Tổng Tài Vô Lại Yêu Chiều Bà Xã
-
Chương 15: Đàm tổng đi xe rỗng
"Nhất Thiên bụng em đau quá" Cô vừa nói vừa lấy tay đẩy đẩy vào anh.
Từ khi cô mang thai tới lúc gần sinh, anh lúc ngủ cũng phải canh cô nên cô nói nhẹ một cái anh đã tỉnh giấc
Nghe bà xã nói đau bụng anh vục ngay dậy
"Bà xã, sao sao vậy??? Em em muốn sinh sao" Anh luống cuống chân tay, Đàm tổng bày mưu tính kế trên thương trường đủ cách như vậy mà bây giờ vợ sắp sinh hắn như là người chạy chiếc xe rỗng
Mồ hôi cô liên tục chảy ra "Đưa em đi bệnh viện.."
Anh giữ bình tĩnh trong giây lát rồi bế cô đi thẳng xuống nhà rồi kêu tài xế đưa đi bệnh viện.
Vừa tới nơi anh đã gọi bác sĩ đưa cô vào phòng sinh nhưng bác sĩ chỉ đưa cô vào rồi lại đưa cô ra
"Bà xã em vẫn chưa sinh sao" Anh thấy vợ đi ra ngoài liền chạy tới đỡ rồi đưa cô vào ghế ngồi
Anh lấy khăn giấy lau lên những giọt mồ hôi trên trán của cô.
"Em vẫn ổn chứ, bình tĩnh nào bà xã" Anh vừa nói vừa ổn định tâm lí cho cô rồi ôm cô vào lòng.
Hắn muốn nói chuyện với cô nhiều hơn để cô quên đi sự đau đớn ở bụng dưới nhưng đầu hắn lại chả có từ gì để động viên cô.
"Đưa em đi bộ vào dòng nhé, như vậy sẽ dễ sinh hơn" Anh dịu dàng nói
Cô gật đầu để anh đỡ mình đi bộ.
Đi được 2 dòng thì mồ hôi cô chảy ra càng nhiều, bụng đau thắt lại.
"Anh đưa em vào phòng sinh" Thấy hiện tượng của cô, anh vừa nói vừa bế cô đi thẳng tới phòng sinh.
Cô được đưa vào phòng sinh, mồ hôi chảy ra cộng thêm nước mắt vì quá đau làm lòng anh đau như cắt, hai tay đan nhau vẫn không rời đến khi bác sĩ lên tiếng
"Đàm tổng, Đàm phu nhân đã đến lúc sinh"
Anh vẫn không lên tiếng chỉ hôn nhẹ lên trán cô " Cố lên nhé bà xã "
Nói xong anh đặt tay cô lên nệm rồi đi ra tới cửa hắn quay đầu lại nói với bác sĩ "Nếu như cô ấy xảy ra điều gì thì trách tôi" Hắn đi nhưng vẫn buông một lời cảnh cáo lại cho vị bác sĩ
"Đàm tổng yên tâm" Đi sinh thôi mà hắn cứ làm như là giải phẫu chỉ có 1% sống thôi ấy, ca sinh này cũng giống như những ca sinh khác nhưng bị lời cảnh cáo của hắn bọn họ cứ vã mồ hôi hột ra trong lúc đỡ sinh.
Trong lúc này ông bà Đàm và ông bà Hạ mới hốt hả chạy vào thì thấy Đàm Nhất Thiên không ngừng dùng đôi chân dài của mình đi qua đi lại ngay phòng cấp cứu.
"Đã vào sinh chưa?" Bọn họ đồng thanh lên tiếng
"Đã vào được 15 phút rồi" Giọng như băng của anh vang lên
2 tiếng trôi qua bọn họ thì ngồi ở ghêz còn anh thì cứ đi qua đi lại làm ông Đàm phát bực " Nhất Thiên con bị làm sao vậy. Tuyết Tuyết sinh con trong đó cũng làm ta nặng nề, bây giờ con cứ đi qua đi lại làm ta bực quá"
" Chuyện của con ba không phải lo" Vẫn là cái giọng băng lạnh lùng đáp trả
Ông Đàm cũng thua con trai nên đành hừm một tiếng coi như chịu thua
Khoảng chừng 5 phút sau thì phòng sinh có 1 tiếng trẻ con vang lên
"Oa oa oa"
Nét mặt tối sầm của Nhất Thiên đột nhiên sáng lên
Mấy lão già không ngừng lên tiếng
" Sinh rồi sinh rồi"
"Gia đình cô Hạ Tuyết" Y tá bế một đứa bé ra nói.
"Là tôi" Anh vừa nói vừa đi tới đưa tay ôm bảo bối của hắn vào lòng.
"Cô ấy đâu rồi?" Anh vừa ôm bảo bối vào lòng thì hỏi cô ngay.
"Đàm phu nhân sinh xong thì xỉu nên đã được chuyển đến phòng VIP thưa ngài" Y tá nói xong liền rời đi
Sinh xong là gần sáng nên các ông bà quấn quít với cháu được gần 1 tiếng thì bị anh đuổi về.
Anh đang đứng nhìn bảo bối trong nôi thì sải chân đi tới bên giường cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Cảm nhận như ai đó hôn mình cô từ từ mở mắt ra
Thấy cô mở mắt anh khẽ mỉm cười
"Uống nước nhé" Anh đọc sách được biết thì phụ nữ sau khi sinh xong thì rất khát nước nên sau khi tỉnh dậy anh liền hỏi cô
Cô gật đầu, anh đỡ cô dậy để cô tựa vào ngực mình sau đó mới đưa nước lên cho cô uống.
Uống xong liền bỏ ly ra rồi ôm cô vào lòng " Cảm ơn em nhé bà xã!" Anh dịu dàng nói
Cô mỉm cười "Đây là nghĩa vụ của một vợ mà"
Lại hôn nhẹ lên trán cô
"Muốn nhìn con không?"
Cô nghe vậy liền đồng ý " Được "
Anh đi tới nôi bế đứa bé lên rồi đưa tới cho cô.
Được ôm con gái vào lòng, cô cảm thấy hạnh phúc biết bao...
"Anh muốn đặt tên cho con là gì?" Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ừmm, em đặt đi" Anh yêu thương bà xã nên muốn cô đặt tên cho con
"Nhưng em không biết đặt tên gì hay.." Cô vừa nói vừa cầm bàn tay nhỏ của con gái lắc qua lắc lạii
" Đàm Uyển Nhã được không?" Anh nhìn con gái rồi nói
" Được...Uyển Nhã của ba mẹ " Cô dựa vào lồng ngực ấm áp của anh rồi khẽ nói
Thời gian lại trôi qua cuối cùng Đàm Uyển Nhã cũng đã được 1 tuổi. Đàm Nhất Thiên lại yêu thương chiều chuộng đứa con gái đầu lòng này hết mực, hắn đi đâu có thể cho con gái hắn đi thì hắn sẽ cho đi, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, bản thân hắn mang con gái theo một phần cũng muốn cho bà xã đại nhân nghỉ ngơi, 1 phần thì lại muốn khoe với thiên hạ rằng hắn có 1 đứa con gái vô cùng đáng yêu.
Từ khi cô mang thai tới lúc gần sinh, anh lúc ngủ cũng phải canh cô nên cô nói nhẹ một cái anh đã tỉnh giấc
Nghe bà xã nói đau bụng anh vục ngay dậy
"Bà xã, sao sao vậy??? Em em muốn sinh sao" Anh luống cuống chân tay, Đàm tổng bày mưu tính kế trên thương trường đủ cách như vậy mà bây giờ vợ sắp sinh hắn như là người chạy chiếc xe rỗng
Mồ hôi cô liên tục chảy ra "Đưa em đi bệnh viện.."
Anh giữ bình tĩnh trong giây lát rồi bế cô đi thẳng xuống nhà rồi kêu tài xế đưa đi bệnh viện.
Vừa tới nơi anh đã gọi bác sĩ đưa cô vào phòng sinh nhưng bác sĩ chỉ đưa cô vào rồi lại đưa cô ra
"Bà xã em vẫn chưa sinh sao" Anh thấy vợ đi ra ngoài liền chạy tới đỡ rồi đưa cô vào ghế ngồi
Anh lấy khăn giấy lau lên những giọt mồ hôi trên trán của cô.
"Em vẫn ổn chứ, bình tĩnh nào bà xã" Anh vừa nói vừa ổn định tâm lí cho cô rồi ôm cô vào lòng.
Hắn muốn nói chuyện với cô nhiều hơn để cô quên đi sự đau đớn ở bụng dưới nhưng đầu hắn lại chả có từ gì để động viên cô.
"Đưa em đi bộ vào dòng nhé, như vậy sẽ dễ sinh hơn" Anh dịu dàng nói
Cô gật đầu để anh đỡ mình đi bộ.
Đi được 2 dòng thì mồ hôi cô chảy ra càng nhiều, bụng đau thắt lại.
"Anh đưa em vào phòng sinh" Thấy hiện tượng của cô, anh vừa nói vừa bế cô đi thẳng tới phòng sinh.
Cô được đưa vào phòng sinh, mồ hôi chảy ra cộng thêm nước mắt vì quá đau làm lòng anh đau như cắt, hai tay đan nhau vẫn không rời đến khi bác sĩ lên tiếng
"Đàm tổng, Đàm phu nhân đã đến lúc sinh"
Anh vẫn không lên tiếng chỉ hôn nhẹ lên trán cô " Cố lên nhé bà xã "
Nói xong anh đặt tay cô lên nệm rồi đi ra tới cửa hắn quay đầu lại nói với bác sĩ "Nếu như cô ấy xảy ra điều gì thì trách tôi" Hắn đi nhưng vẫn buông một lời cảnh cáo lại cho vị bác sĩ
"Đàm tổng yên tâm" Đi sinh thôi mà hắn cứ làm như là giải phẫu chỉ có 1% sống thôi ấy, ca sinh này cũng giống như những ca sinh khác nhưng bị lời cảnh cáo của hắn bọn họ cứ vã mồ hôi hột ra trong lúc đỡ sinh.
Trong lúc này ông bà Đàm và ông bà Hạ mới hốt hả chạy vào thì thấy Đàm Nhất Thiên không ngừng dùng đôi chân dài của mình đi qua đi lại ngay phòng cấp cứu.
"Đã vào sinh chưa?" Bọn họ đồng thanh lên tiếng
"Đã vào được 15 phút rồi" Giọng như băng của anh vang lên
2 tiếng trôi qua bọn họ thì ngồi ở ghêz còn anh thì cứ đi qua đi lại làm ông Đàm phát bực " Nhất Thiên con bị làm sao vậy. Tuyết Tuyết sinh con trong đó cũng làm ta nặng nề, bây giờ con cứ đi qua đi lại làm ta bực quá"
" Chuyện của con ba không phải lo" Vẫn là cái giọng băng lạnh lùng đáp trả
Ông Đàm cũng thua con trai nên đành hừm một tiếng coi như chịu thua
Khoảng chừng 5 phút sau thì phòng sinh có 1 tiếng trẻ con vang lên
"Oa oa oa"
Nét mặt tối sầm của Nhất Thiên đột nhiên sáng lên
Mấy lão già không ngừng lên tiếng
" Sinh rồi sinh rồi"
"Gia đình cô Hạ Tuyết" Y tá bế một đứa bé ra nói.
"Là tôi" Anh vừa nói vừa đi tới đưa tay ôm bảo bối của hắn vào lòng.
"Cô ấy đâu rồi?" Anh vừa ôm bảo bối vào lòng thì hỏi cô ngay.
"Đàm phu nhân sinh xong thì xỉu nên đã được chuyển đến phòng VIP thưa ngài" Y tá nói xong liền rời đi
Sinh xong là gần sáng nên các ông bà quấn quít với cháu được gần 1 tiếng thì bị anh đuổi về.
Anh đang đứng nhìn bảo bối trong nôi thì sải chân đi tới bên giường cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Cảm nhận như ai đó hôn mình cô từ từ mở mắt ra
Thấy cô mở mắt anh khẽ mỉm cười
"Uống nước nhé" Anh đọc sách được biết thì phụ nữ sau khi sinh xong thì rất khát nước nên sau khi tỉnh dậy anh liền hỏi cô
Cô gật đầu, anh đỡ cô dậy để cô tựa vào ngực mình sau đó mới đưa nước lên cho cô uống.
Uống xong liền bỏ ly ra rồi ôm cô vào lòng " Cảm ơn em nhé bà xã!" Anh dịu dàng nói
Cô mỉm cười "Đây là nghĩa vụ của một vợ mà"
Lại hôn nhẹ lên trán cô
"Muốn nhìn con không?"
Cô nghe vậy liền đồng ý " Được "
Anh đi tới nôi bế đứa bé lên rồi đưa tới cho cô.
Được ôm con gái vào lòng, cô cảm thấy hạnh phúc biết bao...
"Anh muốn đặt tên cho con là gì?" Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ừmm, em đặt đi" Anh yêu thương bà xã nên muốn cô đặt tên cho con
"Nhưng em không biết đặt tên gì hay.." Cô vừa nói vừa cầm bàn tay nhỏ của con gái lắc qua lắc lạii
" Đàm Uyển Nhã được không?" Anh nhìn con gái rồi nói
" Được...Uyển Nhã của ba mẹ " Cô dựa vào lồng ngực ấm áp của anh rồi khẽ nói
Thời gian lại trôi qua cuối cùng Đàm Uyển Nhã cũng đã được 1 tuổi. Đàm Nhất Thiên lại yêu thương chiều chuộng đứa con gái đầu lòng này hết mực, hắn đi đâu có thể cho con gái hắn đi thì hắn sẽ cho đi, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, bản thân hắn mang con gái theo một phần cũng muốn cho bà xã đại nhân nghỉ ngơi, 1 phần thì lại muốn khoe với thiên hạ rằng hắn có 1 đứa con gái vô cùng đáng yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook