, bảo bối của anh đột nhiên biến mất, mà lâu như vậy mới bắt điện thoại nữa, anh không tài nào bình tĩnh được: “Bảo bối, em nói đi, em sao vậy?”
Móng tay Văn Thanh vô thức ghim vào lòng bàn tay, cậu cố gắng nói sao cho giọng mình bình thường nhất: “Em đang trên xe, về nhà trước.”
Bạc Vị Nam nghe xong thì đầu tiên là thở phào, sau đó nhíu chặt chân mày: “Sao em về đột ngột thế?”
Nhịp thở của Văn Thanh không sao bình thường nổi, cổ họng cậu nghẹn cứng.
Bạc Vị Nam đã ở cùng cậu lâu như vậy, nên tỏ tường những thay đổi cảm xúc nơi cậu lắm. Biết là có gì đó không đúng rồi, anh lập tức dịu giọng hơn, hỏi cậu: “Bảo bối à, em nói đi, em làm sao vậy?”
Văn Thanh lặng im một hồi rồi mới cất lời: “Vừa nãy, em thấy anh và Tiểu Dực rồi…”
Nỗi bất an vô hình cả một buổi tối của Bạc Vị Nam rốt cuộc cũng thành sự thật, anh vội vàng giải thích: ” Bảo bối nghe tôi, dù em đã nhìn thấy gì, hay nghe thấy gì, tôi đều giải thích được hết. Em về nhà chờ tôi, tôi tới ngay, được không?”
Văn Thanh không trả lời, yên lặng cúp điện thoại.
Bạc Vị Nam nghe được tiếng tút tút báo hiệu đầu dây bên kia đã cúp máy thì trái tim như bị treo giữa không trung. Cái cảm giác sắp mất đi thứ gì đó, nhưng bản thân không thể làm gì này – trước đây anh chưa từng trải qua.
Anh xoay người đấy cửa phòng ra, tìm Tiểu Dực giữa đám người đông đúc kia, rồi đi thẳng tới chỗ cậu ta.
Lúc này Tiểu Dực đang ngồi ưỡn ẹo trên đùi người ta, cười không ngừng. Đột nhiên cậu ta bị xách lên, rồi cứ thế bị lôi xềnh xệch ra ngoài.
Tiểu Dực thấy khuôn mặt Bạc Vị Nam lạnh như băng, không nói một lời thì cũng chẳng dám hó hé gì, ngoan ngoãn theo anh ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Bạc Vị Nam lập tức buông lỏng tay, hỏi thẳng: “Tôi nay cậu đã nói gì với Văn Thanh?”
Tiểu Dực đảo mắt, bĩu môi nói: “Sao thế? Tâm can bảo bối nhà anh về mách rồi đấy à?”
Mặt Bạc Vị Nam nặng như chì, gằn từng chữ một: “Cậu đã nói gì?”
Tiểu Dực bị khí thế giận dữ của Bạc Vị Nam bủa vây, liền chẳng dám ra vẻ nữa. Cậu giậm chân, bật thốt: “Ai bảo cậu ta cố ý đoạt người của em, em cố ý chọc giận cậu ta đấy, nói hai đứa mình là một đôi, nói cậu ta là người thứ ba!”
Vẻ mặt Bạc Vị Nam không thay đổi, anh hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Tiểu Dực biết hôm nay không gạt được anh rồi, liền giận dữ: “Cố ý dụ cậu ta vào WC, cố ý nói những lời khiến cậu ta hiểu lầm, cố ý để cậu ta nghe được hết, nhiều vậy đó!”
Bạc Vị Nam tức giận vô cùng, đôi con ngươi đen như mực của anh trở nên sâu thăm thẳm. Anh xoay người muốn đi về.
Vừa hay Lý Nhất Chấn mới ra khỏi phòng, thấy Bạc Vị Nam muốn đi thì vội tới ngăn anh lại: “Mới có mấy giờ mà ông đã định về rồi?” Hắn thấy nét mặt Bạc Vị Nam có hơi khác thường, lại thêm Tiểu Dực đứng bên cạnh, lập tức hiểu ra là hình như đã có chuyện.
Bạc Vị Nam nhíu mày: “Văn Thanh về rồi, tôi phải đi tìm em ấy gấp.”
Tuy Bạc Vị Nam không nói gì nhưng Lý Nhất Chấn vẫn đoán được chút ít, hắn thấy Bạc Vị Nam thật sự sốt ruột thì cũng không ngăn anh nữa: “Ờ, thế ông về trước đi! Đám bên trong cứ để tôi lo, mà người ông toàn là mùi rượu thế này thì đừng có chạy xe, gọi taxi đi!” Hai người nói xong thì cũng ra đến cửa.
Lý Nhất Chấn đích thân tiễn Bạc Vị Nam lên xe, nhìn theo chiếc xe taxi đi xa mà chỉ biết lắc đầu – quả nhiên chuyện tình yêu ấy, một khi đã hết lòng thì không tránh khỏi tổn thương mà!
Văn Thanh về nhà mình. Vài ngày không có ai ở, nhà đã có một lớp bụi mỏng phủ khắp nơi rồi. Nhưng lúc này cậu chả còn tâm trạng mà để ý những thứ này, chỉ ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha mãi. Cậu sờ soạng xung quanh theo thói quen, ý chừng muốn ôm mèo lên, rồi mới sững sờ nhận ra là mình đã quên Tiểu Tra hiện đang ở nhà Bạc Vị Nam.
Văn Thanh không nén nổi tiếng cười buồn. Cậu tựa đầu lên lưng ghế sô pha. Vốn đã quen có một sinh vật mềm mại làm bạn, giờ đột nhiên trong nhà có một mình, thực sự khiến cậu cảm thấy rất trống vắng.
Cũng không lâu sau, cầu thang ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Văn Thanh căng thẳng, vô thức đứng lên.
Quả nhiên, cửa phòng lập tức bị gõ, bên ngoài là giọng nói của Bạc Vị Nam: “Bảo bối, mở cửa cho tôi.”
Văn Thanh bước từng bước tới, áp bàn tay mình lên cửa, nhưng không lên tiếng.
Dường như người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được, giọng nói Bạc Vị Nam ngày càng dịu dàng hơn: “Bảo bối, tôi biết em ở sau cửa, mở cửa cho tôi được không?”
Văn Thanh dừng một chút, trong lòng vừa xót xa vừa khổ sở, cảm giác đó dần dần lan ra, từ đáy lòng xông thẳng lên viền mắt: “Vị Nam…”
Bạc Vị Nam vừa nghe được cậu bằng lòng nói chuyện thì lập tức tiếp lời: “Tôi đây.”
Sau tiếng trả lời đó, lại là sự im lặng kéo dài. Tuy chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng sự ngăn trở vô hình đang hiện hữu giữa họ chỉ càng khiến cho cả hai thêm đau lòng hơn.
Văn Thanh cúi thấp đầu, “Vị Nam, em không muốn chen vào tình cảm của ai, càng không muốn làm người thứ ba.”
Bạc Vị Nam cuống đến mức hận không thể mọc ra hai cái vuốt mèo để cào cửa: “Bảo bối nghe tôi, mấy lời em nghe đều là Tiểu Dực dựng chuyện để khiến em tức giận. Tôi không biết hôm nay cậu ta cũng đến, lúc đó tôi thấy cậu ta nói chuyện với em nên mới đề phòng như vậy. Tôi xin lỗi bảo bối, mở cửa cho tôi vào có được không?”
Để Bạc Vị Nam đứng ở bên ngoài, nghe giọng nói của anh qua cánh cửa kia, trong lòng Văn Thanh cũng khó chịu lắm chứ, nhưng so với những cảm xúc khác trong lòng thì cậu vẫn kiên quyết làm như vậy.
“Em không quan tâm quan hệ của anh và Tiểu Dực trước đây là thế nào, nhưng nếu không có gì thì sao Tiểu Dực lại làm thế với anh?”
Bạc Vị Nam không dám giải thích gì nhiều, chỉ có thể đắn đo đáp: “Đó là quá khứ rồi, lúc đó tôi không yêu ai, chỉ muốn đùa giỡn với cậu ta chút thôi. Chuyện lần này của Tiểu Dực là do tôi xử lý không tốt, là tôi sai.”
Văn Thanh rất nhạy cảm. Về chuyện tình cảm, lúc nào cậu cũng trân trọng lắm, nên cậu rất sợ mình phá hoại tình cảm của người ta. Cậu không để bụng về quá khứ của Bạc Vị Nam, mà chỉ sợ sự có mặt của mình đã đoạt đi thứ tình cảm vốn thuộc về người khác.
Mấy điều này Bạc Vị Nam biết chứ, anh biết vì sao Văn Thanh lại giận dỗi như vậy. Nếu sai lầm của anh chỉ là chọc cho bảo bối tức giận thôi thì anh tình nguyện dùng mọi biện pháp để bền bù cho cậu. Nhưng lần này, sai lầm của anh không đơn giản như vậy nữa rồi.
“Bảo bổi, mở cửa cho tôi rồi chúng mình nói chuyện được không?”
Văn Thanh lặng im chốc lát, rồi lắc đầu: “Tối nay em muốn một chút yên tĩnh, anh về đi.” Cậu nói xong thì đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng lắm, giọng nói lập tức sốt ruột hơn mấy phần: “Anh uống nhiều như vậy, đừng nói là lái xe tới nhé?”
Tâm trạng vốn u sầu của Bạc Vị Nam chỉ vì một câu nói cực kì quan tâm này mà rạng rỡ hẳn lên: “Yên tâm, tôi không lái xe.”
Văn Thanh thầm thở phào, thế nhưng ngoài miệng chỉ lạnh lùng “À” một tiếng.
Tâm trạng Bạc Vị Nam u ám lâu như vậy cuối cùng cũng khá hơn chút: “Được rồi, nếu bảo bối không muốn mở cửa cho tôi thì thôi vậy, tôi không nói nữa. Em nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày không ở nhà rồi, nhớ mở cửa sổ cho thoáng khí, khi ngủ đừng để mình bị lạnh, nhớ đắp chăn thật kín.”
Lúc này, Văn Thanh sợ nhất là Bạc Vị Nam nói mấy lời săn sóc chu đáo như vậy, cậu vội ngắt lời anh: “Ừ, em biết rồi.”
Bạc Vị Nam cúi đầu thở dài: “Được, vậy tôi đi.”
Beta: Sâu Xanh
Ánh sáng sặc sỡ chiếu rọi gương mặt Văn Thanh, tạo nên những vệt đen thật dài, mà trong lòng cậu lúc này như có một lớp tro đen phủ kín vậy.
Trước đây Văn Thanh chưa từng yêu ai, nên cậu đã hạnh phúc biết bao khi bản thân mình từ yêu thầm lại có thể trở thành người yêu của Bạc Vị Nam. Cậu nói gì anh cũng nghe. Anh luôn dịu dàng và chu đáo, hầu như chẳng bao giờ để cậu phải chịu tổn thương. Nhưng những gì xảy ra tại đây ngày hôm nay, tựa như một cây kim đột nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào tim cậu, khiến cậu hoảng loạn chẳng biết phải phản ứng ra sao.
Cậu cắm cúi bước chẳng màng phương hướng, lồng ngực như bị cả tấn đá đè nặng, khiến cậu không tài nào thở nổi, lúc quẹo ra cửa còn suýt nữa là đụng đổ luôn cái khay trong tay người phục vụ.
Văn Thanh cố lấy lại bình tĩnh rồi xin lỗi người phục vụ kia: “Xin lỗi, xin lỗi, suýt thì đụng trúng bạn.”
Người kia thấy cậu có vẻ không được ổn cho lắm, thì cực kì có trách nhiệm cất lời hỏi han: “Anh có khỏe không ạ?”
Văn Thanh gắng gượng nặn ra một nụ cười nom còn khó coi hơn khóc, “Xin hỏi lối ra ở đâu vậy?”
Người phục vụ kia cực kì chuyên nghiệp, vừa nghe Văn Thanh muốn tìm cửa ra liền sẵn sàng dẫn đường cho cậu: “Cửa ở bên này thưa anh.”
Văn Thanh đi theo người ta ra cửa mà hồn vía cứ ở trên mây.
Ra khỏi cửa, bên ngoài lập tức có một hàng xe taxi đỗ lại, người phục vụ tươi cười hỏi cậu: “Anh có cần gọi xe không ạ?”
Vân Thanh khựng lại rồi lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn bạn.”
Phục vụ nở nụ cười thân thiện với cậu rồi xoay người vào trong.
Văn Thanh lặng im đứng ở cửa, trong lòng vừa trống rỗng vừa do dự không biết có nên đi không. Nếu cậu cứ vậy mà bỏ về thì Bạc Vị Nam nhất định sẽ lo lắng lắm, nhưng lúc này cậu không muốn quay lại đối mặt với anh một chút nào.
Đang lúc do dự, chỗ đậu xe phía trước có một chiếc taxi từ từ tới gần, tài xế hạ kính xe xuống, hỏi Văn Thanh có muốn đi không.
Văn Thanh quay đầu nhìn thoáng qua cổng chính câu lạc bộ, rồi mở cửa xe bước vào.
“Đến khu nhà XX.”
Văn Thanh nói địa chỉ nhà của mình ra.
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại cậu reo lên. Văn Thanh lấy ra xem, trên màn hình là cuộc gọi đến từ Bạc Vị Nam.
Văn Thanh nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình, cầm điện thoại trong tay thế nhưng lại không có can đảm ấn vào nghe.
Cuối cùng thì màn hình cũng tối lại, trong xe khôi phục yên lặng. Có điều yên không được mấy giây thì điện thoại lại reo lên lần nữa – vẫn là Bạc Vị Nam gọi đến.
Vừa rồi không nghe điện thoại thì trong lòng Văn Thanh cũng thấy khó chịu lắm, lần này cậu không thể kiên quyết như thế được nữa, cuối cùng vẫn bắt máy.
Điện thoại vừa thông thì giọng nói cực kì sốt ruột của Bạc Vị Nam vang lên: “Bảo bối, em đi đâu vậy?”
Hơi thở của Văn Thanh bỗng tắc nghẹn. Cậu chẳng thốt nên lời.
Bạc Vị Nam đang rất lo, bảo bối của anh đột nhiên biến mất, mà lâu như vậy mới bắt điện thoại nữa, anh không tài nào bình tĩnh được: “Bảo bối, em nói đi, em sao vậy?”
Móng tay Văn Thanh vô thức ghim vào lòng bàn tay, cậu cố gắng nói sao cho giọng mình bình thường nhất: “Em đang trên xe, về nhà trước.”
Bạc Vị Nam nghe xong thì đầu tiên là thở phào, sau đó nhíu chặt chân mày: “Sao em về đột ngột thế?”
Nhịp thở của Văn Thanh không sao bình thường nổi, cổ họng cậu nghẹn cứng.
Bạc Vị Nam đã ở cùng cậu lâu như vậy, nên tỏ tường những thay đổi cảm xúc nơi cậu lắm. Biết là có gì đó không đúng rồi, anh lập tức dịu giọng hơn, hỏi cậu: “Bảo bối à, em nói đi, em làm sao vậy?”
Văn Thanh lặng im một hồi rồi mới cất lời: “Vừa nãy, em thấy anh và Tiểu Dực rồi…”
Nỗi bất an vô hình cả một buổi tối của Bạc Vị Nam rốt cuộc cũng thành sự thật, anh vội vàng giải thích: ” Bảo bối nghe tôi, dù em đã nhìn thấy gì, hay nghe thấy gì, tôi đều giải thích được hết. Em về nhà chờ tôi, tôi tới ngay, được không?”
Văn Thanh không trả lời, yên lặng cúp điện thoại.
Bạc Vị Nam nghe được tiếng tút tút báo hiệu đầu dây bên kia đã cúp máy thì trái tim như bị treo giữa không trung. Cái cảm giác sắp mất đi thứ gì đó, nhưng bản thân không thể làm gì này – trước đây anh chưa từng trải qua.
Anh xoay người đấy cửa phòng ra, tìm Tiểu Dực giữa đám người đông đúc kia, rồi đi thẳng tới chỗ cậu ta.
Lúc này Tiểu Dực đang ngồi ưỡn ẹo trên đùi người ta, cười không ngừng. Đột nhiên cậu ta bị xách lên, rồi cứ thế bị lôi xềnh xệch ra ngoài.
Tiểu Dực thấy khuôn mặt Bạc Vị Nam lạnh như băng, không nói một lời thì cũng chẳng dám hó hé gì, ngoan ngoãn theo anh ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Bạc Vị Nam lập tức buông lỏng tay, hỏi thẳng: “Tôi nay cậu đã nói gì với Văn Thanh?”
Tiểu Dực đảo mắt, bĩu môi nói: “Sao thế? Tâm can bảo bối nhà anh về mách rồi đấy à?”
Mặt Bạc Vị Nam nặng như chì, gằn từng chữ một: “Cậu đã nói gì?”
Tiểu Dực bị khí thế giận dữ của Bạc Vị Nam bủa vây, liền chẳng dám ra vẻ nữa. Cậu giậm chân, bật thốt: “Ai bảo cậu ta cố ý đoạt người của em, em cố ý chọc giận cậu ta đấy, nói hai đứa mình là một đôi, nói cậu ta là người thứ ba!”
Vẻ mặt Bạc Vị Nam không thay đổi, anh hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Tiểu Dực biết hôm nay không gạt được anh rồi, liền giận dữ: “Cố ý dụ cậu ta vào WC, cố ý nói những lời khiến cậu ta hiểu lầm, cố ý để cậu ta nghe được hết, nhiều vậy đó!”
Bạc Vị Nam tức giận vô cùng, đôi con ngươi đen như mực của anh trở nên sâu thăm thẳm. Anh xoay người muốn đi về.
Vừa hay Lý Nhất Chấn mới ra khỏi phòng, thấy Bạc Vị Nam muốn đi thì vội tới ngăn anh lại: “Mới có mấy giờ mà ông đã định về rồi?” Hắn thấy nét mặt Bạc Vị Nam có hơi khác thường, lại thêm Tiểu Dực đứng bên cạnh, lập tức hiểu ra là hình như đã có chuyện.
Bạc Vị Nam nhíu mày: “Văn Thanh về rồi, tôi phải đi tìm em ấy gấp.”
Tuy Bạc Vị Nam không nói gì nhưng Lý Nhất Chấn vẫn đoán được chút ít, hắn thấy Bạc Vị Nam thật sự sốt ruột thì cũng không ngăn anh nữa: “Ờ, thế ông về trước đi! Đám bên trong cứ để tôi lo, mà người ông toàn là mùi rượu thế này thì đừng có chạy xe, gọi taxi đi!” Hai người nói xong thì cũng ra đến cửa.
Lý Nhất Chấn đích thân tiễn Bạc Vị Nam lên xe, nhìn theo chiếc xe taxi đi xa mà chỉ biết lắc đầu – quả nhiên chuyện tình yêu ấy, một khi đã hết lòng thì không tránh khỏi tổn thương mà!
Văn Thanh về nhà mình. Vài ngày không có ai ở, nhà đã có một lớp bụi mỏng phủ khắp nơi rồi. Nhưng lúc này cậu chả còn tâm trạng mà để ý những thứ này, chỉ ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha mãi. Cậu sờ soạng xung quanh theo thói quen, ý chừng muốn ôm mèo lên, rồi mới sững sờ nhận ra là mình đã quên Tiểu Tra hiện đang ở nhà Bạc Vị Nam.
Văn Thanh không nén nổi tiếng cười buồn. Cậu tựa đầu lên lưng ghế sô pha. Vốn đã quen có một sinh vật mềm mại làm bạn, giờ đột nhiên trong nhà có một mình, thực sự khiến cậu cảm thấy rất trống vắng.
Cũng không lâu sau, cầu thang ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Văn Thanh căng thẳng, vô thức đứng lên.
Quả nhiên, cửa phòng lập tức bị gõ, bên ngoài là giọng nói của Bạc Vị Nam: “Bảo bối, mở cửa cho tôi.”
Văn Thanh bước từng bước tới, áp bàn tay mình lên cửa, nhưng không lên tiếng.
Dường như người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được, giọng nói Bạc Vị Nam ngày càng dịu dàng hơn: “Bảo bối, tôi biết em ở sau cửa, mở cửa cho tôi được không?”
Văn Thanh dừng một chút, trong lòng vừa xót xa vừa khổ sở, cảm giác đó dần dần lan ra, từ đáy lòng xông thẳng lên viền mắt: “Vị Nam…”
Bạc Vị Nam vừa nghe được cậu bằng lòng nói chuyện thì lập tức tiếp lời: “Tôi đây.”
Sau tiếng trả lời đó, lại là sự im lặng kéo dài. Tuy chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng sự ngăn trở vô hình đang hiện hữu giữa họ chỉ càng khiến cho cả hai thêm đau lòng hơn.
Văn Thanh cúi thấp đầu, “Vị Nam, em không muốn chen vào tình cảm của ai, càng không muốn làm người thứ ba.”
Bạc Vị Nam cuống đến mức hận không thể mọc ra hai cái vuốt mèo để cào cửa: “Bảo bối nghe tôi, mấy lời em nghe đều là Tiểu Dực dựng chuyện để khiến em tức giận. Tôi không biết hôm nay cậu ta cũng đến, lúc đó tôi thấy cậu ta nói chuyện với em nên mới đề phòng như vậy. Tôi xin lỗi bảo bối, mở cửa cho tôi vào có được không?”
Để Bạc Vị Nam đứng ở bên ngoài, nghe giọng nói của anh qua cánh cửa kia, trong lòng Văn Thanh cũng khó chịu lắm chứ, nhưng so với những cảm xúc khác trong lòng thì cậu vẫn kiên quyết làm như vậy.
“Em không quan tâm quan hệ của anh và Tiểu Dực trước đây là thế nào, nhưng nếu không có gì thì sao Tiểu Dực lại làm thế với anh?”
Bạc Vị Nam không dám giải thích gì nhiều, chỉ có thể đắn đo đáp: “Đó là quá khứ rồi, lúc đó tôi không yêu ai, chỉ muốn đùa giỡn với cậu ta chút thôi. Chuyện lần này của Tiểu Dực là do tôi xử lý không tốt, là tôi sai.”
Văn Thanh rất nhạy cảm. Về chuyện tình cảm, lúc nào cậu cũng trân trọng lắm, nên cậu rất sợ mình phá hoại tình cảm của người ta. Cậu không để bụng về quá khứ của Bạc Vị Nam, mà chỉ sợ sự có mặt của mình đã đoạt đi thứ tình cảm vốn thuộc về người khác.
Mấy điều này Bạc Vị Nam biết chứ, anh biết vì sao Văn Thanh lại giận dỗi như vậy. Nếu sai lầm của anh chỉ là chọc cho bảo bối tức giận thôi thì anh tình nguyện dùng mọi biện pháp để bền bù cho cậu. Nhưng lần này, sai lầm của anh không đơn giản như vậy nữa rồi.
“Bảo bổi, mở cửa cho tôi rồi chúng mình nói chuyện được không?”
Văn Thanh lặng im chốc lát, rồi lắc đầu: “Tối nay em muốn một chút yên tĩnh, anh về đi.” Cậu nói xong thì đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng lắm, giọng nói lập tức sốt ruột hơn mấy phần: “Anh uống nhiều như vậy, đừng nói là lái xe tới nhé?”
Tâm trạng vốn u sầu của Bạc Vị Nam chỉ vì một câu nói cực kì quan tâm này mà rạng rỡ hẳn lên: “Yên tâm, tôi không lái xe.”
Văn Thanh thầm thở phào, thế nhưng ngoài miệng chỉ lạnh lùng “À” một tiếng.
Tâm trạng Bạc Vị Nam u ám lâu như vậy cuối cùng cũng khá hơn chút: “Được rồi, nếu bảo bối không muốn mở cửa cho tôi thì thôi vậy, tôi không nói nữa. Em nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày không ở nhà rồi, nhớ mở cửa sổ cho thoáng khí, khi ngủ đừng để mình bị lạnh, nhớ đắp chăn thật kín.”
Lúc này, Văn Thanh sợ nhất là Bạc Vị Nam nói mấy lời săn sóc chu đáo như vậy, cậu vội ngắt lời anh: “Ừ, em biết rồi.”
Bạc Vị Nam cúi đầu thở dài: “Được, vậy tôi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook