Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu
-
Chương 453: Cho tớ khăn lông (Khăn tắm)! !
Nhu Nhu có chút bất bình nói: "Chẳng lẽ là bởi vì xin lỗi? Vậy tớ đi giúp cậu nói." Sau khi nói xong, Nhu Nhu lại là một dáng vẻ nhao nhao muốn thử.
Nhìn trên mặt Nhu Nhu lộ ra nụ cười, cô rất cảm tạ mình có một người bạn tốt như vậy. Cái gì cũng biết vì cô suy nghĩ, vô luận chuyện gì đều muốn che chở cô.
An Chỉ Manh dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Tớ quyên tiền không là vì danh tiếng, càng không phải là vì lấy lòng người khác, tớ quyên tiền chỉ là vì người mất đi gia đình, đứa trẻ mất đi cha mẹ, tớ chỉ muốn, sau này bọn họ có thể qua khá hơn."
Bỗng dưng, trong đầu An Chỉ Manh qua một cái ý nghĩ -- muốn đến tiệc rượu từ thiện nhiều một chút...?
đi, nếu không có dày vò.
Thật sự là vừa mệt lại khốn khổ, An Chỉ Manh không nghĩ mệt mỏi trở về thấy Cận Tư Hàn, vì vậy cùng Nhu Nhu về biệt thự trước, định tắm nghỉ ngơi một chút nữa trở về.
An Chỉ Manh đối với Nhu Nhu nói: "Tớ đi tắm nước nóng hóa giải mệt mỏi." Vừa nói vừa đi tới phòng tắm."Rào rào rào rào rào rào rào rào" nước không ngừng chảy xuôi.
Nhưng vào lúc này ngoài cửa có tiếng chuông, Nhu Nhu còn đang hoài nghi đi nhìn là Cận Tư Hàn, trong lòng Nhu Nhu âm thầm cười nói: An Chỉ Manh lần này có cậu chịu được…. hahahahah.
Ở trong tưởng tượng mở cửa cho Cận Tư Hàn. Sau đó nói với Cận Tư Hàn: "Tổng thống đại nhân, tôi đi ra ngoài một chút." Vẫn chưa nói hết người đã sớm không thấy bóng dáng.
Lúc này An Chỉ Manh vẫn còn an tâm tắm, nào ngờ Nhu Nhu đã sớm bán cô.
Cận Tư Hàn tiến vào phòng không thấy có người ở phòng khách đợi một hồi, chờ một lát nghe thấy An Chỉ Manh lớn tiếng gọi tới: "Nhu Nhu giúp tớ đưa quần áo."
Cận Tư Hàn vừa nghe khóe miệng phẩy một cái trong đầu nghĩ: Người phụ nữ này thật đúng là đần. Đứng dậy giúp cô đi lấy quần áo.
Cận Tư Hàn cầm quần áo đi tới trước phòng tắm đang chuẩn bị gõ cửa, An Chỉ Manh mở cửa ra, nói: "Nhu Nhu nhanh lên đưa quần áo cho tớ."
Còn không có chờ cô kịp phản ứng Cận Tư Hàn trực tiếp đưa cho cô quần áo: "Nhanh mặc quần áo vào đi, cẩn thận cảm mạo."
An Chỉ Manh quát to một tiếng giống như căn nhà này cũng run run, thanh âm kia kéo dài một hồi.
Cận Tư Hàn thấy vậy cảm thấy thú vị, xoay người rời phòng tắm đến trong phòng khách chờ An Chỉ Manh.
Lúc này mặt An Chỉ Manh sớm trở nên đỏ lại nóng, tức tốc mặc quần áo tử tế.
Chờ sau khi rời khỏi đây nhất định phải dạy dỗ Cận Tư Hàn thật tốt, nhất định phải hung hãn cho anh một Giáng long thập bát chưởng. Trong lòng An Chỉ Manh âm thầm vui vẻ, cười càng ngày càng giống Cận Tư Hàn.
Đến phòng khách thấy Cận Tư Hàn nghiêm trang ngồi ở chỗ đó, mới vừa mượn mật gấu, trong nháy mắt chạy không thấy đâu. An Chỉ Manh khiếp đảm.
Xem ra chỉ có Cận Tư Hàn cho cô Giáng long thập bát chưởng, mình cũng không biết tại sao mình sẽ không tự chủ được sợ Cận Tư Hàn.
Cận Tư Hàn từ tò mò hỏi: " có phải em rất sợ anh hay không??"
Nghe được vấn đề Cận Tư Hàn lớn như vậy, mắt trợn tròn hơi quay đầu qua không nhìn anh: "Không, không có, có phải anh nghĩ quá nhiều hay không."
Nhìn dáng vẻ cô khả ái, nhếch miệng lên: "Không cần lo lắng, mới vừa anh không có nhìn thấy cái gì.”
trong nháy mắt, gò má An Chỉ Manh nóng lên, vì chứng minh mình không sợ anh, bất kể ba bảy hai mươi mốt chiêu, nhắm mắt lại giơ lên cánh tay dài hướng Cận Tư Hàn.
Nhìn trên mặt Nhu Nhu lộ ra nụ cười, cô rất cảm tạ mình có một người bạn tốt như vậy. Cái gì cũng biết vì cô suy nghĩ, vô luận chuyện gì đều muốn che chở cô.
An Chỉ Manh dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Tớ quyên tiền không là vì danh tiếng, càng không phải là vì lấy lòng người khác, tớ quyên tiền chỉ là vì người mất đi gia đình, đứa trẻ mất đi cha mẹ, tớ chỉ muốn, sau này bọn họ có thể qua khá hơn."
Bỗng dưng, trong đầu An Chỉ Manh qua một cái ý nghĩ -- muốn đến tiệc rượu từ thiện nhiều một chút...?
đi, nếu không có dày vò.
Thật sự là vừa mệt lại khốn khổ, An Chỉ Manh không nghĩ mệt mỏi trở về thấy Cận Tư Hàn, vì vậy cùng Nhu Nhu về biệt thự trước, định tắm nghỉ ngơi một chút nữa trở về.
An Chỉ Manh đối với Nhu Nhu nói: "Tớ đi tắm nước nóng hóa giải mệt mỏi." Vừa nói vừa đi tới phòng tắm."Rào rào rào rào rào rào rào rào" nước không ngừng chảy xuôi.
Nhưng vào lúc này ngoài cửa có tiếng chuông, Nhu Nhu còn đang hoài nghi đi nhìn là Cận Tư Hàn, trong lòng Nhu Nhu âm thầm cười nói: An Chỉ Manh lần này có cậu chịu được…. hahahahah.
Ở trong tưởng tượng mở cửa cho Cận Tư Hàn. Sau đó nói với Cận Tư Hàn: "Tổng thống đại nhân, tôi đi ra ngoài một chút." Vẫn chưa nói hết người đã sớm không thấy bóng dáng.
Lúc này An Chỉ Manh vẫn còn an tâm tắm, nào ngờ Nhu Nhu đã sớm bán cô.
Cận Tư Hàn tiến vào phòng không thấy có người ở phòng khách đợi một hồi, chờ một lát nghe thấy An Chỉ Manh lớn tiếng gọi tới: "Nhu Nhu giúp tớ đưa quần áo."
Cận Tư Hàn vừa nghe khóe miệng phẩy một cái trong đầu nghĩ: Người phụ nữ này thật đúng là đần. Đứng dậy giúp cô đi lấy quần áo.
Cận Tư Hàn cầm quần áo đi tới trước phòng tắm đang chuẩn bị gõ cửa, An Chỉ Manh mở cửa ra, nói: "Nhu Nhu nhanh lên đưa quần áo cho tớ."
Còn không có chờ cô kịp phản ứng Cận Tư Hàn trực tiếp đưa cho cô quần áo: "Nhanh mặc quần áo vào đi, cẩn thận cảm mạo."
An Chỉ Manh quát to một tiếng giống như căn nhà này cũng run run, thanh âm kia kéo dài một hồi.
Cận Tư Hàn thấy vậy cảm thấy thú vị, xoay người rời phòng tắm đến trong phòng khách chờ An Chỉ Manh.
Lúc này mặt An Chỉ Manh sớm trở nên đỏ lại nóng, tức tốc mặc quần áo tử tế.
Chờ sau khi rời khỏi đây nhất định phải dạy dỗ Cận Tư Hàn thật tốt, nhất định phải hung hãn cho anh một Giáng long thập bát chưởng. Trong lòng An Chỉ Manh âm thầm vui vẻ, cười càng ngày càng giống Cận Tư Hàn.
Đến phòng khách thấy Cận Tư Hàn nghiêm trang ngồi ở chỗ đó, mới vừa mượn mật gấu, trong nháy mắt chạy không thấy đâu. An Chỉ Manh khiếp đảm.
Xem ra chỉ có Cận Tư Hàn cho cô Giáng long thập bát chưởng, mình cũng không biết tại sao mình sẽ không tự chủ được sợ Cận Tư Hàn.
Cận Tư Hàn từ tò mò hỏi: " có phải em rất sợ anh hay không??"
Nghe được vấn đề Cận Tư Hàn lớn như vậy, mắt trợn tròn hơi quay đầu qua không nhìn anh: "Không, không có, có phải anh nghĩ quá nhiều hay không."
Nhìn dáng vẻ cô khả ái, nhếch miệng lên: "Không cần lo lắng, mới vừa anh không có nhìn thấy cái gì.”
trong nháy mắt, gò má An Chỉ Manh nóng lên, vì chứng minh mình không sợ anh, bất kể ba bảy hai mươi mốt chiêu, nhắm mắt lại giơ lên cánh tay dài hướng Cận Tư Hàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook