Tra Công Biến Miêu Ký
Chương 20: Hồng môn yến*

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Tiệc Hồng Môn: Là cách gọi một bữa tiệc nguy hiểm. Người đẹp nào muốn tìm hiểu sự tích của nó thì vào đây.

il_570xn-1101465885_k6w5

Vì tối nay phải tham dự bữa tiệc mừng ngày thành lập của tòa soạn, nên Văn Thanh khoác lên người bộ lễ phục trang trọng nhất của mình, thế nhưng đến lúc đi ra cửa thì cậu gặp phải một vấn đề.

Bốn cái vuốt mèo của Tiểu Tra bám lấy cánh tay Văn Thanh, miệng bé cắn chặt phần cổ tay áo, nhất định chịu không để Văn Thanh ra khỏi nhà.

Văn Thanh bó tay, cậu không nỡ dùng sức mạnh kéo bé mèo ra khỏi người, đành đưa tay vuốt ve cơ thể bé hết lần này đến lần khác, dịu dàng và cẩn thận dỗ dành: “Tiểu Tra ngoan, anh chỉ đi ăn một bữa cơm thôi, sẽ về nhanh lắm.”

Bé mèo đang chiếm giữ nơi cánh tay cậu chủ vẫn bất động như núi.

“Tiểu Tra Tiểu Tra, bé ngoan ngoãn để cho anh đi có được không, anh sắp muộn mất rồi!”

Bạc Vị Nam càng bám chặt hơn, kiên quyết không lùi bước.

Văn Thanh thở dài, đôi khi cậu thật sự cảm thấy Tiểu Tra nhà cậu cứ như có thể hiểu được lời cậu nói, bình thường khi cậu ra khỏi nhà cũng không thấy Tiểu Tra phản ứng dữ dội đến thế, hôm nay chỉ nói với bé một câu là tòa soạn tổ chức tiệc mừng ngày thành lập, nên cậu phải ăn tối ở ngoài, bé liền trở nên kỳ lạ thế này đây.

“Tiểu Tra, bữa tiệc tối hôm nay toàn bộ nhân viên tòa soạn đều phải tham gia, anh nhất định phải đi mà, anh cam đoan với bé, trong vòng ba tiếng, à không, hai tiếng rưỡi, trong vòng hai tiếng rưỡi anh sẽ trở về, được không nào?”

Bạc Vị Nam nghe thế thì cũng thấy đỡ lo, bữa tiệc của toà soạn có nhiều người tham dự như vậy, Ngô Bân chắc sẽ không dám giờ trò gì trước mặt mọi người.

Văn Thanh cúi đầu hôn lên trán bé mèo: “Ngoan nào…”

Âm thanh nhẹ nhàng và dịu dàng tựa như một chiếc lông vũ lướt qua, khiến Bạc Vị Nam cuối cùng cũng bị thuyết phục, anh từ từ buông cánh tay trong lòng ra.

Văn Thanh mỉm cười, sự dịu dàng trong mắt cậu lấp lánh như muôn vàn ánh sao.

Khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc cách nhà Văn Thanh một đoạn đường nhất định, chờ đến lúc cậu vội vã tới nơi, quả nhiên bữa tiệc đã bắt đầu, trong căn phòng lớn ngồi chật kín người, các mâm đều mải mê ăn uống chúc tụng, không ai chú ý tới Văn Thanh.

Văn Thanh đi vào phía trong, quả nhiên thấy sếp tổng đang ngồi ở bàn chính giữa, sếp vừa cầm chén rượu vừa quay qua quay lại kiểm tra nhân số.

Văn Thanh nhịn không được giấu người về sau, âm thầm cầu nguyện đừng để sếp nhìn thấy cái bộ dạng đến muộn đầy 囧 của cậu.

Đang xấu hổ không biết nên ngồi đâu, thì có người vỗ vào vai, cậu xoay người lại thì thấy Ngô Bân đang tươi cười đứng đó.

“Anh còn tưởng em không đến chứ, vừa định gọi điện thì đã thấy em rồi.” Ngô Bân nói rồi liền kéo Văn Thanh về một cái bàn, vừa đi vừa nói: “Anh để dành cho em một chỗ đấy, nãy sếp đến kiểm tra nhân số, hỏi em đâu, anh bảo em chạy vào nhà vệ sinh, may mà cuối cùng em cũng đến!”

Văn Thanh nghe thế thì cảm thấy ngượng ngùng, còn khuôn mặt Ngô Bân vẫn tươi cười, dáng vẻ như không để ý gì.

Văn Thanh ngồi xuống ghế bên cạnh Ngô Bân, mâm này của họ toàn là đàn ông. Đối với những nhân viên tòa soạn ngồi cùng mâm thì Văn Thanh chỉ quen biết sơ sơ, còn Ngô Bân thì giống như thân quen với họ lắm vậy.

Ngô Bân vừa định rót nước ép hoa quả cho Văn Thanh, thì chợt nghe một người thuộc phòng kỹ thuật ngồi ở đối diện hô: “Nè nè nè, làm vầy là không được đâu nha, hôm nay mọi người vui vẻ thế này, sao có thể để Văn Thanh uống nước ép hoa quả được!”

Giọng nói của người kia vốn to sẵn, giờ lại còn hô lên như vậy, khiến ánh mắt của mọi người trong mâm tụ tập cả về phía Văn Thanh.

Văn Thanh liền cảm thấy ngại ngùng, cười không được mà không cười cũng không xong.

Ngô Bân ngồi bên cạnh lập tức tiếp lời: “Tiểu Thanh không uống được rượu, các anh em tha cho em ấy lần này đi!”

Mọi người vừa nghe thấy thế, lập tức ào ào phản đối, hô hào bắt Ngô Bân đổi nước ép trái cây thành rượu.

Ngô Bân gõ lên bàn: “Mấy ông đấy, sao lại hành xử thế cơ chứ, người ta đã không muốn uống rượu rồi mà cứ bắt ép hoài!”

Bên cạnh có người nói lớn: “Ngày bình thường thì không nói làm gì, nhưng hôm nay mọi người đang vui vẻ như này, ai cũng phải uống, không nhiều thì ít, mọi người thấy có phải không?”

Ngô Bân nghe vậy thì ra chiều khó xử nhìn về phía Văn Thanh, trên tay anh vẫn cầm nước ép hoa quả, ý chừng muốn chờ quyết định của cậu.

Mọi người đã nói đến như thế rồi, Văn Thanh cũng khó mà từ chối được nữa, cậu đành nói với Ngô Bân: “Vậy anh Ngô đổi thành rượu hộ em.”

Ngô Bân ừ một tiếng, rồi cầm lấy chai rượu đỏ mới khui trên bàn rót đầy vào ly của Văn Thanh.

Mọi người trong mâm lúc này mới thôi.

Ngô Bân ghé vào tai Văn Thanh thì thầm: “Anh chọn riêng loại này cho em đấy, nồng độ cồn thấp, sẽ không dễ say đâu.”

Văn Thanh cúi đầu nhấp một ngụm, đúng là không thấy vị cồn xộc lên mạnh lắm, nên cậu thoáng an tâm.

Ngô Bân nhìn cậu, mỉm cười.

Tuy Văn Thanh chẳng thân quen gì với những người ngồi cùng mâm, thế nhưng mọi người vẫn bảo nhân viên phòng kỹ thuật là nhiệt tình thân thiện nhất tòa soạn, hôm nay Văn Thanh cuối cùng cũng được tự thân trải nghiệm điều ấy.

“Tiểu Thanh à, bình thường mình hiếm có dịp gặp nhau, ly này chú nhất định phải uống đấy! Không uống tức là không nể mặt anh!”

Dưới ánh nhìn chòng chọc của đám đàn ông ngồi cùng mâm, Văn Thanh uống cạn ly rượu trên tay. Ngô Bân thuận tay lại rót đầy cho cậu.

“Tiểu Thanh, chú đã uống ly rượu thằng kia mời, thì không thể từ chối rượu anh mời đâu đấy, nếu không cái mặt già này của anh biết giấu vào đâu!”

Văn Thanh nghe thế thì bó tay, đành uống cả ly thứ hai.

“Tiểu Thanh, tới đây tới đây, đại ca mời chú một ly, chú là họa sĩ tiềm năng nhất tòa soạn mình, đại ca tin tưởng chú!”

Sắc mặt Văn Thanh hơi thay đổi, cậu cứ có cảm giác là lạ chỗ nào đó.

Ngô Bân nhanh chóng tiếp lời: “Mấy ông làm gì thế, mời rượu thì cũng từ từ thôi chứ! Tiểu Thanh không biết uống rượu, mấy ông cứ chuốc như thế, đến lúc cậu ấy say túy lúy thì biết làm sao hả?”

Văn Thanh quay đầu nhìn Ngô Bân đầy cảm kích.

Cả mâm lúc này mới thôi, mọi người cụt hứng quay đi.

Văn Thanh xoa trán, tuy cậu mới chỉ uống hai ly rượu, nhưng lại uống lúc bụng rỗng nên vẫn rất dễ say.

Văn Thanh nhanh chóng ăn chút đồ để lót dạ, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy khuôn mặt dần dần nóng lên, cậu suy nghĩ giây lát rồi nói với Ngô Bân: “Anh Ngô, em vào phòng vệ sinh một chút.”

Ngô Bân gật đầu: “Ừ, đi nhanh về nhanh nhé.”

Mọi người trong mâm đợi lúc Văn Thanh đi hẳn, mới dùng vẻ mặt gian tà hóng hớt bu lại nhỏ giọng hỏi Ngô Bân: “Bân Tử, chú thấy bọn anh tốt chưa, chú bảo bọn anh chuốc rượu, bọn anh liền chuốc lấy chuốc để luôn nhá!”

Ngô Bân cười đắc ý, trông chẳng còn chút xíu nào bộ dạng nhã nhặn hiền lành như khi ở trước mặt Văn Thanh: “Hôm nay cảm ơn mấy anh em nhiều, nếu có thể chuốc say thằng nhóc kia, hôm nào tôi mời mọi người đi nhậu một bữa!”

Mấy người kia bật cười khùng khục, có người lại nghi hoặc hỏi: “Anh Ngô, em thấy Văn Thanh là người hiền lành hướng nội, sao cậu ta lại làm mích lòng anh, khiến hôm nay anh nhờ mọi người chuốc rượu cậu ta thế này?”

Ngô Bân nói: “Chú đừng thắc mắc nhiều làm gì, chỉ là anh nhìn thằng đấy ngứa mắt, nên muốn thấy cảnh nó say rượu rồi làm chuyện ngu si thôi!”

Văn Thanh đi vào phòng vệ sinh, mở vòi hứng chút nước lạnh hắt lên mặt cho tỉnh táo, làm xong cậu mới cảm thấy đỡ hơn được chút. Cậu biết tửu lượng của mình không cao, sợ là hôm nay không thể uống thêm được nữa. Mà chẳng biết có phải lỗi giác của cậu không, nhưng hôm nay Văn Thanh cứ cảm thấy mọi người trong mâm muốn chuốc rượu cậu.

Văn Thanh đứng trên hành lang một lúc, rồi mới đi về vị trí của mình.

Ngô Bân thấy cậu đã quay lại, bèn kề sát lại nhẹ nhàng hỏi thăm: “Em đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Văn Thanh gật đầu: “Vâng, em không sao rồi.”

“Không sao là tốt rồi, nồng độ cồn của loại rượu này thấp lắm, cho dù uống nhiều cũng không say đâu, cùng lắm là thấy hơi lâng lâng thôi.”

Văn Thanh cười gượng: “Vâng.”

Tối hôm nay mọi người ăn uống linh đình vui vẻ, cả căn phòng lớn chật kín người, ai nấy đi lại lung tung, nhất là mấy người uống rượu giỏi, tay ai cũng cầm theo chai rượu đến từng bàn mời, khiến Văn Thanh dù không muốn cũng phải uống thêm vài ly.

Thêm vài ly rượu vào bụng, Văn Thanh cảm thấy tửu lượng của mình đã đến cực hạn rồi, nhìn những người xung quanh đang uống đến là high, cậu nghĩ không biết có nên trốn về trước không.

Bỗng có người vỗ vào vai cậu, rồi cậu thấy Ngô Bân xán đến, hỏi: “Tiểu Thanh, em say rồi đấy à, trông mặt em đỏ lắm.”

Văn Thanh vô thức lùi ra xa Ngô Bân, cố không để lộ ra là mình đang say: “Em không sao, chắc do điều hòa mở ở nhiệt độ cao quá nên em thấy hơi nóng.”

Ngô Bân liếc nhìn ly rượu trong tay Văn Thanh, dường như có vẻ sốt ruột.

Đúng lúc này có người tới mời rượu Ngô Bân, Văn Thanh thấy mọi người trong mâm đều đang chú ý đến họ, cậu liền nhanh chóng lén lút đứng dậy, định rời tiệc luôn lúc ấy.

Ai ngờ mới đứng dậy đi được vài bước, lại thấy sếp tổng cầm mic đứng trên sân khấu được chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay.

Mọi người thấy thế thì biết là sếp chuẩn bị phát biểu rồi, ai nấy liền dừng lại, nhìn cả lên sân khấu. Văn Thanh cũng không thể đi tiếp được nữa, cậu đành đứng im tại chỗ.

Ngô Bân nhận ra là Văn Thanh vừa lén rời bàn tiệc, đôi mắt anh lập tức cong cong.

Sếp tổng cầm mic nói một bài dài thiệt dài để cổ vũ khen ngợi nhân viên, mọi người đứng ở dưới cũng rất là chiều theo sếp, lúc nên vỗ tay thì vỗ tay, lúc phải reo hò thì reo hò. Cuối cùng, sếp tổng nâng ly rượu trong tay lên, nói lời chúc, mọi người cũng lập tức hùa theo, ai nấy đều nâng ly của mình lên, rồi uống một hơi cạn sạch.

Văn Thanh nhìn quanh, thấy chỉ có cậu là không cầm ly, đang chần chừ thì Ngô Bân mỉm cười đưa một ly rượu ra trước mặt cậu.

Văn Thanh sững người, rồi nhận lấy cái ly, cố gắng nốc cạn chỗ rượu bên trong.

Uống xong chỗ rượu đó, Văn Thanh không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, cậu đặt ly xuống rồi đi thẳng ra ngoài, cũng may là không có ai chú ý tới, nên cậu thuận buồm xuôi gió chuồn ra.

Vừa mới ra đến cửa khách sạn thì một trận gió lạnh đã thổi tới, khiến Văn Thanh cảm giác cơn say trong người lập tức bùng lên, chưa đi được mấy bước thì cậu đã hoa mắt, chân cũng nhũn ra không bước nổi.

Cậu cố gắng bước xiêu xiêu vẹo vẹo về phía trước vài bước, đang định gọi taxi về nhà thì tay lại bị một người nắm lấy.

Văn Thanh quay đầu lại, nhưng mơ mơ màng màng không nhìn rõ được khuôn mặt của người kia.

“Tiểu Thanh, em say rồi, để anh đưa em về.”

Văn Thanh sững người hai giây rồi mới nhận ra người vừa nói là ai, cậu còn chưa kịp phản ứng thì Ngô Bân đã kéo tay cậu mở cửa một chiếc xe taxi.

Tuy đầu óc Văn Thanh lúc nãy cũng chẳng tỉnh táo lắm, nhưng trong vô thức cậu không muốn đi cùng Ngô Bân, nên cậu mượn rượu bắt đầu giãy giụa.

“Anh Ngô...... Em tự về được...... Anh....Anh cứ vào trong đi, tiệc còn chưa kết thúc mà......”

Lúc này Ngô Bân đã chẳng thèm giả vờ tươi cười nữa, anh mang vẻ mặt âm trầm kéo tay người đang ngà ngà say vào trong xe taxi: “Tiểu Thanh, để anh Ngô đưa em về.”

Sức lực của Văn Thanh vốn yếu hơn Ngô Bân, hơn nữa giờ cậu còn say đến mơ màng, nên cuối cùng bị Ngô Bân kéo vào xe.

Tài xế taxi thấy dáng vẻ giãy giụa của Văn Thanh, thì nhìn Ngô Bân đầy dò xét qua kính chiếu hậu, rồi nói: “Người anh em, cái anh bạn kia hình như không muốn đi cùng cậu, cậu đừng ép người khác chứ. Kiểu này là tôi không chở đâu!”

Ngô Bân giữ chặt hai tay của Văn Thanh, lạnh lùng nói: “Anh cứ chạy xe giùm tôi, đây là đứa bạn tôi đang say rượu, tôi phải đưa nó về nhà.”

Tài xế hơi xấu hổ, hỏi: “Đi đâu nhỉ?”

Ngô Bân nói địa chỉ nhà mình ra.

Văn Thanh cũng chưa say đến mức không biết gì cả, nên nghe Ngô Bân nói một nơi không phải nhà cậu, cậu liền bảo: “Bác tài, đi tiểu khu XX. Anh Ngô...... Anh nói sai địa chỉ rồi......”

Ngô Bân thấy khuôn mặt đỏ ửng vì say của Văn Thanh, cũng không thèm để ý mấy việc này nữa: “Ừ, vậy về nhà em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương