Tra Công Biến Miêu Ký
-
Chương 3: Một người một mèo ở chung ngày đầu tiên [1]
Văn Thanh rất vui vẻ, bởi vì Tiểu Tra đã ăn sạch chén cháo cá kia, ngay từ đầu cậu còn sợ Tiểu Tra không chịu ăn, lúc sau chính là sợ nó ăn quá nhiều rồi bị đầy bụng, đại khái mỗi một người vừa lên chức ba [ mẹ ] đều lo được lo mất như vậy a……⊙﹏⊙
Văn Thanh ôm Tiểu Tra ở trong phòng vòng vo hai vòng, không quên đưa tay sờ sờ bụng nó, tràn đầy lo lắng lầm bầm lầu bầu nói: “Tiểu Tra, mày vừa rồi ăn nhiều như vậy có cảm thấy khó chịu không? Vận động một chút nha?”
Bạc Vị Nam xấu hổ núp trong ngực Văn Thanh, kinh ngạc phát hiện thì ra cậu thanh niên vốn dĩ thiếu ngôn ít ngữ, tính cách nội hướng trong ấn tượng của hắn lại có một mặt đáng yêu như vậy.
Văn Thanh gặp Tiểu Tra không để ý tới mình, ủy khuất mấp máy miệng, ôm Tiểu Tra trở lại ngồi trước máy vi tính: “Tiểu Tra, tao sẽ tìm ít thông tin về nuôi mèo để đọc.”
Bạc Vị Nam cuộn tròn trên đùi Văn Thanh, meo một tiếng, ý là mình sẽ không làm phiền.
Nói thật hắn chẳng quan tâm tí nào, hắn mặc dù đang trong thân thể một con mèo, nhưng dù sao bản chất vẫn là người, mớ thông tin nuôi mèo trên mạng kia đối với hắn khẳng định không dùng được, cũng không biết chính mình còn phải làm mèo bao lâu nữa, vạn nhất nếu không thể biến trở lại được thì sao đây?
Nghĩ đến đây Bạc Vị Nam nhịn không được đáy lòng phát lạnh, không dám lại tiếp tục nghĩ vẩn vơ nữa, cũng không thể chỉ đem hy vọng đặt lên cô nhóc thần bí kia, chính hắn vẫn phải chọn lựa thêm chút ít biện pháp.
Văn Thanh mặc tập trung tinh thần nghiên cứu tài liệu nuôi mèo, nhưng khi gặp được chuyện gì thú vị vẫn không quên chia sẻ cùng Bạc Vị Nam: “Tiểu Tra mày mau nhìn xem, thì ra có nhiều món đồ chơi dành cho mèo như vậy!”
Bạc Vị Nam nghe Văn Than gọi hắn, uể oải ngẩng lên đầu nhìn màn hình một cái, đều là một ít đồ chơi cho mèo, gậy chọc mèo, chuột giả, hắn đối mấy thứ vô vị ấy chẳng có hứng thú chút nào!
Nhưng Văn Thanh lại hào hứng vô cùng, cậu xem mấy cái video quay cảnh chủ nhân cùng mèo cưng chơi đùa, trong đầu liền bắt đầu hiện ra cảnh tượng mình cùng Tiểu Tra đùa giỡn: “Tiểu Tra mày xem cái gậy chọc mèo này chơi có vui không nè, tao cũng mua một cái để chơi cùng mày nha?”
Bạc Vị Nam: “Meo……” Tôi có thể chọn quyền từ chối không~~~~~~~~
Văn Than: “Oa, Tiểu Tra coi nè, thật nhiều quần áo xinh đẹp cho mèo con mặc luôn, tao mua cho mày được không?”
Bạc Vị Nam nhìn thoáng qua màn hình, ặc ặc ặc……
Không thể để cho Văn Thanh dạo web nữa, Bạc Vị Nam cảm giác mình đã chảy đầy mồ hôi, trước kia thế nào lại không phát hiện Văn Thanh có sở thích ngây thơ như vậy chứ……
Bạc Vị Nam meo ô một tiếng từ trên đùi Văn Thanh nhảy xuống, Văn Thanh quả nhiên lập tức không rời mắt khỏi máy tính, vội vàng đứng lên muốn đem hắn ôm lại, Bạc Vị Nam làm sao có thể để cho cậu như nguyện, vung vẩy cái đuôi chạy về phía trước vài bước.
Văn Thanh tội nghiệp đuổi theo sát phía sau: “Tiểu Tra đừng chạy……”
Bạc Vị Nam cũng không định chạy loạn, chỉ là sử dụng tí mưu kế để thu hút sự chú ý của Văn Thanh, làm cho cậu không còn thời gian nhìn mớ quần áo màu sắc rực rỡ kia thôi. Hắn chạy một vòng mới phát hiện trong lúc vô ý bản thân đã tiến vào nhà vệ sinh.
Ách, vừa nhìn thấy bồn cầu, Bạc Vị Nam bỗng dưng có cảm giác, hình như mình rất lâu chưa đi vệ sinh, quả nhiên vì biến thành mèo cho nên có vài hệ thống trong cơ thể cũng trở nên chậm chạp. [ ﹏ ]~
Bạc Vị Nam ngửa đầu, nhẩm tính khoảng cách từ mặt đất đến bồn cầu, phốc một cái liền nhảy lên.
Văn Thanh đi theo phía sau chứng kiến cảnh này, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra theo đường họng: “Tiểu Tra!!!”
Bạc Vị Nam đứng ở mép bồn cầu quay đầu nhìn Văn Thanh, thấy hành động của mình khiến cậu sợ hãi như vậy, cũng có chút xấu hổ.
Văn Thanh không chần chừ thêm phút nào, quyết đoán vươn tay ôm lấy Bạc Vị Nam: “Tiểu Tra, mày làm tao sợ gần chết, nếu mất mày thì tao biết làm sao bây giờ!”
Bạc Vị Nam: “……”
Bản công mới sẽ không rơi vào bồn cầu!!
Văn Thanh lo lắng vuốt ve bộ lông Tiểu Tra: “Tiểu Tra, mày nghĩ đi cầu sao?”
Bạc Vị Nam quay đầu kêu một tiếng, nhìn thấy Văn Thanh đang quan sát hắn, liền nhẹ gật đầu.
Văn Thanh bị Bạc Vị Nam dọa cho một trận, cũng không rảnh để ý động tác gật đầu của hắn, ôm mèo nhỏ đi ra ngoài: “Tao nhớ trong ba lô có miêu sa, Tiểu Tra mày từ giờ nếu muốn đi cầu thì phải giải quyết trong miêu sa nha.”
Bạc Vị Nam tất nhiên phản đối, không được, hắn không muốn mỗi lần đi cầu xong còn phải tự mình bới đất chôn lại đâu…… -_-!
VănThanh ôm chú mèo đang giãy dụa trong lòng mình, lo lắng hỏi: “Tiểu Tra, sao vậy?”
Bạc Vị Nam khóc không ra nước mắt, khắc sâu cảm giác thống khổ khi không thể nói mà chỉ biết meo meo liên tục.
Văn Thanh đem Bạc Vị Nam đặt lên sa lon: “Tiểu Tra đừng chạy loạn nha, tao đi lấy miêu sa cho mày.”
Bạc Vị Nam vừa đợi Văn Thanh buông lỏng tay liền lập tức chạy ‘mất móng’, đùa à, lúc này không chạy còn đợi lúc nào!
Văn Thanh ai một tiếng, lại gấp gáp đuổi theo.
Giống y như khi nãy, lần này Tiểu Tra vẫn chạy về phía phòng vệ sinh, bất quá khá tốt nó không có trực tiếp nhảy lên bồn cầu, mà là ngồi xổm bên cạnh, đáng thương hề hề nhìn cậu.
“Tiểu Tra?”
“Meo ~” Tôi muốn đi cầu……
Văn Thanh ngổi xổm xuống, nhìn nhìn Tiểu Tra lại nhìn nhìn bồn cầu: “Mày là……muốn đi cầu ở đây sao?”
Bạc Vị Nam vội vàng gật đầu: “Meo ~” Cậu cuối cùng cũng hiểu……
Văn Thanh hoang mang nhíu mày, Tiểu Tra nhà cậu quả là không giống mèo thường, thế mà không thích đi cầu trong miêu sa, lại nói Tiểu Tra à, mày tự mình ngồi lên bồn cầu này được không?
Văn Thanh bế Tiểu Tra dậy, cẩn cẩn dực dực đặt nó lên mép bồn cầu: “Tiểu Tra cẩn thận nhé, đừng để bị té đấy.”
Bạc Vị Nam xoay thân, đem mông đối diện bồn cầu, dưới cái nhìn sói mói sáng rực của Văn Thanh, rốt cục thoải mái giải phóng……
Văn Thanh ôm lấy Tiểu Tra, chú mèo đã giải quyết xong ‘nhân sinh đại sự’ liền lập tức lại trở nên ngoan ngoãn, ngồi xuống trước máy vi tính, bị Tiểu Tra dọa cho một trận cậu cũng quên luôn việc định mua quần áo cho nó, nhớ tới dòng tin xin giúp đỡ mình đăng trên Weibo liền thuận tiện ghé thăm một chút.
Vừa vào Weibo, hệ thống lập tức gửi đến hàng trăm thông báo, chẳng những thế còn có thêm không ít fans.
Đang bận tấm về vấn đề ăn uống của Tiểu Tra, Văn Thanh nhanh chóng click vào những bình luận về lời giúp đỡ, cẩn thận xem xét.
Có điều tuy tin cậu đăng để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng tất cả bình luận đều là đang yy jq giữa cậu và Bạc Vị Nam, không có cái nào nghiêm túc nói về cách nuôi mèo.
Lầu một: Wow, mèo con đáng yêu quá~ Mềm mềm, thật muốn sờ một cái a~[≧▽≦]/~
Lầu hai: Là quà sinh nhật tra công Bạc Tình sama tặng cho Thanh Ảnh sama sao? Hảo manh a a a a! Tôi có thể hình dung được Thanh Ảnh sama vẫn còn mang áo ngủ nha…… Nhanh nhanh báo cáo, suốt đêm hôm qua hai người đã làm cái gì!
Lầu ba: Mèo nhỏ gọi là Tiểu Tra sao? Quả nhiên là tra công tặng, ngay cả tên của sủng vật cũng gọi Tiểu Tra, quá xứng đôi!!
Lầu bốn: ……
Văn Thanh có chút xấu hổ, cậu hôm nay đúng là đang bận đồ ngủ, lúc ôm Tiểu Tra chụp ảnh không cẩn thận chụp trúng một góc tay áo, lực quan sát của mấy cô nàng này quả là mạnh mẽ……
Văn Thanh cúi xuống xem xét, trông thấy Tiểu Tra đem hai chân trước gác lên bàn máy tính, đầu giơ lên thật cao, đôi mắt màu hổ phách mở thật to, chăm chú nhìn vào màn hình, bộ dáng hết sức trang nghiêm quả thực khá buồn cười.
Văn Thanh sờ sờ bụng Tiểu Tra, chỉ vào bức ảnh nói: “TiểuTra, có rất nhiều người khen mày dễ thương đó.”
Bạc Vị Nam rầm rì phản đối, cô nhóc thần bí kia đem mình biết thành mèo xong, dáng vẻ quả là mất phong độ, trước kia khi là con người nghe được khích lệ đều là nói mình anh tuấn, đẹp trai, chuẩn men, là hình mẫu ‘tổng công’ hoàn mĩ trong mắt hủ nữ, cho dù biến thành một con mèo cũng phải cao quý, soái khí, uy phong lẫm lẫm, sao lại thành một chú mèo nho nhỏ, tròn vo như vậy, cái này quá không khoa học ……
Văn Thanh xem hết vài trang bình luận, rốt cục cũng có người yêu mèo nghiêm túc giúp đỡ, đái khái nói là dạ dày của mèo con khá nhạy cảm, các loại miêu lương nhất định phải đun sơ qua đã, mới có thể cho ăn, hoặc cũng có thể trộn thêm chút thức ăn khác vào, khiến cho mèo nhỏ dần dần học được cách ăn miêu lương. Nuôi mèo tốt nhất vẫn là cho nó ăn miêu lương, không chỉ cung cấp thêm chất dinh dưỡng, mà hìng dáng đặc biệt của miêu lương còn có tác dụng vệ sinh răng miệng cho mèo.
Văn Than vỗ vỗ đầu Tiểu Tra, thấm thía nói: “Tiểu Tra, mày thấy chưa? Từ này không được kiêng ăn nữa!”
Tiểu Tra: T-T
Văn Thanh chính là bất đắc dĩ.
Vào giờ cơm trưa, hắn dựa theo hướng dẫn trên Weibo, đem miêu lương đun qua nước sôi, sau đó bỏ thêm ít thịt cá băm nhỏ, có điều khi đem chén đặt trước mặt Tiểu Tra nó căn bản không ngó ngàng tới, dù cho cậu có làm nũng hay đe dọa, nó vẫn nhất quyết không ăn.
“Tiểu Tra ngoan, không được kén ăn!”
“……”
“Tiểu Tra, trong miêu lương có cá đó, mày thật sự không ăn sao?”
“……”
“Tiểu Tra! Nếu mày không ăn, tao sẽ không thèm để ý tới mày nữa!”
“……”
Tiểu Tra đặt hai chân lên mặt thảm, bộ dáng xa cách thật là có vài phần khí thế của băng sơn lạnh lùng công [⊙﹏⊙b hãn ]
Văn Thanh triệt đệ bó tay, Tiểu Tra nhà cậu thật biết cách hành hạ người: “Tiểu Tra bại hoại, tao đi nấu cơm cho mày ăn, như thế được chưa……”
Bạc Vị Nam nghe xong hết sức hài lòng, biếng nhác ngẩng đầu, vừa nhấc đầu liền trông thấy Văn Thanh mím chặt môi, phồng má giận dỗi.
Bạc Vị Nam giật mình, vội vàng đứng dậy đi đến bên người Văn Thanh, giơ móng vuốt cào cào bắp chân cậu, đừng giận mà……
Văn Thanh không có phản ứng.
Được rồi, Bạc Vị Nam dám khẳng định, tiểu thụ nhà hắn sinh khí rồi…… [ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói, khi nào thì anh đem Văn Thanh trở thành tiểu thụ nhà mình ……]
Bạc Vị Nam buông móng vuốt, đem đầu dán lên bàn chân Văn Thanh, nịnh nọt cọ cọ, vẫn không để ý tới tôi? Tiếp tục cọ……
Xì một tiếng, Văn Thanh rốt cục nhịn không được bật cười, nhìn thấy một đoàn lông xù nhúc nhích nơi chân mình, còn không ngừng dùng đầu lưỡi mềm mại liêm liếm, quả thật không đành lòng giận nó a……
Đại khái vì có Tiểu Tra bên cạnh, Văn Thanh cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, cả buổi chiều cậu đều dán mắt vào các diễn đàn về thú nuôi, gặp được thông tin hữu dụng còn không quên cầm bút ghi lại, soạt soạt viết tận vài trang.
Bạc Vị Nam cũng là an nhàn, hoàn toàn đem câu thành ‘Tùy ngộ nhi an’ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, lúc trước khi làm người, cả ngày không phải là công tác thì là ăn chơi, chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này, cái gì cũng không cần làm, thư thái nằm trên đùi người khác, quả thật khiến cho hắn sinh ra vài phần thích ý.
Ở cùng Văn Thanh, thực sự rất thoải mái ……
***
Taobao: Trang mua sắm lớn nhất TQ.
Yy: Những ý nghĩ không được trong sáng cho nhắm:3
Jq: Tình cảm mờ ám, không công khai.:v
Sama: Cách gọi tôn kính, xuất xứ từ Nhật Bổn.
Tùy ngộ nhi an: Thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Văn Thanh ôm Tiểu Tra ở trong phòng vòng vo hai vòng, không quên đưa tay sờ sờ bụng nó, tràn đầy lo lắng lầm bầm lầu bầu nói: “Tiểu Tra, mày vừa rồi ăn nhiều như vậy có cảm thấy khó chịu không? Vận động một chút nha?”
Bạc Vị Nam xấu hổ núp trong ngực Văn Thanh, kinh ngạc phát hiện thì ra cậu thanh niên vốn dĩ thiếu ngôn ít ngữ, tính cách nội hướng trong ấn tượng của hắn lại có một mặt đáng yêu như vậy.
Văn Thanh gặp Tiểu Tra không để ý tới mình, ủy khuất mấp máy miệng, ôm Tiểu Tra trở lại ngồi trước máy vi tính: “Tiểu Tra, tao sẽ tìm ít thông tin về nuôi mèo để đọc.”
Bạc Vị Nam cuộn tròn trên đùi Văn Thanh, meo một tiếng, ý là mình sẽ không làm phiền.
Nói thật hắn chẳng quan tâm tí nào, hắn mặc dù đang trong thân thể một con mèo, nhưng dù sao bản chất vẫn là người, mớ thông tin nuôi mèo trên mạng kia đối với hắn khẳng định không dùng được, cũng không biết chính mình còn phải làm mèo bao lâu nữa, vạn nhất nếu không thể biến trở lại được thì sao đây?
Nghĩ đến đây Bạc Vị Nam nhịn không được đáy lòng phát lạnh, không dám lại tiếp tục nghĩ vẩn vơ nữa, cũng không thể chỉ đem hy vọng đặt lên cô nhóc thần bí kia, chính hắn vẫn phải chọn lựa thêm chút ít biện pháp.
Văn Thanh mặc tập trung tinh thần nghiên cứu tài liệu nuôi mèo, nhưng khi gặp được chuyện gì thú vị vẫn không quên chia sẻ cùng Bạc Vị Nam: “Tiểu Tra mày mau nhìn xem, thì ra có nhiều món đồ chơi dành cho mèo như vậy!”
Bạc Vị Nam nghe Văn Than gọi hắn, uể oải ngẩng lên đầu nhìn màn hình một cái, đều là một ít đồ chơi cho mèo, gậy chọc mèo, chuột giả, hắn đối mấy thứ vô vị ấy chẳng có hứng thú chút nào!
Nhưng Văn Thanh lại hào hứng vô cùng, cậu xem mấy cái video quay cảnh chủ nhân cùng mèo cưng chơi đùa, trong đầu liền bắt đầu hiện ra cảnh tượng mình cùng Tiểu Tra đùa giỡn: “Tiểu Tra mày xem cái gậy chọc mèo này chơi có vui không nè, tao cũng mua một cái để chơi cùng mày nha?”
Bạc Vị Nam: “Meo……” Tôi có thể chọn quyền từ chối không~~~~~~~~
Văn Than: “Oa, Tiểu Tra coi nè, thật nhiều quần áo xinh đẹp cho mèo con mặc luôn, tao mua cho mày được không?”
Bạc Vị Nam nhìn thoáng qua màn hình, ặc ặc ặc……
Không thể để cho Văn Thanh dạo web nữa, Bạc Vị Nam cảm giác mình đã chảy đầy mồ hôi, trước kia thế nào lại không phát hiện Văn Thanh có sở thích ngây thơ như vậy chứ……
Bạc Vị Nam meo ô một tiếng từ trên đùi Văn Thanh nhảy xuống, Văn Thanh quả nhiên lập tức không rời mắt khỏi máy tính, vội vàng đứng lên muốn đem hắn ôm lại, Bạc Vị Nam làm sao có thể để cho cậu như nguyện, vung vẩy cái đuôi chạy về phía trước vài bước.
Văn Thanh tội nghiệp đuổi theo sát phía sau: “Tiểu Tra đừng chạy……”
Bạc Vị Nam cũng không định chạy loạn, chỉ là sử dụng tí mưu kế để thu hút sự chú ý của Văn Thanh, làm cho cậu không còn thời gian nhìn mớ quần áo màu sắc rực rỡ kia thôi. Hắn chạy một vòng mới phát hiện trong lúc vô ý bản thân đã tiến vào nhà vệ sinh.
Ách, vừa nhìn thấy bồn cầu, Bạc Vị Nam bỗng dưng có cảm giác, hình như mình rất lâu chưa đi vệ sinh, quả nhiên vì biến thành mèo cho nên có vài hệ thống trong cơ thể cũng trở nên chậm chạp. [ ﹏ ]~
Bạc Vị Nam ngửa đầu, nhẩm tính khoảng cách từ mặt đất đến bồn cầu, phốc một cái liền nhảy lên.
Văn Thanh đi theo phía sau chứng kiến cảnh này, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra theo đường họng: “Tiểu Tra!!!”
Bạc Vị Nam đứng ở mép bồn cầu quay đầu nhìn Văn Thanh, thấy hành động của mình khiến cậu sợ hãi như vậy, cũng có chút xấu hổ.
Văn Thanh không chần chừ thêm phút nào, quyết đoán vươn tay ôm lấy Bạc Vị Nam: “Tiểu Tra, mày làm tao sợ gần chết, nếu mất mày thì tao biết làm sao bây giờ!”
Bạc Vị Nam: “……”
Bản công mới sẽ không rơi vào bồn cầu!!
Văn Thanh lo lắng vuốt ve bộ lông Tiểu Tra: “Tiểu Tra, mày nghĩ đi cầu sao?”
Bạc Vị Nam quay đầu kêu một tiếng, nhìn thấy Văn Thanh đang quan sát hắn, liền nhẹ gật đầu.
Văn Thanh bị Bạc Vị Nam dọa cho một trận, cũng không rảnh để ý động tác gật đầu của hắn, ôm mèo nhỏ đi ra ngoài: “Tao nhớ trong ba lô có miêu sa, Tiểu Tra mày từ giờ nếu muốn đi cầu thì phải giải quyết trong miêu sa nha.”
Bạc Vị Nam tất nhiên phản đối, không được, hắn không muốn mỗi lần đi cầu xong còn phải tự mình bới đất chôn lại đâu…… -_-!
VănThanh ôm chú mèo đang giãy dụa trong lòng mình, lo lắng hỏi: “Tiểu Tra, sao vậy?”
Bạc Vị Nam khóc không ra nước mắt, khắc sâu cảm giác thống khổ khi không thể nói mà chỉ biết meo meo liên tục.
Văn Thanh đem Bạc Vị Nam đặt lên sa lon: “Tiểu Tra đừng chạy loạn nha, tao đi lấy miêu sa cho mày.”
Bạc Vị Nam vừa đợi Văn Thanh buông lỏng tay liền lập tức chạy ‘mất móng’, đùa à, lúc này không chạy còn đợi lúc nào!
Văn Thanh ai một tiếng, lại gấp gáp đuổi theo.
Giống y như khi nãy, lần này Tiểu Tra vẫn chạy về phía phòng vệ sinh, bất quá khá tốt nó không có trực tiếp nhảy lên bồn cầu, mà là ngồi xổm bên cạnh, đáng thương hề hề nhìn cậu.
“Tiểu Tra?”
“Meo ~” Tôi muốn đi cầu……
Văn Thanh ngổi xổm xuống, nhìn nhìn Tiểu Tra lại nhìn nhìn bồn cầu: “Mày là……muốn đi cầu ở đây sao?”
Bạc Vị Nam vội vàng gật đầu: “Meo ~” Cậu cuối cùng cũng hiểu……
Văn Thanh hoang mang nhíu mày, Tiểu Tra nhà cậu quả là không giống mèo thường, thế mà không thích đi cầu trong miêu sa, lại nói Tiểu Tra à, mày tự mình ngồi lên bồn cầu này được không?
Văn Thanh bế Tiểu Tra dậy, cẩn cẩn dực dực đặt nó lên mép bồn cầu: “Tiểu Tra cẩn thận nhé, đừng để bị té đấy.”
Bạc Vị Nam xoay thân, đem mông đối diện bồn cầu, dưới cái nhìn sói mói sáng rực của Văn Thanh, rốt cục thoải mái giải phóng……
Văn Thanh ôm lấy Tiểu Tra, chú mèo đã giải quyết xong ‘nhân sinh đại sự’ liền lập tức lại trở nên ngoan ngoãn, ngồi xuống trước máy vi tính, bị Tiểu Tra dọa cho một trận cậu cũng quên luôn việc định mua quần áo cho nó, nhớ tới dòng tin xin giúp đỡ mình đăng trên Weibo liền thuận tiện ghé thăm một chút.
Vừa vào Weibo, hệ thống lập tức gửi đến hàng trăm thông báo, chẳng những thế còn có thêm không ít fans.
Đang bận tấm về vấn đề ăn uống của Tiểu Tra, Văn Thanh nhanh chóng click vào những bình luận về lời giúp đỡ, cẩn thận xem xét.
Có điều tuy tin cậu đăng để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng tất cả bình luận đều là đang yy jq giữa cậu và Bạc Vị Nam, không có cái nào nghiêm túc nói về cách nuôi mèo.
Lầu một: Wow, mèo con đáng yêu quá~ Mềm mềm, thật muốn sờ một cái a~[≧▽≦]/~
Lầu hai: Là quà sinh nhật tra công Bạc Tình sama tặng cho Thanh Ảnh sama sao? Hảo manh a a a a! Tôi có thể hình dung được Thanh Ảnh sama vẫn còn mang áo ngủ nha…… Nhanh nhanh báo cáo, suốt đêm hôm qua hai người đã làm cái gì!
Lầu ba: Mèo nhỏ gọi là Tiểu Tra sao? Quả nhiên là tra công tặng, ngay cả tên của sủng vật cũng gọi Tiểu Tra, quá xứng đôi!!
Lầu bốn: ……
Văn Thanh có chút xấu hổ, cậu hôm nay đúng là đang bận đồ ngủ, lúc ôm Tiểu Tra chụp ảnh không cẩn thận chụp trúng một góc tay áo, lực quan sát của mấy cô nàng này quả là mạnh mẽ……
Văn Thanh cúi xuống xem xét, trông thấy Tiểu Tra đem hai chân trước gác lên bàn máy tính, đầu giơ lên thật cao, đôi mắt màu hổ phách mở thật to, chăm chú nhìn vào màn hình, bộ dáng hết sức trang nghiêm quả thực khá buồn cười.
Văn Thanh sờ sờ bụng Tiểu Tra, chỉ vào bức ảnh nói: “TiểuTra, có rất nhiều người khen mày dễ thương đó.”
Bạc Vị Nam rầm rì phản đối, cô nhóc thần bí kia đem mình biết thành mèo xong, dáng vẻ quả là mất phong độ, trước kia khi là con người nghe được khích lệ đều là nói mình anh tuấn, đẹp trai, chuẩn men, là hình mẫu ‘tổng công’ hoàn mĩ trong mắt hủ nữ, cho dù biến thành một con mèo cũng phải cao quý, soái khí, uy phong lẫm lẫm, sao lại thành một chú mèo nho nhỏ, tròn vo như vậy, cái này quá không khoa học ……
Văn Thanh xem hết vài trang bình luận, rốt cục cũng có người yêu mèo nghiêm túc giúp đỡ, đái khái nói là dạ dày của mèo con khá nhạy cảm, các loại miêu lương nhất định phải đun sơ qua đã, mới có thể cho ăn, hoặc cũng có thể trộn thêm chút thức ăn khác vào, khiến cho mèo nhỏ dần dần học được cách ăn miêu lương. Nuôi mèo tốt nhất vẫn là cho nó ăn miêu lương, không chỉ cung cấp thêm chất dinh dưỡng, mà hìng dáng đặc biệt của miêu lương còn có tác dụng vệ sinh răng miệng cho mèo.
Văn Than vỗ vỗ đầu Tiểu Tra, thấm thía nói: “Tiểu Tra, mày thấy chưa? Từ này không được kiêng ăn nữa!”
Tiểu Tra: T-T
Văn Thanh chính là bất đắc dĩ.
Vào giờ cơm trưa, hắn dựa theo hướng dẫn trên Weibo, đem miêu lương đun qua nước sôi, sau đó bỏ thêm ít thịt cá băm nhỏ, có điều khi đem chén đặt trước mặt Tiểu Tra nó căn bản không ngó ngàng tới, dù cho cậu có làm nũng hay đe dọa, nó vẫn nhất quyết không ăn.
“Tiểu Tra ngoan, không được kén ăn!”
“……”
“Tiểu Tra, trong miêu lương có cá đó, mày thật sự không ăn sao?”
“……”
“Tiểu Tra! Nếu mày không ăn, tao sẽ không thèm để ý tới mày nữa!”
“……”
Tiểu Tra đặt hai chân lên mặt thảm, bộ dáng xa cách thật là có vài phần khí thế của băng sơn lạnh lùng công [⊙﹏⊙b hãn ]
Văn Thanh triệt đệ bó tay, Tiểu Tra nhà cậu thật biết cách hành hạ người: “Tiểu Tra bại hoại, tao đi nấu cơm cho mày ăn, như thế được chưa……”
Bạc Vị Nam nghe xong hết sức hài lòng, biếng nhác ngẩng đầu, vừa nhấc đầu liền trông thấy Văn Thanh mím chặt môi, phồng má giận dỗi.
Bạc Vị Nam giật mình, vội vàng đứng dậy đi đến bên người Văn Thanh, giơ móng vuốt cào cào bắp chân cậu, đừng giận mà……
Văn Thanh không có phản ứng.
Được rồi, Bạc Vị Nam dám khẳng định, tiểu thụ nhà hắn sinh khí rồi…… [ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói, khi nào thì anh đem Văn Thanh trở thành tiểu thụ nhà mình ……]
Bạc Vị Nam buông móng vuốt, đem đầu dán lên bàn chân Văn Thanh, nịnh nọt cọ cọ, vẫn không để ý tới tôi? Tiếp tục cọ……
Xì một tiếng, Văn Thanh rốt cục nhịn không được bật cười, nhìn thấy một đoàn lông xù nhúc nhích nơi chân mình, còn không ngừng dùng đầu lưỡi mềm mại liêm liếm, quả thật không đành lòng giận nó a……
Đại khái vì có Tiểu Tra bên cạnh, Văn Thanh cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, cả buổi chiều cậu đều dán mắt vào các diễn đàn về thú nuôi, gặp được thông tin hữu dụng còn không quên cầm bút ghi lại, soạt soạt viết tận vài trang.
Bạc Vị Nam cũng là an nhàn, hoàn toàn đem câu thành ‘Tùy ngộ nhi an’ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, lúc trước khi làm người, cả ngày không phải là công tác thì là ăn chơi, chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này, cái gì cũng không cần làm, thư thái nằm trên đùi người khác, quả thật khiến cho hắn sinh ra vài phần thích ý.
Ở cùng Văn Thanh, thực sự rất thoải mái ……
***
Taobao: Trang mua sắm lớn nhất TQ.
Yy: Những ý nghĩ không được trong sáng cho nhắm:3
Jq: Tình cảm mờ ám, không công khai.:v
Sama: Cách gọi tôn kính, xuất xứ từ Nhật Bổn.
Tùy ngộ nhi an: Thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook