Tổng Tài Thử Hôn
-
Chương 31
“Con gái à!” Quách Trinh đứng ở cầu thang gọi lớn lên tầng. Quý Thư Ny bụng càng lúc càng to đã xuất hiện ngay đầu cầu thang phía trên, động tác của nàng so với khi chưa có thai không khác chút nào, cảm giác hoàn toàn không giống người đang mang thai.
“Có chuyện gì a?”
“Con rể ngoan của ta đang đứng ở cửa.”
Nàng do dự một chút “Bảo anh ấy đi đi.” Có điều sao thanh âm của nàng lại nhỏ nhẹ như thế a.
“Được, đi thì phải đi nhưng con cũng phải đi cùng hắn, sắp làm mẹ con người ta đến nơi mà còn giận dỗi trẻ con.” Quách Trinh nhịn không được bắt đầu bài ca giáo huấn con gái “ Trên đời thiếu gì vợ chồng cãi nhau, ta và cha con lúc trước cũng cãi nhau ầm ỹ đấy thôi, cho hắn một chút giáo huấn thế là đủ rồi.”
Nàng thấy gần đây thái độ con gái có phần mềm dẻo hơn, mỗi ngày mang cơm trưa ra khỏi nhà, cũng không có dùng sức đóng cửa như trước, bằng không trước mỗi lần nghe được nàng đều không muốn mở của ra, thật là phiền toái.
Con gái đánh bậy đánh bạ mà tìm được một người chồng tốt như thế, người ta còn không chê thế mà còn bất mãn với người chồng vĩ đại nha.
“Mẹ không hiểu đâu!”
“Ta không phải con tất nhiên không hiểu, con cũng không cùng ta tâm sự, tất nhiên cái gì ta cũng không hiểu, vậy con bảo ta làm sao nhốt con rể tốt bên ngoài đây?” Thật là, không nói cũng không giải quyết, đem bà già này làm vật trung gian có lợi ích gì đâu “Con mà không ra, ta sẽ cho hắn vào, hai đứa tự đi mà giải quyết.”
“Mẹ à!” Quý Thư Ny gào lên.
Nhưng Quách Trinh không thèm để ý đến nàng, cùng nàng trừng mắt vài giây, đoán chắc cô nàng sẽ không ra gặp, nhưng lại biết hiện phức tạp khiến người khác không thể nén thở dài lắc đầu, vì thế liền đi ra cửa.
Yêu nhau lắm cắn nhau đau, cãi nhau kiểu này kinh nghiệm của nàng có thừa.
Cửa rõ ràng không đóng, hắn đứng đấy làm gì chứ.... Nghe thấy tiếng nói trầm thấp quen thuộc đang nói chuyện cùng mẹ, Quý Thư Ny xoay người đi về phòng, không lâu sau nàng nghe thấy tiếng gọi của nhẹ nhẹ.
“Thư Ny?” Không có tiếng đáp lại, Hướng Quân Ngạn lại gõ thêm vài lần nữa.
Nàng trùm kín mình trong chăn bông, không chịu lên tiếng.
“Ai da, như thế nào mà cửa gõ không kêu nha.”
Tiếng nói của Quách Trinh to đến mức xuyên qua cánh cửa, sau đó nàng nghe thấy tiếng chia khoa tra vào ổ, tiếng vặn khoá, vài giây sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên tiếng cảm ơn, sau đó tiếng mẹ xa dần, cánh cửa một lần nữa được khoá lại, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhẹ đang tiến về phía mình.
“Vợ yêu à.” Hướng Quân Ngạn ngồi xuống bên giường.
Gần đây nàng mỗi ngày đưa cơm cho hắn, hai người cũng đã dần nói chuyện lại, tuy rằng vẫn không như trước nhưng cũng đã có tiến triển, làm cho hắn hành động có phần lớn gan hơn.
“...... Ân.” Qua hồi lâu, tiếng nhỏ nhỏ của nàng truyền ra dưói lớp chăn bông.
Ai da, nàng cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi....
Hướng Quân Ngạn khoé miệng cong lên, có vẻ thoả mãn “Giữa trưa rồi, có thể cùng anh ăn cơm không?” Hắn nhẹ nhàng dán xuống chăn bông, mang cả nàng và chăn bông ôm vào lòng.
Trầm mặc một lần nữa xuất hiện, có điều trong chăn cũng có chút động tĩnh, nàng tự mình chui ra, tựa đầu tìm hiểu, khiến tầm mắt hai người gần sát nhau.
Bọn họ đã bao lâu rồi không dựa vào nhau gần như thế, ánh mắt hắn sao có thể ôn nhu như thế, nàng nhịn không được cắn cắn môi dưới, nhìn như đang làm nũng, nhưng vẫn không hề nói chuyện.
Hướng Quân Ngạn không hiểu biểu hiện của nàng có ý gì, nhưng thoạt nhìn... Hẳn là đang cười đi? Hắn cũng học nàng, biểu hiện giống nàng...
Quý Thư Ny lúc này hết chịu nổi, khoé miệng cong lên, nhìn thấy nàng cười, Hướng Quân Ngạn cũng nở nụ cười theo. (hana: lâu không gặp an ca vô sỉ, nhớ nụ cười ngây ngất quá...An ca. đợi ta. Ta sắp về đây...)
Nhưng hắn vẫn không dám hành động quá khích, chỉ nhìn nàng, nhìn nụ cười tươi của nàng...thật chăm chú.
Tay nàng rút ra khỏi chăn bông, vuốt nhẹ hai má hắn, đầu ngón tay mơn trớn mi mắt hắn, hắn nhắm mắt, lấy lại cảm giác của những ngày tịch mịch lúc trước.
“...... Anh rất nhớ em.” giọng hắn khàn khàn. (hana: hana nhớ có bạn nào nói là, cứ giọng khàn khàn cùng mồ hôi chảy ra là sắp có chuyện, haha..không biết thế nào...)
“...... Ân.”
Khi nàng vuốt ve hắn, hắn nhắm chặt hai mắt. Cái gì cần giải thích đã giải thích rồi, giờ hắn chỉ có thể đợi chờ nàng mà thôi.
“Vợ yêu à......” Hai mắt nhắm nghiền, hắn trầm giọng gọi nàng “Tiểu ngư vẫn đang chờ chúng ta về... Không có em, chúng hình như cũng không có sức sống...”
Hắn nhắm mắt nên không thể thấy biểu tình trên mặt nàng, cũng không thấy nàng đáp lại, chỉ thấy cảm giác ngón tay chạm trêm mặt hắn biếm mất, hắn hoảng sợ nói tiếp “Anh cũng vậy, không có em ở nhà, anh cả người như không có chút động lực, anh sống một mình đã mười mấy năm chưa bao giờ cảm thấy ở một mình trống vắng như vậy, cô đơn như vậy, thật có chút hoảng sợ.”
“Anh yêu em... Anh không nghĩ sẽ có người nào khác, nếu không phải là em, kết hôn sẽ không có ý nghĩa. trước anh không biết hôn nhân có ý nghĩa thế nào, giờ có em, anh đã cảm nhận được...”
“Có chuyện gì a?”
“Con rể ngoan của ta đang đứng ở cửa.”
Nàng do dự một chút “Bảo anh ấy đi đi.” Có điều sao thanh âm của nàng lại nhỏ nhẹ như thế a.
“Được, đi thì phải đi nhưng con cũng phải đi cùng hắn, sắp làm mẹ con người ta đến nơi mà còn giận dỗi trẻ con.” Quách Trinh nhịn không được bắt đầu bài ca giáo huấn con gái “ Trên đời thiếu gì vợ chồng cãi nhau, ta và cha con lúc trước cũng cãi nhau ầm ỹ đấy thôi, cho hắn một chút giáo huấn thế là đủ rồi.”
Nàng thấy gần đây thái độ con gái có phần mềm dẻo hơn, mỗi ngày mang cơm trưa ra khỏi nhà, cũng không có dùng sức đóng cửa như trước, bằng không trước mỗi lần nghe được nàng đều không muốn mở của ra, thật là phiền toái.
Con gái đánh bậy đánh bạ mà tìm được một người chồng tốt như thế, người ta còn không chê thế mà còn bất mãn với người chồng vĩ đại nha.
“Mẹ không hiểu đâu!”
“Ta không phải con tất nhiên không hiểu, con cũng không cùng ta tâm sự, tất nhiên cái gì ta cũng không hiểu, vậy con bảo ta làm sao nhốt con rể tốt bên ngoài đây?” Thật là, không nói cũng không giải quyết, đem bà già này làm vật trung gian có lợi ích gì đâu “Con mà không ra, ta sẽ cho hắn vào, hai đứa tự đi mà giải quyết.”
“Mẹ à!” Quý Thư Ny gào lên.
Nhưng Quách Trinh không thèm để ý đến nàng, cùng nàng trừng mắt vài giây, đoán chắc cô nàng sẽ không ra gặp, nhưng lại biết hiện phức tạp khiến người khác không thể nén thở dài lắc đầu, vì thế liền đi ra cửa.
Yêu nhau lắm cắn nhau đau, cãi nhau kiểu này kinh nghiệm của nàng có thừa.
Cửa rõ ràng không đóng, hắn đứng đấy làm gì chứ.... Nghe thấy tiếng nói trầm thấp quen thuộc đang nói chuyện cùng mẹ, Quý Thư Ny xoay người đi về phòng, không lâu sau nàng nghe thấy tiếng gọi của nhẹ nhẹ.
“Thư Ny?” Không có tiếng đáp lại, Hướng Quân Ngạn lại gõ thêm vài lần nữa.
Nàng trùm kín mình trong chăn bông, không chịu lên tiếng.
“Ai da, như thế nào mà cửa gõ không kêu nha.”
Tiếng nói của Quách Trinh to đến mức xuyên qua cánh cửa, sau đó nàng nghe thấy tiếng chia khoa tra vào ổ, tiếng vặn khoá, vài giây sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên tiếng cảm ơn, sau đó tiếng mẹ xa dần, cánh cửa một lần nữa được khoá lại, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhẹ đang tiến về phía mình.
“Vợ yêu à.” Hướng Quân Ngạn ngồi xuống bên giường.
Gần đây nàng mỗi ngày đưa cơm cho hắn, hai người cũng đã dần nói chuyện lại, tuy rằng vẫn không như trước nhưng cũng đã có tiến triển, làm cho hắn hành động có phần lớn gan hơn.
“...... Ân.” Qua hồi lâu, tiếng nhỏ nhỏ của nàng truyền ra dưói lớp chăn bông.
Ai da, nàng cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi....
Hướng Quân Ngạn khoé miệng cong lên, có vẻ thoả mãn “Giữa trưa rồi, có thể cùng anh ăn cơm không?” Hắn nhẹ nhàng dán xuống chăn bông, mang cả nàng và chăn bông ôm vào lòng.
Trầm mặc một lần nữa xuất hiện, có điều trong chăn cũng có chút động tĩnh, nàng tự mình chui ra, tựa đầu tìm hiểu, khiến tầm mắt hai người gần sát nhau.
Bọn họ đã bao lâu rồi không dựa vào nhau gần như thế, ánh mắt hắn sao có thể ôn nhu như thế, nàng nhịn không được cắn cắn môi dưới, nhìn như đang làm nũng, nhưng vẫn không hề nói chuyện.
Hướng Quân Ngạn không hiểu biểu hiện của nàng có ý gì, nhưng thoạt nhìn... Hẳn là đang cười đi? Hắn cũng học nàng, biểu hiện giống nàng...
Quý Thư Ny lúc này hết chịu nổi, khoé miệng cong lên, nhìn thấy nàng cười, Hướng Quân Ngạn cũng nở nụ cười theo. (hana: lâu không gặp an ca vô sỉ, nhớ nụ cười ngây ngất quá...An ca. đợi ta. Ta sắp về đây...)
Nhưng hắn vẫn không dám hành động quá khích, chỉ nhìn nàng, nhìn nụ cười tươi của nàng...thật chăm chú.
Tay nàng rút ra khỏi chăn bông, vuốt nhẹ hai má hắn, đầu ngón tay mơn trớn mi mắt hắn, hắn nhắm mắt, lấy lại cảm giác của những ngày tịch mịch lúc trước.
“...... Anh rất nhớ em.” giọng hắn khàn khàn. (hana: hana nhớ có bạn nào nói là, cứ giọng khàn khàn cùng mồ hôi chảy ra là sắp có chuyện, haha..không biết thế nào...)
“...... Ân.”
Khi nàng vuốt ve hắn, hắn nhắm chặt hai mắt. Cái gì cần giải thích đã giải thích rồi, giờ hắn chỉ có thể đợi chờ nàng mà thôi.
“Vợ yêu à......” Hai mắt nhắm nghiền, hắn trầm giọng gọi nàng “Tiểu ngư vẫn đang chờ chúng ta về... Không có em, chúng hình như cũng không có sức sống...”
Hắn nhắm mắt nên không thể thấy biểu tình trên mặt nàng, cũng không thấy nàng đáp lại, chỉ thấy cảm giác ngón tay chạm trêm mặt hắn biếm mất, hắn hoảng sợ nói tiếp “Anh cũng vậy, không có em ở nhà, anh cả người như không có chút động lực, anh sống một mình đã mười mấy năm chưa bao giờ cảm thấy ở một mình trống vắng như vậy, cô đơn như vậy, thật có chút hoảng sợ.”
“Anh yêu em... Anh không nghĩ sẽ có người nào khác, nếu không phải là em, kết hôn sẽ không có ý nghĩa. trước anh không biết hôn nhân có ý nghĩa thế nào, giờ có em, anh đã cảm nhận được...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook