Tốt, Em Nói Đó
Chương 74

Kỳ nghỉ đông ở đại học rất dài, lúc Hàn Dĩ Nặc đi về còn cách kỳ nghỉ tết một khoảng thời gian.

Buổi trưa Nghiêm Đông Kỳ làm một bàn ăn lớn, Hàn Dĩ Nặc ăn xong trực tiếp nằm vật ra ghế salong, miễn cưỡng chống đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ đang ở trong bếp rửa chén bát.

“Hàn Dĩ Nặc, em hiện giờ càng ngày càng thành đại gia rồi, trở về cũng không giúp anh hai em rửa bát nữa.” trong phòng bếp không khí nóng bức, Nghiêm Đông Kỳ lúc rửa xong bát đĩa thì người đổ mồ hôi. Hắn đem tạp dề của thiếu nữ hình phấn hống lá sen bỏ xuống, đi tới trước mặt Hàn Dĩ Nặc hướng về đùi của hắn quất một cái không nặng không nhẹ.

Hàn Dĩ Nặc lười biếng nở nụ cười, đưa một góc tạp dề chưa kịp cởi ra kéo đến, hướng về phía mình dùng sức kéo một cái, Nghiêm Đông Kỳ không kịp phản ứng liền ngã về phía salong.

Người đàn ông bị kéo đến một chân quỳ trên sopha, thân thể cũng không khống chế được hướng vào trong ***g ngực Hàn Dĩ Nặc. mắt thấy hai khuôn mặt suýt đụng nhau đến nơi, Nghiêm Đông Kỳ vội vã đưa tay chống đỡ trên thành sopha, gấp gáp đứng thẳng trong không trung.

“FML.” trước mắt Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên hiện rõ khuôn mặt góc cạnh đẹp trai của Hàn Dĩ Nặc, trong nháy mắt hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Hai người cứ cách nhau như thế nhìn nhau vài giây cho đến khi Nghiêm Đông Kỳ đem đầu né tránh, một lần nữa thẳng eo đưa tay đến trên đùi Hàn Dĩ Nặc vỗ một cái: “Em có thể bình thường một chút được không?”

Hàn Dĩ Nặc vươn người ngồi xếp bằng trên sopha, có chút tiếc hận “Sách” một cái: “Thật đáng tiếc, em còn tưởng rằng có thể cứ thế tiếp cận mà hôn một cái chứ.”

Nghiêm Đông Kỳ bị lời nói mãnh liệt trắng ra của hắn làm hoảng sợ, phản xạ có điều kiện lại muốn dùng tạp dề quất hắn một cái. Chờ cánh tay đang ở trên không trung lại sợ thanh niên giở trò cũ, không thể làm gì khác là miễn cưỡng ép buộc chính mình dừng lại hành động, nhìn qua chẳng khác gì bị điều khiển ti vi ấn tạm dừng, nghĩ lại có bao nhiêu ngu ngốc.

“Hàn đại gia, em đừng có mặt dày như vậy?” Nghiêm Đông Kỳ khụ một tiếng, miễn cưỡng trừng người thanh niên trước mắt, xoay người đi tới nhà bếp đem tạp dề vắt trên ghế nhựa.

Hàn Dĩ Nặc cười cười hai tiếng: “Muốn mặt em mỏng sao? anh nếu bây giờ hôn em một hơi từ đây tới thùng rác thì rồi một vòng từ đó trở về là được rồi.”

“dựa vào cái đức hạnh ăn trưa của em, anh giờ cứ thế nhào tới thì khẳng định em sẽ phun hết thức ăn lúc nãy lên mặt anh không chừng?” Nghiêm Đông Kỳ đứng dựa vào bàn ăn uống ly nước, đem ly nâng lên nhìn qua hướng Hàn Dĩ Nặc: “uống nước không?”

Hàn Dĩ Nặc lắc đầu một cái, xấu xa nở nụ cười: “Không uống, ăn trưa còn đang no nè. em sẽ không đến nỗi phun trên mặt anh đâu, có điều chắc chắn cũng phải có dòng suối nhỏ róc rách đi xuống. Chỉ sợ anh còn hôn chẳng được lâu ấy chứ.”

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy không thể cứ nói việc hôn đến hôn đi tình chàng ý thiếp rồi lại hôn đến hôn đi đảo quanh chuyện này, liền đứng thẳng đi tới đứng bên sopha cúi đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc một cái: “Hàn thiếu, em hiện tại sao càng lớn càng thay đổi thế cơ chứ? Trước đây em là người bình tĩnh thận trọng xuất thân từ gia đình bần nông cũng là một thiếu niên ngoan ngoãn như thế nào?”

Hắn nói xong liền hướng về bả vai Hàn Dĩ Nặc đẩy một cái: “dịch sang bên kia ngồi qua đi, cho anh ngồi với, nhìn cái tư thế của em xem, ngồi đúng chính giữa, nếu đổi thành trên đường lớn thì dịch em ra còn có thể ép được bảy mươi, tám mươi người đấy.”

“Anh ngồi xuống đi, được rồi mà.” Hàn Dĩ Nặc đặt tay trên bả vai Nghiêm Đông Kỳ đem hắn nhấn xuống giữa sopha ngay bên cạnh.

Nghiêm Đông Kỳ ngồi vào chỗ của mình liền vỗ đùi hắn một cái: “Anh cũng không phải chỉ da với gân, không cần em lúc kéo lúc đẩy như thế, phiền chết rồi. Hàn Dĩ Nặc em sau này trước mặt anh không cần dở chứng được không, anh thấy em trước mặt bạn học vẫn bình thường à.”

“Em đây thay đổi như thế anh thích không?” Hàn Dĩ Nặc lại tiến tới dán lại gần mặt hắn, cười híp mắt hỏi.

Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ, đưa tay đẩy đầu hắn đang gần sán lại gần: “Em còn định làm gì nữa đây hả?”

Thanh niên thấy hành động chống đỡ của hắn thì dừng lại, nhưng động tác dưới tay vẫn không dừng lại, duỗi ra cánh tay buông lỏng vòng lấy Nghiêm Đông Kỳ, hướng về mặt hắn kề sát.

Hắn cảm giác thân thể người đàn ông trong tay cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy ra cánh tay của mình.

Hàn Dĩ Nặc im lặng cười khẽ một tiếng, sau đó đặc biệt nghiêm túc mở ra một đề tài: “Thời gian nghỉ đông rất dài, em muốn đi làm công được không?”

Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, rất nhanh đáp ứng, tâm trạng cực kỳ thoải mái: “Được đó.”

Hắn thoải mái đồng ý ngược lại khiến Hàn Dĩ Nặc phản ứng không kịp, ở trong ấn tượng của Hàn Dĩ Nặc Nghiêm Đông Kỳ vẫn rất thương hắn, vốn còn cho rằng phải phí đến một phen miêng lưỡi khuyên a khuyên một hồi, không ngờ người đàn ông này lại phản ứng nhanh lẹ như thế tự dưng hắn thấy có chút không vui.

“Anh sao lại đáp ứng thanh như thế?” Hàn Dĩ Nặc đem cằm đặt trên bả vai Nghiêm Đông Kỳ.

Lúc nói chuyện cằm của hắn hơi động đậy, đâm vào bả vai làm hắn có chút ngứa, người đàn ông có chút né tránh, kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: “Vậy em nói anh nên biểu hiện thế nào? Khóc lóc kêu trời ôm bắp đùi em kêu Dĩ Nặc em không được đi hả?”

Hàn Dĩ Nặc dừng một chút: “Em còn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản em một lúc đấy?”

“Thiếu đánh, dù anh thực sự ngăn cản em thì lão nhân gia ngài cũng sẽ tìm ra được lý do khuyên anh đáp ứng không phải sao. vậy chẳng bằng anh thẳng thắn đáp ứng để không bị em phiền. Hiện giờ đây là bước đầu tiên, cũng là cơ hội tốt cho em bước ra bắt đầu độc lập kinh tế, em không phải đang vô cùng phấn khởi đang ở trong tứ thế chổm hổm chuẩn bị xuất phát sao?”

Hàn Dĩ Nặc nói hắn nói đến ngây ngốc sửng sờ, không biết trả lời như thế nào cho tốt.

Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng không có ý định nghe hắn nói gì, tự mình độc thoại bản thân tiếp tục nói: “Anh đã sớm nói cùng em không phải sao, em có lẽ sẽ thấy so với người ta đều cảm thấy thua thiệt, cũng cảm thấy đặc biệt xấu hổ, em mượn một quyển vở cũng nhớ kỹ báo ân. Người sống trên đời cũng không dám nói bản thân sẽ mãi mãi sống không chết, nhưng ít nhất cũng phải sống đến sáu mươi, bảy mươi tuổi mới có thể chết đi đúng không, em tích thủy chi ân đến tháng ngày chết cũng báo đáp vẫn còn xa đấy.”

Nghiêm Đông Kỳ đưa tay ở trên lỗ tai Hàn Dĩ Nặc nặn nặn: “Thế nhưng nếu em muốn ra ngoài xã hội từng bước từng bước tiến tới, anh khẳng định sẽ không ngăn cản em, em cũng là đàn ông trên dưới hai mươi rồi, nên trưởng thành rèn luyện tự tìm kinh nghiệm cũng không có gì không tốt, hơn nữa mặc kệ em kiếm được mấy đồng tiền thì trong lòng em sẽ thấy cuộc sống chân thật cân bằng không phải sao.”

Nghiêm Đông Kỳ hướng về phía thanh niên chế nhạo nở nụ cười: “Không phải như thế thì Hàn thiếu em vẫn luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, cảm thấy chính mình kém cỏi bị anh hai bảo hộ dưới cánh tay, anh trai hắn sẽ không có cách nào ỷ lại hắn, mười chiêu cong, tâm đắc cong tự chết trong trứng đi.”

Hàn Dĩ Nặc bị hắn nói đến xấu hổ, thế nhưng Nghiêm Đông Kỳ xác thực đã nói chính xác lời trong tâm hắn để quyết định đi làm. Hắn không vì gì khác, cũng chỉ muốn là một người độc lập, có thể cùng Nghiêm Đông Kỳ đứng một nơi, cũng có thể cho bản thân một cuộc sống ổn định, để có một lý do chính đáng có thể yêu thích hắn.

Mặc dù trên mặt có chút sốt nhưng trong lòng vẫn cực kỳ hạnh phúc. Không có chuyện gì so với việc người khác có thể hiểu được những điều muốn nói trong lòng mình càng hạnh phúc hài lòng hơn, hơn nữa người này lại là người mình thích.

Liền hắn lại có chút không khống chế được hướng về bả vai Nghiêm Đông Kỳ sượt sượt, thấp giọng nói: “Anh đem em phân tích rõ ràng như thế, em ít nhiều sẽ biết xấu hổ nha.”

“Vậy em có tính toán gì?”

“Cũng chỉ là nghỉ đông cùng nghỉ hè đi làm công. học kỳ trước có đi bữa tiệc đón người mới gặp được một người học ngành tài chính, quan hệ cũng thân thiết. giờ đang chuẩn bị cùng hắn tính toán các khoản, nếu như đi làm cũng phải dùng đến. Tiền vốn em định lấy tiền của chị em để lại đang ở trong thẻ.” Hàn Dĩ Nặc vừa nói chuyện cũng càng chấp nhất hành động tựa trên cổ Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ gật gù: “Nghe cũng được đấy, vậy em cứ lăn lộn tinh thần làm nên sự nghiệp đi. anh hồi cao trung trong túi chỉ mười ba đồng năm còn bắt đầu cân nhắc việc mở quán đây, cũng không như em thông minh như thế, còn nghĩ đến việc cao xa. Cũng là em có tiền, cũng chính là tùy hứng.”

Hàn Dĩ Nặc ở hõm vai hắn trầm thấp nở nụ cười, lại sượt hai lần.

“Em giờ còn sượt sượt không thể ngồi yên được à, chó con Dĩ Nặc? anh nhắm mắt lại còn tưởng rằng bên cạnh đang có con uông uông đây.” Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ hướng sang bên cạnh né tránh.

Thanh niên nghe nói thế tâm liền động: ”Anh hai, chúng ta nuôi chó đi, chó Husky, thế nào? Em cảm giác cực kỳ đáng yêu.”

Nghiêm Đông Kỳ đẩy Hàn Dĩ Nặc đang kiên trì bền bỉ như đai an toàn vòng qua eo mình, chậm rãi xoay người đứng lên, sau đó lười biếng liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Em đừng vớ vẩn, nghĩ thì hay lắm, trong nhà chúng ta, người với chó, cũng chỉ có thể cho một loại ở trong nhà, em tự mình cân nhắc đi.”

Hàn Dĩ Nặc căn bản không nghe thấy rõ Nghiêm Đông Kỳ nói gì, chỉ cảm thấy ánh mắt lười biếng quét lại đây khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, cả người no ấm nảy sinh lên ý niệm *** dục.

Hắn ngồi thẳng dậy đã nghĩ tiến đến hôn một chút, kết quả bị Nghiêm Đông Kỳ phát hiện ý đồ, ngón tay đâm ở trên trán hắn đẩy trở về ghế salong: “Đàng hoàng một chút coi, còn muốn nhào đến sao? đồ lưu manh~”

Sau đó xỏ dép hướng về gian phòng của mình bước tới.

Hàn Dĩ Nặc tựa trên ghế salong nhìn bóng lưng người kia, không tự chủ được cười khẽ.

Khoảng thời gian này từng ngày trôi qua khiến Nghiêm Đông Kỳ thực sự sốt ruột.

Một năm qua nhanh Hàn Dĩ Nặc đã một lần nữa đi tới trường, trong nhà chỉ còn mỗi mình hắn khiến hắn thấy tương đối không quen.

Sau đó dựa vào lý do đầu xuân hoa về đua nở lại bắt đầu sắp xếp cho hắn tìm bạn gái. Hắn cũng không rõ mẹ đối với chuyện này lại để bụng như thế, so với sân chơi khiêu vũ còn thấy mãnh liệt hơn. Khiến hắn thấy thực sự chịu không nổi.

Hắn đã có tuổi cũng không phải ngỗ nghịch tệ hại như trước, giờ mẹ hắn còn hai ba ngày cứ đi tìm con gái cho hắn, mặt khác cũng chẳng hiểu ra sao đặc biệt có tật giật mình trăm phương ngàn kế không có Hàn Dĩ Nặc biết chuyện này, quả thực mệt chết người.

Nghiêm Đông Kỳ không thể giải thích nổi chuyện này, trước đây làm hoàng đế hứng thú bừng bừng hàng năm cũng chọn đủ loại nữ tú đi chơi, thực sự củ cải xanh củ cải đỏ thứ đồ gì cũng đều ăn được, một chút cũng không gọi kén ăn.

Cuối cùng chết người nhất chính là từ nửa năm trước đến nay vì đường phố sửa sang cải cách, chuyện làm ăn từ từ suy thoái: “Đông” gần đây làm ăn càng ảm đạm,

Hắn vốn đang cân nhắc có thể hay không đợi đến mùa xuân, lại đến mùa động dục của động vật, chuyện làm ăn tốt xấu cũng có thể ổn đi. nhưng không nghĩ tới khi mùa xuân đến nhưng tình trạng làm ăn cứ như nghỉ đông ủ ấm mãi không dứt.

Một cửa hàng miễn cưỡng đủ vốn kiếm không được lời, ba quán còn lại cũng không có chuyện gì về tiền bạc. hắn cũng không phải vì chuyện ấy là thiếu tiền mua thuốc. cho dù có như vậy thì xưa nay Nghiêm Đông Kỳ cũng không có ý định đem quán này bán đi, nói thế nào đi nữa đây cũng là quán đầu tiên hắn làm ăn, đừng nói đến cảm tình, chính là chỉ mạch điện trục trặc thôi cũng làm hắn đau lòng không thôi.

Vấn đề là hắn không có ý định, không có nghĩa là người khác không có ý định.

Cách vách quán bar là một nhà xông hơi tắm rửa không tính là lớn. Con đường này trước đây vốn loạn, đầy đủ hạng người đều thích đóng quân ở chỗ này, vì lẽ đó “Đông” Cũng không thể thiếu phong cách quần ma loạn vũ.

(Quần ma loạn vũ: một bọn người xấu đang múa may trên vũ đài chính trị)

Nói là nơi tắm rửa cũng chính là tắm rửa là thứ yếu, lợi nhuận chủ yếu đều dựa vào mấy người đàn ông vào đấy cũng chỉ nhìn con gái người ta ăn mặc mát mẻ mà thôi.

Không nghĩ tới hiện tại đường phố quy về một lối, mười nhà tắm rửa đều vì chuyện này mà đóng cửa dẹp tiệm làm ăn, tình cờ chỉ có nhà kiên trì làm việc cả đêm về nam đồng bào tìm lợi ích, phần còn lại là mấy nhà tắm ra vẻ đường hoàng thành thật tắm rửa cũng bị máy năng lượng mặt trời cũng nhiệt điện làm cho chuyện làm ăn tương đối thảm hại.

Sát vách “Đông” là một nhà tắm rửa tiên phong nhờ phúc nam đồng chí để sáng tạo hạnh phúc.

Chủ quán kia Nghiêm Đông Kỳ cũng quen biết, họ Tôn, người cùng ngành còn gọi một tiếng “Anh Hưng”. Lúc cao trung mới đầu lăn lộn đã quen biết lẫn nhau, có điều hai người không phải cùng lứa tuổi, so với bản thân già hơn mười mấy năm, ông ta mới bắt đầu phát triển mấy năm gần đây, hoàn toàn dựa vào mấy nơi tắm rửa linh tinh kiếm lời.

Người gọi là “Anh Hưng” rõ ràng không giữ được bình tĩnh như Nghiêm Đông Kỳ, chuyện làm ăn bắt đầu suy thoái hạ xuống thì bắt đầu đứng ngồi không yên, chuẩn bị thừa dịp có tiền trong tay đổi nhà tắm rửa thành nhà KTV. Thế nhưng nhà này nhìn cũng nhỏ, trước dù sao cũng chỉ nghĩ đến làm nhà nhỏ nên không mua đất rộng, giờ đột nhiên đánh chủ ý đến hàng xóm bên cạnh.

Bên cạnh là siêu thị rất nhanh sẽ bị thu hồi, sau đó đều xuất hiện mấy loại người chạy tới thuyết giảng cho Nghiêm Đông Kỳ đem cửa hàng chuyển nhượng.

Vừa mới bắt đầu đều là những người mặc trên người áo lụa mỏng manh, cổ áo có thể mở rộng thấy rõ được rốn của mấy cô gái trẻ tuổi, mỗi lần Nghiêm Đông Kỳ nhấc mí mắt đều nhìn thấu các cô phần lớn cũng vì tổ chức kính dâng tâm huyết của mình.

Sau đó mấy cô gái thấy không có hiệu quả, đại não “Anh Hưng” nghĩ về mặt tương đối khác biệt, lại bắt đầu tìm mấy thằng bé tuấn tú chạy tới thuyết giảng. Từng người từng người mặc quần đặc biệt bó sát, quả thực muốn ôm chặt ra bao nhiêu đường viền thì có bấy nhiêu đường viền, nói chuyện thì tay không ngừng hoạt động hướng về đùi Nghiêm Đông Kỳ sượt qua, quả thực chuẩn xác không khác gì trên tay cài GPS.

Sau đó nhìn thấy “Sắc” Cũng không chút tác dụng, một lần nữa tìm người giả dạng đặc biệt nhiều tiền được xưng là quản lý đến cùng Nghiêm Đông Kỳ nói chuyện, theo sau đều là ba, năm người bảo tiêu mặc vét đen đen kính râm, dân tộc Hồi nhìn qua cực kỳ xa hoa nói: “Ông chủ Nghiêm ra giá đi, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Sau đó dân tộc Hồi bày ra tư thế mày nếu không muốn tiền của ông, ông đây sẽ liều mạng biến mày thành bộ dạng trâu bò cực kỳ đức hạnh.

Nghiêm Đông Kỳ đã nhiều năm ở trong xã hội, cũng chẳng phải là người bạch đạo lăn lộn mà sống đến giờ, gần như vậy chỉ đốt thuốc mặt lạnh nhìn bọn họ cứ định kỳ đến quán diễn tập vở The Matrix, lại nhìn bọn họ thất bại tan tác trở về, nhìn đến phiền muốn chết người.

Hắn buổi tối vừa đi một vòng “Đông” xem xét, nhìn cửa hàng một bộ yên ắng quạnh quẽ mà cau mày, dặn dò mấy người phục vụ về nghỉ ngơi, chính mình đem quán đóng cửa, có chút phiền muộn đi về nhà.

Mới đi được nửa đường thì vừa nhận được điện thoại Mục Tử Lễ, lời lẽ ý tứ chính là đi ra ăn uống linh tinh nói chuyện phiếm.

Hắn nhớ lại quá khứ một hồi, kỳ thực mình và Mục Tử Lễ gặp nhau rất nhiều lần, một tháng cũng phải năm sáu cuộc nói chuyện, so với hẹn hò yêu đương còn nhiều hơn.

Vốn đang muốn cự tuyệt, thế nhưng lại nhấc không được tinh thần vì “Đông” mà phiền lòng, liền đồng ý quay đầu hướng về quán khác cũng Mục Tử Lễ gặp mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương