Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
-
Chương 29: Như Anh Mong Muốn , Tôi Biến Mất Rồi
Nghe Đường Duy nói như vậy, Bạc Dạ bất giác cười khẩy.
Năm năm trước, Đường Thi là đệ nhất mỹ nữ ở thành phố này, xinh đẹp và tỏa sáng, đương nhiên là kiểu ngạo và cao quý vô cùng, làm sao có thể làm ra những chuyện bám dính như thế này.
Có lẽ lần duy nhất cô bị coi thường là vì Bạc Dạ, nhưng Bạc Dạ không hề trân trọng điều đó.
Bây giờ, năm năm sau, người xưa trở lại, nhưng sớm đã cảnh còn người mất. Bạc Dạ nghĩ trong lòng, nếu như giữa họ không có năm năm đó, liệu họ có thể sẽ không rút kiếm chĩa vào đối phương như bây giờ không?
Nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không có con đường hối hận nào có thể di, Bạc Dạ nghĩ, cho An Mật một sự trong sạch và sự thật cũng coi như là để cô duợc an nghỉ. Còn về Đường Thị, đó cũng là cái giá cô nên trả.
Đường Duy nhìn chằm chằm vào lưng Tô Phi Phi, đột nhiên quay lại và nói với Bạc Dạ: “Cậu Bạc, trong năm năm qua, chỉ có người phụ nữ khác không?”
Khẩu khí của cậu bé như thể ép hỏi vậy, Bạc Dạ cau mày, nhưng không trả lời.
Đường Duy im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh tế của Bạc Dạ, cậu bé đặt tất cả suy nghĩ vào trái tim của mình.
Nếu như có một ngày, mẹ cậu và Cậu Bạc quay lại với nhau một lần nữa…rất có khả năng chính là lại giẫm lên vết xe đổ.
Ít nhất là bây giờ cậu không nhận người bố này, cho dù anh hoàn hảo với thế giới bên ngoài, cho dù xét về gia thế tài chính hay bối cảnh, đều là ưu thế hạng nhất, nhưng một người đàn ông vô tâm với mẹ mình, thực sự có đáng để mẹ lao đầu vào một lần nữa không?
Không, nó không đáng.
Đôi mắt của Đường Duy trầm xuống, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dêm dần buông xuống, lòng người lạnh lẽo.
Ba ngày sau Đưong Thi den tim cậu, doi mắt cô đỏ hoe. Rõ ràng là ba ngày qua cô sống không tốt, nhưng vẫn chăm chút cho bàn thân một cách cần thận. Cô đi giày bó và mặc một chiếc áo khoác, trông cô trẻ hơn rất nhiều. Khi đến nơi, mấy người làm đều sững sờ.
Chẳng phải đây là người phụ nữ điên rồ đã làm loại ở cửa mấy hôm trước sao, sao mà trang điểm ăn mặc một chút liền trở nên tỏa sáng rồi?
Bạc Dạ vừa hay ở nhà làm bài tập với Đường Duy. Đường Thi hét lên một tiếng khi cô đi đến cửa, cậu bé liền ném bút màu xuống và lao vào vòng tay cô với vẻ mặt hạnh phúc: “Mẹ ơi, mẹ đến đón con đi sao?”
Đường Thi không đành lòng lắc đầu: “Xin lỗi con, Duy Duy. Con có thể phải cho mẹ thêm một chút thời gian nữa…”
Đường Duy im lặng nhưng cậu vẫn không buông Đường Thi ra, có Đường Thi ở đây cậu mới yên tâm.
Bạc Dạ nhìn thấy cảnh mẹ con tình cảm sâu sắc này liền cười khẩy: “Không cần phải đấu tranh một cách không cần thiết nữa, Đường Thi cho cô thêm thời gian, cô cũng không thể tìm được một luật sư nào dám kiện tôi:
Những lời nói tàn nhẫn lạnh lùng này lại một lần nữa khiến đôi mắt Đường Thi đỏ hoe: “Bạc Dạ, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Tôi tàn nhẫn sao?” Bạc Dạ như thể nghe thấy một câu nói đùa: “Cô chỉ xứng đáng để tôi dối xử với cô như vậy!”
Đường Thi không nói gì, mà chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ. Bị cô nhìn như vậy, Bạc Dạ có một loại ảo giác như không thể thở được.
Đôi mắt của Đường Thi luôn kiêu hãnh và thanh cao, cô không bao giờ cúi đầu vì bất cứ ai, cô đã vứt bỏ lòng tự trọng của mình vì Bạc Dạ. Năm năm sau, trong mắt cô chỉ còn lại sự căm hận đến kinh người!
Bạc Dạ bật cười, cười một cách tàn nhẫn: “Đường Thi, tại sao cô mãi không chịu tiến bộ vậy.”
“Đúng vậy, tôi không có tiến bộ.” Đường Thi ôm chặt lấy Đường Duy vẫn đang run rẩy: “Rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào? Tôi đã ngồi tù năm năm, tội danh tôi cũng đã gánh, tại sao khi tôi ra ngoài vẫn dây dưa không chịu buông tha?”
“Dây dưa không buông?” Bạc Dạ hỏi ngược lại cô: “Bây giờ là cô tự tìm đến đây, sao lại thành tôi dây dưa không buông rồi? Đường Thi, cô thực sự không nên xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, nhưng cô đã dẫn theo đứa trẻ xuất hiện, khiến tôi không thể không nghi ngờ ý định của cô.”
“Bạc Dạ anh không phải là người!”
Đường Thi hét lên: “Đường Duy là con trai tôi, cũng là con trai anh! Sẽ không ai nghi ngờ chính con dè của mình! Anh nói như vậy, không sợ Duy Duy buồn sao?”
Cơ thể Bạc Dạ đột nhiên cứng đờ, sau đó quay ra nhìn đứa trẻ đang ở trong vòng tay của Đường Thi. Khoảnh khắc Đường Duy ngang đầu lên, trong mắt tràn đầy sự thất vọng, cậu bé khẽ nói: “Cậu Bạc, chú cho rằng mẹ dùng cháu để thu hút sự chú ý của chủ sao?”
” Bạc Dạ bị câu hỏi của Đường Duy làm cho câm nín, anh đứng đó dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu bé, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Đường Duy, có những chuyện của người lớn, con không hiểu đâu.”
“Vâng, cháu không hiểu.”
Đường Duy trấn an cơ thể đang run rẩy của Đường Thi, cậu bước lên trước và nhìn thẳng vào Bạc Dạ: “Trong mắt chủ, mẹ cháu rốt cuộc là người như thế nào? Cậu Bạc, nếu như muốn thu hút sự chú ý của chú, khi năm năm trước mẹ sinh cháu ra, mẹ có thể dùng cháu để giao dịch rồi. Nhưng mẹ dã dưa cháu trốn đi, trốn chú lâu như vậy….chú vẫn không hiếu sao?”
Hiểu cái gi? Hiểu rằng Đường Thị thực sự căm ghét bản thân anh đến mức phải tránh đi thật xa sao?
Bạc Dạ không muốn thừa nhận sự thật này, mà chỉ có thể bóp méo dung ý của Đường Thi.
Đường Thi vuốt tóc cậu bé và khẽ nói: “Duy Duy, mẹ không sao.”
Rõ ràng cô sắp khóc đến nơi rồi, nhưng vẫn khăng khăng nói rằng mình không sao. Một Đường Thi kiêu ngạo của năm năm trước, có bao giờ thể hiện ra một vẻ tuyệt vọng và buồn bã như vậy? Bạc Dạ, bây giờ tôi rơi vào bước đường cùng, đều là anh ban tặng!
Đôi đồng tử của người đàn ông co lại không dấu vết.
Nhưng anh vẫn tỏ ra bí hiểm, cười một cách dữ dội, đáng lẽ năm năm trước Đường Thi nên hiều ra, người đàn ông này không có trái tim.
Nếu cô biết sự thật này sớm, cô sẽ không để mình yêu một người đàn ông máu lạnh và lạnh bạc như vậy, cho dù anh có hoàn hảo hơn nữa, cô cũng không dám đắm chìm.
Có một số dạo lý hiểu ra quá muộn, cái giá phải trả quá bi thảm. Cho nên từ giờ về sau, một lần bị ran cắn mười năm và sợ dây thừng, mọi thứ liên quan đến Bạc Dạ, Đường Thi đều sẽ tránh như tránh rằn doc.
Cô cười với Bạc Da một cách bình tĩnh, dường như rất hời hợt, dường như là không quan tâm. Cô khẽ đẩy Đường Duy và đầy trực tiếp vào vòng tay của Bạc Dạ.
Người đàn ông ngạc nhiên, ngầng đầu lên nhìn cô, và lúc này, sự hận thù trong mắt Đường Thi dường như lên đến đỉnh điểm, mang theo những cơn sóng dữ dội vô tận, nhưng những lời nói lại tỏ ra không hề gì: “Được thôi, như những gì anh mong muốn, tôi sẽ biến mất trước mạt anh, thế nào?”
Trái tim của Bạc Dạ đột nhiên đạp mạnh, anh muốn nói gì đó, nhưng Đường Thi đã quay người đi.
Thứ anh từng cho cô nhiều nhất chính là bóng lưng, bây giờ cô dùng hành động tương tự để đáp lại anh.
Đường Duy nhìn Đường Thi rời di, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy một lúc sau mới khẽ hét lên: “Mẹ ơi…”
Cơ the Dưong Thi khe run lên nhưng cô không quay đầu lại.
Ngược ánh sáng, cử chỉ dứt khoát của người phụ nữ tách rời tầm nhìn của Bạc Dạ, khoảnh khắc dó, long ngực anh dâng lên một cảm giác đau nhói.
Đây không phải là kết quả mà anh muốn sao, bây giờ anh đã có dược con trai và thoát khỏi sự vưdng viu của cô. Điều đó lẽ nào…không tốt sao?
Năm năm trước, Đường Thi là đệ nhất mỹ nữ ở thành phố này, xinh đẹp và tỏa sáng, đương nhiên là kiểu ngạo và cao quý vô cùng, làm sao có thể làm ra những chuyện bám dính như thế này.
Có lẽ lần duy nhất cô bị coi thường là vì Bạc Dạ, nhưng Bạc Dạ không hề trân trọng điều đó.
Bây giờ, năm năm sau, người xưa trở lại, nhưng sớm đã cảnh còn người mất. Bạc Dạ nghĩ trong lòng, nếu như giữa họ không có năm năm đó, liệu họ có thể sẽ không rút kiếm chĩa vào đối phương như bây giờ không?
Nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không có con đường hối hận nào có thể di, Bạc Dạ nghĩ, cho An Mật một sự trong sạch và sự thật cũng coi như là để cô duợc an nghỉ. Còn về Đường Thị, đó cũng là cái giá cô nên trả.
Đường Duy nhìn chằm chằm vào lưng Tô Phi Phi, đột nhiên quay lại và nói với Bạc Dạ: “Cậu Bạc, trong năm năm qua, chỉ có người phụ nữ khác không?”
Khẩu khí của cậu bé như thể ép hỏi vậy, Bạc Dạ cau mày, nhưng không trả lời.
Đường Duy im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh tế của Bạc Dạ, cậu bé đặt tất cả suy nghĩ vào trái tim của mình.
Nếu như có một ngày, mẹ cậu và Cậu Bạc quay lại với nhau một lần nữa…rất có khả năng chính là lại giẫm lên vết xe đổ.
Ít nhất là bây giờ cậu không nhận người bố này, cho dù anh hoàn hảo với thế giới bên ngoài, cho dù xét về gia thế tài chính hay bối cảnh, đều là ưu thế hạng nhất, nhưng một người đàn ông vô tâm với mẹ mình, thực sự có đáng để mẹ lao đầu vào một lần nữa không?
Không, nó không đáng.
Đôi mắt của Đường Duy trầm xuống, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dêm dần buông xuống, lòng người lạnh lẽo.
Ba ngày sau Đưong Thi den tim cậu, doi mắt cô đỏ hoe. Rõ ràng là ba ngày qua cô sống không tốt, nhưng vẫn chăm chút cho bàn thân một cách cần thận. Cô đi giày bó và mặc một chiếc áo khoác, trông cô trẻ hơn rất nhiều. Khi đến nơi, mấy người làm đều sững sờ.
Chẳng phải đây là người phụ nữ điên rồ đã làm loại ở cửa mấy hôm trước sao, sao mà trang điểm ăn mặc một chút liền trở nên tỏa sáng rồi?
Bạc Dạ vừa hay ở nhà làm bài tập với Đường Duy. Đường Thi hét lên một tiếng khi cô đi đến cửa, cậu bé liền ném bút màu xuống và lao vào vòng tay cô với vẻ mặt hạnh phúc: “Mẹ ơi, mẹ đến đón con đi sao?”
Đường Thi không đành lòng lắc đầu: “Xin lỗi con, Duy Duy. Con có thể phải cho mẹ thêm một chút thời gian nữa…”
Đường Duy im lặng nhưng cậu vẫn không buông Đường Thi ra, có Đường Thi ở đây cậu mới yên tâm.
Bạc Dạ nhìn thấy cảnh mẹ con tình cảm sâu sắc này liền cười khẩy: “Không cần phải đấu tranh một cách không cần thiết nữa, Đường Thi cho cô thêm thời gian, cô cũng không thể tìm được một luật sư nào dám kiện tôi:
Những lời nói tàn nhẫn lạnh lùng này lại một lần nữa khiến đôi mắt Đường Thi đỏ hoe: “Bạc Dạ, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Tôi tàn nhẫn sao?” Bạc Dạ như thể nghe thấy một câu nói đùa: “Cô chỉ xứng đáng để tôi dối xử với cô như vậy!”
Đường Thi không nói gì, mà chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ. Bị cô nhìn như vậy, Bạc Dạ có một loại ảo giác như không thể thở được.
Đôi mắt của Đường Thi luôn kiêu hãnh và thanh cao, cô không bao giờ cúi đầu vì bất cứ ai, cô đã vứt bỏ lòng tự trọng của mình vì Bạc Dạ. Năm năm sau, trong mắt cô chỉ còn lại sự căm hận đến kinh người!
Bạc Dạ bật cười, cười một cách tàn nhẫn: “Đường Thi, tại sao cô mãi không chịu tiến bộ vậy.”
“Đúng vậy, tôi không có tiến bộ.” Đường Thi ôm chặt lấy Đường Duy vẫn đang run rẩy: “Rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào? Tôi đã ngồi tù năm năm, tội danh tôi cũng đã gánh, tại sao khi tôi ra ngoài vẫn dây dưa không chịu buông tha?”
“Dây dưa không buông?” Bạc Dạ hỏi ngược lại cô: “Bây giờ là cô tự tìm đến đây, sao lại thành tôi dây dưa không buông rồi? Đường Thi, cô thực sự không nên xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, nhưng cô đã dẫn theo đứa trẻ xuất hiện, khiến tôi không thể không nghi ngờ ý định của cô.”
“Bạc Dạ anh không phải là người!”
Đường Thi hét lên: “Đường Duy là con trai tôi, cũng là con trai anh! Sẽ không ai nghi ngờ chính con dè của mình! Anh nói như vậy, không sợ Duy Duy buồn sao?”
Cơ thể Bạc Dạ đột nhiên cứng đờ, sau đó quay ra nhìn đứa trẻ đang ở trong vòng tay của Đường Thi. Khoảnh khắc Đường Duy ngang đầu lên, trong mắt tràn đầy sự thất vọng, cậu bé khẽ nói: “Cậu Bạc, chú cho rằng mẹ dùng cháu để thu hút sự chú ý của chủ sao?”
” Bạc Dạ bị câu hỏi của Đường Duy làm cho câm nín, anh đứng đó dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu bé, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Đường Duy, có những chuyện của người lớn, con không hiểu đâu.”
“Vâng, cháu không hiểu.”
Đường Duy trấn an cơ thể đang run rẩy của Đường Thi, cậu bước lên trước và nhìn thẳng vào Bạc Dạ: “Trong mắt chủ, mẹ cháu rốt cuộc là người như thế nào? Cậu Bạc, nếu như muốn thu hút sự chú ý của chú, khi năm năm trước mẹ sinh cháu ra, mẹ có thể dùng cháu để giao dịch rồi. Nhưng mẹ dã dưa cháu trốn đi, trốn chú lâu như vậy….chú vẫn không hiếu sao?”
Hiểu cái gi? Hiểu rằng Đường Thị thực sự căm ghét bản thân anh đến mức phải tránh đi thật xa sao?
Bạc Dạ không muốn thừa nhận sự thật này, mà chỉ có thể bóp méo dung ý của Đường Thi.
Đường Thi vuốt tóc cậu bé và khẽ nói: “Duy Duy, mẹ không sao.”
Rõ ràng cô sắp khóc đến nơi rồi, nhưng vẫn khăng khăng nói rằng mình không sao. Một Đường Thi kiêu ngạo của năm năm trước, có bao giờ thể hiện ra một vẻ tuyệt vọng và buồn bã như vậy? Bạc Dạ, bây giờ tôi rơi vào bước đường cùng, đều là anh ban tặng!
Đôi đồng tử của người đàn ông co lại không dấu vết.
Nhưng anh vẫn tỏ ra bí hiểm, cười một cách dữ dội, đáng lẽ năm năm trước Đường Thi nên hiều ra, người đàn ông này không có trái tim.
Nếu cô biết sự thật này sớm, cô sẽ không để mình yêu một người đàn ông máu lạnh và lạnh bạc như vậy, cho dù anh có hoàn hảo hơn nữa, cô cũng không dám đắm chìm.
Có một số dạo lý hiểu ra quá muộn, cái giá phải trả quá bi thảm. Cho nên từ giờ về sau, một lần bị ran cắn mười năm và sợ dây thừng, mọi thứ liên quan đến Bạc Dạ, Đường Thi đều sẽ tránh như tránh rằn doc.
Cô cười với Bạc Da một cách bình tĩnh, dường như rất hời hợt, dường như là không quan tâm. Cô khẽ đẩy Đường Duy và đầy trực tiếp vào vòng tay của Bạc Dạ.
Người đàn ông ngạc nhiên, ngầng đầu lên nhìn cô, và lúc này, sự hận thù trong mắt Đường Thi dường như lên đến đỉnh điểm, mang theo những cơn sóng dữ dội vô tận, nhưng những lời nói lại tỏ ra không hề gì: “Được thôi, như những gì anh mong muốn, tôi sẽ biến mất trước mạt anh, thế nào?”
Trái tim của Bạc Dạ đột nhiên đạp mạnh, anh muốn nói gì đó, nhưng Đường Thi đã quay người đi.
Thứ anh từng cho cô nhiều nhất chính là bóng lưng, bây giờ cô dùng hành động tương tự để đáp lại anh.
Đường Duy nhìn Đường Thi rời di, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy một lúc sau mới khẽ hét lên: “Mẹ ơi…”
Cơ the Dưong Thi khe run lên nhưng cô không quay đầu lại.
Ngược ánh sáng, cử chỉ dứt khoát của người phụ nữ tách rời tầm nhìn của Bạc Dạ, khoảnh khắc dó, long ngực anh dâng lên một cảm giác đau nhói.
Đây không phải là kết quả mà anh muốn sao, bây giờ anh đã có dược con trai và thoát khỏi sự vưdng viu của cô. Điều đó lẽ nào…không tốt sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook