Top Top FULL
-
Chương 17
Sau ba ngày được giới thiệu quảng bá, bộ phim đã được công chiếu và được bán trên trang web chính thức của DEEP, giá không cao, với giá 9 tệ là có thể tải về xem.
Mặc dù nạn vi phạm bản quyền vẫn đồng thời tràn lan nhưng hầu hết các fan vẫn chọn cách ủng hộ bản quyền.
Trong vòng một tuần, nó đã trở thành bộ phim có doanh thu cao nhất trong lịch sử.
Hai công ty đều kiếm được rất nhiều tiền, cũng làm cho bầu không khí của đoàn làm phim trở nên sôi động hơn rất nhiều.
Tân Phi Phi mới thấy hai người bọn họ đã vội vã cười nịnh nọt nói: “Phim của anh Dã với anh Nguyên Chân ngày hôm qua em mới xem, hai anh đóng hay quá, em xem đến cảnh cuối mà cũng phải khóc.”
Đường Nguyên Chân không thể hiện cảm xúc gì, ngược lại Hạ Dã nhận lợi khen này vô cùng tự nhiên: “Có tôi thì đương nhiên phim không dở được.”
Đường Nguyên Chân bởi vì câu nói này mà sắc mặt nhìn thoáng qua dịu đi một ít, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng có mấy phần ý cười
Ngay cả Dương Bồi cũng phải nói trong trường quay: “Đóng cũng ổn.”
Tuy là Dương Bồi chỉ dùng từ “ổn” để nhận xét, nhưng đó dù sao cũng là Dương Bồi mắt cao hơn đầu, năng lực nghiệp vụ là tiếng lành đồn xa, có thể được một lời khen tốt của anh ta, cũng đồng nghĩa với việc được đánh giá có năng lực tót.
Tiếng trình quay < Bẫy Rập > vẫn tiến hành rất thuận lợi, mặc dù Dương Bồi là một đạo diễn có tiếng nghiêm khắc lại hay đổi ý, nhưng từ trước đến nay chỉ khó khăn ở những chỗ quan trọng nhất, những phần khác thì tùy ý bọn họ phát huy, còn thường thường tùy ý thay đổi kịch bản ngay trên phim trường.
Biên kịch phiền muộn không thôi, cứ cách vài ngày lại nhận được điện thoại, nếu đã vậy thì thà đi theo quách đoàn phim cho rồi.
Cảnh quay ngày hôm nay là ở TTTM, trước đó đoàn phim đã xin phép trước nên chỉ dựng cảnh ở trên tầng trệt, bỏ bớt những nhân viên không cần thiết.
Trên người Hạ Dã vẫn là bộ đồng phục học sinh kia, đi theo phía sau Đường Nguyên Chân đi vào trong cửa hàng.
Thái độ Chung Cù rất ôn hòa, dẫn cậu vào một cửa hàng là thương hiệu lớn được đặt ở ngay mặt tiền.
Người bán hàng đi qua chào, biết nhìn người nên đã cười hỏi: “Là chọn cho anh chàng đẹp trai này à?”
Chung Cù mặc một bộ đồ vest màu xám, có lẽ do thấy nóng nên đem cởi áo vest ở ngoài mà khoác lên trên cánh tay, nút áo sơ mi cũng đã mở ra hai nút “Đúng thế” anh quay đầu nói với Đới Tri Tiếu rằng: “Thích cái gì thì cứ nói, anh rể cũng không biết mấy đứa trẻ giờ thích cái gì, nếu giúp em chọn sợ em lại không thích.”
Ánh mắt Đới Tri Tiếu lướt qua chỗ xương quai xanh của anh, lòng có chút không yên: “Vâng ạ, cảm ơn anh rể.”
Cậu nói không được cảm giác của mình đối với Chung Cù là gì.
Chung Cù đến nhà bọn họ chưa tới hai tháng xong đã kết hôn ngay với Đới Tri Nhiễm rồi, dù sao xét về tướng mạo, sự nghiệp, tính cách đều là điều kiện cao cấp, quả thực vô cùng xứng đôi với Đới Tri Nhiễm.
Cộng thêm Chung Cù nói cha mẹ mình đã mất từ trước, những thân thích ở trong nhà cũng không nhiều, Đới Tri Nhiễm cưới vào nhà cũng không phải chịu cảnh mẹ chồng – nàng dâu gì, Đới Đàn và Tần Phi Yến cũng không thể bới ra bất cứ khuyết điểm gì của người con rể này.
Chung Cù đối với cậu em vợ mình xem như là hết sức có lòng, căn hộ tân hôn của họ ở khu đẹp nhất thành phố, cả một tầng rộng gần 200 mét vuông, không lâu sau kết hôn Chung Cù đã kêu Đới Tri Tiếu chuyển qua ở.
Chỗ này cũng gần trường học, còn có người làm bán thời gian nấu ăn cho, Chung Cù và Đới Tri Nhiễm cũng có thể để ý chăm cho cậu, Đới Đàn và Tần Phi Yến cũng rất vui vẻ mà để Đới Tri Tiếu chuyển qua.
Đới Tri Nhiễm làm công việc kiểm toán, trong mười ngày thì có chín ngày toàn phải đi công tác, bay khắp nơi trong cả nước, trong nhà chỉ có Đới Tri Tiếu và Chung Cù chung đụng lại với nhau nhiều hơn.
Cái tuổi này của Đới Tri Tiếu có chút nổi loạn, cũng không quá thích việc phải giao tiếp với người lớn, nhưng Chung Cù cũng không có tỏ vẻ kể cả người lớn với cậu, cộng thêm sự nghiệp của anh nổi trội, tính cách cũng rất dễ thân cận, trong đáy lòng của Đới Tri Tiếu đối với anh ít nhiều gì cũng có vài phần ngưỡng mộ.
Nhưng cậu lại có cảm giác sự quan tâm của mình đối với người anh rể có hơi nhiều hơn mức bình thường.
Chỉ cần Chung Cù xuất hiện, trong mắt Đới Tri Tiếu cứ như không chứa nổi người khác nữa, tâm tư di chuyển theo ánh mắt, lại luôn nhìn như miên man suy nghĩ điều gì đó.
Đới Tri Tiếu không thể gọi cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy khi vừa tiếp cận đối phương đã thấy có hơi miệng khô lưỡi khô.
“Tiếu Tiếu, nhìn được không? ” Chung Cù lúc đầu còn gọi cậu là Tri Tiếu, về sau anh cũng bắt chước Tần Phi Yến mà gọi cậu là Tiếu Tiếu, “Nhìn thấy thích thì thử mang vào xem, giày lúc mang ở trên chân so với lúc đặt trên kệ, nhiều khi mang vào lại thấy không giống nữa.”
Đới Tri Tiếu nãy giờ vẫn còn đang thất thần, cũng không có chú ý nhìn ngắm, nghe anh nói như vậy, thì chỉ ngón tay đặt ở đôi giày giữa nhất “Em muốn thử đôi này.”
Người bán hàng lấy ra size giày của cậu, Đới Tri Tiếu nhận lấy, ngồi trên băng ghế thấp để thử giày.
Cậu kéo lưỡi giày ra để mang vào trong, ngay cả dây giày cũng lười nớ ra, lúc này đương nhiên sẽ không xỏ vào được.
Ở trước mặt cậu, Chung Cù ngồi xổm người xuống, đem áo vest khoác trên cánh tay đặt trên băng ghế, cúi đầu giúp cậu cởi dây giày ra, “Đừng có vội quá.”
Đới Tri Tiếu không nghĩ tới anh sẽ ngồi xổm xuống giúp cậu mang giày, trong lúc nhất thời toàn thân đều căng thẳng, hai tay theo bản năng mà túm vào lớp vải ghế, từ trên mà nhìn chòng chọc xuống vào đỉnh đầu của Chung Cù.
Từ góc độ này nhìn sang, cổ áo sơ mi của Chung Cù có lơi lỏng lẻo, ánh mắt của cậu từ hướng xương quai xanh kéo dài xuống, gần như vẫn có thể mơ hồ thấy hai ‘hạt đậu’ trong ngực.
Chung Cù cẩn thận mở dây giày, nhìn anh dễ dàng nhét chân cậu vào rồi cột dây giày vào, lúc này mới đứng lên: “Rất hợp với em.”
Đới Tri Tiếu thu hồi ánh mắt, nhìn ngắm đôi giày mình mang trong gương, nhìn đúng là rất bảnh.
Cậu vừa mới xem qua nhãn giá, hơn 8,300 tệ (~30tr)một đôi, là mất đứt mấy tháng tiền tiêu vặt của cậu rồi.
Dù Đới Tri Tiếu cũng thích những thứ phù phiếm, nhưng dù sao anh rể thì vẫn cứ là người ngoài, liền kéo tay áo của Chung Cù nhẹ giọng nói: “Anh rể à, mắc quá đi, khỏi mua đi anh.”
“Khách khí cái gì ” Chung Cù quay tay lại nắm vào tay của cậu, dùng sức ngắt một cái vào ngón tay của cậu rồi mới thả tay ra, cúi đầu cười cười, “Thích thì mua cho em.”
Đới Tri Tiếu còn muốn nói cái gì, Chung Cù lại đè bả vai của cậu xuống, đã nói người bán hàng đi qua để đem đôi giày đi tính tiền.
Trong ngày hôm đó Chung Cù mua cho cậu không ít thứ, mấy cái áo thun mấy cái quần rồi hai đôi giày, xách trong tay bao lớn bao nhỏ, trên túi shopping toàn là những nhãn hàng cao cấp, lúc Chung Cù cà thẻ tín dụng vốn cũng không thèm buồn nhìn giá cả.
Đới Tri Tiếu dù vẫn luôn thấy hoảng hốt, nhưng trong lòng lại đang hò reo, dù gì một cậu học trò mới mười bảy mười tám tuổi cũng rất dễ để thấy thỏa mãn.
Nếu có thể có một người giỏi giang tuyệt vời như thế nuông chiều, nghe theo ý mình, hẳn nhiên cậu sẽ thấy rất vui.
Lúc chen lấn nhau trong thang máy, Chung Cù bị người từ phía sau va vào một phát.
Đới Tri Tiếu mới vội vàng vươn tay ra để bảo hộ anh, người không ngừng chen đi vào trong, Chung Cù lảo đảo mấy bước, hoàn toàn ngã vào trong ngực cậu.
Trái tim của Đới Tri Tiếu không thể khống chế được mà đập thình thịch, cậu buông mắt nhìn thấy Chung Cù thuận theo mà dựa vào bả vai của mình, vô ý thức nắm thật chặt vào cánh tay của cậu.
*
“Hôm qua anh mặc bộ vest màu xám nhìn đẹp trai lắm.”
Hạ Dã bắt chéo chân, tựa ở đầu giường hút thuốc, hờ hững để cả người trần truồng, đến đồ lót cũng không thèm mặc vào.
Đường Nguyên Chân bị anh ‘hành’ hơn cả tiếng đồng hồ, lúc này vẫn chưa lấy lại được sức, cũng trần truồng nằm ở trên giường, người tựa vào Hạ Dã ôm eo anh.
Khuôn mặt Đường Nguyên Chân dán sát vào da nơi tay anh, hôn một cái lên xương hông của anh: “Bớt hút một chút đi!”
Hạ Dã đổi thuốc lá tay kia, cách xa Đường Nguyên Chân chút: “Khói bay qua chỗ anh à? “
Giọng Đường Nguyên Chân khàn đi: “Không có.”
Hạ Dã nhướng mày, cúi đầu hào hứng nhìn hắn: “Hôm nay anh muốn quản em nữa à.”
Đường Nguyên Chân không thể đoán được tính tình của anh, nghe giọng như thế cũng không biết có tức giận hay không, ngay lúc ấy cả người đã cứng lại rồi, đàng hoàng rút tay về không dám ôm anh nữa, chống người dậy giải thích: “Ý anh không phải thế, xin lỗi em, chọc giận em làm em mất vui.”
Hạ Dã nhìn chằm chằm hắn, ý tứ không rõ, đáy lòng Đường Nguyên Chân có chút hoảng sợ, muốn lấy lòng anh mà kề vào muốn làm miệng cho anh.
Hạ Dã bóp cằm của hắn đem người kéo lên, cười nói: “Sao anh nhát thế, mới đó mà đã sợ à.”
Đường Nguyên Chân thế mới biết anh cũng không có giận gì, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thuốc còn chưa hút xong, Hạ Dã dí đầu thuốc, đứng dậy mở cửa sổ cho bay bớt mùi:”Sợ cái gì, cũng đâu nói là không cho anh quản, phản ứng này của anh cứ như là bình thường em ngược đãi anh lắm vậy.”
Trong giới này ai chả biết Hạ Dã có tính cách âm tình bất định, đụng phải vẩy ngược là sẽ nổi điên, khi đã phát điên lên thì đúng là như muốn liều mạng với người ta.
Đường Nguyên Chân mới tiếp xúc với anh có mấy tháng, cũng biết anh ghét nhất chuyện người khác xen vào vấn đề của mình.
Lúc nãy không để ý nên mới nói hớ mấy câu, chạm đúng vào chuyện Hạ Dã ghét nhất.
Nhưng Hạ Dã đã nói mấy câu xoa dịu thế này rồi, cũng không có bất kỳ ý tức giận gì, trong lòng Đường Nguyên Chân là một trận ấm áp, cách Hạ Dã đối xử với anh quả thực là càng ngày càng tốt.
“Sợ em chết sớm hả?” Hạ Dã khụy một gối lên cạnh giường, cười nhìn hắn, “Chết rồi anh thành ‘’góa phụ trẻ đẹp’”
Đường Nguyên Chân nghe anh nói câu không có kiêng kỵ như thế, nóng nảy: “Đừng có nói lung tung!”
Hạ Dã cười dữ dội hơn, cúi đầu hôn một cái lên miệng anh: “Chết thì chết, em để lại hết tài sản cho người góa phụ xinh đẹp này, anh thấy sao?”
Đường Nguyên Chân trách mắng: “Hạ Dã!”
“Được rồi được rồi, không giỡn với anh nữa.
” Hạ Dã ngồi xuống, đem người kéo lên trên chân mình, “Thật ra em cũng không kiêng kỵ gì mấy chuyện này, em vốn không cha không mẹ, chả có gì níu kéo trên đời này.”
Đường Nguyên Chân nghe anh nói như vậy thì hơi dịu xuống, đầu dựa vào ở trên vai anh, chỉ nói câu phủ định: “Không được. “
Hạ Dã vỗ vỗ lưng của hắn, đột nhiên hỏi: “Em vẫn muốn hỏi anh trước giờ, anh có phải là trẻ mồ côi không? “
Đường Nguyên Chân nói: “Không phải.
Ba của anh là thứ bỏ đi, lúc lên cơn nghiện còn có thể đánh mẹ anh.Lúc anh mười bốn tuổi ông ta bị tai nạn xe chết, trong nhà còn dư lại một đống nát vụn, đều do mấy người trong sòng bạc phá, còn có đán cho vay nặng lãi, nói không trả tiền là sẽ đem mẹ anh mang đi bán làm gái điếm.
Anh vẫn đi làm để trả lại khoản nợ, về sau biết dòng phim này kiếm tiền nhanh hơn nên mới xin làm, không lâu sau khi đem tiền trả lại hết rồi, mẹ anh đã sinh bệnh qua đời.”
Hạ Dã cũng không an ủi hắn, loại người đàn ông mạnh mẽ như Đường Nguyên Chân cũng không cần những lời an ủi sáo rỗng.
Anh chỉ cúi đầu hôn một cái vào vành tai của Đường Nguyên Chân, thổi khí vào trong lỗ tai hắn: “Chúng ta bước vào cái giới này, đa phần cũng là do hoàn cảnh cả.”
Đường Nguyên Chân ôm cổ của anh: “Không có sao cả, nếu như anh không gia nhập vào giới này thì có lẽ anh cũng sẽ không biết được em.
“
Hạ Dã nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói rằng: “Làm cái nghề này nói cho cùng vẫn dùng tuổi trẻ để đánh đổi, cũng không thể nào làm cả đời.”
Đường Nguyên Chân ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Anh muốn đổi nghề? “
Hạ Dã lại không nói thêm nữa, chỉ nói là: “Có gì nói sau.”
Anh kéo hắn vào dính sát lại hôn trong chốc lát, rồi mới ôm Đường Nguyên Chân đi tắm.
Ngày thứ hai lúc bọn họ đến đoàn phim, thấy có mấy người lạ đi tới đi lui, thái độ của những nhân viên đoàn phim có vẻ căng thẳng.
Hạ Dã kéo lấy một nhân viên ánh sáng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Nhân viên ánh sáng nói: “Người bên phía đầu tư đến, nói là trong khoảng thời gian sắp tới sẽ tiến hành theo dõi tiến độ chặt chẽ.”
“Phía đầu tư? ” Hạ Dã cảm thấy khá kỳ lạ, phía đầu tư tới canh chừng tiến độ gì cơ chứ, huống hồ phía đầu tư không phải là Cao Sưởng sao, anh ta vốn là ông chủ lớn mà sao có thể rảnh rỗi vậy được?
Đường Nguyên Chân nói: “Đi trang điểm trước đi! “
Hạ Dã gật đầu, đang muốn đi vào trong, người ở bên trong đúng lúc đi đến, mấy người đàn ông đang vòng quanh một người để đi ra ngoài, người đó có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, một ánh mắt đầy khao khát đang nhìn lên người Hạ Dã, nhẹ giọng nói: “Anh Dã, đã lâu không gặp.
“
Sắc mặt Hạ Dã nặng nề xuống, hỏi: “Cao Dao, cậu bị bệnh hả?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook