Tổng Tài! Xin Anh Nhẹ Tay
-
Chương 20: Hắn vẫn quan tâm
Thấy con gái trở về nhà với bộ dạng ướt sũng, cả người bầm tím khắp nơi, ông bà Hứa vội chạy lại, suýt xoa hỏi han. Nhất Băng chỉ ậm ừ cho qua rồi bước lên phòng.
Cô thật sự rất mệt mỏi.
**
Nhất Băng thả người trên chiếc giường lớn, trút hơi thở nặng nhọc. Không hiểu sao cô thấy đầu mình đau như búa bổ, chân tay đau nhức, cử động rất khó khăn.
“ Có lẽ mình bệnh rồi”
Nhất Băng lê người đến chỗ laptop. Online Facebook.
Vừa lên đã thấy một khung chat loé trước mặt:
Nhi Nhí Nhảnh: Hú hú! Chào buổi tối nha người đẹp…
Băng Bướng Bỉnh: Chào bà.
Nhi Nhí Nhảnh: Sao vậy, có chuyện gì à!”
Băng Bướng Bỉnh: Có đấy.
Nhi Nhí Nhảnh: Chuyện gì? Kể tui nghe với!
Băng Bướng Bỉnh: Bị người ta hại xém chết…
Nhi Nhí Nhảnh: Bà đùa à - Mặt Uyển Nhi tối sầm.
Băng Bương Bỉnh: Thật đấy, nhưng được “ quý nhân” cứu…
Nhi Nhí Nhảnh: Ai?
Băng Bướng Bỉnh: Tên lạnh lùng mình đã từng gặp ở sân bóng rổ ý
Uyển Nhi in hoa từng chữ: “ KHÔNG…THỂ….TIN…ĐƯỢC!”
Nhất Băng cũng khẽ gật đầu, đúng là không thể tin được. Cô bỗng cảm thấy hơi choáng. Vội tạm biệt Uyển Nhi, Nhất Băng lên giường nghỉ ngơi.
Khẽ đưa tay lên trán, cô cảm thấy thân thể mình nặng nề đến lạ, mắt mở không lên. Có tiếng gõ cửa, cô giúp việc bước vào:
“ Cô chủ xuống dùng cơm ạ!”
Nhất Băng nói trong khi vẫn nằm trên giường:
“ Tôi biết rồi…”
Cửa đóng, Nhất Băng nặng nhọc ngồi dậy, lê từng bước xuống cầu thang. Tới bàn ăn, cô chợt ngã xỉu trước bao ánh mắt kinh hoàng của mọi người…
**
Cảnh vật xung quanh dần hiện ra mờ nhạt, Nhất Băng hé mắt, nhận thấy ánh mắt lo lắng của mẹ cô. Môi cô mấp máy:
“ Mẹ…”
Bà Hứa nhìn cô, tràn đầy tình yêu thương của người mẹ. Bà khẽ lên tiếng:
“ Nhất Băng, ban nãy con ngất xỉu. Bác sĩ bảo con bị tổn thương cơ và cảm lạnh nữa. Có lẽ sẽ nghỉ học vài ngày, con ráng tỉnh dưỡng để mau khoẻ nha.
Cô khẽ gật đầu rồi thiếp đi sau đó.
**
Đình Hạo điềm đạm bước vào lớp, việc đầu tiên hắn làm là tìm bóng dáng Nhất Băng.
“ Lạ thật, không thấy cô ấy đâu cả!”
Ngồi xuống, Đình Hạo đặt hai hộp xôi lên bàn. Hắn đã phải thức dậy từ sáng sớm để mua đúng hàng xôi mà cô thích, thế mà bây giờ…
Hắn thở dài ủ rũ, toan lấy sách ra ôn bài thì tiếng kêu chết ruồi vang lên:
“ Đình Hạo ơi!”
Maya chạy đến bên Đình Hạo, nở nụ cười tươi rói. Hắn mặt tối sầm, quay sang nhìn Maya, nói giọng chán nản:
“ Cô lại đến đây làm gì!”
“ Thì em đến thăm anh, không gặp anh một ngày mà em nhớ quá trời!”
Cô học sinh ngồi bên cạnh thì thầm: “ Mày thấy không, da gà tao nổi lên hết rồi này…”
Maya khẽ liếc, nhưng vẫn nhìn hắn với ánh mắt sao rơi.
Đình Hạo mặt vẫn lạnh lùng, không thèm đếm xỉa:
“ Cô đi đi, phiền phức chết được!”
Maya khẽ nhăn mặt, liếc thấy hai hộp xôi trên bàn, đôi mắt bỗng chốc sáng rực:
“ Đình Hạo! Anh mua xôi cho em à, thế mà bảo là em phiền phức!”
Maya cười cực kỳ hạnh phúc, cầm hộp xôi xoay vài vòng. Đình Hạo đứng phắt dậy:
“ Cô đừng tưởng bở, xôi này, tôi mua cho Nhất Băng, chỉ có điều sáng nay cô ấy không đi học nên mới để đấy!”
Tuy rất tức nhưng có niềm vui gì đấy len lỏi trong lòng Maya. Nhất Băng nghỉ học!
“ Chắc là bị cảm hay chấn thương gì đó rồi, bị hành hạ đến mức đó mà!” – Cô khẽ nói thầm, cười rất thoả mãn.
Hình như đã nghe thấy được vài phần, Đình Hạo nhìn Maya với ánh mắt nghi ngờ:
“ Cô biết lý do Nhất Băng nghỉ học?”
Maya thoáng giật mình, cố giữ nét mặt bình tĩnh:
“ Không…không có! Em về lớp ôn bài đây!”
Nói rồi, Maya chạy thẳng một mạch không nhìn lại. Hành động của cô càng làm Đình Hạo nghi ngờ hơn. Hắn boăn khoăn ngồi xuống, tâm trạng ôn bài đã bay đi đâu…
**
Suốt cả 3 tiết học, trong đầu hắn chỉ tồn tại ba chữ: “ Hứa Nhất Băng!”. Ngoài ra thì chẳng nhôi nhét được chút kiến thức nào.
Trống đánh giải lao, Đình Hạo xách balo đi ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Hắn đi ra khuôn viên sau trường. Quan sát xung quanh. Chợt hắn đi đến, bước lên bệ đá sát tường. Toan leo lên thì động tác chợt dừng lại bởi tiếng kêu:
“ Đình Hạo! Anh đang làm gì đấy?” – Maya hùng hùng hổ hổ đi đến, tay còn cầm hai gói bánh mì ngọt .
“ Trốn học!” - Hắn trả lời với nét mặt lạnh tanh, nhảy phốc lên bờ tường rối mất hút.
**
Cô thật sự rất mệt mỏi.
**
Nhất Băng thả người trên chiếc giường lớn, trút hơi thở nặng nhọc. Không hiểu sao cô thấy đầu mình đau như búa bổ, chân tay đau nhức, cử động rất khó khăn.
“ Có lẽ mình bệnh rồi”
Nhất Băng lê người đến chỗ laptop. Online Facebook.
Vừa lên đã thấy một khung chat loé trước mặt:
Nhi Nhí Nhảnh: Hú hú! Chào buổi tối nha người đẹp…
Băng Bướng Bỉnh: Chào bà.
Nhi Nhí Nhảnh: Sao vậy, có chuyện gì à!”
Băng Bướng Bỉnh: Có đấy.
Nhi Nhí Nhảnh: Chuyện gì? Kể tui nghe với!
Băng Bướng Bỉnh: Bị người ta hại xém chết…
Nhi Nhí Nhảnh: Bà đùa à - Mặt Uyển Nhi tối sầm.
Băng Bương Bỉnh: Thật đấy, nhưng được “ quý nhân” cứu…
Nhi Nhí Nhảnh: Ai?
Băng Bướng Bỉnh: Tên lạnh lùng mình đã từng gặp ở sân bóng rổ ý
Uyển Nhi in hoa từng chữ: “ KHÔNG…THỂ….TIN…ĐƯỢC!”
Nhất Băng cũng khẽ gật đầu, đúng là không thể tin được. Cô bỗng cảm thấy hơi choáng. Vội tạm biệt Uyển Nhi, Nhất Băng lên giường nghỉ ngơi.
Khẽ đưa tay lên trán, cô cảm thấy thân thể mình nặng nề đến lạ, mắt mở không lên. Có tiếng gõ cửa, cô giúp việc bước vào:
“ Cô chủ xuống dùng cơm ạ!”
Nhất Băng nói trong khi vẫn nằm trên giường:
“ Tôi biết rồi…”
Cửa đóng, Nhất Băng nặng nhọc ngồi dậy, lê từng bước xuống cầu thang. Tới bàn ăn, cô chợt ngã xỉu trước bao ánh mắt kinh hoàng của mọi người…
**
Cảnh vật xung quanh dần hiện ra mờ nhạt, Nhất Băng hé mắt, nhận thấy ánh mắt lo lắng của mẹ cô. Môi cô mấp máy:
“ Mẹ…”
Bà Hứa nhìn cô, tràn đầy tình yêu thương của người mẹ. Bà khẽ lên tiếng:
“ Nhất Băng, ban nãy con ngất xỉu. Bác sĩ bảo con bị tổn thương cơ và cảm lạnh nữa. Có lẽ sẽ nghỉ học vài ngày, con ráng tỉnh dưỡng để mau khoẻ nha.
Cô khẽ gật đầu rồi thiếp đi sau đó.
**
Đình Hạo điềm đạm bước vào lớp, việc đầu tiên hắn làm là tìm bóng dáng Nhất Băng.
“ Lạ thật, không thấy cô ấy đâu cả!”
Ngồi xuống, Đình Hạo đặt hai hộp xôi lên bàn. Hắn đã phải thức dậy từ sáng sớm để mua đúng hàng xôi mà cô thích, thế mà bây giờ…
Hắn thở dài ủ rũ, toan lấy sách ra ôn bài thì tiếng kêu chết ruồi vang lên:
“ Đình Hạo ơi!”
Maya chạy đến bên Đình Hạo, nở nụ cười tươi rói. Hắn mặt tối sầm, quay sang nhìn Maya, nói giọng chán nản:
“ Cô lại đến đây làm gì!”
“ Thì em đến thăm anh, không gặp anh một ngày mà em nhớ quá trời!”
Cô học sinh ngồi bên cạnh thì thầm: “ Mày thấy không, da gà tao nổi lên hết rồi này…”
Maya khẽ liếc, nhưng vẫn nhìn hắn với ánh mắt sao rơi.
Đình Hạo mặt vẫn lạnh lùng, không thèm đếm xỉa:
“ Cô đi đi, phiền phức chết được!”
Maya khẽ nhăn mặt, liếc thấy hai hộp xôi trên bàn, đôi mắt bỗng chốc sáng rực:
“ Đình Hạo! Anh mua xôi cho em à, thế mà bảo là em phiền phức!”
Maya cười cực kỳ hạnh phúc, cầm hộp xôi xoay vài vòng. Đình Hạo đứng phắt dậy:
“ Cô đừng tưởng bở, xôi này, tôi mua cho Nhất Băng, chỉ có điều sáng nay cô ấy không đi học nên mới để đấy!”
Tuy rất tức nhưng có niềm vui gì đấy len lỏi trong lòng Maya. Nhất Băng nghỉ học!
“ Chắc là bị cảm hay chấn thương gì đó rồi, bị hành hạ đến mức đó mà!” – Cô khẽ nói thầm, cười rất thoả mãn.
Hình như đã nghe thấy được vài phần, Đình Hạo nhìn Maya với ánh mắt nghi ngờ:
“ Cô biết lý do Nhất Băng nghỉ học?”
Maya thoáng giật mình, cố giữ nét mặt bình tĩnh:
“ Không…không có! Em về lớp ôn bài đây!”
Nói rồi, Maya chạy thẳng một mạch không nhìn lại. Hành động của cô càng làm Đình Hạo nghi ngờ hơn. Hắn boăn khoăn ngồi xuống, tâm trạng ôn bài đã bay đi đâu…
**
Suốt cả 3 tiết học, trong đầu hắn chỉ tồn tại ba chữ: “ Hứa Nhất Băng!”. Ngoài ra thì chẳng nhôi nhét được chút kiến thức nào.
Trống đánh giải lao, Đình Hạo xách balo đi ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Hắn đi ra khuôn viên sau trường. Quan sát xung quanh. Chợt hắn đi đến, bước lên bệ đá sát tường. Toan leo lên thì động tác chợt dừng lại bởi tiếng kêu:
“ Đình Hạo! Anh đang làm gì đấy?” – Maya hùng hùng hổ hổ đi đến, tay còn cầm hai gói bánh mì ngọt .
“ Trốn học!” - Hắn trả lời với nét mặt lạnh tanh, nhảy phốc lên bờ tường rối mất hút.
**
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook