☆ Chương 9:
_Trình tổng thật hào phóng.
Thang máy lên thẳng một mạch, yên lặng mà nhanh chóng vọt lên phía trên, Cơ Tiểu Vũ bất chợt có cảm giác choáng váng đầu óc, lồng ngực khó chịu, màng tai cũng hơi trướng đau, không thể không dựa vào tường để giảm bớt cảm giác không khoẻ.
Cậu biết có người say xe say sóng say máy bay, không nghĩ tới mình lại say thang máy.
Chờ đến tầng 46, cửa thang máy mở rộng ra hai bên, Cơ Tiểu Vũ như đi trên mây, lảo đảo đi ra, hệt như tên xỉn rượu.
Tầng cao nhất rất yên tĩnh, được trang trí rất tân tiến, trung tâm là khu vực làm việc, bên trong còn có vài người quản lý cấp cao và thư ký không đi dùng cơm trưa, nhìn thấy một cậu tiểu đệ giao món bên ngoài từ trong thang máy bước ra đều vô cùng kinh ngạc.
Triệu Bách Tân đứng trước nơi làm việc của mình, thấy Cơ Tiểu Vũ lảo đảo đi lại đây, không khỏi nhíu mày lại, nhóc con này cũng quá bất ổn rồi, cho là ôm đùi vàng lớn thì được đắc ý vênh váo sao? Có điều y cũng không lắm miệng, nâng ngón tay chỉ vào phòng làm việc đối diện: "Trình tổng đang ở bên trong, tự cậu đưa vào đi."
Trình tổng? Trình tổng nào...
Cơ Tiểu Vũ nhấc túi món bên ngoài, hoa mắt chóng mặt mà đi tới, cửa cũng quên phải gõ, vươn tay đẩy một cái, cửa mở, cậu liền cứ thế mà đi thẳng vào.
Ngay lúc bước lên thảm cách âm, cũng không biết bị gì, Cơ Tiểu Vũ bước hụt chân chếnh choáng, thân thể mất cân bằng, té nhào về phía trước, trùng hợp ngã vào người nào đó, suýt nữa quơ tay ném túi thức ăn ngoài đi mất.
Trình Dự Đường: "..."
Vừa đến đã ôm ấp yêu thương, có cần phải nhiệt tình như vậy không?
Trình Dự Đường cúi đầu, đối diện đôi mắt không có tiêu cự, dường như còn bị phủ một tầng hơi nước của Cơ Tiểu Vũ, trên trán cậu lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, hai má trắng mịn hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
Dáng vẻ ấy khiến Trình Dự Đường lập tức nghĩ đến vài hình ảnh kiều diễm vào đêm giáng sinh năm ngoái, dưới bụng nhất thời căng thẳng, bàn tay giống như tự có ý thức, nắm lấy cái eo nhỏ nhắn mảnh khảnh nọ.
Con người ai cũng đều có điểm mẫn cảm, yêu quái cũng không ngoại lệ, điểm yếu Cơ Tiểu Vũ vừa vặn chính là eo của cậu. Tay Trình Dự Đường vừa chạm đến, cậu liền nhanh chóng cảm thấy có một dòng điện chạy dọc theo xương sống, làm cậu cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã vào lồng ngực Trình Dự Đường.
Thế nhưng bản năng phòng ngự đã mang theo từ lúc sinh ra cũng khiến cho trong lòng cậu xuất hiện linh cảm mãnh liệt, đè ép sự chóng mặt khi đi thang máy lúc nãy. Cậu vội xoay eo một cái, tránh khỏi bàn tay lớn kia, ngay sau đó nhấc tay trái vỗ một chưởng vào bụng Trình Dự Đường đẩy anh ta ra xa, hung dữ quát: "Anh làm gì đó?!"
Một chưởng này Cơ Tiểu Vũ dùng năm phần mười sức lực, Trình Dự Đường dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị chấn động đến mức lùi lại ba bước lớn, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, hồi lâu mới thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi nói: "Tôi lo cậu sẽ bị ngã xuống, vì thế mới vội dìu cậu mà thôi."
Ầy, thì ra là như vậy...
Cái đầu mê man của Cơ Tiểu Vũ tỉnh táo lại, ý thức được bản thân phản ứng quá mức, ra một đòn mạnh với phàm nhân, bấy giờ hổ thẹn không thôi nói: "Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy đầu óc của tôi hơi choáng, còn tưởng rằng anh muốn mưu đồ gây rối, cho nên mới đánh anh một chưởng. Anh không sao chứ?"
Cái chưởng mới nãy, sức mạnh còn lớn hơn gấp ba lần so với lúc ném Ngô Diệu Cường nữa, thế mà người đàn ông này lại vẫn đứng thẳng được, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng bệch, tựa hồ không có vấn đề gì lớn, xem ra tố chất thân thể tương đối khá.
"... Không sao." Trình Dự Đường yên lặng nuốt xuống một ngụm máu vừa lên tới cuống họng, tên tiểu tử này sao ra tay lại nặng như vậy... Anh sẽ không bao giờ thừa nhận vừa nãy mình quả thực động chút tâm tư không thể nói, càng sẽ không mất mặt mà thẳng thắn nói mình cực kì đau bụng, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía Cơ Tiểu Vũ, "Cậu không biết tôi là ai?"
"Tôi buộc phải biết hả?" Cơ Tiểu Vũ kỳ quái hỏi ngược lại.
Cậu lúc bấy giờ mới nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, toàn thân mặc âu phục màu trầm chất liệu thượng đẳng, mang một cặp mắt kính, tuấn tú ôn nhã, lưng thẳng chân dài, toàn thân đều toả ra mị lực nhân sĩ thành thục - thành công, chính là người đàn ông chen vào thang máy nhân viên với cậu hai ngày trước, "Thì ra là anh à, anh chính là Trình tổng?"
Trong mắt Trình Dự Đường loé lên vẻ thất vọng rồi nhanh chóng biến mất, điệu bộ dửng dưng: "Chính là tôi."
"Thật ngại quá, thất kính thất kính."
Tuy rằng lần gặp gỡ trước đó có hơi không vui, vừa nãy lại xảy ra một chuyện hiểu lầm, Cơ Tiểu Vũ vẫn chuyên nghiệp mang túi thức ăn ngoài đặt lên bàn làm việc, nhanh nhẹn lấy hộp đồ ăn và bộ đồ ăn, bày ra chỉnh tề, sau đó theo thói quen nhe răng nở nụ cười: "Trình tổng, phần gà xào Cung Bảo ngài chọn, tổng cộng 25 nguyên."
Trình Dự Đường: "..."
Hắn móc ví tiền ra, lấy một tấm tiền mặt có giá trị nhỏ nhất - 50 nguyên đưa tới: "Không cần thối lại."
Cơ Tiểu Vũ nhất thời vui vẻ khôn nguôi, hai tay nhận lấy tiền mặt nhét vào trong túi, giòn tan một tiếng: "Cám ơn Trình tổng!"
Trước kia cũng có khách gọi thức ăn ngoài không cần tiền lẻ, coi như cho cậu chút tiền boa, có điều cũng chỉ ba, năm nguyên mà thôi, hào phóng như Trình Dữ Đường đưa tận 25 nguyên, này là lần đầu cậu gặp được.
Trình tổng thật hào phóng! Lần giao thức ăn ngoài này thật giá trị!
Trình Dự Đường nhìn ánh mắt sáng rực như nhặt được cả khối vàng của cậu, tâm tình hơi phức tạp.
Cơ Tiểu Vũ tiếp tục híp mắt cười nói: "Trình tổng, chúc ngài dùng cơm ngon miệng, mong được tiếp đãi ngài lần nữa."
Nói xong nhấc túi thức ăn ngoài lên, đi thẳng ra ngoài.
Vậy là xong? Trình Dự Đường bật thốt lên: "Chờ đã!"
"Trình tổng, ngài còn cần gì nữa không?" Cơ Tiểu Vũ xoay người.
Trình Dự Đường chợt không biết nói cái gì, ngưng một lát mới hỏi: "Bây giờ cậu trải qua thế nào?"
"? ? ?" Đối với Trình tổng đột nhiên biểu lộ sự quan tâm, Cơ Tiểu Vũ có chút không tìm ra manh mối, "Vẫn tốt, thân thể vô cùng khoẻ, ăn uống ngon miệng."
Ngoại trừ thiếu tiền ra, không có gì không tốt.
"Vừa nãy cậu đẩy tôi, lực đạo không nhỏ, trước đây từng học võ ư?"
"Đúng vậy, võ công gia truyền." Vấn đề thế này Cơ Tiểu Vũ đã ứng đối tự nhiên.
Trình Dự Đường trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Cao ốc Hồng Thăng hiện giờ không đủ bảo an, cậu có hứng thú đổi công việc hay không?"
Nhìn dáng vẻ Cơ Tiểu Vũ dường như hoàn toàn không có ấn tượng với mình, đêm đó thuốc hết hiệu lực, ký ức xuất hiện vài chỗ đứt quãng cũng là chuyện bình thường.
Tốt xấu cũng từng có khoảnh khắc sung sướng với nhau, Trình Dự Đường không có cách nào nhìn vật nhỏ này mỗi ngày nhọc nhằn khổ sở, chạy tới chạy lui giao hàng, tiền kiếm được mỗi tháng vẫn chưa tới ba ngàn nguyên, như vậy trong lúc vô tình cũng hạ thấp đẳng cấp của bản thân. An bài cậu ấy đến Hồng Thăng làm việc, chẳng qua chỉ là kéo cậu ấy lên, khiến cuộc sống của cậu ấy dễ chịu hơn một chút, trong lòng mình cũng có thể thoải mái hơn ít nhiều.
Trình tổng trong lòng tự thuyết phục bản thân.
Ồ, giao thức ăn ngoài một cái là có thể kiếm được công việc, còn có chuyện tốt như thế nữa hả? Cơ Tiểu Vũ đương nhiên có hứng thú, đi thẳng vào vấn đề: "Vậy bảo an ở chỗ các anh có đãi ngộ như thế nào?"
Tuy nói Cường Tử quay lại, lượng công việc của cậu giảm nhẹ không ít, nhưng vẫn không có thời gian thừa để đi tìm việc làm.
Hơn nữa Cơ Tiểu Vũ là tên gà mờ máy tính, sẽ không lên web tuyển dụng mà nộp hồ sơ lý lịch, chỉ dựa vào tờ dán tuyển dụng bên ngoài cửa hàng, hiệu suất rất rất kém.
Hai ngày nay cậu tranh thủ hỏi qua mấy cửa hàng phụ cận muốn xin công việc, vẫn chưa có một tiệm nào có đãi ngộ cao hơn tiệm cơm nhỏ, vì thế chuyện đổi công việc liền tạm thời gác lại.
Trình Dự Đường thân là tổng tài, là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp tập đoàn, đương nhiên không biết bảo an ở cao ốc sẽ có đãi ngộ ra sao, nhưng vẫn cần phải giả bộ nói sao cho tương đối có sức hấp dẫn với Cơ Tiểu Vũ, đương nhiên lời giải thích cũng sẽ không quá không hợp lí: "Cấp bậc khác nhau lương bổng đãi ngộ cũng không giống nhau, mới vào một tháng 4000 nguyên, ngũ hiểm nhất kim [1], bao ăn bao ở, cuối năm căn cứ vào biểu hiện còn được một phần tiền thưởng, năm tiếp theo tiền lương cũng theo đó mà tăng lên."
[1] Ngũ hiểm nhất kim: ngũ hiểm là năm loại bảo hiểm, còn nhất kim là một căn nhà của công phát cho công nhân.
Wow bốn ngàn nguyên, so với lương đủ của tiệm cơm nhỏ còn nhiều hơn cả một ngàn bảy! Còn những điều kiện khác nữa, tốt hơn tiệm cơm rất rất nhiều!
Hôm nay là ngày tốt gì vậy, thế mà lại nện một đĩa bánh lớn lên đầu mình! Đôi mắt Cơ Tiểu Vũ thoáng chốc lấp lánh ánh kim, mở cờ trong bụng nói: "Cảm ơn Trình tổng, tôi đổi!"
Vật nhỏ này cũng thật là, thấy tiền là sáng mắt... Trình Dữ Đường bất động thanh sắc nói: "Vậy ngày mai cậu đến khu vực an ninh làm thủ tục đi."
Cơ Tiểu Vũ vốn định đáp ứng, suy nghĩ một lát liền sửa miệng: "Ngày mai e rằng không được, bên tiệm cơm nhỏ tôi vẫn chưa từ chức, trước tiên phải nói một tiếng với ông chủ, cho ông ấy làm chuẩn bị. Nhanh nhất cũng phải một tuần sau, có được không?"
Ở tiệm cơm nhỏ này làm việc hai, ba tháng, tuy rằng khá bận, nhưng toàn thể Cơ Tiểu Vũ trải qua cũng không tệ lắm, cùng lão Lý đầu, Trương Xảo Yến và Ngô Diệu Cường chung đụng khá hòa hợp, cậu hi vọng công việc này có thể trước sau vẹn toàn, sẽ không mẻ đuôi như ở Hâm Hào năm ngoái.
Hơn nữa còn một tuần là cậu làm đầy tháng này, có thể lĩnh thêm một tháng lương. Bằng không nếu cứ vậy mà vội vội vàng vàng rời đi, lấy tính khí của lão Lý đầu tính khí nhất định sẽ nổ, cứ xem như không khấu trừ toàn hộ lương tháng này của cậu, ít nhất cũng sẽ khấu trừ một nửa, cậu cũng không muốn bản thân nhọc nhằn khổ sở hơn nửa tháng lại làm không công.
Trình Dự Đường nghe đến lời này của Cơ Tiểu Vũ, trái lại có hơi ngoài ý muốn, xem ra trong mắt nhóc con này vẫn chưa hề hoàn toàn chỉ có tiền, vẫn có trách nhiệm công việc như thế.
Anh khẽ gật đầu, nói: "Có thể, tự cậu sắp xếp thời gian, tôi sẽ sớm chào hỏi với khu vực an ninh."
Cơ Tiểu Vũ vừa mừng vừa sợ, đồng thời tâm lý lại có chút không vững vàng, hoài nghi nói: "Anh nói chuyện giữ lời chứ? Lỡ như lúc đó tôi từ chức tới đây anh lại đổi ý, vậy tôi bị thiệt thòi lớn rồi."
Nếu như Trình Dự Đường đổi ý, cậu cũng không sợ mình không tìm được việc làm ở chỗ khác, thế nhưng cần thời gian, mà thời gian là vàng bạc, không được lãng phí!
"Tôi Trình Dự Đường bước vào giới kinh doanh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bị người khác nghi ngờ chữ tín." Khoé miệng Trình Dự Đường giật giật, cơ hồ bị chọc tức đến cười, "Vậy cậu nói đi, muốn thế nào cậu mới tin tôi?"
Con ngươi trắng đen rõ ràng của Cơ Tiểu Vũ nhanh chóng xoay một vòng, hiện ra một vệt ánh sáng, "Chúng ta có thể viết một bản cam kết không?"
"Vậy cậu đến đây viết đi." Trình Dữ Đường lấy ra một tờ giấy và một cây bút máy, muốn nhìn xem tiểu tử này có thể làm ra trò gì.
Cơ Tiểu Vũ cầm bút máy lên, vô thức cắn nắp bút cau mày, cân nhắc coi phải viết như thế nào mới tốt.
Trình Dự Đường: "..."
Người đã lớn tướng thế rồi còn gặm bút, không thấy bẩn hay sao hả?!
____________
Editor: Mấy nay chỉ có thời gian edit trên điện thoại, may là TTV có ra cái app để convert trên đt, nếu không là tiêu rồi, này hoàn toàn là dùng convert để edit nha, sai sót gì các bạn thông cảm cho tui, đang chạy tiến độ nhân lúc rảnh rỗi đây hix, 5ting!!! Tui thấy để xưng hô anh - hắn hơi kì, cho nên đổi thành anh - cậu nha, mấy chương trước tui sẽ chỉnh sau, các bạn ngủ ngon ~. Nhớ cmt nha T^T.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương